Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiêu Hủy (Burn)

Chương 32

Tác giả: Linda Howard

Frank rất vui vẻ, hài lòng, thích thú… và rồi còi báo động vang lên. Dean bật dậy. “Điều gì đang xảy ra vậy?”

“Đám ngốc nhà anh.” Frank nói, giọng hắn căng thẳng nhưng điềm tĩnh. “Rõ ràng, kẻ nào đó đã tìm thấy một trong những quả bomb.” Hắn ngờ rằng một trong những thiết bị mà hắn đặt ở khoang dưới, thứ hắn không đích thân che dấu, đã không được che dấu thích đáng. Đây là điều đã xảy ra khi hắn buộc phải giao việc cho những kẻ ngốc.

Phần lớn đám người ở quầy bar đang tiến về lối thoát hiểm, trừ một vài người vẫn ngồi lại. Một gã lớn tuổi cứ khăng khăng rằng hắn sẽ không rời đi cho đến khi việc uống của hắn hoàn tất. Một cặp phía bên kia phòng cho rằng đó chỉ là một sự diễn tập khác. Cô nàng Master đã trở nên cuồng loạn, hình như đang cố gọi cho ai đó trên điện thoại của cô ta thay vì đi theo lời chỉ dẫn và tìm đường đến chỗ xuồng cứu hộ.

“Đi thôi.” Dean nói êm ái. “Cơ hội duy nhất của chúng ta là hành động giống như chúng ta không biết gì hết, giống như chúng ta cũng bị ngạc nhiên như những người khác. Tôi cần đưa ông vào một xuồng cứu hộ.”

“Không.” Frank nói, vẫn ngồi yên. Hắn liếc nhìn đồng hồ, còn khoảng nhiều hơn nửa giờ một chút, những trái bomb cháy sẽ phát nổ. Một nửa giờ. Cơn giận đột ngột làm rung chuyển hắn. Hắn không định rời khỏi tàu và quan sát chiếc tàu bị thiêu hủy mà không có hắn. Kế hoạch của hắn là phá hủy từng phần ngay trước mắt hắn; người ta đang đi đến chỗ xuồng cứu hộ. Khốn kiếp, hắn sẽ không chết một mình.

Frank đứng dậy, kéo khẩu súng ra khỏi túi áo, và kéo cò. Hắn không phải là tay súng thiện xạ, nhưng Dean ở gần, và một phát súng đột ngột là bí quyết. Dean sụm xuống. Với một bàn tay tự do, hắn lôi ra chiếc remode từ trong túi áo, và nhìn nó một thoáng. Nếu cuộc diễn tập tiếp tục, mọi người sẽ rời khỏi tàu trước khi bomb nổ, điều đó chẳng làm được tích sự gì hết. Đồ khốn kiếp! Ai đó đã phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn khích lệ bản thân, đẩy nhẹ chốt an toàn ra sau, và bấm nút bằng ngón tay cái.

Thuyền trường Lambrini đã ra chỉ thị cho một số thủy thủ truy tìm những trái bomb, nếu bất kỳ trái bomb nào trong số chúng có thể bị vô hiệu, hoặc có lẽ ông không ta không thật sự tin có bomb, và ông ta muốn chứng minh điều đó. Bridget đã di chuyển từ phòng xử lý nước đến kho thực phẩm, tự hỏi cô sẽ giấu bom ở chỗ nào trên tàu, nếu đó là việc của cô. Không gian tàu quá lớn, có quá nhiều khả năng có thể xảy ra. Nơi nào đặt bomb để gây ra thiệt hại lớn nhất? Khu vực điện tử, phòng máy, phòng điều khiển, phòng xử lý nước, bất kỳ nơi nào gần thân tàu…

Thủy thủ đoàn đã chia nhau ra. Một số lên phía trên để giúp đỡ cho việc di tản và cuộc đào thoát của chính họ. Một số khác đang dính chặt với công việc của họ, trong lúc này, đang bị trói buộc vào một mục đích không rõ ràng, kế hoạch có thể nhìn thấy ngay trong vài phút. Bất luận thế nào, thủy thủ đoàn không thể di tản đầu tiên, không quan trọng lý do báo động là gì.

Họ không biết điều cô biết – rằng có chất nổ được dấu ngay dưới mũi của họ.

Theo Fail, họ có một ít thời gian. Larkin sẽ không thổi bay chiếc tàu cho đến khi những bức e-mail được gởi đi. Hơn nữa, sao phải bận tâm viết chúng? Họ ít ra có nửa giờ. Có lẽ nhiều hơn. Nếu họ có thể tìm ra và vô hiệu những trái bomb trong ba mươi phút đó, họ không cần rời bỏ tàu.

Họ không biết Larkin đã lắp đặt bao nhiêu trái bomb và chúng ở chỗ quái nào. Cô và Matt đã rà soát từ nơi thấp nhất, và sẽ tiến hành theo cách của họ lên trên. Cô không có khả năng vô hiệu một trái bomb nhưng Matt có. Matt đã lên tầng trên, nơi phần lớn thủy thủ đoàn cư trú. Tầng đó có mọi thứ trừ sự hoang vắng trong suốt cuộc khủng hoảng giống như chỗ này.

Thật không may, cô không thể sử dụng điện thoại của cô để gọi cho Matt, nếu cô tìm thấy một thiết bị, vì lẽ tín hiệu điện thoại có thể làm nổ quả bomb, đặc biệt nếu cô ở ngay phía trên nó. Cô phải thực hiện theo bài bản cũ – chạy và thét lên. Căn cứ vào hoàn cảnh, cô có thể xoay sở với điều đó.

Họ sẽ cho nó mười lăm phút, rồi tiến lên trên thoát khỏi nơi đó ngay lập tức*.

(*Get the hell out of Dodge : To leave somewhere immediately, to evacuate or scram – Urbandictionary)

Sau đó… thành công. Hoặc thất bại, tùy vào cách cô nhìn nhận. Cô thích không tìm thấy bất kỳ thứ gì hơn. Lèn vào giữa một chồng cao những thùng Coke và một chồng cao tương tự những hộp bánh quy, một thiết bị ở đó, được ngụy trang một cách vụng về bởi một thùng carton rỗng. Cô hết sức cẩn thận di chuyển cái thùng sang một bên.

Bridget không có chút am hiểu về việc khi nào nó phát nổ. Nhưng cô nhận ra những khối Semtex (một nhãn hiệu chất nổ dẻo của Czech.) Một ngòi nổ đơn giản dược dán bằng băng dính để kích nổ, và có một ánh sáng nhỏ xíu màu đỏ nhấp nháy trong một tốc độ chậm, đều đặn.

Bớt đi một…

Không hề cảnh báo, một tiếng tách phát ra từ trái bomb, và ánh sáng chuyển thành một màu đỏ không thay đổi. Bridget nhảy lùi lại theo bản năng, nhưng cô biết đã quá trễ.

“Cha ơi…”

Linda Valve đi vội xuống hành lang, nhận ra, quá trễ, rằng bà nên đến lớp thể dục nhịp điệu với Nyna chiều nay, thay vì thế bà lấy một giấc ngủ ngắn, bỏ thời gian chưng diện bản thân cho buổi tối, và đi xuống dưới để gặp Penny và Buttons trong phòng của họ. Penny muốn giúp bà làm tóc, và trong khi Linda nghĩ thà để một kẻ mù dắt một kẻ mù còn tốt hơn, bà chấp nhận làm điều bà có thể. Sau lớp học, Nyna sẽ tắm và mặc vội quần áo và gặp họ trong phòng ở khoang bên dưới, sau đó tất cả bọn họ đến buổi đấu giá tranh nghệ thuật cùng nhau.

Kế hoạch tốt. Quá tệ là nó bị phá tan thành từng mảnh. Tiếng còi báo động đã vang lên trong lúc bà ở trong thang máy. Nó ngừng lại trên tầng này và bà ra lối thoát hiểm cùng một cặp đã ở trong thang máy với bà. Thang máy ngừng hoạt động vì vài hệ thống an toàn, bà nghĩ vậy. Bà sẽ phải đi thang bộ xuống một tầng khác – hay là hai?

Thật dễ bị lạc lối trên tàu, tuy nhiên bà không thể đi theo đường của bà xuống phía dưới trong lúc mọi người khác đổ xô đi lên. Người ta đang cố gắng tránh xô đẩy, họ từ chối bước tránh qua một bên để bà đi qua, vì thế, đôi lần bà bước một bước lùi, và sau đó tiến lên hai bước. Bà tìm kiếm Penny và Buttons, nhưng không thấy họ trong đám đông. Bà đã bỏ qua họ, hay họ đang đợi bà? Nyna đáng thương chắc chắn đã hoảng loạn trên khoang trên cùng tất cả bởi tại bà. Linda cảm thấy nhiều hơn một chút hoảng loạn ở bản thân bà. Vì tất cả những lần đơn độc!

Bà tiếp tục đi xuống dưới, tìm cách vượt qua những hành khách bỏ chạy. Sự tiến tới của bà chậm đến phát bực. Nhiều người cố thuyết phục bà đi lên cùng với họ, nhưng bà lắc đầu và tiếp tục đi. Nếu bà tìm thấy bạn của bà, bà sẽ vui lòng tiến đến trạm tập trung. Trạm tập trung số ba, bà nhớ lại. Nếu bà có thể nhớ ra ngay nơi đã…

Bà chen qua một cặp điên rồ và trượt vào một hành lang, lấy một hơi thở sâu, vui mừng đã thoát khỏi sự chen lấn. Đây là tầng mà phòng của Penny và Button ở đó, đúng không? Phần lớn người ta đã bỏ đi rồi, vì thế chỉ còn một cặp chậm trễ trong hành lang. Linda chạy dọc theo một nửa chiều dài hành lang, rồi ngừng lại. Bà đã không đi đúng hướng. Thang máy bà thường lấy sẽ đặt bà vào một hành lang ở một nơi khác.

Linda đang đứng ở giữa hành lang khi một viên đạn lạnh lùng xuyên qua thân thể bà. Cổ bà nhoi nhói như thể có ai thổi không khí lạnh vào đó. Một người đàn ông thì thào gọi tên bà, và bà quay quanh, chắc chắn, cho dù đó là điều không thể xảy ra được, bà trông thấy Wayne đang đứng ở đó. Bà thậm chí gọi tên ông. Giữ chặt tiếng thì thào của bà đầy hy vọng, và rồi một tiếng nổ ngay bên dưới chân bà làm điếc tai bà, ném tung bà lên và ngã xuống, đánh cắp không khí ra khỏi phổi bà. Và bà nhận ra bà đã đúng.

“Wayne…”

Không có đến một dấu hiệu báo trước, Larkin bắn Mills. Tiffany quay người, nhìn thẳng vào gã tâm thần khi hắn kéo ra một vật khác từ túi áo. Một dụng cụ bấm nút điều khiển từ xa. Cứt thật! Hắn bấm vào dụng cụ và sau một khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ vài giây là nhiều, con tàu rung chuyển; ở phía dưới, có một tiếng ầm ầm đáng sợ. Còi báo động tiếp tục kêu vang một chập rồi ngừng lại. Những ngọn đèn trong quầy bar chập chờn rồi tắt hẳn, và một lát sau, đèn báo khẩn cấp sáng lên.

Larkin đang chỉa vũ khí của hắn vào cô, và khi hắn khai hỏa, theo bản năng cô cúi người né tránh và lăn tròn trên sàn tàu, làm cho bản thân thu nhỏ lại và tìm chỗ nấp. Hắn đã phát hiện ra cô? Hay hắn bắn cô vì cô thấy hắn bấm chiếc remode đó và bắn Mills?

Cô sớm nhận ra hắn đang bắn không chỉ vào cô mà còn vào bất kỳ ai còn ở lại bên quầy bar. Người pha chế rượu. Một ông già đã từ chối tham dự cuộc tập huấn nghiêm trọng cho đến khi tiếng nổ vang lên. Một thủy thủ đang cố thuyết phục mọi người rời khỏi quầy bar. Một cặp thật bình tĩnh trước đó nhưng bây giờ đang choáng.

Một phụ nữ tóc sẫm, đậm người lao đến từ lối vào bên cạnh, gần Larkin. Bà ta đang khóc; chiếc váy của bộ đầm dạ hội màu đen bị xé rách, như thể bà ta bị ngã mạnh trên đầu gối. “Tôi đang tìm chồng tôi.” Bà nói. Larkin xoay người về hướng của bà và khai hỏa lần nữa. Một lỗ đen ngòm, gọn gàng xuất hiện trên trán bà. Đầu bà nghẹo ra sau. Bà ngã xuống, và Larkin thản nhiên bước qua xác bà và đi ra ngoài qua cánh cửa bên cạnh.

Những thứ ở xung quanh cô khiến cô bàng hoàng, cô không la thét cũng không ngã ngất đi, mà Tiffany hành động. Cô nhét điện thoại vào bên dưới lớp áo lót, và chạy. Cô tiến đến chỗ Mills, cúi người và chộp lấy khẩu súng mà cô biết hắn luôn mang theo.

Hắn chưa chết hẳn, nhưng sắp. “Đợi đã.” Hắn thì thào.

“Cưng à, tôi không thể làm được gì cho anh.” Tiffany nói không chút thương cảm. Mills đã chọn lầm phe, và đây là kết quả của hắn.

“Tôi biết, nhưng… có nhiều hơn.” Hắn nói, giọng hắn không còn hơi sức.

“Nhiều người hơn? Hay nhiều bomb hơn?”

“Cả hai.”

Tiffany chộp lấy điện thoại và cố gọi cho Cael, nhưng cô không thể liên lạc được.Cô không nghĩ tháp điện thoại đã bị phá hủy, nhưng quả bomb bên dưới đã gây ra nhiều sự tàn phá và ngọn tháp đã đổ. Hình như chỉ có một tháp phụ trợ tối thiểu nhất. Ít ra cô không hoàn toàn ở trong bóng tối.

Tiffany nhét trở lại chiếc điện thoại vào trong áo lót, không còn cơ hội nào để ngọn tháp được phục hồi. Có khác gì không khi cô chạy đi tìm Cael hoặc người nào khác trong nhóm? Nhưng không chỉ có thế. Cho đến lúc đó cô sẽ làm điều cô phải làm.

Cô theo sau Larkin. “Tên tâm thần ngốc đó là của mình.” Cô lầm bầm khi cô bước vào trong khoang Lido. Có thể Larkin là một tay súng tồi, nhưng cô không phải.

Vụ nổ ở tầng dưới quật Matt ngã ra sau. Cậu rơi mạnh, đập đầu vào tường. Cánh tay anh hứng chịu cú đòn mạnh khi nó dộng vào hàng kệ kim loại trong phòng kho mà cậu đang ở đó, và khi cậu đáp xuống trên nó một cách khôi hài, cơn đau đánh xuyên qua toàn bộ thân thể cậu. Tai cậu ù đi, đầu cậu đầy những tiếng o o át hẳn đi mọi thứ khác.

Nhưng cậu không mất hẳn ý thức, và sự khẩn cấp đẩy cậu trở lại vị trí, cậu lảo đảo đứng dậy. Đánh giá đầu tiên là cậu đã không bị chảy máu quá nhiều, cậu không nghĩ vậy. Ngọn tháp truyền thông đã đổ, đèn báo tình trạng khẩn cấp đã bật sáng, khá tệ là thiếu sự chiếu sáng trên phần ít lộng lẫy nhất của con tàu. Cậu không thể nhìn rõ, nhưng không cho rằng mình bị thương nặng.

Dù vậy, cậu vẫn còn choáng váng, phải mất vài giây để phục hồi khả năng suy nghĩ vượt qua tiếng vang trong đầu cậu. Cậu không tìm thấy một quả bomb nào, nhưng đây là một con tàu lớn, và đang được đánh giá bởi vụ nổ, chúng ở đâu đó trong khoang dưới.

Nơi Bridget đang thực hiện việc rà soát của cô. Cứt thật! Bridget!

Matt nhảy dựng, và cánh tay cậu phản kháng. Cậu nhìn xuống và nhận ra rốt cuộc câu đã không thoát được nhẹ nhàng như thế. Cánh tay cậu rõ ràng đã bị gẫy, nghĩa là cậu không thể đào bới thoát ra nếu cậu bị mắc kẹt ở dưới đây. Cậu túm lấy cổ tay cậu để giữ nó đứng yên, cho đến khi cậu có thể tìm thấy thứ gì đó để làm một cái băng đeo, rồi cậu chạy vào hành lang và hướng đến cầu thang. Cậu xông vào lồng cầu thang đầy khói. Khói đen ngòm cuộn trên những bậc thang. Cậu la lớn, nhưng âm thanh kỳ lạ dội đến tai của chính cậu. Nếu cậu bị mất phần lớn khả năng nghe trên một cấp độ thì bất kỳ người còn sống nào bên dưới rất có khả năng bị điếc hoàn toàn.

Phải có những người còn sống, và Briget là một trong số họ. Có lẽ. Hàng trăm thủy thủ đã ở dưới đó, trong lúc cậu trèo một tầng cầu thang để bắt đầu việc tìm kiếm. Rồi cậu trông thấy sự chuyển động trong làn khói và cậu đợi, mong chờ một dòng người xuất hiện.

Bốn. Chỉ bốn người thoát được thôi sao? Chắc chắn Chúa ban cho nhiều hơn. Đây chỉ là nhóm đầu tiên, đúng không? Cậu nhìn chằm chằm vào họ trong nỗi hoài nghi. Tất cả đều bị thương theo nhiều cách. Những vết rách da, một số có vài vết, số khác ít hơn. Hai trong số họ bị rỉ máu từ tai.

“Bridget!” Cậu nói lớn. “Có ai trong các vị thấy cô ấy không?” Hai người phụ nữ và một người đàn ông nhìn anh, mê mụ và điếc đặc, chỉ nghĩ đến việc thoát lên trên boong tàu. Họ tiếp tục đi mà không ngừng lại. Jane, một cô tóc vàng xinh xắn làm việc cùng khoang với anh, ở cuối hàng. Anh bắt được sự chú ý của cô và cô ngừng lại.

“Bridget?” Anh la lớn, bàng hoàng. Một dòng máu chảy bên mặt cô, nhưng cô không có vẻ bị thương nặng.

Jane chỉ vào tai cô và nhún vai. Những giọt lệ ứa ra trên mắt cô.

Matt chỉ vào miệng cậu, hy vọng cô có thể đọc được cử động của vành môi. “Bạn của tôi. Người hầu phòng.” Anh nói rất chậm. “Bridget.”

Jane nhăn mặt. “Tôi thấy cô ấy vừa mới đây.” Cô nói lớn, quát lên giống như Matt, một tay cô úp chặt lên một bên đầu, có lẽ cố gắng làm dịu tiếng vang trong đó. “Briget đã đi vào trong kho thực phẩm. Tôi nghĩ cô ấy thật sự gần một trong những vụ nổ. Ít nhất cô ấy đã đi theo hướng đó và tôi không thấy cô ấy rời khỏi…” Nước mắt chảy dài trên đôi má cô. “Điều gì đã xảy ra? Có gì sai sao? Matt, có nhiều người chết ở dưới kia.”

“Tiếp tục đi đi” Matt thét, chỉ hướng cho cô. “Kiếm cho mình một chiếc xuồng cứu hộ càng sớm càng tốt.”

“Anh có đến không?” Cô hét.

“Không.” Cậu tiếp tục đi xuống bên dưới, vào trong làn khói dày đặc.

Mục tiêu duy nhất của Ryan là để vợ anh thoát ra khỏi tàu Silver Mist.

Thật kỳ quái khi nhìn tất cả những con người đang mặc trang phục dạ hội chạy nháo nhào trên tàu. Điều này không giống như buổi diễn tập cứu hộ, nơi những người phụ nữ cưới khúc khích và đàn ông bị quấy rầy và phát cáu rằng họ đã bị kéo khỏi cuộc đánh gôn thường lệ hoặc ván bài của họ. Đêm nay trình tự đã bị lãng quên – và rồi vụ nổ làm rung chuyển con tàu và làm thay đổi mọi thứ.

Những hành khách đã ở trong từng cặp xuồng cứu hộ chưa được hạ thủy – những cái xuống có kích thước lớn đến mức chứa được từ bốn đến năm hành khách. – những chiếc PFDs màu cam mặc bên ngoài những bộ lễ phục và đầm dạ hội. Sau những vụ nổ, phụ nữ la khóc; đàn ông lộ rõ tính cách của họ, hoặc trợ giúp hoặc xô đẩy người khác ra khỏi lối đi. Sau vụ nổ ở tầng dưới, những ngọn đèn chiếu sang thường lệ đã tắt, và lát sau được thay thế bằng đèn khẩn cấp dùng năng lượng pin. Những gì là nỗi khủng hoảng đã trở thành sự hỗn loạn.

Anh dẫn Fail hướng đến một trong những thành viên thủy thủ đoàn và một chiếc xuống cứu hộ. “Anh sẽ đi tìm Cael.”

“Em cùng đi với anh.”

Anh hôn cô vội vàng, tự hỏi liệu nó có phải là lần cuối hay không. “Em không phải một chiến sĩ. Fail.”

“Nhưng…”

“Và em sẽ làm anh phân tâm trong khi anh không thể để sự phân tâm làm ảnh hưởng.”

Môi cô mím chặt. Cô nhìn anh với yêu thương đầy trong mắt. Cô không thích điều đó. Nhưng cô biết anh đúng. “Em yêu anh.” Cô nói, “Hãy cẩn trọng nhé.” Và rồi nước mắt chảy như suối trên mặt cô. Cô cho phép người thủy thủ nắm lấy tay cô và giúp cô vào xuống cứu hộ. Anh nhìn khi chiếc xuống đong đưa rời khỏi chiếc tàu lớn và hạ xuống biển. Nhóm đầu tiên đã rời tàu.

Cael giữ chặt tay Jenner, khi họ lao ra khỏi cầu thang và vào khoang Lido. Phía sau họ, người ta xô đẩy, la thét và khóc lóc. Anh tách ra khỏi nhóm, bảo vệ Jenner bằng thân thể anh, đưa cô ra khỏi sự chen lấn.

Vụ nổ đã gây ra một số thiệt hại, nhưng con tàu được chế tạo cực kỳ tốt. Tàu Silver Mist sẽ không chìm, ít nhất, không trong một thời gian. Mặc dù, chết tiệt, nếu cô không liệt kê một ít.

“Em phải lấy một xuống cứu hộ.” Anh chỉ dẫn.

“Không, nếu không có anh.” Jenner đáp lại, giọng cô kiên định.

Anh nhìn vào mắt cô. Cô bướng bỉnh, quyết tâm, không lay chuyển được. Chết tiệt, anh không có thời gian lúc này. “Vì anh.” Anh nói, chơi lá bài duy nhất anh nghĩ anh khiến cô quan tâm. Nhưng hình như nó chưa đủ.

Cô trao cho anh một vẻ miệt thị. “Không phải mạng sống của anh.”

Sự lựa chọn từ ngữ đáng thương. “Anh không thể bỏ đi cho đến khi anh biết người của anh được tìm đủ, và anh muốn chắc chắn Frank Larkin không thổi bay ai khác nữa. Và chết tiệt, Jenner, anh thật sự muốn biết em an toàn rời khỏi đây khi anh làm việc anh phải làm.”

Tất cả các hướng đều có tình trạng hỗn loạn, và anh không biết điều gì đã xảy ra cho đội của anh. Phía sau anh, một người thét lớn. “Hắn sắp bắn.” và một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống anh. Dù vậy Jenner vẫn kiên trì ở bên anh. Cô nhận ra tầm quan trọng của tình huống, nhưng cô không suy sụp.

“Em hiểu anh tốt hơn anh nhận ra.” Cô nói trong một giọng đều đều. “Anh là một tay anh hùng chết tiệt. Nếu em ở ngay sau anh, nếu anh biết mà không nghi ngờ rằng em sẽ không leo lên xuồng cứu hộ cho đến khi anh cùng đi, thì anh sẽ quan tâm đến bản thân anh tốt hơn.”

Địa ngục là , cô không sai.

Bình luận