– Và anh đã không bị quy chụp là kẻ thù? – Magritte quấy ly cà phê, chợt hỏi.
– Nguy hiểm quá, nhưng cuối cùng may mà thoát nạn.
– Anh đã thoát bằng cách nào?
– Em biết không, loài thú khi gặp hiểm nguy hoặc giả vờ nằm chết, hoặc giả vờ hung dữ, nói chung không được kinh hoàng, hốt hoảng, mất trí; ngược lại, phải rất bình tĩnh, chờ thời.
– Nghĩa là anh không hổ danh là một con hồ ly giảo hoạt.
– Đúng vậy, khi bị bao vây, hoặc là em phải giảo hoạt ngàn lần hơn hồ li, hoặc là em đành chịu xé xác phanh thây.
– Con người vốn là một loài động vật, anh hay em đều thế cả – giọng cô đượm vẻ đau khổ – nhưng anh không phải là dã thú.
– Nếu người người đều điên lên, thì em cũng biến thành dã thú nữa là.
– Và anh là dã thú?
– Ý em muốn nói là…?
– Chỉ hỏi thế thôi chứ chẳng có ý gì.
– Con người muốn giữ cho mình một miếng đất sạch thì buộc phải tìm cách tránh khỏi cái bãi giác đấu này.
– Tránh nổi không anh?
– Magritte, thôi, không nói đến chính trị của Trung Quốc nữa, ngày mai đã chia tay rồi, không còn đề tài nào khác hay sao?
– Em không nói đến chính trị, không nói đến Trung Quốc, mà chỉ muốn biết anh có phải là con dã thú hay không?
Anh định trả lời, vâng, nhưng cô ta im lặng nhìn anh. Từ đảo Nam Ya trở về khách sạn, trong thang máy Magritte bảo là không buồn ngủ nên anh đưa cô đến đây uống cà phê. Đằng kia cũng một đôi trai gái, chẳng rõ là vợ chồng hay tình nhân vừa trả tiền đi ra. Ly cà phê gần cạn, nhưng Magritte vẫn quấy nó lên cho đều, và muốn nói những điều mà trên giường không thể nói ra. Anh hỏi, em ăn cái gì để anh gọi, cô lắc đầu, không ăn mà chỉ uống, uống gì?
– Whisky, em cũng muốn trở thành dã thú, nhưng không thoát nổi như anh!
– Vì sao?
– Số phận và cảm giác! – Magritte nốc ly rượu và ngẩng đầu.
– Cảm giác gì?
– Đàn bà, cảm giác của đàn bà mà anh không thể hiểu.
– Hồi ấy bao nhiêu tuổi?
– Mười ba.
– Còn nhỏ quá, kể tiếp đi em.
– Không muốn nói chuyện đó, không muốn nói về mình.
– Magritte, chẳng phải em từng hi vọng chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, chứ không đơn thuần chỉ mỗi việc trên giường…
Anh cầu xin cô nói tiếp.
– … Đầu mùa đông năm đó, một ngày âm u, Venice không có ánh mặt trời, trên đường cũng chẳng thấy du khách nào đi lại, từ khoang cửa sổ kia vọng nhìn ra biển chỉ toàn màu xám tro. Bình thường thì từ đây trông rất rõ cái đỉnh tròn tròn của đại giáo đường trước mặt.
– Cái đỉnh tròn tròn ấy thế nào?
– Không trông thấy gì cả, mà chỉ một màu xám, còn dưới cửa sổ này là xưởng vẽ của ông ta, nền đá rất mát và trên đó người họa sĩ ấy đã cưỡng hiếp em!
Anh im lặng và cảm thấy khó chịu.
– Anh đau khổ lắm phải không? – Cô nâng ly rượu nhìn anh chằm chằm. – Lúc đó em hãy còn ngu lắm, chẳng rõ thằng đàn ông nọ đang làm gì trên người mình. Em mở mắt trâng trâng và thấy bầu trời xám ngắt, chỉ nhớ mỗi nền nhà mát lạnh và hai ngày sau thì mới cảm giác là trong người khang khác, rằng mình đã trở thành một mụ đàn bà, em mới hiểu ra mọi điều và hận tấm thân này vô cùng.
– Nhưng sau đó em vẫn đến xưởng vẽ của ông ta, những hai năm kia mà.
– nhớ không rõ nữa, thoạt đầu là sợ, còn tình tiết hai năm đó ra sao, em quên hết, chỉ biết là ông ta đã sử dụng em, làm cho em kinh hãi, bất an, sợ lộ chuyện ra ngoài. Ông ta bắt em phải đến xưởng vẽ, em không dám mách mẹ, bà đang bệnh, nhà rất nghèo, cha em đã chia tay về Đức từ lâu, còn em cũng không muốn ngồi mãi ở nhà, bèn rủ một con bạn cùng trang lứa đi xem ông họa sĩ vẽ tranh, ông nói sẽ dạy bọn em học vẽ, đi từ cơ bản bằng bút chì hoặc than. Thật ra thì ông ta muốn vẽ em, vì có những đường cong mềm mại, gợi cảm, dáng người thon thả, vùng ngực nở nang, đang tuổi phát dục, rất là rực rỡ…
– Và em đã nhận lời?
– Không!
– Anh muốn hỏi em đồng ý làm người mẫu cho ông ta, chứ không phải chuyện đó, sau khi em bị ông cưỡng hiếp.
– Không, ngay từ đầu em đã không chấp nhận, nhưng mỗi lần vẽ em ông ta đều lột sạch em ra.
– Trước hay là sau lần ấy?
– Suốt cả hai năm! – Magritte uống cạn ly thứ hai.
– Sao lại như thế?
– Cưỡng hiếp là cưỡng hiếp chứ còn sao nữa, anh không hiểu à?
– Anh chưa từng như vậy! – Đoạn anh cũng phải uống một hơi dốc cạn ly của mình.
– Đằng đẵng hai năm – cô xoay xoay ly thứ ba – ông ta lột em, vẽ em, và hiếp em, chứ hoàn toàn không một chút làm tình êm ái, anh yêu!
– Sau đó làm thế nào để kết thúc?
– Từ sau ngày em bị ông họa sĩ phá trinh, biến thành mụ đàn bà, người bạn gái kia chia tay, bỏ luôn xưởng vẽ. Rồi một hôm vừa ra khỏi cửa em gặp cô ta, em định tránh mặt nhưng không kịp, cô nhìn em từ đầu đến chân, đoạn quay người bỏ đi, không chào hỏi, không gọi tên, không nói lời tạm biệt, vội vội vàng vàng. Em ngoái đầu về xưởng vẽ thì thấy ông họa sĩ đang có vẻ chờ ai, và tự nhiên hiểu rõ mọi điều.
– Rõ cái gì?
– Thế là hai năm ấy ông ta vừa hiếp em, vừa hiếp cô bạn.
– Bạn của em có thể thông dâm, có thể tình nguyện, và cũng có thể ghen với em chăng?
– Không, cái nhìn của cô ta mách bảo em tất cả. Em hận đời, hận ông họa sĩ và hận bản thân mình…
– Chúng ta về phòng nghe em, khuya rồi!
– Anh còn muốn làm tình với em nữa không? – Magritte tự lột sạch xiêm y, lên giường chờ anh, và có vẻ như tỉnh như say.
– Ông ta trả tiền cho em?
-Ai?
– Ngài họa sĩ.
– Tiền gì?
– Làm người mẫu.
– Mấy lần đầu em không chịu nhận.
– Còn về sau?
– Anh thì cái gì cũng đòi biết hết, anh biết khá nhiều rồi đó, em phải giữ chút gì cho mình chứ… Sau khi mẹ qua đời em không bao giờ trở lại Venice nữa.
Anh chẳng rõ cô ta nói có chân thật hay không, còn bao nhiêu điều đang giấu kín, nhưng anh vẫn kết luận, Magritte là một cô gái thông minh.
– Thông minh thì có ích gì? – Cô hỏi lại.
Cô đang dệt một tấm lưới để bủa giăng anh. Cái cô ta cần là tình yêu, còn anh muốn tự do. Vì muốn nắm chắc tự do trong tay, anh đã phải trả giá quá nhiều, nhưng có điều anh không thể rời cô ta được. Cô hấp dẫn anh, đưa anh vào tận cùng sâu thẳm tâm và thân của mình, cũng như những gì riêng tư nhất. Anh ngắm nhìn Magritte khỏa thân và bắt đầu đứng dậy, nhưng cô ngăn lại.
– Ngồi đó mà nói chuyện, không được đến chỗ em!
– Cho tới khi trời sáng?
– Đúng thế, anh nói, em nghe, rõ chưa?
Giọng Magritte như vừa ra lệnh, lại vừa thỉnh cầu. Anh nói, anh muốn biết cảm giác của cô, nhỡ cô thiếp ngủ thì sao. Cô đồng ý:
– Vậy thì anh cũng cởi sạch, chúng ta sẽ làm tình bằng mắt. – Anh thực hiện mệnh lệnh và có vẻ muốn cử động.
– Ngồi bên đó nhìn nhau và sẽ có cảm giác. Thân thể người đàn ông cũng gợi cảm lắm, phải để em thưởng thức đôi phần chứ!
– Em định báo thù chắc?
– Đừng nghĩ xấu về em như thế, em muốn ngắm nhìn anh, con người của chủ nghĩa lí tưởng, sống trong những giấc mơ và ảo tưởng của mình.
Anh nói, không, anh chỉ muốn sống ngay lúc ấy, giờ này, chứ chẳng dám nghĩ tới tương lai. Magritte hỏi anh:
– Đã có lúc nào anh sử dụng bạo lực với đàn bà?
Anh nghĩ một lát và khẳng định: chưa bao giờ.
Anh hỏi cô, những người đàn ông của cô có thô bạo hay không?
– Không nhất định… tốt nhất là nói sang đề tài khác. – Cô trả lời.
Magritte quay người, úp mặt trên gối nên anh không nhìn thấy cô tỏ thái độ ra sao. Anh nói anh đã có cái cảm giác bị cưỡng hiếp, đó là quyền lực chính trị, chồng chất trong tim, vì vậy anh hoàn toàn hiểu cô, lí giải cô, đang đau khổ như thế nào khi chưa thoát khỏi sự cưỡng hiếp, bởi đây không chỉ là trò chơi tình cảm. Cũng như anh, mãi sau này được tự do, khi đó mới cảm nhận ngày xưa mình bị cưỡng hiếp, khuất phục. May sao còn giữ được tấm lòng và nội tâm.
– Nhưng với em sao mà cô đơn thế!
Anh nói, anh hiểu cô, hãy cho anh đến bên cô, an ủi cô. Mong cô đừng hiểu lầm, rằng anh muốn lợi dụng cô.
– Không, anh không hiểu được đâu, vì anh là… đàn ông…
Anh nói, anh yêu cô, ngay lúc này, giờ này.
– Đừng nói tới chữ “yêu”, chữ “yêu” dễ nói lắm và chưa có người đàn ông nào không nói đến nó.
– Vậy thì nói gì đây?
– Tùy anh.
– Nói em là một con điếm? – Anh hỏi.
– Lại rất giỏi kích thích dục vọng nữa chứ? – Cô thương hại nhìn anh, cô còn nói, cô không phải là một dụng cụ tính dục, mong được sống trong trái tim anh, mong hiểu được lòng anh, chứ không chỉ hiến thân cho anh. Cô biết điều này rất khó, cơ hồ như tuyệt vọng, nhưng cứ vẫn mãi ấp ủ.