Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Everyday, Average Jones

Chương 3

Tác giả: Suzanne Brockmann

Bảy tháng sau,

Melody không thể chờ được nữa.

Cô phải về nhà, cô phải về nhà ngay bây giờ.

Cô quan sát hai bên, rồi chạy đến đèn đỏ ngay ngã tư của Tuyến Đường 119 và Đường Hollow. Nhưng rồi, cô biết mình không thể thực hiện 1,5 dặm cuối cùng đến Đường Potter’s Field. Melody tấp vào lề và nôn ra ngay bên đường lề, khoảng nửa dặm hướng nam đến thùng thư nhà Weber. Và thậm chí sau đó, cô cũng biết mình vẫn không đi được 1,5 dặm cuối trên đại lộ Field.

Điều này lẽ ra không thể xảy ra nữa. Cô nghĩ rằng phần này của quá trình đã qua rồi chứ. Trong vài tháng tới lẽ ra nên được lấp đầy với một làn da trắng sáng cùng một cảm giác bình yên mới mẻ, và phải, được rồi, có thể thêm vào chút đau lưng thường xuyên cùng cảm giác nhoi nhói ở những dây thần kinh bên hông.

Việc ốm nghén được cho là đã phải dừng lại từ 4 tháng tước rồi. Ốm nghén. Hah! Cô không có cảm giác ốm nghén-cô có mỗi-khoảnh-khoắc-ốm-nghén-suốt-cả-ngày.

Cô chui trở lại trong xe và, sau khi trì hoãn đến hai lần, từ từ di chuyển về nhà. Khi cô đứng đó, cô hầu như không thể điều khiển xe đi đúng làn đường. Cô gần như đã quay xe và trở lại thị trấn.

Đó là Glenzen Bros, chiếc xe tải đậu ngay phía trước ngôi nhà. Và Harry Glenzen – một trong số chắt của người anh rai Glenzen – đang ở đó cùng Barney Kingman. Cùng hai người đàn ông khác đang dán một tấm gỗ lớn lên cửa sổ phòng ăn. Hay đúng hơn ở lên khung của những gì từng là cửa sổ phòng ăn.

Melody đã phải điều chỉnh lại ghế ngồi của cô phía sau vô lăng.

Từ trong nhà, cô có thể nghe thấy những tiếng gầm không thể nhầm lẫn được của chiếc máy hút bụi. Andy Marshall, cô nghĩ. Đang ở đây. Brittany có lẽ đang điên lên như một con ong bắp cày.

“Chào, Mel” Harry vui vẻ lên tiếng “Thời tiết nóng nực quá, phải không? Chúng ta thật sự có một mùa hè Ấn Độ năm nay. Nếu trời vẫn nóng thế này, mấy đứa trẻ chắc sẽ chơi ‘lừa hay lộc’ (trò chơi vào ngày lễ Halloween mà mấy đứa trẻ hay đi dọa ma mọi người để nhận kẹo) mà không cần mặc mấy cái áo trùm mất.”

“Này Harry” Melody cố gắng không để giọng mình trở nên sốt ruột, nhưng nhiệt độ đang giết cô. Cô đã phải chịu đựng chuyện này từ cuối tháng bảy và tháng tám và những ngày đầu tiên của tháng chín. Nhưng giờ đã là tháng 10 ở New England và lẽ ra thời tiết giờ phải là những ngày mùa thu dễ chịu. Chẳng có gì trong ngày hôm nay để có thể được gọi là dễ chịu.

Cô lê mình lên những bậc thang rất lớn phía trước ngôi nhà Victoria, nơi mà cô và chị gái đã cùng nhau khôn lớn. Melody đã quay lại đây sau khi rời trường đại học, quyết định sẽ dành một năm nghỉ ngơi cho đến khi cô quyết định được cô muốn đi đâu và làm gì với cuộc sống của mình. Nhưng rồi mẹ cô đã gặp một người đàn ông. Một người tốt. Một người đàn ông tốt và giàu có.

Trước khi Melody có thể thậm chí là chớp mắt, mẹ cô đã tái hôn, đóng gói đồ đạc của bà và chuyển đến Florida, để lại Mel xoay xở với việc bán ngôi nhà.

Không lâu sau đó Brittany đã đệ đơn xin li hôn. Sau gần mười năm chung sống, chị ấy và chồng, Quentin đã li dị và Britt chuyển tới sống của Melody.

Melody không bao giờ có cơ hội để rao bán ngôi nhà. Và mẹ cô cũng chẳng quan tâm. Bà đang hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào Melody từng thấy, quay về Northeast trong một tháng mùa hè và rủ hai cô con gái xuống Sarastota mỗi mùa đông.

Họ chỉ là hai chị em gái, sống cùng nhau. Melody có thể tưởng tượng ra cả hai khi chín mươi tuổi, vẫn sống cùng nhà, những cô gái già nhà Evans, vẫn chưa lập gia đình, lập dị như quỷ, và huyền thoại của thị trấn bắt đầu.

Nhưng sớm thôi sẽ là ba người họ sống cùng nhau trong căn nhà cổ kính, phá vỡ truyền thống đặc biệt kia. Đứa trẻ sẽ sớm ra đời vào Giáng sinh. Có lẽ lúc đó nhiệt độ có thể giảm xuống 80 độ (độ F, tương đương 26,7 độ C)

Melody mở cửa trước. Ngay khi cô lê được chiếc cặp vào nhà, cô nghe tiếng máy hút bụi tắt.

“Mel, là em à?”

“Là em”. Melody khao khát được lê chân về phía chiếc cầu thang dẫn lên phòng ngủ của cô. Tất cả những gì cô muốn làm là nằm xuống. Thay vào đó, cô hít một hơi thật sâu và đi về phía bếp “Có chuyện gì ạ?”

“Andy Marshall gặp rắc rối, là nó đó.” Britt đang giận dữ, bước vào căn phòng màu vàng vui vẻ qua cánh cửa nối với phòng ăn “Mấy đứa tội phạm vị thành niên đã ném một quả bóng chày vào cửa sổ phòng ăn. Chúng ta phải đặt mấy cánh cửa kính đặc biệt thay thế bởi vì mấy cái cửa chết tiệt này không có cỡ chuẩn. Mấy thằng bé nói quả bóng trượt khỏi tay nó. Nó nói đó là tai nạn.”

Mel đặt chiếc cặp của mình lên bàn ăn và trượt vào trong một chiếc ghế “Chắc là vậy.”

Britt bắn cho cô một cái nhìn đen tối, Melody phá lên cười “Không buồn cười tí nào đâu.” Brittany nói “Kể từ khi Romanellas nhận nuôi đứa trẻ đó, mọi thứ cứ rối tung lên. Andy Marshall gặp rắc rối về cách cư xử, án B, án P”

“Đứa trẻ nào cũng có vài tai nạn về hành vi của mình”. Melody chỉ ra nhẹ nhàng, đặt trán lên lòng bàn tay. Chúa ơi, cô mệt quá.

Đôi mắt chị gái cô dịu lại “Ôi, quỷ thật. Một ngày tồi tệ nữa à?”

Melody gật đầu “Toàn bộ thị trấn đều thấy xe em tấp vào lề đường. Không ai dừng lại để xem em có ổn không. Chỉ là ‘Oh, Melody Evans lại thế nữa kìa’. Hô hô, ‘Này, Mel’ và sau đó họ bỏ đi. Em cảm thấy mình như kiểu chú bé nói dối ấy. Trong những ngày này, em sẽ có lúc phải tấp xe vào lề đường, sẽ sinh vào bất kỳ lúc nào, và không một ai dừng lại giúp em cả.”

Brittany lấy một chiếc ly khỏi khay, đổ đầy nước soda gừng “Uống cái này đi. Thay thế những gì em đã mất.” cô nói, Andy Marshall cuối cùng đã bị quên lãng “Trong thời tiết thế này, mục tiêu số một của em là giữ cho bản thân không bị mất nước.”

Melody nhìn lên chị gái từ ly nước. Dạ dày cô lại bắt đầu lộn nhào và cơn buồn nôn dâng lên, vì vậy cô chỉ uống một ngụm nhỏ trước khi đặt nó xuống bàn “Sao chị không đi lên cầu thang và thay bộ đồ y tá này ra trước khi chị quên rằng chị đang không ở bệnh viện nữa và thử tắm với một miếng bọt biển hay gì đó đi?” cô đề nghị.

Brittany không mỉm cười chút nào với nỗ lực tuyệt vọng của cô để khơi gợi một câu đùa “Chỉ khi em hứa sẽ nằm xuống và để chị chuẩn bị bữa tối.”

Chị gái Melody có lẽ là người duy nhất trên thế giới này có thể đề nghị nấu nướng với một sự đe dọa nghiêm trọng đến vậy.

“Được mà” Melody hứa, đẩy mình khỏi ghế “Và cảm ơn chị. Em chỉ muốn kiểm tra tin nhắn trong điện thoại thôi. Em đã hỏi mượn cuốn sách mới nhất của Robert Parker ở thư viện và Bà B. nghĩ rằng nó sẽ được trả hôm nay. Em muốn biết nếu bà ấy có gọi lại”. Cô bắt đầu đi về phía phòng làm việc.

“Trời ơi, em có một lối sống khá hoang dã và điên rồ. Dành một tối thứ sáu nữa ở nhà với một cuốn sách. Thành thật mà nói, Mel, thật sự là phép lại khi mà em có thể mang thai được ngay trong lần đầu tiên đấy.”

Mel giả vờ như cô không nghe thấy lời bình luận và đi đến máy nhắn tin. Chỉ có hai tin nhắn, nhưng một trong số đó là tin rất dài. Cô ngồi xuống và tua lại băng.

… thật sự là phép lại khi mà em có thể mang thai được ngay trong lần đầu tiên…một phép lạ…

Cô ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, nhớ lại ánh mắt Harlan Jones khi cô gặp anh nơi cửa phòng khách sạn của cô. Sạch sẽ trong bộ lễ phục hải quân, anh trông như một người khác. Vai rộng hơn so với những gì cô nhớ. Anh dường như cao hơn và mạnh mẽ hơn rất nhiều, không thể nào, Chúa ơi – và quá đẹp trai.

Cô cảm thấy mình thật lập dị và tầm thường, mặc một bộ đồ bảo thủ từ một cửa hàng trong khách sạn. Và cùng lúc đó, cô cảm thấy mình quá xuềnh xoàng. Trong cửa hàng đó không có đúng cỡ áo ngực của cô ngoại trừ một chiếc trông lỗi thời, trông như thời trang của bà ngoại, vì vậy cô đã chọn cách không mặc nó.

Đột nhiên, vải của chiếc váy lụa trở nên quá mỏng.

Ít nhất thì tóc cô cũng đã trở lại màu vàng, nhưng cô đã cắt nó quá ngắn trong nỗ lực để che giấu bản thân, Sẽ mất thêm vài tuần trước khi cô trông giống như một rocker bụi bặm đầu những năm 80.

“Em đã yêu cần dịch vụ phòng.” cô nói ngượng ngùng “Em hy vọng anh không phiền nếu chúng ta ở lại…”

Đó là điều táo bạo nhất cô từng nói. Nhưng không nghi ngờ gì nụ cười của Jones và sức nóng trong mắt anh. Cô đã làm điều đúng đắn.

Anh khóa cửa lại phía sau và kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô, hôn cô, và hôn cô…

***

“Xin chào, Melody, Bà Beatrice từ thư viện công cộng Appleton đây” giọng nói vui vẻ trên băng làm gián đoạn suy nghĩ của Melody “Cuốn sách mà cô yêu cầu đang ở đây. Chúng tôi có một danh sách chờ khá dài cho cuốn này, vì vậy, nếu cô không quan tâm nữa, xin vui lòng gọi lại! Hy vọng cô cảm thấy tốt hơn, cô gái yêu quý. Tôi nghe nói nhiệt độ sẽ thay đổi một hai hôm nữa. Tôi biết khi tôi mang thai Tommy, con trai lớn của tôi, tôi chỉ đơn giản là không thể chịu được nhiệt độ quá 72 độ (22.2 độ C). Cha Tom đã thực sự phải ra ngoài và mua một chiếc máy điều hòa cho tôi. Cô có lẽ nên cân nhắc một chiếc như vậy. Nếu cô muốn, tôi có thể nói Tom đến giúp các cô lắp nó. Gọi lại cho tôi nhé! Tạm biệt!”

Các cô. Tuyệt thật.

Đó là cô gái của tôi.

Với quyết tâm, Melody gạt ý nghĩ đó khỏi đầu mình.

Máy nhắn kêu lên, và một giọng nói khác, một giọng nam trầm bắt đầu lên tiếng.

“Yeah, chào. Tôi hy vọng mình gọi đúng số. Tôi đang tìm Melody Evans…?”

Melody rướn về phía trước. Lạy Chúa, không thể nào, phải không? Nhưng cô biết chính xác ai đang gọi. Giọng nói đó cô không thể nào quên được. Mãi mãi. Không cho đến khi cô chết.

“Tôi là Trung tá hải quân Harlan Jones, và Mel, nếu em đang nghe. Anh, à, anh đang nghĩ về em. Anh sẽ đóng quân ở bờ Đông, Virginia, trong vài tháng, và ờ… nó cũng không quá xa Boston. Ý anh là, nó gần California hơn và gần như quỷ hơn với Trung Đông và…”

Trên băng, anh hắng giọng. Melody nhận ra cô đang ngồi trên mép ghế, háo hức nghe mỗi lời anh.

“Anh biết em đã nói gì trước khi lên máy bay đi Biston hồi tháng ba, nhưng…” Anh cười, sau đó chửi thề nhẹ, và cô gần như có thể trông thấy anh đảo mắt. “Quỷ thật, trong khi vẫn còn thành thật, anh sẽ trung thực. Tóm lại là, em yêu – anh lúc nào cũng nghĩ về em, luôn luôn, và anh muốn gặp lại em. Làm ơn gọi lại cho anh”. Anh để lại một số điện thoại, lặp lại hai lần và sau đó treo máy.

Máy trả lời kêu bíp và sau đó im lặng.

“Ôi. Chúa. Ơi”

Melody nhìn lên Brittany đang đứng ở ngưỡng cửa.

“Có phải anh chàng này đang cố gắng giành giải anh chàng lãng mạn hay gì đó không?” chị gái cô tiếp tục “Anh ta tuyệt thật, Mel. Chất giọng cao bồi dễ thương đó – cậu ta đến từ đâu vậy?”

“Texas” Melody nói yếu ớt. Trung tá. Anh tự gọi mình là trung tá Harlan Jones. Anh đã được đề bạt và thăng cấp.

“Đúng rồi. Texas. Em đã nói với chị.” Britt ngồi xuống đối diện cô “Mel, anh ta muốn gặp lại em. Điều này thật tuyệt vời!”

“Nó không hẳn tuyệt vời!” Melody phản đối “Em không thể gặp anh ấy – chị đùa à? Chúa ơi, Britt, anh ấy sẽ nhìn em và…”

Brittany nhìn cô như thể cô vừa thú nhận giết một người hàng xóm và giấu xác họ dưới tầng hầm “Ồ, Melody, em không-“

“Anh ấy sẽ biết.” Melody kết thúc nhẹ nhàng hơn.

“Em không nói với anh ta em mang thai à?”

Mel lắc đầu “Không.”

“Em không nói với anh ta em mang thai con anh ta – đó là cha đứa trẻ đúng không?”

“Thế em phải làm gì? Viết cho anh ta một tấp thiệp à? Và em sẽ gửi nó đi đâu chứ? Cho đến lúc anh ấy gọi lại, em không hề biết anh ấy đang ở đâu.” Cho đến khi anh gọi, cô không hề biết anh còn sống hay không. Nhưng anh vẫn ở đây. Anh vẫn sống…

“Melody, đây là điều cực cực kỳ tệ hại để làm.” Brittany nói như thể cô là một bé gái 5 tuổi một lần nữa và vừa làm vỡ chiếc đèn yêu thích của mẹ mình khi chơi bóng trong nhà. “Một người đàn ông có quyền được biết anh ta đã làm bạn gái mình có thai.”

“Em không phải bạn gái anh ta. Em chưa bao giờ là bạn gái anh ta.”

“Em yêu, em đang mang thai con người đàn ông này. Em có thể không phải bạn gái anh ta, nhưng em chính xác không phải người lạ!”

Melody nhắm mắt. Không, họ chẳng là gì ngoài những người lạ. Họ đã dành ba ngày trong khách sạn đó tại thành phố Trung Đông có cái tên thật khó phát âm, và ba ngày ở Paris. Trong sáu ngày quá tuyệt vời đó, họ đã làm tình nhiều hơn số lần cô có thể đếm, bao gồm cả một lần trong phòng tắm nhỏ trong chuyến bay thương mại về phía bắc nước Pháp.

Đó là điều cô đã làm. Cô đã muốn anh đến tệ hại, cô không thể chịu được để chờ cho đến khi họ hạ cánh và đón taxi đến khách sạn. Máy bay gần như không có người – cô đã nghĩ không ai sẽ chú ý nếu họ vắng mặt ở chỗ ngồi một lúc.

Vậy là cô đã thu hút sự chú ý của Jones về phía sau máy bay và kéo anh vào phòng tắm nhỏ với cô.

Sau ba ngày, cô đã học đủ bí mật để khiến anh trở nên hoang dã với chỉ một cái chạm nhẹ. Và Jones-anh có thể làm bùng lên ngọn lửa trong cô chỉ với không hơn một cái nhìn. Không lâu trước khi nhiệt độ trong phòng tăng vọt ngoài kiểm soát.

Nhưng Jones không dùng bao cao su. Anh đã để nó trong hành lý của mình. Và cô không có cái nào.

Làm tình như vậy không phải là điều thông minh nhất mà cả hai từng làm.

***

Brittany đi đến máy điện thoại và bật lại băng ghi âm sau đó viết lại số điện thoại anh đã để lại “Anh ta có ý gì khi nói ‘anh biết điều em đã nói khi em nói trước khi em lên chuyến bay về Boston’…?”

Melody đứng lên “Anh ấy đang nói về một cuộc chuyện trò riêng tư chúng em đã trao đổi tước khi em trở về nhà.”

Brittany bước theo cô ra khỏi phòng “Anh ta ngụ ý nói em là người đã phá vỡ bất kỳ điều gì hai người có.”

Melody đi lên cầu thang “Britt, điều em nói với anh ta không phải việc của chị.”

“Chị đã luôn nghĩ anh ta đá em, em biết đấy. ‘Đủ rồi, em yêu, nó thật vui. Đã đến lúc anh đi giải cứu một chú gà khác, những nạn nhân bị giữ làm con tin ấy'”

Melody quay lại đối mặt với chị gái cô, nhìn xuống từ vị trí cao hơn của mình trên cầu thang “Anh ấy không phải loại người đó.” cô dữ dội nói.

Cô thật sự có thể thấy một bánh xe đang quay trong đầu Brittany “Giờ thì em đang bảo vệ anh ta kìa. Thú vị thật. Bình tĩnh nào, em gái. Có phải em là người đá anh ta không? Chúa ơi, chị chưa bao giờ nghĩ em là người quay lưng với tình yêu và bỏ đi phũ phàng như vậy.”

“Em không” Melody bắt đầu đi lên cầu thang lần nữa, thở một hơi dài thất vọng “Nghe này, không ai đá ai hết, được chưua? Nó chỉ là… bỏ đi! Chúa ơi, Britt, nó chỉ không thật sự – bọn em hầu như còn không biết về nhau. Nó chỉ là… tình dục và ham muốn, và đam mê. Một kiểu đam mê hơi nhiệt tình. Người đàn ông đó đã cứu sống em.”

“Và rồi điều tự nhiên là em quyết định mang thai con anh ta”

Melody đã đi vào phòng ngủ và quay lưng đóng cửa lại, nhưng Brittany chặn cô lại.

“Đó là điều em đã nói với anh ta trước khi em lên máy bay về nhà, phải không? Đó chỉ là chuyện tình dục, ham muốn và đam mê tào lao? Em đã nói với anh ta em không muốn gặp lại anh ta nữa, đúng không?”

Mel ngồi lên giường một cách mệt mỏi “Nó không phải chuyện tào lao. Nó là thật.”

“Nếu em sai thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu như người đàn ông đó là một nửa của em, tình yêu thật sự của đời em?”

Cô lắc đầu mệt mỏi “Anh ấy không phải”. Chúa ơi, trong bảy tháng qua cô đã tự hỏi bản thân điều tương tự. Chuyện gì xảy ra nếu như…”

Thật sự là cô rất nhớ người lính Hải quân SEAL của cô. Cô nhớ anh hơn những gì cô sẵn sàng thừa nhận. Có những đêm cô cảm thấy nhức nhối vì sự đụng chạm của anh, rằng cô sẵn sàng chết để trông thấy lại nụ cười của anh. Và đôi mắt xanh tuyệt vời của anh ám ảnh những giấc mơ của cô.

Nhưng những gì cô cảm nhận không phải tình yêu. Không phải.

Brittany ngồi xuống cạnh cô trên giường. “Nhiều như em nói về loại đam mê hơi quá nhiệt tình, em yêu, chị không nghĩ em là kiểu người có thể khóa mình trong phòng khách sạn với bất kỳ người đàn ông nào khác trong sáu ngày mà anh ta lại không có chút gì đó đặc biệt với em.”

Melody ấn mình sâu vào chiếc gốc “Ừ, phải, chị đâu có gặp Harlan Jones.”

“Chị muốn gặp Harlan Jones. Tất cả những gì em nói với chị về anh ta khiến anh ta như kiểu siêu anh hùng ấy”

“Chị đúng đấy” Melody nói đắc thắng, ngồi lên lại. “Đó chính xác là quan điểm của em. Anh ấy là một kiểu siêu anh hùng. Và em đơn thuần chỉ là một người đang gặp nguy hiểm. Những gì em cảm thấy với anh ta không phải tình yêu. Đó chỉ là sự thần tượng thôi. Jones đã cứu mạng em. Em chưa bao giờ gặp anh đó giống anh ấy – em sẽ không bao giờ gặp được nữa. Anh ấy thật đáng kinh ngạc. Anh ấy có thể làm bất kỳ điều gì. Lái máy bay. Đi chân tràn. Cắt đôi dép cho vừa với chân em và khiến chúng trông như đồ mới. Anh ấy có thể nói bốn ngôn ngữ khác nhau, bốn đấy! Anh ấy biết lặn và nhảy dù và di chuyển qua doanh trại quân địch mà không bị phát hiện. Anh ấy thật thông minh và dũng cảm và – Chúa ơi! – hấp dẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào em từng biết, Britt. Chị nói đúng, anh ấy là một siêu nhân, và em không thể cưỡng lại được anh ấy – không trong một ngày, không trong sáu ngày. Nếu anh ấy không bị gọi lại Mỹ, em sẽ ở đó với anh ấy trong mười sáu ngày. Nhưng đó không thật sự là tình yêu. Đó chị là kiểu thần tượng thôi. Em không thể cưỡng lại Harlan Jones nhiều hơn Lois Lane có thể cưỡng lại Siêu nhân – và mối quan hệ đó còn lâu mới được gọi là lành mạnh hay bình thường.”

Brittany chỉ im lặng.

“Chị vẫn nghĩ rằng thật sai trái khi không nói cho anh ta về đứa bé” cuối cùng cô cũng lên tiếng, đặt mảnh giấy ghi số điện thoại của Jones lên đầu bàn. Cô đứng lên và ra khỏi phòng, dừng lại với một tay nắm cửa “Gọi cho anh ta và nói với anh ta sự thật. Anh ta xứng đáng được biết”

Brittany rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau cô.

Melody nhắm mắt. Gọi Jones.

m thanh giọng nói của anh trong máy nhắn đã gợi lại tất cả ký ức của cô.

Giống như mảnh băng anh mang phía trong cánh tay bên dưới chiếc áo sơmi. Họ đã ở trong phòng khách sạn của cô và cô vẫn đang cố gắng giúp anh thoát khỏi bộ quân phục màu trắng, môi cô theo sau tất cả khoảng da trần mà cô có thể với tới. Cô đẩy áo khoác của anh ra và sau đó chiếc áo sơ mi trượt xuống cánh tay anh và nó ở đó – miếng băng trắng mới phủ lên một vết thương anh đã khâu lại lúc sáng.

Khi cô thúc ép, anh đã nói nó là do một con dao, khi anh đánh nhau với mấy gã trong nhà chứa máy bay ở căn cứ không quân.

Anh đã bị đâm và anh không một lần đề cập đến nó với Harvard và Melody. Anh chỉ đơn giản là tự băng bó sau đó quên luôn.

Khi cô đề nghị được nhìn, anh nhấc miếng gạc lên và chỉ cho cô mấy mũi khâu cùng một cái nhún vai và một nụ cười. Nó không phải vấn đề lớn.

Ngoại trừ vết thương ‘nhỏ’ đó dài 4 inch. Nó đang sưng lên và viêm – đó cũng không phải phấn đề lớn với Jones, từ khi bác sĩ cho anh thuốc kháng sinh. Anh sẽ ổn trong vài ngày. Vài giờ.

Anh kéo cô lại lên trên, hôn cô với một sự dịu dàng đáng kinh ngạc đối với một người đàn ông quá mạnh mẽ, quàng chân họ với nhau khi anh lần lượt trượt cô ra khỏi lớp quần áo của cô.

Và rồi Melody biết chắc chắn rằng chuyện yêu đương của họ sẽ chẳng kéo dài.

Bởi vì không có lối thoát nào cho một người đàn ông khó tin đến vậy – người đã giải cứu một người lạ sâu bên trong hang ổ của những tên khủng bố và bị đâm bởi một con dao nhưng lại cảm thấy chuyện đó cực kỳ bình thường lại quan tâm lâu dài đến một người buồn tẻ như Melody Evans.

Anh tốt hơn nên tìm một người phụ nữ gần giống Mata Hari (Mata Hari là nghệ danh của Margaretha Geertruida là một vũ nữ người Hà Lan, người làm điệp viên nhị trùng cho các đế quốc Pháp và Đức trong Chiến tranh thế giới thứ nhất-wiki). Một ai đó có thể lặn biển và nhảy dù cùng anh. Một ai đó mạnh mẽ, bí ẩn và táo bạo.

Và mỗi ngày Melody sẽ không cảm thấy khá hơn. Một ai đó sẽ không bao giờ quên đề cập đến nó khi anh ta bị đâm bằng một lưỡi dao. Một ai đó sẽ rất vui vẻ được cắt cỏ và xem một trận bóng đá trên TV vào buổi chiều chủ nhật.

Cô cuộn tròn trên giường, nhìn chằm chằm vào mảnh giấy Brittany để trên bàn cạnh giường cô.

Dù sao thì, cô vẫn phải gọi lại cho anh.

Nếu cô không gọi, anh sẽ lại gọi đến nữa, cô chắc chắn. Và Chúa giúp cô nếu anh ta nói chuyện với

Brittany và chị ấy sẽ nói ra bí mật của Melody.

Hít một hơi sâu, Melody giật lấy mảnh giấy trên bàn và chiếc điện thoại.

***

Cowboy đang trong văn phòng tạm của Alpha Squade, cố gắng để hoàn thành vài việc.

Bảy chiếc bàn – mỗi cái của một thành viên trong đội – được đặt tùy tiện ở mỗi góc gần cột dựng của căn lều.

Căn lều quân sự này là một căn cứ dã chiến để vạch ra chi tiết trong một nhiệm vụ huấn luyện. Ngoại trừ lúc này, các thành viên của Alpha Squad là các giảng viên, không phải học viên. Trong vài tháng, một nhóm các đặc vụ FlnCOM ưu tú đã được gửi xuống từ DC để học cách chống lại những kẻ khủng bố theo cách mà đội SEAL 10 đã hoạt động.

Họ cần những chiếc bàn và những chiếc máy tính và các thiết bị công nghệ hàng đầu, để có lập kế hoạch cho phiên bản thu nhỏ của khóa huấn luyện BUD/S để đào tạo cho các đặc vụ.

Joe Catalanotto đã sử dụng sự ảnh hưởng trong tình bạn với đô đốc, Mac Forrest, để sắp xếp cho trung úy Alan Francisco, một trong những huấn luyện viên BUD/S hàng đầu, đến gặp họ ở Virginia này. Joe Cat hy vọng Frisco có thể sắp xếp lại mớ lộn xộn của những ghi chú và các kế hoạch đào tạo đội đã đề ra cho đến này.

Frisco là một cựu thành viên của Alpha Squad đã bị loại khỏi các nhiệm vụ hoạt động do một chấn thương đầu gối hơn năm năm trước. Cowboy đã được thay thế vào chỗ trống khi Frisco bị thương. Đó là lần đầu tiên của Cowboy trong công việc này, lần đầu tiên của anh trong một cuộc chiến thật sự – và anh chắc chắn rằng đó không phải lần cuối. Cowboy chắc rằng Joe Cat, chỉ huy của đội, đã thấy tay anh run khi họ đặt một quả bom làm nổ tung một lỗ phía bên sườn đại sứ quán.

Đó là một cuộc giải cứu trong đại sứ quán khác…

Đôi mắt to trong xanh của Melody Evans lóe lên trong đầu anh, nhưng Cowboy nhẹ nhàng đẩy hình ảnh đó đi. Anh đã suy nghĩ về Mel quá nhiều trong thời gian gần đây, và ngay bây giờ anh đã viết một bản tóm tắt các thông tin anh có ý định chia sẻ với các đặc vụ FlnCOM. Theo yêu cầu của Cat, anh phụ trách việc trình bày tâm lý cá nhân của một tên khủng bố đến với các đặc vụ. Chìa khóa thành công khi đối mặt với những tên khủng bố nằm trong sự hiểu biết lý do và mục đích của chúng – tại sao chúng lại làm vậy. Và với tất cả những sự khác biệt văn hóa, môi trường sống, tôn giáo, tâm trí của chúng rất khác nhau so với sự hiểu biết của các đặc vụ FlnCOM.

Frisco sẽ đến vào sáng thứ hai, và giờ mặc dù mới chỉ là thứ sáu, Cowboy đã hoàn thành bản báo cáo của mình hôm nay. Sau khi làm việc không nghỉ suốt bảy tháng qua, anh đã hy vọng có vài ngày cuối tuần để nghỉ ngơi.

Khuôn mặt Mel nhá lên trong suy nghĩ của anh một lần nữa. Anh đã để lại một tin nhắn trên máy trả lời anh hy vọng là của cô. Làm ơn, Lạy Chúa, để cô gọi lại.

Một lần nữa anh hít sâu một hơi và tập trung suy nghĩ vào bản báo cáo của mình. Nó rất quan trọng với anh nếu bản tóm tắt này hoàn tành tốt. Alan “Frisco” Francisco sẽ đọc nó và Cowboy muốn nó gây ấn tượng hết mức có thể.

Bởi vì khi đã xác định được chấn thương của Frisco là vĩnh viễn, Cowboy đã trở thành một thành viên dưới sự chỉ huy của Joe Cat, là người thay thế anh ta.

Cowboy vẫn cảm thấy có chút khó chịu khi Frisco ở quanh. Anh biết người đàn ông đó đã bỏ lỡ các nhiệm vụ, và anh ở đây, thay thế anh ta một cách chính thức. Và nếu Frisco không bị thương, Cowboy có lẽ sẽ không được làm việc với bảy thành viên Alpha Squad. Cowboy được hưởng lợi từ tấm thảm kịch của Frisco, và cả hai người đàn ông đều chết tiệt là biết điều đó. Như một kết quả tất yếu, khi họ ở gần nhau, họ sẽ không ưa nhau, đặc biệt là trong những hành động lịch sự. Cowboy đã hy vọng điều đó sẽ thay đổi khi cả hai phải làm việc cạnh nhau trong vài tháng tới.

Ngay bây giờ, anh dường như là người duy nhất trong phòng, người duy nhất đang làm việc. Blue McCoy và Harvard đang kiểm tra trang web cho Heckler và Koch, nhà sản suất vũ khí người Đức. Thậm chí Joe Catalanotto đã gác chân lên bàn làm việc của mình khi anh ta đang nói chuyện qua điện thoại với vợ, Veronica. Sinh nhật đầu tiên của con trai họ đang đến gần, nhưng từ những gì Cowboy không thể nghe lỏm dược, nó có vẻ như Joe đang quan tâm đến một kế hoạc đặc biệt, rất đặc biêt, một bữa tiệc riêng tư cho cha mẹ trong ngày sinh nhật của cậu bé, sẽ được tổ chức sau khi các khách mời đã ra về và Frankie Catalanotto đã ngủ trên giường bé.

Phần còn lại của những người đang ngồi quanh ‘văn phòng’, cố gắng để nghĩ cách hành hạ mấy tay đặc vụ khốn khổ.

“Chúng ta sẽ bắt đầu toàn bộ kế hoạch với một bài chạy hai mươi lăm dặm” Wesley đề xuất.

Ở một bàn khác, Lucky O’Donlon đang chơi một trò chơi điện tử với người ngoài hành tinh và mấy con tàu không gian nổ bùm bùm với hiệu ứng âm thanh ầm ầm.

“Không, tớ đã đọc bản tường trình rồi.” Bobby phản đối lớn tiếng vượt qua âm thanh của đám người ngoài hành tinh “Mấy anh chàng-và mấy cô nàng đó – sẽ ở lại khách sạn Marriott trong thời gian ở đây. Tớ không nghĩ họ sẽ để chúng ta ép chạy năm dặm, chứ dừng nói đến hai mươi lăm dặm.”

Sự chú ý của Lucky bị kéo lại đáng kể “FlnCOM có cả phụ nữ ở đây à?”

“Đó là những gì tớ nghe được” Bobby nói “Chỉ một hay hai người gì đó”

Lucky mỉm cười “Một hoặc hai là tất cả những gì chúng ta cần. Một cho tớ và một cho Cowboy. Oh, nhưng chờ đã. Tớ gần như quên mất. Cowboy đã tuyên thệ tránh xa phụ nữ. Cậu ấy quyết định trở thành một linh mục – hoặc ít nhất là sống như vậy. Nhưng sau đó một lần nữa, có thể là một chút mỗi ngày với một đặc vụ FlnCOM trẻ trung xinh đẹp là tất cả những gì cậu ấy cần để cậu ấy trở lại với cuộc chơi.”

Cowboy không để tâm. Lucky đã trêu chọc không thương tiếc đời sống độc thân hiện tại của anh trong nhiều tháng “Tớ không chỉ trích cách sống của cậu nhé, O’Donlon.” anh nói chặt chẽ “Tớ đánh giá cao nếu cậu cũng lịch sự y như thế.”

“Tớ chỉ tò mò thôi, Cowboy, đó là tất cả. Sao nào? Thật là cậu đã tìm thấy Chúa hay thứ gì đó à?” Đôi mắt Lucky đang nhảy múa với câu đùa. Anh ta không nhận ra đang đẩy Cowboy vượt quá giới hạn. “Tớ nhớ hình như ở một quốc gia Trung Đông và một cựu con tin xinh đẹp mà cậu dường như có ý định thiết lập vài trật tự thế giới. Ý tớ là, thôi nào. Rõ ràng là cậu đã ăn tối cùng cô ấy và sau đó đã không quay lại trong sáu ngày.” Lucky cười “Cô ấy chắc như quỷ là rất tuyệt.”

Cowboy đứng lên, chiếc ghế của anh rít lên trên sàn bê tông “Đủ rồi.” Anh nói to “Cậu còn nói thêm một từ về cô gái đó và sẽ thấy những từ tiếp theo cậu nói sẽ không còn chiếc răng nào” .

Lucky nhìn anh chằm chằm “Chúa ơi, Jones, cậu nghiêm túc! Cô gái đó đã làm cái quái gì với cậu vậy?”

Nhưng sau đó anh ta cười, nhanh chóng quay lại bất cứ điều gì và quay lại trò đùa. “Cậu có nghĩ nếu tôi hỏi lịch sự, tôi cũng có thể cùng với cô ấy không?”

Cowboy nhảy đến chỗ gã SEAL tóc vàng khi Harvard bước vào giữa họ, giữ chặt tay anh, lặng lẽ nói Cowboy bình tĩnh. Người đàn ông cao lớn giữ chặt Lucky một bên, ánh mắt nguy hiểm “Cậu có biệt danh Lucky bởi với tất cả những điều ngu si từng thoát ra khỏi miệng cậu, cậu thật may mắn khi vẫn còn sống, hiểu không, O’Donlon?”

Lucky khôn ngoan quay lại sự chú ý với trò chơi điện tử của mình, liếc nhìn Cowboy với sự hoài nghi vẫn trong mắt “Xin lỗi, Jones, trời ạ.”

Cowboy từ từ ngồi xuống, và khi Joe Cat gác điện thoại, một sự im lặng hoàn toàn bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh trò chơi điện tử của Lucky.

Cô gái này đã làm cái quái gì với cậu vậy?

Cowboy thật sự không biết.

Chắc rằng đó là trò phù thủy. Một kiểu say mê hoặc quyến rũ. Đã bảy tháng, bảy tháng, và anh không thể nghĩ đến một người phụ nữ khác mà không so sánh cô ta, một cách thiếu công bằng, với Melody Evans.

***

Melody. Cô đã khiến đầu anh quay cuồng từ lúc cô mở cửa căn phòng khách sạn của cô cho anh.

Mái tóc cô sáng màu, anh gần cư bật cười. Anh biết cô là một cô gái tóc vàng từ bức ảnh của cô, nhưng cho đến khi anh trông thấy cô, anh thực sự không thể tưởng tượng được nó với kiểu cắt quá ngắn, nó làm nổi bật khuôn mặt tinh tế của cô và chiếc cổ dài duyên dáng.

Cô tuyệt đẹp. Cô đã trang điểm một chút trên mắt cùng lớp son trên đôi môi ngọt ngào của cô. Nó nhấn mạnh thêm vẻ đẹp tự nhiên của cô. Và nó nói với anh một điều không nghi ngờ rằng cô đã dự tính và chuẩn bị cho bữa ăn tối này y như anh.

Cô đang mặc một chiếc áo hình hộp quá khổ, chiếc áo quá lớn mà chắc hẳn nó đã được gửi lên từ một cửa hàng trong khách sạn. Với bất kỳ người phụ nữ nào khác, nó sẽ trông như thể cô đang chơi trò mặc đồ của mẹ. Nhưng trên người Mel, nó trông thật quyến rũ. Đường viền cổ áo để lộ ra xương bả vai thanh tú, và chất liệu vải mượt mà như bám lấy co thể mảnh mai của cô, để lộ ra tất cả những đường cong mềm mại, từng chi tiết đứng tim. Chân cô để trần, và cô đang đi đôi dép anh đã làm cho cô.

Sơn móng. Cô đã sơn màu hồng lên móng tay và móng chân mình. Gần như không còn chút nào của màu xanh lá.

Anh đứng đó ngoài cửa, chỉ nhìn cô, biết rằng dù cho tất cả sự im lặng đã nói với anh về những cảm xúc đằng sau mối quan hệ con tin – và – người giải cứu, anh lạc lối, anh đã thật sự lạc lối.

Anh muốn người phụ nữ này hơn bất cứ ai anh từng muốn…

Giọng nói của Wes phá vỡ sự im lặng “Cậu nghĩ họ sẽ đưa chúng ta đến Marriott không?” thành viên thấp nhất của Alpha Squad nói to.

Bobby, bạn cùng bơi của Wes, to như một chiếc tủ lạnh đặt trong nhà hàng, lắc đầu “Tớ không thấy bất cứ thứ gì giống vậy trong cuốn sổ kế hoạch của FlnCOM”

“Cuốn sổ kế hoạch của FlnCOM á?” Giọng nói khàn khàn mang âm hưởng New York của Joe Cat cắt ngang tiếng ồn của tàu vũ trụ nổ “Blue, cậu có biết bất cứ thứ gì về một cuốn sổ kế hoạch không?”

“Không, thưa chỉ huy.”

“Sáng nay, FlnCOM đã gửi qua một thứ gì đó họ gọi là một cuốn sổ kế hoạch.” Bobby nói với sĩ quan chỉ huy của họ.

“Đưa tôi xem.” Cat yêu cầu “O’Donlon, giải tán thứ âm thanh chết tiệt đó đi.”

m thanh trên máy tính biến mất khi Bobby tìm kiếm qua đống giấy tờ trên bàn. Anh tìm thấy nó được ghim cẩn thận trên tập tài liệu FlnCOM đã gửi qua chuyển phát nhanh và ném toàn bộ ngang qua căn phòng về phía Cat.

Cat bắt được nó bằng một tay.

Điện thoại reo và Wesley nhấc máy “Alpha Squad Pizza. Chúng tôi giúp được gì.”

Catalanotto lấy cuốn sổ và bức thư đính kèm. Anh nhanh chóng đọc lướt qua bức thư, sau đó mở cuốn sổ đến trang đầu tiên và làm tương tự. Sau đó, anh cười – một tiếng khịt mũi chế nhạo và ghim bức thư và cuốn sổ lại. Anh nhét nó trở lại vào phong bì và nhém lại về phía Bob.

“Gửi cái này đến cho Maryland với một lá thư nói rằng những người tuyệt nhất của FlnCOM không theo kế hoạch. Không quy tắc. Ký tên tôi và gửi chuyển phát nhanh.”

“Vâng, thưa ngài”

“Này Cowboy”

Cowboy nhìn lên thấy Wes đang giữ điện thoại, tay đặt trên ống nói “Của cậu” Wesley nói “Một phụ nữ. Ai đó tên Melody Evans”

Đột nhiên cả căn phòng trở nên yên lặng, Cowboy có thể nghe được cả tiếng một chiếc ghim rơi.

Nhưng rồi Harvard vỗ tay “Được rồi, giải lao.” anh tuyên bố lớn tiếng “Tất cả trừ lính mới ra ngoài. Đi nào. Đứng lên.”

Cowboy cầm lấy điện thoại mà Wes đưa anh cho đến khi tiếng vang của cánh cửa vừa đóng mờ dần. Hít sâu một hơi, anh đặt ống nghe lên tai.

“Melody?”

Anh nghe thấy tiếng cô cười. Một nụ cười yếu ớt, run rẩy, nhưng anh không quan tâm. Cười là tốt rồi, phải không? “Vâng, em đây.” cô nói “Chúc mừng anh đã được thăng cấp trung tá, Jone.”

“Cảm ơn” anh nói “Và cảm ơn em đã gọi lại. Giọng em… thật tuyệt. Em thế nào?” Anh nhắm chặt mắt. Chết tiệt, anh nghe như thằng ngố.

“Bận lắm.” cô nói không do dự, như thể đó là điều cô đã lên kế hoạc để nói nếu anh hỏi “Em đã rất bận. Em đang làm việc toàn thời gian như một AA (???) cho luật sư thành phố, Ted Shepherd. Ông ấy làm việc cho chính phủ, vì vậy bận như điên thời gian gần đây.”

“Xem này, Mel, anh không muốn chơi đùa với em.” anh nói với cô “Ý anh là, chúng ta chưa bao giờ có bất kỳ điều gì thành thật với nhau, và anh biết em nói em không muốn gặp lại anh, nhưng anh không thể đẩy em ra khỏi đầu anh được. Anh muốn chúng ta quay lại.”

Đó. Anh đã nói.

Anh chờ cô nói gì đó, nhưng chỉ có sự im lặng.

“Anh có thể có một kỳ nghỉ cuối tuần và đến Massachusetts trong vòng năm tiếng.”

Hơn cả sự im lặng. Sau đó “Jones, cuối tuần này thật sự rất tệ với em. Cuộc bầu cử chỉ còn vài tuần nữa và… Nó không phải thời điểm thích hợp.”

Giờ thì sự im lặng thuộc về anh.

Anh có hai sự lựa chọn ở đây. Anh có thể chấp nhận lời xin lỗi của cô và gác máy, hoặc anh có thể cầu xin.

Anh đã không cầu xin hồi tháng ba. Anh đã không quỳ xuống và xin cô nghĩ lại. Anh đã không cố gắng thuyết phục cô rằng tất cả những gì cô đã nói với anh, về sự đam mê sai lầm, về mối quan hệ của họ chỉ dựa trên sự tăng mạnh của adrenaline trong việc giải cứu cô, sai lầm.

Anh là một chuyên gia thương thuyết. Tất cả những gì cô ám chỉ – tất cả ngoài sự mãnh liệt trong cảm giác của anh với cô. Nếu những cảm xúc đó không có thật, anh không biết điều gì mới là thật nữa.

Nhưng tự trọng của anh khiến anh nói tất cả những gì anh nên nói. Có lẽ nếu anh nói điều đó sau này, cô sẽ không bỏ đi.

Vậy là có lẽ anh nên cầu xin. Nó sẽ không giết anh nếu anh cầu xin, phải không. Nhưng nếu anh cầu xin, nó sẽ phải là mặt đối mặt. Không thể nào anh làm điều đó qua điện thoại.

“Không có gì thay đổi được đâu” Melody nói nhẹ nhàng “Mối quan hệ của chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả”

Anh nhớ em, Mel. Cowboy nhắm mắt, không thể nói to những lời đó.

“Dù vậy, thật tuyệt khi lại nghe thấy giọng anh.” Melody nói. Cô đã nói cô bận cuối tuần này. Có thể nó không hẳn là lý do rõ ràng. Có thể cô bận. Nhưng ngay cả những người bận rộn cũng có lúc phải lấy một miếng sandwich cho bữa trưa. Anh sẽ nghỉ cuối tuần, tới Boston, thuê một chiếc xe và lái tới Appleton.

Và sau đó, mặt đối mặt, anh sẽ quỳ xuống và cầu xin cô.

“Yeah” Cowboy nói “yeah – thật vui khi được nói chuyện với em.”

“Em xin lỗi, Jones.” cô nói khẽ, đường dây bị ngắt.

Cowboy từ từ gác máy.

Trong tất cả những tháng qua, anh ngồi đó, chờ để thuyết phục cô. Đó chắc chắn là lúc nên dừng lại chờ đợi và làm điều gì đó.

Anh lưu tệp tin của mình trên máy tính, sau đó in lại. Khi chiếc máy in lase bắt đầu in, Cowboy đẩy ghế ra sau khỏi bàn làm việc.

Anh rời khỏi căn lều dã chiến và đi về phía doanh trại nơi các thành viên khác chưa lập gia đình của Alpha Squad ở đó. Anh sẽ đóng gói đồ đạc nhanh chóng, làm thủ tục giấy tờ cần thiết để nghỉ cuối tuần, sau đó làm một chuyến đến căn cứ không quân.

Khi Cowboy kéo cửa mở, cánh cửa bên trong cũng đang mở ra, và anh gần như giẫm vào Harvard, người đàn ông quan sát cái mím môi của Cowboy sau đó thở dài.

“Không tốt, phải không?” Harvard bước lùi lại cho Cowboy bước vào phòng ngủ với những chiếc giường tầng.

Cowboy lắc đầu “Trung sĩ, tôi cần một kỳ nghỉ phép cuối tuần và thông tin về một chuyến bay đến Boston.”

Harvard mỉm cười “Đi đi, lính mới. Cậu đóng gói đồ đạc. Tớ sẽ xử lý thủ tục giấy tờ. Gặp cậu ở cổng trong vòng 15 phút nữa.”

Cowboy gượng cười “Cảm ơn, H.”

Điều đầu tiên vào ngày mai, anh sẽ mặt đối mặt với Melody Evans.

Cô không muốn gặp anh bởi vì cô biết quá rõ rằng nếu cô thấy anh, cô sẽ không thể cưỡng lại sự cuối hút giữa họ. Mặt đối mặt, cô sẽ không thể cưỡng lại anh hơn nữa giống anh cưỡng lại cô.

Và lúc này ngày mai, anh sẽ có cô trong vòng tay anh. Và có lẽ, nếu anh may mắn, nếu anh có thể nhún nhường là quỳ xuống cầu xin, có lẽ sau đó anh sẽ có lại cô trong cuộc sống của mình cho đến khi anh cảm thấy hài lòng, để có được cô một lần và tất cả.

Lần đầu tiên trong một thời gian dài, Cowboy lại cảm thấy mình thật sự mỉm cười.

Bình luận