“Này, có chuyện gì thế?”
Ando không nhận ra anh đang lơ mơ tận đâu đâu cho đến khi Miyashita nói với anh. Nhưng cảm giác cách đây hai tiếng đồng hồ đã trở thành con sóng triều đe dọa cuốn phăng tận gốc sự tỉnh táo của anh. Anh điên cuồng chống đỡ, và nổi da gà vì nhưng nỗ lực của mình. Lời độc thoại đầy nhiệt tình của Miyashita thỉnh thoảng mới chạm được vào não anh.
“Cậu có nghe tôi nói không đấy?” Giọng Miyashita vẻ khó chịu.
“Ồ có, tôi đang nghe đây,” Ando đáp, nhưng vẻ mặt anh lại nói rằng tâm trí anh đang ở nơi khác.
“Cái gì hớp hồn cậu rồi à, có lẽ cậu nên kể cho tôi nghe.”
Miyashita kéo một chiếc ghế từ dưới bàn ra, gác chân lên đó, và ngửa người ra sau. Anh ta là khách trong phòng của Ando, nhưng xử sự như thể chính anh ta là chủ.
Lúc ấy trong phòng Xét nghiệm Pháp y chỉ có Ando và Miyashita. Mặc dù trời bên ngoài đang tối dần, vẫn chưa đến sáu giờ tối. Sau sự việc kinh hoàng ở căn hộ của Mai, Ando đi thẳng về văn phòng và gặp Miyashita. Vì thế, anh chưa có chút thời gian để lấy lại căn bằng. Còn Miyashita từ lúc đó đến giờ cứ thao thao bất tuyệt với anh về loại virus ấy.
“Không, chẳng có gì phiền tôi cả.” Anh không định kể cho Miyashita điều anh đã trải qua ở căn hộ của Mai. Trước hết là vì anh không tìm ra lời để diễn tả. Anh không nghĩ ra được ẩn dụ phù hợp. Anh có nên so sánh điều đó với cảm giác người ta đôi lúc gặp phải, khi đứng trong toilet lúc nửa đêm và có ai đấy ở sau lưng không? Cái cảm giác mà, một khi ta cảm thấy, những con quái vật trong trí tưởng tượng cứ lớn dần lớn dần cho đến khi ta quay lưng lại và dập tắt mọi ảo ảnh? Nhưng điều Ando vừa trải qua lại không tầm thường nhưn thế. Anh chắc chắn có cái gì đó sau lưng, khi anh mất thăng bằng trong phòng tắm của Mai và má thì đè lên toilet. Đó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cái gì đó đã phát ra tiếng cười khúc khích. Cái gì đó khiến Ando, vốn bình thường không phải là người nhát gan, cũng sợ hãi đến mức không dám quay lưng lại.
“Nhưng trông cậu nhợt nhạt lắm. Tức là nhợt nhạt hơn bình thường,” Miyashita nói, tay dùng áo blu lau kính.
“Gần đây tôi ngủ không tốt lắm, chỉ thế thôi.” Đó không phải là lời nói dối. Gần đây anh thường thức giấc lúc nửa đêm và rất khó ngủ lại.
“Thôi quên đi. Chỉ cần đừng có hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi với tôi. Không ai muốn bị ngắt lời cả.”
“Xin lỗi.”
“Giờ để tôi nói tiếp được không?”
“Cứ nói đi”
“Về loại virus mà người ta phát hiện ra trong các thi thể ở Yokohama …”
“Loại virus giống virus đậu mùa,” Ando nói theo.
“Đúng loại virus đó.”
“Vậy là nó trông giống như virus đậu mùa à?”
Miyashita đập lên mặt bàn. Anh ta ném cho Ando cái nhìn cáu tiết. “Đúng là cậu chả nghe gì cả. Tôi vừa bảo với cậu: họ chạy loại virus mới này qua máy giải mã AND để phân tích các bazơ của nó. Sau đó họ chạy nó qua máy tính. Rồi tìm ra được nó gần như tương tự với dữ liệu thư viện về bệnh đậu mùa.”
“Nhưng chúng không hoàn toàn giống nhau?”
“Không. Chúng ta đang nói có lẽ khoảng bảy mươi phần trăm giống nhau.”
“Vậy ba mươi phần trăm còn lại thì sao?”
“Cậu sẵn sàng mà nghe này. Nó giống hệt như chuỗi bazơ của một enzym mã hóa gen.”
“Enzym à? Của loài nào?”
“Homo sapiens.”
“Cậu đùa chắc.”
“Tôi biết là rất khó tin. Nhưng đúng thế đấy. Một mẫu khác của loại virus đó cũng chứa các gen protein của người. Nói cách khác, loại virus mới này được cấu tạo từ gen của bệnh đậu mùa và gen người.”
Virus phiên mã ngược, thì không có gì lạ khi phát hiện ra nó có chứa gen người. Loại virus như thế có các enzym phiên mã ngược 1. Nhưng virus AND không có các enzym đó, làm thế nào chúng có thể lấy gen người và lồng ghép vào nhau được? Ando không thể nghĩ ra bất cứ quá trình nào. Nếu một virus chứa enzym và những protein khác, nhưng trong những phần tách biệt nhau. Giống như là cơ thể người bị phân tách ra thành hàng trăm ngàn phần, và những phần đó được chia ra thành những mẫu riêng rẽ để bảo vệ an toàn.
“Loại virus từ cơ thể của Ryuji có giống thế không?”
“Cuối cùng, chúng ta cũng đến được đấy. Chỉ hôm kia, chúng tôi phát hiện một virus gần như giống hệt thế trong mẫu máu đông lạnh của Ryuji.”
“Một kiểu kết hợp khác giữa virus bệnh đậu mùa với gen người?”
“Tôi nói gần như.”
“Rồi.”
“Nó gần như giống hệt. Nhưng trong một đoạn chúng tôi thấy lặp lại cùng một chuỗi bazơ.”
Ando đợi Miyashita tiếp tục.
“Cho dù có cắt đoạn đó ở chỗ nào, thì chúng tôi vẫn tìm thấy một đoạn mã y như vậy gồm 40 bazơ lạ.”
Ando không biết nói gì về điều này.
“Cậu có nghe tôi không đấy? Họ không thấy điều này ở trong hai thi thể tại Yokohama.”
“Cậu nói là loại virus tìm thấy trong thi thể họ hơi khác so với loại virus đã giết chết Ryuji?”
“Đúng thế. Chúng trông tương tự nhau, nhưng hơi khác một chút. Tất nhiên, chúng ta không thể nói gì nhiều cho đến khi có được dữ liệu từ những trường đại học khác.”
Lúc đó chiếc điện thoại cách họ hai bàn đổ chuông Miyashita rủa thầm. “Cái gì nữa đây?”
“Cậu chờ chút nhé, được chứ?” Ando vươn người và nhấc ống nghe lên. “A lô?”
“Tôi là Yoshino ở báo Tin tức Hàng ngày. Tôi muốn gặp bác sĩ Ando.”
“Là tôi đây.”
“Tôi được biết anh đã tiến hành mổ tử thi của Ryuji Takayama tại Phòng Giám định Pháp y Tokyo vào ngày 21 tháng trước. Điều đó có đúng không?”
“Đúng thế, tôi được giao ca đó.”
“Tôi hiểu. Vậy, nếu có thể, tôi muốn hỏi anh vài câu về việc này. Chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Hừmm.” Trong khi Ando cân nhắc, Miyashita nghiêng người nói thầm vào tai anh.
“Ai đây?”
Ando lấy tay che ống nói trước khi trả lời. “Một phóng viên của báo Tin tức Hàng ngày.” Rồi anh nhanh chóng đưa điện thoại lại gần miệng và hỏi, “Anh muốn hỏi về việc gì?”
“Tôi muốn hỏi ý kiến của anh về một chuỗi các biến cố nhất định.”
Câu nói của người đàn ông này làm Ando ngạc nhiên. Giới truyền thông đã đánh hơi thấy điều gì chăng? Dường như quá sớm. Thậm chí nhiều trường y được giao mổ tử thi cũng chỉ mới bắt đầu phát hiện ra mối liên hệ giữa những người chết trong hai tuần qua.
“Anh nói chuỗi biến cố nghĩa là sao?” Ando quyết định chơi trò giả vờ để cố tìm hiểu xem Yoshino đã biết được bao nhiêu.
“Ý tôi là những cái chết bí ẩn của Ryuji Takayama, của Tomoko Oishi, Haruko Tsuji, Shuichi Iwata và Takehiko Nomi – rồi Shizu Asakawa và cô gái cô ấy.”
Ando cảm giác như anh vừa bị một phiến gỗ nện vào đầu. Ai đã làm rò rỉ những thông tin đó. Anh không biết phải nói gì.
“Vậy có được không, bác sĩ? Anh có rãnh để gặp tôi không?”
Ando toan tính. Có thể nói thông tin luôn chảy theo chiều xuống dốc, từ những người biết nhiều đến những người biết ít. Nếu phóng viên này có nhiều thông tin hơn Ando, thì có lẽ Ando nên cố lấy thông tin từ anh ta. Ando không cần lật toàn bộ quân bài anh có. Điều phải làm là tìm ra những thông tin anh cần mà không cần đánh đổi bí mật của mình.
“Được, chúng ta sẽ gặp nhau.”
“Lúc nào tiện cho anh nhất?”
Ando lấy sổ xem lịch. “Tôi cho rằng anh đang muốn gặp càng sớm càng tốt. Ngày mai có được không? Tôi rảnh hai tiếng sau buổi trưa.”
Yoshino dừng một lúc để xem lại lịch.
“Được. Tôi sẽ đến văn phòng của anh ngay buổi trưa.”
Họ gác máy gần như đồng thời.
“Tất cả chuyện này là thế nào?” Miyashita hỏi, giật ống tay áo Ando.
“Đó là một nhà báo.”
“Hắn muốn gì?”
“Hắn muốn gặp tôi.”
“Tại sao?”
“Hắn nói muốn hỏi tôi vài câu hỏi.”
“Hừmm,” Miyashita thở dài, suy nghĩ.
“Có vẻ như hắn biết mọi chuyện.”
“Vậy nghĩa là sao? Rò rĩ?”
“Tôi nghĩ phải hỏi điều đó khi gặp hắn ngày mai.”
“Ừ, đừng nói với hắn bất cứ điều gì.”
“Tôi biết.”
“Đặc biệt là chuyện liên quan đến virus.”
“Chắc ý cậu là nếu hắn chưa biết.”
Đột nhiên Ando nhớ ra là Asakawa cũng làm việc cho công ty phát hành tờ Tin tức Hàng ngày. Nếu anh ta và Yoshino biết nhau, có lẽ Yoshino cùng tham gia khá sâu vào vụ này. Có lẽ cuộc gặp ngày mai sẽ hé mở một số thông tin thú vị. Trí tò mò của Ando bị kích thích.
——————————–1 Loại enzyme lấy ARN của virus làm khuôn để tổng hợp sợi AND bổ sung