Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bảy Bước Tới Mùa Hè

Tám

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Khoa nhấp nhổm trên bụng thằng Ninh một hồi đã bắt đầu thấy chán.

Sau khi thỏa sức hành hạ “kẻ thù”, lòng nó đã vơi được mối hận hôm nào trên lớp. “Kẻ thù” tuy to xác nhưng “mít ướt” quá cũng góp phần làm Khoa mất hứng. Phần khác Khoa sợ thằng Ninh chẳng may bể bao tử lăn đùng ra chết, cả đám sè phải đi tù.

Nghĩ vậy, Khoa chống gươm đứng lên:

– Thôi, tha cho mày đó!

Khoa đứng lên, tất nhiên thằng Bông cũng đứng lên theo.

Bông đập má gươm vào chân Ninh đánh “bốp”:

– Đứng dậy đi mày!

Nhìn thằng Ninh lồm cồm bò dậy, Mừng tặc lưỡi dọa:

– Hôm nay coi như mày gặp hên đó! Từ sáng đến giờ tụi tao giết người đủ số rồi, nhờ vậy mày mới bị… dư ra!

Ninh rón rén nhặt cuốn tập dưới đất lên, lấm lét hỏi:

– Dạ con về được chưa?

Bông vung gươm, trợn “con mắt chột”:

– Xéo!

Chỉ đợi có vậy, Ninh hấp tấp quay mình định vọt chạy. Nhưng nó chưa kịp nhích chân, Mừng đã gọi giật:

– Khoan đã!

Tiếng quát cúa Mừng làm Ninh giật bắn. Nó hoang mang nhìn quanh, mặt mếu xệch:

– Ông hứa tha con rồi mà.

Mừng không đáp. Nó làm thinh bước tới một bước, chĩa mũi gươm vào ngay túi áo Ninh, hất mạnh một cái.

Cây viết máy văng ra khỏi túi, rơi xuống đất.

Mừng hất đầu về phía Ninh:

– Bây giờ mày đi được rồi đó!

– Cây viết cúa con… – Ninh cúi đầu nhìn cây viết giọng van lơn.

Một tiếng “hừ” phát ra từ sau chiếc khăn trùm đầu của Mừng, rồi một giọng nói âm u rờn rợn bay ra:

– Giữa cái đầu trên cố và cây viết dưới đất, mày muốn giữ lại cái nào?

Không đợi Hiệp Sĩ Rừng Xanh hỏi đến lần thứ hai, Ninh rùng mình một cái, co giò chạy biến.

Mừng nhìn theo Ninh một lúc. Đến khi thăng này chỉ còn là một dấu chấm, nó quay sang Khoa, cười hì hì:

– Vậy là mày đã trả được thù.

Khoa chớp mắt; giọng phục lăn:

– Công nhận mẹo của mày hay thật.

Thằng Bông toét miệng cười phụ họa:

– Ha ha, thằng Ninh khi nãy chắc són ra quần.

– Ờ, tao không ngờ thằng này gan thổ đế…

Đang nói, Khoa nhác thấy cây viết máy của Ninh, lúc này Mừng đã lượm lên giắt vào túi áo, liền buột miệng thắc mắc:

– Cưỡi lên người nó là được rồi, mày còn lấy cây viết cúa nó làm gì!

– Phải lấy một cái gì đó, nếu không nó sẽ nghi. – Mừng hắng giọng giải thích, rất ra dáng ông trùm -Bàn Tay Máu, Độc Nhãn Long gì mà hiền như đất, không giết người, cũng không cướp của, thế nào về tới nhà nó cũng đặt dấu hỏi! Chưa kể lúc nãy mày nói mấy câu hớ hênh…

– Ê, có ai tới kìa!

Tiếng thằng Bông kêu khẽ khiến Mừng và Khoa ngoảnh phắt lại.

Một đứa con gái đang đi giữa hai dãy bạch đàn và dương liễu, tiến về phía tụi nó. Con nhỏ này có vẻ đang trên đường đi tới xóm Gà.

Mái chuyện, ba “tướng cướp” không nhìn thấy người vào rừng. Đến khi kịp phát giác, con nhỏ kia đã đến rất gần.

Khi tụi nó nhìn thấy con nhỏ thì con nhó cũng vừa nhìn thấy tụi nó.

Con nhỏ hơi khựng lại, nhướn mắt như cố đoán xem ba bóng người kia là ai, không nghĩ trong rừng lại có cướp.

Nhưng đến khi bước thêm vài bước và thấy rõ bộ dạng quái đản của tụi thằng Khoa, con nhỏ hớt

hải kêu lên một tràng “Ma… ma… ma” rồi lập tức chết trân, người run bần bật.Trông thái độ thì con nhỏ này rất muốn bỏ chạy nhưng chân cẳng nó đã bị sự sợ hãi ghim chặt xuống đất.

– Làm sao đây tụi mày! – Khoa phân vân hổi, biết rằng có muốn ấn nấp cũng không kịp.

Đáp lại Khoa là tiếng kêu sửng sốt của thằng Bông:

– Í, hình như nó là nhổ em họ tao.

Khoa mau mắn:

– Thì ra là nhó Đào lồi… lồi…

Trong khi Khoa cố gắng nuốt chữ “rốn” vào bụng thì Mừng nhanh chóng quyết định. Bây giờ mà vứt gươm, lột túi trùm đầu ra đế trấn an nhỏ Đào thì quá dễ, nhưng như thế chuyện giúp Khoa trả thù thằng Ninh sẽ vỡ lở. Nhưng cũng không thể để nhỏ Đào đứng thất thần giữa nắng, hồn vía lên mây, nhất là không biết lúc nào nó lăn ra bất tỉnh. Nghĩ vậy, Mừng thong thả tiến về phía “người thương”, cố ôn lại những mẩu đối đáp trong truyện Tráng sĩ và giai nhân rồi lấy giọng thật dịu dàng:

– Công nương đừng sợ. Kẻ hèn này không phải là ma.

Câu nói của Mừng đối với nhỏ Đào có giá trị ngang mười hai viên thuốc trợ tim. Nó như choàng tỉnh, nhưng khi thần trí đã trỏ lại thì nó nhận ra trước mặt mình không phải là ma chưa chắc đã hay. Nó lắp bắp, lưỡi dính vào răng:

– Mấy người… là… là ai? Hu hu… trông còn ghê hơn ma nữa!

Mừng tiếp tục êm ái:

– Kẻ hèn này là Hiệp Sĩ Rừng Xanh, nguyện suốt đời bao bọc công nương.

Thằng Mừng thốt được câu đó thì sung sướng lắm. Đó là câu tỏ tình trong truyện. Nói được với nhỏ Đào câu đó, dù nói trong lốt tướng cướp, nó cũng cảm thấy rất hả dạ.

Nhưng giai nhân Đào ngoài đời không hề giống giai nhân trong truyện. Giai nhân trong truyện khi nghe Hiệp Sĩ Rừng Xanh nói vậy, đã đáp trả băng giọng rưng rưng cảm động:

– Thiếp đây cũng nguyện suốt đời nâng khăn sửa túi cho tráng sĩ.

Giai nhân Đào ngoài đời đáp cộc lốc:

– Khỏi, khỏi! Tôi không cần ai bao bọc.

Đã thế còn xua tay như đuối tà:

– Thôi, thôi, tránh đường cho tôi đi. Hu hu…

Hiển nhiên nhỏ Đào vội vàng như vậy là do nó quá sợ hãi. Nó nói nhanh, lưỡi líu lại. Nó muốn rời khỏi khu rừng, muôn tránh xa “kẻ hèn” kia càng sớm càng tốt.

Khoa và Bông đứng sau lưng Mừng, lắng lặng theo dõi. Thằng Bông dĩ nhiên tuyệt đối nín thinh. Hai anh em nó quá quen giọng nói của nhau, nó sửa giọng không khéo nhỏ Đào sẽ nhận ra ngay. Khoa thì biết mình không giỏi khoa ăn nói… theo kiểu tướng cướp, đành câm miệng hến, lỏ mắt nhìn. Nhưng Khoa không buồn nhìn mặt nhỏ Đào, chỉ dòm lom lom vạt áo trước bụng con nhỏ này, tò mò xem vạt áo có bị cái rốn đội lên không.

– Công nương cứ đi thoái mái. – Ở phía trước, Hiệp Sĩ Rừng Xanh vẫn giữ giọng ngọt ngào -Nhưng trước khi công nương rời khỏi đây, kẻ hèn này muốn tặng công nương một báu vật. Xin công nương đừng từ chối!

Trong khi Khoa và Bông chắng biết bạn mình định giở trò gì, Mừng đã nhanh tay rút cây viết trong túi áo ra, chìa tới trước mặt nhỏ Đào.

– Tôi không lấy đâu! Cho tôi đi đi!

Lời từ chối thẳng thừng ủúa “công nương” Đào chắng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt chàng tráng sĩ đa tình. Hiệp Sĩ Rừng Xanh “quê” quá, nhất là khi chàng nghe tiếng “híc, híc” như chuột rúc cúa các bạn chàng vọng lại từ sau lưng.

Chàng cố ý huơ thanh gươm trước mặt nhỏ Đào, huơ nhẹ thôi nhưng vẫn là huơ:

– Công nương nhận báu vật này đi rồi công nương sẽ rời khỏi đây an toàn!

Giọng Mừng nhẹ nhàng nhưng ý tứ thì quá rõ:

Nếu nhà ngươi không lấy cây viết thì đừng hòng đào tẩu!

Nhổ Đào biến sắc khi nhận ra sự đe dọa trong câu nói của đối phương. Nó thò tay giật vội cây viết trên tay Mừng. Nhận ra cây viết quen quen, nó đưa lên sát mắt săm soi, và bật kêu:

– Cây viết cúa bạn Ninh đây mà. Có khắc chữ “Ninh” nè.

– Kẻ hèn này chẳng biết tên thỏ đế đó là Ninh hay Nang. – Mừng tặc lưỡi khoe khoang – Nhưng vừa rồi bọn ta đã hạ nó.

Y như bị cây rớt trúng đầu; nhỏ Đào cảm thấy tối tăm mặt mũi. Nó xanh mặt nhìn quanh, giọng thảng thốt, trông nó đã rất muốn òa ra khóc:

– Bạn Ninh chết rồi sao? Mừng hừ giọng:

– Ai thèm giết tên đó làm gì cho bẩn tay! Bọn ta đã phóng thích nó rồi.

Lời xác nhận cùa Mừng khiến nhỏ Đào thở phào. Nó áp tay lên ngực đế xoa dịu trái tim vẫn còn đập binh binh, cảm thấy không nên nấn ná ở chố hiếm nguy này thêm nữa. Ngày mai lên lớp, nó sẻ trá cây viết cho thằng Ninh, đồng thời dặn dò cả lớp không nên đi ngang khu rừng thưa một mình. Nó cũng sẽ báo với chính quyền về hành tung bí ẩn cúa bọn người lạ mặt này.

Quyết định xong, nhó Đào hối há quay mình bước đi:

-Tôi đi nha.

– Công nương báo trọng! – Mừng vẫy nhẹ thanh guơm, giọng hảo hán.

Mừng có gươm, thằng Khoa cũng có gươm. Trong khi Mừng vẫy gươm để đưa tiễn thì Khoa hít ngờ vung gươm đế chặn lại:

– Công nương khoan đi đả!

Hành động cua Khoa hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của những đứa có mặt. Trong một giây; Bông; Mừng và nhỏ Đào, sáu con mắt (đúng ra là năm) ngạc nhiên quay nhìn Khoa.

Khoa phớt lờ sự sửng sốt của đám bạn. Nó bắt chiếc cách xưng hô của Hiệp Sĩ Rừng Xanh:

– Trước khi đi, công nương cỏ thể làm một chuyện nho nhỏ theo đề nghị của kẻ kèn này không?

– Ông muốn tôi làm gì? – Nhỏ Đào run run hỏi lại.

Khoa trổ mũi gươm ngay bụng nhỏ Đào:

– Công nương hãy vén vạt áo phía trước lên…

Nhổ Đào chưa kịp phản ứng trước đề nghị bất nhã của Khoa, Mừng thình lình vung gươm bạt thanh gươm của Khoa sang một bên, cất giọng cười giá lả:

– Bạn ta đùa đấy! Công nương đi đi!

Đợi nhỏ Đào đi một quẵng xa, Mừng quay sang Khoa, sừng sộ:

– Chơi trò gì mất dạy vậy mày?

– Tao chí muốn xem nó cổ thật là “rốn”… “rốn”..

– “Rốn, rốn” cái đầu mày! Bộ mày hết chuyện làm rồi sao mà suốt ngày cứ rốn lồi với rốn lõm?

– Lồi đâu mà lồi! – Thằng Bông cười hề hề. Hồi bé tao hay cởi truồng tắm mưa với nó có thấy khác lạ đâu!

Bình luận