Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hừm, giờ thì mình đã hiểu tại sa

o anh ta dùng ánh mắt hằn học như vậy với mình.

Và vẫn tiếp tục nhìn mình như thế ngay cả khi mình đã đưa anh ta lên trên nhà. Cũng khó trách. Bởi mình quả thực không biết phải nói chuyện gì với anh ta, ngoài việc lăng xăng chạy qua chạy lại giữa phòng khách và nhà bếp để mời anh ta một ly espresso, được đặc chế từ cái máy cappuccino/espresso đắt tiền mà Lulu mới dạy mình cách pha chế cách đây không lâu. Ngoài chuyện pha coffee mời anh ta ra mình thực sự chẳng biết phải làm gì khác nữa. Trước giờ mình đã bao giờ có anh trai anh triếc nào đâu mà biết. Chứ nói gì tới một ông anh trai đang nổi đoá lên với mình vì tội để lạc mất mẹ ruột của mình (mà rõ ràng Nikki có trách nhiệm phải trông nom), trong thời gian anh ta đang làm nhiệm vụ.

Anh ta không hứng thú cho lắm với ly espresso nhưng ít ra thì anh ý cũng đã tạm chấp nhận với lời giải thích mất trí nhớ của mình. Không phải là hoàn toàn nhưng cũng được một phần. Lulu là người có công lớn trong chuyện này. Cậu ấy uể oải bước ra khỏi phòng (trên người không mặc gì ngoài chiêc áo hai dây màu mận chín bóng lộn và một cái quần cộc ngắn cũn cỡn, tóc tai thì bù xù do mới ngủ dậy, mặc dù giờ đã là 2 giờ chiều nhưng với Lulu thì vẫn là quá sớm) mình đang loay hoay với cái máy pha espresso. Lulu đứng khựng lại giữa phòng nhìn không chớp mắt vào vị khách không mời mà tới trong phòng khách và cười rõ tươi giơ tay vẫy chào: “Ơ… X-xin-n-n ch-chào anh.”

Chẳng nhẽ mình lại chạy ra nói câu “Không phải bây giờ, Lulu” với cậu í… chứ mình biết tỏng cô nàng đang tính làm gì: bổ sung Steven vào danh sách những-anh-chàng-xin-chết-vì-Lulu. Đó là chiêu Lulu luôn áp dụng mỗi khi gặp một anh chàng nào dễ thương, ưa nhìn một tí. Đây cũng là thú vui tiêu khiển của cậu í ngoài shopping, uống mojito, và thỉnh thoảng tới phòng thu thu âm cho album nhạc vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể phát hành.

Nhưng mình đã lo lắng hơi thừa bởi Steven – anh trai của Nikki – chỉ quay ra gật đầu chào Lulu không một chút hứng thú: “Xin chào”, rồi tỉnh bơ tiếp tục đoạn hội thoại dang dở từ trong thang máy với mình: “Mất trí nhớ? Giống như trong mấy bộ phim truyền hình vẫn thường chiếu trên TV í à?”.

“Cũng không hẳn” – mình trấn an anh ta. Theo như mình hiểu thì trên đời làm gì có chứng bệnh nào như thế. Chứng mất trí nhớ thì có nhưng cái bệnh mà người ta đang cố gán cho Nikki Howard thì không. Chẳng có ai bị va đầu một cái liền lập tức mất trí nhớ và oái oăm ở chỗ chỉ quên đi một số sự việc nhất định, còn lại vẫn nhớ tuốt. Thông thường khi bị mắc chứng mất trí nhớ, con người sẽ quên sạch. Từ tên tuổi, địa chỉ, người thân, công việc… Có khi cả cách buộc dây giày ý chứ.

“Em nói em hoàn toàn không hề nhớ…” – Steven vẫn tiếp tục chì chiết mình, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lulu, người vẫn đang le te chạy qua chạy lại trong phòng khách để thu hút sự chú ý của anh ta – “… đã hứa với anh là sẽ chăm sóc mẹ trong thời gian anh đi vắng sao? Em đã hứa là sẽ nhớ nhắc mẹ trả tiền nhà đúng hẹn hằng tháng và đảm bảo công việc kinh doanh ở cửa hàng chó cảnh sẽ vẫn hoạt động bình thường và suôn sẻ mà.”

Hở? Cửa hàng chó cảnh á? Mẹ của Nikki Howard sở hữu một cửa hàng chó cảnh ý à? Thông tin này mới nhé!!! Đáng ra ai đó nên kể cho mình nghe chuyện này – cùng với chuyện Nikki có một ông anh trai đang phục vụ trong hải quân – sớm hơn mới phải. Tất cả những gì mình được biết về Nikki là cô ta chưa đến tuổi thành niên, sống một mình và không hoà hợp với gia đình cho lắm.

Vì lý do này mà mình quay sang lườm cho Lulu một cái sắc lẹm, trong lúc cô nàng đang bận đánh đu trên quầy bếp, cố ý khoe đôi chân nuột nà cho Steven thấy. Không có gì bất ngờ khi Lulu không hề có chút phản ứng nào với mình bởi mọi sự chú ý của cậu ấy đã tập trung hết vào anh chàng tóc vàng điển trai trong bộ quâ đang đứng sừng sững giữa phòng khách nãy giờ.

“Ừm…” – mình giả đò bận rộn với cái máy pha cà phê espresso, còn hơn phải ra ngoài phòng khách đối mặt với cái rắc rối của Nikki Howard. Thật không hiểu nổi cô ta, có nguyên một ngăn tủ chứa các bức ảnh và bài báo viết về bản thân nhưng lại không có lấy một bức ảnh gia đình nào – “Mãi cho tới khi anh nói ra tôi mới biết mình còn có một người anh trai. Vì thế câu trả lời là không, tôi không hề nhớ đã từng nói với anh những lời đó. Hay có một chút ý niệm nào về mẹ và cửa hàng chó cảnh của bà.”

“Anh đang ở cấp hàm nào rồi?” – Lulu nhìn không chớp mắt vào hai bắp tay vạm vỡ của Steven (từ lúc lên nhà tới giờ anh ta chỉ đứng khoanh tay giữa phòng, mặt mày nghiêm nghị tra khảo mình). Hai chân đung đưa trên quầy bếp, Lulu vẫn đang cố tìm cách thu hút ánh mắt của Steven về phía mình… Còn Steven thì vẫn tiếp tục lờ lớ lơ cô bạn mình đi.

“Thế còn đống tin nhắn anh nhắn cho em thì sao?” – anh ta hỏi – “Em cho rằng cứ lờ nó đi là xong sao?”.

“Mỗi ngày tôi có hàng trăm tin nhắn từ những anh chàng mà tôi không quen biết” – mình rền rĩ thốt lên. Mệt với anh chàng này quá mất thôi!” – “Nếu không phải là nói có quan hệ họ hàng với tôi thì cũng là nhắn tin đòi nợ cũ. Do đó lâu này tôi đâu có mở hộp thư thoại của Nikki lên nghe đâu – ý tôi là hộp thư thoại của tôi”.

“Tuyệt!” – Steven giơ tay lên ôm đầu… giờ nhìn kỹ mới thấy. Công nhận từ màu tóc đến từng sợi tóc của anh ta đều giống y sì của mình. Chỉ có điều, anh ta không hightlight thêm vài lọn màu vàng mật ong như mình – “Chuyện này đúng là vui thật. Em vẫn giữ các thư thoại chứ hả? Có thể mẹ đã cố gọi cho em mà không được, có thể mẹ đã để lại tin nhắn thông báo nơi mẹ sẽ đến cho em”.

“Anh có phải là sỹ quan không?” – Lulu hỏi Steven, hai chân vẫn vung vẩy không ngừng. Hô hô hôm nay cô nàng sơn móng màu hồng phấn cơ đấy. Đừng hỏi tại sao mình biết mấy chuyện này, trong khi ba tháng trước dù có dí súng vào đầu bắt mình phân biệt các loại màu móng tay móng chân thì mình cũng chịu chết – “Hằng ngày anh đều ra lệnh cho cấp dưới của mình đúng không? Ôi em rất thích được nhận lệnh từ một chàng trai nào đó. Cứ thấy hay hay thế nào ý!”.

“Xin lỗi” – mình xin lỗi thay cho sự-vô-tư-thái-quá của cô bạn cùng nhà và điều mình sắp nói ra sau đây với anh ta. Bởi vì mình thực sự cảm thấy có lỗi đối với Steven. Về cả hai điều này. “Tôi đã xoá toàn bộ tin nhắn của Nikki – à, của tôi. Nhưng…” – mình đặt espresso nhỏ xíu xuống dưới vòi và ấn nút – “… tôi tin rằng bà ấy chắc chắn sẽ gọi lại đúng không?”

Steven lắc đầu, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi và chán chường. Toàn thân anh ta chợt chùng xuống, như thể không còn chút sức lực nào nữa. Lulu thấy vậy mừng rỡ ra mặt, tí tởn ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Steven nhưng… anh ấy vẫn không buồn đoái hoài tới sự quan tâm quá mức của cậu ấy.

“Em thực sự bị mất trí nhớ thật rồi!” – Steven thở dài cái thượt, mặt đầy đau khổ. Tim mình khẽ thắt lại vì sự thương cảm với con người này. – “Mẹ không bao giờ gọi lại. Mẹ luôn chỉ nhắn một tin và thôi. Chứ không việc gì anh phải lặn lội lên tận đây để tìm em hỏi về mẹ, thay vì ngồi đợi điện thoại của mẹ ở Gasper.”

Vừa nghe thấy thế Lulu đã lập tức trố mắt ra kinh ngạc, dường như quên phắt đi ý định ban đầu của mình với Steven: “Anh vừa nói G-G-Gasper á?”.

Steven quay sang nhìn Lulu vài giây rồi quay sang hỏi mình: “Em chưa bao giờ kể cho cô ấy về chuyện này?”. Đó nghe giống như một câu khẳng định hơn là câu hỏi. Mình hơi khựng lại một chút trước khi đẩy ly espresso, kèm một lớp kem tươi phủ ở trên, ra trước mặt anh ta.

“Vâng… có vẻ như là vậy” – mình chỉ đang hùa theo thôi chứ mình có hiểu Steven đang nói cái gì đâu, bởi mình không phải là em gái thực sự của anh ta. Em gái của anh ta đã chết. Hay chí ít là bộ não của cô ta giờ chắc đang được cất trong một cái lọ thuỷ tinh nào đó trong Khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh Stark. Các phần cơ thể còn lại của cô ta, với bộ não của mình ở bên trong, thì vẫn đi lại, nói cười bình thường, vẫn biết dùng thẻ tín dụng và làm espresso mời anh trai cô ta uống.

Nhưng như vậy cũng đủ kết luận là Nikki đã không còn trên cõi đời này nữa.

Có điều mình không thể thông báo cho anh ta biết điều đó.

Steven sửng sốt nhìn mình qua cốc espresso đang bốc hơi nghi ngút… như thể không dám tin vào điều anh ta vừa nghe. “Khoannnn… Đến nhà mình ở đâu em cũng không còn nhớ sao?”.

Mình ngập ngừng lắc đầu bởi mình không muốn làm tổn thương anh ta thêm một chút nào nữa. Anh ta đã chịu tổn thương đủ rồi.

Nhưng mình cũng không thể tiếp tục nói dối anh ta, theo kịch bản bày sẵn của ban lãnh đạo t.

Và giờ mình đã biết mình từng thấy ánh mắt kia ở đâu rồi: trong gương! Mỗi khi mình nhìn vào hình ảnh phản chiếu MỚI của mình trong ương. Đích thị là đôi mắt của Nikki… khi chưa chuốt mascara làm dày mi hiệu Chanel.

Steven khoanh hai tay lại, dựa vào tường, mông lung ngước nhìn lên trần nhà. Trong một giây mình thoáng tự hỏi không hiểu anh ta có nhận thấy hai cái lỗ tròn bé bằng đồng xu trên chiếc đèn halogen đặt chìm trên trần không. Rõ ràng mấy hôm trước còn không có mà. Chưa hết, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mấy cái lỗ này được khoan một cách khá vội vàng và cẩu thả, như thể trong lúc đang làm dở thì nhận được tin chủ nhân căn nhà đột nhiên quyết định quay trở về nhà sớm hơn dự định.

Mấy cái lỗ đó dùng để làm gì? Chúng quá cao nên dù rất muốn mình cũng không có cách nào tự trèo lên và kiểm tra. Trần nhà cao 5-6 mét là ít.

Hiển nhiên chúng không phải là tự nhiên mà xuất hiện ở đó. Chắc chắn chuyện này lại do bàn tay của tập đoàn Stark nhúng vào thôi. Hay là mình đang hoang tưởng quá đà nhỉ? Lúc mình hỏi chú Karl về mấy cái lỗ kia, chú í đã kiểm tra lại lịch bảo trì, sửa chữa của toà nhà và thông báo lại rằng có vẻ như đây chỉ là công việc kiểm tra đường dây định kỳ hàng quý thôi.

Kiểm tra đường dây cái đầu mình ý!

Kiểm gì không biết chỉ biết là sau ngày hôm đó cứ mỗi lần mình bật cái thiết bị dò máy nghe trộm mới mua ở cửa hàng điện tử dưới phố (ngay khi phát hiện ra hai lỗ hổng đáng ngờ trên trần nhà) lên là y như rằng nó kêu inh ỏi không ngừng nghỉ. Như vậy là có hai giả thuyết được đặt ra: một là, căn nhà này đâu đâu cũng bị gắn máy nghe lén, hai là thiết bị dò mình mới mua là đồ rởm (nhưng với số tiền không nhỏ mà mình đã phải bỏ ra để mua nó thì chắc chắn không thể có cái máy nào xịn hơn). Hơn nữa, ngoài căn hộ mình đang ở này ra, cái máy này không hề báo động ở bất kỳ nơi nào khác – ở trường học, chẳng hạn.

Nhưng có vẻ như Steven không để ý thấy mấy cái lỗ khả nghi đó. Anh ấy ngước lên nhìn trần nhà như chỉ để ngăn không cho nước mắt chảy ra, trước mặt hai con nhóc học sinh trung học này. Những giọt nước mắt đau khổ vì người mẹ đang bị thất lạc và vì sự thật phũ phàng là cô em gái duy nhất (tức là mình) không nhớ nổi quê quán nơi hai anh em đã từng sinh ra và lớn lên.

Mình lén lút nhìn sang Lulu, mặt cũng đang nghệt ra như muốn hỏi “Bọn mình phải làm sao bây giờ?”. Một anh chàng sỹ ân đội vạm vỡ đang đứng giữa phòng khách của căn hộ không-thể-nữ-tính-hơn… và khóc! Vì người mẹ bị thất lạc!

Ôi thật tồi tệ! Sao tập đoàn Stark Enterprises lại đẩy mình vào tình huống oái oăm như thế này cơ chứ??? Mình đã phải nói dối hết người này đến người khác, từ những nhân viên trang điểm, các nhà thiết kế thời trang, đến những anh chàng bạn trai cũ đầy phiền phức của Nikki rằng mình chính là cô ấy, chứ không phải mình.

Nhưng chuyện này lại khác! Tội nghiệp anh Steven! Mình đúng là một con nhóc tồi tệ mà! Này nhé, mình có tên trong tất cả các lớp nâng cao của một trong những trường trung học hàng đầu Manhattan – mình biết dùng thiết bị dò máy nghe trộm, biết cách bẻ khoá mật mã máy tính đơn giản, biết cách áp dụng thành thục các mẹo Manolo (theo ngôn ngữ trên năm đầu ngón chân trên mặt nước khi chụp hình trên biển, giúp cho chân bạn khi lên hình trông dài hơn) và mình còn biết viết lập trình máy tính hơn bất kỳ ai trong cái trường Tribeca Alternative này.

Vậy mà đành phải bất lực không thể giúp anh trai của Nikki Howard tìm lại mẹ. Lý do ư? Thì cũng là vì cái khoản bảo mật chết tiệt mà bố mẹ mình đã ký hồi ba tháng trước với tập đoàn Stark Enterprises chứ sao.

Đột nhiên mình nghe thấy một tiếng “hức” nhỏ từ phía anh trai của Nikki. Tim mình như muốn ngừng đập… không lẽ anh ấy đang khóc thầm sao??? Nhìn sang Lulu cũng thấy mặt cô nàng đang tái xanh đi với ý nghĩ tương tự như mình – rằng Steven đang sụt sùi khóc. Ôi thật là lâm li biết nhường nào! Một anh chàng to khoẻ, cao lớn thế kia có thể khóc vì mẹ mình.

Phải mất một vài giây mình và Lulu mới ớ người phát hiện ra rằng anh Steven không hề đang khóc tẹo nào. Mà là đang cười.

Nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ hay sảng khoái gì.

Một nụ cười cay đắng chăng?

“Em đúng là số 1, Nik ạ” – hai mắt anh ta vẫn tiếp tục dán chặt lên trần nhà và… long lanh ngấn lệ – “Em xấu hổ về gốc gác của mình tới độ không dám thổ lộ với bất kỳ ai về quê quán nơi mình sinh ra và lớn lên nữa sao? Thậm chí cả với bạn thân nhất của mình?”.

Mình đứng ngẩn người ra nhìn anh trai của Nikki, không dám tin vào những gì vừa được chứng kiến. Anh ta quả thực đang cười sao?

“Ê” – Lulu nhảy xuống khỏi bệp ngạc nhiên hỏi – “Anh đang cười đấy à?”

“Ha, tất nhiên rồi” – Steven cay đắng đáp – “Không cười mới lạ. Hai người có biết cô gái này vẫn thường kể với mọi người rằng mình sinh ra và lớn lên ở New York không? New York cơ đấy. Như vậy cũng đủ hiểu nó thấy xấu hổ đến thế nào khi phải thừa nhận mình là người Gasper rồi. Tôi cũng không hề ngạc nhiên khi Nik chưa bao giờ kể cho cô nghe sự thật về quê quán của mình”.

Lulu quay sang trợn mắt nhìn mình. “Thật không, Nikki? Cậu thường nói với mọi người rằng cậu là người ở đây sao?”.

“Làm sao mà mình biết được?” – mình giãy nảy lên. Không thể tin được vài giây trước mình còn tưởng anh trai của Nikki đang khóc cơ đấy, trong khi thực chất là anh ta đang cười… nhạo mình. – “Mình bị mất trí nhớ mà, cậu quên rồi à?”.

“Đúng thế đấy” – Steven trả lời câu hỏi của Lulu thay mình. Giờ thì thay vì lờ Lulu, anh ta đang lờ lớ lơ mình đi – “Vậy là nó cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe rằng mình có một người anh trai đúng không?”.

Lulu lắc lắc đầu, sung sướng ra mặt khi thấy Steven đã hướng hẳn sự chú ý sang mình. Hai cặp lông mày vẫn còn rõ đậm (do chưa kịp tẩy trang sau buổi tiệc khuya đêm qua) càng khiến cho cậu ấy trông không khác gì một con búp bê xinh đẹp.

“Không hề!” – Lulu chống khuỷu tay lên bệ bếp, chớp chớp mắt nhìn Steven – “Em hẳn đã phải nhớ nếu cậu ấy từng nhắc đến việc có một người như anh là anh trai ruột chứ”.

Steven khẽ cười khẩy và quay sang ném cho mình một cái nhìn đầy khinh bỉ.

Tuyệt. Giờ thì đứa bạn cùng nhà và anh trai mình về một phe với nhau để chống lại mình rồi.

Thật bất công! Mình bị buộc những tội mà mình không hề làm. Tất cả là lỗi của Nikki đấy chứ!

“Nghe này, tôi không có ý bất lịch sự hay gì đâu…” – mình thẽ thọt lên tiếng. Ôi, ngu rồi, không ai lại đi mở đầu câu chuyện bằng một caua như thế cả. Bởi vì khi mình đã nói cái câu Tôi không có ý bất lịch sự đâu, đồng nghĩa với việc mọi lời sau đó của mình sẽ bị liệt vào dạng bất lịch sự tuốt. Đây là điều mình học được từ hội Những thây ma biết đi, đặc biệt là Whitney Robertson. Bởi cô ta luôn mở đầu những lời xúc xiểm, nhạo báng bằng câu “Mình không có đâu, nhưng…”.

“Mình không có ý bất lịch sự đâu, Emm, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện ăn kiêng chưa? Vòng ba của cậu to như thế muốn đi ngang qua cậu ở hành lang cũng khó. Có khi cậu nên đeo thêm cái biển Đường Lớn trên mông đi cho thiên hạ dễ bề tránh”.

“Mình không có ý bất lịch sự đâu, Emm, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện quấn thêm nịt ngực cho chặt trong giờ thể dục chưa? Vòng một của cậu thế kia cẩn thận có ngày gây tai nạn cho người khác không biết chừng”.

“Mình không có ý bất lịch sự đâu, Emm, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng việc cậu luôn mồm than vãn về chuyện ngày càng ít phụ nữ tham gia vào các ngành khoa học chính là một trong những nguyên nhân tại sao chẳng có ai thích theo học ngành này không? Bởi vì họ không muốn học và làm việc bên cạnh những đứa con gái như cậu?”

Mặc dù câu “Mình không có ý bất lịch sự” của Whitney đã không ít lần làm mình bị tổn thương nhưng cuối cùng mình lại dùng chính cái cụm từ đó để nói chuyện với không phải ai khác mà với chính anh ruột của mình. À, anh ruột của Nikki.

“… nhưng làm sao để tôi biết chắc được rằng anh chính là người mà anh nói” – mình hỏi.

Sự khác biệt lớn nhất giữa mình và Whitney là ở chỗ mình cảm thấy cực kỳ tồi tệ khi phải dùng cụm từ “Tôi không có ý bất lịch sự” này. Thật đấy!

Và mình hỏi như vậy cũng không có gì là quá đáng, bởi làm sao mình biết Steven có phải là anh trai của Nikki thật không? Đành rằng anh ấy trông có vẻ trung thực, và trông rất giống với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương (trong tạp chí, biển quảng cáo, pa-nô, áp-phích, xe buýt… nói chung là ở tất cả mọi nơi).

Hơn nữa ngày nào chẳng có mấy anh chàng (thậm chí cả phụ nữ) xếp hàng dài trước cửa toà nhà với những câu chuyện lâm ly bi đát về mối quan hệ họ hàng thân thích của họ với mình. Vì thế làm sao mình dám chắc câu chuyện của anh chàng này không phải là một trong số đó?

Tất nhiên, chỉ cần theo dõi phản ứng của mọi người (trừ Brandon) với mình trong thời gian qua cũng đủ hiểu Nikki không phải là người tốt lành gì, nếu không muốn nói là khá ích kỷ và xấu xa.

Nhưng thật khó có thể tin được chuyện cô ta nhẫn tâm cắt đứt mọi liên lạc với người anh trai duy nhất của mình… và không thèm đả động tí gì về chuyện này với cô bạn thân cùng nhà bao năm qua.

“Nikki!” – Lulu sửng sốt nhìn mình sau câu Tôi không có ý bất lịch sự vừa rồi – “tất nhiên anh Steven chính là người anh ấy nói rồi. Sao cậu có thể hỏi một câu thừa thãi như vậy nhỉ?”.

“Ờ thì…” – mình thấy tội lỗi ghê gớm vì đã nói những lời đầy tổn thương như vậy với Steven. Thật lòng đấy. Nếu Nikki giữ dù là chỉ một tấm ảnh gia đình thôi, thay vì hàng chồng báo và tạp chí về bản thân kia thì mình đã không phải hỏi câu vừa rồi. Và xét cho cùng, tất cả những điều này không phải là lỗi của mình – “Mình xin lỗi. Nhưng cậu cũng phải thừa nhận đi, Lu, gần đây có quá nhiều người xuất hiện trước cửa nhà mình với những câu chuyện tương tự còn gì. Mình chỉ là đang cố gắng tìm hiểu…”

Giọng mình lạc đi khi thấy Steven rút từ trong túi quần ra một cái ví nhỏ, trong đó là bức ảnh thời phổ thông của một cô gái tóc vàng, tóc buộc hai bên, đeo niềng răng đang cười rất tươi. Không nói không rằng, Steven giơ ví lên, chìa bức ảnh sát mặt mình để nhìn cho rõ.

Ôi trời, cái gì thế này???

Bình luận