Hà Mộc Hủy nói không nhiều lắm, nói những câu mang tính trọng điểm, biểu tình trên mặt cũng không nhiều, chỉ là thi thoảng mỉm cười, nhưng nụ cười đó thấy thế nào cũng khiến cho người ta không có cảm giác ấm áp. Có lẽ cho rằng có Lâm Mẫn ở đây, cũng có lẽ ngay cả Hỷ Lạc cô ta cũng kiêng kỵ, cô ta không nói chuyện riêng nhiều lắm. Phần lớn thời gian đều là nghe Hỷ Lạc, Lâm Mẫn, Lâm Hạo Sơ ba người tán gẫu với nhau.
Trên đường Lâm Hạo Sơ đưa Hỷ Lạc về nhà, Hỷ Lạc có vài lần mở miệng định hỏi, cuối cùng thấy Lâm Hạo Sơ tựa hồ cũng không có hứng thú nói chuyện, thế là cô rất thức thời im miệng. Hà Mộc Hủy và Lâm Hạo Sơ gặp mặt nhất định là có chuyện để nói, nhưng mà là chuyện gì? Nếu như Lâm Hạo Sơ ngay cả cô không muốn nói, với sự hiểu biết của Hỷ Lạc về anh, đây nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
Đến cổng chung cư, Hỷ Lạc chuẩn bị xuống xe,cô mở dây an toàn, nhìn nhìn Lâm Hạo Sơ, “Không vào trong ngồi chút à?”
Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ nhưng không trả lời câu hỏi của cô, “Hỷ Lạc, có thể về Paris trễ một chút không?”
Hỷ Lạc ngây ra, “Làm sao vậy?”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô một hồi, cười cười, “Không có gì.” Anh cúi người kéo Hỷ Lạc vào trong lòng ôm ấp, Hỷ Lạc có ý đồ khẽ ngọ nguậy thì bị Lâm Hạo Sơ ngăn lại, anh khẽ nói bên tai cô, “Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em một lát.”
Hỷ Lạc ngoan ngoãn không động đậy nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Lâm Hạo Sơ tựa như khẽ thở dài, anh buông cô ra, cười nói, “Tạm biệt.”
Hỷ Lạc nhìn theo xe anh chậm rãi chạy đi, lòng cô dường như có loại cảm giác rất quái lạ, bộ dạng muốn nói lại thôi của anh, hy vọng chỉ là cô quá nhạy cảm thôi.
Từ sau ngày đó rất lâu Lâm Hạo Sơ đều không đến tìm Hỷ Lạc, không có gọi điện, không có nhắn tin, Hỷ Lạc rốt cục ý thức được, sự việc quả nhiên không đơn giản. Sắp đến gần ngày về Pháp, Hỷ Lạc chần chừ rất lâu vẫn là gọi điện cho thư ký Ngô, ngắt điện thoại rồi Hỷ Lạc xoa nhẹ huyệt thái dương đang giật giật, Lâm Hạo Sơ thế mà lẳng lặng giấu tất cả mọi người đi Mỹ xử lý chuyện nhà Hà Vịnh Thanh, thì ra Hà Vịnh Thanh bệnh tình nguy kịch.
Sao mà mới hai năm, sự tình đột nhiên phát triển theo hướng như vậy? Tuy rằng cô cũng hận Hà Vịnh Thanh, nhưng mà khi nghe ông ta gặp loại kết quả này trong lòng cô vẫn có chút thổn thức.
Lúc quyết định trở lại Pháp, Hỷ Lạc cầm điện thoại di động ngắm nghía, có phải nên nói với Lâm Hạo Sơ một tiếng không, tin nhắn soạn xong rồi xóa, xóa rồi soạn tiếp, cuối cùng dứt khoát trực tiếp nhấn dãy số của anh, nhưng vẫn chưa thông máy. Chẳng lẽ là bên kia trực tiếp tắt điện thoại? Không biết vì sao trong lòng Hỷ Lạc luôn có loại dự cảm không tốt.
Còn chưa tới ngày quyết định đi, một tin tức truyền đến liền khiến thế giới của Hỷ Lạc sụp đổ hoàn toàn, khi Lâm Hạo Ngôn đến tìm Hỷ Lạc thì trời chưa sáng hẳn, Hỷ Lạc còn chưa thức dậy, Lâm Hạo Ngôn vừa thấy Hỷ Lạc ra phòng ngủ liền lập tức từ sofa đứng dậy, sắc mặt anh nghiêm trọng, “Chị dâu, anh tôi anh ấy…đã xảy ra chuyện.”
Tim Hỷ Lạc như bị nắm chặt không thể đập, cô ngẩn ngơ nhìn Lâm Hạo Ngôn, Lâm Hạo Ngôn dường như cũng rất khó khăn mà nói, “Hà gia gọi điện thoại nói, anh ấy… không còn nữa.”
Hỷ Lạc mất hơn nữa ngày mới đủ sức giật giật khóe môi, “Không còn? Không còn… là có ý gì?”
“Chính là… đã chết.” Lâm Hạo Ngôn nhìn sắc mặt tái nhợt của Hỷ Lạc, thực sự không biết nên làm thế nào nói tiếp.
Hỷ Lạc nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Chú nói cái gì thế, Hạo Ngôn, cũng không phải ngày cá tháng tư, đùa cái gì vậy, chẳng buồn cười tí nào.”
Lâm Hạo Ngôn không nói gì, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, “Chị dâu, chị chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi Seattle, ba mẹ đều chuẩn bị xong hết rồi, còn chờ chị thôi.”
Hỷ Lạc hầu như không hề có tri giác mà đi theo ba người Lâm gia lên máy bay bay đến Mỹ, đến Seattle thì được phi cơ của Hà Mộc Hủy ra đón.
Đến nơi ở nhà họ Hà, Hỷ Lạc thấy Hà Vịnh Thanh, vẻ mặt ông mệt mỏi, ngay cả tóc mai đều bắt đầu điểm bạc. Khi nhìn thấy được một hàng vệ sĩ trong âu phục màu đen đứng trước cửa, cơ thể Hỷ Lạc cứng đờ một hồi, lần trước Lâm Hạo Sơ đến Paris thăm cô, thì ra người theo bên cạnh anh chính là thủ hạ của Hà Vịnh Thanh.
Trên mặt Diệp Hồng cũng mất màu máu, được dẫn tới linh đường nơi đặt thi thể của Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc và Diệp Hồng hầu như là bị Lâm Mộ Cẩm, Lâm Hạo Ngôn nữa dìu nữa ôm đi vào.
Hà Mộc Hủy nói, khi xe của Lâm Hạo Sơ đang trên đường quay về Hà gia thì đụng phải một chiếc xe vận tải cỡ lớn, hiện trường tai nạn xe rất nghiêm trọng, thi thể của anh ấy cũng cơ hồ huyết nhục không rõ… Hỷ Lạc thấy thi thể trong nháy mắt, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, nhưng vẫn là cắn môi nói đó không phải Lâm Hạo Sơ. Diệp Hồng cũng khóc đến lạc giọng, Hỷ Lạc được Lâm Hạo Ngôn dìu đỡ, cả người đều xụi lơ trong lòng anh ta, trong miệng còn lẩm bẩm, “Anh ta chỉ là giống Lâm Hạo Sơ mà thôi, nhất định không phải anh ấy.” Nói xong, cô nhào về phía trước, xốc tấm vải màu trắng lên, chiếc nhẫn cưới quen thuộc trên ngón áp út thon dài tái nhợt của anh, nằm một cách yên lặng.
Hỷ Lạc ngồi bệt dưới đất, trên mặt không có một chút biểu cảm, “Lâm Hạo Sơ, anh lưu manh, không phải nói muốn theo đuổi em lại sao? Bây giờ anh lại đang giở trò gì thế?”
Lâm Hạo Ngôn đi tới, âm thanh cũng khàn khàn kỳ quái, “Chị dâu, chị bình tĩnh một chút, anh ấy nếu như còn sống, nhất định không hy vọng thấy chị như vậy.”
Cuối cùng làm sao được dẫn ra khỏi linh đường Hỷ Lạc đều đã quên hết, lúc này nằm ngơ ngác trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, trong đầu không ngừng lẩn quẩn khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi đó, làm sao có thể là Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ có khuôn mặt dễ nhìn như vậy, thấy thế nào cũng không phải anh. Hỷ Lạc cuộn người lại, cắn chặt ngón tay nghẹn ngào, Lâm Hạo Sơ khi còn sống đã trải qua nhiều như vậy, ai cũng chưa bù đắp cho anh, ông trời sao lại có thể tàn nhẫn mang anh đi?
Nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ lạnh thấu xương, đột nhiên Hỷ Lạc từ trên giường ngồi dậy, hơi thở của cô hơi rối loạn, khu nhà họ Hà nửa đêm rất yên tĩnh. Hỷ Lạc buột chặt áo khoác đến linh đường, có mấy người bảo vệ còn đang đứng trước cửa, khi thấy Hỷ Lạc thì kính cẩn cúi chào, Hỷ Lạc bước đến gần linh đường, thấy Hà Vịnh Thanh thế mà còn chưa ngủ, ông và Diệp Hồng ngồi trên ghế trước linh đường, họ thấy Hỷ Lạc hiển nhiên cũng hơi bất ngờ.
Hỷ Lạc nhìn hai người họ một cái, không nói gì, đi thẳng đến hậu đường, khi đến gần Lâm Hạo Sơ, tay cô run rẩy vén tấm vải trắng ra. Cô siết chặt nắm tay, tay cô cuốn ống quần bên chân phải của anh, Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh cũng tiến lại gần.
Diệp Hồng có phần ngạc nhiên, “Hỷ Lạc, con…”
Hỷ Lạc ngừng thở, môi run rẩy mà nói, “Con không cam lòng.”
Hà Vịnh Thanh không nói gì, yên lặng đứng ở một bên, tim ông cũng đập cực nhanh. Hỷ Lạc chậm rãi cuốn ống quần anh lên, cuốn đến khi đầu gối lộ ra hoàn toàn, ba người đều trợn to mắt.
Tang lễ của Lâm Hạo Sơ rất long trọng, Hà gia trong giới xã hội đen ở Mỹ có thế lực rất lớn, Lâm Hạo Sơ tuy rằng là con riêng của Hà Vịnh Thanh, thế nhưng quang cảnh lễ nghi an táng long trọng gần như giống đứa con lớn nhất qua đời của Hà Vịnh Thanh.
Lúc Hà Mộc Hủy đưa bọn họ đến sân bay thì an ủi Hỷ Lạc, “Chị dâu, kiềm chế đau thương. Chị còn trẻ, anh ấy nhất định hy vọng chị có thể vui vẻ sống tiếp.”
Đôi mắt Hỷ Lạc không có một tia lấp lánh, cô nhìn Hà Mộc Hủy, bình tĩnh hỏi, “Lâm Hạo Sơ sở dĩ đi Mỹ, cô biết vì sao không?”
Vẻ mặt Hà Mộc Hủy vẫn như trước không có thay đổi nào, “Là vì chuyện di chúc của ba.”
Hỷ Lạc lắc đầu, nở nụ cười như có như không, “Anh ấy chỉ muốn giúp cô, bởi vì cô là em gái của anh ấy.”
Trên mặt Hà Mộc Hủy trong nháy mắt có chút xúc động, khóe miệng cô khẽ động, “Ờ, vậy sao?”
“Cô biết không?” Hỷ Lạc tiến lên phía trước một bước, lại gần Hà Mộc Hủy một chút, “Lâm Hạo Sơ từ chối một nửa di sản của ba cô để lại cho anh ấy, hơn nữa…” Ánh mắt cô sâu lắng nhìn Hà Mộc Hủy, “Anh ấy đề nghị ba cô đem một nửa di sản thuộc về anh ấy đều viết dưới danh nghĩa của cô.”
Hà Mộc Hủy nhướn đôi mày tinh tế, trong đôi mắt phượng xinh đẹp chợt lóe một sắc thái khác thường, Hỷ Lạc hất cằm, “Hy vọng cô đừng khiến anh ấy thất vọng, tạm biệt.”
Trước khi lên máy bay, Hỷ Lạc và Lâm gia ba người nói lời từ biệt, Diệp Hồng rất lo lắng, “Hỷ Lạc, con thực sự phải làm như vậy? Một mình con sao có thể tìm được nó, Hạo Ngôn đã nhờ người bạn cảnh sát ở Seattle, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.”
Hỷ Lạc cầm tay Diệp Hồng, “Mẹ, con đợi không nổi nữa, con một khắc cũng không thể đợi. Con phải lập tức tìm được anh ấy.”
Lâm Mộ Cẩm trầm ngâm một hồi, vẫn là khuyên nhủ, “Đây không phải chuyện giỡn chơi, con một đứa con gái không quen thuộc cuộc sống địa hình nơi này, rất dễ xảy ra chuyện.”
Lâm Hạo Ngôn cũng nghiêm mặt nói, “Chị dâu, bạn bè tôi ở đây rất có quan hệ, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi, một mình chị sức lực có hạn, anh ấy đã trở về thì khẳng định người đầu tiên muốn thấy là chị, chị hay là cùng chúng tôi quay về rồi hẵn nói.”
Hỷ Lạc thở ra một hơi thật sâu, cười cười, “Mọi người yên tâm, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Con và Lâm Hạo Sơ cứ quanh quanh quẩn quẩn bỏ lỡ mất hai năm, con không muốn tiếp tục lãng phí thêm nữa, cả đời tụi con đều ngắn ngủi như vậy. Hơn nữa, con không nỡ lòng buông tha con người anh ấy.”
Diệp Hồng đỏ viền mắt, “Hỷ Lạc… con mẹ… đành nhờ con vậy.”
Hỷ Lạc hiểu rõ ý tứ của bà, vòng tay ôm bà, “Mẹ, mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ đưa anh ấy về nhà.”