Giọng nói thư ký Ngô dần lắng xuống dường như cũng lây những nỗi đau thương ấy, “Nhất là sau khi chân bí thư Lâm bị thương, anh ấy hoàn toàn suy sụp. Không còn sự kiên quyết trước đây, hiện tại Lâm Hạo Ngôn vừa có sự nghiệp thành công, lại tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, thành niềm kiêu hãnh của Lâm gia, chuyện này đối với Bí thư Lâm mà nói, ít nhiều cũng là một loại kích động.”
Hỷ Lạc bỗng nhiên có chút áy náy, cô vô lực dựa vào tường, “Thư ký Ngô, chân Lâm Hạo Sơ sao lại bị thương?”
Thư ký Ngô đang muốn trả lời, bỗng nhiên cửa bị mở, người phụ nữ kia đi ra, cô đi tới cạnh Hỷ Lạc, đối với Hỷ Lạc cười cười, vươn tay, “Chào cô, tôi là bác sĩ tâm lý của Lâm Hạo Sơ, Giang Nhất Ninh.”
Tay Hỷ Lạc cũng vươn ra tiếp lấy, “Chào chị, tôi là Tần Hỷ Lạc.” Cô nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt như trước, “Lâm Hạo Sơ anh ấy… không có việc gì rồi sao?”
Giang Nhất Ninh có chút suy nghĩ nhìn Hỷ Lạc một lúc, “Bây giờ không có việc gì rồi. Thế nhưng anh ấy đã ba năm không còn như vậy nữa, ngày hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký Ngô nhìn Hỷ Lạc đang áy náy gục đầu xuống, anh nói với Giang Nhất Ninh, “Hỷ Lạc đã nói với tôi, chúng ta trên đường nói đi, đã khuya rồi, để cho họ nghỉ ngơi sớm một chút. Hỷ Lạc hẳn là cũng đang sợ hãi.”
Giang Nhất Ninh dường như còn muốn nói cái gì, bị thư ký Ngô ngăn lại. Sau khi họ rời khỏi, Hỷ Lạc vẫn tựa ở vách tường trước phòng Lâm Hạo Sơ, rất muốn vào xem anh thế nào rồi, nhưng không có can đảm đi vào. Cả người Hỷ Lạc theo tường trượt xuống, cô dựa vào tường ngồi trên sàn nhà, im lặng ngồi ngoài cửa phòng anh.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Hỷ Lạc chỉ cảm thấy hai chân đã tê dại, không còn cảm giác. Cửa phòng đột nhiên bị mở, Lâm Hạo Sơ mặc áo sơmi trắng, quần tây đen, chân trần bước trên sàn nhà, anh đứng ở cửa nhìn Hỷ Lạc, tóc của anh rất mềm mại, cho dù vừa bị anh vò rối loạn, hiện tại vẫn như cũ linh động buông xuống trước trán, anh bây giờ, im lặng đứng ở cửa, ánh mắt trấn tĩnh.
Hỷ Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt không biết vì sao lại trào ra, cô cuống quít xoa xoa hai tay “Xin lỗi.” Cô cúi đầu nói, lúc này, nói không rõ rốt cuộc là nội tâm đau hơn một chút hay là áy náy hơn một chút.
Lâm Hạo Sơ đứng một hồi ở cửa, chậm rãi đi về phía cô, ngồi xổm xuống bên cạnh, hai tay nâng gương mặt cô, “Hẳn là anh nên nói xin lỗi, đã dọa em sợ rồi.”
Chưa bao giờ thấy qua sự dịu dàng của Lâm Hạo Sơ, nước mắt Hỷ Lạc rơi càng dữ dội, cô lắc đầu, “Không sao, là em không tốt, cái gì em cũng không biết, cũng không hiểu quan tâm anh, càng không giúp được gì.”
Tay Lâm Hạo Sơ giúp cô lau nước mắt, nhướn mày, “Đừng khóc nữa, thật khó xem.”
Hỷ Lạc bĩu môi, “Khó xem thì khó xem, có liên quan gì? Dù sao anh cũng không cảm thấy em đẹp.”
Lâm Hạo Sơ chun mũi, trêu cô, “Tần Hỷ Lạc, có phải em muốn khích anh khen em đẹp sao.”
Hỷ Lạc mờ mịt lau nước mắt, khóc đến mức đau sốc hông, rất mất hình tượng nấc cục một cái, “Á… Vậy, anh có khen không?”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu cười, hai tay véo mặt cô, “Tần Hỷ Lạc, bây giờ em thực sự rất xấu.”
Chóp mũi Hỷ Lạc vì khóc quá dữ dội nên hơi ửng đỏ, cô hít hít mũi, “Lâm Hạo Sơ, sau này, anh không vui nói em biết được không? Không nên lại từ chối em nữa.”
Lâm Hạo Sơ theo vách tường ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu, lát sau, anh nhẹ giọng hỏi, “Thư ký Ngô đã nói cho em rồi?”
“Ừ.” Hỷ Lạc im lặng ngồi bên cạnh anh, im lặng nhìn anh.
Lâm Hạo Sơ dường như là cười khẽ, anh nghiêng mặt nhìn Hỷ Lạc, nụ cười đó, lấp lánh đau thương, “Anh từ khi bắt đầu có ký ức, thì đã không biết gọi tiếng mẹ như thế nào. Bà ấy đứng cạnh anh, hay trước mặt anh, anh cũng không thể mở miệng gọi bà ấy một tiếng mẹ. Anh mãi mãi cũng không quên được ánh mắt bà ấy nhìn anh.”
Giọng nói Lâm Hạo Sơ càng ngày càng nhỏ, nhớ ký ức tuổi thơ, trong tim một trận đau nhói, “Cái loại ánh mắt chán ghét, căm hận này, lại có thể đến từ mẹ anh.” Anh dừng lại, hai bàn tay buông tại bên người siết chặt, trên mu bàn tay trắng ngần, những tia gân xanh nổi lên càng rõ ràng.
“Lúc còn rất nhỏ, anh cho rằng mình không ưu tú, cho nên bà ấy mới không thích anh. Vì vậy anh cố gắng học tập, cái gì cũng ra sức làm tốt nhất. Những thứ bà ấy thích, anh đều cố gắng thực hiện tốt nhất. Chỉ muốn khiến bà ấy nhìn anh một chút, chỉ muốn bà ấy có thể lưu ý đến, có đứa con là anh.” Lâm Hạo Sơ cười tự giễu, “Thế nhưng, cho đến khi có Hạo Ngôn, anh mới phát hiện chính anh sai rồi. Bất luận anh cố gắng bao nhiêu, máu trên người anh chính là nguyên nhân bà ấy ghét anh, anh có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được. Em có biết câu dài nhất mà bà ấy nói với anh là gì không?” Lâm Hạo Sơ tự nói với chính mình, anh cũng không cần câu trả lời của Hỷ Lạc, một người hình như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình.
“Bà ấy nói, sự tồn tại của cậu, lúc nào cũng nhắc nhở chính tôi, quá khứ của tôi có bao nhiêu khủng khiếp.” Anh nói xong liền nở nụ cười, trên mặt đang cười, Hỷ Lạc nhưng lại rõ ràng cảm giác được, trong mắt anh chứa đựng bao nhiêu đau đớn.
Tim Hỷ Lạc dường như bị hàng ngàn gai đâm một nhát lại một nhát, cô nhìn anh, anh lại cuộn mình trong thế giới của anh, âm thầm quấn lấy chính mình, âm thầm ẩn nấp. Lúc này, Hỷ Lạc mới phát hiện, Lâm Hạo Sơ vẫn đóng chặt cánh cửa của chính mình, thì ra yếu đuối như thế, điều anh cần là, chỉ là một phần đơn giản tình thương của mẹ. Trong mắt người đời, đó thật dễ dàng như trở bàn tay, tình mẫu tử theo lý thường nên có, với anh, chỉ là dã tràng xe cát, muốn nhưng không thể được.
Hỷ Lạc muốn an ủi anh, hé miệng mới phát hiện cho dù nhiều từ vựng như vậy, nhiều ngôn ngữ như vậy, giờ khắc này, đều như vậy nhợt nhạt vô lực. Trong lòng cô càng đắng chát, “Lâm Hạo Sơ, đây không phải là lỗi của anh. Vì sao muốn đem sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.”
Lâm Hạo Sơ càng trầm mặc, giống như một đứa trẻ đang bị thương, không thể nghe thấy chính mình nói gì, “Bà ấy không phải người khác, là mẹ anh.” Cho dù bà ấy không thừa nhận anh, sâu trong nội tâm anh, như trước chỉ có một vị trí, chỉ thuộc về bà.
Mũi Hỷ Lạc đau xót, cô quay đầu…, che giấu bi thương của chính mình, nước mắt lại không khống chế được trào ra, từng giọt rơi xuống nền nhà. Trên hai gò má bỗng nhiên cảm giác được một làn hơi ấm áp, Hỷ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, bàn tay dày rộng của Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cô, anh nhìn cô.
Hỷ Lạc ngân ngấn nước mắt, ngốc nghếch nhìn Lâm Hạo Sơ, trong mắt anh tỏa ra sự dịu dàng. anh hôn mắt cô, giọng nói yếu ớt, “Đừng khóc.” Môi anh chạm vào nước mắt cô.
Hỷ Lạc không kiềm lòng nổi ôm lấy anh, trong miệng phát ra tiếng gọi nhỏ, “Lâm Hạo Sơ.”
Lâm Hạo Sơ chạm nhẹ môi cô, tại môi cô nói nhỏ, “Tần Hỷ Lạc, em thực sự thích anh?”
Hỷ Lạc lắc đầu, giọt nước mắt rơi vào khóe miệng, vị mằn mặn, đôi môi khô khốc, cô nắm bàn tay anh đang ôm lấy mặt cô, “Không, Lâm Hạo Sơ, em yêu anh.” Chỉ sáu chữ, âm thanh vang vang, nhưng nói ra được thật sự mệt mỏi.
Ngón tay Lâm Hạo Sơ hơi run rẩy, giọng nói khàn khàn, “Anh như vậy, em vẫn yêu?”
Hỷ Lạc nhìn khoảng cách anh rất gần, đôi mắt đó, đã từng có cảm giác nó giống như một cái hang sâu có một sức mạnh không nói nên lời luôn muốn hút cô vào, lúc này, cô cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện bị nó dẫn dắt tới một thế giới không rõ, cho dù thế giới đó đầy rẫy vết thương.
Môi anh ngay tại môi cô, Hỷ Lạc nhẹ nhàng chạm anh một cái, “Em nói rồi, thiên đường địa ngục, không xa không rời. Nếu anh là màu đen, em cùng anh biến thành màu đen.”
Lâm Hạo Sơ hôn cô, cả người run lên, “Tần Hỷ Lạc, em thực sự là một kẻ ngốc.”
Hỷ Lạc mỉm cười tiếp nhận nụ hôn của anh, hai tay vòng quanh cổ anh siết chặt, Tần Hỷ Lạc chính là rất ngốc, ngốc ngay từ khi bắt đầu tiến vào một cái vực sâu, cái vực sâu thẳm đó gọi là Lâm Hạo Sơ.
Miễn là anh, trắng và đen không quan trọng, em nguyện cùng anh liều chết cùng nhau, đến chết không rời.