Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiêu Hủy (Burn)

Chương 8

Tác giả: Linda Howard

Vào buổi sáng, hôm chiếc tàu được biết sẽ khởi hành cho hải trình du lịch hai tuần, Sydney thức dậy rất sớm – Cô ghét sự vội vàng. Cô lúc nào cũng làm điều gì đó ngu ngốc khi cô vội vã, giống như lần cô mang hai chiếc giày của hai đôi khác nhau, hay khi cô quên không mang nữ trang trong một bữa tối trang trọng. Cô cố gắng để trấn tĩnh và có tổ chức, nhưng hiếm khi làm được. Lần này cô không muốn ở trong tâm trạng vội vã để rồi cô quên mang theo hành lý, hoặc để quên hộ chiếu. Với suy nghĩ đó, cô kiểm tra hai lần để chắc chắn là nó nằm yên trong túi xách của cô.

Tuần lễ vừa qua thật vui vẻ. Ngủ lơ mơ vì chơi bi-a 16 lỗ, đi mua sắm, tán dóc đến rạng đông. Sydney thật sự rất thích dùng thời gian với Caro. Chỉ có vài người, mà với họ Sydney có thể thật sự thư giãn, và Caro là một trong số đó. Nét đặc trưng của cô ấy là thoải mái, trung dung, và nhìn mọi thứ qua lăng kính hóm hỉnh. Sydney không thể không nhận ra hai người bạn tốt nhất của cô hoàn toàn khác biệt, dù vậy, cô yêu cả hai.

Well. Không hoàn toàn khác biệt. Jenner đã có khuynh hướng hài hước, mặc dù nó hướng đến sự mỉa mai tinh quái. Mặt khác, chẳng có điều gì về Jenner là thoải mái ; ngay cả khi cô đang thư giãn, cô dường như vẫn đang căng tràn năng lượng. Cô cảnh giác nhiều hơn thoải mái, có phần dễ cáu, và sự mãnh liệt đối với những thứ cô thích cũng ngang bằng với những thứ cô ghét.

Có lẽ đó là cảm nhận riêng của Syd về sự chông chênh đã làm cô chú ý đến Jenner khi họ ngồi cùng bàn trong một bữa tiệc tối từ thiện. Đối với người quan sát tình cờ, Jenner có vẻ trấn tĩnh, kiềm chế, mọi thứ về cô đầy dè dặt và tự chủ, từ chiếc đầm dạ hội, đến cách trang điểm, nữ trang. Syd, ngược lại, quá nhạy cảm trước những biểu hiện của người khác, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nhạo báng hoặc chê bai nào, cô nhận ra một chút loé sáng thiếu tự tin trong đôi mắt Jenner khi cô ấy nhìn những món đồ bạc với ánh mắt hoang mang. Ngay lập tức Sydney biết rằng Jenner đã ở ngoài tầm hiểu biết, rằng đây là bữa tối long trọng đầu tiên mà cô ấy có mặt, và rằng cô ấy không có ý niệm nào về cách xử lý với việc bày binh bố trận quá đáng của những cái nĩa và muỗng.

Thông thường, việc thực hiện hành vi đầu tiên, dù nó có phải là một cuộc nói chuyện làm quen hay thứ gì khác, cũng gây khổ sở cho Syd, và cô phải chuẩn bị tinh thần cho chính mình từ trước ; tuy nhiên, đêm hôm đó, điều cô đã làm thật quá đơn giản và dễ dàng như sự hít thở vậy, cô không phải suy nghĩ về nó chút nào hết. Cô bắt được sự chú ý của Jenner, khéo léo nhấc cái nĩa đúng lên, và có được một người bạn suốt đời.

Thoạt đầu, cô đã e ngại cha cô sẽ không thích Jenner. Ông là người không dễ qua mặt, và sau cuộc hứa hôn thảm họa của cô kết thúc, ông trở nên khắt khe trong việc chắc chắn không để cho ai khác chiếm giữ lợi thế của cô. Nền tảng của Jenner không thực sự tỏa sáng ; việc trúng giải xổ số không được lưu tâm cùng với ý nghĩa tôn trọng giống như sự làm việc hai mươi giờ một ngày và có những quyết định khôn ngoan ảnh hưởng đến hàng ngàn người, đặt hy vọng vào những điều tốt nhất. Chẳng có kỹ năng hay tài năng dính líu với việc trúng số; nó chỉ là may mắn bất ngờ. Và cô ấy mới đến Bắc Florida, nên không ai biết điều gì về cô khác hơn những thông tin hời hợt nhất. Điều làm cha Syd lo lắng là không biết cô ấy có phải là người bạn trung nghĩa hay không, hay chỉ lợi dụng Syd như một phương tiện giúp cô ấy hoà nhập vào xã hội.

Trong sự ngạc nhiên của cô, hai người họ lại ăn ý với nhau. Jenner không bận tâm về xã hội, cô ấy chỉ là chính mình thôi, và điều đó bao gồm việc làm bạn của Syd – chỉ có vậy. Thật khó hiểu khi trở thành tâm đầu ý hợp với một người, cô nghĩ thế. Đôi khi, chỉ là tình cờ, và cô quá đỗi vui mừng khi một trong những lần đó là với Jenner.

Thông thường, ý nghĩ về hai tuần lễ liên tục được lấp đầy với những sự kiện long trọng tiếp nối nhau sẽ gần như làm tê liệt Syd trong sự khiếp sợ, nhưng không biết bằng cách nào việc ở trên một con tàu lại tạo nên điều khác biệt. Toàn bộ bầu không khí dễ chịu hơn. Ở trên một con tàu nghĩa là ở trên một thế giới hoàn toàn khác, nơi thế giới bên ngoài không thể xâm nhập. Không có những cuộc điện thoại ngoài phạm vi, và người ta bận tâm đến việc thư giãn và vui vẻ hơn là việc họ hay bất kỳ ai khác trông như thế nào. Cô thích những chuyến du lịch tàu biển chung chung, và chuyến đi này không chỉ hứa hẹn được vui vẻ, mà còn vì nó quyên góp tiền cho vài mục đích rất tốt đẹp. Cô chỉ hy vọng Jenner cũng được vui vẻ ; Jenner đã ham mê kiểm soát đến thế – ít nhất khi ở trong tầm công việc, bởi vì cô ấy không ở trong tình trạng đó đối với việc gì khác – việc tránh xa khỏi tất cả công việc hoặc sẽ làm cho cô ấy hết sức khuây khỏa, hoặc gây ra thêm bứt rứt cho cô ấy, và Syd không có cách nào biết được cô có thất bại hay không cho đến khi họ thật sự ở trên biển.

Nhưng, dù cho Jenn có cư xử khác thường vào lúc đầu, có lẽ rồi cô ấy sẽ thư giãn và họ có thể có những trò vui. Thế giới vẫn tốt mà không có cô ấy trong mười bốn ngày. Không có ai trên thế giới Syd thích thú cùng trải qua nhiều thời gian đến thế. Tính chiếm hữu của Jenner đối với thế giới mạnh mẽ đến nỗi trở thành vui nhộn. Jenner có vài đặc điểm mà Syd phải thừa nhận tuy cô không sở hữu : Mạnh mẽ, tự tin và những chuyện nhảm nhí để cô ấy nhìn cuộc đời bằng sự thận trọng và dám đương đầu với nó trong cái chớp mắt đầu tiên.

Syd buông một tiếng thở dài thật nhẹ. Bản thân cô không có chuyện nhảm nhí nào – không hề có, không ngay cả với những thứ bé như hạt đậu. Có lẽ một ngày nào đó…

Chiếc Limo trờ đến phía bên phải của Caro để đón cô đúng giờ. Trong lúc người tài xế có cái bảng tên mạ vàng mờ xỉn nói “Adam”, chất số lượng hành lý bao la của cô vào trong khoang hành lý; Sydney trao cho Caro một cái ôm chân thành, họ đã hứa rằng sẽ lại tụ họp cùng nhau lần nữa và chờ đợi cho đến lần gặp tới, rồi Sydney bước đến chiếc Limo. Cô ném một cái liếc nhanh, lo âu vào người tài xế. Cô đã có một số lượng hành lý khổng lồ, và cô muốn tạ lỗi, để thanh minh rằng cô đã đóng gói hành lý ở cách xa nhà cho hai tuần và có rất nhiều sự kiện xã hội trên tàu, chiếc tàu và – Cô nén lại cả lời tạ lỗi lần lời thanh minh. Trước tiên, về sự tin cậy của anh ta, Adam không cau có, hoặc có vẻ thiếu kiên nhẫn, hoặc bất kỳ điều gì. Thứ hai, anh ta là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, lực lưỡng, loại người luôn gây ra cho cô nhận thức dằn vặt về những thiếu sót của riêng cô, một trong những điều đã thôi thúc cô tạ lỗi về mọi thứ.

Cô ổn định chỗ ngồi và đặt túi xách của cô kế bên cạnh cô, nghĩ đến lúc cô ký vào biên nhận thẻ tín dụng cho chiếc Limo, cô sẽ thêm vào một ít tiền thưởng cho dù nó đã được tính vào giá sẵn rồi. Bất kỳ ai xử lý số lượng hành lý đó mà không một lời phàn nàn đều đáng được khen thưởng hậu hĩ.

Khi chiếc Limo thoát ra khỏi lề đường, Sydney nhìn ra ngoài cửa sổ vào những ngọn đồi ngập nắng, và màu xanh của Thái Bình Dương xa xa phía bên phải cô. Thật là một ngày thú vị khác nữa; mọi ngày cô ở đây đều tuyệt vời, viễn cảnh về mười bốn ngày khác với thời tiết tuyệt đẹp hiện ra phía trước cô, làm cô mỉm cười.

Cô kiểm tra đồng hồ, một chiếc Cartier nạm kim cương mà cha cô tặng nhân dịp sinh nhật mười tám. Cô sẽ là một trong những hành khách đầu tiên lên tàu, nhưng nếu chuyến bay của Jenner đúng giờ, và xe Limo của cô ấy có được thời gian tốt đẹp xuyên qua giao thông đông đúc, rất có khả năng cô ấy đến cùng lúc. Syd sẽ yên tâm rằng cô ấy không muộn mất thời điểm này. Cô ấy biết cô có thói quen sợ hãi việc không đúng giờ., và cô ấy chắc chắn sẽ cố không đến trễ, nhưng cũng giống phần lớn những thứ khác, thời gian dường như ở cách xa tầm kiểm soát của cô. Cô chưa bao giờ có ý định đến trễ, đúng là điều trái ngược, nhưng…Cô cố làm tốt hơn, đặc biệt trong thời gian họ ở trong chuyến hải hành.

Cô đã không chú ý nhiều đến khoảnh sân vườn khi Adam lái với tốc độ ung dung xuyên qua một khu vực sang trọng bao quanh cộng đồng có cổng rào nơi Caro sống. Dù sao đi nữa cô không biết những con đường trong San Diego, vì thế cột mốc ranh giới chẳng có ý nghĩa gì với cô. Thay vì thế cô để trí óc của cô lan man khi cô nghĩ về những ngày sắp tới, tắm nắng trên ban công riêng của họ, những thức ăn tuyệt vời mà thật ra cô có thể không ăn nhưng sẽ vô cùng thích thú bởi vì mọi người đều biết số calories trong chuyến hải hành không thể tính được, có lẽ ngay cả thỉnh thoảng cô uống một ít cũng là quá nhiều, và khiêu vũ với một vũ công gốc Latin đẹp trai của phòng nhảy. Uh-huh, chắc chắn rồi. Cô không biết khả năng kềm hãm sự buông thả của cô, nên cô sẽ không uống quá nhiều – cô chưa bao giờ như thế – và cô đã học cách khiêu vũ đôi. Cô chắc chắn cũng không khiêu vũ với vũ công. Nhưng cô và Jenner sẽ thư giãn, thích thú với bản thân, có lẽ tán tỉnh đôi chút cho dù chỉ là ai đó an toàn với lứa tuổi bảy mươi của ông ta, và có một kỳ nghỉ thật sự.

Với một cú giật nhẹ, chiếc Limo dừng lại trước báo hiệu Stop, và những ổ khoá cửa kêu lách cách. Hoang mang, Sydney liếc nhìn người lái xe, vì tất cả những lần dừng lại khác êm ái như lụa, và tại sao những cánh cửa lại mở khoá lúc đang gài số ? Thông thường chúng đã tự động khoá lại ngay sau khi chiếc xe vào số tới.

Cửa hành khách phía bên kia của cô mở ra và một phụ nữ tóc đen trượt vào chỗ ngồi, rồi đóng cửa với một tiếng dập mạnh. Sydney nhích ra xa cô ta, quá hoảng hốt để có thể làm được nhiều hơn việc tạo ra vài âm thanh rời rạc. Chiếc xe khởi hành trở lại và một lần nữa khoá cửa lại kêu lách cách. Bối rối, cô nhận ra tiếng lách cách đầu tiên xảy ra khi họ mở khoá. Điều đó nghĩa là anh ta đã sang số trong công viên.

“Adam.” Cô bắt đầu, cảnh giác đẩy sang một bên sự ngượng ngùng hoảng hốt của cô khi chiếc xe tăng tốc độ. Cô nhích sát cạnh chỗ ngồi, nắm chặt tay nắm cửa khi cô vươn tay gõ nhẹ vào vách ngăn tách rời họ. Dĩ nhiên cô nhận ra họ đã đón một vị khách không mong muốn. Anh ta sẽ phải kềm chế, quay lại và nói với người phụ nữ …

“Chỉ cần ngồi yên. Quý cô Hazlett.” Người phụ nữ nói với một giọng điềm tĩnh. Cô ta lấy tay ra khỏi túi áo ấm làm lộ ra một khẩu súng màu đen xấu xí. “Nếu cô làm đúng như chúng tôi nói thì cô sẽ không bị đau.”

Chúng tôi.

Người lái xe đã biết trước rồi. Anh ta cố tình dừng lại để ổ khoá được giải thoát và người phụ nữ có thể vào trong. Mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước; anh ta biết rằng cô ta sẽ ở đây.

Sau một lúc, khoảnh khắc choáng váng, Sydney nín thở, cô giữ chặt lấy túi xách của cô, bởi vì nó thực sự là tất cả những gì cô có thể nắm giữ. Việc bắt cóc vẫn luôn xảy ra khi người ta có tiền, và cha cô có rất nhiều tiền, nhưng sự an ninh trong giới của họ chủ yếu giới hạn trong những biện pháp an ninh tại nhà. Cô biết vài người dùng đội bảo vệ an ninh cá nhân, nhưng rất ít, bởi vì phần lớn con người muốn sống cuộc đời của họ như bình thường. Trong chừng mực cô biết, cha cô chưa từng nhận một lời đe doạ bắt cóc. Và lúc này, ở đây, cô ở trong một chiếc xe hơi bị khoá với hai kẻ lạ mặt, một trong họ chỉa súng vào cô.

Đừng hoảng loạn. Đừng hoảng loạn. Cô tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác. Nếu cô hoang mang cô sẽ mất kiểm soát, bắt đầu khóc và la hét, và dù sao thì cũng có vẻ không quan trọng để làm như vậy. Tất cả những gì cô nghĩ đến là cha cô sẽ đau khổ như thế nào nếu cô bị giết, vì vậy cô không nên làm điều gì ép buộc những kẻ này bắn cô.

Mọi thứ sẽ kết thúc, họ sẽ yêu cầu một món tiền chuộc, cha cô sẽ trả và họ sẽ để cô đi. Tất cả những điều này sẽ trải qua rất nhanh.

Cô đã nhìn thấy mặt họ. Đó không phải là dấu hiệu xấu sao ? Cô chẳng đã đọc ở đâu đó rằng những kẻ bắt cóc có ý định thả con tin sau khi chúng lấy tiền thì luôn che dấu khuôn mặt để không bị nhận dạng hay sao ? Nếu một tên bắt cóc không cố gắng che dấu nhân dạng của hắn ta hay chị ta, chúng thường không có ý định để con tin sống sót.

“Người ta đang mong đợi tôi.” Cô buột ra, liều lĩnh. “Tôi được cho rằng sẽ tham gia trên một chuyến du lịch biển bằng tàu. Tôi đang trên đường đến đó…” Nhưng họ đã biết điều đó, đúng không ? Sau rốt, “Adam” là tài xế của cô. Anh ta có nhiệm vụ đón cô đến bến tàu. Cô đổi sang chiến thuật khác. “Tôi có tiền. Tiền mặt…”

“Chúng tôi không muốn tiền của cô.” Người phụ nữ nói. Cô ta cao, với mái tóc sẫm màu cắt ngắn và có phần tao nhã, dù cô ta không đặc biệt xinh đẹp. Giọng cô ta không cay nghiệt hoặc hằn học, thứ Sydney nghĩ rằng đã chuyển qua cho khẩu súng trên tay cô ta.

“Nhưng… Tôi…” Giọng Sydney nhỏ dần, bởi vì trí óc của cô trở nên trống rỗng. Nếu họ không muốn tiền của cô. Họ muốn điều gì ?

“Hãy giữ bình tĩnh.” Người phụ nữ nói. “Làm chính xác như chúng tôi nói, và khi tất cả những điều này trôi qua, cô và bạn cô sẽ được phép đi khỏi, hoàn toàn bình yên vô sự. Nhưng nếu cô cố lôi kéo bất kỳ đống phân John Wayne* nào, bạn cô sẽ phải trả giá cho điều đó. Hiểu không ?”

(*John Wayne : diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất film nổi tiếng của điện ảnh Mỹ khoảng giữa thế kỷ XX với những vai diễn anh hùng và cowboy.)

Suy nghĩ của Sydney vỡ tung thành từng mảnh lần nữa. Họ đã bắt giữ Caro ? Nếu họ không muốn tiền thì tại sao ? Và thậm chí còn rối rắm hơn nữa – John Wayne ? Cô ấy?

“Chúng tôi đã có cô Redwine rồi.” Người phụ nữ nói tiếp. “Trong một lúc nữa, chúng tôi sẽ sắp đặt để cô nói chuyện với cô ấy. Với cách đó mỗi người các cô sẽ biết người kia có ổn không – vào lúc này.”

Không phải Caro. Jenner.

Một chuỗi cười cuồng loạn trỗi lên trong cổ họng cô, đe dọa bóp nghẹn cô. Oh. Chúa ơi. Jenner là người mà họ phải sắp đặt để John Wayne nói chuyện, không phải cô.

“Yên nào.” Người phụ nữ nói gay gắt, quan sát nhanh sự kiểm soát của Sydney đã trở nên căng thẳng.

Sydney nắm túi xách của cô chặt đến nỗi khớp ngón tay cô trắng bệch, ngực cô phập phồng trước sức ép và nhịp độ của sự hít thở. Bờ môi cô có cảm giác tê cóng. “Các người muốn gì ?” Cô thì thầm, và những giọt lệ làm cay mắt cô. Nhanh chóng, cô lau chúng đi, không muốn tỏ ra yếu đuối, dù cho cô biết người phụ nữ đã nhìn thấy chúng và biết rất rõ chúng có ý nghĩa gì. Họ muốn làm cô run sợ. Họ muốn làm cô trở nên kinh hoàng đến mức làm mọi điều họ nói, mỗi khi họ nói điều đó. Tốt thôi, chúc mừng – Cô đã ở đây sẵn rồi.

“Sẵn sàng làm khi cô được bảo.” Là câu trả lời duy nhất cô có được. “Nếu cô hợp tác, cô sẽ được đối xử tốt. Kinh nghiệm này sẽ không trở thành khó chịu.”

Chiếc Limo đổi hướng êm ái. Phía trước, vài khách sạn hiện ra hai bên đường, một số cao hơn những cái khác, một số nghèo nàn và bình dân, những cái khác chào đón hơn. Sydney mụ mị nhìn vào chúng. Luôn có nhiều người ở quanh các khách sạn; có lẽ cô có thể thu hút sự chú ý của ai đó, dù cửa sổ của chiếc Limo có màu tối đến mức cô không nhìn thấy được bao nhiêu. Và sẽ ra sao nếu cô thấy rõ ? Điều gì sẽ xảy ra ? Người phụ nữ này có bắn cô không ?

“Chúng ta sẽ đi vào trong khách sạn.” Người phụ nữ nói bằng một giọng thấp, điềm tĩnh. “Không gây rắc rối, không dấu hiệu nào rằng chúng ta không ở tình trạng tốt nhất của những người bạn. Tôi nhắc lại : Làm như cô được bảo, cô và quý cô Redwine sẽ không bị đau đớn. Chúng tôi sẽ ghi danh lấy phòng, và cô sẽ đưa thẻ tín dụng của cô và ký vào giấy đăng ký theo cách thức giống như chúng ta đã làm hàng trăm lần trước đây, rồi tất cả chúng ta sẽ đi lên bằng thang máy. Tôi sẽ trông chừng. Tôi sẽ nhận ra nếu cô làm điều gì khác, nếu cô cố viết nguệch ngoạc một thông điệp hoặc đảo mắt với tay nhân viên… bất kỳ điều gì. Nếu cô làm điều gì ra khỏi những điều bình thường, quý cô “Rượu-vang-đỏ” sẽ phải trả giá.”

Lời đe doạ đó làm đông cứng bất kỳ ý nghĩ nào của Sydney về việc cố chạy trốn, cố thực hiện một cuộc đào thoát nhanh. Sinh mạng của Jenner tuỳ thuộc vào cô, vào điều cô làm hoặc không làm. Oh. Chúa ơi. Cô chưa bao giờ có thể thực hiện một hành động hữu ích đáng nguyền rủa nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không thể xoay sở điền vào phiếu thu thập thông tin của khách sạn mà không tỏ vẻ gì như là con chồn kế bên cô đang chỉa khẩu súng chết tiệt vào cô ? Cô không phải một diễn viên, cô không phải chiến binh, và cô cũng không có đến một cái xương dũng cảm nào trong cơ thể. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô cứ khư khư ôm chặt những điều này ?

Cô không thể. Cô không thể làm Jenner thất vọng. Cô phải làm điều này cho đúng.

Chiếc Limo đổi hướng và đến một điểm dừng bên dưới một cổng chào hình vòng cung rộng lớn, nơi những người khách trọ đến và rời khỏi taxi, hoặc bỏ lại xe riêng của họ cho người phục vụ. Một người gác cửa khách sạn vạm vỡ trong bộ đồng phục màu rượu chát bước đến, và mở cửa hành khách. Người phụ nữ trượt ra khỏi xe và đứng đợi, gần chiếc xe đến mức người gác cửa không thể đóng nó lại được, trong lúc Adam ra ngoài và mở cánh cửa của Sydney. Cô quăng đôi chân ra ngoài và đứng lên, thận trọng không nhìn vào anh ta. Nếu người phụ nữ có vũ khí, có đầy đủ lý do là anh ta cũng vậy, nếu không, người phụ nữ đã không ra khỏi xe và để lại cô ở bên trong. Adam đứng cách cô chỉ một chút xíu, không quá gần đến mức thu hút sự chú ý, nhưng đủ gần để cô không hy vọng gì lao nhanh khỏi anh ta, và kiếm được một cơ hội về điều đó. Nếu không vì Jenner, cô có lẽ sẽ cố gắng làm điều gì đó liều lĩnh giống như thế, nhưng họ đã dùng cô ấy cùng với lời đe doạ như một sự trói buộc hiệu quả cứ như thể họ thật sự sử dụng dây thừng để giam giữ cô.

Người phụ nữ đi vòng qua chiếc xe, mỉm cười, quàng cánh tay cô ta vào tay Sydney. “Vui lòng quan tâm đến tiền thưởng nhé, Adam.” Cô ta nói nhỏ nhẹ, dẫn Sydney đi vào bên trong khách sạn.

Không còn lựa chọn nào khác, Sydney hít một hơi thở sâu, giữ vững cặp đầu gối yếu ớt của cô, và làm chính xác điều mà người phụ nữ đã bảo cô làm. Trái tim cô đập dồn dập, mạnh và nhanh đến nỗi cô nghĩ cô có thể ngất được, giọng cô nghe cao vút và chút chít trong chính tai cô, nhưng cô trình ra được thẻ tín dụng bạch kim, và ký tên, thu gom những thẻ chìa khoá – ba cái – theo lời chỉ dẫn thì thầm của người phụ nữ và giao lại cả ba cái cho cô ta. Khi nhân viên lễ tân hỏi cô về hành lý , người phụ nữ cười và nói, “Tài xế của chúng tôi sẽ mang chúng lên.” Và chỉ có vậy.

Họ đến nơi chờ thang máy, người phụ nữ ấn phím “up”, và làm như tình cờ nhìn xung quanh, xem xét mọi người và mọi thứ ở quanh họ. Thang máy đến cùng một âm thanh dễ chịu, cánh cửa êm ái mở ra, và họ bước vào trong, cùng với vài người khác nữa. Người phụ nữ ấn vào nút cho tầng thượng – tầng hai mươi lăm – và họ được nâng lên. Một phụ nữ già hơn ra khỏi thang máy ở tầng mười bốn, một người đàn ông trẻ ở tầng mười bảy. Khi anh ta đi khỏi và cửa đóng lại, Sydney buột miệng, “Làm sao tôi biết được là Jenner có ổn không ?”

Người phụ nữ siết chặt cánh tay của Sydney và ngước nhìn vào chiếc camera trên góc buồng thang máy. Tuyệt vọng, Sydney quay người sao cho lưng cô đối diện với camera. “Trên tivi, không có âm thanh trong những cuốn băng giám sát thang máy.”

Người phụ nữ cười, một sự kéo dãn môi hoàn toàn không có vẻ gì đùa cợt, và thì thầm, “Đây không phải là tivi.”

Ở tầng hai mươi ba, một phụ nữ khác gia nhập với họ.

Họ đến tầng hai mươi lăm, thoát ra khỏi thang máy, người phụ nữ thứ hai dường như đi cùng với họ. Sydney bắn một cái nhìn hoảng sợ vào cô ta và bắt gặp một vẻ mặt lạnh nhạt gây ra một cơn ớn lạnh dọc theo xương sống của cô. Cô ta cùng nhóm với họ, vậy – “Họ” có thể là bất cứ ai.

Lặng lẽ, cô đi theo người phụ nữ đầu tiên, với người thứ hai làm nhiệm vụ canh gác. Họ rẽ phải, rồi tất cả cùng đi theo hành lang dài đến cánh cửa đôi cuối cùng. Một dãy phòng, ra vậy.

Người phụ nữ lấy ra một trong những thẻ chìa khoá, cà thẻ, và mở cửa. Một bàn tay kiên định đặt trên lưng Sydney đẩy cô vào bên trong phòng giải trí, rồi xoay cô qua trái, thẳng đến phòng khách. Ngay lập tức người phụ nữ đầu tiên đến bên cửa sổ và đóng màn cửa, trong lúc người kia, ở phía sau Sydney bật đèn, cô ta cũng bật điều hoà để nhiệt độ trong phòng mát mẻ hơn. Sydney đứng cạnh chiếc bàn ăn tối hình tròn và quan sát họ, chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế trong suốt cuộc đời cô. Điều gì sẽ xảy ra ?

Người phụ nữ thứ hai có mái tóc màu nâu dài được cột lên cao theo kiểu đuôi ngựa. Cô ta xinh xắn hơn người phụ nữ đầu tiên, nhưng vóc dáng của cô ta y như kéo căng và cơ bắp. Cô ta cởi bỏ áo khoác ngoài và Sydney nhìn thấy một con dao có vỏ bọc giắt trên thắt lưng của cô ta. Một con dao! Gì vậy chứ, Những Thiên Thần Của Chalie* tiêu diệt kẻ xấu chăng ?

(*Charlie’s Angels : Bộ phim hành động hài của đạo diễn McG (Joseph McGinty Nichol) trình chiếu năm 2000 do Cameron Diaz, Drew Barrimore, Luci Liu diễn vai chính.)

Nhưng bất luận thế nào, dao đáng sợ hơn súng. Súng gây ra tiếng động và thu hút người ta chạy đến – nếu họ không giữ được yên lặng, ồ, cô nhận ra khẩu súng không ích gì nữa rồi – Một con dao thì không có tiếng động ; thân xác cô có thể không được tìm thấy trong nhiều ngày.

Cô thu hết can đảm, “Đến bây giờ cũng không ai nói với tôi điều gì sẽ xảy ra sao?” Cô cố gắng cứng rắn không để nỗi sợ hãi của cô lộ ra, nhưng cô nghe thấy giọng nói của mình run rẩy ở khoảng giữa của câu.

Người phụ nữ đầu tiên nói, “Cô không cần biết. Cô chỉ cần làm điều cô được bảo. Tên tôi là Dori, và đây là Kim. Vui lòng ngồi xuống trong lúc chúng ta đợi Adam.”

Sydney ngồi xuống. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng điều đó không dễ dàng. Họ có cho cô biết tên khi họ có ý định để cô sống sót không ? Cô có thể mô tả họ, cô biết tên của họ. Dĩ nhiên, những cái tên có thể là giả, nhưng sự kiện rằng họ không làm một nỗ lực nào để che đậy gương mặt của họ thì vẫn không phải là điều tốt.

Sự tàn ác của tất cả những điều đó đột ngột đánh mạnh vào cô giống như một cái tát vào mặt. Cô nuốt nghẹn và cố gắng kiểm soát cơn run rẩy dữ dội đã chụp xuống cô, cố gắng ngừng tuôn những giọt lệ đã dâng đầy trong mắt cô, và chảy dài trên gương mặt cô, nhưng tất cả ý chí của cô đã trở nên vô dụng trước nỗi tuyệt vọng bất ngờ, và cô che dấu gương mặt của mình trong hai bàn tay, thổn thức. Cô khóc không chỉ cho chính mình. Cô khóc cho cha cô, người sẽ hoảng loạn và tự khiển trách bản thân, nếu những kẻ bắt cóc này tiếp tục thực hiện như cô đã nghi ngờ thì cô sẽ kết thúc bằng cái chết – hoặc tệ hơn, cô chỉ đơn giản biến mất và ông không bao giờ biết được điều gì xảy ra với cô. Và Jenner… cô ấy có đang bị giam giữ theo cách này không ? Cô có gặp những người khác của nhóm người này tại sân bay, và cũng bị giữ trong một khách sạn ở đâu đó chỉ có Chúa biết vì mục đích gì không ?

Dori và Kim để cô lại một mình trong dăm phút, rồi một bàn tay mềm mại nhưng manh mẽ nắm lấy cánh tay của Sydney, kéo cô đứng lên, trong một tư thế không vững vàng. Bàn tay đó vẫn giữ nguyên vị trí, thật sự chống đỡ cho cô.

“Điều quan trọng nhất cần phải giải quyết trước những điều quan trọng khác.” Dory nói, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc túi xách mà cô vẫn tiếp tục giữ chặt. Cô ta mở chiếc túi và tìm kiếm những thứ chứa đựng bên trong, lấy ra cả ipod lẫn cell phone của Syd, một cái dũa móng tay, hai cây viết chì, một cái kim băng, và bất kỳ thứ gì khác có đôi chút hữu ích. Trong một thoáng của thời điểm quyết định, chiếc điện thoại bắt đầu reo vang, Sydney giật mình, hoảng hốt bởi tiếng reo, và tự động vươn tay đến nó.

Dori im lặng cầm lấy chiếc điện thoại và trượt nó vào trong túi của cô ta.

Kim nắm vào cánh tay của Syd và dẫn cô trở lại phòng giải trí, vượt qua cánh cửa đôi thẳng đến phòng ngủ. “Một lúc nữa chúng ta sẽ gọi cho cô Redwine. Hãy dùng thời gian này để tự trấn tĩnh. Cô sẽ đưa cho cô Redwine những lời chỉ dẫn, và nếu cô ấy làm như cô ấy được bảo, và cô làm như cô được bảo thì mọi người đều không sao. Tôi trao cho cô lời hứa của tôi.”

Cô ta nghe có vẻ thành thật. Tất cả những gì Syd có thể làm là không cười vào mặt cô ta. Cô có thể tin tưởng được những người này sao ? Cô sẽ làm điều họ nói, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác, nhưng “lời hứa” của họ thì không có ý nghĩa gì. Loại người ngu ngốc nào chấp nhận sự an ủi trong thế giới những kẻ tội phạm chứ ?

Họ bước vào bên trong một phòng ngủ kín đáo rộng rãi. Ánh sáng tràn ngập căn phòng được trang trí với màu xanh và màu be – chủ yếu là màu be. Có một cái giường cỡ lớn, một chiếc ghế thư giãn bên cửa sổ, và một phòng tắm riêng.

“Trong một hoặc hai ngày nữa, chúng tôi sẽ để cho cô gọi cho cha cô, vì có thể ông ấy sẽ nghe được rằng cô đã không ở trên tàu.”

Phải, Syd có thể hình dung về điều đang xảy ra. Một bức email, hoặc một cuộc điện thoại của ai đó trên tàu Silver Mist có thể gây ra tất cả các loại tình thế phức tạp.

“Cô sẽ nói với ông ấy là cô không được khoẻ để thực hiện chuyến du hành. Cô đã mắc phải một loại virus, nhưng cô đang cảm thấy tốt hơn, và cô sẽ ở lại San Diego thêm một thời gian nữa, với Caro, cho đến khi cô Redwine quay trở về từ chuyến hải hành.”

“Nếu như tôi tốt hơn, vậy thì tại sao tôi lại không bay đến Hawaii và cùng tham gia với chuyến hải hành ở đó ?” Sydney bắt bẻ.

Kim nhìn chằm chằm vào cô và trưng ra một cái nhún vai. “Cô đang cảm thấy tốt hơn nhưng virus vẫn còn chưa dứt.”

“Cô sẽ không … yêu sách ông ấy về tiền sao ?” Họ đang giam giữ cô vì lý do gì khác nữa sao ?

“Không.” Kim nói ngắn gọn, và vẻ mặt của cô ta trở nên cứng rắn. “Tình huống ở ngay tại đây. Cô Hazlett. Cô sẽ nhận thấy căn phòng ngủ này không có bức tường chung nào với những phòng khác. Có hai bức tường phía bên ngoài, và vị trí thoát hiểm bên cạnh bức tường thứ ba. Chúng ta ở tầng thượng, thế nên, dĩ nhiên việc ngăn chặn một sự giao thông khẩn cấp bên trong lối thoát hiểm sẽ bị hạn chế.”

Đó là sự thực. Vài người chiếm giữ cầu thang như là điều hiển nhiên, để tập luyện, nhưng từ tầng thứ hai mươi lăm sao?

“Nếu cô thét lên để cầu cứu hoặc gõ vào bức tường,” Kim tiếp tục, “Không ai có thể nghe thấy cô trừ chúng tôi. Tuy nhiên chúng tôi hy vọng cô sẽ tiếp tục hợp tác. Cô không hoàn toàn bị giam cầm; những người phục vụ phòng sẽ đến đây và cô cần ở trong phòng khách với chúng tôi trong lúc họ ở đó. Chúng tôi sẽ đặt thức ăn qua người phục vụ phòng và cô sẽ dùng bữa chung với chúng tôi.”

Người phục vụ phòng đó sẽ được giao nhiệm vụ làm người vận chuyển bưu chính tốc hành cho người Mỹ (American Express) của cô, Sydney nghĩ một cách cay đắng. Điều đó thật sự chọc giận cô, rằng cô đang trở thành nguồn tài trợ cho những kẻ bắt cóc chính cô.

“Nếu chúng tôi nhận ra một chút dấu hiệu nào rằng cô không hợp tác đầy đủ, nếu cô làm điều gì đó dại dột như là cố gắng ra dấu hiệu cho một trong những cô hầu phòng, thì những người của chúng tôi đang giữ cô Redwine sẽ được thông báo.” Ánh mắt của cô ta chuyển thành lạnh lẽo. “Cô chắc chắn không muốn làm thế đâu.”

Trong lúc Sydney đứng đó, yếu đuối đến phát bực, Kim đi quanh phòng thu nhặt cây viết chì và tập giấy viết ghi chú mà khách sạn cung cấp. Cô ta ngắt dây điện thoại, vẫn để chiếc điện thoại vô dụng nằm yên ở đó để những người hầu phòng không nhận ra nó đã bị thiếu mất, nhưng lấy sợi dây theo cùng cô ta. Cô ta đi vào phòng tắm và kiểm tra ở đó. Trong lúc cô ta khuất khỏi tầm nhìn, Sydney đứng ở đó, nhìn một cách tha thiết ra cửa, nhưng bị trói chân lại vì sự lo lắng dành cho Jenner.

Kim ra khỏi phòng tắm và gật đầu hài lòng khi cô ta thấy Sydney vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. “Lựa chọn tốt.” Cô ta nói, dĩ nhiên biết rõ rằng việc bỏ chạy có được quan tâm đến. “Đặc biệt khi Dori đang đứng trong phòng giải trí và cô không tìm cách thoát ra ngoài.”

Vào lúc có một tiếng động trong phòng giải trí khi ai đó gõ mạnh vào cánh cửa đôi. Trái tim của Sydney nhảy lên, nhưng khi cô nghe thấy âm thanh của tiếng cưa đang mở ra, và Dori nói, “Lạy Chúa lòng lành, có đủ hành lý ở đó cho ba người.”

Gương mặt của Sydney đỏ bừng lên.

“Hãy làm phép tính đi.” Adam nói, một cách thích thú với một chất giọng sâu lắng. “Đây là một chuyến hải hành hai tuần. Hầu hết phụ nữ cần nhiều hơn hai bộ quần áo và ba lần thay đồi đồ lót trong suốt thời gian dài đó.

“Tôi sẽ giặt sạch đồ lót của tôi hàng đêm.” Dori nói, giọng của cô ta bực dọc trong khi giọng của Adam thích thú.

“Chỉ nói thôi. Cô không ở trong hoàn cảnh chính xác để có thể đánh giá số lượng hành lý này nhiều hay là không.”

Lời diễu cợt vui vẻ của họ nói lên mối quan hệ lâu dài, nhưng đối với sự chăm chú lắng nghe của Sydney thì không có bất kỳ chuyện tình lãng mạn nào. Rồi Adam đi vào trong phòng ngủ, mang theo hai món hành lý nặng nhất của cô một cách dễ dàng. “Chúng tôi cần xem xét kỹ lưỡng mọi thứ để chắc chắn rằng cô không có thứ gì có thể gây rắc rối cho chúng tôi.” Anh nhấc bổng những món hành lý lên trên giường. “Cô xem xét hai cái này.” Anh nói với Kim. “Dori và tôi sẽ giải quyết những cái kia.” Anh búng nhẹ một cái nhìn nhanh, bâng quơ vào Sydney, “Cô ấy đang chống đỡ thế nào ?”

“Cô ấy đang chống đỡ rất tốt.” Sydney cáu kỉnh, tức điên lên rằng anh ta đang nói cứ như thể cô không ở đó vậy. Cô đang nói dối, dĩ nhiên rồi, bởi vì cô không phải đang chống đỡ tốt, nhưng ít ra cô không phải là một cục đất sét nhão mềm rũ trên sàn nhà.

“Khá đấy.” anh nói, mỉm cười với cô.

Cô tiếp nhận nụ cười với ánh mắt lạnh lùng. Đồ con hoang dám cười vào cô như vậy sao ?

Biểu hiện của anh vẫn vui vẻ, bởi vì dĩ nhiên anh không quan tâm cô có sụp đổ hay không, không quan tâm đến thứ cô thích hoặc không thích.

Quay người, anh bắt đầu đi vào phòng giải trí để giúp Dori tìm kiếm phần hành lý còn lại của Sydney nhưng anh ngừng lại tại khung cửa phòng ngủ, và kéo một món đồ nhỏ bé ra khỏi túi anh. Tung nhẹ ra một đầu tuốc nơ vít, anh vặn một cách nhẹ nhàng khi anh tháo bỏ ổ khoá gắn trên cánh cửa phòng ngủ.

Một cách hợp lý, dù cô biết ổ khoá mong manh đó không thể ngăn cản được họ, cô vẫn trông mong chút ít ảo tưởng về sự riêng tư. Bây giờ điều đó cũng không còn, tình cờ và dễ dàng như việc lấy một ly nước để uống.

Đầu gối của cô run lên lần nữa, nên cô ngồi xuống ghế và quan sát một cách mụ mị khi tất cả những đồ dùng cá nhân của cô được phân loại từ đầu đến cuối. Kim không cẩu thả đối với những loại vải mỏng manh; cô ta tách riêng những lớp bọc ngoài quần áo, và để chúng sang một bên một cách ngăn nắp, nhưng cô ta cực kỳ kỹ lưỡng trong việc rà soát, thậm chí kiểm tra cả đến lớp vải lót của chiếc va li. Chúa nhân từ, họ nghĩ cô là thứ gì vậy, một điệp viên chăng ?

Cuối cùng, việc chán phèo đó cũng hoàn tất. Dừng ở cửa, Kim nói, “Chúng tôi sẽ mang đến cho cô điện thoại của cô trong một lúc, để cô có thể gọi cho cô Redwine. Cho đến lúc đó, hãy làm bản thân thư giãn đi nhé.”

Thư giãn ư ? Thư giãn ?

Sydney tin rằng điều đó có thể làm được, ít nhất về mặt thể chất. Phòng ngủ đủ tốt. Nơi này là một khách sạn sang trọng, phục vụ cho giới doanh nhân, nhưng nó đứng đắn. Dù vậy, cô có thể thư giãn như thế nào đây khi cô là một tù binh, khi Jenner cũng vậy, ở nơi nào đó – và cả hai người họ có khả năng chết trước khi chuyện này trôi qua ?

Và cô vẫn không biết điều quái quỷ gì mà những kẻ này muốn.

Bình luận