Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mình nhìn chăm chăm vào mặt cậu ấy, miệng không thốt ra nổi lời nào khác ngoài câu: “Mình đâu có khóc!”. Thà chết chứ không đời nào mình thừa nhận vụ vừa nãy đứng dưới lầu khóc như mưa như gió giữa trời mùa Đông giá rét. M m

t lắm!

“Mình đâu có khóc!” – mình thản nhiên nhận cốc trà nóng từ tay Christopher, giọng tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Câu trả lời quá tuyệt! Emm Watts, cố lên!

“Rõ ràng là có mà!” – vừa nói Christopher vừa ngồi xuống phía đầu kia của ghế sô-pha, sau khi đã gạt nốt chồng báo Los Angeles Times và Seattle Post-Intelligencer xuống sàn nhà. Cosabella, tửng từng tưng cuộn tròn trên cái gối giữa hai đứa mình, lim dim nhìn từng cuộn báo lần lượt rơi xuống sàn gỗ, còn tai thì vẫn dỏng lên nghe ngóng đầy tò mò – “Cậu có thể cố bao biện rằng cậu bị chảy nước mắt vì trời quá lạnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là cậu đã khóc”.

Mình cứng họng không cãi lại được câu nào. Còn biết nói gì nữa khi sự thật nó rành rành ra như thế. Mình bị Christopher lật tẩy rồi. Mình cố chữa ngượng bằng cách hớp một ngụm trà nóng, hy vọng lấy lại được thần trí, nghĩ ra được lời biện minh nào hợp lý hơn một chút. Ngoại trừ… chẳng nghĩ ra được lời nào hết.

“Cậu không phải kể cho mình nghe nếu cậu không muốn” – Christopher động viên – “Nhưng nói thật nhé, mình thấy cậu cũng chẳng có gì để mất. Mình chẳng quen biết ai bạn cậu nên có muốn kể cũng không biết phải kể cho ai nghe”.

Mình lén lút đảo mắt nhìn quanh một lượt, lòng nơm nớp lo sợ sẽ có một tay paparazzi hay một nhân viên nào đó của Stark bất ngờ từ đâu nhảy bổ ra và chụp ảnh. Kể từ khi mình thoát khỏi cơn hôn mê và quay trở lại trường học, Christopher gần như không nói chuyện quá ba câu với mình. Tại sao họ vẫn gắn máy nghe lén trong nhà của cậu ấy? Ai cũng có thể nhận ra rằng Christopher để ý tới McKayla Donofrio hơn là mình. Không hiểu mấy gã bên Stark đầu óc có vấn đề gì không nữa?

“Bố mình giờ đang ở trường chuẩn bị đề thi” – Christopher như đọc được ý nghĩ của mình vậy, mặc dù không hoàn toàn đúng – “Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ mà. Dám chắc học sinh của bố mình đang cực kỳ lo lắng”.

“Ồ” – giá mà cậu ấy đọc được những suy nghĩ khác của mình nhỉ. Rằng mình muốn cậu ấy hãy đặt ly cà phê kia xuống và hôn mình. Rằng mình muốn cậu ấy hãy nhận ra rằng mình chính là cô bạn Emm ngày xưa, chứ không phải Nikki Howard. Mặc dù nếu suy nghĩ thứ hai này xảy ra trước thì đó sẽ là một trở ngại lớn đối với suy nghĩ đầu tiên. Bởi xưa nay đã bao giờ Christopher có chút biểu hiện nào là muốn ôm hôn mình đâu. Khi mình còn sống. À, chính xác hơn là khi mình còn trong cơ thể cũ.

“Chỉ là…” – mình ngập ngừng phân bua. Tại sao không kể cho cậu ấy nghe nhỉ? Tại sao cũng không nói với cậu ấy mình chính là cô bạn Emm ngày xưa, và rằng mình vẫn chưa chết? Có điều mình không thể nói ra bằng lời được, bởi đâu đó trong căn hộ này đang bị gắn máy nghe trộm. Nhưng mình hoàn toàn có thể viết nó ra, đúng không? Sau đó tiêu hủy mọi chứng cứ đi khi đã làm rõ mọi chuyện.

Đúng vậy, tại sao không? Christopher sẽ không đem chuyện này đi kể cho ai nghe đâu.

Trừ bố cậu ấy, tất nhiên. Và một người có tư tưởng bài chủ nghĩa tư bản độc quyền như bác ý, sau khi phát hiện ra nhà mình bị gắn thiết bị nghe trộm – bác ý sẽ sớm biết thôi, bởi vì mình sẽ phải giải thích cho Christopher lý do tại sao mình viết ra giấy, thay vì kể thẳng cho cậu nghe bí mật của mình – sẽ đích thân tới từng tòa soạn báo và đài truyền hình trên cái đất Mỹ này để phanh phui toàn bộ chân tướng sự việc với thiên hạ về những việc làm sai trái của Stark Enterprises. Bố Christopher ghét tập đoàn Stark không khác gì mình, vì thế chắc chắn không ai có thể làm gì để ngăn bác ý lại một khi sự việc đã vỡ lở ra.

Và rồi người hứng chịu mọi hậu quả sẽ là bố và mẹ, chưa kể khả năng ngồi tù là rất cao vì đã phá vỡ hợp đồng và không trả nổi hàng triệu đôla án phí, tiền phạt và viện phí cho phẫu thuật ghép não của mình. Dù có dốc cạn tài khoản trong ngân hàng của Nikki Howard ra cũng chẳng có đủ ngần ấy tiền… đó là nếu nó chưa bị đóng băng, sau khi bố Christopher đem chuyện này lên công bố trên kênh truyền hình CNN.

Không được. Mình không thể kể cho Christopher nghe được. Ít ra chưa phải là bây giờ.

“Chỉ là…” – mình lặp lại, cố kéo dài thời gian. Mình phải nói gì bây giờ? Gì nhỉ? Hay là… một phần của sự thật chăng? Miễn không phải toàn bộ là được. “… hôm nay mình nhận được một vài tin không vui”.

“Thế à?” – mặt Christopher lộ rõ vẻ lo lắng. Đây là cách cậu ấy vẫn hay nhìn mình mỗi khi mình kể cho cậu ấy nghe vụ mình bị điểm kém, hoặc vừa cãi lộn với cô em gái, hoặc nhân vật của mình trong trò Journeyquest vừa bị mất điểm.

Khi ấy mình chợt nhận ra mình không thể kể cho cậu ấy nghe về chuyện vừa xảy ra giữa mình và mẹ được… rằng mình buồn vì không thể đi nghỉ Đông cùng gia đình ở Floria. Bởi vì xét trên giấy tờ, họ đâu còn là gia đình của mình nữa.

Nhưng dù sao mình cũng phải đưa ra một lý do nào đó hợp lý mới được, bởi mình đã trót nhỡ mồm nói là mình nhận được tin không vui rồi. Nên là tin gì bây giờ nhỉ? Mình là một Thiên thần của Stark chăng? Không, không… Christopher sẽ không bao giờ thông cảm với những chuyện như thế đâu. Mặc dù cậu ấy là người khá thấu tình đạt lý và dễ thông cảm với mọi người. Hừm, lý do gì đây?

“Mẹ mình mất tích rồi” – mình buột miệng nói rất nhanh.

Ôi không, mình đâu có ý nói ra chuyện đó. Nhưng lỡ nói ra mất rồi, đâu rút lại được nữa híc híc…

Giờ thì đến lượt Christopher trân trối nhìn mình, hai mắt tròn xoe.

“Mẹ cậu bị mất tích á?” – cậu ấy hỏi lại.

Đáng ra mình không nên kể cho cậu ấy nghe chuyện này. Thà cứ đem cái chuyện vô thưởng vô phạt “Thiên thần của Stark” ra mà nói có phải hơn không?

“Mình và mẹ không gần gũi nhau lắm” – mình vội chữa cháy – “Mẹ mình… ừm…” – Ôi trời, đúng là mình đang tự đào hố chôn mình mà. Làm sao để thoát ra khỏi vụ này đây? – “đã mất tích một thời gian rồi nhưng mình mới chỉ phát hiện ra chuyện đó hôm nay bởi hai mẹ con mình ít khi nói chuyện với nhau…”.

Ặc, chuyện này có gì đáng tự hào mà để khoe khoang cơ chứ? Đúng là ngu không để đâu cho hết. Bản thân Christopher và mẹ cậu ấy cũng không gần nhau, do cậu ấy đã chọn sống cùng với bố khi bố mẹ cậu ý ra tòa ly dị. Nhưng như cậu ấy từng tâm sự với mình, thì lý do cậu ấy chọn sống với bố không phải vì cậu ấy thù ghét hay oán trách gì mẹ, cũng không phải vì bênh vực hay thiên vị gì bố, mà vì em gái cậu ý đã chọn sống cùng với mẹ và Christopher cho rằng sẽ công bằng với cả hai khi mỗi anh em sống với một người. Và đó là lý do tại sao cậu ấy dọn về sống ở cùng khu căn hộ với nhà mình.

“Mẹ cậu mất tích bao lâu rồi?” – vừa hỏi cậu ấy vừa vô thức vuốt ve Cosabella, đang nằm ghếch một chân lên đùi Christopher ngủ ngon lành.

“Vài tháng rồi” – mình lí nhí nói, trong lòng có hơi bất ngờ trước sự quan tâm của Christopher. Nhưng mình nghĩ dù là ai (trừ chị quản lý của mình, Rebecca) thì cũng sẽ lo lắng khi nghe tin mẹ của bạn mình bị mất tích – “Có lẽ là… ba tháng”.

“Ngay tại thời điểm xảy ra tai nạn” – Christopher lẩm bẩm – “Cũng dễ hiểu”.

“Cậu nói gì cơ?” – Mình vội rướn lông mày lên tò mò hỏi.

“À, không có gì?” – Christopher quay lại nhìn mình lắc đầu. Rõ ràng không thể không có gì được!

“Cậu đã làm những gì để tìm lại mẹ mình rồi?” – Cậu ấy hỏi tiếp – “Đã ai đi báo cảnh sát chưa?”.

“Ừm… chắc là rồi. Mình nghĩ thế.”

“Cậu nghĩ thế?” – Christopher chưng hửng. Cũng khó trách. Đến bản thân mình còn không hiểu mình đang lảm nhảm cái gì nữa là. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình không nghĩ thông suốt được nữa, tất cả những gì mình có thể nghĩ được lúc này phải chăng cái chết của mình đã biến Christopher thành một người khác. Đầu tiên là cắt phăng mớ tóc dài – một thời được coi là báu vật của cậu ấy – sau đó là tự nhốt mình hàng giờ trong phòng máy tính ở trường, không muốn nói chuyện hay giao tiếp với bất cứ ai. Kể cả mình, cho dù mình đã cố gắng gợi chuyện.

“Tại anh mình đứng ra lo mọi chuyện” – mình vội thanh minh – “Tất cả những gì mình làm là gọi điện tới công ty điện thoại di động để kiểm tra xem mẹ mình có gọi cho mình không, có thể mình đã bỏ lỡ…”

Christopher lắc đầu. “Để chờ họ gọi lại cho cậu có mà mất tới vài tháng”.

Mình nhún vai. “Mình biết. Nhưng mình còn biết làm gì khác?”. Mình rất ghét cái cảm giác bất lực này, lại còn trước mặt Christopher nữa chứ. Hồi vẫn ở trong cơ thể cũ, khi đứng trước Christopher, mình luôn biết cách vạch ra rành rọt mọi việc cần làm, như thể nếu để lộ một chút yếu đuối của con gái sẽ khiến cậu ấy coi thường mình vậy. Khi mình vẫn là Emm Watts… nếu thấy một con bọ trên sàn nhà, mình sẽ giẫm bẹp một cái không thương tiếc. Nếu có thứ gì đó ở quá cao không với tới được, mình sẽ tự vác ghế trèo lên lấy. Nếu cái nắp bình mật ong đóng quá chặt, mình thà lóc cóc chạy về nhà nhờ bố mở hộ, chứ nhất quyết không mở lời nhờ vả Christopher.

Nhưng giờ… giờ mình đang tự hỏi bản thân không hiểu phương pháp đó có được coi là khôn ngoan không? Liệu mình có chiếm được cảm tình của bọn con trai không khi luôn tỏ ra là không cần họ như vậy? Bởi đó không phải là cách mình đã khiến Brandon đổ nháo đổ nh trước chân mình tối hôm trước. Mình đã nhờ anh ấy giúp đỡ để có thể quay về New York sớm và việc tiếp theo mình biết là hai đứa mình quấn chặt lấy nhau ở chỗ quầy rượu và Brandon đề nghị mình làm bạn gái của anh ý.

Nếu mình muốn cải thiện quan hệ với Christopher, nên chăng mình phải tỏ ra là mình cần cậu ấy? Dù chỉ là một chút ít?

OK, mình rất ghét loại con gái kiểu thế – điển hình là Whitney Robertsons. Nhưng nhìn lại thì quả thật cô ta đang nắm trái tim của anh chàng hot nhất trường mình (nếu theo tiêu chuẩn của Hội Những thây ma biết đi về hot boy).

“Bố của McKayla Donofrio lớp mình đang làm trong văn phòng Luật thành phố đấy. Có khi bác ý sẽ giúp được gì đó” – Christopher sốt sắng đề nghị.

McKayla Donofrio? Đến bố cô ta làm nghề gì mà cậu ấy cũng biết là sao?

Ôi mà với cái tính thích khoe khoang và hợm hĩnh như McKayla thì chắc là có hôm nào đó khi mình không đi học, cô nàng đã huênh hoang kể hết cho mọi người nghe về bố mình rồi cũng nên. Chẳng phải cậu ấy lúc nào chẳng tự hào về việc là chủ tịch của Câu lạc bộ Kinh Doanh của trường Tribeca Alternative còn gì.

Ơ mà có khi Christopher và McKayla đang hẹn hò với nhau thật. Dạo này mình thấy cô ta liếc cậu bạn mình liên tục, nhất là sau khi cậu ấy cắt tóc và bắt đầu mặc nhiều đồ đen hơn (chẳng liên quan ý). Và không ít lần cậu ấy cũng đã nhìn về phía McKayla đó sao? Thế mà mình đã tự an ủi bản thân là Christopher chỉ đang nhìn vu vơ một cách vô định để giết thời gian thôi.

Chắc không đâu, không thể nào có chuyện gì giữa hai người ý được.

Híc… tự dưng mình lại muốn khóc rồi… trước cái ý nghĩ Christopher và McKayla đang hẹn hò…

Hơn nữa mình đã có quá đủ rắc rồi rồi, không cần thêm một ông ở văn phòng Luật New York để mắt tới vụ việc của Nikki Howard nữa đâu.

“Này” – Christopher nhoài người ra, khẽ đặt tay lên vai mình. Làm mình giật bắn cả mình – tại đang mải hình dung ra cảnh hai người đó tại CLB Kinh Doanh của McKayla lúi húi chơi điện tử với nhau, nên mình gần như quên bẵng đi mất là Christopher đang ngồi cạnh mình – “Cậu không sao đấy chứ?”.

“Ơ… ơ… ừ,sao” – hai mắt mình bắt đầu ngân ngấn lệ. Mình vội đưa tay lên quệt nước mắt – “Chỉ là… bị dị ứng. Xin lỗi. Có khi mình phải đi rồi…”.

Mình luống cuống đứng dậy, mong sao có thể chạy ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Trước khi lại khóc trôi cả chỗ này. Ôi mình đang bị dị ứng mới ghê chứ? Vào mùa Đông giá rét này? Tuyệt hảo chưa, Emm!

“Cậu đang rất đau khổ về chuyện này” – Christopher ngước lên nhìn mình. Cậu ấy không bị mắc lừa cái lý do dị ứng ngu ngốc kia của mình – “Đúng không?”.

“Ừm” – mình sụt sịt mũi, có chút tội lỗi khi khiến Christopher tưởng lầm rằng mình đang khóc vì lo lắng cho người mẹ mất tích của Nikki Howard trong khi thực ra là vì cậu ý. Không thấy tội lỗi sao được khi mà cậu ấy nhìn mình với ánh mắt đầy quan tâm lo lắng như thế kia – “Dù sao bà ấy cũng là mẹ mình mà”.

Khá lắm, Emm! Da mặt càng ngày càng dày!

“Nghe này” – giọng Christopher đầy quyết đoán – “Trước khi cậu đi… để mình thử cái này”.

Cậu ấy đứng bật dậy – làm Cosabella khẽ giật mình, rồi lại cuộn tròn ngủ tiếp – xuyên qua phòng khách và đi thẳng về phía phòng ngủ. Chuyện gì thế nhỉ?

“Ừm… Christopher ơi?” – mình khẽ gọi cậu ấy sau vài phút lặn mất tăm mất tích trong phòng. Rõ ràng không phải đang tìm ô cho mình mượn. Làm gì mà lâu thế.

“Trong này” – tiếng Christopher vọng ra – “Đừng ngại. Cậu vào đây đi”.

Mình đi theo tiếng gọi của Christopher, băn khoăn không biết cậu ấy đang âm mưu làm chuyện gì nữa. Nếu chỉ để lấy ô không thôi thì làm gì mất thời gian đến thế.

Tuy nhiên, mình đã đứng chết sững trước cửa phòng ngủ của Christopher.

“Sẽ dễ hơn nhiều” – cậu ấy đang ngồi trước bàn vi tính, vừa gõ gõ cái gì đó trên bàn phím vừa lầm bầm – “nếu chúng ta phá được tường lửa của họ…”

Nhưng tai mình đã ù đặc đi, gần như không nghe được thêm lời nào nữa… Bởi trên nóc tủ sách bừa bộn của Christopher, giờ đã trũng sâu vì chồng sách nặng trên giá, là khung ảnh của

Mình.

Không phải McKayla Donofrio. Không phải Nikki Howard. Là mình. Emmerson Watts.

Bức ảnh mà người ta đã dùng trong buổi tang lễ của mình. Và theo cá nhân mình tự đánh giá thì bức ảnh đó trông không được đẹp cho lắm. Đó là tấm hình chụp chuẩn bị cho cuốn niên giám sắp tới trước khi bọn mình tốt nghiệp. Mình đã báo trước với mẹ là đừng có mua bởi hôm đó cái răng khểnh của mình trông cứ vô duyên thế nào ý (mình vẫn từng có ý định khi nào có thời gian sẽ đến bệnh viện chỉnh lại nó một chút. Nhưng không kịp). Nhưng rút cuộc thì mẹ vẫn cứ mua… sau khi tai nạn xảy ra.

Và giờ thì cái tấm hình đó đang chễm chệ trong phòng ngủ của Christopher, tại cái vị trí không-thể-nổi-bật-hơn, khiến cho bạn có cảm giác cho dù đứng ở vị trí nào thì người trong tấm ảnh cũng như đang nhìn theo bạn.

“Ê, Felix” – Christopher hồn nhiên nói chuyện với cái máy tính, cứ như thể mình không có mặt trong phòng ý.

Tiếng một đứa con gái léo nhéo qua loa máy tính và mình nhìn thấy mặt Felix, cậu em họ 14 tuổi của Christopher hiện lên trên màn hình máy tính. Hiện tại Felix đang bị quản thúc tại gia ở Brooklyn do tội hack máy tính gì đó.

“Ủa, tưởng anh vừa ra khỏi nhà rồi?” – Felix hỏi – “Anh quay về làm gì thế? Quên gì à?”.

“Anh có cô bạn Nikki đang ở đây” – Christopher nói – “Mẹ cô ấy bị mất tích. Em có thể kiểm tra số An ninh Xã hội của bác ý xem có biết được tin gì không?”.

“Con gái á?” – giọng Felix cao vống lên – “Anh cho con gái vào phòng cơ à?”.

“Ờ, anh mời bạn ấy vào phòng anh, được chưa?” – giọng Christopher vẫn bình thản như không. Mặt cậu ấy thậm chí cũng chẳng ửng đỏ hay gì hết, chứ ngày xưa mỗi khi bị chọc ghẹo thế này là hai má cậu ý cứ gọi là đỏ như Mặt Trời. Lại thêm một bằng chứng chứng tỏ cậu ý và McKayla có gì đó.

Nhưng… thế còn vụ ảnh của mình trên giá sách thì sao?

Thú thực mình không quen lắm với cái cách cậu ấy đang ra lệnh cho em họ mình. Đây đâu phải là Christopher mà mình từng biết. Christopher ngày xưa suốt ngày chỉ có ngồi ăn Doritos và xem Discovery Channel chứ không biết lên mạng nhờ vả ai đó kiểm tra giùm số An ninh Xã hội và tìm thông tin về một người mất tích như thế này.

Sự thay đổi đột ngột này của cậu ấy khiến mình hơi bất ngờ. Nhưng theo chiều hướng tích cực. Ngoại trừ vụ tấm hình cũ của mình và chuyện với McKayla.

“Em giúp cậu ấy được không?” – Christopher hỏi Felix.

“Tất nhiên là em có thể giúp” – Felix nói. Nghe giọng có vẻ vẫn còn khá trẻ con. Trên màn hình cũng thấy. Một cậu nhóc gầy còm, tóc đen, mặt đầy tàn nhang – “Cho em xem mặt chị ý đã”.

“Em không việc gì phải gặp mặt cậu ấy cả” – Christopher gạt phắt đi.

“Em muốn xem mặt chị ý” – Felix nhất quyết không nhượng bộ – “Em đã phải ngồi bó gối cả ngày ở trong nhà một mình rồi. Nếu anh có con gái đến nhà chơi thì cũng nên cho em xem mặt với chứ”.

“Em không thể…” – Christopher nói.

Mình bước rất nhanh ra trước màn hình máy tính của Christopher, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào màn hình: “Chào Felix”.

Đột nhiên Felix kêu ối lên một tiếng rồi biến mất khỏi màn hình. “Anh Chris” – tiếng cậu ấy thì thào nói vọng ra – “Đó là Nikki Howard mà. Anh không hề nói với em cô gái trong phòng anh là Nikki Howard”.

“Ờ…” – Christopher vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra – “Cô gái trong phòng anh là Nikki Howard đấy”.

“Làm thế nào” – Felix vẫn nấp ở một góc khuất nào đó sau màn hình thì thào – “mà anh mời được Nikki Howard vào phòng mình thế?”.

Christopher nghiêng người nhìn qua mình. Miệng cậu ấy khẽ mỉm cười – “Cậu ấy đi theo anh vào đây mà” – cậu ấy chọc lại Felix. Mình khẽ mỉm cười lại với cậu ấy. Nếu Christopher làm những chuyện này cốt để chỉ mình ngừng khóc thì xem ra cậu ấy đã thành công rồi. Wowww… biết thế hồi xưa mình cũng thử cố khóc vài lần có phải tốt hơn không. Có khi cậu ấy đã mềm lòng chịu chuyển sang kênh khác thay vì nhất quyết đòi xem mấy tập phim tẻ nhạt Top Gear. “Rút cuộc em có chịu giúp cậu ấy không thì bảo, Felix?”.

“Tất nhiên em có thể giúp chị ý rồi” – ó mặt lại vào màn hình máy tính. Rõ ràng cậu nhóc đã chạy đi thay áo mới và chải lại tóc cho gọn gàng hơn – “Chào chị, Nikki” – cậu ấy giơ tay chào mình và cố nói bằng giọng trầm đục hơn – “Chị khỏe không?”

“Ừm” – mình cố gắng gượng cười, mặc dù cảm thấy không thoải mái chút nào – “Chị khỏe”.

“Tốt. Tốt rồi” – Felix nói – “Cho em số An ninh Xã hội của mẹ chị đi. Và chúng ta có thể bắt tay ngay vào việc”.

Mình liếc qua nhìn Christopher. “Cảnh sát đã kiểm tra hết rồi. Mình nghĩ…”

“Cảnh sát á?” – tự nhiên Felix nhảy dựng lên như phải bỏng – “Chị nghĩ họ có được những nguồn thông tin dồi dào như em sao? Mặc dù họ đã dỡ sạch mạng wifi nhà em khiến em phải đi bắt trộm sóng bên nhà hàng xóm. Tin em đi, trừ phi mẹ chị đã chết hoặc biến mất khỏi đất nước này rồi, còn không thì chắc chắn em sẽ tìm ra được. Giờ thì chị đọc số An ninh Xã hội của mẹ chị đi, người đẹp” – nghe thấy vậy lập tức Christopher giơ tay cảnh cáo khiến cậu nhóc sợ xanh mặt vội chữa ngay lại – “Xin lỗi, ý em là, chị Howard”.

“Xin lỗi, giờ chị không mang theo bên mình” – mình ấp úng phân trần. Mặt của Felix ỉu xìu như bánh đa ngâm nước – “Nhưng chị sẽ về nhà tìm và…”.

“Tốt rồi” – Felix lập tức ngồi bật dậy cười tươi như hoa – “Sau khi lấy được thì chị nhắn tin ngay cho em nhé. Hoặc nếu không chị có thể qua nhà em. Mẹ em làm món bánh mì bơ tỏi siêu ngon…”.

Đúng lúc đó Christopher với tay tắt phụt cái màn hình máy tính một cách phũ phàng.

“Thằng nhóc này hâm lắm” – Christopher giải thích – “Nhưng nó biết nhiều thứ phết đấy. Đó là lý do tại sao ngài thẩm phán phạt quản thúc tại gia 6 tháng thay vì tét cho vài cái vào tay để cảnh cáo. Bố mình Chủ Nhật nào cũng bắt mình tới nhà cô chơi với Felix, những mong có thể tác động chút gì đó lên cậu nhóc nhưng xem ra ngược lại mình mới là người bị ảnh hưởng thì phải. Nói chung là cứ đưa cho mình số An ninh Xã hội của mẹ cậu và mình sẽ mang đến cho Felix kiểm tra”.

“OK, cảm ơn” – mình liếc nhìn lên bức ảnh trên giá sách rồi vội nhìn ra chỗ khác. Ôi cái răng của mình trông gớm quá đi mất – “Cậu thật tốt”.

Christopher nhún vai: “Thực ra cậu có thể trả ơn cho mình. Nếu muốn

Hử? Mình có thể trả ơn cậu ấy bằng cách nào nhỉ? Một nụ hôn dài mãnh liệt chăng? Mình ngồi phịch một cái xuống cái giường cực kỳ gọn gàng ngăn nắp của Christopher (bố cậu ấy luôn quan niệm rằng một chiếc giường gọn gàng ngăn nắp thể hiện ý chí kiên định và quyết tâm của một người), trước khi ngã khuỵu xuống vì run.

“Ồ?” – mình thật chẳng biết phải đáp sao cho phải nữa.

“Ừm” – Christopher thản nhiên nói tiếp – “Có điều phải xem mức độ trung thành của cậu với ông chủ tới đâu”.

“Ai cơ?” – mình ngơ ngác hỏi lại.

“Ông chủ của cậu” – Christopher nhấn mạnh từng chữ – “Robert Stark. Cậu có quý mến ông ta nhiều không?”

“T-tại sao?” – mình giật mình đánh thót một cái, lắp bắp hỏi.

“Cậu làm việc cho một công ty mà theo báo cáo là đã thu về được hơn 300 tỷ đôla doanh số bán hàng chỉ nội trong năm ngoái, và phần lớn số tiền này rơi vào trong túi ông chủ của cậu. Vì thế mình chỉ muốn hỏi” – Christopher giọng vẫn bình thản – “cậu nghĩ sao về ông ta?”.

Mình như bị đôi mắt xanh đối diện thôi miên không còn biết bản thân đang nói gì nữa. “Ông ta ép mình diễu qua diễu lại trên sân khấu trong chiếc áo lót đính kim cương trị giá 10 triệu đôla phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình quốc gia. Cậu nghĩ mình nên nghĩ sao về ông ta?”.

Christopher mỉm cười. Không hiểu sao chỉ một nụ cười nhỏ đó thôi cũng có thể khiến toàn thân mình bủn rủn, như muốn tan chảy.

“Đó chính là điều mình mong muốn được nghe từ miệng của cậu”.

Và rồi cậu ấy nói cho mình nghe về kế hoạch của mình. Về việc cậu ấy muốn mình phải làm.

Cả thế giới của mình vốn đã bị đảo lộn một lần kể từ 3 tháng trước, giờ bỗng nhiên lại bị đảo lộn thêm một lẫn nữa.

“Felix và mình lâu nay đang tìm cách xâm nhập vào mạng lưới của tập đoàn Stark mà không tài nào lọt qua nổi” – Christopher từ tốn giải thích – “Tường lửa của họ quá tốt. đó mình nghĩ thay vì tìm cách đi lối cửa sau như thế có khi cố thử lối cửa trước xem sao” – giờ thì cậu ấy đã không còn cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt rất nghiêm túc – “Cậu có thể lấy giúp bọn mình một cái tên và mật mã của ai đó đang làm việc cho Stark Enterprises được không? Ai đó ở vị trí càng cao càng tốt, còn không bất kỳ ai cũng là tốt lắm rồi…”

Mình vẫn đứng trơ như phỗng nhìn cậu ấy không chớp mắt.

Đây là điều cậu ấy mong muốn từ mình sao? Một cái tên người sử dụng và mật mã?

Vậy là đã rõ. Tại sao mình lại phải ngạc nhiên như thế nhỉ? Anh chàng nãy rõ ràng đang trưng ảnh một đứa con gái đã chết trên giá sách còn gì. Mà không phải là một tấm ảnh nhỏ gì cho cam, cũng phải gần bằng trang A4.

Giờ thì mình bắt đầu cảm thấy ghen tỵ với chính mình rồi đấy!

Mình đứng dậy, đi ra phía cửa số phòng ngủ của Christopher. Trước cái nhìn đầy ngỡ ngàng của cậu ấy, mình vươn người đẩy cửa ra mặc cho tiếng còi xe, tiếng mưa rả rích bên ngoài ùa vào trong phòng. Hy vọng rằng những tạp âm này sẽ làm nhũng nhiễu phần nào đoạn hội thoại giữa hai đứa mình, gây khó khăn cho việc đặt máy nghe trộm (nếu có).

“Cậu đang làm gì đấy?” – Christopher tò mò hỏi.

“Cậu đã bao giờ nghĩ rằng” – mình giơ tay huơ huơ trong không khí – “họ đang nghe được những gì chúng ta đang nói sao?”.

Christopher khẽ nhíu mày: “Ai cơ?”.

“Stark” – mình thì thào. Tim mình đập thình thịch, nhưng không phải vì ý nghĩ mình đang bị người của Stark nghe lén mà vì ánh mắt Christopher đang nhìn chằm chằm vào mình. Như thể cậu ấy đang nhìn Emm Watts ngày xưa chứ không phải Nikki Howard.

“Stark á?” – đột nhiên cậu ấy cười phá lên – “Ở đây? Cậu nói thật đấy à?”.

Ơ chứ không nói đùa chắc? Nhưng giờ chưa phải lúc nói rõ mọi chuyện với cậu ấy.

“Christopher, cậu đừng nên đánh giá thấp bọn họ” – mình nói – “Họ… họ biết rất nhiều chuyện”.

Cậu ấy vẫn tiếp tục cười. “Ôi, cậu bị ám ảnh rồi”.

“Cũng có thể” – mình quay lại ngồi đung đưa chân trên giường – “Và có lẽ cậu cũng thử một lần đi. Còn chuyện mà cậu vừa bàn với mình ý mà… thật là điên rồ… các cậu định làm gì sau khi đã lọt vào được hệ thống?”.

“Thì tiêu diệt nó chứ sao” – Christopher ngạc nhiên nhìn mình.

Tiêu diệt nó. Cậu ấy nói cứ nhẹ như không ý. Như thể chuyện đó dễ dàng lắm. Như thể cậu ấy là Robin Hood và Stark Enterprises là cỗ xe chở đầy tiền vàng mà cậu ấy muốn cướp.

“Cậu không thấy hơi… trẻ con sao?” – mình khẽ dùng tay vuốt tóc ra sau tai, cố gắng nghĩ xem nên dùng từ gì để cậy ấy đỡ cảm thấy bị xúc phạm – “Ý mình là… ok, các cậu làm tê liệt được hệ thống của họ trong vài giờ. Và các cậu sẽ khiến cho người tiêu dùng sử dụng điện thoại của Stark nổi điên. Có thể tên các cậu sẽ xuất hiện trên Google News… Nhưng, mục đích của những việc làm vô bổ đó gì chứ? Chỉ để chứng minh cho thiên hạ thấy là các cậu có khả năng sao? Rằng máy tính của các cậu khủng hơn máy tính của họ? Vậy thôi sao?”.

“Không, không” – Christopher lắc đầu quầy quậy – “Cậu không hiểu rồi. Mục đích tiêu diệt là tiêu diệt toàn bộ tập đoàn Stark Enterprises. Vĩnh viễn”.

Bình luận