“…Ả trợ lý nhanh chân chạy lên lầu, nơi Ánh Hồng có một phòng trang điểm riêng. Gõ cửa đến lần thứ hai vẫn không nghe động tĩnh bên trong, cô nàng Hai Nga gọi lớn hơn: – Cô Hồng ơi, khách đang đợi! Vẫn không trả lời. Một cô đào khác đang trang điểm phòng kế bên lên tiếng: – Nó mới vào đó mà! Hai Nga sốt ruột nên đẩy đại cửa phòng vào. – Trời ơi! Chị ta kêu lên và bước lùi lại một bước. Trước mặt chị ta là một người nằm úp mặt trên bàn phấn, máu đọng thành vũng chung quanh! – Bớ người ta! Cô Ánh Hồng… cô Ánh…”