Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dị Kiếm Khách

Chương 58: Mộng quyền đoạn nghiệp

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Lão Trương đẩy Phương Phương vào một gian đại sảnh với những vật dụng toàn bằng bạc. Bộ lư đồng đặt ngay giữa gian đại sảnh đó tỏa mùi hương trầm ngào ngạt. Chính mùi trầm hương từ bộ lư đồng tỏa ra khắc họa một không gian vừa trang trọng vừa uy nghi.

Lão Trương nói :

– Tiểu thư chờ ở đây… Đại lão gia sẽ ra gặp tiểu thư.

Phương Phương nhìn quanh nói :

– Lão trượng… Ở đây sao vắng lặng quá.

– Tiểu thư, không phải ai cũng được đại lão gia tiếp đón đâu. Tiểu thư rất có phúc phần mới được gặp đại lão gia. Lão phu cáo từ.

Lão Trương quay bước bỏ ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Có lại một mình Phương Phương trong tòa đại sảnh rộng lớn, nàng không khỏi hồi hộp. Nàng nghĩ thầm :

– “Không biết phụ thân có nhận ra mình không”.

Phương Phương còn đang nghĩ ngợi mông lung thì nghe bước chân tiến đến từ sau lưng nàng. Tiếng bước chân đó khiến tim Phương Phương đập loạn nhịp với một nỗi hồi hộp khôn cùng.

Bước chân dừng lại sau lưng nàng.

Giọng nói ôn nhu đằm thắm cất lên.

– Cô nương đừng quay mặt lại, mà hãy trả lời bổn nhân.

Mặc dù giọng nói kia nghe thật đầm ấm, nhưng Phương Phương vẫn cảm thấy có cái gì đó nặng trĩu trong lòng mình. Nàng khẽ gật đầu.

– Tôn giá cứ hỏi. Tất cả những gì Phương Phương biết sẽ đáp với người.

– Tốt lắm…

Phương Phương nghe tiếng thở ra của người đứng sau lưng mình.

Rồi giọng nói ấm áp lại cất lên.

– Nửa miếng ngọc bội đó ở đâu cô nương có?

– Nửa miếng ngọc bội của tiểu nữ do chính mẫu thân trao lại trước lúc viên tịch.

– Thế mẫu thân cô nương tên là gì?

– Mẫu thân tên Cát Hoài Ngọc.

– Mẫu thân của cô nương có nói phụ thân cô nương tên gì không?

Phương Phương lắc đầu.

– Mẫu thân không nói, vì…

– Vì sao lại không nói?

– Mẫu thân nói phụ thân có rất nhiều tên, nên chẳng có tên nào là của người cả.

Phương Phương lại nghe tiếng thở dài cất lên sau lưng mình.

Nàng buột miệng hỏi :

– Tôn giá là ai… Nếu tôn giá không tin Phương Phương là chủ nhân của nửa miếng ngọc bội kia, Phương Phương sẽ rời khỏi đây.

– Bổn nhân tin cô nương là chủ nhân của nửa miếng ngọc bội đó, bởi cô nương có gương mặt rất giống với Cát Hoài Ngọc. Giờ cô nương hãy trả lời ta một câu này nữa.

– Tôn giá cứ hỏi.

– Tại sao đi cùng với Hoàng Thiếu Hoa?

Đôi chân mày của Phương Phương nhíu lại. Nàng nhủ thầm :

– “Sao người này lại hỏi mình câu đó”.

Ý niệm đó trôi qua trong tâm tưởng, Phương Phương buột miệng hỏi :

– Tôn giá quan tâm đến Thiếu Hoa huynh?

– Bổn nhân chỉ thắc mắc thôi.

– Tôn giá thắc mắc gì à?

– Bổn nhân có bằng hữu trong giới võ lâm, nên biết Hoàng Thiếu Hoa công tử là người của giới võ lâm. Bổn nhân vốn không có quan hệ với giới võ lâm, với lại thấy cô nương tàn tật mà đi chung với một kiếm khách có ngoại hiệu là Dị kiếm khách, nên mới hỏi. Cô nương có thể trả lời cho bổn nhân được chứ?

Phương Phương nói :

– Nếu tôn giá muốn biết Phương Phương sẽ nói cho tôn giá biết.

Nàng thuật lại những gì xảy ra với nàng và Thiếu Hoa không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

Nghe nàng nói xong, người kia mới nói :

– Cô nương đã đưa Thiếu Hoa đến dòng Thiên Nhất Thần Thủy?

Phương Phương gật đầu.

– Nếu không có dòng Thiên Nhất Thần Thủy thì huynh ấy đã chết bởi độc công của ác nhân rồi.

– Thiếu Hoa đúng là may mắn.

Phương Phương hỏi :

– Tôn giá nói vậy có ý gì?

– Bổn nhân chỉ nói Thiếu Hoa may mắn thôi.

– Giờ thì tôn giá đã tin, Phương Phương là chủ nhân của miếng ngọc bội đó chưa?

– Tất nhiên là bổn nhân đã tin. Cho dù không có nửa miếng ngọc bội kia thì gặp cô nương, bổn nhân vẫn tin, cô nương là con của Cát Hoài Ngọc.

Phương Phương thở phào một tiếng rồi nói :

– Nếu tôn giá đã tin, Phương Phương xin tôn giá hãy cho Phương Phương biết phụ thân của Phương Phương đang ở đâu… Nếu được hãy cho Phương Phương gặp người một lần.

Đáp lại lời khẩn thiết của Phương Phương là sự im lặng. Sự im lặng khiến nàng có cảm giác như không gian đang cô đọng lại… tạo ra sự ngộp thở trong nàng.

Nàng chờ đợi một câu trả lời nhưng tất cả vẫn chỉ là sự im lặng nặng nề.

– Ta chính là người con cần gặp.

Tim Phương Phương những tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi lời nói kia lọt vào thính nhĩ nàng. Phương Phương muốn quay lại nhìn cho rõ tường tận con người mà bấy lâu nàng muốn gặp mặt. Kể cả trong giấc mộng cũng mơ tới ngày này. Nhưng ngược với ý nghĩ trong đầu nàng là sự thụ động, Phương Phương chẳng dám nhìn lại, mà cúi mặt để cho lệ trào ra khóe mắt. Nàng nghĩ thầm :

– “Phải chăng đây là người mà ta hằng muốn gặp chăng? Con người trong giấc mơ ta cũng ao ước được gặp một lần. Nhưng sao sau khi tiếp cận rồi ta vẫn thấy cái gì đó quá xa lạ với mình. Cuộc hội kiến này sẽ để lại trong ta những gì?”

Nàng càng nghĩ ngợi bao nhiêu thì lệ càng trào ra khóe mắt bấy nhiêu. Những giọt lệ đua nhau rơi xuống mũi hài nàng mà nỗi ray rứt, nặng trĩu vẫn không làm sao vơi dần.

Phương Phương khẽ nói :

– Phụ thân.

Đây là lần đầu tiên nàng thốt ra hai tiếng phụ thân. Mặc dù ai cũng có thể thốt ra lời nói đó, nhưng với nàng sao nó gượng gạo và có cái gì đó cứ muốn chẹn ngang cuốn họng, Phương Phương rít một luồng chân khí đè nén nỗi xúc động đang ngập trong nàng, thốt lên hai tiếng phụ thân :

– Phụ thân.

Người kia bước qua, nhưng vẫn quay lưng về phía nàng.

Phụ thân mang chiếc ngoại y bắng gấm, thứ trang phục của những đại gia đại phú, hay những bậc công hầu chốn cung đình.

Nàng miễn cưỡng nói :

– Phụ thân, sao người không quay lại cho con nhìn rõ mặt người?

Người kia từ từ quay lại.

Nếu Thiếu Hoa có mặt ở đây hẳn không thể nào tin được con người này lại là phụ thân của Phương Phương. Khuôn mặt mà chàng đã từng đối mặt ở Hắc lâu, khuôn mặt chân phương của Vô Diện Nhân.

Phương Phương nhìn vào khuôn mặt mà nàng hằng mộng tưởng như muốn nuốt chửng lấy nó.

Nàng miễn cưỡng nói :

– Phải người là phụ thân của Phương Phương không?

Vô Diện Nhân gật đầu. Lão lấy nửa miếng ngọc bội của mình ráp vào nửa miếng ngọc bội của Phương Phương, đặt vào tay nàng.

– Ta chính là phụ thân của con.

Phương Phương bật khóc :

– Phụ thân…

Buông tiếng thở dài, Vô Diện Nhân đặt tay lên vai nàng.

– Phương Phương… ta không ngờ mình lại có một đứa con tật nguyền với Cát Hoài Ngọc.

– Cha không ngờ à?

– Cha không ngờ… khi ta ra đi, con chưa có mặt trong cõi đời này.

Phương Phương gật đầu.

– Đúng rồi… Mẫu thân cũng nói như vậy với Phương Phương.

Nàng nắm tay Vô Diện Nhân.

– Phụ thân… Sao người ra đi mà không quay lại một lần để xem mẫu thân và Phương Phương như thế nào?

Nắm tay Phương Phương, Vô Diện Nhân nói :

– Phương Phương… Cha ra đi vì mẫu thân con cho ta là kẻ gian trá bạc tình và bội nghĩa. Một con người chỉ nghĩ đến dòng Thiên Nhất Thần Thủy mà chẳng có tình người.

– Vậy phụ thân có đúng như mẹ nói không?

– Tất nhiên là không.

– Thế tại sao cha không quay lại tìm mẹ và con. Cha có biết mẹ đã vì cha mà lâm trọng bệnh qua đời không? Trước khi ra đi mẹ vẫn nhớ đến cha, vẫn muốn Phương Phương đi tìm cha trả lại cho cha mảnh ngọc bội mà cha tặng mẹ.

Nhìn Phương Phương, Vô Diện Nhân nói :

– Cha vì nghiệp lớn, nhưng mẫu thân con lại không hiểu cha. Phương Phương… Con phải hiểu cho phụ thân. Sinh ra là một nam tử hán, tất cha phải lập danh với thiên hạ chứ. Bây giờ, cha đã là một Vương gia rồi.

– Cha đã là Vương gia nhưng vẫn không tìm đến mẫu thân và Phương Phương.

– Cha có nỗi khổ của mình. Nhưng dù sao thì phụ thân cũng đã được sum họp với Phương nhi. Cha sẽ đền bù lại tất cả những gì mà Phương Phương đã chịu đựng trong cuộc đời này. Con sẽ có được tất cả.

Phương Phương thấy lệ trào ra khóe mắt mình, nàng thổn thức nói :

– Phương Phương không phải tìm phụ thân để đòi hỏi sự đền bù của người. Phương Phương tìm người cốt để thực hiện chỉ ngôn của mẫu thân.

– Chỉ ngôn của mẹ con là gì?

– Mẫu thân muốn trả lại cho phụ thân nửa mảnh ngọc bội mà trước đây phụ thân đã trao cho mẫu thân.

– Mẹ Phương Phương còn nói gì nữa không?

Phương Phương lưỡng lự rồi nói :

– Mẹ muốn nói với phụ thân… cái gì của người, mẹ trả lại cho người. Còn chữ tình thì mẹ chẳng bao giờ nhận nơi cha nữa.

Nàng bật khóc rồi nói tiếp :

– Mẹ muốn sống trọn vẹn một kiếp người.

Buông tiếng thở dài, Vô Diện Nhân nói :

– Mẹ con chỉ nói thế thôi à?

Phương Phương gật đầu.

Vô Diện Nhân vồn vã hỏi :

– Còn nói gì nữa không?

Phương Phương lắc đầu. Nàng nhìn lên phụ thân mình. Mặc dù nàng mong có cái ngày đoàn viên này nhưng sao giờ đây khi ước nguyện đã thành sự thật thì cảm nhận một điều mà nàng không ngờ tới, đó là sự xa lạ. Nàng cảm nhận người đứng trước mặt mình thật xa lạ, mặc dù tâm linh cho nàng biết y đích thực là cha của mình.

Phương Phương mím hai cánh môi để khỏa lấp những ý niệm mơ hồ kia ra khỏi tâm thức mình. Nàng nhủ thầm :

– Mong trời cho ta gặp lại phụ thân để đền đáp những gì người đã trút lên cuộc đời Phương Phương thì đã được rồi.

Vô Diện Nhân nhìn nàng, điểm nụ cười mỉm. Lão tuè tốn nói :

– Phương Phương… cha sẽ bù đắp lại cho con tất cả. Con sẽ có được tất cả những gì thiên hạ mong muốn có trên cuộc đời mình. Phương Phương… Con vừa ý không?

– Phương Phương chẳng cần gì cả. Miễn con gặp được phụ thân là con mãn nguyện rồi.

Vô Diện Nhân mỉm cười.

– Ta cũng vậy.

Phương Phương nắm tay Vô Diện Nhân. Sự đụng chạm chẳng biết khơi dậy điều gì trong tâm thức nàng do đặc dị công năng tạo ra mà, sắc diện Phương Phương tái nhờn, tái nhợt. Nàng nhìn Vô Diện Nhân gần như không chớp mắt.

Vô Diện Nhân cau mày nhìn nàng.

– Sao con nhìn cha dữ vậy… Cha có gì lạ lắm à?

Phương Phương buông tay Vô Diện Nhân.

– Cha định nhờ Phương Phương một chuyện mà không nói phải không?

Vô Diện Nhân nhướng mày nhìn nàng với tất cả sự ngạc nhiên.

Lão nhỏ giọng nói :

– Sao con biết cha sắp nhờ con một chuyện.

– Phương Phương có thể đọc được ý niệm trong đầu cha.

Vô Diện Nhân nhướng mày.

– Hay lắm… Cha không ngờ mình lại có được người con thông tuệ như con. Vậy con nói thử xem, cha định nhờ con làm chuyện gì?

– Cha nói đi.

– Được… Cha sẽ nói.

Vô Diện Nhân nghiêm giọng nói :

– Cha muốn con lấy Chuyển Luân thần châu trong tay Thiếu Hoa và có thể được thì giết hắn luôn.

Phương Phương nhìn sững cha mình.

– Cha… Sao cha lại muốn đoạt thần châu của Thiếu Hoa huynh còn muốn giết huynh ấy nữa?

– Bởi y là hậu họa của cha. Một kiếp họa trùng điệp mà cha phải nhổ nó đi.

Vô Diện Nhân nắn bờ vai của Phương Phương, vừa nói :

– Phương Phương… Con làm được chuyện này xem như đã giúp cha rất nhiều. Thậm chí đã có thể nói con báo hiếu được công sinh thành của cha. Và rồi con sẽ được hưởng tất cả những gì cha có. Phương Phương… Con sẽ có được tất cả.

Phương Phương nghiêm giọng nói :

– Sao cha lại muốn Phương Phương làm chuyện này cho cha? Phương Phương mà không phải một người nào khác?

– Đúng… chỉ có Phương Phương mà không một ai khác. Bởi vì chỉ có mình con là tiếp cận được với Hoàng Thiếu Hoa Dị kiếm khách. Bởi vì chỉ có con mới có thể lấy mạng gã tiểu tử đó.

Lão trang trọng nói :

– Chỉ có con thôi.

Lão lay vai Phương Phương.

– Phương Phương, con giúp cha nhé… Cha kỳ vọng tất cả vào con, và mẫu thân con cũng mỉm cười nơi chín suối.

Phương Phương nghiêm giọng nói :

– Cha hãy cho Phương Phương biết rõ vì sao phải giết Thiếu Hoa huynh. Tại sao anh ấy lại là mối hậu hoạn của cha.

Thốt ra câu nói đó mà đôi nhu nhãn thuần khiết tinh anh của Phương Phương đã mất hẳn đi xúc cảm ban đầu khi diện kiến Vô Diện Nhân.

Vô Diện Nhân trang trọng hỏi nàng :

– Con muốn biết vì sao à?

Phương Phương gật đầu :

– Con muốn biết vì Phương Phương làm bất cứ điều gì cũng phải biết rõ nguyên nhân tường tận. Đó là chỉ ngôn của mẫu thân.. Hơn thế nữa… Thiếu Hoa huynh là bằng hữu của con.

– Cha biết điều này, nhưng con đã ban cho y sự sống thì có thể tước sự sống đó lại.

– Vậy cha hãy nói vì sao cha muốn giết huynh ấy?

– Cha đã dùng Khai Lộ Sứ Hàn Thiết Quân như một con cờ để đoạt lấy xâu Chuyển Luân thần châu. Nếu không giết hắn thì hắn sẽ giết cha một khi biết được sự thật này.

– Sự thật gì?

– Cha đã giao cho Hàn Thiết Quân xâu chuỗi Chuyển Luân thần châu của tiên đế, để y đưa đến Thiếu Lâm tự làm báu vật trấn quốc. Nhưng bên trong thì đã bố trí người đoạt lại.

– Hàn gia bị chết oan.

– Vì nghiệp lớn thì hy sinh Hàn Thiết Quân có đáng gì.

Phương Phương nghiêm mặt nói :

– Cha hy sinh luôn cả mẫu thân?

Đôi chân mày Vô Diện Nhân nhíu lại :

– Mẫu thân con đã không chỉ cho cha biết Thiên Nhất Thần Thủy ở đâu.

– Chính vì vậy cha mới không màng đến mẫu thân nữa?

Vô Diện Nhân lắc đầu.

– Chuyện trong quá khứ đã qua rồi… Phương Phương hãy nghĩ đến hiện tại. Hiện thời cha đã có chín viên Chuyển Luân thần châu rồi… Chỉ còn ba viên trong tay Thiếu Hoa là đủ một xâu Chuyển Luân. Khi bí mật trong chuỗi Chuyển Luân được tìm ra, thì cha đã có thể làm chủ thiên hạ, và Phương Phương sẽ có được tất cả mọi thứ trên thế gian này. Cha sẽ đền bù cho con tất cả… Phương Phương… Con nghe cha chứ?

Phương Phương gật đầu.

– Con đang nghe, để thẩm thấu được con người phụ thân như thế nào.

Đôi chân mày Vô Diện Nhân nhíu lại. Lão nhìn Phương Phương nói :

– Phương Phương… con nói vậy có ý gì?

– Đáng lẽ Phương Phương không nên đi tìm phụ thân.

– Tại sao Phương Phương lại nói vậy?

– Con nói vậy bởi vì hiểu được bản chất của phụ thân như thế nào.

Phương Phương buông tiếng thở dài, nói tiếp :

– Đúng ra Phương Phương cũng nên nghe lời của Pháp Thiện đại sư, đừng đi tìm phụ thân. Đi tìm con người vô nhân, vô tình và bất đạo này.

Mặt Vô Diện Nhân chảy xệ xuống.

Phương Phương lại nói tiếp :

– Thà không gặp phụ thân còn hơn gặp người. Gặp phụ thân rồi tất cả ý niệm về cha đều tan biến trong tâm tưởng của Phương Phương.

Vô Diện Nhân lắc đầu gắt gỏng nói :

– Phương Phương… Đừng nói nhiều… Con phải chọn lựa giữa cha và Thiếu Hoa. Nếu chọn lựa đúng thì tất cả đều thuộc về con, nếu sai, con chẳng có gì cả, mãi mãi là một thiếu nữ tật nguyền khốn nạn.

Phương Phương nhìn vào mắt Vô Diện Nhân gằn giọng nói :

– Phụ thân không cần thiết phải đặt điều kiện đó cho Phương Phương chọn lựa. Trước đây cha đã từng lợi dụng, gạt tình mẫu thân. Nay khi mới gặp Phương Phương, cha lại muốn lợi dụng cả con để thực hiện nốt những hoài vọng quyền lực của cha.

Nàng thở hắt ra một tiếng rồi trang trọng nói :

– Phương Phương đã chọn lựa rồi. Con chẳng làm gì cho cha cả. Và người con chọn là Thiếu Hoa huynh. Còn Phương Phương có mặt ở đây là để thay mẫu thân trả lại nửa miếng ngọc bội cho kẻ vong tình.

Vô Diện Nhân biến sắc xanh rờn. Y gằn giọng nói :

– Phương Phương… Con đã chọn lựa rồi à?

– Phụ thân đừng nói nữa… Phương Phương đã chọn rồi. Xem như Phương Phương đã làm tròn sứ mạng với mẫu thân. Sau lần hội kiến này, Phương Phương không có cha.

Nàng ôm quyền.

– Phương Phương đa tạ cha còn chút tình nghĩ đến đứa con tàn tật này. Phương Phương thành bái và gửi lại cha sự ưu ái đó. Cha xem như không có con trên đời này.

Lời nói này của nàng khiến cho chân diện của Vô Diện Nhân đanh hẳn lại. Hai cánh môi của lão mím chặt như thể không muốn nói lời nào nữa với nàng.

Phương Phương ôm quyền xá.

– Phụ thân… Phương Phương cáo từ. Phụ thân bảo trọng.

Phương Phương nói rồi lăn chiếc ghế đặc chủng từ từ tiến ra cửa biệt sảnh.

Vô Diện Nhân gắt giọng quát :

– Đứng lại…

Phương Phương dừng lại, nói :

– Cha muốn nói gì với Phương Phương?

Thở hắt ra một tiếng, Vô Diện Nhân nói :

– Nha đầu… ngươi tưởng rằng đã là huyết nhục của Triệu Bính là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Vô Diện Nhân hừ nhạt một tiếng.

– Ngươi sẽ ân hận với sự lựa chọn này.

– Phụ thân định làm gì Phương Phương?

– Nếu như ngươi không nghe lời ta, thì ta cũng chẳng có một đứa con tật nguyền như ngươi. Nếu ngươi không nghe lời ta, may ra trong mắt ta còn có tình huyết thống với ngươi mà đền bù cho ngươi tất cả.

Phương Phương lăn chiếc ghế quay lại đối diện với Triệu Bính Vô Diện Nhân.

Nàng gắt gỏng nói :

– Thì ra tình huyết thống của người chỉ dựa trên sự tàn tật của Phương Phương mà ban phát cho chút tội nghiệp. Nhưng để được cho người ban phát cho chút tình tội nghiệp đó thì Phương Phương phải là kẻ bất đạo vô tình giống như người.

Phương Phương lắc đầu.

– Tại sao Phương Phương phải đi tìm phụ thân của mình để tận mắt chứng kiến sự bạc tình vô tâm của phụ thân.

Nàng lấy một luồng chân ngương căn phồng lồng ngực, gắt giọng nói :

– Không… Phương Phương không bao giờ có một người cha như tôn giá và vĩnh viễn chẳng bao giờ có cốt nhục với tôn giá. Phương Phương chỉ là kiếp quả do sự vô tâm của tôn giá tạo ra mà thôi.

Lệ trào ra khóe mắt nàng, Phương Phương gằn giọng nói tiếp :

– Tôn giá đừng bao giờ đòi hỏi ở Phương Phương làm bất cứ điều gì cho người. Đừng bao giờ.

Hừ nhạt một tiếng, Triệu Bính Vô Diện Nhân nói :

– Làm một đương kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, ngươi không muốn, lại tiếp nhận thân tật nguyền khốn nạn. Nếu như ngươi đã không nhận tình cốt nhục từ ta, thì ta cũng không nên có một ái nữ tàn tật như ngươi.

Phương Phương cười gượng rồi nói :

– Tôn giá định làm gì Phương Phương?

– Ta muốn ngươi về cùng với mẹ ngươi. Tại sao bổn vương lại phải nhận một ả nha đầu tàn tật làm con của mình. Ngươi vừa tật nguyền, vừa ương ngạnh cản lại ý muốn của bổn vương.

Nàng gắt gỏng trả lời Vô Diện Nhân.

– Phương Phương đâu phải là con của tôn giá.

– Đúng… Bổn vương không có một đứa con tật nguyền như ngươi.

– Vậy tôn giá định làm gì Phương Phương nào?

– Đưa ngươi về với mẹ ngươi vậy.

– Phương Phương cười khẩy rồi nói :

– Hùm dữ còn không ăn thịt con… Nhưng tôn giá thì ăn thịt cả con mình, chỉ vì nó tật nguyền. Cũng được lắm.

Nàng nói rồi ngẩng cao đâu, trang trọng nói :

– Phương Phương trả lại cái mạng tội nghiệp này cho tôn giá đó. Phương Phương mong rằng kiếp sau và muôn ngàn kiếp sau nữa, ta không đầu thai vào làm con của kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất trung và bất tình. Giết đi.

Chân diện của Vô Diện Nhân nhăn nhúm hẳn lại.

– Ngươi đã muốn thì ta đành chìu theo ý của ngươi.

Lão vừa nói dứt câu thì nghe tiếng động sau lưng mình. Tiếng động đó buộc Triệu Bính phải quay ngoắt lại. Lão thừ mặt khi thấy Thiếu Hoa đứng đó tự bao giờ mà lão chẳng hề phát hiện được.

Lão trừng mắt nhìn Thiếu Hoa.

– Ngươi…

Chọn tập
Bình luận