Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ôsin Nhà Bộ Trưởng

Chương 10: Lời hứa của ôsin với giám đốc ngân hàng

Tác giả: Phạm Gia Khánh

Chiếc taxi đưa Quỳnh Hoa tới cổng khách sạn Giả Nhật đúng sáu giờ. Người gác cửa khách sạn mở cửa cho Quỳnh Hoa, đưa Quỳnh Hoa đi tới trước cánh cửa xoay bằng kính rồi cúi lưng ra hiệu mời cô vào. Từ khi lọt lòng mẹ tới nay, đây là lần đầu tiên Quỳnh Hoa được người ta đối xử lịch sự như thế. Quỳnh Hoa kinh ngạc không thốt nên lời, đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc đó có người từ trong đẩy cửa đi ra, Quỳnh Hoa như một món đồ, bị cánh cửa đẩy vào trong đại sảnh.

Nhân viên lễ tân trong đại sảnh nói bằng một giọng mềm mại, lịch sự hỏi Quỳnh Hoa:

– Xin hỏi cô, cô tới đặt phòng? Dùng cơm? Hay có hẹn với khách?

Quỳnh Hoa bị hấp dẫn bởi sự hào hoa, sang trọng của khách sạn này. Đại sảnh của khách sạn không những rộng rãi mà còn có một mái vòm cong trông rất huy hoàng. Một chùm đèn thủy tinh lớn rủ xuống từ trên trần nhà, cả đại sảnh ngập trong một thứ ánh sáng màu vàng dịu dàng và ấm áp, cách trang trí xung quanh vô cùng tráng lệ nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tao nhã. Hai bên là hai cái cầu thang hình vòng cung rộng lớn, dẫn khách lên tới quán trà và cà phê ở trên tầng hai. Quỳnh Hoa đứng ở nơi đó, ngất ngây với phong cảnh trước mắt, quên cả trả lời câu hỏi của nhân viên lễ tân. Khi nhân viên lễ tân hỏi lại lần nữa, cô mới tỏ ra bối rối:

– Ồ, ồ, tôi tới để tìm người.

– Cô tìm khách đang ở trong khách sạn này sao?

– Không, không, ông ấy nói đang ở phòng ăn Tây chờ tôi.

Cuối cùng nhân viên lễ tân cũng hiểu ra:

– Cô cần tìm một vị khách dùng cơm trong khách sạn? Phòng ăn Tây ở tầng ba. Mời cô đi theo tôi, bên này ạ.

Nhân viên lễ tân luôn miệng nói “mời” khiến Quỳnh Hoa cảm thấy mình như nhận được sự tôn trọng mà người ta vẫn dành cho những người giàu có. Nhân viên lễ tân đưa Quỳnh Hoa tới cửa thang máy của đại sảnh, ấn nút lên, trong chớp mắt, thang máy đã xuống tới tầng 1. Cửa thang máy mở ra, nhân viên lễ tân lại dùng tay chặn cửa, mời Quỳnh Hoa vào thang máy trước.

Thang máy dừng lại ở tầng ba. Nhân viên lễ tân dẫn Quỳnh Hoa vào phòng ăn, cô ta hơi cúi lưng:

– Thưa cô, phòng ăn đã tới. Mời cô vào trong!

Thái độ phục vụ lịch sự của nhân viên lễ tân đã thể hiện một cách hoàn chỉnh nhất trình độ phục vụ của khách sạn năm sao. Quỳnh Hoa lần đầu tiên bước chân vào khách sạn năm sao, lần đầu tiên được đặt chân lên tấm thảm lông dày ấm áp, lần đầu tiên được người ta đối xử lịch sự, lần đầu tiên cảm nhận được sự tôn nghiêm mà một con người cần phải có.

Quỳnh Hoa đứng ở cửa phòng ăn, thấp thỏm nhìn vào bên trong. Người trong phòng ăn không nhiều, chỉ có một cặp tình nhân đang thì thầm với nhau trong một góc phòng, Vương Hãn Đông ngồi một mình ở góc khác. Ông nhìn thấy Quỳnh Hoa lớ ngớ ở cửa, bèn gọi lớn.

Quỳnh Hoa ngồi vào chỗ. Nhân viên phục vụ đi tới đưa thực đơn cho Vương Hãn Đông. Vương Hãn Đông liếc qua thực đơn, đồ ăn ở đây chủ yếu là đồ Pháp. Nhân viên phục vụ đứng bên bàn cầm quyển sổ ghi chép, nhanh chóng ghi lại tên những món ăn thoát ra từ miệng Vương Hãn Đông. Những món ăn này Quỳnh Hoa chưa bao giờ nghe nói tới, kể cả khi còn ở Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp, cô cũng chưa từng nghe cô giáo nhắc tới lần nào. Thức ăn mà Vương Hãn Đông gọi đủ cho mấy người ăn, gồm có: thịt bò bít tết, ốc xào rượu trắng, sa lát rau xanh, gan ngỗng sốt, cải bắp nhồi thịt, canh tôm nấu sữa, ngoài ra ông còn gọi thêm bánh ngọt phủ sô cô la và bánh nướng, đương nhiên ông không thể không gọi vang nho của Pháp và cà phê Ireland.

Sau khi ghi lại hết các món ăn mà Vương Hãn Đông gọi, nhân viên phục vụ hỏi:

– Xin hỏi ông muốn thịt bò bít tết chín mấy phần?

Vương Hãn Đông nói:

– Của tôi chín ba phần, của cô đây năm phần. – Ông quay lại nói với Quỳnh Hoa. – Bây giờ chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi bàn chuyện sau.

Trong khoảng thời gian chờ thức ăn lên, Vương Hãn Đông dạy Quỳnh Hoa cách sử dụng dao và dĩa: dao cầm tay phải, dĩa cầm tay trái, dùng dao để cắt thức ăn, dùng dĩa để đưa thức ăn vào miệng. Điều cần chú ý là đừng bao giờ dùng dao đưa thức ăn lên miệng. Cách cầm dĩa là dùng ngón trỏ ấn chặt trên cán dĩa. Cách cầm dao ngoài cách cầm như dĩa, còn có thể dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt vào khoảng giữa chuôi dao và lưỡi dao… Ông vừa giải thích vừa làm động tác ví dụ. Quỳnh Hoa vốn dĩ thông minh nên cô học được luôn. Quỳnh Hoa lại học theo cách của Vương Hãn Đông, mở khăn ăn ra, gập vào trong một phần ba, còn hai phần ba trải lên đùi, che kín phần đùi bên trên đầu gối.

Các món ăn lần lượt được mang lên. Quỳnh Hoa thực sự không quen lắm với mùi vị của đồ Tây, nhất là sau khi cắt thịt bò bít tết ra còn nhìn thấy những tia máu đỏ, cô cảm thấy món thịt bò này thật đáng sợ, dường như quay lại với cái thủa hoang sơ mà con người vẫn còn ăn sống nuốt tươi. Không ít món bọn họ chỉ động đũa vài cái là đã mang đi. Bữa ăn được bắt đầu rất hoành tráng và kết thúc trong vội vã. Vương Hãn Đông bình thường thích nói chuyện văn chương, nhưng khi ăn đồ Tây, ông lại lộ rõ khuyết điểm của mình trong văn hóa phương Tây. Khi chọn đồ Tây, thông thường người ta sẽ chọn món ăn chính mà mình thích ăn nhất, sau đó phối hợp thêm với một món xúp là được, không cần phải gọi hết các món, gọi nhiều mà ăn không hết sẽ tỏ ra không lịch sự. Những nhà hàng có đẳng cấp thường hoan nghênh những khách hàng chỉ gọi món khai vị. Món khai vị, món chính và điểm tâm chính là sự kết hợp tuyệt vời nhất.

Vương Hãn Đông ăn đồ Tây như vậy là vì ông kiếm được tiền quá nhanh và quá nhiều. Triết lí sống mà Vương Hãn Đông luôn tin tưởng có ba điều: thứ nhất, tiền tài là vật ngoại thân, sống không có mà chết thì không thể mang theo; thứ hai, có tiền không dùng cũng có nghĩa là không có tiền; thứ ba, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Ông không hổ danh là một người làm việc trong ngân hàng, triết lí sống của ông luôn dính tới chữ tiền. Nhưng bên dưới cái vỏ bọc nho nhã và thoải mái này, trong tiềm thức của ông vẫn tràn đầy sự sợ hãi và bất an về tương lai. Thái độ chống hủ bại trong quan chức của trung ương Đảng vô cùng kiên quyết, công cuộc chống tham nhũng hối lộ trên cả nước cũng ngày càng mạnh mẽ hơn, tại các tỉnh và thành phố trong cả nước đã đặt ra 13 bộ luật có tính địa phương quy định về việc phòng chống tội phạm trong các cơ quan nhà nước. Ông biết rõ rằng, mọi hành vi của ông, Chương Kiến Quốc và Từ Văn Tuấn cũng không khác gì so với bọn cướp đường, giết người cướp của, đều kinh doanh tiền bạc trên máu xương của người khác, một khi bị phát hiện, chắc chắn họ sẽ không có kết quả tốt đẹp. Bởi vậy ông chỉ cần sống vui được một ngày thì chắc chắn ông không thể sống phí được. Chỉ huy tiền bạc chính là niềm vui lớn nhất của Vương Hãn Đông và những người có tiền khác.

Dùng bữa xong, Vương Hãn Đông đưa Quỳnh Hoa lên chỗ Châu Lệ ở tầng 9. Vương Hãn Đông tự châm thuốc cho mình, nói Châu Lệ rót trà cho Quỳnh Hoa. Châu Lệ thấy Vương Hãn Đông đưa một cô gái lạ, xinh như hoa như ngọc tới thì trong lòng tỏ ra ghen tức. Cô biết Vương Hãn Đông là cao thủ trong chốn phòng the, hôm nay Vương Hãn Đông trực tiếp đưa đàn bà tới chỗ cô khiến cô nổi giận! Chẳng nhẽ hôm nay ông ta định chơi trò một chọi hai? Trò chơi này thật là buồn nôn!

Châu Lệ miễn cưỡng rót trà cho Quỳnh Hoa. Vương Hãn Đông bảo Châu Lệ lên tầng 10, chỗ của Thường Di Nhân ngồi một lát, chờ ông làm xong việc dưới này rồi sẽ gọi cô xuống sau. Châu Lệ chỉ muốn mau mau rời khỏi chỗ này, chỉ cần Vương Hãn Đông không kéo cô vào trò chơi của ông là cô đã thấy may mắn lắm rồi.

Vương Hãn Đông chờ Châu Lệ đi, lập tức khóa cửa phòng lại. Trong lòng Quỳnh Hoa bất giác thấy căng thẳng, cô không biết tiếp theo Vương Hãn Đông định làm gì. Vương Hãn Đông lịch sự ngồi xuống đối diện với Quỳnh Hoa:

– Quỳnh Hoa, hôm nay tôi tìm cô là vì có chuyện riêng muốn nói với cô. Trước khi nói chuyện chính thức, cô phải hứa với tôi, nội dung buổi nói chuyện ngày hôm nay, cô không được tiết lộ cho bất cứ ai, cô phải nói với tôi mọi sự thật, cô có dám hứa không?

Quỳnh Hoa máy móc gật đầu. Vương Hãn Đông bắt đầu đi vào chủ đề chính:

– Cô tới nhà bộ trưởng Từ làm việc là do ngân hàng chúng tôi phái tới. Ngân hàng chúng tôi làm như vậy chủ yếu là vì muốn chăm sóc tới cuộc sống của lãnh đạo, để cấp trên không phải lo lắng điều gì, như vậy cấp trên mới yên tâm phục vụ nhân dân, bởi vậy nhiệm vụ của cô không những gian nan mà còn vô cùng quang vinh. Tôi từng đồng ý với cô, chỉ cần cô làm việc giỏi ở nhà bộ trưởng Từ, ngân hàng sẽ phát tiền thưởng cho cô. Tôi nói lời giữ lời. Biểu hiện của cô trong hai tháng ở nhà bộ trưởng Từ rất tốt, tôi sẽ thưởng thêm cho cô trong hai tháng này. Tiền tôi đã gửi cho cô vào tài khoản ngân hàng, cô cầm lấy. Mật mã để rút tiền bằng thẻ là sáu số tám. Sau này cô có thể đặt mật mã mới, khi nào có thời gian, cô có thể tới ngân hàng hoặc tới các điểm rút tiền tự động để đổi mật mã.

Vương Hãn Đông đưa cho Quỳnh Hoa một chiếc thẻ ATM của Ngân hàng Viêm Hoàng. Ông đã bảo Châu Lệ gửi vào chiếc thẻ này 2.000 tệ. Tiền lương mỗi tháng của Quỳnh Hoa chỉ có 800 tệ, số tiền thưởng mà Vương Hãn Đông cho cô còn cao hơn cả tiền lương.

Vương Hãn Đông nói biểu hiện của Quỳnh Hoa ở nhà Từ Văn Tuấn rất tốt chỉ là suy đoán. Vương Hãn Đông chưa bao giờ hỏi thăm Từ Thẩm Bình xem Quỳnh Hoa ở nhà anh ta như thế nào, nhưng ông cũng chưa bao giờ nghe Thẩm Thái Hồng ca thán gì về Quỳnh Hoa. Thẩm Thái Hồng là một người phụ nữ vô cùng hà khắc, chỉ cần bà không có gì phải phàn nàn thì chứng tỏ Quỳnh Hoa làm việc khá tốt. Thẩm Thái Hồng khi đó nhận Quỳnh Hoa, nói rằng để cho Quỳnh Hoa thử xem thế nào. Bây giờ đã thử hai tháng rồi, kết luận đã vô cùng rõ ràng. Bởi vậy Vương Hãn Đông mới quyết định thưởng tiền cho Quỳnh Hoa.

Vương Hãn Đông lại hỏi Quỳnh Hoa:

– Cô làm việc ở nhà bộ trưởng Từ có mệt không?

– Giám đốc Vương, tôi không mệt.

– Cô còn trẻ tuổi, lại là con gái lớn lên ở nông thôn, biết chịu khó chịu khổ, bởi vậy không cảm thấy mệt. Có điều việc nhà chẳng bao giờ làm hết được, cô cũng phải chú ý, đừng làm quá sức, bảy, tám phần là được rồi. Nếu nhỡ cô ốm nằm ra đấy, nhà bộ trưởng không có ai làm việc thì càng nguy hơn.

Mấy câu nói quan tâm của Vương Hãn Đông khiến Quỳnh Hoa vô cùng xúc động. Từ sau khi bước chân ra khỏi nhà, ngoài vợ chồng Đại Xuân ra, chưa có ai quan tâm và chu đáo với cô như giám đốc Vương. Quỳnh Hoa thấy mình thật may mắn vì gặp được một người tốt như ông.

Vương Hãn Đông một mặt giả vờ quan tâm, một mặt dùng tiền bạc để mua chuộc Quỳnh Hoa. Ông ta quan sát sự xúc động trên khuôn mặt Quỳnh Hoa, biết đã tới lúc nói vào việc quan trọng:

– Chỉ cần cô làm việc tốt ở nhà bộ trưởng Từ, số tiền thưởng hàng tháng sẽ còn nhiều hơn.

Ông cố ý không nói cho Quỳnh Hoa biết con số tiền thưởng cụ thể của hai tháng này là vì muốn Quỳnh Hoa tự tìm hiểu, ông đoán nếu làm như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn:

– Có điều để chúng ta có thể phục vụ lãnh đạo tốt hơn, từ nay về sau cô làm việc ở đó, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng phải ghi lại rồi thông báo cho tôi, tôi có thể hiểu biết thêm về tình hình làm việc của cô và nhu cầu trong cuộc sống của lãnh đạo. Cô có thể thực hiện được yêu cầu này của tôi không? Nếu cô cảm thấy khó khăn, tôi sẽ tìm người khác phù hợp hơn tới nhà bộ trưởng.

Mấy câu trước Vương Hãn Đông dụ dỗ, mấy câu sau lại có mùi uy hiếp. Quỳnh Hoa mặc dù không hiểu ý nghĩa thực sự của việc phục vụ lãnh đạo mà Vương Hãn Đông nói, nhưng nếu cô không làm theo ý của giám đốc Vương thì chắc chắn cô sẽ đánh mất công việc hiện tại. Cô nghĩ kiếm được việc làm chẳng dễ dàng gì, hơn nữa sức khỏe của thầy cô ở nhà lại không tốt, ông còn đang chờ cô phụng dưỡng, rồi cả món tiền thưởng mà giám đốc Vương vừa cho cô nữa. Cô cảm thấy mình lúc này đã không còn đường lùi nữa rồi:

– Được, chắc chắn tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông.

Vương Hãn Đông thấy Quỳnh Hoa đã nhận lời thì vô cùng vui vẻ:

– Nhà bộ trưởng Từ gần đây có chuyện gì đáng nói không?

Quỳnh Hoa nghĩ ngợi một lát, ở nhà Từ Văn Tuấn, ngoài một ngày nấu ba bữa cơm ra thì cô chỉ biết lau bàn, quét nhà, thực sự không có gì để nói. Duy chỉ có việc hôm qua phát hiện dưới gầm giường là đáng để nhắc tới:

– Hôm qua lúc tôi lau nhà vô tình phát hiện dưới gầm giường của bộ trưởng Từ có một cái hộp giấy, trong đó đựng rất nhiều tiền.

– Bao nhiêu tiền? Cô có đếm không?

– Bởi vì lúc đó bà chủ đi lên nên tôi không đếm. Có năm túi giấy lớn như thế này. Còn hai túi nữa to gấp đôi năm cái kia. Tôi không dám động vào, vẫn đặt về chỗ cũ. – Quỳnh Hoa dùng hai tay để ước lượng độ lớn của mấy cái túi giấy.

Vương Hãn Đông vô cùng quen thuộc với tiền. Nhìn ước lượng của Quỳnh Hoa, ông có thể đoán số tiền đó không thể ít hơn sáu mươi, bảy mươi vạn:

– Chuyện mà cô nói rất quan trọng. Cô đã nói chuyện này với ai chưa?

Quỳnh Hoa thấy Vương Hãn Đông nói việc này rất quan trọng, bèn quyết định giấu việc cô đã kể với Đại Xuân và Quế Hương:

– Chưa, tôi chưa nói với ai cả.

Vương Hãn Đông thấy Quỳnh Hoa đảm bảo như vậy thì yên tâm hơn:

– Sau này chuyện nhà lãnh đạo, cho dù to hay nhỏ cô cũng không được nói linh tinh với người ngoài. Cô phải nhớ rõ, nếu cô nói lọt ra lời nào thì sẽ gặp phiền phức lớn đó.

Mặc dù Quỳnh Hoa từ nhỏ đã bạo gan, bướng bỉnh, nhưng những lời Vương Hãn Đông nói cô không dám coi là trò đùa:

– Vâng, tôi biết rồi.

Nói tới lúc này, Vương Hãn Đông cho rằng mục đích của mình đã đạt được. Ông điện thoại gọi Châu Lệ xuống. Châu Lệ xuống tầng 9 thấy Vương Hãn Đông và Quỳnh Hoa không giống như người có “việc”, cảm thấy hơi kì lạ.

Vương Hãn Đông hỏi Châu Lệ:

– Cục trưởng Chương không ở trên đó chứ?

– Hôm nay cục trưởng Chương không tới, chỉ có mình Thường Di Nhân.

– Thế thì tốt. – Vương Hãn Đông lại hỏi Quỳnh Hoa. – Ngày mai cô có rảnh không?

– Mai tôi được nghỉ.

Vương Hãn Đông dặn dò Châu Lệ:

– Cô đưa Quỳnh Hoa lên tầng 10. Hôm nay Quỳnh Hoa sẽ ngủ lại chỗ Thường Di Nhân. Phòng hai giường đơn, vừa vặn mỗi người một giường. Ngày mai cô mang theo thẻ vàng của công ty, đưa Quỳnh Hoa ra phố, mua sắm cho cô ấy một chút. Tới mùa xuân rồi, nên thay cho Quỳnh Hoa đồng phục mới. Cô thấy ưng cái nào thì mua cái đó, mua cho Quỳnh Hoa mấy cái áo mặc ngoài, mỗi loại hai cái, tóc cũng sửa lại, cố gắng giúp Quỳnh Hoa ăn mặc hợp thời một chút. Bất cứ người nào của nhà bộ trưởng Từ khi ra ngoài cũng phải tỏ ra sang trọng hơn người khác.

Châu Lệ không dám hỏi nguyên nhân, cô nghĩ Vương Hãn Đông bỏ tiền ra cho người đàn bà này chắc chắn phải có lí do, Vương Hãn Đông tuyệt đối không phải người biết làm từ thiện, Châu Lệ là người tình của Vương Hãn Đông, hiểu rõ ông ta như trong lòng bàn tay. Tư tưởng chiến lược mà Vương Hãn Đông thường dùng khi chinh phục đàn bà là: Một người đàn bà chỉ cần theo đuổi thời trang, thích sự hư vinh thì cô ta không thể nào thoát khỏi khát vọng đồng tiền, thậm chí là tham lam. Ông lợi dụng ma lực đồng tiền trong tay mình là có thể “câu” được người đàn bà đó, lúc cần thiết, thậm chí ông còn không tiếc tung ra một mẻ cá lớn. Vương Hãn Đông dẫn dắt Quỳnh Hoa tới với thời trang và sự hư vinh chỉ là để thực hiện bước đầu tiên trong chiến thuật của mình. Nhưng có điều lần này Châu Lệ đã đoán sai, Vương Hãn Đông đầu tư cho Quỳnh Hoa là vì muốn chơi một canh bạc chính trị.

Vương Hãn Đông lại dặn dò Quỳnh Hoa gọi điện thoại cho Thẩm Thái Hồng, nói là tối nay cô không về nhà, ngủ lại nhà anh họ. Đây là lần thứ hai trong ngày Quỳnh Hoa phải nói dối. Lời nói dối này là do Vương Hãn Đông dạy cô.

***

Hôm sau, Châu Lệ đưa Quỳnh Hoa đi mua sắm mất gần một ngày. Đây là mệnh lệnh thép mà Vương Hãn Đông đã đề ra, cô không dám không nghe. Buổi sáng, Châu Lệ đưa Quỳnh Hoa tới cây rút tiền tự động để đổi mật mã của thẻ ATM, dạy Quỳnh Hoa cách sử dụng thẻ, cách rút tiền, kiểm tra tài khoản… Quỳnh Hoa làm theo lời Châu Lệ dạy, thử một lần, thấy trong thẻ báo có 2.000 tệ trong tài khoản, cô vô cùng kinh ngạc. Cô hỏi Châu Lệ tiền thưởng của cô có thật là được 2.000 tệ không? Tiền do Châu Lệ gửi tới, đương nhiên cô biết rõ chuyện này. Cô không để lỡ cơ hội, nói với Quỳnh Hoa:

– Giám đốc Vương là một ông chủ rất rộng lượng. Chỉ cần sau này cô chịu nghe lời ông ấy, chút tiền này chỉ là một con số nhỏ mà thôi.

Ngay sau đó, Châu Lệ ca ngợi hết lời Vương Hãn Đông trước mặt Quỳnh Hoa. Ví dụ như vì cô luôn ngoan ngoãn nghe lời giám đốc Vương mà ông mua cho cô một căn hộ chung cư ở gần trường đại học. Sau khi cô vào ở trong khách sạn Giả Nhật, cô cho sinh viên thuê căn hộ đó, mỗi tháng tiền thuê là 3.000 tệ. Anh chàng sinh viên đưa bạn gái mình tới ở cùng, một nam một nữ vừa học tập, vừa tận hưởng cuộc sống chung lãng mạn. Châu Lệ sợ Quỳnh Hoa nghe không hiểu sống chung là gì, lại giải thích tỉ mỉ ý nghĩa của từ sống chung. Nhưng Châu Lệ che giấu chuyện mình được Vương Hãn Đông bao và cũng đang sống chung với Vương Hãn Đông.

Những lời giới thiệu của Châu Lệ quả nhiên khiến Quỳnh Hoa được mở rộng tầm mắt, cũng mở ra cho Quỳnh Hoa chiếc hộp ma thuật của Pandora. Sau khi rút tiền ở ngân hàng xong, Châu Lệ đưa Quỳnh Hoa tới “Salon Star”, thợ cắt tóc cắt phăng cái đuôi ngựa của Quỳnh Hoa rồi làm cho cô kiểu tóc ép rất thời trang. Nói tới tóc ép, cánh phụ nữ cho tới ngày hôm nay vẫn chìm trong u mê. Bất cứ một người có chút kiến thức hóa học nào đều biết, các vật chất tồn tại dưới dạng các phân tử, ép tóc chỉ là một trạng thái trung gian không ổn định trong quá trình phản ứng hóa học. Bởi vậy ép tóc chỉ là một khái niệm thương nghiệp rất trừu tượng mà các nhà làm tóc dùng để lừa người khác. Trước khi ép, thợ cắt tóc còn “nhân tiện” nhuộm tóc Quỳnh Hoa thành màu hạt dẻ. Vậy là từ “Salon Star” đi ra, Quỳnh Hoa đã trở thành một cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ. Mái tóc dài mềm mại của Quỳnh Hoa vô cùng đẹp. Hai người làm tóc xong, lại đi mấy vòng quanh các shop thời trang và các siêu thị, số tiền trong thẻ tín dụng của công ty Tam Giang cũng ít đi mấy nghìn tệ. Quỳnh Hoa dưới sự chăm chút kĩ càng của Châu Lệ, như được thay da đổi thịt, hoàn toàn mới mẻ. Quỳnh Hoa bây giờ ăn mặc sang trọng, kiểu tóc thời trang, xinh đẹp vô cùng. Cô chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì không ai đoán ra được cô là cô gái nhà quê lên thành phố làm thuê, ngoại hình của Quỳnh Hoa không khác chút nào so với những cô gái sành điệu của thành phố, khuyết điểm duy nhất là cô thiếu đi khí chất cao quý. Bởi vì khí chất không phải là thứ bẩm sinh đã có mà là biểu hiện tổng hợp của nội hàm văn hóa, tu dưỡng tư tưởng và sự tự tin của một người nên không thể giả tạo, cũng không thể rèn luyện được trong một sớm một chiều.

Chập tối, Quỳnh Hoa về tới nhà. Từ Văn Tuấn hoàn toàn không quan tâm tới sự “đô thị hóa” của Quỳnh Hoa, bởi vì ông có việc quan trọng hơn cần phải thận trọng suy nghĩ. Gần đây trung ương gửi xuống mấy văn kiện quan trọng liên quan tới các vụ án và ý kiến xử lí về việc nhiều cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, thành phố ăn hối lộ. Trong cuộc họp thường ủy của thị ủy, toàn bộ các thường ủy đều nghiêm túc thảo luận về các văn kiện này. Là một trong những thường ủy, Từ Văn Tuấn sau khi xem những đoạn băng có liên quan, toát cả mồ hôi lạnh. Ông nhớ lại mọi hành vi của mình trước đây, khó tránh khỏi sợ hãi. Ông lúc nào cũng sợ chuyện của mình bại lộ, bởi vậy lộ rõ vẻ bất an. Ông thường hỏi bản thân: Tại sao ngày trước thu nhập thấp, cuộc sống khó khăn, một ngày ba bữa cơm đơn giản nhưng trong lòng luôn cảm thấy thanh thản; bây giờ không phải lo ăn lo mặc, có thể nói là cơm bưng nước rót tới tận miệng, đời sống vật chất vô cùng phong phú, nhưng luôn cảm thấy trái tim mình trống rỗng? Câu hỏi này nếu do người khác đặt ra, với trình độ lí luận chính trị như của Từ Văn Tuấn, muốn tìm ra đáp án không phải là khó, nhưng sửa cho người thì dễ, sửa cho mình mới khó, bản thân ông muốn thoát được ra khỏi bể ải của dục vọng, cần phải có ý chí rất cao.

Hai người còn lại trong nhà Từ Văn Tuấn đều vô cùng bất ngờ với sự thay đổi hoàn toàn của Quỳnh Hoa và nổ ra một cuộc tranh luận nho nhỏ. Thẩm Thái Hồng là người có thái độ phủ định. Lập luận của bà là: Làm ôsin mà trang điểm như thế này là không xứng với thân phận ôsin. Trong mắt bà, ôsin phải là người đầu tắt mặt tối, quê quê mùa mùa. Ôsin mà coi trọng việc trang điểm, ăn mặc thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc. Bà không nói hoặc có thể là không muốn nói ra: Bà đã qua tuổi trung niên, cơ thể phì nhiêu, nặng nề. Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, hình tượng của hai người lại khác nhau quá xa nên bà cảm thấy mất mặt, trong lòng cũng không thoải mái.

Người duy nhất tỏ ra khen ngợi sự thay đổi của Quỳnh Hoa là Từ Thẩm Bình. Anh tỏ ra vô cùng thích thú trước sự thay đổi này. Bởi vì ngày nào Quỳnh Hoa cũng nằm trong sự kiểm soát nghiêm ngặt của mẹ, anh muốn làm giặc nhưng không có gan, không dám có bất cứ hành động nào ra ngoài khuôn phép, nhưng trong đầu anh vẫn luôn dấy lên dục vọng mỗi khi nhìn thấy cô. Anh nói không rõ rốt cuộc cái tình cảm này là gì, bởi vì tình yêu và tình dục vốn dĩ không thể phân biệt rõ ranh giới. Tình yêu là tình dục của tinh thần, tình dục là tình yêu của xác thịt. Nhưng có một điểm mà Từ Thẩm Bình biết rất rõ, ở giữa anh và Quỳnh Hoa còn tồn tại một khoảng cách rất xa về văn hóa và hoàn cảnh gia đình, cái rãnh này rất khó có thể vượt qua, bởi vậy giữa anh và cô cho dù có xảy ra chuyện gì thì tương lai cũng sẽ không có kết quả gì. Đây chính là nguyên nhân khiến anh mặc dù muốn hành động nhưng vẫn chưa thể ra tay. Nhưng sự giày vò của dục vọng xác thịt khiến anh khó có thể chịu đựng được. Để giải tỏa sự giày vò này, anh thường tìm tới Nhan Lệ, Nhan Lệ mặc dù tính tình lẳng lơ, có nhiều kĩ thuật trong chuyện gối chăn, nhưng cô cũng chỉ là công cụ để anh giải tỏa căng thẳng chứ không phải là một chỗ dựa tinh thần. Giữa anh và Nhan Lệ chỉ là một vụ giao dịch sực mùi tiền.

Khi Quỳnh Hoa xuất hiện trước mặt Từ Thẩm Bình trong một diện mạo hoàn toàn mới, bản năng xác thịt của Từ Thẩm Bình lại một lần nữa trỗi dậy. Anh ta như một con mãnh thú phát hiện ra mồi săn của mình, chỉ trực chờ cơ hội để lao vào con mồi. Mạnh Tử nói: “Thực sắc tính dã”(1). Từ Thẩm Bình đã hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp mới mẻ của Quỳnh Hoa, lúc này trong đầu anh ta chỉ có suy nghĩ chiếm hữu cô, chứ không phải là có được cô. Bởi vì anh ta xuất thân trong một gia đình cao quý, không môn đăng hộ đối với Quỳnh Hoa, bố mẹ anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý con trai mình lấy một cô gái như vậy. Một cán bộ cấp phòng muốn lấy một cô ôsin quả là một khát vọng xa xỉ trong một gia đình quan chức cấp cao. Từ Thẩm Bình bị tâm trạng này áp bức nên chỉ khen Quỳnh Hoa một câu:

– Hôm nay em xinh thật. – Sau đó quay người bỏ đi. Anh cố gắng thoát khỏi dục vọng của mình, bởi vậy lái xe tới khách sạn, vào phòng tranh tìm Nhan Lệ.

Cơn sóng nhỏ mà Quỳnh Hoa đem tới cho nhà họ Từ nhanh chóng qua đi. Cuộc sống của nhà họ Từ lại trở về với quỹ đạo vốn có, Quỳnh Hoa vẫn làm công việc mà mình phải làm. Hôm qua sau khi được Châu Lệ lên một bài học về thị trường, trong đầu cô có những suy nghĩ hoàn toàn mới về con người và cuộc sống. Lúc đi trên đường, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn hai người. Quỳnh Hoa tắm mình trong ánh mắt tham lam của bọn đàn ông và sự ghen tị của đám đàn bà khiến cô cảm thấy ngây ngất. Lòng ham hư vinh của đàn bà đã khiến Quỳnh Hoa thay đổi, cuối cùng cô cũng phát hiện ra giá trị của mình và giá trị của cái đẹp. 2.000 tệ mà giám đốc Vương cho cô chính là thể hiện một phần giá trị của cô. Quỳnh Hoa nghĩ: Tất cả những gì mà Châu Lệ hiện có cũng là những thứ mà sau này cô có thể có, những gì mà hiện nay Châu Lệ không có, sau này cô sẽ cố để giành được. Một người chỉ cần có lòng tham thì cũng giống như một con vi khuẩn trong một cái góc tối tăm nào đó, không cần tới sự “chiếu cố” của ánh mặt trời thì nó vẫn có thể sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt.

Trong mấy ngày Vương Hãn Đông tìm cách mua chuộc Quỳnh Hoa, Chương Kiến Quốc cũng không hề rảnh rang. Quy hoạch xây dựng đường cao tốc của thành phố đã được Phòng Kế hoạch tổng hợp hoàn thành. Chương Kiến Quốc lập tức gửi bản quy hoạch này tới các cơ quan có liên quan cấp quốc gia, tỉnh và thành phố, chờ sau khi bản quy hoạch được phê chuẩn sẽ lập tức tổ chức thi công. Ông cũng bắt tay vào chuẩn bị việc thành lập Công ty hữu hạn Kiến thiết đường cao tốc. Trong việc lựa chọn đại diện pháp nhân cho công ty, người đầu tiên mà Chương Kiến Quốc nghĩ tới chính là Từ Thẩm Bình. Để đảm bảo rằng Từ Thẩm Bình có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế tổng giám đốc Công ty hữu hạn Kiến thiết đường cao tốc, Chương Kiến Quốc làm theo ý mà Vương Hãn Đông đã nghĩ ra, trước tiên gửi một bản báo cáo tới bộ tổ chức, tiến cử Từ Thẩm Bình là ủy viên Đảng ủy Cục Giao thông. Ủy viên Đảng ủy Cục Giao thông là chức quan cấp phó cục, Từ Thẩm Bình chỉ cần được lựa chọn là sẽ thăng chức từ phó phòng lên phó cục. Chương Kiến Quốc làm như vậy là để đền ơn Từ Văn Tuấn. Cách đền ơn này có lẽ là đủ. Từ Thẩm Bình một khi đã được lên làm tới cấp phó cục thì có đủ tư cách để làm đại diện pháp nhân cho công ty sắp thành lập. Nếu sau này lại được hội đồng nhân dân thành phố phê chuẩn thì không còn trở ngại gì nữa. Chương Kiến Quốc lần này chơi trò một mũi tên trúng hai con chim.

Báo cáo của Đảng ủy Cục giao thông nhanh chóng được Bộ tổ chức phê duyệt. Sở dĩ Bộ Tổ chức phê duyệt nhanh như vậy là vì bộ trưởng Bộ Tổ chức Từ Văn Tuấn chính là bố của Từ Thẩm Bình, bố làm việc cho con trai có thể không nhanh được sao? Đã có cái mác ủy viên Đảng ủy Cục Giao thông, chức vụ hành chính của Từ Thẩm Bình cũng lập tức có sự thay đổi: thứ nhất là bỏ được chữ “phó” trước chức vụ chủ nhiệm Phòng Giao thông của Từ Thẩm Bình; thứ hai là anh được đề bạt lên làm trợ lí cho cục trưởng. Việc đề bạt chức vụ trong cơ quan nhà nước nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm, tất cả phải xem cơ may của người đó như thế nào. Từ Thẩm Bình chính là một ví dụ điển hình về sự may mắn.

Chương Kiến Quốc vừa mới làm xong hai việc lớn thì Vương Hãn Đông cũng tìm tới. Bây giờ chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là tới thời gian Vương Hãn Đông kết thúc nhiệm kì ở Ngân hàng Viêm Hoàng, việc điều động công việc của ông đã đang được tiến hành. Nếu trong ba tháng này, Vương Hãn Đông không tìm được một vị trí mới trong chốn quan trường thì ông chỉ còn cách tới ngân hàng ở khu vực Tây Bắc làm giám đốc ở đó. Vương Hãn Đông không thể chờ đợi được, phải lập tức tới tìm Chương Kiến Quốc là vì ông mới nghe được một thông tin vô cùng bất lợi cho bản thân.

Bí thư thị ủy Ngũ Văn Long vì vay tiền cho em trai mình là Ngũ Văn Hổ lần trước đã tới tìm Vương Hãn Đông. Khi đó Vương Hãn Đông cố ý chơi bài vừa buộc vừa thả. Đầu tiên ông từ chối khéo Ngũ Văn Long, yên lặng chờ ông ta tới cầu xin mình để nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện cho vay tiền. Ai ngờ Ngũ Văn Long là người kiêu ngạo, sống chết không chịu hạ mình. Thế là hai người kết mối dây ân oán. Ngũ Văn Long cũng là thường ủy của thị ủy, ông ta mà có cơ hội thì chắc chắn sẽ trả mối hận này. Vương Hãn Đông sau khi nghe thấy tin đồn này thì bắt đầu lo lắng.

Tin đồn mà Vương Hãn Đông nghe được bắt nguồn từ con gái Ngũ Văn Long, Ngũ Tiểu Na. Ngũ Tiểu Na mở một nhà hàng có tên là “Nghe mưa” trên một con đường khá yên tĩnh của thành phố. Bởi vì “Nghe mưa” là nhà hàng của con gái bí thư thị ủy mở ra nên không cần quảng cáo vẫn nườm nượp người ra vào. Con đường nhỏ yên tĩnh này từ đó trở nên náo nhiệt hơn. Những người có khiếu kinh doanh ở bên cạnh “Nghe mưa” cũng lần lượt mở quán trà, quán gội đầu, rửa chân, xông hơi, cà phê…, họ dựa hơi quán “Nghe mưa” nên việc buôn bán vô cùng phát đạt. Có tiền mọi người cùng kiếm, bởi vậy ai ai cũng vui vẻ.

Nhà hàng “Nghe mưa” có ba điểm rất khác người. Thứ nhất giá thức ăn vô cùng đắt. Bởi vì nhà nước không quản lí giá đồ ăn của các nhà hàng, chỉ cần ghi giá rõ ràng, cho dù có đắt đến đâu cũng là hợp pháp. Thứ hai là về cơ bản, tiền mà khách bỏ ra đều là “tiền chùa”. Thứ ba là không bao giờ xảy ra việc kiện cáo gì ở đây. Mỗi khi tới tết hay kì nghỉ, việc buôn bán của “Nghe mưa” càng suôn sẻ. Mặc dù số người ra vào nhà hàng chưa chắc đã tăng lên nhưng thu nhập lại tăng nhanh như hỏa tiễn, tiền vào như nước lũ mùa hè. Phương pháp kinh doanh của nhà hàng rất nhiều, tại đây chỉ lấy một ví dụ. Đơn vị nọ lấy danh nghĩa là chiêu đãi nhân viên, đặt 50 bàn tiệc ở nhà hàng “Nghe mưa”, mỗi bàn tiệc đều có giá là 2000 tệ, tổng cộng là 10 vạn tệ. Điều kì lạ là đơn vị vẫn lấy hóa đơn thanh toán, tới lúc dùng bữa không thấy có ai tới ăn cơm. Một chuyện kì lạ như vậy, đơn vị không nhắc tới, nhà hàng không đả động gì, công thương không hỏi, thuế vụ không điều tra, khoản tiền kì lạ này chỉ có Ngũ Văn Long rõ. Ông ta chỉ cần bảo con gái tìm hiểu người kí tên và số tiền trong hóa đơn, ai đưa tiền đến, đưa bao nhiều là rõ ràng cả. Nếu Ngũ Văn Long cứ làm như thế thì tiền tham ô thu được cũng không hề nhỏ, đủ cho ông ta hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Chỉ tiếc là con người có lòng tham vô đáy, ông ta lại gây ra chuyện khác khiến hậu quả phải gánh chịu vô cùng to lớn, chuyện đó để sau này mới nói.

***

Vương Hãn Đông luôn công tư phân minh trong việc dùng cơm. Hẹn hò với người tình thì tới Đại Hào Hoa, Tùng Hạc Lâu, khách sạn Giả Nhật, còn những vụ tiếp khách vì công việc thì ông thường xuyên tới nhà hàng “Nghe mưa”. Hôm qua Vương Hãn Đông tới nhà hàng này ăn cơm, ăn được nửa bữa thì bà chủ Ngũ Tiểu Na vào phòng riêng mời rượu Vương Hãn Đông. Bà chủ nhà hàng vì muốn lấy cảm tình của khách, tới mời rượu khách cũng là chuyện bình thường. Nhưng lời mời rượu của Ngũ Tiểu Na hôm nay lại không bình thường:

– Giám đốc Vương, nghe nói không lâu nữa ông sẽ được tới làm giám đốc ngân hàng ở miền Tây phải không? Sau này chắc sẽ không có nhiều cơ hội để tới tiệm ăn nhỏ của chúng tôi nữa. Hôm nay tôi mời ông một ly, coi như là tiễn ông trước. Tôi xin cạn trước.

Ngũ Tiểu Na hé đôi môi nhỏ, đổ rượu vào trong rồi nuốt xuống, động tác vô cùng thành thục nhưng cũng không kém phần tao nhã.

Vương Hãn Đông vì không muốn mất mặt trước phụ nữ nên cũng nhấc ly rượu của mình lên:

– Cô Ngũ đã có tình cảm như vậy, tôi vô cùng cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng tin tức tôi tới miền Tây làm giám đốc mà cô nói không chính xác lắm. Tin này của cô từ đâu mà tới? Có phải là nghe ai đồn nhảm không?

Ngũ Tiểu Na hình như đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay:

– Tin tức này từ đâu mà tới không quan trọng, nhưng chắc chắn không phải là tin vịt.

Câu nói của Ngũ Tiểu Na chạm đúng tử huyệt của Vương Hãn Đông, ông giật mình, chuyện này chỉ có vài người là biết rõ nội tình, sao có thể lọt vào tai người đàn bà này được:

– Cô Ngũ thần thông quảng đại, ai mà không biết cô có bản lĩnh thông thiên. Tôi vô cùng khâm phục. Có điều tin này của cô sai rồi.

Ngũ Tiểu Na cười một cách châm biếm:

– Tin của tôi chính xác hay không, trời biết đất biết, ông biết tôi biết, haha.

Nụ cười của Ngũ Tiểu Na khiến Vương Hãn Đông nổi cả gai ốc. Ngân hàng thực hiện chính sách lãnh đạo trực tiếp, việc sắp xếp nhân sự cũng không thuộc về địa phương. Bí thư thị ủy quan tâm tới việc ông sẽ bị điều đi đâu, đằng sau chắc chắn có nguyên nhân nào đó.

Ông vội vội vàng vàng ăn cơm rồi về nhà nghĩ kế sách đối phó. Vương Hãn Đông nghĩ suốt một đêm, chỉ rút ra được một kết luận: Vấn đề này xuất phát từ chuyện cho vay tiền. Khi đó ông không giữ thể diện cho Ngũ Văn Long nên bây giờ ông ta trả thù ông. Để vãn hồi cục diện này, ông chỉ đành nhờ một người đứng trung gian ra giải quyết. Người mà Vương Hãn Đông nghĩ ra chính là Chương Kiến Quốc. Bởi vì Chương Kiến Quốc có mối quan hệ mật thiết với thành phố thông qua dự án xây dựng đường trước đây và dự án đường cao tốc sắp tới, chắc chắn cũng có quen biết Ngũ Văn Long, nghe nói mối quan hệ giữa hai người đó cũng không tệ.

Chương Kiến Quốc nghe Vương Hãn Đông kể lại sự tình, cho rằng sự việc này có thể không tệ như Vương Hãn Đông nói. Vương Hãn Đông lúc này biết mình làm sai nên vô cùng thận trọng. Có điều Chương Kiến Quốc vẫn đồng ý với yêu cầu của Vương Hãn Đông, ngày mai hẹn Ngũ Văn Long ra ngoài nói chuyện, thăm dò ý định của ông ta, chờ làm rõ ý định của Ngũ Văn Long rồi, hai người sẽ tính tới bước kế tiếp. Có điều cho dù suy nghĩ của Ngũ Văn Long như thế nào thì Chương Kiến Quốc cũng cho rằng sự việc của Vương Hãn Đông không thể kéo dài được nữa. Chương Kiến Quốc cũng muốn Vương Hãn Đông sớm ổn định lại để ông ta không còn ý định xin vào Cục Giao thông nữa.

Vương Hãn Đông đã ra về. Ông quay về để chờ đợi hồi âm của Chương Kiến Quốc.

Bình luận