Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngày Mai Không Hẹn Trước

Chương 15

Tác giả: Debbie Macomber

V ậy là Rosie đã hoàn toàn sở hữu ngôi nhà này. Nhiều năm qua, đã hàng trăm lần Rosie ao ước có được những giờ phút yên tĩnh một mình, đặc biệt là vào trước những dịp nghỉ lễ. Zach không bao giờ hiểu mỗi lần có những dịp kỷ niệm gì của gia đình thì công việc bộn bề như thế nào. Vào lễ Phục sinh, họ thường làm một bữa cơm tối mời bạn bè và vài gia đình khác – nhưng năm nay thì sẽ khác. Rồi sau đó còn phải nhuộm màu những quả trứng và trang trí cho những chiếc rổ Phục sinh cùa bọn trẻ nữa. Mặc dù Allison và Eddie đều lớn cả rồi nhưng Rosie muốn mình vẫn giữ truyền thống đó.

Bây giờ thì cô có thời gian để làm tất cả mọi việc mà không bị quấy rầy, nhưng cô lại thấy lòng tràn đầy cảm giác buồn chán. Bọn trẻ đang ở với bố chúng và chẳng cần nói Rosie cũng biết thế nào Janice Lamond chẳng tìm được lý do để mà tham gia cùng bố con nhà nó.

Mặc dù Rosie thấy tò mò nhưng cô vẫn không muốn gieo rắc vào đầu bọn trẻ những ý nghĩ về người đàn bà kia. Tự nhiên cô nóng lòng muốn biết xem Janice và con trai cô ta có đang ở cùng với các con của Rosie trong căn hộ kia không.

Nhưng cô thực lòng không muốn lôi chúng vào cuộc chia tay này, cho dù cô rất tò mò muốn biết về hành tung của người đàn bà ấy.

Rosie lúi húi trong bếp để trộn món sa-lát thạch yêu thích của Eddie và đặt nó vào trong tủ lạnh. Vào lễ Phục sinh, cô thường làm món giăm-bông bởi Zach thích ăn món đó. Vì bây giờ cô chẳng phải lo đáp ứng những sở thích đáng ghét của chồng nữa nên cô đã mua hẳn một miếng sườn quay. Đó chỉ là một hành động phản kháng nhỏ nhưng vẫn làm cô cảm thấy, cho dù chỉ một chút, giống một người đàn bà độc lập muốn chọn cho mình cái gì thì chọn vậy.

Cô bắt đầu nướng chiếc bánh Phục sinh thường lệ của mình. Trái tim cô không hướng về chiếc bánh mà hướng về các con. Suốt quãng thời gian diễn ra cuộc chia tay, bọn trẻ đã phải chịu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Miếng sườn quay này cũng đủ thể hiện sự xa rời truyền thống, nhưng lễ phục sinh năm sau có thể họ sẽ làm một việc gì đó khác hoàn toàn, chẳng hạn như đi chơi một chuyến.

Chiếc bánh màu trắng hình con thỏ là món yêu thích của Allison. Rosie dùng hai chiếc bánh tròn tám tấc và khéo léo cắt một tầng để làm tai với phần giữa làm một chiếc nơ con bướm. Sau khi rắc đường lên bánh, cô dùng những sợi cam thảo nhỏ để làm ria mép cho thỏ và dùng hai viên sô-cô-la M&M màu nâu để làm mắt. Những năm trước bọn trẻ toàn giúp cô công việc trang trí cho bánh. Rosie nhớ chúng da diết, mặc dù cuối cùng cô cũng có thời gian cho riêng mình như mong nó bấy nay, nhưng điều này làm cô hơi lo lắng. Cô lo Allison và Eddie sẽ chịu ảnh hưởng và sẽ quý mến cô nhân tình kia. Cô tự nhủ rằng đó không phải vì ghen tuông mà là một phản ứng tự nhiên.

Lúc Zach thả bọn trẻ con về nhà, Rosie không tránh khỏi bồn chồn nhức nhối khi nghĩ đến chồng và cô trợ lý văn phòng cái-gì-cũng-hoàn-hảo ấy. Hẳn là anh ta phải vội vàng tống khứ bọn trẻ đi và không muốn ở thêm trước nhà một phút giây vô bổ nào nữa. Lòng đầy phẫn nộ, cô bước đến bên cửa sổ nhìn săm soi ra ngoài. Ngay khi bọn trẻ ra khỏi xe, anh ta lái đi thẳng.

“Chúng con về nhà rồi đây”. Eddie gọi to khi đứng ở cửa trước. Nó tháo bỏ chiếc ba lô và quăng xuống lối vào nhà.

Allison theo sau, vẫn đeo tai nghe để nghe nhạc bằng đĩa CD. Hình như nó chẳng rời được chiếc máy nghe nhạc đó. Rosie không đồng ý cho nó nghe nhiều. Cô muốn biết chính xác là nó đang nghe loại nhạc gì, nhưng lại không dám hỏi thẳng điều đó. Cuối cùng cô cũng phải đi đến thỏa hiệp: nếu Allison muốn thì nó hoàn toàn có thể nghe, ít nhất là trong thời điểm hiện tại.

“Các con có vui vẻ không?”. Rosie hỏi, cố gắng tỏ ra nhiệt tình. Eddie nhún vai “Chúng con ở nhà với bố gần như suốt ngày”.

“Thế còn cuộc săn lùng trứng Phục sinh do Câu lạc bộ Rotary tổ chức thì sao?”

“Cái đó chỉ dành cho bọn trẻ con thôi”. Allison bảo mẹ, tay nới nhẹ chiếc tai nghe đủ để trả lời rồi thả người đánh phịch xuống ghế sô-pha trong phòng lớn. Eddie thì nằm ườn ra thảm trải trước màn hình vô tuyến và xông vào trò chơi yêu thích của mình.

Rosie nghĩ thôi cũng được. Rõ ràng chúng không muốn nói chuyện với mẹ. Thế cũng chẳng sao bởi vì bản thân cô cũng đang trong tâm trạng không muốn tâm sự chuyện trò gì.

Đôi mắt Allison nhắm nghiền. Đầu nó lắc lư theo bản nhạc, chẳng biết là nhạc gì. Sau một hai phút, nó lại nhấc chiếc tai nghe và hỏi. “Mẹ ơi, ăn tối với gì ạ?”.

“Thế bố con không cho con ăn à?”.

Cô con gái nhìn mẹ như thể nó vừa nghe một câu hỏi ngốc nghếch nhất trên đời vậy. “Bố không nấu ăn”.

“Con đã ở cả buổi tối với bố còn gì. Ý con nói là bố con thậm chí không lo nổi một bữa ăn cho các con à?”. Vậy mà đây lại chính là người đàn ông đã chỉ trích vợ vì đã nấu những bữa tối sơ sài.

“Chúng con ăn sáng ở nhà hàng McDonald”.

“Thế bữa nào bố cũng cho các con ra ngoài ăn à?”. Rosie càu nhàu.

“Không hẳn thế”. Eddie bảo mẹ.

Allison chẳng buồn trả lời mẹ.

“Bố nói chúng ta sẽ được ăn nhiều giăm-bông vào ngày mai”. Eddie kể, mắt vẫn dán vào màn hình ti-vi.

“Chúng ta sẽ không ăn giăm-bông”.

Mắt Allison mở to, nó giật mạnh chiếc tai nghe ra. “Mẹ nói là chúng ta sẽ không ăn giăm bông à?”

“Không, vì mẹ đã mua sườn quay rồi”.

“Con ghét thịt quay”. Nó hét toáng lên.

“Allison…”.

“Lễ Phục sinh nào cũng có giăm-bông cơ mà”.

Tim Rosie như muốn thắt lại. “Mẹ nghĩ năm nay chúng ta ăn thịt quay một lần”.

Allison nhảy dựng lên và quắc mắt với Rosie. “Mẹ cố tình làm như vậy đấy à?”

“Làm gì?”. Rosie hỏi, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

“Mẹ biết rõ là mẹ đã làm gì mà”. Allison nói và chạy về phòng. Ngôi nhà còn vang mãi tiếng sập cửa ầm ĩ của nó.

Rosie nhìn sang con trai định tìm một lời giải thích. Eddie quay người và ngước nhìn mẹ. “Bố thích giăm-bông mẹ ạ”.

“Nhưng bố con không ăn cùng chúng ta. Mẹ nghĩ năm nay chúng ta nên ăn tối bằng món gì đó khác mọi năm đi. Mẹ không nghĩ là Allison lại tức giận đến như vậy”.

“Chị ấy không để ý đâu mẹ ạ”, Eddie nói, lại quay lại với trò chơi cũ của nó. “Chị ấy chỉ buồn chán vì bố mẹ bỏ nhau thôi”.

Rosie ngồi xuống ghế sô-pha.

“Chúng con đã ăn bữa trưa rất no”. Eddie tiếp tục “thế nên chúng con không đói lắm để phải ăn tối đâu mẹ ạ”.

Ngay lập tức mối nghi ngờ của Rosie xuất hiện. “Bữa trưa à?”, cô hỏi con, gần như cắn lưỡi để cố gắng kiềm chế không hỏi về Janice Lamond.

“Bố đưa Allison, Chris và con đến một nhà hàng chuyên bán bánh pizza đấy”.

Rosie mỉm cười ôn hòa để nuốt cơn giận. Chris là con trai của Janice Lamond và nếu nó có qua lại căn hộ kia thì chẳng phải nói, thế nào mẹ nó chẳng đi cùng.

“Mẹ cần đi ra ngoài một lát”. Rosie nói, cố gắng giữ cho giọng nói được bình thản.

Eddie không nhìn vào tivi nữa và quay ra hỏi mẹ. “Mẹ định ra ngoài mua giăm-bông cho chị Allison ạ?”.

“Ừ”. Cô ậm ừ, mặc dù cô cũng không có ý tưởng đó. Điểm đến của cô sẽ là căn hộ của Zach – vì vậy cô phải giả vờ là cô phải đến một nơi nào đó. Lúc quay về cô sẽ dừng ở cửa hàng Albertson mua một hộp giăm-bông đóng hộp để làm vừa lòng Allison vậy.

Trên đường đến căn hộ của Zach, Rosie thấy lòng sôi sục vì giận. Thường thì cô sẽ để những chuyện không dễ chịu này cho luật sư giải quyết, nhưng giờ thì cô không thể chờ Sharon Castor được.

Không người lính nào có thể nện gót mạnh hơn Rosie khi cô đi từ bãi đỗ xe lên căn hộ của Zach. Rosie dốc hết can đảm khi nghĩ rằng Janice Lamond đang ở cùng với Zach. Cô không thể cho qua chuyện này được. Cả hai đang ở trên giường với nhau cũng nên. Ý nghĩ đó làm cô cảm thấy phát điên lên được.

Lúc Zach ra mở cửa, cô đang rất giận dữ. Anh choáng váng khi thấy cô. “Rosie! Cô làm gì ở đây thế này?”.

“Chúng ta cần nói chuyện với nhau”. Cô gằn giọng.

“Bây giờ à?”.

“Bây giờ thì làm sao hả, hay là anh đang tiếp ai?”.

Zach dịch người sang bên cạnh để cô vào nhà. Rosie bước vào và tự nhiên thấy bụng đau quặn lại. Nhà mới của anh ta vẫn còn sơ sài, chưa có đồ đạc gì nhiều ngoài những thứ mang từ nhà cũ của họ sang. Chồng cô đã mang những thứ này đến đây cho người đàn bà khác dùng. Những đồ gỗ cô đã mất công mua sắm. Cô ta sẽ dùng những chiếc đĩa mà Rosie đã mua và nâng niu yêu quý. Cô thở dài.

“Cô muốn gì?”. Zach hỏi, giọng rất cảnh giác.

“Anh làm ơn đi”, cô lựa lời, “tôi sẽ rất biết ơn nếu như anh đừng có đưa bạn gái về đây mà vui đùa trước mặt bọn trẻ. Ít nhất là cho đến khi thủ tục ly hôn được giải quyết xong xuôi”.

“Cô nói cái quái gì thế hả?”. Zach nhìn vợ với một vẻ dữ tợn mà Rosie chưa bao giờ thấy trên mặt chồng.

“Janice đã ở đây với anh chiều nay”.

“Cô đã làm gì hả, cô tiêm nhiêm vào đau óc bọn trẻ tất cả những ý nghĩ xấu xa của cô phải không?”, anh giận dữ.

“Không, tôi không hề làm chuyện đó. Eddie nói rằng nó không muốn ăn tối chỉ vì nó đã ăn trưa bằng bánh pizza với thằng Chris”.

“Thế cô định làm gì?”.

“Tôi nghĩ tôi phải làm thật rõ chuyện này. Nếu muốn tôi sẽ đưa vấn đề này ra với luật sư Sharon của tôi”.

“Cô đi mà làm thế”. Zach nói với vẻ khinh khỉnh ra mặt, “nếu làm thêm được những điều ngốc nghếch hơn thì cứ làm. Cá nhân tôi, tôi chẳng thèm quan tâm đâu”.

Rosie không muốn đứng đó thêm một phút nào nữa. Cô ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, và cô bồi thêm bằng phát súng cuối cùng khi bước ra mở cửa, “Tôi sẽ phải đi đến cùng để chặn anh”.

Zach dập mạnh cửa sau lưng Rosie và cô đi thẳng ra bãi đỗ xe. Bước lên ôtô, Rosie thấy tay mình run bắn lên vì giận dữ, cô phải cố gắng hết sức mới lấy lại bình tĩnh trước khi chuyển bánh.

Cô nắm chặt vô-lăng trong tay, nhắm chặt mắt lại và cố gắng đến tuyệt vọng để nước mắt đừng trào xuống má.

Maryellen chui vào chiếc váy kẻ hình chữ A và kéo lên hông, nhưng cô phát hiện ra là cô không thể cài nút eo được nữa. Cái thai vẫn chưa được sáu tháng nhưng quần áo bình thường của cô không còn vừa nữa rồi. Rõ ràng là cô phải mua một vài bộ quần áo bầu.

“Con muốn cả thị trấn này biết chuyện hả con?”, cô nói với đứa bé chưa ra đời, tay đặt lên chỗ bụng giờ đã hơi phồng ra một chút. Bác sĩ của Maryellen quan tâm chăm sóc đặc biệt cho cô vì dù sao Maryellen cũng không còn trẻ nữa. Năm nay cô cũng đã ba mươi lăm rồi, lớn tuổi hơn hầu hết những sản phụ sinh con lần đầu mà bác sĩ Abner từng khám.

Maryellen phải thay đổi, không chỉ là quần áo mà còn cả cuộc đời mình. Cô nhìn quanh và đoán xem không hiểu một năm nữa căn nhà sẽ ra sao. Chỗ kê giá sách bây giờ, cô sẽ phải đổi thành nơi đặt nôi hoặc là cũi cho em bé; cô chưa biết chọn cái nào nữa.

Cô sẽ phải tìm một chỗ trong phòng bếp để kê một chiếc ghế cao. Phòng ngủ thứ hai của cô bây giờ đang làm văn phòng và là nơi đan lát, nhưng nó sẽ trở thành phòng cho em bé.

Maryellen cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ, không giống như bất kỳ cảm xúc nào mà cô đã trải qua. Đây là con của cô, đứa con của riêng mình cô. Lần này thì cô đã hành động đúng đắn. Sẽ chẳng có người đàn ông nào cản trở được cô làm theo ý muốn của mình.

Lòng tràn đầy niềm vui, Maryellen nhấc máy gọi điện cho em gái. Cô cảm thấy mình gần gũi với Kelly hơn ngày xưa nhiều. Buổi đi chơi cuối tuần ấy đã đưa cả ba mẹ con cô xích lại gần nhau. Sao mà mẹ cô lại có thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời đến thế nhỉ?.

“Chị không đánh thức em dậy đấy chứ?”, cô hỏi khi em gái trả lời điện thoại. Cô nghe thấy tiếng bé Tyler đang khóc rống lên. “Chị đùa à? Em đang đánh vật với Tyler đây này”.

Maryellen mỉm cười. “Em có nghĩ ra món gì đặc biệt để ăn trưa không?”.

“Không chị ạ. Chị có nghĩ được món nào không?”

“Chị nghĩ đến một nhà hàng. Em có thể gặp chị ở nhà hàng Potbelly Deli không?”.

“Chắc chắn rồi”.

Kelly là một người vợ, người mẹ hết lòng vì gia đình. Paul và Kelly đã đợi đứa con này từ nhiều năm nay và họ quyết tâm hi sinh mọi quyền lợi bản thân cho nó. Việc chọn lựa ở nhà với con như Kelly không hề dễ dàng với Maryellen. Cô sẽ phải tìm cách để có thể chăm sóc con thật tốt, nhưng thực ra cô cũng chưa biết phải làm thế nào.

Ngay trước buổi trưa, Kelly đã tới phòng tranh, mang theo bé Tyler trong xe đẩy. Thằng bé đã chín tháng nên có thể ngối thẳng được rồi. Nó vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm, miệng cười toe toét như muốn điều khiển cả thế giới từ chỗ mình vậy.

“Mình đi mua ít súp ở cửa hàng rồi xuống khu cảng ăn nhé”. Kelly nói. Sau một tuần mưa tầm tã, hôm nay đúng là một ngày xuân đẹp trời. Không khí trong lành làm cả hai cảm thấy phấn chấn hơn.

“Nghe thú vị đấy”. Maryellen đồng tình. Đúng là cho bé Tyler ra công viên thì tốt hơn là đưa nó đến một nhà hàng lắm khách qua lại.

Maryellen gọi điện đặt trước đồ ăn. Còn em gái cô thì đi bộ xuống để chiếm trước bàn ở khu dạo chơi. Nhiều người cũng đang đi tìm bàn như Kelly, nhưng cô đã chiếm được một chỗ đúng lúc Maryellen vừa tới nơi.

Ngồi đối diện với em gái, Maryellen mở nắp hộp súp gà và khuấy đều bằng chiếc thìa nhựa. Những con mòng biển háu ăn vẫn bay quanh quẩn trên đầu họ, chúng kêu quang quác xin đồ ăn thừa nhưng Maryellen và Kelly phớt lờ.

“Chị muốn hỏi em vài thứ về chuyện mang bầu”, Maryellen bảo em gái, “nếu em không thấy phiền”.

“Chị cứ hỏi đi”. Kelly liếm chiếc thìa, trông cô vừa trẻ con vừa người lớn. Rồi cô lấy gói giấy bóng đựng mấy cái bánh quy vỏ sò và đưa từng cái vào miệng thằng con háu ăn. Ngay lập tức nó vớ lấy nhai rau ráu. Maryellen không biết phải hỏi gì trước. Nhiều năm qua cô đã chứng kiến bao nhiêu bạn bè lấy chồng và sinh con. Hình như họ đều không gặp khó khăn gì trong chuyện đó. Rất tự nhiên là khác. Vậy mà cô không cảm thấy thế. Niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ không xóa nhòa được những âu lo và bối rối. Kelly đã chờ đợi nhiều năm mới có được một đứa con; chắc chắn nó sẽ hiểu cảm giác của cô.

“Hồi đó em có thấy sợ không?”. Maryellen hỏi.

“Sợ lắm chứ chị”, Kelly thú thật. “Em đọc bao nhiêu là sách mới quen được đây”.

“Chị cũng thế”. Mẹ cô đã lùng khắp các giá sách ở thư viện và đưa cho Maryellen một chồng sách mới nhất viết về chủ đề mang thai và sinh nở.

“Thế lúc em đưa bé Tyler từ viện về thì có vấn đề gì không?”.

Kelly cười phá lên và lắc đầu. “Chị hỏi câu khác đi”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì Paul và em mâu thuẫn với nhau trong mọi việc. Đặc biệt là trong việc chăm sóc bé Tyler”.

Maryellen nhặt một chiếc bánh quy và bỏ vào miệng. “Chắc chị sẽ không gặp vấn đề đó”.

“Đúng thế. Tình hình chị chuẩn bị quần áo đến đâu rồi? Em có nhiều đồ bầu rất đẹp và đáng yêu. Chị có muốn mượn một ít không?”

Maryellen gật đầu.

“Vậy cuối tuần em sẽ mang qua cho chị”.

“Thế thì tuyệt”. Maryellen thấy lòng ấm áp khi em gái quan tâm đến mình. “Thế còn chuyện chăm sóc con bé hàng ngày thì sao? Chị phải bắt đầu nghĩ đến việc đó đi, nhất là chị lại chỉ có một mình, mà chị lại bận bao nhiêu việc như thế”.

Tất nhiên đó là vấn đề mà Maryellen đang đau đầu. Cô cần phải lường trước những khó khăn sẽ đến với mình sau khi sinh con và tính toán xem mình phải giải quyết mọi việc thế nào cho hợp lý.

“Chị nghe này”, Kelly nói, chống khuỷu tay lên bàn. “Em có thể chăm sóc con bé giúp chị trong hai năm đầu”.

Maryellen sững người không nói được gì. Một lúc sau, cô thì thầm hỏi. “Em sẽ chăm sóc con giúp chị ư?”.

“Tất nhiên em phải bàn với anh Paul đã, nhưng em thấy sẽ không có vấn đề gì cả. Thêm một đứa bé cũng chẳng rắc rối là bao. Mà dù sao thì em cũng ở nhà và em muốn giúp đỡ chị, Maryellen à. Chứ không thì chị em gái với nhau để làm gì chứ?”.

Maryellen ứa nước mắt vì cảm động. Sự tình nguyện giúp đỡ của em gái làm cô bị bất ngờ. Cô nhìn đi chỗ khác không muốn để cho em thấy cảm xúc của mình.

“Em có biết hôm nọ chị đã nhận ra điều gì không?”. Maryellen hỏi khi biết chắc giọng nói của mình không còn pha lẫn nước mắt. “Chị ngồi trong bếp, đọc tờ tạp chí mẹ đưa cho và chị vỡ lẽ ra một điều… Là chị thật hạnh phúc”.

Kelly nắm tay chị gái. “Em cũng nhận thấy như thế. Em cảm nhận được điều đó chị ạ”.

“Chị đã chờ mong đứa con này biết bao”. Cô nắm chặt bàn tay và nhắm mắt lại. Lúc cúi đầu xuống Maryellen nói nhỏ. “Chị cũng đã chờ mong đứa con đầu lòng của chị nữa”.

Những lời cô nói khiến Kelly sững sờ.

“Đứa con đầu lòng của chị ư?”. Kelly hỏi, giọng cũng thầm thì.

“Chị…. chị đã từng có bầu lúc Clint và chị làm đám cưới với nhau. Ôi Kelly, lúc ấy chị còn trẻ quá và ngu ngốc. Lẽ ra bọn chị phải chấp nhận điều đó vì bọn chị đã rất bất cẩn không dùng một biện pháp tránh thai nào. Vậy mà vẫn như một cú sốc ấy”.

“Có chuyện gì xảy ra với cái thai ấy?”.

Maryellen nhìn ra làn nước trong xanh của vịnh. “Clint muốn chị phá thai. Anh ta yêu chị nhưng chưa sẵn sàng làm bố”.

“Tại sao anh ta có thể bắt chị làm chuyện đó chứ?”

Cổ họng Maryellen nghẹn, cô gần như không thể nói được gì. “Chị không thể tin là anh ta muốn bỏ đứa con của bọn chị, nhưng lúc ấy, anh ta cảm thấy có con là một điều… ngớ ngẩn”.

“Thế mà chị vẫn lấy anh ta được”.

Maryellen gật đầu, mệt mỏi vì ân hận và tiếc nuối vì những việc đã làm. “Chị… chị yêu Clint, hoặc ít ra khi đó chị tưởng là chị yêu anh ta. Chị bảo anh ta là chị không muốn phá thai và nếu bọn chị cưới nhau thì phá hay không đâu thành vấn đề nữa. Bây giờ nghĩ lại, chị mới hiểu rằng hồi đó anh ta sợ phải trang trải chi phí cho một đứa con. Và thế là anh ta… anh ta đề nghị cưới”.

“Em chẳng hiểu gì cả”.

“Anh ta bảo nếu phá thai thì anh ta sẽ cưới chị. Đó là cách anh ta chứng tỏ tình yêu và cho chị biết rằng anh ta nghiêm túc trong mối quan hệ đó. Anh ta khẳng định rồi bọn chị sẽ có những cái thai khác, những đứa con khác”.

Maryellen không dám nói thêm với em gái là Clint đã bắt cô phải lựa chọn giữa anh ta và cái thai. Hoặc là anh ta sẽ cưới cô ngay lúc ấy, hoặc sẽ chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ đó. Thậm chí ngay lúc này, qua bao nhiêu năm rồi, Maryellen vẫn không thể tự tin nói với người khác rằng cô đã để mình bị dắt mũi.

“Thế là chị đồng ý à?”.

Maryellen gật đầu, mái tóc đổ dài xuống vai. “Chị không muốn làm điều đó, nhưng chị yêu Clint và chị tin là anh ta yêu chị. Vì thế chị đã đồng ý và ngay sau lời tuyên bố chính thức tại buổi lễ, bọn chị đã chạy ngay đến bệnh viện để xử lý cái thai. Suốt thời gian ấy, Clint cứ lải nhải rằng đó là quyết định đúng đắn và điều đó là tốt nhất cho cả hai”.

“Ôi, Maryellen, chắc chị đã bị dằn vặt rất nhiều vì chuyện đó”.

“Đó không hề là quyết định đúng đắn. Chị nhận ra ngay từ lúc ở bệnh viện. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã được quyết định và chị phải chịu đựng thôi. Chị cứ tự nhủ tuy không có đứa con ấy, nhưng mình có Clint là được rồi”. Chẳng bao lâu sau cô nhận ra mình đã sai lầm. Lúc nào Clint cũng muốn kiểm soát và khống chế cô. Chưa đầy một năm sau đám cưới, Maryellen đã quyết định phải giải thoát mình khỏi cuộc hôn nhân này.

“Em chưa bao giờ quý mến Clint và bây giờ thì em hiểu tại sao rồi”. Kelly nói, vẫn nắm chặt tay Maryellen.

“Đó là lý do chị tránh gần gũi với trẻ cơn. Thế nên chị luôn là người đầu tiên đưa ra nhưng nhận xét không được hay lắm về bọn trẻ. Chị giả vờ chị là người quá tinh tế và chín chắn để có thể yêu quý chúng, trong khi đó trái tim chị đau đớn vô cùng vì những gì mình tự gây ra. Và cả vì những gì chị đánh mất…”.

“Em rất tiếc”.

“Chị đã mang nỗi ân hận và giày vò này suốt bao nhiêu năm qua”. Không ai khác biết được chuyện này, mẹ cô cũng không, không ai cả. Maryellen đã hoàn toàn thành công trong việc che giấu bí mật đó. Đứa bé cô đang mang trong bụng cũng là ngoài kế hoạch giống như đứa bé trước. Nhưng lần này cô sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa. Cô không muốn liên quan đến bố đứa bé. Jon không muốn có đứa bé này. Hôm trước lễ Giáng sinh anh ấy đã hỏi cô xem liệu cô có thể có bầu không, nhưng thái độ của anh thì chứng tỏ anh đang rất lo sợ. Khi cô đảm bảo với anh là mọi chuyện đều ổn thì anh thở phào nhẹ nhõm. Lần này cô sẽ bảo vệ đứa con chưa chào đời của mình, sẽ không để bất cứ điều gì cướp đi cuộc sống của nó nữa.

Chiều muộn ngày thứ năm, Jack ngồi tại bàn làm việc xem xét lại một bài báo của bà Charlotte Jefferson viết cho trang Người cao tuổi. Anh thấy dường như những quan điểm của bà đang ngày càng mang tính chính trị hơn. Sau khi mổ xong, bà Charlotte đã phải đến một bệnh viện chăm sóc sức khỏe miễn phí ở vịnh Cedar. Anh sẽ phải trao tận tay cho bà; bà sẽ tìm cách để đề cập đến mọi nhu cầu cho một bệnh viện như vậy.

Anh cầm chiếc bút chì trong tay và bắt đầu chỉnh sửa, cắt bớt từ ngữ và sắp xếp lại các cụm từ cho rõ ý và đánh bóng lại câu văn. Bà Charlotte không phải là nhà báo chuyên nghiệp, nhưng kỹ năng viết của bà thì đã tiến bộ rõ rệt sau một năm cộng tác với anh.

Điện thoại rung lên, Jack mở máy và hờ hững nói. “Griffin nghe đây”. Anh nói.

“Bố à, con muốn bố hát vào điện thoại”.

“Con muốn bố làm cái gì?”. Mấy tháng nay con trai anh toàn đưa ra những yêu cầu quái gở, và đây là yêu cầu lạ lùng nhất.

“Hát một bài. Bố có nhớ hồi con bé bố hát ru cho con thế nào không ạ?”. Jack chẳng thể nhớ được. Anh đã hát cho Eric nghe lúc nó nằm bẹp trên giường bệnh, sức khỏe sa sút vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư. Lúc đó những viên thuốc chỉ mang tính thử nghiệm, nhưng đó là phương pháp điều trị duy nhất cho bệnh bạch cầu của Eric.

“Chỉ cần hát thôi bố ạ. Chúng con đang sắp tuyệt vọng đây”. Jack nghe thấy tiếng hai thằng bé gào khóc sau lưng Eric và anh cười. Nhìn ra xung quanh để biết không ai có thể nghe thấy, anh bắt đầu hát nho nhỏ một bài hát anh học được hồi bé: “Hai người Ai Len, có hai người Ai Len…”.

Tiếng khóc càng to hơn và Eric lại nói vào máy. “Không hiệu quả bố ạ”.

“Con đang làm gì ở đó?”. Jack hỏi.

“Shelly cần con bố ạ”. Tedd và Todd cũng cần cậu chứ, “chắc bố không hình dung được có hai đứa con thì nhiều việc đến thế nào đâu”.

“Thế con không đi Reno nữa à?”. Vì quá đau khổ, con trai anh quyết định chuyển việc đến Nevada. Ngay khi hai đứa trẻ ra đời, Eric đã ở lại luôn với chúng và Shelly. Suốt hai tuần nay nó dồn hết những ngày nghỉ cho mẹ con Shelly. Nhưng nó không thể trì hoãn công việc thêm được nữa. Bây giờ thì nó cứ bay đi bay về vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Shelly nằng nặc đòi thử ADN của hai đứa bé song sinh. Nhưng Jack linh cảm được một điều ngay từ lúc bọn trẻ chưa sinh: Eric chính là cha bọn trẻ.

“Bố ơi!”. Eric gào lên để át tiêng khóc của hai đứa bé. “Bố còn ở đó không thế”.

“Bố đây”, Jack nói với con.

“Bố có nghĩ là bố làm được cho cô Olivia cưới con không?”.

“Đợi một chút con trai. Nếu ai đó cưới cô Olivia, thì người đó phải là bố đấy”.

Anh mỉm cười trước tiếng cười giòn của con trai. “Vậy con và Shelly đã quyết định cưới rồi hả?”, anh nói.

“Vâng”. Eric đáp. “Chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi, bố có nghĩ thế không?”.

“Muộn mất mười tháng rồi còn gì, mà lúc ấy con có hỏi ý kiến bố đâu”.

“Shelly đã sẵn sàng chuyển đến Reno ở với con”.

Jack lại thấy buồn vì phải sống xa con trai vì sẽ rất nhớ các cháu nội của mình, nhưng anh rất hài lòng về Shelly. “Vậy là con sẽ đưa các cháu nội của bố đi xa ông nó đấy”.

“Bố có thể ghé thăm chúng con bất cứ lúc nào bố muốn mà”.

“Nhớ đấy nhé”, Jack bảo con.

Mấy phút sau, họ kết thúc câu chuyện. Jack đồng ý sẽ bàn với Olivia tổ chức buổi lễ mừng cho Eric và Shelly. Thực ra thì anh thấy mừng vì nhờ lý do chính đáng đó mà anh có cớ được gặp cô thẩm phán đáng yêu của anh. Cuối cùng thì họ cũng có thể dành cho nhau nhiều thời gian hơn, và đó là điều anh mong muốn.

Ngay khi rời văn phòng, anh đi thẳng đến nhà Olivia. Chị đang làm việc trong vườn hoa hồng ở phía sau nhà. Chị đã trồng nhiều khóm hồng, nhưng có vài khóm bị hỏng. Jack nói anh tin tưởng rằng những cây hoa ấy sẽ tự lớn lên mà không cần chăm sóc. “Giống như cỏ dại ư?”, chị đã hỏi anh như thế khi anh chia xẻ lý thuyết làm vườn của mình. Lúc này chị đang đội một chiếc mũ rơm rộng vành che khuất đôi mắt, chiếc quần jeans đã bạc màu và một chiếc áo sơ mi nam đã rách. Jack dừng lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chị bên những khóm hồng xinh tươi.

“Anh ước gì em làm hư hỏng anh giống như em làm hư đám hoa của em”. “Anh im đi”, chị mắng yêu anh, “em vừa mới trồng những cụm hoa này và chúng cần em chăm sóc”.

“Anh cũng cần chứ”. Jack giả bộ trách móc.

“Anh cứ ở đó đi, em sẽ nấu bữa tối cho”.

Jack cười, cảm thấy rất vui vì lời mời của chị. Mối quan hệ của anh với Olivia thật phức tạp. Nếu hai thằng bé song sinh kia không quyết định gia nhập thế giới này vào lúc đó thì có phải là anh đã dụ được chị lên giường rồi không. Bởi khi anh từ bệnh viện về thì chị lại có đủ thời gian để suy nghĩ thời gian để đánh giá tính đúng đắn của hành động. Phải, quyết định của chị là cuối cùng chuyện đó nên xảy ra và sẽ xảy ra – nhưng khác với Jack, chị không muốn vội vã.

Mấy tuần sau, anh luôn chăm sóc cho chị bằng tình yêu nhiệt thành của mình, cũng như cách chị tưới tắm cho những đóa hồng trong vườn vậy.

“Chiều nay anh nghe tin của thằng Eric”, anh kể cho chị, “nó hỏi em có đồng ý làm chủ hôn trong đám cưới của nó và Shelly không?”

“Tất nhiên là có chứ”, Olivia cầm lấy một hộp nước to và tưới đều lên mảnh đất màu mỡ, “nó có nói cho anh biết khi nào sẽ cưới không?”

“Không, nhưng em có nghĩ chuyện này là quan trọng không?”.

“Nó đã mất một thời gian khá dài để quyết định chuyện đó, nên em không thể không đồng ý được”. chị đưa một tay lên mặt để vén vài sợi tóc lòa xòa trên má. Jack nhìn xuống để giấu đi nụ cười tủm tỉm.

“Hẳn là chúng mình phải có rất nhiều điểm chung, vì hôm nay em cũng nhận được tin từ con trai em”, chị nói với giọng vui vẻ. “James và Selina sẽ về thăm nhà vào tháng sau”.

“Thế thì tuyệt quá còn gì. Anh cũng mong gặp chúng nó”.

“Em muốn được bế con bé Isabella quá. Anh biết không, con bé gần một tuổi rồi đấy. Em không biết năm vừa qua đã trôi đi như thế nào nữa. Nó chưa hề ý thức được rằng nó có ông bà nội là em và Stan”.

Nhắc đến chồng cũ của chị, Jack lại cảm thấy căng thẳng. “Anh cho rằng Stan cũng muốn gặp James”.

“Vâng tất nhiên rồi!”, chị thẳng thắn, hai tay đặt lên hông và nhìn anh chằm chằm khiến anh thấy lúng túng. “Anh có định chuẩn bị một cơn ghen nữa không đấy?”

“Ai, anh ấy à?”, Jack hỏi với giọng thoải mái nhưng thực sự là anh không muốn Stan đến gần Olivia. Anh có thể đoán được suy nghĩ của Stan dễ hơn đọc một quyển sách vỡ lòng lớp Một. Và anh ghét điều đó. Stan Lockhart đã cưới một người đàn bà khác, nhưng rõ ràng anh ta có rất nhiều niềm vui thú bên ngoài gia đình. Stan cũng không thích Jack quấn quít bên Olivia. Vì vô tư nên chị không nhận ra điều đó. Mặc dù Jack chưa bao giờ đả động đến nhưng anh có cảm giác là Stan sẽ làm mọi thứ để ngăn cản mối quan hệ này.

“Ăn tối với gì hả em?”, anh hỏi để lảng tránh chủ đề luôn làm tổn thương cả hai.

“Em đang định làm món sa-lát gà phương Đông”.

“Có phải món đó ăn với nho và mỳ Trung Quốc mà lần trước anh rất thích không?”.

“Anh đúng là dễ chiều”. chị mỉm cười.

Đúng là như vậy. Sau bao năm lận đận một mình và ăn toàn đồ ăn nhanh thì việc nấu nướng của Olivia ngang với thết tiệc. Anh thích những món ăn chị nấu. Anh yêu chị tha thiết, chỉ muốn gặp gỡ và được ở bên chị mãi. Thật sự anh không thể nói cho Olivia hiểu hết tình cảm của anh dành cho chị. Vốn là người quen làm việc với chữ nghĩa nên Jack thấy thật lạ lùng vì không đủ từ ngữ diễn đạt những tình cảm của mình. Nếu là một vấn đề tranh cãi chính trị hay đạo đức thì thế nào anh cũng bày tỏ được quan điểm một cách rõ ràng và thẳng thắn.

Nhưng trong tình cảm thì…

“Trông anh như mất hồn ấy”. Olivia vừa nói vừa tháo găng tay làm vườn. Anh nhún vai rồi đi theo chị lên bậc tam cấp vào cửa sau ngôi nhà, nơi chị để những dụng cụ làm vườn. Rồi cả hai vào bếp.

“Có điều gì đặc biệt trong đầu anh thế?”.

“Không, làm gì có”. Anh trả lời và nhận ra là mình đã nói quá nhanh.

Olivia nhìn anh thăm dò rồi quay ra rửa tay. Chị lau tay cho khô rồi mở tủ lạnh lấy ra một túi rau diếp to.

“Anh có thể giúp gì cho em không?”, Jack hỏi vì thấy mình như người thừa. Anh muốn thổ lộ cảm xúc với chị, nhưng anh sợ sẽ tuôn ra một điều gì đó khiến anh trở thành vô duyên; thế nên anh lại thôi.

“Giờ thì không cần đâu, cảm ơn anh”, Olivia đáp.

Jack đi vào phòng khách, nhưng anh không thể ngồi yên một chỗ được. Anh bắt đầu đi tới đi lui, đầu óc như bị bới tung lên, chân tay ngứa ngáy muốn làm một việc gì đó. Anh thấy cần một cốc rượu. Thỉnh thoảng chuyện này lại xảy ra với anh, mặc dù rất hiếm vì đã gần mười một năm anh không còn nghiện nữa.

Anh cần nói chuyện với người bảo trợ trong hội cai rượu của anh.

“Olivia ơi”, anh gọi, giọng đầy lo lắng. “Chắc là anh không ở lại được đâu”.

“Không thế à?”, chị đứng ở lối dẫn từ phòng khách chính ra phòng bếp. Trông chị thật bối rối.

“Anh phải đi đến một nơi khác – anh xin lỗi, anh quên mất. Thực ra thì đó không phải vì anh quên mà là vì anh cần phải có một cuộc gặp mặt ngay bây giờ. Em không thấy phiền chứ?”.

“Một cuộc gặp mặt à? Ý anh là cuộc gặp với Hội người cai rượu á?”, chị bước hẳn vào phòng khách. “Mọi chuyện có ổn không anh?”.

“Anh không biết nữa. Anh nghĩ là ổn. Anh xin lỗi nhé. Nhưng những cuộc gặp như vậy mới làm đầu óc anh minh mẫn và xóa bỏ được những suy nghĩ lung tung”.

“Bây giờ anh đang có những suy nghĩ tiêu cực đấy à?”

“Không, anh đang nghĩ rằng một cốc bia lạnh sẽ làm anh dễ chịu. Đó là suy nghĩ thật vớ vẩn và gặp mặt là nơi tốt nhất để anh xóa bỏ được nó. Có một cuộc gặp mặt dưới thị trấn mà anh thỉnh thoảng tham gia. Mười lăm phút nữa mới bắt đầu”.

“Vậy thì anh đi đi”, chị giục.

Anh đã ra gần tới cửa, như chợt nhớ ra, anh quay lại bảo. “Cảm ơn em vì đã hiểu anh”.

“Anh Jack này?” Anh nghe tiếng chị gọi nên dừng lại tuy tay đã cầm vào nắm cửa.

“Anh sẽ gọi điện chứ?”.

“Tất nhiên rồi em ạ”.

Bình luận