Cô cứ như một đứa trẻ trong lòng bà ấy, cô nhỏ bé và đầu óc chẳng thua gì một đứa trẻ chưa lớn
Mấy tháng sau cô vẫn ở với mẹ chồng, cô không đi học, cô giờ đã giống trẻ thiểu năng, không cách nào có thể hòa nhập với cái xã hội ngoài kia, bà giữ cô ở nhà và dạy cô lại từ đầu, mọi thứ…
Bà cảm thấy có cái gì đó bất ổn trong cơ thể Như Hoa, bà thấy bụng cô càng lúc càng to ra, giống với mấy người phụ nữ mang thai, bà hỏi cô
“Như Hoa à, con có thai à?”
Cô ngơ ngác
“Có thai là gì ạ?”
Bà xoa xoa bụng cô rồi nói khẽ
“Có thai là trong bụng có em bé ấy! Có em bé trong đây nè!”
Cô cạp trái táo một cái rồi chớp chớp mắt hỏi
“Em bé là gì?”
Bà vẻ mặt nghiêm trọng rồi mới hỏi kĩ lại
“Có gã đàn ông nào đụng chạm vào cơ thể con không?”
“Con không biết! Không nhớ!”
Bà nhíu mày rồi nắm tay cô lôi đứng dậy
“Đi với mẹ!”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện!”
Đến bệnh viện bác sĩ siêu âm kiểm tra cho cô, bác sĩ thông báo thai đã hơn 3 tháng và rất khỏe mạnh, bà như sét đánh ngang tai, bà đổ mồ hôi hột, con trai bà đã chết, Như Hoa nó mang thai với ai?
Bà dẫn cô về, bà suy nghĩ mãi xem gần đây Như Hoa tiếp xúc qua lại với ai, giờ nó không nhớ gì hết thì lấy ai ra mà chịu trách nhiệm, bà không trách cô, bà chỉ lo cho cô, sợ mọi người biết cô chửa hoang mà mang tiếng xấu sau này không lấy chồng được, bà đang trầm tư thì thấy ai cứ lấp lấp ló ló ngoài cửa, bà ra mở cửa thì thấy Khải Minh cùng Khải Mi đứng trước cửa nhìn vào nhà, bà hỏi
“Các người tìm ai?”
Khải Mi đang bế một đứa trẻ tầm mấy tháng trên tay rồi hỏi gấp
“Đây là nơi Như Hoa sống phải không ạ?”
“Đúng rồi có gì không?”
Khải Minh trả lời hộ chị vì quá sốt ruột
“Cháu muốn gặp Như Hoa ạ!”
“Cậu là gì của nó?”
Khải Mi không chờ được mà đáp
“Nó là bạn trai của Như Hoa ấy bác ạ! Lâu quá Như Hoa không đến trường nên chúng cháu đến nhà tìm em ấy ạ! Em ấy có khỏe không ạ?”
Bà nhìn Khải Minh rồi mới nhớ ra, là chàng trai chạy xe mui trần chở Như Hoa về lúc trước ấy mà, là chàng trai trong ảnh cùng Như Hoa mà Lệ Á đã đưa cho bà xem đây mà, bà nhìn săm soi rồi mới hỏi
“Vậy cậu là bạn trai của con dâu tôi?”
“Con dâu?”
Cả hai bất ngờ hỏi lại, bà nghiêm mặt
“Cậu là ba của đứa trẻ trong bụng nó à? Là cậu gây ra đúng chứ?”
“Đứa trẻ?”
Khải Minh bất ngờ hỏi mà không hiểu gì, bà lại càng gắt lên
“Hay là cậu định chối, mau vào nhà rồi nói chuyện với tôi”
Rồi Khải Minh và Khải Mi theo bà vào nhà, cô bước ra mặt ngơ ngác hỏi
“Họ là ai vậy mẹ?”
Khải Minh gặp được cô mừng như bắt được vàng, Khải Mi cũng vậy, nhưng cô lại không biết họ là ai cả, bà thấy vậy liền nói cho hai người họ hiểu
“Như Hoa nó mất trí nhớ! Không biết anh chị là ai đâu! Hay cậu từ chối đứa trẻ trong bụng nó để nó chịu cú sốc mà thành ra như vậy thế hả?”
Khải Mi nghi ngờ quay qua hỏi Khải Minh
“Có phải sự thật như vậy không? Sao em lại như vậy hả Khải Minh?”
“Em…em…chuyện này thật ra”
Thấy hắn lấp bấp bà nói chen ngang
“Thôi đủ rồi, nếu thật sự là cậu thì hãy chịu trách nhiệm với con bé đi, tôi tuy là mẹ chồng nhưng tôi cũng là phụ nữ, tôi biết con trai tôi là chồng nó nhưng nó đã qua đời cách đây cũng lâu rồi, tôi thương con dâu tôi nên cũng muốn tìm một người đàn ông tốt mà tái giá, tôi không muốn nó chịu cảnh góa phụ đến già!”
Khải Minh nhìn cô, cô giống như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây thơ và thuần khiết, bụng cô đã bắt đầu nhô nhô ra, hắn yêu cô nhiều lắm. Dẫu hắn không biết thật sự ba của đứa trẻ là ai nhưng hắn yêu cô, hắn chấp nhận
Khải Mi thấy Khải Minh nhìn Như Hoa thì nói khều hắn nói
“Em nói thật đi! Em làm thì em nên chịu trách nhiệm với Như Hoa, con bé nó mất trí nhớ nên không nhớ được ai là ba đứa trẻ cả, em nói thật chị nghe đi!”
“Em…em…”
Hắn lấp bấp rồi nhìn Như Hoa một lần nữa, hắn thương cô hắn thấy cô như vậy thì tội lắm, hắn đến bên cô rồi nhìn cô thật gần, quay lại với mẹ chồng cô nói
“Phải! Cháu là ba của đứa trẻ, cháu sẽ cưới cô ấy! Bác gả cô ấy cho con nhé!”
“Vậy trước khi cái bụng nó to ra thì nên tổ chức đám cưới ngay!”