Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Buổi Chiều Windows

Chương 4

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Chương 4
Xuyến, Thục và Cúc Hương ngồi chụm đầu trước chiếc máy của Xuyến. Người nào người nấy cầm lăm lăm cây viết trên tay, mắt nhìn lom lom lên màn hình trước mặt.
Thiếu đứng bên cạnh. Anh lặp đi lặp lại những thao tác trên máy thật chậm rãi, vừa làm vừa giảng giải cặn kẽ.
Ba cô gái vừa nhìn vừa nghe vừa lúi húi ghi chép. Help là giúp đỡ, Copy là chép, Rename là đổi tên, Delete là xóa, Quit là rời khỏi…
Cứ mỗi lần Thiếu giảng một lệnh mới, Xuyến lại gật gù chặc lưỡi:
-Chà, chà, cái này đúng là mình đã học qua rồi!
Cúc Hương ngồi bên tủm tỉm cười không nói gì. Đợi Xuyến “chà, chà” dến lần thứ ba, nó mới buột miệng:
-Cái này tao cũng học qua rồi!
Xuyến trố mắt:
-Đừng có xạo! Mày học hồi nào?
Cúc Hương nháy nháy mắt:
-Thì mới vừa rồi đó!
Biết Cúc Hương chọc quê mình, Xuyến toét miệng ra cười. Nhưng ngay lập tức nó lấy lại vẻ nghiêm nghị:
-Nhưng có một lệnh tao học từ hôm qua! Anh Vân của mày chỉ riêng cho tao!
Cúc Hương đỏ mặt:
-Anh Vân của mày thì có! Đồ vô duyên!
Xuyến tỉnh rụi:
-Sao hôm qua mày bảo anh Thiếu là của tao, bây giờ lại bảo anh Vân?
Thiếu đứng ngay bên cạnh mà Xuyến cứ bô bô, chẳng kiêng dè gì hết khiến Thục điếng hồn. Nó khẽ liếc Thiếu, thấy anh bối rối vờ nhìn ra cửa, làm như chẳng nghe thấy gì.
Sợ Xuyến cao hứng “nói bậy” tiếp, Thục vội hỏi:
-Hôm qua anh Vân chỉ cho mày lệnh gì đâu?
– Lệnh rename! Hôm qua ảnh “đổi tên” tao thành Mai-ka, tụi mày không nhớ sao?
Rồi không đợi Cúc Hương và Thục kịp hưởng ứng, Xuyến tiếp tục oang oang:
-Cả con Cúc Hương nữa! Hôm qua nó cũng học được một lệnh mới!
-Anh Thiếu của mày chỉ cho tao hả? – Cúc Hương trả dũa.
-Không! – Xuyến lắc đầu – Không ai chỉ cho mày hết! Mày là đứa thông minh nên tự mày nghĩ ra!
Cúc Hưong khoái chí:
-Hôm qua tao nghĩ ra lệnh gì vậy?
-Lệnh quit! Hôm qua sau khi làm mình làm mẩy một hồi, mày quit thẳng một mạch từ đây ra cửa chẳng chào hỏi ai hết, cũng không thèm see you again lấy một tiếng!
Cúc Hưong xịu mặt:
-Mày mà còn “chơi quê” tao, tao quit luôn bây giờ cho coi!
Nghe Cúc Hương dọa bỏ về, Thục hoảng hốt can gián:
-Thôi, thôi, tụi mày giữ yên lặng để nghe anh Thiếu giảng tiếp kìa!
Lời nhắc nhở của Thục có hiệu lực tức thời. Xuyến và Cúc Hương lập tức ngưng ngay cuộc đấu khẩu.
Thiếu vờ như không để ý. Anh thò tay gõ lên bàn phím, khẽ hắng giọng:
-Những điều cơ bản, các bạn nắm sơ như thế là tạm đủ. Khi nào có thì giờ, các bạn sẽ tìm hiểu sâu thêm. Còn bây giờ các bạn sẽ học cách soạn thảo văn bản tiếng Việt trên phần mềm VNI!
Vừa nói Thiếu vừa từ từ nhấn phím chuyển vệt sáng xanh trên màn hình đến thư mục VNI.
Giảng đến đâu, Thiếu thực hành đến đó. Anh cố ra tay một cách chậm chạp, khoan thai để các cô gái kịp theo dõi.
Thục nói nhỏ với Cúc Hưong:
-Giống học toán quá hả mày!
Cúc Hương rùn vai:
-Theo tao thì giống ở trường đào tạo điệp viên hơn! Nghe cứ như đang học mật mã!
Đang thì thầm, Cúc Huơng và Thục bỗng nghe Xuyến kêu lên:
-Ê, ê, anh vừa nói F2 là gì?
-F2 là lệnh save.
-Lệnh save là lệnh gì?
-Save nghĩa là lưu giữ! Nếu chúng ta không save kịp thời, toàn bộ những dữ liệu chúng ta vừa nhập vào sẽ bi mất sạch nếu chẳng may…điện cúp thình lình!
Cúc Hưong gật gù:
-Như vậy chứng tỏ lệnh save này rất quan trọng!
-Đúng! – Thiếu gật dầu – Đây là lệnh rất quan trọng, vì vậy các bạn luôn luôn phải nhớ save trong khi làm việc!
Cúc Hương nheo mắt ngó Thiếu:
-Vậy anh đã nhớ save chưa?
Câu hỏi không đâu vào đâu của Cúc Hương khiến Thiếu chưng hửng:
-Cúc Hương bảo tôi save chuyện gì?
-Save cái câu tôi nói khi nãy đó? – Giọng Cúc Hưong tinh quái.
Thiếu càng ngơ ngác:
-Câu khi nãy là câu gì?
Cúc Hưong cười cười:
-Thì cái câu tôi “cáp đôi” anh với con Xuyến đó!
Câu hỏi trắng trợn của Cúc Huơng khiến mặt Thiếu đỏ ửng, màu đỏ lan tới tận mang tai. Vốn hiền lành, lại cả thẹn, Thiếu không quen với kiểu ăn nói táo bạo của các cô gái. Lúc nãy, nghe Xuyến và Cúc Hương mượn cớ đối đáp để trêu mình, anh còn có thể giả tảng ngó lơ chỗ khác. Nhưng lần này, Cúc Hương hỏi thẳng, anh chẳng có cách nào tránh né.
Không nghĩ ra câu gì đáp trả, cũng không thể vờ vịt ra vẻ ta đây…lãng tai, Thiếu đứng như chôn chân tại chỗ và nghe mặt mình nóng lên.
Vẻ lóng ngóng tội nghiệp của Thiếu khiến Thục bất giác động lòng. Nó dịu dàng lên tiếng:
-Hai đứa nay nghịch như quỷ, anh hơi đâu để ý! Cứ delete tất cả đi là xong!
-Chà, – Cúc Hương quay sang Thục – Cô nương này bữa nay mồm mép quá hén! Mày lạng quạng, tao delete mày ngay tại chỗ bây giờ!
-Xí! Tao cóc sợ!
-À, à! – Cúc Hương trợn mắt – Mày ngon há!
-Thôi, thôi! – Sau khi được Thục giải vây, Thiếu kịp lấy lại bình tĩnh, liền hắng giọng can thiệp – Các bạn đừng đùa giỡn nữa!
Rồi anh rút từ trong ngăn kéo ra ba tờ giấy,đưa cho mỗi cô gái một tờ:
-Đây là phần bài tập! Bây giờ các bạn chia ra mỗi người một máy và cố vận dụng những điều vừa học được để thực hiện những yêu cầu ghi trong này!
Xuyến chớp mắt:
– Có được giở tập ra xem không?
-Tha hồ! – Thiếu dễ dãi – Giở tập hay không giở tập không phải là vấn đề! Điều quan trọng là biết giở đúng chỗ cần thiết!
-Có được dùng lệnh copy không? – Xuyến lại hỏi.
Thắc mắc kỳ quặc của Xuyến khiến Thiếu ngớ người ra. Mãi một lúc, anh mới ngập ngừng đáp:
-Bất cứ lệnh nào đã học, nếu đề bài yêu cầu, các bạn cứ vận dụng thoải mái!
-Ý tôi không phải vậy! – Xuyến tặc lưỡi – Tôi muốn hỏi là trong khi làm bài tụi này có được vận dụng lệnh copy để hỏi han hoặc dòm ngó lẫn nhau hay không? Lệnh này ở trong trưởng học thường gọi là lệnh cọp dê ấy mà!
Biết không thể đối đáp lại cô gái tinh nghịch này, Thiếu đành cười trừ:
-Cái đó tùy các bạn!
Xuyến đang định trêu Thiếu thêm một câu nữa, bỗng nghe Cúc Hương la rầm:
-Cha mẹ ơi, sao màn hình của con Thục xanh xanh đỏ đỏ đẹp “bá cháy” mà màn hình của tôi đen thủi đen thui xấu hoắc vậy nè!
Giọng hô hoán của Cúc Hương lớn đến nỗi Vân vừa bước chân vô phòng phải giật mình nhướn mắt hỏi:
-Gì vậy Cúc Hương?
Thấy Vân xuất hiện, Cúc Hương càng làm già:
-Anh coi đây nè! Máy móc vậy làm sao làm việc!
-Máy bị hỏ;ng hả? -Vừa hỏi Vân vừa tiến lại.
-Ừ , hỏng bét rồi -Cúc Hương hậm hực.
Vân nhìn lên màn hình, ngạc nhiên:
-Hỏng gì? Tôi có thấy hỏng gì đâu?
Cúc Hương hừ mũi:
-Hỏng màu chứ hỏng gì!
Vân càng sửng sốt:
-Hỏng màu là sao?
-Vậy mà anh không thấy hả? – Giọng Cúc Hương ai oán – Máy của tôi chỉ có hai màu đen trắng, còn máy của những người khác màu mè sặc sỡ trông bắt ham!
Vân phì cười:
-Trời đất, vậy mà kêu hỏng màu, cái cô này! Màn hình này là màn hình monochrome, chỉ có hai màu den và trắng thôi!
Cúc Hương phụng phịu:
-Tôi không chịu đâu! – Rồi nó chỉ tay sang bàn của Xuyến và Thục, so bì – Còn cái cục trắng trắng kia nữa! Tại sao máy ai cũng có còn máy tôi không có?
Vân chép miệng:
-Đó là con chuột, dùng cho máy 386! Nhưng Cúc Hương đâu cần tới nó!
Cúc Hương nghinh mặt:
-Sao anh biết tôi không cần! Hễ con Xuyến và con Thục có cái gì, tôi cũng muốn có cái đó!
Xuyến cười cười chen ngang:
-Anh mà không chiều nó, nó sẽ quit ngay lập tức cho anh coi!
-Thôi, được rồi! – Vân nhún vai – Chiều nay sẽ có máy 386 cho cô!
Xuyến reo lên:
-Thấy chưa! Tao đã bảo anh Vân là…người tốt bụng nhất thế giới mà!
Thực ra Xuyến định nói “anh Vân là của mày mà” nhưng đến phút chót nó thình lình đổi giọng. Vân khác Thiếu. Thiếu hiền hậu, thậm chí hơi nhút nhát, dễ bắt nạt. Còn Vân tuy vẫn đối xử với bọn Xuyến lịch thiệp nhưng rõ ràng không phải là người dễ tính. Bề ngoài Vân vẫn bông đùa nhưng Xuyến đủ nhạy cảm để nhận thấy thấp thoáng đằng sau vẻ cười cợt đó một tâm hồn độ lượng nhưng nghiêm khắc. Vì vậy, Xuyến không dám đùa với anh như đùa với Thiếu.
Nghe Xuyến khen mình, Vân nheo nheo mắt:
-Cô đừng có bốc tôi lên mây! Tôi không tốt bụng như cô tưởng đâu!
Sở dĩ Vân nói vậy bởi chiếc máy 386 anh hứa với Cúc Hương là chiếc máy công ty đã đặt mua từ trước, trước cả khi bọn Xuyến vô làm. Dĩ nhiên chỉ có anh với Thiếu biết điều đó.
Cúc Hương như không tin vào tai mình:
-Anh nói thật chứ?
Vân lúc này đã ngồi vào bàn mình. Anh đáp, mắt vẫn nhìn vô màn hình trước mặt:
-Tất nhiên là thật!
Cúc Hương không hỏi nữa nhưng trong lòng rất cảm động. Từ hôm qua đến nay, nó vẫn giận Vân. Mặc dù ngoài mặt phớt tỉnh, nhưng nỗi ấm ức cứ âm ỉ không nguôi. Trước nay nó chỉ toàn át giọng bọn đàn ông con trai. Nhưng khi bước chân vô đây, lần đầu tiên trong đời nó gặp “đối thủ”. Vân chẳng lớn tuổi hơn ba cô là mấy nhưng trông chững chạc và điềm tĩnh đến lạ. Lúc nào cũng tươi tỉnh, niềm nở nhưng hễ bị bọn Xuyến “tấn công” là anh “phản kích” ngay tức khắc. Những đòn phản kích của anh lại không phải tầm thường, toàn những chiêu “sát thủ” khiến Xuyến chỉ biết nhe răng cười trừ, còn Cúc Hương thì tức đến nỗi hôm qua phải dậm chân bình bịch và trong cơn bối rối nó đã quyết định làm cái chuyện động trời là quit thẳng một lèo ra cửa để che giấu sự bất lực của mình.
Tuy vậy, Cúc Hương chẳng thấy ghét Vân. Nó chỉ tức anh thôi. Hôm qua đến nay, không hiểu sao nó hay nghĩ đến anh và cứ mỗi lần nhớ đến vẻ ung dung từ tốn và nụ cười nửa miệng của anh, lòng nó lại ngập tràn giận dỗi.
Lúc nãy, khi thấy màn hình của mình chỉ có hai màu đen trắng, nó cố tình tru tréo và định làm mình làm mẩy với anh cho bõ ghét chứ chẳng phải đòi hỏi hay yêu sách gì. Nào ngờ anh nhanh nhẩu hứa đổi máy cho nó khiến nó ngạc nhiên và khoái chí vô kể.
Trong khi Cúc Hương đang sung sướng với bao nhiêu ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu thì Xuyến lại phập phồng lo lắng. Nó ngồi làm bài mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên.
Đến khi tắt máy chuẩn bị ra về, Xuyến mới bước lại gần Vân, bồn chồn hỏi:
-Từ hôm qua đến nay, anh có gặp thầy Gia của tụi này không?
-Có.
-Vậy thì chết tôi rồi! – Xuyến tái mặt kêu lên.
Vân trố mắt:
-Chuyện gì vậy?
Xuyến không đáp mà lật đật hỏi tiếp:
-Thế anh có nói chuyện gì với thầy Gia không?
-Chẳng lẽ gặp nhau mà không nói chuyện? Vân hỏi lại, vẻ chế giễu.
Xuyến nhăn nhó:
-Chuyện về tụi này kìa! Anh có nói không?
-Nói.
-Trời đất! Anh nói làm chi vậy?
Vân thản nhiên:
-Anh Gia hỏi chẳng lẽ tôi làm thinh?
Xuyến chớp mắt:
-Thầy Gia hỏi sao?
-Hỏi các cô đã đến chỗ tôi chưa?
-Anh đáp sao?
-Tôi nói đến rồi.
Xuyến liếm môi:
-Thầy Gia còn hỏi gì nữa không?
-Còn! Hỏi trình độ tin học của các cô có đáp ứng được công việc của công ty không?
Xuyến nín thở:
-Anh trả lời sao?
Vân đằng hắng:
-Tôi bảo trình độ của các cô cỡ “chuyên gia”, thừa sức làm việc ở chỗ tôi!
Xuyến gượng gạo:
-Anh đừng có chọc quê tụi này! Anh đã nói rõ tất cả với thầy Gia rồi phải không?
-Tôi chẳng việc gì phải “nói rõ”! -Vân nhún vai – Đằng nào các cô cũng đã được nhận vào làm việc ở đây rồi!
Nghe vậy, Xuyến thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nó định cảm ơn Vân nhưng thấy kỳ kỳ nên chi gật đầu chào anh rồi lật đật xách túi đuổi theo Thục và Cúc Hương lúc này đã ra tới cửa ngoài.
Đầu giờ chiều, ba cô gái vừa bước vào phòng đã thấy trên bàn của Cúc Hương một chiếc 386 mới cáu.
Xuyến gật gù bình phẩm:
-Anh chàng Vân của con Cúc Hương mặc dù nói năng thì cứ như ong chích nhưng dù sao cũng thuộc loại người quân tử nhất ngôn!
Thấy Xuyến lại giở giọng trêu cợt, Thục khẽ liếc Cúc Hương và ngạc nhiên thấy Cúc Hương chẳng phản ứng gì về cụm từ “anh chàng Vân của con Cúc Hương” như bữa trước. Cúc Hương trước mặt nó bây giờ đang ngồi mơ màng mân mê chiếc máy, đầu óc đường như đang để tận dâu đâu.
Xuyến nháy mắt với Thục:
-Con Cúc Hương giả bộ đó! Nó thừa biết “làm thinh là đồng ý” nên cố tình ngậm miệng!
Đúng lúc đó, Thiếu từ phòng trong đi ra. Anh nhìn Cúc Hương:
-Sao, bây giờ thì bạn hài lòng rồi chứ?
Cúc Hương mỉm cười. Nó chớp mắt:
-Anh Vân đâu?
-Anh Vân chiều nay không vô?
-Ủa, sao vậy?
-Ảnh đi công chuyện!
Xuyến đột ngột cất giọng ca:
-Chiều nay không có anh, ngõ hồn sao hoang vắng…
Tiếng hát của Xuyến làm Thiếu xanh mặt. Anh vội đưa ngón tay lên miệng:
-Suỵt!
Vẻ hốt hoảng quá đáng của Thiếu khiến Xuyến chưng hửng:
-Anh sợ gì vậy?
Thiếu lúng túng:
-Toi có sợ gì đâu! Nhưng ở đây không nên làm ồn.
Xuyến vẫn chưa hết nghi hoặc nhưng nó không tiện hỏi, đành nói lảng sang chuyện khác:
-Chiều nay mình làm gì?
Thiếu khịt mũi:
-Chiều nay tập luyện ngón!
-Trời đất!-Xuyến trợn mắt – Sao anh biết con Thục bị ghẻ kinh niên mà dạy “luyện ngón” hay quá vậy!
Con quỷ này! – Thục la bài hãi – Bộ mày không nói bậy không chịu được hả!
Vừa la Thục vừa thò tay ra ngắt khiến Xuyến phải cong người tránh né.
Thiếu cười cười:
Luyện ngón đây tức là luyện cách sử dụng bàn phím cho thành thục!
-Còn luyện tới luyện lui gì nữa! – Cúc Hương kêu lên – Chẳng phải hồi sáng anh khen tụi nay học một hiểu mười, thông minh xuất sắc ngoại hình xinh đẹp đó sao!
Thục giật mình liếc Cúc Hương:
-Mày nói cái gì mà có “ngoại hình xinh đẹp” trong đó mày?
Cúc Hương nheo mắt ngó Thục:
-Tao nói gì kệ tao! Sao mày ưa thắc mắc quá!
Rồi quay sang Thiếu, Cúc Hương tiếp:
–Sao, tôi nói có đúng không?
Thiếu gượng gạo:
-Dĩ nhiên là đúng rồi! Nhưng dù sao các bạn cũng nên học cách sử dụng bàn phim đúng theo bài bản.Chứ nếu cứ đánh theo phương pháp “mổ cò” hiện nay, tốc độ sẽ rất chậm.
Rồi sợ các cô gái giở giọng đùa dai, Thiếu vội nói tiếp:
-Ở trong máy của mỗi bạn hiện nay đều có hai phần mềm dạy về kỹ thuật bàn phim: TT và Touch. Các bạn có thể dùng chương trình TT.
Thiếu vừa nói xong, Xuyến, Thục,Cúc Hương lập tức thò tay bật công tắc máy, dáng điệu nhanh nhẹn, tự tin, thật khác xa với vẻ lóng ngóng rụt rè hôm trước.
Đã học qua rồi nên ba co cũng chẳng cần Thiếu tò tò chỉ dẫn. Sau khi đã chuyển qua chế độ hiển thị của màn hình Norton, ba cô bắt đầu dò tìm thư mục dể vào chương trình “luyện ngón”.
Công việc có vẻ dễ dàng nhưng rốt cuộc chỉ có Thục va Cúc Hương là “vào” đúng “địa chỉ”. Còn Xuyến sau một hồi nhấn nhấn gõ gõ, bỗng mở miệng la hoảng:
-Anh Thiếu ơi anh Thiếu! Sao kỳ vậy nè?
Thiếu nghiêng người dòm lên màn hình của Xuyến, mỉm cười:
-Xuyến vào lộn rồi! Đây là chương trình ET chứ không phải TT!
-ET? – Xuyến trố mắt – Đây có phải là bộ phim “ET, người ngoài trái dất” không?
Cúc Hương làm bộ nói nhỏ vào tai Thục nhưng cố ý để Xuyến nghe:
-Con Xuyến nó tưởng nó đang ngồi trong rạp Thăng Long!
-Đồ ngốc! – Xuyến quay sang Cúc Hương – Bộ mày tưởng máy vi tính không chiếu phim được hả?
-Dĩ nhiên là được! – Thiếu gật đầu – Nhưng ET ở đây không phải là phim. ET là chữ viết tắt của English Tutor, một chương trình dạy tiếng Anh!
-Ồ, hay quá hén – Cúc Hương reo len – Vậy mai mốt mình đến đây mở chương trình này ra học, khỏi phải đến các trung tâm ngoại ngữ làm gì!
Thục ngồi bên “xì” một tiếng:
-Nói như mày! Mình đến đây là để làm việc chứ đâu phải để học tiếng Anh!
Cúc Hương cười hì hì:
-Thì mình áp dụng phương châm “vừa làm vừa học” mà!
-Thế còn TT là viết tắt của chữ gì? – Xuyến hỏi Thiếu.
-TT là Typing Tutor! Xuyến vào chương trình TT, sẽ thấy chữ đó hiện lên ngay!
Xuyến tặc lưỡi:
-Nhưng bây giờ làm sao thoát khỏi ET?
-Nhấn escape!
Xuyến gãi đầu:
-Escape ở đâu mà nhấn?
-Cái phím có chữ ESC đó!
Xuyến nhấn phím ESC. Trên màn hình đột ngột hiện ra hàng chữ “Are you sure?”
-Cái gì nữa vậy? – Xuyến giật mình – Nó hỏi mình “có chắc không?” phải không?
-Đúng rồi! – Thiếu hắng giọng – Nó muốn hỏi Xuyến có chắc là định thoát khỏi chương trình không! Những thông báo loại này, rồi đây các bạn sẽ gặp thường xuyên. Đằng sau câu hỏi là hai chữ Yes và No, Xuyến thấy không?
-Thấy.
-Vậy bây giờ Xuyến Yes hay No?
-Yes, sir.
-Đủ rồi, khỏi cần sir! – Thiếu làu bàu – Muốn Yes thì nhấn chữ Y!
Xuyến liền nhấn phím chu Y. Chương trình ET lập tức đóng lại.
Xuyến khoái chí đang định lên tiếng khen Thiếu một câu thì Cúc Hương đã cướp lời:
-Sao, anh thấy tụi này học hành có sáng dạ không?
-Sáng.
Cúc Hương liếm môi:
-Vậy có xứng đáng được thưởng không?
Thục nhăn nhó nhủ bụng “Không biết con nhỏ này định giở trò vòi vĩnh gì đây? Chắc là vòi ăn!
Quả nhiên, trong khi Thiếu còn đang ngập ngừng :
-Thưởng hả? Thưởng gì…
Cúc Hương đã tiếp ngay:
-Nói chung là anh đã có ý định thưởng tụi này từ lâu nhưng chưa nghĩ ra cách gì phải không? Để tôi làm quân sư không công cho! Đơn giản thôi, chiều nay anh dẫn tụi này đi ăn chè!
Trước những đòn tấn công tới tấp của cô gái láu lỉnh, mặt Thiếu cứ đực ra:
-Chè hả? Chè gì…
-Làm gì mà anh cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế! – Cúc Hương hừ mũi – Tóm lại, anh có muốn dẫn tụi này đi ăn chè hay không, anh nói một tiếng đi! Sao, Yes hay no
Thiếu giật thót, đầu gật lia lịa:
-Yes, yes.
Nói yes mà miệng anh méo xẹo.

Bình luận
720
× sticky