Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Because You’re Mine

Chương 12

Tác giả: Lisa Kleypas

Không biết vì rượu sâm banh hay niềm vui từ đám cưới của anh, hay chỉ vì tâm trạng vui sướng của Logan, nhưng không khí của nhà hát Capital đã được cải thiện gấp trăm lần bình thường. Logan không nhớ có khi nào một buổi tập lại diễn ra tốt đẹp đến thế không. Các diễn viên tập trung và diễn rất tốt, và đám đông chuyên viên cũng làm việc rộn ràng và hoàn hảo đến từng chi tiết. Bản thân anh…như thể nguồn nhựa sống đã được phục hồi.

Ý thức rằng Madeline đang đợi anh ở nhà, rằng anh được tự do chạm vào cô, nhìn thấy cô, làm tình với cô bất cứ khi nào anh muốn, căng tràn trong anh niềm thỏa mãn mà anh khó có thể kiềm nén không bộc lộ ra ngoài. Không phải là anh chuẩn bị thừa nhận bất cứ điều gì của tình yêu hay tha thứ…anh vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Nhưng anh ý thức rằng sự hiện diện của cô trong cuộc sống anh là yếu tố thiết yếu cho sự tồn tại của mình. Tối qua, và hôm nay, là bằng chứng về điều đó. Trong khoảng hai mươi bốn giờ qua anh đã quay trở lại con người cũ, lại một lần nữa có thể quản lý Capital dễ dàng như trước.

_Xuất sắc!

Julia nói với anh trong buổi tập- chị, người chưa bao giờ tán dương anh vì chị tuyên bố là không cần phải quạt cho cái tôi ngạo mạn của anh lên cao hơn nữa. Họ đang tập vở kịch mới tên “Hoa hồng”, câu chuyện về một người ông già cứ mơ tưởng về cuộc sống hào nhoáng của quá khứ.

_Anh gần như khiến tôi trào nước mắt trong màn độc thoại về nhớ lại thời trai trẻ ấy_ Chị nói với anh.

_Đấy là phần được viết rất hay._ Logan đáp, bước về sau cánh gà với chị khi họ hướng về văn phòng.

_Và anh đã diễn xuất xuất sắc_ Juliua nói, đôi mắt chị long lanh đong đầy niềm vui. Chị mỉm cười nhẹ:

_Dường như anh đã lấy lại điều đã mất. Nhờ Maddy phải không?

Mặc dù Logan bực mình vì sự phỏng đóan của chị, anh không cãi lại. Anh chỉ đáp bằng tiếng gầm gừ.

Julia tiếp tục với vẻ vui sướng rõ ràng:

_Anh phải biết ơn Madeline đã chứng minh anh không phải là người bất khả xâm phạm.

_Tôi chưa bao giờ nói mình không thể bị tổn thương cả_ anh đáp lại_Và nếu tôi có ngầm để mình theo hướng đó, nó là vì một nguyên nhân hoàn toàn khác.

_Thật vậy ư?_Luồng mắt Julia đảo tròn trêu chọc anh. Chị đi vào văn phòng, ngẩng mái đầu vàng óng của mình ra ngoài cửa và thêm vào_ Tôi sẽ thích thú quan sát anh trong vài tháng tới, Logan. Thật thú vị để thấy phần nào của anh sẽ thắng trong cuộc chiến này đây- phần muốn được hạnh phúc hay cái phần cứ tránh xa khỏi bất cứ ai dám yêu anh.

_Tài năng của chị mà làm diễn viên thật lãng phí, thưa chị. _ Logan nói với qua vai mình, tiếp tục bước đi_ Với sức tưởng tượng của chị, chị phải là nhà văn mới đúng.

Tiếng cười của chị dõi theo anh từ đại sảnh. Khi Logan đến văn phòng của mình, anh đã thấy mái đầu đen quen thuộc ngồi trên ghế. Andrew, Ngài Drake, đang ngồi uống rượu trên bàn.

_Jimmy!_ Hắn la lên, cười toe toét_ Trông có vẻ là một anh chàng mới cưới hạnh phúc nhả?

_Mày muốn gì đây?_ Logan hỏi, bắt lấy tay hắn thật chặt.

Andrew mỉm cười và chỉ một cái thùng để bên cạnh bàn. Nó chứa một tá chai brandy, mỗi chai được buộc trong một cái bịch vàng.

_Tao mang quà cưới cho mày đây, Jimmy. Tao thừa nhận, tao rất giận khi mày không mời tao đến dự buổi lễ cưới, nhưng vì tình bạn lâu năm của chúng ta, tao bỏ qua đó.

Logan cầm lấy một chai rượu và quan sát một cách ngưỡng mộ. Chai rượu là loại rượu brandy Pháp ba mươi năm đắt tiền.

_Cám ơn , Andrew.

_Tao đã quyết định thử một chai trong khi chờ đợi mày_ Andrew nói._ Giống như trước vậy. Muốn một ly không?

_Tao sẽ lấy từ phòng nghỉ.

_Đừng lo. Tao đã mang một ly cho mày rồi nè. Không thể uống brandy với cái gì ngoài một ly đúng cỡ cả.

_Đáng ra tao đã mời mày dự lễ cưới._ Logan nói , ngồi trên gờ bàn khi Andrew rót rượu_ Nhưng mọi chuyện xảy ra vội quá.

_Tao có nghe nói._ Andrew nhìn anh với nụ cười đồng lõa, đôi mắt xanh của hắn sáng lên_ Dư luận xì xào là cô vợ mới của mày đã “vác ba lô ngược” rồi.

Hắn nhìn Logan một cách ngạc nhiên chế giễu:

_Có thiệt không vậy? Nhà Scott sắp có một tiểu Logan rồi à?

Logan nhấp ngụm brandy và gật mạnh đầu, chờ đợi câu châm chọc tiếp theo:

_Cũng đúng thôi._ Andrew nói vẻ xuôi xị, làm anh ngạc nhiên_ Đó là một con bé xinh xắn mà, không nói đến đôi mắt rất dễ dàng …và mày đâu dễ kiếm một đám khá hơn con gái của một tử tước được.

_Không định nói là tao bị bẫy hả?_ Logan hỏi_ Tao chắc mày phải nghĩ gì đó về chuyện này_ Anh nhấp một ngụm brandy một cách chậm rã , vị rượu cuộn trên lưỡi.

Andrew cười khì:

_Mày không bị mắc bẫy, Jimmy. Tao biết mày quá lâu rồi mà. Mày sẽ không cưới cô ta trừ khi mày muốn cô ta.

Andrew đã đúng…lý do duy nhất anh cưới Madeline vì anh muốn cô, cần cô. Cái bào thai là một cái cớ thuận tiện thôi. Lạ lùng là, Andrew có thể nhìn thấy điều đó dễ dàng như thế.

_ Chúng ta có giấu chuyện gì với nhau đâu, phải không?

Logan hỏi ,nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt và ý thức họ thật sự là anh em. Giờ đây anh đã hiểu vì sao họ có thể làm bạn với nhau lâu đến thế. Họ đã cảm nhận sự thân thuộc của tình ruột thịt bao năm nay rồi.

_Đương nhiên_ Andrew vui vẻ đồng tình.

Thôi thúc muốn nói hắn… “Andrew, anh là anh trai của em ” mạnh đến mức Logan phải cắn môi mình để không bật ra tiếng nói. Anh uống cạn ly brandy. Không có gì khó đoán về phản ứng của Andrew có trước tiết lộ này. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy chút vui sướng trước thông tin này. Nhưng Logan nghi ngờ điều đó. Hơn nữa, Adnrew sẽ bị ngạc nhiên, hồ nghi rồi cay đắng. Hắn sẽ quay lưng lại cha mình và cả Logan nữa, biết đâu hắn sẽ cắt đứt tất cả những mối quan hệ bền vững xung quanh. Logan không muốn nhìn người em cùng cha khác mẹ của mình tiếp tục lún sâu vào cờ bạc và nhậu nhẹt sa đọa như thế nữa.

_Sao mày nhìn tao như thế?_ Adnrew hỏi, nhướng đôi mày nâu lên_ Giống như cha tao vậy…như một nhà khoa học đang nghiên cứu vật thí nghiệm gì đó ấy.

_Xin lỗi._ Logan giãn mặt mình ra_ Tao đang nghĩ là mày có chút phờ phạc đó. Hôm qua ngồi sòng quá khuya phải không?

_ Một đêm như mọi đêm thôi mà._ Andrew thừa nhận với nụ cười gượng gạo_ Nhưng chuyện tao để sau đi. Tao chỉ đến để chúc mừng thôi.

_Nếu mày có rắc rối gì_

_Tao thì lúc nào chả có rắc rối chứ_ Andrew gác đôi giày lên bàn, không để ý những quyển sách và giấy tờ bên dưới chiếc giầy đầy bùn của mình_ Nhưng ít nhất cuộc sống cũng không nhàm chán. Nói tao nghe, Jimmy, cảm giác làm người đàn ông có vợ như thế nào?

_Tao mới cưới có một ngày_ Logan tư lự nói_ Còn quá sớm để rút ra kết luận nào cả.

Andrew nhăn mặt:

_Tao không thể chịu nổi nếu phải ăn cùng một loại súp mỗi đêm trong suốt quãng đời còn lại của mình đâu. Nhưng thời nay một người đàn ông có thể chuồn ra ngoài và tìm một chút khoái lạc mà, chỉ cần anh ta kín đáo thôi.

_Tao nghĩ thế._ Logan thì thầm, uống ly brandy của mình, Madeline đương nhiên không ở vị trí có thể phản đối chuyện anh có nhân tình. Nhưng anh không có ý muốn hạ nhục cô như thế…và mặc dù không nói ra, sự thật là không có người đàn bà nào có thể lay động anh như cô cả.

Andrew dường như có thể đọc ý nghĩ của anh, hắn phản ứng với một tràng cười không thể tin được.

_Lạy chúa, đừng nói với tao là mày đã yêu cô ta rồi nha.

_Không._ Logan gạt phăng đi, mắt anh rắn lại.

_Đúng đó. Tình yêu là thuốc độc, Jimmy à. Nhớ lại điều gì đã xảy ra vào lần cuối cùng mày vướng phải nó đi.

_Làm sao tao quên được_ Logan nói , giọng anh nhạt đi với tiếng cười bất chợt, và anh nhìn chằn chằm Andrew khi tiếng thì thầm buột ra sau đó và uống cạn ly bandy.

_Tao phải đi đây, Jimmy. Chúc may mắn, và tao nghe dư luận nói là mày sẽ sắp mở một vũ hội để giới thiệu cô ta ở nhà riêng. Nếu đó là thật, tao hy vọng nhận một lời mời.

Huýt gió, hắn vẫy tay tạm biệt và rời khỏi văn phòng, tiếng bước chân vọng lại từ đại sảnh.

***

_Không lý do nào Logan lại tổ chức một buổi tiệc lớn đến thế…không phải chỉ vì em chứ.

Madeline nhìn chăm chăm ngỡ ngàng trước danh sách khách mời viết tay, cố hình dung hình ảnh của sáu trăm vị khách đổ vào ngôi biệt thự trang nhã của Logan ở Luân Đôn.

_Không phải hoàn toàn vì em đâu, cưng à.

Julia tự lự đáp, ngồi gần khi chị viết danh sách thiệp:

_Bữa tiệc đồng thời thể hiện niềm kiêu hãnh của Logan. Hơn nữa thay vì để chuyện kết hôn với em thành một bí mật, anh muốn show nó ra, thể hiện rằng anh không thể hài lòng hơn được nữa với hoàn cảnh hiện tại. Không còn nghi ngờ gì là nó sẽ dập tắt những lời đồn đại vo ve-đặc biệt với những ai muốn nhận lời mời này.

Giật mình , Julia gạch một số tên và thay vào đó người khác, cố gắng soạn một danh sách khách mời hoàn hảo.

_Nhưng vì sao nó lại phải diễn ra ở đây?_ Madeline hỏi_ Logan ghét có hàng trăm con người đi dạo xung quanh nhà anh, săm soi mọi bề mặt và ngóc ngách bộ sưu tập tranh của anh-

_Đương nhiên rồi. Tuy vậy, anh biết rằng tổ chức một bữa tiệc tại nhà sẽ khiến mọi người thêm phấn khích. Nhiều người đã gần như năn nỉ để có một lời mời, và những ai đoán trước không được mời họ đã lập kế hoạch rời khỏi Luân Đôn vào đêm đó hết rồi.

_Anh ấy sẽ mất hết sự riêng tư.

Madeline nói, không thể nào chia sẻ niềm hào hứng với Julia được.

_ Chị chắc chắn là Logan biết , khi anh ấy cưới em thì anh ấy đã chấp nhận hy sinh hầu hết sự riêng tư. Anh ấy sẽ không thể hy vọng, một cô gái ở tuổi em sẽ yêu thích cuộc sống yên tĩnh như anh ấy. Em sẽ muốn khiêu vũ và đi xem opera, du lịch, tham gia câu lạc bộ và những nhóm giao tế xã hội…

Julia ngừng lại và liếc nhìn danh sách trên lòng mình kĩ hơn:

_Hmm, chị sẽ thêm vào vài người khách quốc tế…

Trong khi nữ công tước làm việc với danh sách khách mời, Madeline ngồi ở ghế và bật tiếng rên nhẹ. Cô bắt đầu hiểu điều Logan muốn ở cô, anh yêu cầu nhiều sự phô diễn hơn trong cuộc sống của mình. Không chỉ cô phải ngẩng cao đầu khi mọi người cố tâm quan sát xem cô có phô diễn hay không…cô còn phải hoạt động giữa đám đông với phong cách tự tin và lịch lãm- những điều mọi người mong chờ ở người vợ của Logan. Nếu cô không làm được, đó sẽ ảnh hưởng rất tệ đến Logan cũng như c . Vì sao anh lại đặt cô vào một tình huống thử thách khó khăn như thế, ngay khi họ vừa mới cưới nhau.

_Em không biết em có làm được không nữ.

Cô nói to lên , ngón tay xoắn chặt trong lòng.

Đôi mắt Julia sáng lên với niềm thông cảm:

_Maddy à…tất cả những gì anh ấy hy vọng là em sẽ chấp nhận thử.

Madeline gật đầu. Cô sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bởi vì cô yêu anh. Anh ắt phải hối hận vì đã cưới cô. Bất kể sẽ mất thời gian bao lâu, cô cũng buộc anh phải thừa nhận rằng anh đã lựa chọn đúng đắn người phụ nữ chia sẻ cuộc đời còn lại với mình.

_ Em sẽ hơn cả cố gắng_ cô nói_ và em sẽ thành công.

_Đúng rồi đó_ Julia nói với nụ cười ngưỡng mộ_ Em sẽ có một buổi ra mắt tuyệt vời, phải không nào?

_Em hy vọng thế.

Khi hai người phụ nữ đang nói chuyện và làm việc, một khay trà và vài miếng bánh sandwich được mang ra, nhưng Madeline không thể ăn được gì cả. Cơn chóng mặt vẫn là một vấn đề nan giải. Logan rõ ràng thể hiện sự bực mình trước tính kém ăn của cô và đe dọa sẽ gửi cô đến bác sĩ nếu cô không sớm cải thiện.

_Em sẽ không phải lo lắng đâu_ Julia trấn an cô_ Khẩu vị của em sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi. Em sẽ lấy lại những cân nặng đã mất, và còn lên thêm nhiều nữa.

Madeline đặt tay lên làn bụng phẳng của mình :

_Em thật sự mong điều đó. Ngay bây giờ dường như không có đứa trẻ nào cả.

_Đợi đến khi em bé bắt đầu động đậy và đá_ Julia nói, mỉm cười_ Và em sẽ không còn nghi ngờ gì về điều đó đâu.

Buổi chiều chậm rãi trôi đi, và Julia hứa là chị sẽ quay trở lại để dẫn Madeline đi với cô. Có một vài phụ nữ khác mà Madeline phải gặp.

_ Không phải tất cả bạn của chị đều ở Nhà hát, em biết đó_ Julia nói_ Kết hôn với một Công tước đã buộc chị phải có quan hệ với những người khả kính.

Nữ công tước là một người phụ nữ hết sức tử tế, Madeline nhận ra sau khi chị đã rời khỏi. Nó nói lên sự quan tâm của Julia với Logan, rằng cô sẽ phải thoát khỏi lối sống thường nhật để trở nên xứng đáng làm vợ anh. Ngồi thư giãn trên tràng kỉ ở góc phòng, Madeline làm mình bận rộn bằng cách đọc sách và khâu vá đến khi Logan về nhà. Anh bước vào phòng khách mang theo hương gió lạnh bên ngoài, mái tóc đen rối bời và gò má hơi ửng đỏ vì lạnh.

_Maddy!_ Anh nói, đi đến gần băng ghế.

Madeline ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy như thế mình bị chìm sâu vào đôi mắt xanh biếc không gợn mây ấy.

_Em đã ăn chưa?_ Logan hỏi.

Madeline lắc đầu:

_Em đang đợi anh.

Anh giơ tay đỡ cô đứng lên khỏi tràng kỉ, bàn tay anh ấm áp và rắn rỏi áp sau lưng cô:

_Buổi chiều nói chuyện với Julia thế nào?

_Chúng em đã làm một số khởi đầu, em nghĩ thế. Là khó khăn khi chuẩn bị cho một sự kiện lớn đến thế.

Anh nhún vai hờ hững:

_Chỉ là vấn đề lựa chọn thuê đúng người thôi.

Và khi họ đi vào gian đại sảnh lớn, Madeline muốn trượt tay mình qua vai anh, nhưng nghĩ rằng tốt nhất đừng nên. Chưa bao giờ Logan khuyến khích một sự vượt quá giới hạn nào từ cô, và cô nghĩ rằng anh sẽ ngăn chặn ngay nếu cô thử.

Trong vài ngày từ sau đám cưới , mối quan hệ của họ vẫn lịch sự và có chút căng thẳng như thế. Họ thảo luận những vấn đề chung chung và chọn lựa từ ngữ rất cẩn thận. Không có cái liếc nhìn tình tứ, không một nụ hôn hay cái vuốt ve thân mật. Chỉ khi đêm xuống, khi những kiềm chế đã tan chảy, Logan sẽ đến giường cô, im lặng cởi bỏ áo quần cô ra, và làm tình với cô đến khi cô mềm nhũn vì khoái cảm. Mỗi sáng anh rời đi trước khi cô tỉnh dậy.

_Buổi tập kịch tốt chứ._ Madeline hỏi khi anh dẫn cô vào bàn.

Logan làm cô thích thú khi kể lại câu chuyện Arlyss Barry nổi giận với diễn viên khác cùng diễn với cô ấy, và sự chống đối của vài diễn viên về hợp đồng anh kí với nhà hát lân cận.

_Daly vừa mới mất một cặp diễn viên chính, nên tôi định cho mượn một vài diễn viên diễn vở “Như bạn muốn”. Đổi lại, chúng ta sẽ dùng hai hay ba diễn viên của họ trong vở “Hoa hồng”. Không may là, các diễn viên đều phản đối chuyện đổi đó. Họ nghĩ họ không xứng để diễn ở Daly.

_Em không trách họ được._ Madeline nhận xét, nhìn anh từ một góc mắt khi hai người hầu mang khay và đĩa bạc lên.

_Nếu em là một diễn viên, em sẽ cố hết sức xuất hiện ở Capital.

_Tuy nhiên, họ sẽ phải làm mọi điều tôi bảo.

_Nhưng vì sao phải đi đến một hơp đồng có lợi cho Daly hơn là Capital vậy?

_Đúng hơn là cho sân khấu. Tôi không định cho phép cảm xúc cạnh tranh của mình làm hại cho sân khấu ở Luân Đôn_ bất cứ sân khấu nào, không chỉ là của tôi.

_Anh quả là người đàn ông của sân khấu._ Madeline nói với nụ cười bất chợt.

_Tôi là vậy mà.

Một cách khéo léo người hầu xếp những đĩa ăn trước họ và bưng món ăn thơm nức lên: gà sốt kem và sơri, rau và bánh mì bơ được xếp những hình trông rất kiểu cách, và những bánh pastry sốt hành pha trứng.

Khi Madeline nhìn chằm chằm vào món ăn Pháp, một cảm giác nhộn nhạo bắt đầu lấn át hết cơn đói. Cảm thấy chóng mặt, cô dịch người khỏi dĩa ăn và với tay lấy ly nước.

Logan nhìn cô với cái nhướng mày:

_Em lại không ăn._ Anh nói.

_Em không đói.

Madeline nuốt mạnh xuống trước cái áp lực trong cổ cô trong khi mùi thức ăn béo ngậy len vào mũi. Đẩy đĩa ra, cô nhắm mắt lại và thở bằng miệng:

_Mẹ kiếp_ Cô nghe Logan lầm bầm_ em không ăn đủ để mình khỏe mạnh, nói gì đến đứa bé.

_Em đã cố_ Cô đáp lại, mắt vẫn nhắm chặt_ Nhưng em cảm thấy mệt mỏi suốt.

Logan gọi một người hầu và nói anh ta mang nhiều thức ăn khác ra: thịt gà khô, và khoai tây nướng rưới sữa.

_Em sẽ chỉ trả nó lại thôi_ Maeline bướng bỉnh nói_ Em không thể ăn gì tối nay. Có lẽ em sẽ cảm thấy khá hơn vào ngày mai.

Họ chia sẻ với nhau cái nhìn câm lặng:

_Em sẽ phải ăn dù tôi có phải tọng nó vào họng em._ Logan nói_ Bây giờ em đã ở vào tình trạng này, em phải có trách nhiệm với con.

Ý buộc tội nhuốm nặng trong câu nói của anh.

_Em có muốn vậy đâu._ Madeline hét lên, cơn giận của chính cô cũng bùng nổ_ Anh cũng có lỗi như em mà._ Cô áp tay vào trán mình, thở nặng nhọc và ước gì cơn chếnh choáng biến mất.

Một khoảng im lặng ngắn bao trùm :

_Em nói đúng_ Logan nói cụt lủn_ Tôi không hề có chút ý nghĩ nào về hậu quả cái chúng ta làm tối hôm đó. Tôi đã quá nôn nóng muốn ngủ với em_ Anh có vẻ không thoải mái khi thêm và_ Hơn nữa, tôi chưa bao giờ phải lo về những chuyện này cả. Những phụ nữ…ờ , tôi biết trước em đều biết dùng những phương tiện phòng tránh rồi.

Madeline nhìn anh giữa những ngón tay. Có phải cô đang tưởng tượng hay anh đang thật sự hối lỗi?

_Phương tiện phòng tránh?_ Cô lặp lại_ Em không biết anh đang nói cái gì?

Logan mỉm cười:

_Chúng ta sẽ bàn về nó sau. Sau khi đứa trẻ ra đời.

Anh chuyển cái ghế ra đằng sau cô và áp cánh tay vào lưng cô, nhúng khăn ăn vào ly nước, anh áp nó vào vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô.

_Nhớ lại sữa em đã bón cho tôi khi tôi bệnh không?_ Anh thì thầm_ Em hứa là tôi có thể trả thù một ngày nào đó mà.

Cô bật một âm thanh nghe như nửa tiếng cười nửa rên rỉ:

_Em nên để cho anh chết luôn.

_Em đã cứu mạng tôi_ Logan nói_ Không cần biết động cơ của em là gì. Em đã chăm sóc tôi mặc dù cái tâm trạng tồi tệ của tôi và cái mùi nồng nặc của phòng bệnh.

Chiếc khăn vải ướt mát trượt khắp mặt cô và xuống cổ, làm cô dịu lại.

_Ít nhất tôi có thể đáp trả lại cái ơn này.

Cơn thắt nghẹn ở họng cô dịu xuống, cơn đau hình như đã giãn ra. Madeline mở mắt và thấy gương mặt Logan rất gần cô. Cách anh nhìn làm trái tim cô đập mạnh hơn. Đó chưa phải ánh nhìn yêu thương cô từng nhớ, nhưng ít nhất cái lạnh và xa cách đã biến mất.

_Em có thể làm bất cứ thứ gì em muốn_ Anh thì thầm, như thể anh đang dỗ một đứa trẻ làm nũng_ Chỉ cần nói với tôi thôi.

_Bất cứ điều gì ư?_ Cô run run bật cười_ Anh đã đặt mình vào sự liều lĩnh rồi đấy, khi đưa một lời đề nghị như thế.

Đôi mắt xanh của anh giữ chặt lấy cô:

_Tôi chưa bao giờ nói điều gì mà không có chủ ý cả.

Cô nhìn chằm chằm vào anh bối rối, đến khi người hầu quay lại với những món ăn mới và đặt nó trước họ.

_Cám ơn, George_ Logan nói, cầm lên một cái nĩa lên_ Đây rồi.

Cánh tay anh vẫn đặt sau lưng Madeline. Xiên một ít khoai tây nướng, anh giữ nó trên môi cô:

_Em có thể thử một miếng không, cưng?

Mặc cho cái cuộn nhộn nhạo của dạ dày, cô mở miệng và cắn nhẹ.Vị khoai tây nhạt và dính chặt lấy lưỡi cô. Nuốt xuống một cách chậm chạp, cô cố gắng không ọe nó ra.

_Một miếng nữa nào_ Logan nói như van vỉ.

Anh thật kiên nhẫn đáng ngạc nhiên, làm cô phân tâm bằng những cuộc nói chuyện ngắn, cánh tay rắn rỏi đỡ lấy lưng cô đàng sau khi anh bón cho cô. Anh thật dịu dàng, cho một người đàn ông to lớn đến thế. Mỗi miếng sau xuống dễ dàng hơn miếng trước, đến khi cô đã ăn được một nửa thức ăn trong đĩa. Cuối cùng cô lắc đầu với tiếng thở dài:

_Không ăn nữa đâu.

Anh dường như miễn cưỡng thu tay lại:

_Em chắc chứ.

Madeline gật đầu:

_Anh nên ăn đi. Thức ăn của anh nguội rồi kìa_ Cô nhấp một chút nước trong khi Logan ngồi lại vào chỗ của mình. Cô rất thích thú quan sát cử động của tay anh, cách những ngón tay dài xé cái bánh mì tròn, cách anh giữ ly thủy tinh. Hình như anh nhận ra cô đang nhìn anh, một câu hỏi không lời lơ lửng giữa họ. Cảm xúc anh liền khóa chặt lại…anh dường như thấy không thoải mái, như thể anh đã làm một điều gì không nên vậy.

Khoác tay gọi tráng miệng một cách cộc lốc, Logan giúp Madeline đứng dậy khỏi bàn. Những đêm trước họ đã cùng chia sẻ một hay hai giờ sau ăn tối ở phòng riêng, đọc và nói chuyện trước lò sưởi. Nhưng tối nay, Logan dường như không muốn bên cô nữa.

_Có lẽ tôi sẽ gặp em vào sáng mai_ Anh nói, tự nhiên vuốt má cô bằng ngón trỏ_ Tôi có chút việc phải làm trong thư viện.

Hàng chân mày cô xoắn lại, và cô giữ cho giọng mình nhỏ lại, dường như không nghe rõ:

_Anh sẽ không đến phòng em sau đó ư?

Nét mặt anh không thay đổi:

_Không. Tôi không làm phiền em tối nay đâu.

Logan bắt đầu quay đi, nhưng cô nắm nhẹ lấy cổ tay anh, và người anh cứng lại. Đôi mắt nâu to trong suốt nhìn sâu vào mắt anh:

_Em không phiền đâu_ Cô nói. Đó là lời mời gọi gần gũi nhất cô có thể bắt mình nói ra với anh.

Một sự im lặng lạ lùng chìm giữa họ. Logan hiểu quá rõ điều cô đang đề nghị. Anh muốn bật cười trước cái cách Madeline đang tuyệt vọng từ chối bảo vệ mình. Đó là sức mạnh đặc biệt của riêng cô, cô có thể bỏ qua hết mọi thứ và không tách mình ra xa khỏi anh. Anh ghen tỵ với cô– về sức mạnh mà anh không sở hữu ấy.

Anh cúi người xuống và chạm môi lên trán cô, thèm khát làn da cô cơ thể mềm mại của cô bên dưới miệng và tay mình…nhưng anh dịch người ra sau một nụ hôn bình thường.

_Ngủ ngon_ anh nói cộc lốc.

Madeline gật đầu, buộc mình nở nụ cười, và về phòng môt mình. Cô sẽ cho anh tất cả thời gian anh cần. Cô sẽ kiên nhẫn với anh, như với một sinh vật hoang dã e sợ cái chạm của cô…như một con thú cưng e sợ không dám đụng vào thức ăn trong bàn tay cô xòe ra cho bú mớm.

Thay vào một cái áo ngủ mỏng dài tay, cô rúc vào chăn dày. Từ từ hơi ấm của chính cô lan tỏa trong những lớp chăn đệm . Xương cô dường như đau nhức, đặc biệt là phần cuối sống lưng, và cô thay đổi tư thế nhiều lần đến khi tìm thấy vị trí dễ chịu nghiêng bên mình.

Giấc ngủ dường như không chịu đến . Madeline nghe những âm thanh của Logan đi vào phòng cách đó vài bước. Từ từ cô chìm vào giấc ngủ ngắn mơ mơ tỉnh tỉnh không cho cô chút yên bình nào. Tỉnh dậy từ giấc mơ sâu, cô thấy chân mình đang đau nhói, cô cố xoa bóp chân để xoa dịu nó. Đột nhiên cô sững người vì cơn đau như mũi dao cắt thịt ở bắp vế phải, cơ bắp như xoắn lại và phải bỏng. Cô không biết mình có bật tiếng rên không, nhưng ắt phải có, khi giọng Logan đột nhiên vỡ ra trong đêm tối và cô cảm thấy sức nặng của anh khi anh vào giường lật chăn tìm thấy cô.

_Maddy!_ Anh giục giã hỏi, tay anh trượt khắp người cô khi cô đã cuộn tròn người thành quả bóng_ Maddy, có chuyện gì vậy? Nói với anh-

_Chân em_ cô hổn hển. Thật lạ là hầu như cô không thể cử động được_ Đừng chạm vào em-

_Để anh_ Logan đẩy tay cô ra và rơi xuống chân cô– Cố thư giãn nào-

_Em không thể…

Nhưng cô đã dựa vào anh và giật bắn người khi tay anh chạm vào bắp chân đau. Anh tìm thấy bắp chân chuột rút và mát xa nhẹ nhàng đến khi cơn đau bắt đầu dịu dần đi. Madeline bật ra tiếng kêu dễ chịu, nằm dựa trên ngực Logan khi anh tiếp tục xoa bóp chỗ đau. Khi anh di chuyển qua chân kia, cô tự ngồi dậy thì thầm:

_Bên đó ổn mà_ Nhưng anh ra hiệu cô im lặng và tiếp tục xoa vuốt nó.

_Chuyện gì xảy ra vậy_ Anh hỏi , kéo chiếc áo ngủ của cô lên đến đỉnh đùi.

_Em thức dậy thấy chận bị chuột rút_ Madeline đáp, cảm thấy mơ màng. Logan dường như biết chính xác làm sao chạm vào cô, xoa bóp mạnh đến mức độ nào không làm cô đau đớn.

_Julia nói điều này có thể thỉnh thoảng xảy ra, nhất với phụ nữ trong tình trạng của em.

_Anh chưa bao giờ biết_ anh nói, có vẻ khó chịu._ Nó có thường xuyên không?

_Em không biết nữa. Đây là lần đầu tiên.

Một cách ngượng ngùng cô kéo chiếc áo ngủ xuống nơi mà nó bị kéo lên quá cao.

_Cám ơn anh. Em xin lỗi đã làm phiền anh.

Tay anh trượt khỏi người cô, và Madeline rên lên lăn người sang bên cạnh.

Có tiếng sột soạt anh cởi đồ trong bóng tối, âm thanh quần áo rơi suống sàn. Madeline mở mắt và nhìn thấy hình bóng anh trước mắt mình:

_Sao anh chưa đi?_ Cô ngập ngừng hỏi.

_Không, thưa bà.

Anh chiếm lấy chỗ bên cạnh cô:

_ Dường như bà quyết tâm có tôi trên giường bà tối nay rồi.

_Nếu anh ám chỉ là em đang cố bẫy anh…

_Rõ ràng là sự quyến rũ của tôi đã quá lớn để bà có thể chống cự lại. Tôi hiểu mà.

Cánh tay anh trượt vào ôm lấy cô, và nụ cười anh chạm vào môi cô.

Nhận ra anh đang trêu mình, Madeline đẩy vào ngực anh:

_Anh mới là người không thể chịu đựng nổi…

Cô thốt lên với nụ cười khi tay anh bao phía sau đầu cô.

_Hôn anh đi!

Anh giữ lấy cô thật chặt khi miệng anh phủ lấy môi cô trong sự khám phá dịu dàng, hơi thở anh phả nóng má cô. Tâm trạng đùa giỡn biến mất, nhường chỗ cho sự tập trung cao độ, sự dịu dàng mà cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ cho cô thấy lần nữa. Anh vuốt ve cơ thể cô bằng đầu ngón tay, vuốt những hàng lông mượt mà ở cột sống cô, đỉnh vú cô, nếp nhăn non tơ ở khoeo chân. Madeline nằm yên dưới anh, say tỉnh trong niềm khoái cảm, run rẩy chào đón miệng anh trườn xuống ngực cô.

Anh nấn ná ở đỉnh vú cô lâu lắm, mút và đẩy bằng lưỡi, biến chúng thành hai đỉnh vểnh lên cứng ngắt. Quằn quại cô cong người lên, khao khát cơ thể anh trên cô, trong cô, muốn anh nghiền nát cô bằng trọng lượng của mình…nhưng anh rụt lại, những ngón tay anh vẽ mềm mại trên cơ thể cô để lại những vết như bỏng lửa.

Tất cả ngượng ngùng đã rời bỏ cô, và cô thấy mình thở hổn hển nài xin anh, mở rộng chân mình cho anh, đến khi những ngón tay anh tách vùng cơ thể đau đớn ấy ra, lách vào trong với những cái trượt như trêu ghẹo.

Madeline với tay xuống nắm lấy chiều dài cứng nóng của anh, cái chạm của cô ngây thơ nhưng rất mãnh liệt. Logan hít một hơi dài và giữ cô thật chặt, một bàn tay to lớn ấp lấy tay cô. Giọng anh như lụa nhung nham nhám khi thì thầm vào tai cô:

_Maddy..ngọt ngào….thế này này…

Gầm lên thỏa mãn, anh dạy cô điều anh muốn, áp những từ ngữ dính vào nhau khi hôn khắp người cô.

Khi anh đến giới hạn của mình, Logan chỉnh cho cô nằm ngửa trên nệm và kéo chân cô quàng lên hông anh. Cơ thể bé nhỏ của cô, quá mềm mượt và đáp ứng, quấn chặt lấy anh, dễ dàng khít khao với anh như thể cô được tạo ra dành riêng cho anh. Đi vào cơ thể cô bằng một nhịp điệu chậm, anh nhấm nháp cảm giác bên trong cô, và hơi nóng bao phủ lấy anh. Gương mặt cô bên dưới anh, đôi môi nhỏ mềm xoắn lại, những tiếng rên nhẹ buột ra từ họng cô . Một cách từ từ anh thúc người vào cô, đẩy sâu vào trong đến khi Madeline trân người rên rỉ, cảm xúc xóay lộng trong nguồn giam hãm trắng nóng chực bùng nổ, và rồi Logan di chuyển nhanh hơn giữa đùi cô, đốt cháy sức nóng ngọt ngào chào đón của cô, để tất cả căng thẳng òa vỡ và dòng cảm giác nhấn chìm anh trong sự giải thoát tuyệt vời.

Sau đó, Logan vẫn nằm trong cô, giữ lấy cơ thể của cô trong tay anh. Làn da cô quá thanh nhã và thơm như đóa hoa nhài nở tỏa hương đêm. Cúi môi mình vào cổ cô, anh nếm thấy hương vị mằn mặn và chạm lưỡi mình vào dòng mạch đập nhanh ấy. Đó là một sự hưởng thụ mà anh thường không cho phép mình, nằm lại với cô sau giây phút ái â . Quá thân mật, và nguy hiểm.

Tiếng đồng hồ treo tường vàng dường như trêu chọc anh. Phớt lờ âm thanh đó, anh thư giãn bên cạnh Madeline, tay anh chôn sâu trong mái tóc dày của cô. Sau hết cô là của anh. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cô…đến khi nào cô vẫn không nghi ngờ là anh đã yêu mình.

***

Với buổi sáng sẽ đối diện với một nhà soạn kịch mà anh phải cho biết là vở kịch của anh ta phải biên tập lại rất nhiều, Logan quyết định địa điểm buổi gặp mặt ở quán cà phê Banbury. Anh thường có những cuộc gặp mặt ở quán cà phê này, nơi anh luôn chọn bàn gần cửa sổ lớn nơi có đủ ánh sáng. Không khí ở Banbury thường thư giãn và thoải mái. Hi vọng nó sẽ làm sáng tâm trạng người soạn kịch, vì anh định sẽ xem xét kĩ từng lời anh ấy viết.

_Mang một cái ghế to và đen đến đây_ Ông Banbury gọi đứa con gái, người giúp ông điều hành chỗ này_ Anh Scott tới nè!

Logan hướng tới cái bàn quen thuộc, dừng lại ở đấy và trao đổi vài câu với những người bạn và người quen biết. Banbury là nơi thu hút giới trí thức: nghệ sĩ, nhà triết học, và những soạn giả từ Fleet Street.

Một trong những người khách quen của quán cà phê, một thành viên của hội Nghệ nhân xã hội, tiến đến Logan khi anh đặt xấp kịch bản xuống, những tấm khăn sạch.

_Scott, thật may mắn được gặp anh ở đây sáng nay_ Người đàn ông, Ngài Beauchamp, thốt lên hào hứng_ Tôi định gặp anh bàn vấn đề này…xin lỗi, tôi có thấy là anh đang định gặp ai đó, nhưng nó không mất nhiều thời gian đâu.

_Cứ tự nhiên._ Logan trả lời, chỉ cái ghế bên cạnh anh.

Ngài Beauchamp ngồi xuống và nhìn anh với nụ cười rộng mở:

_Tôi không muốn làm phiền anh điều này, Scott , nhưng với những mối quan hệ gần gũi của anh với cộng đồng nghệ thuật và sự hào phóng anh đã cho nhiều nghệ sĩ-

Logan cắt ngang với cái nhướng mắt hiếu kì:

_Anh có thể đi thẳng vào vấn đề, thưa ngài. Tôi không cần rào đón đâu.

Ngài Beauchamp cười:

_Tôi tin là anh là người nghệ sĩ đầu tiên yêu cầu như vậy, tốt thôi. Tôi sẽ nói thẳng. Tôi muốn giúp cho một họa sĩ trẻ, một quí ông tên là James Orsini.

_Tôi có nghe về người này_ Logan nói, bị phân tâm vì nụ cười của người phụ nữ trẻ mang trà cho họ. Sự chú ý của anh ngay sau đó quay trở về Beauchamp.

_Orsini là một họa sĩ tài hoa, thể nghiệm cảm giác bằng ánh sáng và hình ảnh, đặc biệt cho một người đàn ông chỉ mới ở tuổi hai mươi. Vấn đề là, anh ta đang tìm một chủ đề để nhận được lời mời triển lãm các bức tranh của anh ấy-

Logan cắt ngang bằng nụ cười ngắn, nâng cốc café đen lên môi. Sau khi nhấp một ngụm, anh nhìn Beauchamp với ánh mắt xanh lóe sáng:

_Tôi biết điều anh đang hỏi. Câu trả lời là không.

_Nhưng không có nghệ sĩ nào được xem là quan trọng cho đến khi anh ta vẽ Logan Scott, và anh đã cho phép ít nhất hai mươi người làm điều đó, theo như tôi biết.

_Hai mươi lăm_ Logan nói.

_Tôi bảo đảm, anh sẽ chưa bao giờ tìm thấy niềm vui ngồi làm mẫu cho một nghệ sĩ vẽ như với Orisini.

Logan lắc đầu

_Tôi nghĩ là anh đúng. Tuy nhiên, tôi đã được vẽ nhiều hơn là bất cứ người diễn viên nào có thể nghĩ tới.

_Đó là vì anh thành đạt._ Beauchamp chỉ ra.

_Và tôi đã có đủ rồi. Tôi đã được họa trên sơn dầu, mezzotint, kim loại, tượng, rồi nến…nhiều lắm, mề đay, tranh, những miếng ghép lại…hãy để công luận chiêm ngưỡng một chân dung khác ngoài tôi đi.

_Orsini sẽ đồng ý bất cứ sự sắp xếp nào anh đặt ra. Có một số người cũng cảm thấy mạnh mẽ như tôi là anh phải cho một họa sĩ như anh ấy cơ hội vẽ anh. Lạy chúa, anh sẽ buộc tôi phải nài nỉ sao?

Logan nhìn ông ta với cái nhìn cảnh báo và nuốt thêm một ngụm cà phê. Trong khi Beauchamp chờ đợi câu trả lời, Logan xem xét các khả năng . Một lát sau , anh mỉm cười và nói:

_ Tôi có một đề nghị trao đổi. Nói với Orsini rằng tôi cho phép anh ta vẽ vợ tôi.

_Vợ anh?

Beauchamp buột ra với bối rối:

_Được rồi, tôi có nghe là anh vừa mới kết hôn, nhưng tôi nghĩ Orsini sẽ thích anh làm mẫu-

_Một chân dung của Bà Scott cũng thích hợp cho cuộc triển lãm. Nếu Orsini có thể nắm bắt được cái tôi thấy ở cô ấy, chắc chắn tôi sẽ trả công anh ta rất hậu hĩnh.

Beauchamp nhìn anh nghi ngờ:

_À…Bà Scott nổi tiếng là một phụ nữ rất quyến rũ-

_Cô ấy hết sức xinh đẹp.

Logan nhìn mông lung vào làn café đen trước mặt:

_Có một phẩm cách ngây thơ ở cô ấy sẽ không thay đổi ngay cả khi cô ấy sống đến một trăm tuổi._ Ngay lập tức anh nhắc mình nhớ lại_ theo tôi biết thì cô ấy chưa được vẽ bao giờ. Orsini may mắn nếu có cơ hội đó.

Ngài Beauchamp nhìn anh có vẻ thú vị:

_Tôi sẽ nói với Orsini rằng anh ấy phải vẽ cô ta, trong khi mọi người đều hiếu kì về người phụ nữ có thể làm anh điên đảo như thế.

_Tôi chưa bao giờ dùng từ đó.

_Bạn tôi ơi, không cần dùng từ khác đâu. Cái nhìn trên mặt anh khi nói về cô ấy…

Cười lục cục, Ngài Beauchamp đứng lên và gật đầu chào anh, quay trở về bàn của mình.

_Điên đảo cái mông tôi_ Logan gầm gừ, lật lật xấp vở kịch bản_ Tôi chỉ nói là cô ấy xinh đẹp thôi mà.

***

Orsini đồng ý lời đề nghị ấy ngay tức khắc, kèm theo một lá thư cảm ơn đến dinh thự nhà Logan vào sáng hôm sau.Trước tin về kế hoạch vẽ chân dung, Madeline phản ứng ngỡ ngàng.

_Tình trạng bầu bì của em sẽ bị phơi ra trước khi bức chân dung hoàn thành_ Cô la to với Logan trong thư viện, căng thẳng vò nát tờ giấy trong tay.

Logan đóng quyển sách trước mặt và quay ghế lại đối diện với cô:

_Một cái đầm thích hợp sẽ che giấu đi tình trạng thai nghén của em, và Orsini sẽ nhấn vào vòng eo của em chỉ với vài nét cọ thôi. Bên cạnh đó, nó sẽ cho em việc làm trong thời gian chờ đợi này.

_ Em có thể nghĩ ra rất nhiều thứ khác giá trị hơn để làm mà.

_Tôi muốn có một bức chân dung của em. Sau khi Orsini dùng bức vẽ để triển lãm, tôi dự định sẽ mua lại nó.

_Triển lãm á?_Madeline thốt lên, đỏ mặt_ Logan, em không muốn bị trình bày như thể em là một vật thể, một chiến lợi phẩm.

_Nhưng em đúng là như vậy_ Anh vặc lại. Ánh nguy hiểm lóe lên từ đáy đôi mắt xanh_ Em là của tôi, và tôi sẽ trưng em ra khi nào và nơi nào tôi chọn.

Madeine nhìn chằm chằm anh với đôi mắt to, quá ngỡ ngàng để nói.

_Cái gì đó?_ Logan hỏi, luồng mắt anh nhướng đến tờ giấy trong tay cô.

_Đây là danh sách những thứ cần thiết phải chi cho buổi vũ hội. Rõ ràng có một vài thứ phải tiết kiệm , và em muốn có lời khuyên của anh.

_Đem đến đây cho tôi xem nào.

Anh di chuyển ghế xa khỏi bàn và vỗ tay lên đùi, khoác một vẻ mặt làm cô thấy lúng túng.

Tiến lại gần, Madeline ngồi vào lòng anh, lưng cô thẳng đơ ra:

_Có lẽ anh sẽ thoải mái hơn nếu em ngồi ở đằng kia-

_Tôi thấy hoàn toàn thoải mái_ Anh nói, tay thít chặt hơn đến khi cô dựa vào ngực anh.

Cầm lấy tờ giấy từ tay cô, anh liếc xuống danh sách những con số. Trước ngạc nhiên của Madeline , anh dường như không nghĩ ngợi gì:

_Cũng gần như tôi nghĩ_ Anh bình thản nói.

_Nó đáng giá cả một gia tài_ Madeline đáp_ Em vẫn nói với nữ công tước nhiều thứ không cần dùng quá xa xỉ, nhưng chị ấy vẫn yêu cầu loại tốt nhất cho mọi thứ, và đã nhân lên nhiều lần so với số tiền em yêu cầu…vì sao anh lại cười như thế?

_Tôi không biết là em cảm thấy quá khó khăn khi xài tiền của tôi, cưng à.

Logan để tờ giấy sang bên và kéo Madeline vào ngực mình:

_Tiết kiệm là tốt, nhưng em không phải là vợ của một gã hát rong đâu.

_Đương nhiên là không rồi, nhưng chúng ta sẽ sống bằng gì cả năm còn lại đây?

Anh chơi với làn vải trên cổ áo cô và kéo nhẹ chiếc khăn bao phủ cổ áo và làn vai cô.

Một nụ cười chạm nhẹ góc môi anh:

_ Em có thể an tâm, Madeline. Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc như thế mỗi tuần trong suốt quãng đời còn lại của của mình.

Kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm anh, chân mày nhướng cao lên:

_Anh…chúng ta…có nhiều như thế ư?

_Bốn dinh thự, không kể một biệt thự nghỉ đi săn ở Wiltshire.

Để ý thấy sự chú ý của cô , anh tiếp tục bình thản tiếp:

_Chúng ta sở hữu một du thuyền, một nhà máy bia, một vùng đất xây dựng và trồng trọt, và một công ty khai thác khoáng sản ở thuộc địa. Thêm vào đó, tôi có đầu tư cổ phẩn vào công ty đường sắt và hàng hải, nó có rất nhiều lợi tức. Và tất nhiên, có bộ sưu tập tranh và nhà hát, cũng như một số tài sản chìm khác_ Anh dường như thích thú trước vẻ mặt như bị sét đánh của cô_ Bà có thể mở dạ tiệc bất cứ nơi nào bà muốn, thưa bà.Tôi không nghi ngờ là tôi có thể đủ điều kiện để tài trợ.

Mất một lúc cho Madeline có thể thu thập lại ý nghĩ mình. Dường như cô đã kết hôn với một đại gia còn lớn hơn cha mẹ cô hay chồng chị gái nào của cô, và nhiều hơn xa Ngài Clifton.

Logan nhìn vẻ mặt cô và bật cười, như thể anh có thể đọc được ý nghĩ của cô:

_Trước khi bà cài nút áo cao như thế, thưa bà, nên nhớ là tôi không phải thành viên của giai cấp quí tộc, và không có đứa con nào của bà sẽ có tước hiệu đâu.

_Điều đó không là gì với em cả._ Madeline đỏ mặt khi trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực trước ám chỉ rằng họ sẽ có thêm nhiều con nữa.

_Có thể đối với chúng thì có đấy.

_Chúng không cần tước hiệu để thể hiện mình. Chúng sẽ phải học cách đứng trên thành tựu của riêng mình, như anh vậy.

_Sao vậy, Bà Scott_ Môi anh cong lại với nụ cười trêu chọc Tôi nghĩ bà đang cố nịnh nọt tôi đấy.

Khi anh chỉnh cô trong lòng mình, Madeline cảm thấy phần cứng nhọn của anh căng lên bên dưới cô, và cô đỏ bừng mặt. Mặc dù lời nói của anh không phải không chào đón, nhưng thật không đứng đắn tí nào khi giữa ban ngày như thế. Một gia nhân biết đâu sẽ đi vào và ai đó có thể gọi họ.

_Logan_ cô nhợt nhạt nói khi môi anh trượt trên cổ cô Em có việc phải làm…

_Anh cũng thế.

Anh bắt đầu cởi nút phía trước áo cô, đẩy tay cô ra khi cô cố ngăn anh lại.

_Nếu một chị hầu đi vào thì sao?_ Madeline hỏi, run rẩy khi tay anh trượt vào trong áo bóp lấy ngực cô.

_ Anh sẽ nói cô ta rời đi.

Anh chạm bên dưới váy cô, ngón tay anh trườn dưới lớp quần lót và tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của cơ thể cô. Đôi mắt anh nheo lại phấn khích khi anh kéo cô ngồi xoài hai bên hông anh, và có âm thanh vang lên khi anh xé lớp vải mỏng manh của quần lót.

_ Không phải ở đây…hãy lên lầu…

Madeline van nài, mặt đỏ lựng vì bối rối. Cơ thể anh rắn rỏi và quyền lực giữa chân cô, những cơ bắp cứng lại khi anh đặt cô cưỡi lên anh.

_Ở ngay đây_ Logan nói, với tay xuống mở khóa quần. Một tiếng cười không ra hơi buột ra khi thấy cô cứ nhấp nhổm trong lòng anh.

_Ngừng nhìn cái cửa chết tiệt ấy đi.

_Em không thể._ Cô hổn hển khi cảm thấy anh đi vào trong cô, một áp lực mạnh trượt dễ dàng vào chiều sâu ẩm ướt.

_Ôi, chúng ta không nên…

_Quàng tay quanh vai anh_ Anh nói, giọng khàn lại. Thì thầm lời chỉ dẫn, anh hướng dẫn cô bằng tay mình khi cô dập dình lên xuống trên chiều dài căng phồng của anh.

Mắt Madeline nhắm chặt lại vì khoái cảm. Tay cô cào cào trên chiếc áo chẽn và áo sơ mi của anh, rờ rẫm nắm ấy bờ vai vững chãi. Họ cong người quằn quại ưỡn vào nhau, trong khi Logan làm tiếng rên rỉ của Madeline nín bặt bằng miệng mình. Cô chưa bao giờ tin mình có thể làm điều này…dơ dáng ngồi xoài trên anh, đâm sâu mình vào trong anh, phá bỏ mọi nguyên tắc đã bắt rễ sâu trong cô bao lâu nay từ những năm tháng trưởng thành. Nhưng Logan đã khuyến khích , đòi hỏi và cô từ bỏ tất cả xấu hổ trong vòng tay anh. Anh lấp đầy cô với những cú thúc sâu hơn, niềm khoái cảm càng lúc trở nên cao hơn và mạnh hơn đến khi cô rúng động vì niềm cực khoái lan tràn khắp châu thân. Cơ thể Logan cứng lại bên dưới cô. Hàm răng anh cắn vào vai cô cơn đau ấy bằng cách nào đó thổi bùng lên niềm sung sướng đến bủn rủn trong cô.

Sau đó, khi Madeline đổ người vào ngực anh, Logan mỉm cười vào làn tóc rối của cô:

_Những buổi sáng ở Capital, khi em giúp anh với những chồng giấy tờ và thư từ…anh đã muốn làm điều này với em.

_Điều này sao?_ Madeline lặp lại , ngẩng mặt nhìn anh mơ màng. Cô cảm thấy hoang mang, lùng bùng như thể cô vừa chuốc rượu say_ Em không biết.

_Nếu bà nhìn vào đúng chỗ, thưa bà, và sẽ thấy ngay bằng chứng đấy.

_Ôi_Nhấc mình lên bằng khuỷu tay, cô mỉm cười với anh_Trong trường hợp này, em yêu cầu anh không được thuê thư kí nữ đâu đấy.

_Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn_ Logan khàn khàn nói, chiến đấu với thôi thúc bảo bọc cô như cô mèo con và trao những lời yêu thương âu yếm tràn đầy trong tâm hồn anh. Mặt anh rắn lại và nghe tiếng mình lành lạnh thêm vào…_ Vào lúc này.

Logan giữ mặt mình kín bưng khi nhìn làn ửng hồng nhạt đi trên mặt cô. Một cách cẩn thận Madeline thoát khỏi anh và bắt đầu chỉnh sửa lại y phục mình. Mặc dù Logan hối hận vì thốt ra những lời nói nhẫn tâm ấy. Nó vẫn là cần thiết. Tốt nhất là cứ phá hỏng những giây phút thân mật giữa họ còn hơn để cô tin rằng cô quan trọng với anh. Anh đã phạm sai lầm tin cô một lần rồi. Nó sẽ không có lần thứ hai.

Bình luận