Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Phật Quyển

Chương 42: Nam Hải bát yêu

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Tiếng xe lóc cóc, tiếng ngựa hí, tiếng người hò hét, tiếng chuyện trò cộng thêm bụi mù trời che khuất cả một khoảng đường đất do ngoằn ngoèo cho biết có một đoàn tiêu xa đang đến gần.

Tiêu xa có hơn chục chiếc đều phủ bạt kín mít, trên chiếc xe có cắm một lá cờ tam giác thêu một bàn tay đen sì, cờ tung hay phần phật trong gió. Trước đoàn xa tiêu, sau lưng và hai bên đều có những tiêu sư đi theo hộ tống. Các tiêu sư người nào người nấy thân hình khôi vĩ, song mục tinh quang ngời ngời, chứng tỏ nội ngoại khinh công đều không kém!

Xa xa trước đoàn xa tiêu chừng hơn trăm bước có tám tên tiểu tốt đánh mõ khua chiên, cứ sau một hồi chiêng mõ lại đồng thanh hô lớn :

– Yên… hùng… kinh triệu… Ngã… võ… duy… dương…

Kẻ trong nghề không cần nhìn tiêu kỳ, chỉ nghe mấy tiếng này cũng biết Yến Kinh tiêu cục sắp đi qua.

Trong mười mấy tiêu sư phía trước tiêu xa, đi đầu là một lão tiêu sư tuổi trạc lục tuần, chính là Thiết Chưởng Chấn Hà Tô Nhữ lão tiêu đầu.

Nhữ lão tiêu đầu đã lâu không xuất hiện, lần này lão đích thân đi hộ tiêu, chứng tỏ chuyến tiêu này cực kỳ quý trọng!

Ngay cạnh Nhữ lão tiêu đầu về phía bên tả là một người mập tròn, mình mặc công phục, xem ra là một công sai, bên phải Nhữ lão tiêu đầu là một đại hán gầy nhom ăn mặc theo lối bổ đầu.

Hai đại hán một mập một ốm này chính là Trịnh Bá Tượng và Hầu Lân Thiện, một là bổ đầu vùng Hà Tô, một là bổ đầu kinh thành.

Lúc này trời mới sơ hạ, tuy trời không nóng bức như lúc chính hạ nhưng Thái dương trên đỉnh đầu đang buông những tia nắng vô tình xuống khiến đoàn người hộ tiêu chốc chốc phải giơ tay lau mồ hôi.

Nhữ lão tiêu đầu chuyển cương ngựa sang tay trái, tay phải giơ lên đẩy chiếc nón cỏ rộng vành ra sau ót, che mắt nhìn xa xa về phia trước.

Trước mặt là một cánh rừng tùng nhìn đen kịt dưới ánh nắng chói chang. Lão bất giác nhíu mày quay ra phía sau nói :

– Truyền lệnh xuống mọi người lưu ý phòng bị!

Hoang sơn rừng thẳm vốn là đất hoạt động của đạo tặc. Nhữ lão tiêu đầu kinh nghiệm phong phú vừa nhìn thấy cánh rừng đã hạ lệnh giới bị Khoái Mã Lưu Tam chuyên trách truyền lệnh đã lập tức trở ngược lại, vừa thúc ngựa vừa, hô lớn :

– Tổng tiêu đầu ra lệnh, cẩn thận đề phòng!

Các tiêu sư lập tức rút binh khí ra, mắt nhìn ra tứ phía quan sát.

Đoàn tiêu xa lập tức được bao trùm bởi một bầu sát khí, làm tăng. thêm khí thế vốn đã rất oai mãnh của tiêu đoàn!

Trịnh Bá Tượng cười hềnh hệch làm rung động cả mớ thịt ngồn ngộn trên mặt.

– Quả nhiên là Nhữ lão tiêu đầu đích thân đi có khác, lần này thì Trịnh mỗ yên tâm rồi!

Hầu Lân Thiện tiếp luôn :

– Đúng rồi! Lần trước Nhữ lão tiêu đầu phái một tiêu sư mặt non choẹt đi hộ tiêu. Chỉ nhìn dáng điệu hắn đã thấy lo rồi!

Nhắc đến chuyến tiêu lân trước, Trịnh Bá Tượng bất giác rùng mình, hạ giọng nói :

– Lần trước Triển Bạch áp tiêu xảy ra chuyện ngay cánh rừng này. Lão tiêu đầu cẩn thận.

Nhữ lão đầu vẻ nghiêm giọng gật đầu.

Nhưng một tiêu sư đi ở đàng sau là Hỗn Thiết Ngưu Chu Đại Thông đã nghe được câu nói của Trịnh Bá Tượng. Lần trước tới phiên gã nhưng lão tiêu đầu lại cắt phiên cho Triển Bạch, việc này gã vốn đã không phục, nhân dịp này gã hừ một tiếng, nói :

– Người trẻ tuổi không thể đảm nhận việc lớn. Chu mỗ đã nói hắn làm không xong đâu nhưng Tổng tiêu đầu không tin, kết quả hắn bỏ tiêu xa đi mất, gần năm nay vẫn không thấy tăm hơi gì của hắn!

Nhữ lão tiêu đầu bỗng nghiêng tai nghe ngóng một lát rồi quát :

– Chu Đại Thông! Im ngay!

Chu Đại Thông bi quát mắng vốn đã định rống họng cãi lại nhưng thấy sắc diện Tổng tiêu đầu khá trầm trọng nên thôi.

Thì ra mấy tên tiểu tốt mở đường chẳng biết đi đâu mà không còn hò tiêu hiệu, cả mỏ chiêng cũng thôi không đánh nữa!

Hai tên quan sai còn chưa biết chuyện gì, vội vàng hỏi :

– Chuyện gì vậy?

Nhữ lão tiêu đầu trầm giọng đáp :

– Nhị vị bố đầu, chuẩn bị ứng chiến!

Dứt lời không cần chờ xem phản ứng của hai tên quan sai, vội quày ngựa ra hiệu cho xa tiêu dừng lại.

Nhữ lão tiêu đầu không hổ danh là một tiêu đầu kỳ cựu trên giang hồ. Chỉ một thoáng sau lão đã cho sắp xếp các tiêu xa quây lại thành một vòng tròn, chia ra một nửa số tiêu sư ở lại, đích thân lão dẫn số còn lại phi ngựa tiến vào rừng.

Đến giờ thì hai tên công sai đã hiểu là có biến, nhưng nhìn thấy sự sắp xếp nghiêm mật của Nhữ lão tiêu đầu cũng thấy yên tâm phân nào. Thấy Nhữ lão tiêu đầu thúc ngựa vào rừng, cả hai cũng thúc ngựa đuổi theo.

Trong rừng vắng lặng không một tiếng động, ngoài tiếng lá cây động gió như tiếng thì thầm ra, không có dấu hiệu gì của bọn đạo tặc. Như vậy thì tám tên tiểu tốt đi đàng nào? Nếu đã qua khỏi rừng thì cũng phải nghe tiếng hô chứ?

Không một dấu hiệu nào khả nghi, chỉ cảm thấy trong cánh rừng vắng tràn ngập một không khí khủng bố ngụy dị!

Hai tên công sai đến giờ mới hoàn toàn lãnh hội được tình hình nghiêm trọng trước mắt, khiến cả hai mặt xanh tái, không ngớt nhìn nhau.

Đoàn người ngựa dừng chân ngay cạnh cạnh rừng mở to mắt nhìn vào, không ai lên tiếng, thậm chí còn không dám thở mạnh!

Cuối cùng Trịnh Bá Tượng không chịu nổi sự im lặng nặng nề này hạ giọng hỏi :

– Tổng tiêu đầu! Giờ phải làm sao?

Nhữ lão tiêu đầu đã hạ quyết định, dù gì cũng phải vào rừng xem tình hình thế nào, không thể để người mất tích một cách vô lý như vậy được! Nếu không tra cho rõ thì tiêu xa cũng không thể đi tiếp được!

Thế là lão hất hàm về phía trước một cái rồi thúc ngựa tiến vào rừng, đồng thời quét mắt nhìn quanh giới bị!

Các tiêu sư thấy Tổng tiêu đầu đã vào rừng cũng đành làm gan thúc ngựa đi theo.

Tình hình này làm ai nấy đều. hồi hộp đến nín thở. Nếu là bọn đạo tặc hiện thân, dù có phải đầu rơi máu cũng chẳng sờn lòng. Đàng này…

Bên trên tiếng lá reo rì rào, bên dưới tiếng vó ngựa lộp cộp, đoàn người trên ba mươi người không một ai lên tiếng càng làm cho không khí thêm phần bí hiểm!

Đoạn đường xuyên ra rừng tùng có đến mấy dặm vẫn không thấy dấu hiệu gì khác lạ. Ra khỏi rừng con đường vẫn ngoằn ngoèo trải dài đến cuối tầm mắt, vẫn không một bóng người!

Vậy tám người biến đi đàng nào?

Chu Đại Thông tính tình nóng nảy, đến lúc này không chịu được nữa lớn tiếng chửi tục :

– Mẹ nó! Ban ngày ban mặt lại gặp ma!

Ngay lúc đó bỗng nghe có tiếng hô sát tiếng binh khi chạm nhau rầm trời phía sau lưng!

Mọi người kinh hãi lập tức quày ngựa chạy trở lại.

Bỗng có tiếng cung nỏ bật lách lách, tên bay ra như mưa bấc!

Đoàn người bị tập kích bất ngờ, mấy tiêu sư đi đầu đã trúng tên ngã ngựa.

Nhữ lão tiêu đầu biết trúng kế đối phương, nối giận quát lớn :

– Kẻ nào cả gan đặt kế hãm hại lão phu?

Đáp lại lão là một tràng cười cuồng ngạo phát ra từ trên ngọn cây, tiếng cười cao vút làm mọi người bất giác bịt tai lại, đến lá cây cũng rơi lả tả. Tiếp đó là tiếng áo quần động gió, từ trên ngọn cây nhảy xuống tám tên kình trang đại hán. Cả thảy đều dùng vải đen che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh quang ngời ngời.

Nhữ lão tiêu đầu thấy tám tên kình trang đại hán bịt mặt ngỡ lầm là người trong làng hắc đạo quen mặt liền thúc ngựa bước lên trước, nói :

– Lão phu Thiết Chưởng Chấn Hà Tô Nhữ Quốc Hùng! Không biết chư vị là bằng hữu ở đâu, xin báo rõ danh tánh để lão phu tiện tiếp đãi!

Một tên cưới lớn nói :

– Bất kể ngươi là ai, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây!

Chu Đại Thông nãy giờ uất khí đầy bụng mà không có chỗ phái tiết, nổi nóng quát :

– Đạo tặc to gan! Cả gan cướp tiêu của Yến Kinh tiêu cục còn lớn lối trước mất đại gia! Tiếp chưởng!

Dứt lời không thèm xuống ngựa, từ trên cao huơ chưởng giăng xuống. Chu Đại Thông ngươi thô lỗ, chuyên luyện ngạnh công, đặc biệt Thiết Sa chưởng khổ luyện đã mười mấy năm, là một môn công phu rất tâm đắc. Trong lúc tức giận, một chưởng đánh ra đã vận đến toàn lực!

Tên đại hán quát lớn :

– Tiểu tử muốn chết!

Dứt lời cử chưởng tiếp chưởng!

“Binh!” một tiếng, Chu Đại Thông rú lên một tiếng thê thảm, thân hình to lớn của gã từ yên ngựa bay vọt đi chạm vào một góc tùng cách đó hơn trượng rơi bịch xuống đất xem ra dữ nhiều lành ít.

Chúng tiêu sư nhìn thấy cả kinh. Chu Đại Thông cũng thuộc loại võ công đứng đầu trong các tiêu sư của Yến Kinh tiêu cục, không ngờ lại chẳng chịu nổi một chưởng của đối phương!

Tên đại hán vừa mới đánh chết Chu Đại Thông cười lớn nói :

– Tưởng đâu là người có chút chân tài thực học, nào ngờ chỉ là phường giá áo túi cơm! Ta thấy các ngươi nên tự đoạn tâm huyệt mà chết để huynh đệ ta khỏi nhọc công ra tay!

Nhữ lão tiêu đầu cố nén nộ khí, trầm giọng nói :

– Các hạ không chịu thông danh tánh lại còn hạ sát thủ với tệ thuộc, lão phu đành phải lãnh giáo cao chiêu!

Dứt lời tung người xuống ngựa, giơ song chưởng thủ thế. Chỉ thấy song thủ lão nồi gân xanh, các khớp xương kêu lách cách, chứng tỏ ngoại hiệu Thiết Chưởng Chấn Hà Tô không phải chỉ là hữu danh vô thực!

Trong song mục của kình trang đại hán thoáng hiện một tia kinh dị, gã lập tức vận công phòng bị.

Nhữ lão tiêu đầu chưa kịp xuất thủ, thì sau lưng lão một người phi thân lên phía trước, vừa quát lớn :

– Giết gà không cần đao mổ trâu! Để ta thu thập tên tiểu tử này báo cừu cho Chu đại ca!

Nhữ lão tiêu đầu nhìn lại, thì ra là Cự Vô Bá Thiệu Linh, một tiêu sư của Yến Kinh tiêu cuộc. Thiệu Linh mình cao tám thước, sức mạnh vô cùng, thường ngày rất thân thiện với Chu Đại Thông.

Nhữ lão liêu đầu biết Thiệu Linh không phải là đối thủ của đối phương vừa định ngăn lại. Nhưng Thiệu Linh tính tình nóng nảy vừa đáp xuống đã huơ chưởng thi triển một chiêu “Minh Chung Kích Cổ” nhằm kình trang đại hán kích tới!

Kình trang đại hán cười lạnh một liếng, chờ chưởng của Thiệu Linh tới bên mình mới đột ngột xoay người một vòng, thân hình như u linh thoắt cái đã ở sau lưng Thiệu Linh!

Thiệu Linh vừa đánh một chưởng vào khoảng không chưa kịp thu thế thì kình trang đại hán đã nhằm hậu tâm gã ấn tới một chưởng!

Nhữ lão tiêu đầu thấy vậy quát lớn một tiếng tung chưởng nhằm sau lưng gã kình trang đại hán quét tới, giải vây cho Thiệu Linh.

Một tên đại hán khác thấy vậy vội phi thân vung chưởng đón chưởng của Nhữ Quốc Hùng.

Ầm! một tiếng kình phong cuốn bụi mù mịt, Nhữ Quốc Hùng loạng choạng thối lui mấy bước, cánh tay tê tái!

Chỉ qua một chưởng này Nhữ Quốc Hùng đã nhận định rõ tình hình tám tên kình trang này võ công cao cường, ngày hôm nay sợ bảo toàn sinh mạng còn khó đừng nói là giữ được các tiêu xa!

Trong khi đó thì gã kình trang đại hán đã đánh một chưởng trúng lưng Thiệu Linh.

Thân hình to lớn của Thiệu Linh văng lên phía trước bảy, tám bước, phun ra mấy ngụm máu tươi, gục xuống.

Nhữ Quốc Hùng thấy tiêu sư của mình một chết một trọng thương lại nghe bên ngoài nơi để tiêu xa tiếng hò hét vang rân biết là bên ngoài cũng bị công kích, song mục lão vằn lên những tia máu. Lão gầm lên như sư tử hống múa chưởng tấn công như mưa bấc.

Gã đại hán vừa đối chưởng với Nhữ Quốc Hùng cũng lập tức huơ chưởng nghênh chiến, chưởng pháp của gã ảo diệu vô song, lại thêm công lực cao hơn khiến Nhữ Quốc Hùng phải liên tiếp thối lui.

Các tiêu sư thấy Tổng tiêu đầu nguy cấp vội vàng rút binh khí nhảy vào trợ chiến.

Các kình trang hán tử còn lại cũng nhảy vào vòng chiến.

Công lực của tám tên đại hán quả kinh nhân, một người đối địch với bốn, năm người của Yến Kinh tiêu cục mà vẫn ung dung tự tại, thủ ít công nhiều.

Trịnh Bá Tượng và Hầu Lân Thiện đứng bên ngoài run lập cập, đến bỏ chạy cũng không chạy nổi nữa.

Nhữ Quốc Hùng biết rõ không phải là đối thủ của bọn đạo tắc, nhưng vì thanh danh của bản thân, vì thanh danh của Yến Kinh tiêu cục, không cho phép lão đào tẩu. Bỗng trong rừng có tiếng chim kêu nghe rất lạ tai. Tiếp đó lại có bốn năm tên đại hán cũng bịt mặt chạy tới.

Người của Yến Kinh tiêu cuộc kêu khổ thầm, với tám tên này mọi người còn không chống đỡ nổi giờ địch nhân lại thêm quân.

Không ngờ tám tên kình trang đại hán thấy mấy người kia xuất hiện lập tức tung ra một chưởng đẩy lui đối phương rồi phi thân đào tấu!

Nhữ Quốc Hùng cùng đám tiêu sư vội chạy trở về nơi để tiêu xa, thấy các tiêu sư thương vong thảm não, hơn chục tiêu xa đã bị cướp kéo đi chỉ còn nhìn thấy lờ mờ.

Nhữ Quốc Hùng tập họp những tiêu sư còn lành lặn, tức tốc đuổi theo.

Hai tên công sai, nhìn theo mấy tiêu xa ở cuối chân trời, dậm chân khóc ròng.

Bởi chuyến tiêu này cực kỳ hệ trọng, nếu bị cướp mất không chỉ bản thân hai người mà toàn bộ gia quyến cũng bị xử tội chết!

Nhữ lão tiêu đầu cùng các tiêu sư vì danh dự mấy mươi năm của Yến Kinh tiêu cục nên dù biết không địch nổi đối phương cũng liều chết đuổi theo không ngừng.

Phía những người cướp tiêu, ngoài đám thuộc hạ lo kéo tiêu xa chạy vào rừng, số còn lại có tám tên kình trang đại hán chặn đường Nhữ Quốc Hùng lúc nãy, thêm bốn hắc y nhân thân hình nhỏ thó tựa như nữ nhân, và một hòa thượng. Cả mười ba người đều dùng vải đen bịt mặt theo sau đoàn tiêu xa đi đoạn hậu.

Tiêu xa chứa đầy hàng hóa nặng nề, lại kéo đi trong đường rừng nên chẳng thể đi nhanh. Bởi vậy chỉ một lát sau Nhữ Quốc Hùng cùng các tiêu sư đã đuổi kịp, lại động thủ với bọn đạo tặc.

Trong số các tiêu sư chỉ có một mình Nhữ Quốc Hùng với đôi Thiết chưởng là khó đối phó nhất, nên trong nhất thời mười ba tên đại tặc không thể đẩy lui được các tiêu sư.

Tên hòa thượng bịt mặt đã tức giận, lập tức ngồi xổm xuống đất hai tay chống đất hình thù tựa như con ếch, miệng kêu lên hai tiếng “Ngoạp! Ngoạp!”, hai tay đột ngột đẩy ra, thân hình theo đó cũng phóng lên nhằm Nhữ Quốc Hùng xông tới!

Nhữ Quốc Hùng cảm thấy một đạo kình phong như Thái Sơn áp tới, muốn chống đỡ lại không có sức, muốn né tránh cũng không kịp nữa, đành nhắm mắt chờ chết.

Bỗng nghe một tiếng nổ nghiêng trời lệch đất, kinh phong tỏa ra tứ bề, làm cát bụi tung lên mờ mịt. Nhữ Quốc Hùng vội mở mắt nhìn ra thấy một thiếu niên chính là Triển Bạch anh dũng hiên ngang đứng bên cạnh mình. Còn hòa thượng thì lui tuốt ra xa mảnh vải đen bịt mặt rơi xuống đất, để lộ da mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt kinh hoàng mở to nhìn Triển Bạch như trông thấy quái vật!

Triển Bạch ồ lên một tiếng, nói :

– Thì ra là ngươi!

Gần như cùng lúc với chàng, lão hòa thượng cũng thốt lên :

– Thì ra là ngươi!

Nhữ Quốc Hùng ngỡ mình nằm mơ, bởi mới cách đây không đầy một năm Triển Bạch còn là một tiêu sư tập nghề trong tiêu cục của lão, võ công của chàng lão biết rõ lắm!

Nhưng sự thực lại bày ra trước mắt nếu không phải chàng cứu lão thì còn ai vào đây?

Phật Ân pháp sư gầm lên như ư con mãnh thú bị thương ngồi thụp xuống, kêu lên hai tiếng “Ngoạp! Ngoạp!”, rồi phóng thẳng về phía Triển Bạch.

Lần này Phật Ân pháp sư đã vận toàn lực, hai luồng kình phong như hai ngọn sóng thần mang theo sấm sét cuốn tới!

Trên gương mặt tuấn tú của Triển Bạch thoáng hiện sát khí, quát lớn :

– Ngươi muốn chết!

Vừa dứt lời, một chiêu trong Thiên Phật Giáng Ma chưởng mà chàng vừa luyện thành đã được tung ra.

Hại đạo kình phong chạm nhau giữa không trung phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mấy cội tùng gần đó đều bật gốc đổ xuống ầm ầm, cát bụi bay lên mù mịt che tấp cả mặt trời.

Trong làn cát bụi, thân hình tròn như trái bóng của Phật Ấn pháp sư như cánh diều đứt dây văng lên cao chừng hai trượng mới rơi xéo xuống đất.

Tám tên kình trang đại hán cùng bốn nữ nhân bịt mặt đồng kêu thét lên kinh hãi, vội phi thân đến bên Phật Ấn pháp sư đỡ lão ngội dậy, chỉ thấy bên khóe miệng lão túa máu tươi, mặt không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề xem ra nội thương không nhẹ!

Một trong bốn nữ nhân bịt mặt quát lớn :

– Tiểu tử cả gan dám đả thương Phật Ấn pháp sư? Mau báo rõ tên họ rồi chịu chết!

Triển Bạch giọng lạnh như băng :

– Tại hạ Triển Bạch! Không những đả thương một Phật Ấn, nếu các ngươi không đem tiêu xa trả lại thì đừng hòng đi khỏi đây.

Chọn tập
Bình luận