Hôm sau là thứ bảy. Sau khi kết thúc hai ca mổ, Ando kéo anh chàng cảnh sát trẻ có mặt ở đó làm nhân chứng ra bên cạnh, và hỏi anh ta chuyện gì xảy ra với những chiếc xe gặp tai nạn. Nếu một chiếc xe bị hư hỏng vì tai nạn gần lối ra Oi trên đường cao tốc Metropolitan Bayside, thì nó được xử lý như thế nào?
“À, trước tiên chúng tôi khám xét nó.” Anh ta là một thanh niên đeo kính, trông thật thà. Ando đã gặp anh ta vài lần trước đó, nhưng nói chuyện thì đây là lần đầu tiên.
“Rồi sau đó?”
“Chúng tôi trả nó về cho chủ.”
“Nếu là chiếc xe được cho thuê?”
“Tất nhiên là chúng tôi sẽ trả nó về hãng cho thuê xe.”
“Thế này. Có ba người ở trong chiếc xe, đôi vợ chồng trẻ và đứa con gái. Họ, à, sống trong một chung cư tại Shinagawa, chỉ có ba người họ thôi. Người vợ và đứa bé đã chết lúc tai nạn, còn người chồng đang trong tình trạng nguy kịch. Vậy thì, chuyện gì xảy ra với những đồ đạc có trong xe?”
“Người ta sẽ tạm giữ chúng ở kho của phòng quản lý giao thông khu vực đó.”
“Nếu vụ tai nạn xảy ra ở lối ra đường hầm phía Oi trên đường cao tốc Metropolitan, thì thuộc khu vực nào?”
“Lối ra à?”
“Đúng, ở đó đấy. Gần lối ra.”
“Không, ý tôi là vẫn trên đường cao tốc hay đã ra khỏi đó rồi? Chúng thuộc các khu vực quản lý khác nhau.”
Ando nhớ lại những tấm ảnh hiện trường vụ tai nạn. Anh chắc chắn là nó xảy ra trên đường cao tốc. Anh nhớ mang máng đã nhìn thấy dòng chữ “đường vào Hầm Tokyo Harbor” được viết trên một hồ sơ ở đâu đó.
“Chắc chắn là trên đường cao tốc.”
“Vậy thì nó thuộc Đội Tuần tra Giao thông Metropolitan Expressway.”
Ando chưa bao giờ nghe đến cái tên này trước đây. “Trụ sở của nó ở đâu?”
“Shintomi.”
“Hiểu rồi. Vậy là những đồ vật sẽ được lưu kho tạm thời ở đấy. Điều gì xảy ra sau đó?”
“Người ta sẽ liên lạc với gia đình gọi người đến nhận lại đồ.”
“Giả sử, như tôi đã nói, mọi người trong gia đình đã chết.”
“Cả anh chị em và bố mẹ của người đàn ông trong viện?”
Ando không biết gì về bố mẹ hay anh chị em của Asakawa cả. Cứ xét theo tuổi, nhiều khả năng là bố mẹ anh ta còn sống. Dẫn đến khả năng, họ đang giữ tất cả những món đồ có trong chiếc xe. Asakawa và Ryuji là bạn từ hồi trung học. Vì bố mẹ Ryuji sống ở Sagami Ohno, có thể bố mẹ của Asakawa cũng sống trong vùng đó. Trong trường hợp nào đi nữa, điều đầu tiên Ando nên làm là tìm và liên lạc với họ.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Ando buông tha anh chàng cảnh sát và ngay lập tức bắt đầu tìm bố mẹ Asakawa.
Anh đã xác định được cả hai người vẫn còn sống và hiện đang cư ngụ ở khu Kurihana, thành phố Zama, không xa Sagami Ohno. Anh gọi điện hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với những đồ đạc trong chiếc xe của con trai họ. Bố Asakawa báo anh, bằng một giọng căng thẳng, hãy gọi điện cho người con trai cả của ông, hiện sống ở Kanda, Tokyo. Thì ra Kazuyuki là con trai út trong ba anh em; người anh cả làm việc cho ban sách nghệ thuật của Shotoku, một nhà xuất bản lớn, trong khi người anh thứ hai là giáo viên phổ thông dạy tiếng Nhật. Bố Asakawa nói rằng cảnh sát đã gọi điện cho ông đề nghị đến nhận một số đồ đang được giữ ở sở cảnh sát, nhưng ông không đến mà bảo họ liên lạc với anh con trai sống ở Kanda. Kanda cách không xa Shintomi, nơi có trụ sở của Đội Tuần tra Giao thông Metropolitan Expressway, mà ở đó tuổi ngoài bảy mươi ông cụ Asakawa không thích mang về nhà chiếc máy xử lý căn bản và đầu VCR về nhà. Do đó ông dàn xếp với cảnh sát để con trai mình đến lấy đồ.
Tiếp theo Ando liên lạc với Junichiro Asakawa, hiện đang sống cùng vợ trong một khu tập thể ở Kanda. Khi cuối cùng cũng liên lạc được với anh ta qua điện thoại vào tối hôm đó, Ando đi ngay vào vấn đề, kể cho anh ta tình hình, hay ít nhất cũng gần như toàn bộ. Anh sợ rằng nếu khiến Junichiro sinh nghi bằng cách nói dối hoặc vụng về che giấu, anh sẽ không bao giờ có được chiếc đĩa. Mặt khác, anh không thể đơn giản lặp lại câu chuyện Yoshino đã kể. Chính Ando cũng không hẳn tin cả câu chuyện, và Junichiro chắc chắn sẽ nghĩ anh điên. Do đó, anh tóm lược lại những điều cho anh là phù hợp, kết thúc bằng cách nhấn mạng rằng có khả năng Asakawa đã để lại một tài liệu có thể soi sáng cho câu chuyện. Anh nói mình thực sự muốn có được tài liệu đó và hỏi liệu anh có được phép sao lại một bản, anh thỉnh cầu và cảm ơn.
“Tôi không chắc là có cái gì đó giống như thế trong những thứ mà tôi nhận được.” Junichiro dường như không hoàn toàn bị thuyết phục. Nghe giọng có thể thấy rằng anh ta chưa xem kỹ những món đồ đó.
“Có chiếc máy xử lý văn bản không?”
“Có. Nhưng tôi nghĩ nó hỏng rồi.”
“Trong máy có chiếc đĩa mềm nào không?”
“Nói thật là tôi chưa kiểm tra. Tôi còn chưa lấy nó ra khỏi hộp các tông mà họ đưa cho tôi.”
“Kèm theo hộp có một đầu máy video không?”
“Có, nhưng tôi vứt đi rồi. Chuyện đó có gì sai trái không?”
Hơi thở Ando bị chặn lại ở họng. “Anh vứt nó rồi?”
“Tôi có thể hiểu tại sao em tôi mang theo chiếc máy xử lý văn bản, vì công việc, nhưng tại sao nó lại mang theo một đầu máy VCR?”
“Tôi xin lỗi, nhưng có phải anh nói đã vứt đầu video đi rồi không?”
“Đúng. Nó hỏng hẳn rồi mà. Hôm trước tôi gọi hàng đồng nát đến lấy chiếc TV, rồi tôi bảo họ mang đầu VCR đi luôn. Nó không sửa chữa được nữa. Dù sao, tôi không nghĩ Kazuyuki sẽ phiền lòng.”
Ando hầu như đã sắp đạt đến hai mục tiêu của mình, vậy mà giờ đây, vào phút cuối, một trong số chúng đã vượt khỏi anh. Có nhiều khả năng cuốn băng video mấu chốt của toàn bộ sự việc nằm trong chiếc đầu VCR, và anh đã hy vọng mình may mắn có được cả cuốn băng lẫn chiếc đĩa. Anh tự trách mình không liên lạc với Junichiro sớm hơn.
“Ngoài chiếc VCR, liệu có một cuốn băng nào đó không?”
“Tôi không biết. Tất cả những gì tôi thấy là một chiếc máy xử lý văn bản, đầu máy VCR, hai túi màu đen đựng đồ có lẽ là của Shizu và Yoko. Tôi chưa mở chúng.”
Ando muốn chắc chắn rằng Junichiro hiểu là anh muốn xem chúng càng sớm càng tốt. “Anh có phiền nếu tôi ghé đến chỗ anh không?”
“Không sao,” Junichiro đồng ý, nhanh đến kinh ngạc.
“Liệu ngày mai có được không?” Chủ nhật.
“Để tôi xem đã. Tôi sẽ đi chơi golf với một nhà văn, nhưng sẽ về trước bảy giờ.”
“Vậy thì, bảy giờ nhé.” Ando ghi lại thời gian, gạch chân bên dưới nhiều lần.
Ngay sau bảy giờ tối Chủ nhật, Ando đến căn hộ của Junichiro ở khu Sarugaku thuộc Kanda. Khu vực này không có vẻ là một khu dân cư lắm. Bao quanh tòa nhà của Junichiro là những tòa nhà văn phòng. Vào tối chủ nhật, nơi này vắng vẻ một cách kỳ quái.
Ando nhấn chuông và nghe một giọng đàn ông sau cửa hỏi, “Ai đó?”
“Tôi là Ando. Tôi đã gọi điện hôm qua.”
Cánh cửa mở ngay, và Ando được dẫn vào trong. Junichiro mặc một bộ đồ nỉ, tóc vẫn còn ướt; hẳn anh ta mới đi chơi golf về và tắm xong. Không hiểu sao khi nghe giọng anh ta qua điện thoại, Ando lại tưởng tượng đó là một người cao, dễ lo lắng, nhưng khi gặp trực tiếp mới thấy Junichiro có dáng chắc nịch và vẻ mặt thân thiện. Trong lúc Junichiro dẫn lối vào căn hộ, Ando ngẫm nghĩ, trong ba anh em, anh cả là một biên tập viên, người thứ hai là giáo viên tiếng Nhật, và người thứ ba là phóng viên một tờ báo lớn. Tất cả họ đều lựa chọn lĩnh vực gắn với ngôn ngữ, viết lách hàng ngày. Rất có khả năng ông anh cả đã có ảnh hưởng đến việc này. Chính Ando cũng đã chịu ảnh hưởng anh trai mình khi lựa chọn vào nghành y, anh trai anh là giáo viên dạy môn sinh vật ở trường trung học.
Junichiro đến chỗ tủ đựng đồ trong hành lang và lấy ra một hộp các tông. Túi đồ và máy xử lý văn bản để trong đó.
“Anh muốn xem không?” Junichiro ngồi khoanh chân trên sàn nhà và đầy chiếc hộp về phía Ando.
“Cảm ơn, tôi xem chứ.”
Trước tiên Ando lôi ra chiếc máy xử lý văn bản, ghi lại hãng sản xuất và model. Vỏ máy dường như bị hỏng khá nặng trong vụ đâm xe; mặt trên không mở được, và khi nhấn nút nguồn không thấy có tín hiệu gì. Ando dựng thẳng nó lên đầu gối, nhận thấy nút eject ở bên hông máy. Nó nằm phía trên một cái khe, nhìn vào bên trong anh thấy chiếc đĩa mềm màu xanh. Anh hầu như hét lên vì vui sướng khi nhấn nút eject. Chiếc máy kêu “tách” một tiếng mà Ando nghe như thế “trúng rồi”! Anh lấy đĩa ra và giữ nó một lúc trong lòng bàn tay, xem xét mặt trước và sau đĩa. Đĩa chưa gắn nhãn nên không nhìn thấy nhan đề nhưng Ando biết ngay đó chính là thứ anh đang tìm. Khi bật ra khỏi khe máy, nó phát lên âm thanh nghe như là “trúng rồi.”
Anh muốn đọc chiếc đĩa đó càng sớm càng tốt, nên anh nói với Junichiro, “Tôi rất muốn xem trong này có gì ngay ở đây.”
“Tôi e là nó không tương thích với máy của tôi.”
Junichiro không thể dùng máy xử lý văn bản để mở file trong đĩa mềm.
“Vậy thì, anh có phiền không nếu tôi mượn chiếc đĩa này trong hai ba ngày?”
“Với tôi thì không sao, nhưng …”
“Tôi sẽ trả lại cho anh ngay khi đã xong việc.”
“Có gì trong đĩa kia thế?” Sự phấn khích của Ando rõ ràng đã tự lây truyền. Junichiro đột nhiên có vẻ tò mò.
Ando lắc đầu. “Tôi không biết chính xác là gì.”
“À, tôi muốn có lại nó càng sớm càng tốt.” Giờ thì dường như Junichiro cũng muốn đọc nó. Có lẽ bản năng của một người làm biên tập đã bị kích thích.
Ando để chiếc đĩa vào túi áo jacket, và cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc một khao khát mới lại xâm chiếm anh. Những chiếc túi đồ kia … Anh biết hy vọng cũng chỉ vô ích, nhưng anh không thể loại trừ khả năng cuốn băng nằm trong đó.
“Nếu tôi muốn xem có gì trong những túi kia thì liệu có quá đáng không?” Anh cố lựa chọn từ ngữ cẩn thận, thoáng bối rối khi nghĩ đến việc lục lọi đồ của phụ nữ.
“Tôi không nghĩ là có gì trong đó,” Junichiro cười, nhưng vẫn đưa những chiếc túi. Khi nhìn vào trong, hy vọng yếu ớt của Ando về việc tìm thấy cuốn băng cuối cùng vỡ vụn. Trong túi gần như toàn quần áo và tã lót. Không có thứ anh tìm kiếm. Đúng như anh lo sợ, cuốn băng nằm trong đầu máy VCR khi nó bị vứt đi.
Nhưng anh đã có trong tay chiếc đĩa mềm, và anh phải tính đó là một thành công. Anh không thể nào thảnh thơi khi ra về. Anh sẽ tìm xem ở nơi làm việc có ai có máy đọc được chiếc đĩa không. Anh nóng lòng muốn xem có gì trong đó.