Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bỉ Ngạn Hoa

Chương 5: Phù nam

Tác giả: Thương Nguyệt

Sau đó, không gian lại chìm vào im lặng.

Câu nói ấy như một lưỡi dao cạy mở cánh cửa của lòng thù hận đã bị dồn nén trong lòng Phù Nam suốt bao năm qua.

Giống như các vị Tế Tư trước đó, Vân Tức nhận hai đồ đệ: đại đồ đệ là Lưu Quang và nhị đồ đệ là Phù Nam. Thế nhưng Tế Tư Vân Tức tính tình quái gở, độc đoán, lúc nào cũng chỉ thích một mình, hầu như không bao giờ dạy pháp thuật cho hai đồ đệ, thỉnh thoảng lắm mới cho họ vào thư viện ở trong Thần miếu để tự nghiên cứu, còn bản thân chẳng bao giờ đích thân dạy bảo.

Lưu Quang hơn Phù Nam ba tuổi, từ nhỏ đã tỏ ra rất hiểu chuyện, dù sư phụ không dạy nhưng vẫn luôn tự giác tập luyện, vì thế pháp thuật nhập cảnh nhanh chóng.

Khi đó Phù Nam còn mải chơi, hằng ngày cứ hễ có thời gian rỗi là chỉ thích ra ngoài, và nơi Phù Nam đến nhiều nhất chính là cung diện Bách Thạnh của Giáo chủ Thần Triệt. Hai đứa trẻ cùng trang lứa quấn quýt gắn bó và trở thành huynh muội tốt của nhau.

Thế nhưng, quãng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được bao lâu. Năm Phù Nam mười tuổi, Nguyệt cung bỗng nhiên xuất hiện một người con gái người Hán tên là Thiên Trúc. Sư phụ hết mực yêu thương hồng y nữ đồng đó, và đã không ngần ngại phế truất Thần Triệt để lập Thiên Trúc lên làm Giáo chủ.

Bái Nguyệt giáo vốn có một quy định vô cùng tàn khốc – khi Giáo chủ mới kế vị, nếu Giáo chủ cũ còn sống thì sẽ bị nhốt vào Hồng Liên U Ngục ở dưới đáy Thánh hồ, để đề phòng hậu họa.

Và thế là Phù Nam đành lòng nhìn A Triệt bị đẩy xuống đáy hồ, không dám và cũng không đủ sức mạnh để phản kháng lại quyết định của sư phụ.

Từ đó trở đi, Phù Nam hạ quyết tâm bắt đầu chăm chỉ tập luyện pháp thuật, thế nhưng không hiểu sao, tốc độ nhập cảnh vẫn rất chậm chạp, không những thế mấy lần còn suýt bị tẩu hỏa nhập ma.

“Trong tâm đệ vẫn còn điều ác, nên làm sao có thể đắc khuy thiên đạo?”

Ngày hôm đó, Phù Nam bị thổ huyết do tẩu hỏa nhập ma khi cố tập thuật Tố Ảnh, nhưng may nhờ được Lưu Quang cứu sống. Khi ngồi trò chuyện, Lưu Quang bỗng nhiên thở dài, thừa nhận: “Thực ra… huynh cũng như đệ vậy.”

Phù Nam lặng người, không khỏi có suy nghĩ: phải chăng trong lòng của Lưu Quang cũng đang đau khổ vì cuộc đời vô vọng như thế này? Dù cho huynh ấy có chăm chỉ tập luyện đến bao nhiêu, thì cũng không sao có thể vượt qua nổi sư phụ.

Nỗi niềm uất ức và phẫn nộ cứ dồn nén mỗi lúc một đầy lên trong lòng Phù Nam, cho đến một ngày chàng quyết định rời xa ngọn Linh Tựu này, một mình lưu đãng khắp mọi nơi một cách vô định. Cuộc sống lưu đãng vùng Nam Cương kéo dài khá lâu và cũng có những thu hoạch nhất định.

Một ngày, Phù Nam bỗng nhận được Nguyệt lệnh buộc phải quay trở về Linh Tựu gấp: Giáo chủ mới chủ định chiêu gọi Phù Nam vào cung. Trong thời gian đó, sư phụ luôn ở trong cấm cung, đã gần nửa năm không lộ diện, nghe nói là lại tiếp tục bước vào một lần bế quan mới, và mỗi lần bế quan xong thì sức mạnh của vị Tế Tư lại tăng lên gấp bội.

Đêm hôm đó, khi Phù Nam và Lưu Quang cùng vào Thần điện đã gặp nữ đồng Giáo chủ trong bộ y phục đỏ, hai bên là mười vị trưởng lão tóc đã bạc trắng. Do bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đã bị bọn chúng phục kích.

Quả là một đêm tàn khốc và đẫm máu… cho đến tận hôm nay những ký ức đó vẫn còn lảng vảng, vương vấn trong đầu.

Phù Nam yên lặng nhìn người con gái quay trở về từ ngục sâu đang ngồi trước mặt, khẽ thở dài – thay đổi rồi… nàng đã hoàn toàn thay đổi!

Thần Triệt nhìn Phù Nam, cười nói: “Muội căm ghét con bé Tiểu Diệp Tử kia! Huynh hãy giúp muội giết nó!”

Khi cất lên câu nói đó, nét mặt của Thần Triệt vẫn thản nhiên như không, tưởng chừng chuyện sống chết dễ dàng như trở bàn tay. Trong đôi mắt to tròn ấy ánh lên một thứ ánh sáng thật khác, như sự kết hợp kỳ lạ của lòng căm hận tột cùng và sự bình thản đến không ngờ!

Phù Nam vẫn lặng thinh không nói một câu, đưa mắt nhìn về phía Nguyệt cung trong bóng tối im lìm. Chàng có thể hiểu được sự thù hận của A Triệt.

Suốt tám năm qua, Thần Triệt bị giam cầm trong ngục sâu tận cùng dưới đáy hồ, từ một cô bé còn chưa hiểu chuyện, nay đã trở thành một thiếu nữ kiều diễm. Thời niên thiếu tươi đẹp của nàng đã bị chôn vùi trong bóng tối, không được nhìn thấy mặt trời, không ra sống cũng chẳng ra chết. Tên nữ đồng áo đỏ đã cướp đi của nàng tất cả, vì thế, làm sao không hận cho được?

Thế nhưng…

Hễ nhắm mắt lại, cảnh tượng về cái đêm đẫm máu ấy lại ùa về trong tâm trí, khiến chàng cảm thấy như nghẹt thở.

“Không!” Chàng buông kiếm xuống và khẽ lắc đầu, giọng lạnh lẽo: “Huynh đã thề là sẽ không bao giờ giết người nữa…”

Thần Triệt thoáng ngạc nhiên, rồi che miệng cười: “Ôi, không giết người ư? Chẳng giống với đồ đệ của Vân Tức chút nào.”

Hai tiếng “Vân Tức” vừa buông ra, Phù Nam bỗng giật mình, hoang mang nhớ lại ánh mắt cuối cùng của sư phụ khi rơi xuống ngục sâu. Bị người mình thương yêu nhất phản bội, trong giờ khắc cuối cùng, rõ ràng sư phụ đã có thể giết chết Phù Nam và Thiên Trúc, nhưng tại sao sư phụ lại không làm thế?

Chính sau lần thoát chết đó, những năm vừa qua, mỗi khi nhớ đến chuyện này là Phù Nam lại thấy người mình như run lên, và tất cả mọi thù hận từ thuở nhỏ bỗng chốc đều tiêu tan. Bây giờ, nếu Thần Triệt đã có thể ở đây, thì hẳn là sư phụ cũng đã có thể thoát nạn rồi chứ?

Nghĩ vậy, Phù Nam không khỏi buột miệng: “Sư phụ… hiện nay đang ở đâu?”

“Huynh nhớ ông ấy sao?” Thần Triệt cười, giơ những ngón tay chỉ lên bầu trời đêm, “Hiện giờ ông ấy có lẽ là ở trên này – hoặc,” rồi chỉ xuống dưới đất, “dưới này.”

Chết rồi ư? Làm sao có thể thế được… Người như sư phụ, sao có thể chết được?

“Phù Nam, rốt cuộc huynh có chịu giúp muội hay không?” Không đợi cho Phù Nam kịp định thần, Thần Triệt hỏi. Dưới ngọn đèn, ánh mắt của nàng sáng lên, nhưng ẩn chứa vẻ gian tà đến khác thường.

Phù Nam lắc đầu chậm rãi.

“Tại sao?” Trước thái độ ấy, Thần Triệt bực bội, bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, “Muội thoát thân từ nơi chốn quỷ quái ra được đến đây, việc đầu tiên là đến tìm huynh! Huynh… tại sao huynh lại không chịu giúp muội?”

Phù Nam nhìn thẳng vào người con gái trong bộ y phục trắng trước mặt, ánh mắt dần ngưng lại, nói rành rọt từng từ một: “A Triệt, hãy nói cho huynh biết, có phải chính muột đã giết chết Tế Tư Vân Tức không?”

Nàng sững người, không ngờ bỗng nhiên lại bị chất vấn bởi một câu hỏi như thế. Hồi lâu sau, nàng mỉm cười, gật đầu.

“Muội lấy đâu ra sức mạnh như vậy?” Ánh mắt Phù Nam đầy nghiêm khắc nhìn thẳng vào nàng, “Hãy nói cho huynh biết, muội lấy đâu ra sức mạnh đó?”

Thần Triệt thấy mình nóng lên như lửa, đứng bật dậy và cất giọng sắc nhọn: “Không phải việc của huynh!”

“Muội bị quỷ nhập rồi… A Triệt, đúng là muội bị quỷ nhập rồi!” Nhìn người con gái lưng gù trước mặt, mắt của Phù Nam cũng nóng lên như lửa, nghiêm giọng hỏi lớn: “Nói cho huynh biết, để thoát ra khỏi đó, rốt cuộc muội đã làm những gì? Muội lấy đâu ra sức mạnh như vậy?”

Giọng nói ấy vang lên như một tia chớp rạch giữa không trung.

Dường như bị kích động đến tột cùng, Thần Triệt giơ tay phải lên, một ánh sáng trắng vụt ra… là ánh sáng của một thanh kiếm!

Phù Nam điểm đầu ngón chân xuống đất, thoái lại, và cũng rút ra một thanh kiếm sáng choanh. Chàng vừa lùi một bước bay ra khỏi cửa sổ ngôi nhà, nhảy lên trên cành cây dẻ ngựa cao lớn ngoài sân.

Chú quạ đen Nha Nha vừa ngủ thiếp đi trên cây bỗng nhiên bị đánh thức đậy, cất tiếng kêu hoảng hốt, vỗ cánh bay vòng quanh.

“Ra chỗ khác!” Phù Nam gơ tay đuổi con quạ sang cây bên kia, vuốt cổ họng, không ngừng thở dốc, và phát hiện ra rằng, nơi cổ họng mình đã chảy ra những giọt máu.

Nhìn những giọt máu trên đầu ngón tay, gương mặt Phù Nam chợt biến sắc: rõ ràng là thanh kiếm chưa hề chạm vào da, vậy mà dường như đã có những hồn ma vô hình cắn xé cổ họng, và đang thi nhau hút máu!

“Thân thủ khá lắm!” Thần Triệt khẽ cười, thân hình uốn cong nhẹ nhàng đứng trước hiên nhà, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên: “Rõ ràng đây không phải là thuật pháp của Bái Nguyệt giáo… Huynh cũng lấy đâu ra sức mạnh này?”

Dưới ánh trăng rằm tháng bảy sáng trong, nàng ngẩng đầu cười, ánh trăng rọi chiếu thanh kiếm trên tay của nàng,

Thanh kiếm đó, chính là thanh Bạch Cốt có uy lực đáng sợ.

“Muội cứ nghĩ rằng, cho dù tám năm đã trôi qua, khi tất cả mọi người đều đã bỏ mặc muội, thì huynh vẫn sẽ giúp muội!”

Phù Nam dưới tán cây dẻ ngựa, khẽ nhếch miệng cười nhạt: “Ba năm trước đây khi bị đuổi khỏi Nguyệt cung, huynh đã hạ một lời thề: từ giờ trở đi tuyệt đối không rút kiếm ra với bất cứ người nào trong giáo, nếu không…”

Câu nói buông lửng giữa chừng… sự im lặng dài lê thê… Cuối cùng, Phù Nam cũng nói nên lời: “Nếu không, Lưu Quang sẽ chết.”

Lưu Quang? Thần Triệtngẩn người, sau một hồi lục tìm ký ức, nàng mới mơ hồ nhớ ra dáng vẻ ấy.

“Có phải Lưu Quang đã rơi vào tay con yêu tinh đó?” Nàng phần nào hiểu ra, rồi ngạc nhiên hỏi: “Thế sao huynh vẫn được bình an?”

Câu hỏi ấy khiến Phù Nam bỗng nhiên giật mìh, và gần như không thể đứng vững nữa.

Sau cái đêm ba năm về trước, tại sao Lưu Quang mãi mãi không quay trở lại… và tại sao, Phù Nam vẫn bình an như bây giờ?

“Ta là một kẻ hèn nhát…” Bóng cây dẻ ngựa trùm lên gương mặt, nhưng ánh mắt thì sáng lên trong bóng tối, Phù Nam khe khẽ tự nhủ, “Ta sợ đau khổ, sợ cái chết… vì thế đã phải quy phục. Ta đã phản bội sư phụ… Trước tiên là mất đi Lưu Quang, sau đó, là mất muội…”

Đêm bị phục kích đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của các trưởng lão để đối phó với Tế Tư Vân Tức: phải cắt bỏ vây cánh của ông.

Trong cuộc chiến không cân sức đó, hai đứa trẻ thậm chí còn chưa thực sự nắm được pháp thuật phài sùng hết sức lực để phản kích, và đối thủ của họ là mượi vị trưởng lão cái thế của viện nguyên lão, cùng với tên nữ đồng áo đỏ.

Sau khi bị bắt, hai người đã phải nhận đủ loại cực hình tàn khốc. Tên nữ đồng áo đỏ lấy điều kiện thả A Triệt ra đe73 dụ dỗ, bắt họ phải thực hiện âm mưu hại sư phụ – chàng trai trẻ mười lăm tuổi Phù Nam đã vì run sợ mà chấp thuận điều kiện.

Còn Lưu Quang thì không.

Đếm hôm đó, theo kế hoạch, Phù Nam dẫn dụ được Vân Tức vào bẫy, dâng tách trà có độc Long Huyết và chính mắt nhìn sư phụ uống nó. Sau đó, Phù Nam còn tham gia cùng với các trưởng lão trong việc phát động tấn công, tận mắt chứng kiến cảnh tượng tên nữ đồng bóp lấy cỏ họng Vân Tức, cười nham hiểm và đẩy vị Tế Tư xuống đáy hồ.

Hồng Liên U Ngục hé mở trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng khép lại.

Dưới hồ, vô số hồn mà gào thét, kêu lên sung sướng và thi nhau cắn xé thân thể vừa rơi xuống nước.

Trong giây phút ngắn ngủi, Phù Nam đã nhìn thấy người con gái mặc y phục trắng bị giam trong ngục sâu dưới nước. Thế nhưng vì quá sợ hãi trước lũ hồn mà, chàng đã chần chừ, rồi chỉ biết đứng nhìn căn ngục khép lại.

Ngày hôm sau, Phù Nam bị đuổi khỏi Nguyệt cung, và rời khõi núi Linh Tựu.

Sau đó, Lưu Quang không quay trở lại… còn Phù Nam, vẫn bình an sống sót.

Câu hỏi của Thần Triệt đã khơi lại nỗi đau trong lòng, khiến Phù Nam gần như không đứng vững nổi trên cành cây, suýt chút nữa rơi xuống. Phù Nam cúi đầu, không dám nhìn người con gái lưng gừ đang đứng trước hiên nhà, “Huynh… huynh thực sự là một kẻ hèn nhát.”

“Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa.” Lặng im một hồi, bỗng nhiên Thần Triệt cười lên, rồi nhảy một bước, từ hiên nhà lên cành cây dẻ ngựa, nhìn Phù Nam nói: “Muội có cái này cho huynh.”

“Gì vậy?” Phù Nam nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, rồi đến thực sự bất ngờ.

“Cái này, cái này là…” Nhìn đồ vật trên tay Thần Triệt, Phù Nam không cất lên lời.

Đó là một chiếc vòng đeo trên trán màu bạc với những họa tiết hình hoa Mạn Châu Sa, trên đó có rất nhiều phù chú được khắc tinh xảo trông vô cùng tuyệt mĩ. Mặt trước của chiếc vòng có nạm một viên đá quý màu đó, phát ra thứ ánh sáng diệu kỳ dưới ánh trăng đêm.

Đây rõ ràng là một trong ba bảo vật của giáo – “Nguyệt Phách”!

“Trong giây phúc cuối cùng dưới ngục, muội đã lấy được cái này từ người của Vân Tức – Không có nó, không ai có thể làm Tế Tư được!” Thần Triệt đắcý cười, và trong lúc Phù Nam còn đang thất thần, khẽ kiễng chân lên đội chiếc vòng lên trán Phù Nam, “Huynh hãy nghĩ mà xem, muội trở lại làm Giáo chủ, còn huynh là Tế Tư, được không?”

Chiếc vòng đá quý vừa được đội lên đầu, thần lực mãnh liệt đã tỏa ra mạnh mẽ, khiến thần trí của Phù Nam bỗng ngẩn ngơ trong phút chốc.

“Không… không được.” Phù Nam loạng choạng, một tay vung thanh kiếm để giữ thăng bằng còn tay kia đẩy chiếc vòng ra “Huynh không cần… đeo cái này thì sẽ… thì sẽ…”

Phù Nam ngẩng mặt lên nhìn Thần Triệt, lúc này trong đôi mắt ấy, cái nhìn trong trẻo, long lanh thuở nào đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự điên cuồng tàn ác… Phù Nam thầm nhớ lại quá khứ. Cảnh sư phụ rơi xuống giếng ba năm về trước lại như hiện ra trước mắt, và thấp thoáng đâu đây là nụ cười nham hiểm của tên nữ đồng áo đỏ.

“Huynh không muốn làn Tế Tư.” Phù Nam cố bình tĩnh, dựa người vào cây dẻ ngựa, nhắm mắt định thần rồi lạnh lùng trả lời.

“Tại sao?” Không cần nhìn, Phù Nam cũng cảm thấy mũi kiếm đang dí sát vào cổ họng mình.

“Làm Tế Tư, có nghĩa là sẽ biến thành quái vật sống không ra sống, chết chẳng ra chết… huynh không muốn cuộc sống như thế!” Phù Nam nở một nụ cười đau xót, lắc đầu, “Hơn nữa, A Triệt, muội đã làm phép váo chiếc vòng này, muội muốn qua đó để biến huynh thành tên bù nhìn cho muội thao túng có phải không?”

Nói đên đây, sự quyết liệt và căng thẳng bao trùm khắp không gian.

Đôi mắt ấy giờ đây sao bỗng nhiên trở nên hoàn toàn xa lạ, đầy khinh thường và thù hận, như thể đã bị dồn nén tích tụ suốt hàng trăm năm.

“Cô là ai? Cô không phải là A Triệt!” Phù Nam không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chàng vung kiếm ra nhưng rồi lại không biết đâm vào đâu.

Chú quạ Nha Nha nãy giờ vẫn đậu ở bên chứng kiến, dường như ngay từ đầu đã có ác cảm với vị khách không mời mà đến kia, nên không lại gần làm quen như với những người khác. Trong giờ khắc hai người đang căng thẳng, bỗng nhiên nó kêu lên một tiếng rồi lao vào nhanh như chớp.

“Đồ đáng chết!” Thần Triệt hét lên, và vung tay chém vào không gian. Chỉ nghe thấy tiếng quạ kêu thảng thốt, và bóng đen bay ra từ phía sau lưng Thần Triệt.

Trong bóng tối, miếng rách lớn trên lưng áo để lộ ra làn da trắng toát, nhưng từ phía sau mái tóc đen óng của Thần Triệt bỗng nhiên có ánh sáng màu xanh u ám lóe lên, lộ rõ một nụ cười nham nhở.

Trên đó… trên lưng của Thần Triệt, có một đứa bé!

Đứa bé này chỉ cao khoảng chừng ba mươi phân, co tấm thân khô rạc trên lưng Thần Triệt, đôi bàn tay nhỏ gầy gò như móng chân chin bám lấy cột sống và phía sau đầu nàng.

Nó ngẩng đầu lên nhìn Phù Nam và cười, một cái nhìn lạnh toát phát ra từ con mắt độc nhất, khiến cho Phù Nam lạnh người. Cái gì… cái gì thế này? Dẫu có lật hết tất cả thư tịch của toàn giáo, cũng chưa từng thấy qua phép thuật kỳ lạ như thế – khống chế người khác bằng cách bám chặt lấy thân thể!

Bình luận
720
× sticky