Phaedra bước ra khỏi xe ngựa, nắm chặt một gói đồ ở trong tay. Cô vẫy tay chào tạm biệt người phụ nữ ngồi cùng xe với cô. Từ lâu cô đã học được rằng chỉ với một chút gan dạ và dũng cảm người ta có thể tìm được một người bạn chưa từng quen biết để cùng chia sẻ quãng thời gian đi đường với mình. Chuyến đi của cô tới thành phố này thực sự cũng không quá dài.
Cô đã trì hoãn việc lấy lại bản thảo trong vòng vài ngày. Tất nhiên là vì cô cần được nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Sau đó cô cần ổn định cuộc sống và liên lạc lại với một vài người bạn.
Cô cũng đang đợi tin tức từ một vài người bạn cũ của cô mà đặc biệt là Alexia. Cô hi vọng rằng việc không nhận được thư của Alexia hay sự mất liên lạc với cô trong chuyến trở về chỉ là do gói hàng mà cô đang phải mang.
Cô không thể trách cứ Alexia nếu việc giữ liên lạc chậm trễ.
Lòng trung thực là phẩm chất mà bấy lâu nay cô cố gắng tu dưỡng, đặc biệt là với chính bản thân mình. Sáng hôm nay cô đã có dịp chạm trán với một việc khi cô đang thay trang phục. Có một nhiệm vụ mà cô dù không hề muốn nhưng đã đến lúc phải đối mặt với nó. Cô quay về để làm rõ một số điểm ở các bức thư, còn có thêm một bức vào ngày hôm qua như đang phát ra những âm thanh thúc giục tựa tiếng kèn trumpet.
Những người xung quanh Elliot muốn cuốn hồi ký phải bị tiêu hủy và sẵn sàng trả một giá hậu hĩnh cho điều đó. Bức thư nặc danh hôm qua đã vượt qua giới hạn của một lời hối lộ. Ẩn chứa trong đó là một lời đe dọa tuy ngấm ngầm nhưng rõ ràng đủ để làm cô sởn tóc gáy.
Nếu không phải vì lời hứa với cha mình cô đã sẵn sàng đưa cho họ tất cả những gì họ muốn. Cô sẽ đốt hết những trang viết đó và khiến cho cánh nhà báo phải phá sản và khốn đốn. Cô thậm chí hầu như không quan tâm rằng nếu việc đó xảy ra cô sẽ không còn một đồng xu dính túi.
Cô rẽ vào một góc phố và tiến tới cánh cửa. Cô dừng lại và đưa cho bà lão ăn mày Bess một vài xu.
“Những con mèo kia đã nhận thấy sự hiện diện của cô”. Bess nói, nghếch đầu lên và đi về phía tòa nhà sau lưng cô.
Phaedra không nhận thấy những ẩn ý trong lời nói của Bess. Cô nhìn những con mèo, một đen một trắng, tuy nhiên chúng lại đang nằm trong một chiếc cốc thủy tinh có gợn sóng trong ngôi nhà ngay sát nhà cô. Một chú được một bà lão chăm sóc và chú kia đang được cưng chiều bởi một cô gái nhỏ. Họ đã nuôi những con mèo đó khi cô chuyển tới Italia. Tưởng như là mới đây hôi nhưng với sự quyến luyến, gắn bó của Sally nhỏ bé cô tưởng như đã từ lâu lắm rồi.
“Có một chiếc xe ngựa đến đây từ sớm” Bess nói “Một chiếc xe cỡ lớn, dựa vào âm thanh nó phát ra. Nó không dừng lại mà tiếp tục lăn bánh đi xuyên qua lớp tuyết dày. Trừ người trên chiếc xe ngựa đó, không có ai dừng lại trước cánh cửa nhà cô cả”.
Bess là người đã trông nom nơi này cho Phaedra cách đây năm năm. Dù bị mù nhưng người đàn bà đã luống tuổi này vẫn nhận ra rằng những vị khách của Phaedra có nhiều tiền hơn bất cứ người nào đi ngang qua con phố này, và rằng việc đúng ở cửa ra vào của cô giúp trông coi căn nhà không có gì là thiệt thòi cả.
Một trong số những người khách đang đợi cô. Anh ta đi thẩn thơ ngoài cửa. Một tập tài liệu dày nằm dựa vào chân anh ta và anh đang mở một quyển sách nhỏ chứa những thứ mà anh ta vẽ.
Harry Lawrence, một họa sĩ trẻ người mà cô đã kết bạn từ mùa đông năm ngoái chờ đợi sự quay trở về của cô. Cô hầu như đã quên khuấy bức thư của anh họa sĩ trẻ thông báo rằng anh ta muốn đến gặp cô. Một bức thư khác đã khiến cô không còn nhớ tới điều đó.
“Tôi thực sự xin lỗi” cô nói sau khi đã chào hỏi. “Chuyến đi của tôi tới thành phố này muộn hơn tôi mong đợi”
“Tôi không bận tâm đến điều đó. Tôi đã phác họa chân dung của người ăn mày cũng như của cô gái làm tiền tại bậu cửa ra vào. Một họa sĩ không bao giờ biết buồn chán cả.
Cô mời người họa sĩ vào trong phòng khách, cô đặt tập bản thảo trên bàn bên cạnh chiếc đi văng và người họa sĩ đợi tới tận khi cô nói chuyện xong với bà chủ nhà. Tiếp sau đó cô và Harry cùng nhau xem những bản vẽ của anh. Điều mà cô đặc biệt yêu thích không phải là những gì Harry đã dày công chuẩn bị trong một bức vẽ lớn nộp cho Học viện Hoàng gia mà là những bản phác thảo nhanh đầy ngẫu hứng. Khi cô đang giải thích lý do của điều đó, một người gọi cửa xuất hiện làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cô. Cô mở cửa và thấy Elliot đang đợi ở ngoài.
Tim cô gần như nhảy khỏi lồng ngực khi nhìn thấy anh. Và niềm vui sướng khiến cô gần như bất động. Cô chỉ có thể đăm đắm nhìn anh, sững sờ không hiểu vì sao anh tìm ra cô. Họ cứ đứng sững nhìn nhau trong một khoảng thời gian khá dài.
Anh đưa ra tấm card: “Tôi hi vọng rằng cô Blair đang có nhà”.
Cô cầm lấy chiếc card và kiểm tra chúng một cách kỹ càng: “À, có lẽ cô ấy có nhà, và chỉ để gặp ông mà thôi.”
Cô mở rộng cánh cửa và hôn vội vào má khi anh bước qua thềm nhà. Anh đóng cửa và ôm trọn cô vào lòng cùng một nụ hôn dài bất tận.
“Cô không viết thư cho tôi”, anh nói “Tôi không thể đợi thêm được nữa”.
Cô không viết thư cho anh chỉ bởi vì cô không biết sẽ phải viết gì. Điều duy nhất cô biết là cô không muốn mối quan hệ của họ ngập chìm trong đau khổ, và cô lo sợ rằng điều đó sẽ có thể xảy ra nếu như họ vẫn cứ yêu thương nhau ngay tại ngôi nhà của mình.
Niềm hạnh phúc của cô khi được ở trong vòng tay anh, đón nhận những nụ hôn và thậm chí chỉ là việc anh đang cận kề cô cũng đủ để cho cô biết kết cục sẽ buồn bão. Nhưng trong giờ phút này ngay cả những điều đó cũng không thể ngăn cản cô tận hưởng hạnh phúc. Chỉ mới có bốn ngày không gặp mà cô đã nhớ anh biết nhường nào. Nỗi nhớ sâu nặng đến nỗi thậm chí cô không thể đong đếm được nó nữa.
Cô kéo anh vào phòng khách và đưa mắt nhìn toàn bộ gương mặt anh. Anh dừng lại ở thềm cửa và nụ cười của anh bỗng trở nên kém thân thiện.
Theo cái nhìn chằm chằm của anh, cô nhận thấy anh đang hướng vào anh họa sĩ vẫn đang ngồi chăm chú vào bản phác họa của anh ta.
“Có vẻ như là cô Blair ở nhà không chỉ để chào đón tôi”, anh càu nhàu. “Một trong những người bạn của cô phải không Phaedra?”
Cô quá vui sướng đến độ mãi về sau này mới nhận ra rằng Elliot đang ghen, mặc dù đã có những dấu hiệu báo trước rằng sẽ có những khúc mắc xảy ra với họ khi họ ở London. Cô giới thiệu hai người đàn ông với nhau. Harry dù có đôi lúc tỏ ra ngây thơ vẫn biết rằng đây là một cơ hội tốt khi có dịp gặp một nhân vật quan trọng tại ngôi nhà xoàng xỉnh, bé nhỏ của Phaedra.
Elliot biết sẽ chẳng làm gì được nếu không cố tỏ ra lịch thiệp. Anh vờ ngồi cạnh và bày tỏ niềm thích thú đối với những bức vẽ của anh họa sĩ. Phaedra nhận thấy rằng sự thiếu kiên nhẫn của anh trong cuộc viếng thăm này không phải là những gì mà Elliot định dành cho cô.
“Tôi tin rằng tôi sẽ cùng hai vị đây nâng cốc chúc mừng sự quay trở về an toàn của tôi.” Cô nói “Tôi sẽ quay trở lại ngay với chút rượu mạnh.”
Cô quay đi trong lúc Harry đang giải thích những ý tưởng đầy tính nghệ sĩ của anh về một bức tranh lớn khắc họa một vị tướng trên lưng ngựa. Cô lui vào bếp và rót đầy hai ly Brandy và quay trở lại phòng khách.
Harry đã đi khỏi, mang theo tất cả những bản phác thảo và những bức vẽ của mình. Elliot đứng gần bức tường và chăm chú nghiên cứu bản khắc nói về một nhà tù khủng khiếp. Anh đi tới lấy hai cốc rượu từ tay cô, đặt một cốc lên bàn gần tràng kỷ và nhấm nháp cốc còn lại.
“Ngài Lawrence có việc phải đi.” Anh nói.
“Vì sao lại đột ngột thế”
“Lẽ ra tôi đã phải nhận ra rằng người đàn ông ấy có vẻ đang vội vã, nhưng tôi chẳng thế nhớ nỗi là vào lúc nào”.
“Anh đã nói gì với anh ta đến nỗi anh ta bỏ đi như thế?”
“Tôi nói rằng tôi ngưỡng mộ tài năng phi thường của anh ta và ngỏ ý muốn mua bức tranh mới của anh ta cho bộ sưu tập của Easterbrook. À, tôi cũng nói với anh ta là anh ta sẽ phải đi hoặc đón nhận cái chết.”
Cô cố giấu tiếng cười khúc khích khi nghĩ tới những phản ứng của Harry trước những điều nghe thấy, “Anh làm thế thật không đúng chút nào.”
“Tôi chẳng cảm thấy có lỗi một chút nào cả”. Nói rồi anh nhìn khắp phòng khách. Ánh nhìn của anh hướng vào lớp bọc đi văng. Những tấm khăn phủ Venetian đẹp đẽ kia không thể che giấu nổi lớp vải mỏng tầm thường của chúng.
“Đây có phải là nhà của mẹ cô không?”
“Bà quản lý một loạt các phòng lớn ở Piccadilly. Em mua căn nhà này khi em bắt đầu tự lập”.
“Khi đó cô mới mười sáu tuổi, sự non nớt trong suy nghĩ có thể sẽ giúp giải thích lý do cô có những người hàng xóm tồi tệ nhường này, nhưng cô vẫn tiếp tục sống ở nơi này”.
“Đây là nhà của em, em biết mọi người ở đây và em hài lòng vì điều đó.”
“Có một người ăn mày ngoài cửa và một người đàn bà phơi bộ ngực trần trên chiếc cửa sổ tồi tàn”.
“Họ đều không gây hại gì cho em mà thậm chí một trong số đó đã bất chấp nguy hiểm kéo em ra khỏi đám lửa”.
“Tôi cần khẳng định lại một lần nữa nhân khi em nhắc đến vụ hỏa hoạn, tôi đang rất lo lắng về tình trạng của những ngôi nhà ở đây. Tôi muốn em hãy nghe lời tôi và hãy tìm một nơi ở khác tốt hơn.”
Cô ngồi trên đi văng, Elliot không còn đeo chiếc mặt nạ thân thiện nữa. Sự nghiêm nghị, lạnh lùng của dòng họ Rothwell đang chảy trong người anh. Cô biết lý do nhưng cô thực sự mong muốn có thể trì hoãn cuộc nói chuyện như thế này trong ít nhất là một gi/font>
“Elliot, anh đến đây để trói buộc em?”
Anh ngồi sát cạnh cô: “Tôi đến đây vì tôi không thể rời xa cô.”
“Vậy thì lời đề nghị dọn tới một nơi ở mới tốt hơn chỉ đơn thuần là một lời thúc giục?”
“Tôi đã không để ý tới tình trạng tồi tàn của con phố này khi tôi bỏ em ở lại đây hôm đó. Tâm trí tôi lúc ấy chỉ có thể nghĩ tới cảnh chúng ta phải chia tay. Đó là điều chúng ta không bao giờ muốn. Tôi cũng không thể tưởng tượng ra việc cô đã có thể vui thú bên người đàn ông khác không lâu sau đó”. Quai hàm của anh bạnh ra và anh càng uống nhiều rượu.
“Elliot, mọi đàn ông trên khắp London này đều cần tới phụ nữ, thậm chí là cả những người phụ nữ đã thuộc về người đàn ông khác. Vì vậy cũng thật dễ hiểu khi anh nghi ngờ như vậy. Nhưng một chuyến viếng thăm của một người đàn ông không phải là một vỏ bọc của một cuộc tình vụng trộm.”
“Cô đang nói rằng anh họa sĩ kia không phải là một gã si tình đang đợi chờ sự quay trở về của cô?”. Elliot cố kéo dài giọng như thể hiện lời yêu cầu muốn được giải thích rõ ràng. Anh cũng cố giấu sự hồi hộp khi nghe những lời giải thích. Cô nghĩ rằng những biểu hiện đó mới đáng yêu làm sao.
“Em đã nói rằng anh ta không phải là người yêu của em, và em cũng không mong chờ rằng anh ta sẽ đến sớm như vậy. Khi mà ngài còn chưa kết hôn em nghĩ rằng không ai có thể đem đến cảm giác an toàn cho ngài nhiều hơn là em. Em không thể tưởng tượng nỗi tại sao ngài có thể đòi hỏi ở em nhiều hơn thế.”
Thái độ của anh cho thấy anh không hài lòng với lời khước từ như vậy “Dù sao tôi vẫn muốn em tìm một nơi khác tốt hơn để sống.”
“Em không phải là một gái điếm hạng sang, Elliot”
“Tôi không có ý bó buộc cô, tôi chỉ muốn cô được an toàn”
“Trước hết là sự an toàn của em, sau là sự thoải mái của em, và cả sự an ninh cho em nữa. Em có thể đoán rằng nơi điều đó bắt đầu cũng chính là nơi mà nó kết thúc.”
đưa tay lên mặt anh, sự tiếp xúc giữa lòng bàn tay cô và da của Elliot khiến cô bỗng trở nên nóng nảy. “Đừng để em cảm thấy hối tiếc về những nỗ lực nhỏ nhoi em ghi nhận từ anh khi em ở Italia. Anh cần biết rằng em không cho phép điều đó tiếp tục xảy ra ở đây. Nếu anh kiếm cho em một căn nhà, em sẽ nhanh chóng trở thành một con điếm dù em có có cố gắng theo luân lý thế nào đi chăng nữa.”
“Ít nhất thì ở đó cũng không thấy em một mình với người đàn ông khác, Phaedra. Hôm nay ta suýt nữa đã đập chết tên họa sĩ của em”. Anh nắm lấy bàn tay cô mơn trớn và hôn vào lòng bàn tay. “Ta không muốn xa em bởi vì chúng ta đã quay trở lại London. Niềm khao khát của ta không phải bởi mặt trời từ phương Nam, nhưng ta thật sự hối tiếc đã mất đi một vài điều mong ước khi ta không được phép đi đến đó.”
Cô hiểu ý anh mong muốn. Và nụ hôn của anh đã làm sống dậy những niềm hứng khởi một cách nhanh chóng, thậm chí còn nhiều hơn cả những hứng khởi có được khi họ quay trở về. Cô đã đắm chìm trong nỗi nhớ và nỗi buồn trong suốt bao ngày tháng. Những kỉ niệm và cảm xúc xâm chiếm trái tim và tâm trí cô.
“Em sẽ không thể cho phép anh là người bảo trợ của em. Em không thể là tình nhân của anh. Chúng ta không thể tiếp tục sống như những gì chúng ta đã làm ở Italia. Tuy nhiên, chúng ta có thể là bạn, Elliot. Chúng ta vẫn tiếp tục cuộc sống như nó vốn có và cùng chia sẻ những khó khăn cùng nhau.”
Môi anh lại chạm mạnh vào lòng bàn tay cô. Anh nhắm mắt. “Nếu chúng ta làm vậy, em sẽ phải đảm bảo rằng không có sự xuất hiện của một người đàn ông khác. Ta không đủ bình tĩnh để có thể chấp nhận điều đó dễ dàng”
“Nếu em có người đàn ông khác, em sẽ nói để anh biết và em chắc chắn rằng anh sẽ đối xử với em thật lịch thiệp ngay cả trong trường hợp đó. Chúng ta sẽ chấm dứt tình bạn của chúng ta trong sự tôn trọng nếu mặt trời mọc chỉ để chiếu rọi nó”
Anh hôn cô. Cô cảm nhận dường như có một con sóng trong tâm hồn anh, tưởng như anh có thể đong đếm được những gì anh mất mà những gì anh có thể có trong một vụ sắp đặt như thế này. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, một ánh nhìn nghiêm trọng.
Một nỗi sợ hãi đột ngột bóp nát trái tim cô. Anh sẽ có thể khước từ lời đề nghị và cân nhắc việc phải làm. Chỉ có cô hiểu anh là người thế nào.
Nỗi đau cắt nát trái tim cô. Nó còn tồi tệ hơn cả một nỗi sầu khổ. Nỗi buồn đau rạch một vết thương sâu trong lòng cô. Buồn đau, kinh hãi, hoang mang và ám ảnh.
Cô hôn anh thật sau, đầy liều lĩnh và táo bạo. Cô nói về những khao khát của anh và anh nhớ lý do anh muốn có cô.
Anh phản ứng lại một cách khó nhọc, ôm ghì cô trong vòng tay và giữ lấy đầu cô, đặt lên môi cô một nụ hôn đắm đuối. Nó gợi cô nhớ tới vòng tay run rẩy ôm lấy cô trên tàu, đầy những khao khát không thể nói lên lời. Cô bỗng thấy bực bội nhưng giờ cô không còn để tâm tới điều đó nữa. Trái tim cô đang nhảy những vũ điệu hoan ca, những niềm hân hoan chưa từng bao giờ có được.
“Phòng ngủ ở đâu?” Anh hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Đi theo em”. Cô nắm lấy tay anh và dẫn anh lên cầu thang, vào phòng ngủ của cô.
Anh không để tâm tới những đồ đạc tồi tàn tại đó bởi cô không cho anh thời gian để làm điều đó. Cô tháo bỏ những viền trên chiếc áo và để chúng rơi xuống dưới sàn nhà.
Anh bắt đầu tiến lại gần cô và cùng lúc đó cô vòng tay qua ngực anh. “Chúng ta hãy cùng lên giường” cô nói.
Anh ngạc nhiên vì lời đề nghị ấy, cũng giống như lần ở Portici. Cô đẩy nhẹ anh cùng với một nụ cười, thoắt một cái anh thấy mình đã nằm gọn trên giường.
“Ta có nên lo lắng về khả năng của ta không vậy?”
“Hoàn toàn nên”. Cô trèo lên và quỳ trên người anh. Đầu ngón tay anh nghịch viền áo lót của cô. Cô đưa tay anh nhích lên từng chút một: “Em đang làm anh trở nên mê mẩn, thưa quý ông”.
“Hãy tháo bỏ hết những ràng buộc, Phaedra. Hãy để ta đắm chìm trong vẻ đẹp của em”
Cô cởi bỏ áo quần và ngồi sát lại, ngắm nhìn anh. Nụ cười của anh làm cô mê mẩn, và đôi mắt anh nữa, chúng sâu thăm thẳm làm sao.
“Em là một nữ thần, Phaedra. Đó là điều ám ảnh tâm trí ta khi lần đầu tiên ta nhìn thấy em trên ngọn tháp. Chưa bao giờ trong đời ta trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp và tự tin nhường ấy. Ta chắc chắn rằng sẽ không có lần thứ hai ta gặp được người như vậy nữa.”
Cô gượng cười, nhưng môi cô run run. Những lời nói của anh làm cô thực sự cảm động. Cô gập người xuống để hôn anh, và sau đó đi dần xuống dưới. “Trong lúc sắc đẹp của em mê đắm anh, em sẽ chiếm trọn vẻ đẹp của anh.”
Anh cố gắng vuốt ve cô thật nhiều trong khi cô lần mở từng chiếc cúc quần của anh. Nó tựa như một trò chơi khi cô vừa cố né tránh bàn tay tinh quái của anh vừa cố hoàn thành công việc của chính mình. Và cuối cùng giữa tiếng cười và những rờ rẫm đam mê, anh đã nằm gọn trên người cô.
Cô ngồi lên trên đùi anh. Sự nô đùa ra đi nhường chỗ cho một cảm giác yên bình ngọt ngào cùng sự hòa trộn giữa khao khát và niềm hứng khởi. Anh đưa tay vuốt mái tóc cô, những mớ tóc đan dệt trong những ngón tay. Sau đó sự chú ý của anh lại dồn vào khuôn mặt cô.
Niềm hứng khởi và mê đắm vẫn tỏa lan trong họ, nhưng những băn khoăn đặc biệt và sự thân mật họ đã có cùng nhau đang nằm trong mắt anh.
“Em có biết cách thu hút và thỏa mãn một người đàn ông không, Phaedra? Sau tất cả những táo bạo của em. Ta không nghĩ là em không biết.”
Cô thấy mình đang đỏ bừng mặt. “Em biết, nhưng việc hiểu biết và kinh nghiệm lại là hai phạm trù khác nhau. Tuy nhiên em hi vọng rằng em có thể làm tốt điều đó.” Có nhiều lí do khiến cô chưa từng thu hút bất kỳ người đàn ông nào trước đó. Những mối quan hệ bè bạn của cô không giống như tình cảm của cô và Elliot.
Anh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc của cô. Đầu cô như hướng theo lời mời gọi. Rồi cô hôn anh. Cô cảm nhận được sự thôi thúc trong anh, và cảm thấy niềm khát khao đang lan tỏa trong cơ thể anh. Anh mê đắm trong môi và lưỡi của cô.
Cô hôn dần xuống dưới, tới cổ và ngực anh. Những xúc cảm xáo trộn trong cô. Một xúc cảm mới chưa từng có đang dấy lên trong cô. Trước kia cô chưa từng bao giờ là một người chủ động, nhưng lần này thì khác hẳn. Cô bắt đầu hiểu rằng cách cô vui sướng cũng chính là cách anh mong đợi.
Cô mơn trớn anh trong lúc hôn và dùng lưỡi liếm khắp người anh. Cô tận hưởng hương vị của cơ thể anh cũng như những dấu hiệu cô tạo ra trên cơ thể ấy. Sức quyến rũ của cô cũng khiến chính cô mê mẩn. Thật tự nhiên cô hôn lên khắp người anh, vào hông, vào đùi, bụng và cả vật đang cứng mà tay cô vừa xoa vòng quanh.
Anh chạm nhẹ vào đầu cô. Đó là một cử chỉ của khích lệ và yêu cầu. Cô dùng miệng cẩn thận làm mê mẩn anh, bằng cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Anh không thể kiềm chế được nữa. Sự say đắm của anh đã đi theo cách mà anh chưa từng có bao giờ. Khi cô dạng chân của anh ra và một lần nữa đẩy anh vào sâu trong người cô, cô có thể thấy sự đầu hàng tuyệt đối của anh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nằm lên phía trên người anh, nhưng lần này có rất nhiều sự khác biệt. Cô cho phép anh vuốt ve cô nhưng cô lại dồn sự chú ý vào nơi giao thoa giữa hai cơ thể. Sự chăm chú ấy nằm bên trong con người cô, ở những nhu cầu của cơ thể cô, trong sự chuyển động của hông khi anh hút sâu vào bên trong cô.
Mặc dù lần gặp nhau này có nhiều điểm khác, mạnh mẽ hơn và sâu đậm hơn trong cô, cô khẳng định rằng anh cũng thừa nhận đó cũng là giây phút với những cảm xúc tương tự. Cô không bao giờ đánh mất mình, dù chỉ là trong phút chốc. Cô trải nghiệm những khoái lạc tình dục với những xúc cảm tinh tế nhất.
Cô đổ vào anh, dựa vào anh cũng nhiều như anh dựa vào cô. Vòng tay anh bao bọc cô, giữ cô chặt vào anh. Hơi thở của họ gấp gáp, hòa trộn với nhau gần như kiệt sức. Cô úp mặt vào vai anh ngay phía bên trên mũi.
Cô nhắm mắt lại nhưng anh vẫn cảm nhận được sự chú tâm của cô. Một nụ cười nhẹ thoảng qua. “Em không phải là con người của những việc nửa vời, Phaedra à.”
Cô băn khoăn liệu có phải anh đang sợ cuộc “thử nghiệm” này nhanh quá giới hạn “Anh chỉ muốn chúng ta dùng ở nửa chừng thôi ư?”
“Quỷ thần ơi không bao giờ”. Anh quay đầu lại và nhìn cô. “Ta ích kỷ đến nỗi vui mừng khi biết rằng em rất hiểu biết, nhưng ta cũng vui mừng khi thấy em chưa từng có bất kỳ sự từng trải nào trước đây”.
Không thể nào trước đây cô lại có thể có sự từng trải trong lĩnh vực tình dục này được, cô cũng không cho phép mình làm chuyện ấy với ai ngoại trừ người đàn ông đang ở trước mặt cô. Luôn có sự khác biệt giữa người bạn và người yêu.
“Người ta nói rằng việc em vừa làm không phải là việc một người phụ nữ đoan trang thông thường vẫn”Ta nghi ngờ rằng rất nhiều người phụ nữ đứng đắn đã nói dối về điều đó.”
“Anh đã từng bao giờ có quan hệ với một người đàn bà nhất mực đoan trang chưa?”
“Ý em là trước buổi hôm nay ư”.
Anh làm cô giật mình. Cô có thể được coi là một người phụ nữ đoan trang, nhưng chỉ một phần…
Anh cười thầm và dùng tay gõ nhẹ vào mũi cô “Em đã bị quyến rũ bới chính sức mạnh trong con người em, và ta đã do dự khi nói ra điều đó, nhưng…”
Cô chờ đợi.
“Ta cũng như em chỉ có kiến thức mà chưa hề có trải nghiệm nào”.
“Nếu như mặt trời mọc trên nó”. Anh miết ngón tay xuống dưới ngực của Phaedra và đi dọc theo thung lũng mềm mượt như tơ giữa hai bầu vú. Anh tự hỏi bằng cách nào mà chúng có thể tác động đến anh nhiều như thế. Không phải là khi nào, mà là nếu niềm hứng khởi của anh sẽ bị chấm dứt.
Anh băn khoăn không hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu ngày mai không bao giờ tới. Anh ngạc nhiên khi thấy mình thỏa mãn và không mấy bận tâm đến ý nghĩ đó. Có lẽ triết lý sống của Phaedra đã đúng, sự vắng mặt của những ràng buộc cứng nhắc của luật pháp đã giúp những ham muốn khát khao tồn tại.
Chỉ có cô là không tin rằng cơ thể cô ít ra cũng không phải thuộc về anh. Cô đề cập tới sự vĩnh hằng chỉ qua một hơi thở nhưng sự kết thúc lại nằm sát kế bên. Lẽ ra cô có thể nói từ “nếu” nhưng cô không hi vọng chút gì rằng tình bạn của họ sẽ giúp xuất bản tập bản thảo này, hay chí ít cũng là một phần của bản thảo đó.
Nó có xảy ra hay không. Anh không thể biết. Anh không nên nhìn nhận nhiệm vụ cô phải làm như một sự phản bội. Anh thậm chí không muốn cô dàn xếp điều này chỉ vì lợi ích của mình. Niềm đam mê của anh như một sự bảo đảm rằng anh không muốn che đậy ý định về những cuộc đàm phán khởi đầu như thế này.
Tuy vậy, lòng trung thành của anh với gia đình mình cũng giống như lòng trung thành của cô đối với bên gia đình cô vậy. Anh thậm chí tuân thủ theo cha anh nhiều hơn cả những gì anh muốn thừa nhận.
Christian không muốn biết và có lẽ đã phải chịu một nỗi đau thương ghê gớm khi cố tình phớt lờ như thế. Tuy nhiên việc biết sự thật có lẽ là cách duy nhất để giải quyết thế tiến thoái lưỡng nan này.
“Ta buộc phải hỏi em một vài điều” Anh nói.
“Em không từ chối. Nếu anh hỏi, em có thể sẽ phải trả lời”.
Tuy nhiên đó không phải là sự thật. Cô đã giấu anh rất nhiều điều và đó là lý do tại sao anh thỉnh cầu cho dù chỉ là một nửa của sự thật. Đó cũng là lý do anh có thể cưỡi ngựa đi băng qua các thị trấn để đến một con phố nghèo mong nhận được những lời nói thật. Có lẽ trong khoảng thời gian này anh sẽ phải chịu mất đi một số quyền lợi vốn có khi cô không thể đem lại cho anh, nhưng anh thậm chí còn băn khoăn về cơ hội được thoải mái tận hưởng thêm nhiều điều hơn thế.
“Tại Naples, Merriweather đã không thể phủ nhận rằng bữa tối mà cha cô miêu tả trong thực tế đã diễn ra, và buổi nói chuyện cũng đã được tổ chức. Tuy nhiên ông ấy không biết rằng những nghi ngờ của ông đã thành sự thật. Nếu ta tìm được bằng chứng chứng tỏ rằng ông ấy đã sai, hoặc cái chết của Cape Colony không liên quan gì đến gia đình ta, liệu em có xóa bỏ tập hồi ký đó không?”
Cô tỏ ra quan tâm tới lời đề nghị của anh: “Từ khi em cho rằng vụ việc ấy có liên quan đến gia đình anh, hay chí ít cũng là từ khi cha em cho là như vậy, cha em đã tin tưởng giao cho em việc xuất bản tập bản thảo đó. Trong trường hợp em biết rằng đó không phải là sự thật, hoặc sự nghi ngờ của em chuyển sang một người nào khác thì Elliot, em sẽ hủy bỏ chúng.” Cô cười buồn.
“Có lẽ ta nên đăng một tin quảng cáo trên tờ Times để tìm kiếm người chịu trách nhiệm cho việc đó. Em không đơn độc trong việc cố mua chuộc ta nhằm mục đích khiến ta quên đi cuốn hồi ký của Richard Drury. Thùng thư của ta đầy những lời đe dọa và khẩn cầu. Và có một điều rất rõ ràng rằng người bạn cũ của ta đã gắng sức kết tội cho người khác, và giờ họ đều thấm thía ai mới chính là người sở hữu cuốn hồi kí cũng như sự quan tâm của giới báo chí.”
“Nếu anh cứ thiếu tôn trọng em như vậy em nghĩ anh nên tìm một ngôi nhà tốt hơn cho riêng mình anh. Anh có cả mớ của cải khổng lồ ở Easterbrook.”
Anh không có ý định khơi những cuộc đàm phán và tranh luận, nhưng nếu cô thể hiện dù chỉ là chút xíu mối quan tâm về của cải của anh. Một cuộc tranh cãi không đến nỗi tồi tệ sẽ là cơ hội tốt cho để cô trở nên thực tế. Anh không đến để giải quyết các bất đồng nếu thiếu sự ủng hộ tích cực từ phía cô.
“Gia tài kếch sù? Chỉ từ Easterbrook? Ôi nữ thần của ta. Ta chưa từng biết sự hăm dọa tống tiền lại có thể sinh ra nhiều lợi nhuận đến thế”. Cô bỗng trở nên đắn đo, do dự. “Món tài sản đó lớn đến cỡ nào?”
“Năm nghìn. Con số ấy được đưa đến chỗ anh sáng hôm nay. Nó được anh của anh viết ngắn gọn trên một tờ giấy đặt trong khay thức ăn dành cho bữa sáng. Không một lời, không kí hiệu, chỉ có con số 5 và những số 0 đi kèm.”
Anh hiểu yêu cầu mà tờ giấy chứa đựng. Nó đồng thời là một cảnh báo về việc Christian không chấp nhận Phaedra một mình quyết định mọi điều.
“Đó là một con số nực cười. Em e ngại rằng Easterbrook quả thực là không sáng suốt cho lắm. Nhưng may mắn thay em sẽ cứu ông ta khỏi sự hủy diệt rồ dại đó bởi em sẽ không chấp nhận điều đó.”
Vậy đó, Christian đã nhầm. Một món tiền khổng lồ không thể là chiếc chìa khóa vạn năng. Phaedra không cảm thấy mình bị nhục mạ nhưng cô cũng không quá kĩ tính để xem xét những thứ cô có thể mua.
“Nếu em nhận được một món tiền khổng lồ như vậy, em sẽ phải sống sao cho thật xứng.” Cô trầm ngâm. “Để em xem nào. Một cái tủ quần áo mới, đương nhiên rồi, những chiếc cooc-xê, những dải băng và những chiếc móc xinh xắn. Em cũng cần người hầu để chăm nom những tiện nghi đắt tiền và để thay trang phục cho em.”
Vậy là rốt cuộc cô cũng bắt đầu tính toán. Điều đó dường như lại là một minh chứng cho thấy Christian đã đúng. “Cô nên học cách để sống trong xa xỉ”. Và anh cũng nên học cách quan tâm tới những điều cô mong muốn. Cô xứng đáng được sống trong một ngôi nhà tốt hơn và không phải cam chịu cảnh tằn tiện thêm nữa.
“A, nhưng những người hầu sẽ chỉ là một thứ đồ vô tích sự. Chúng ta sẽ khó có thể nằm trên giường như thế này trong suốt buổi chiều và cả buổi tối nữa. Nếu chỉ là đứng dậy và nấu một bữa tối đơn giản, em sẵn sàng cho công việc đó”
“Em định mời ta ở lại dùng bữa tối ư? Và chính tay em nấu?” Ý tưởng đó mới thú vị làm sao, hình ảnh ấm cúng của một gia đình, và thú vị như những gì phải làm khi đêm xuống sau bữa ăn đó.
Và cô lo lắng sẽ trở thành một nô lệ. Giá mà cô biết…
“Anh có đói không?”
Anh dịch chuyển đôi bàn tay thật nhẹ nhàng. Ngực cô thật vừa vặn và nằm gọn trong đôi bàn tay ấy.
“Ta luôn thấy đói mỗi khi ta bên em, Phaedra”
Anh mặc lại quần áo trong góc khuất của gian phòng. Anh ngắm nhìn cơ thể của Phaera, yếu ớt và đáng yêu giữa tấm ga trải giường nhàu nát. Cô phủ lên bụng một chiếc gối bao trùm cả nửa khuôn mặt. Chân cô vẫn dạng ra và cặp mông tròn vẫn lộ ra, giống y như tư thế khi anh đi vào trong cô lần cuối, gần một tiếng đồng hồ trước.
Anh lẽ ra đã có thể đứng đó ngắm cô hàng giờ nhưng điều đó chỉ khiến anh trở lên dại khờ hơn trước mặt cô. Vì thế anh không đánh thức cô dậy mà nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới.
Góc bàn cạnh lò sưởi của nhà bếp vẫn còn đựng thức ăn thừa của bữa tối cô bày lên. Lúc cả hai người đã không còn mặc bất cứ thứ gì trên người sẽ thật nực cười khi bày biện đủ món đồ sứ trong phòng ăn như vậy.
Tại phòng khách, anh để ý thấy sự xuất hiện của một bộ sưu tập nhiều màu sắc gồm cả đồ đạc và nghệ thuật. Những thứ đó đã đem lại cho không gian căn phòng sự bừng sáng hơn hẳn những gian phòng khác. Anh đi qua chiếc đi văng và chiếc bàn bên cạnh nó. Ly Brandy chưa đụng tới vẫn được đặt ở đó, ngay sát bên cạnh một chiếc hộp được bọc bằng giấy.
Anh đã để ý tới chiếc hộp đó từ hôm qua lúc anh tới đây. Chiếc hộp có kích cỡ tương tự như kích cỡ của tập giấy, và cũng trùng với kích cỡ của bản thảo cuốn sách.
Anh bóc chiếc hộp và khi nó lộ ra, anh dán mắt vào trang bản thảo đầu tiên trong hồi kí của Richard Drury.
Im lặng bao trùm căn nhà. Trên gác Phaedra đang ngủ say. Đường phố dường như không còn bất kỳ dấu hiệu nào của cuộc sống. Anh không thể lật mở từng trang một cách nhẹ nhàng. Anh lật mở các trang sách rất nhanh, để chúng xòe ra như hình rẻ qu/font>
Anh nghi ngờ rằng đây chỉ là một bản copy. Phaedra không thể nào lại bất cẩn đến nỗi để tập bản thảo ngay tại đây.
Rồi anh chợt nghĩ rằng liệu đây có phải là cái bẫy với những cám dỗ ẩn chứa bên trong, hoặc thậm chí những trang bản thảo ấy bị mất lại là một cách cô giảm bớt gánh nặng về lời hứa với Richard Drury. Cô không thể làm trái với lương tâm của mình, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác nếu điều đó xảy ra.
Nhưng nếu cô coi đó là một sự lừa đảo, một sự phản bội? Christian nghĩ rằng sự tan vỡ trong mối tình của người em mình không phải trả bằng một giá quá đắt. Christian cũng sẽ tìm cách để đền bù cho Phaedra mà không để cô nhận ra nếu Elliot yêu cầu.
Sau đó cô sẽ được bảo vệ nhiều hơn. Cô cũng sẽ không phải sống quá đạm bạc nữa. Chỉ cần cô ăn mặc hợp thời trang và sống tại miền Tây, cô sẽ là người thay thế xứng đáng cho vị trí của mẹ cô trong giới tri thức, cô sẽ không còn là một đứa con đáng yêu mà là một cô con gái kỳ quặc của người hàng xóm cư ngụ tại phía đông hôi hám của London: bà Artemis Blair.
Chỉ là một vụ ăn trộm nhỏ và cuộc đời cô sẽ trở nên tươi sáng hơn. Nhiệm vụ của anh cũng sẽ được hoàn thành. Không ai có thể rỉ tai nhau rằng Nam tước Easterbrook đã thuê một tên giết người nhằm tiêu diệt tình địch của mình. Những người con trai của ông ta sẽ quay trở lại và vờ như không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Anh sẽ không thể nhớ được anh đã tàn nhẫn và tính toán đến cỡ nào. Một nửa tốt đẹp hơn trong con người anh thậm chí không còn ngạc nhiên hay sốc nữa, và cũng không còn những tranh cãi, giằng xé nhiều trong tâm hồn về sự thật và những điều hệ lụy. Nó sẽ chỉ là một phần nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này. Thậm chí anh cũng không còn chắc chắn liệu thế giới ấy có còn bao gồm Phaedra hay không nữa.
Anh lại tiếp tục lật mở các trang giấy.
Phaera thức dậy muộn vào buổi sáng hôm sau và phát hiện ra rằng Elliot đã không còn trên giường cô nữa. Anh cũng đã mang hết cả quần áo đi và cô không biết liệu anh đã bỏ đi hay đang ở tầng dưới.
Cô đưa tay tới chiếc gối nơi anh đã gối đầu, cô chạm vào một thứ gì đó không phải là thứ vải mỏng và mềm của gối nữa. Cô chống khuỷu tay và
Bản thảo của cha cô nằm trong chiếc hộp, được gói bọc thô sơ trong một tờ giấy màu nâu. Dấu niêm phong trên tờ giấy bọc đã không còn nhưng sự đảm bảo của quân đội là tấm bình phong vững chắc cho chúng.
Cô gần như nghẹt thở, cô đã để nó trên mặt bàn khi cô đi vào cùng Harry và sau đó thì quên khuấy mất. Tất nhiên Elliot đã đoán ra được bên trong tờ giấy bọc có gì. Cả kích cỡ và màu sắc đều cho thấy đó chính là tập bản thảo.
Cô bật dậy và kiểm tra. Chắc chắn anh đã mở nó để biết chắc chắn bên trong nó có gì.
Chắc hẳn anh đã lấy những trang mà anh không muốn cô đem ra xuất bản.
Cô thở phào nhẹ nhỏm, đầy biết ơn. Cảm xúc đó bao phủ cô cho tới tận khi mắt cô mờ đi.
Cô ngồi xuống gắn tờ giấy bọc. Cô không thể nói cho anh biết cảm xúc thực sự của mình. Không phải bây giờ, và chưa thể được, thậm chí là không bao giờ. Anh đã không đúng khi lấy cắp tập bản thảo nhưng cô sẽ không quở trách anh hay đề cập tới nỗi đâu mà anh đã gây ra cho cô. Có lẽ là bây giờ…
Những ngón tay của cô dừng lại ở gói đồ. Cô ngẩng đầu lên, một trang mới mới được chèn thêm vào tập bản thảo, cô lấy nó từ tờ giấy bọc màu nâu.
Người yêu của ta,
Cô cần phải cẩn thận hơn với gia tài này của mình. Đó là loại tài sản có thể sẽ làm dấy lên sự tàn ác của lương tâm. Có rất nhiều người sẵn sàng lấy cắp.
Và bức thư cô đang nhìn thấy đây chính là một trong những minh chứng rõ ràng nhất.
Thật không an toàn khi cô lại để nó ở trong ngôi nhà này. Ta đã đem nó tới bảo tàng Anh. Ta sẽ thông báo với họ rằng cô đang chuẩn bị cho xuất bản cuốn sách này. Những người thủ thư sẽ giữ những trang bản thảo và cô sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng chúng khi cô đến tham quan lại nó. Những người quan tâm đến tập bản thảo ấy sẽ nhanh chóng biết thực sự giờ nó đang nằm ở đâu và cuộc sống cũng như căn nhà của cô sẽ không còn bị quấy rầy nữa.
Ta cũng không lấy đi những trang viết mà ta cần, vì thế cô cũng không cần kiểm tra lại. Ta rất sợ sẽ mất đi tình bạn tốt đẹp của ta chỉ bởi mối bất hòa xung quanh vụ việc này.
Cảm ơn cô rất nhiều vì bữa tối, nó thật tuyệt.
Một người bạn trung thành: Elliot.