Mùa hè, 1964
Nữ y tá đi chậm dọc hành lang, đẩy chiếc xe chở thuốc với một dãy ly bằng nhựa chứa những viên thuốc đủ màu. Người phụ nữ trên chiếc giường số 16C không ngừng lẩm bẩm, ‘Ôi, lạy Chúa, xin đừng thêm nữa…’
‘Chúng ta sẽ không làm ồn, đúng không nào?’ nữ y tá đặt một chén nước lên chiếc bàn đầu giường.
‘Nếu tôi phải uống thêm dù chỉ một chút những thứ chết tiệt này, tôi sẽ không thể không làm ồn.’
‘Tôi hiểu, nhưng chúng ta cần làm cho đường huyết hạ xuống, đúng không nào?’
‘Có cần không? Tôi không nghĩ rằng…”
Jennifer ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh giường cầm ly nước lên và đưa cho Yvonne Moncrieff, lúc này đang cuộn tròn trong chiếc chăn và gần như không thấy người đâu.
Yvonne thở dài. Cô nhón lấy những viên thuốc cho vào miệng, nuốt một cách ngoan ngoãn, rồi nhìn nữ y tá và cười mỉa mai khi cô này đẩy cô về khu dành cho sản phụ. ‘Jenny yêu quý, cậu phải dàn cảnh để tớ thoát khỏi đây. Tớ không thể chịu đựng thêm một đêm nào ở đây nữa. Những tiếng rên la rền rĩ – cậu không thể tin được đâu.’
‘Tớ nghĩ Francis sẽ cho cậu nằm phòng dịch vụ riêng biệt.’
‘Tớ không nghĩ thế, nhất là bây giờ sau khi khám họ nghĩ tớ cần phải nằm lại đây cả tuần. Cậu biết chồng tớ chi tiêu dè xẻn thế nào rồi đấy. “Em yêu, sao em cứ phải nghiêm trọng hóa vấn đề khi mà ở đây em được chăm sóc cẩn thận và lại miễn phí nữa chứ? Rồi em còn có những bà bạn nằm bên cạnh để thỉnh thoảng tán gẫu.” Cô sụt sịt, hất đầu về phía người đàn bà to lớn mặt đầy tàn nhang ở giường bên cạnh. ‘Đúng thế, bởi vì tớ có quá nhiều điểm chung với LiLo Lil đang nằm đó. Mười ba đứa con! Mười ba! Tớ nghĩ có ba đứa trong vòng bốn năm đã phát điên lên rồi, nhưng thực sự tớ chỉ là dân nghiệp dư.’
‘Tớ mang cho cậu vài tờ tạp chí.’ Jennifer lấy từ trong túi ra.
‘Ôi, Vogue. Cậu thật đáng yêu, nhưng có lẽ tớ sẽ phải nhờ cậu cất đi hộ. Chắc phải hàng tháng trời nữa may ra tớ mới có thể mặc mấy đồ trong này và nó chỉ làm tớ muốn phát khóc. Tớ vừa đăng ký một lớp thể dục thẩm mỹ chỉ một ngày trước khi phát hiện hình hài bé nhỏ này trong bụng… Kể cho tớ nghe cái gì hay hơn đi nào.’
‘Chuyện hay ư?’
‘Tuần vừa rồi cậu thế nào? Cậu không biết cái cảm giác phải nằm chết dí một chỗ với cái thân hình ngồn ngộn này, hàng ngày bị dí cốc sữa vào miệng và tự hỏi chuyện gì đang diễn ra trên trái đất.’
‘Ồ… chả có gì thú vị cả. Dự tiệc tại một đại sứ quán tối nay. Tớ thích ngồi nhà hơn nhưng Larry buộc tớ phải đi. Có một cuộc hội thảo ở New York nói về những người ngã bệnh do tiếp xúc với chất a-mi-ăng. Chồng tớ muốn tới và nói cho mọi người biết rằng người đàn ông tên Selikoff này chỉ chuyên đi phá bĩnh và chả biết gì.’
‘Dù gì cũng là một bữa tiệc, những chiếc đầm lóng lánh…’
‘Thực sự tớ chỉ muốn ngồi nhà xem Kẻ Báo Thù. Trời nóng tới mức tớ chả muốn trưng diện nữa.’
‘Ừm, cậu nói thế với tớ. Tớ cảm giác như tớ đang bị sa bẫy vào chính câu chuyện của mình.’ Cô vỗ nhẹ vào bụng. ‘Ồ, tớ biết tớ định kể cho cậu nghe chuyện gì. Mary Odin đến thăm tớ hôm qua. Cô ấy bảo Katherine và Tommy Houghton đã nhất trí ly dị. Và cậu có đoán được họ làm gì để có thể ly dị không?’
Jennifer lắc đầu.
‘Một cuộc ly dị trong khách sạn. Anh chồng đồng ý để bị “bắt quả tang” ở trong khách sạn với một người đàn bà khác, nhờ đó họ có thể ly dị ngay, khỏi mất công chờ đợi. Nhưng đó chưa phải là hết chuyện.’
‘Còn gì nữa?’
‘Mary nói người đàn bà đồng ý cho chụp hình bị bắt quả tang với anh chồng lại chính là bà chủ nhà. Là người gửi những bức thư đó. Ketherine tội nghiệp vẫn nghĩ rằng chồng cô đã phải trả tiền để nhờ một người làm điều đó. Rõ ràng anh ta nói với Katherine rằng anh phải nhờ một người bạn viết những bức thư và giả vờ y như thật. Đó có phải là điều khủng khiếp nhất cậu từng biết không?’
‘Thật khủng khiếp.’
‘Tớ cầu mong Katherine đừng tới thăm tớ. Tớ chắc không thể giữ bí mật này. Thật tội nghiệp. Tất cả mọi người đều biết trừ cô ấy.’
Jennifer cầm một tờ tạp chí lên, đọc lướt qua một vài bài cho bạn. Cô nhận thấy bạn cô dường như không nghe. ‘Cậu ổn đấy chứ?’ Cô để một bàn tay lên khăn trải giường. ‘Có cần tớ giúp gì không?’
‘Hãy canh chừng cho tớ, được không?’ Giọng Yvonne rất bình tĩnh, những ngón tay bị phù túm chặt lấy ga trải giường.
‘Ý cậu là sao?’
‘Francis. Hãy để ý hộ tớ bất kỳ cuộc viếng thăm bất ngờ nào. Những người khách nữ.’ Mặt cô quay về phía cửa sổ và lộ rõ vẻ cương quyết.
‘Ồ, tớ chắc chắn Francis__’
‘Jenny? Hãy làm điều đó vì tớ?’
Một thoáng ngập ngừng. Jennifer chăm chú nhìn sợi chỉ bị sút trên gấu váy. ‘Tất nhiên rồi.’
‘Mà cho tớ biết cậu sẽ mặc gì tối nay,’ Yvonne đột ngột đổi chủ đề. ‘Tớ thèm được trở về với những bộ trang phục bình thường. Cậu biết chân tớ giờ đã bị phù to gần gấp đôi. Tớ sẽ phải lết ra khỏi đây trong chiếc ủng cao su nếu nó còn tiếp tục phù nữa.’
Jennifer đứng dậy, quờ tay lấy chiếc túi để trên ghế. ‘Tớ suýt quên. Violet nói cô ấy sẽ đến đây sau giờ uống trà.’
‘Ôi, Chúa. Sẽ lại có thêm chuyện để kể về những rắc rối của anh chàng Frederic nhỏ bé.’
‘Tớ sẽ ghé qua vào ngày mai nếu có thể.’
‘Chúc vui vẻ nhé. Tớ sẵn sàng đổi những cái quý giá nhất để được có mặt ở bữa tiệc, còn hơn là nằm đây nghe Violet than vãn.’
Yvonne thở dài. ‘Nhớ đưa tớ tờ tạp chí Queen trước khi cậu về nhé. Cậu nghĩ sao về kiểu tóc mới của Jean Shrimpton. Nó khá giống với kiểu tóc của cậu hôm tới bữa tiệc thảm bại tại Maisie Barton-Hulme, nhớ không?’
Jennifer bước vào nhà tắm, chốt cửa lại. Cô để chiếc áo choàng rớt xuống dưới chân. Cô đã chuẩn bị sẵn bộ đầm dự tiệc cho tối nay: một chiếc đầm bằng tơ sống với cổ áo dạng muỗng, màu vang đỏ và khăn choàng vai cũng bằng lụa. Cô sẽ bới tóc cao và đeo đôi hoa tai bằng hồng ngọc Laurence tặng nhân ngày sinh nhật 30 tuổi. Ông vẫn phàn nàn về việc hiếm khi thấy cô đeo nó. Ông cho rằng nếu một khi ông đã chi tiền cho cô, ít nhất cô cũng phải thể hiện điều đó cho mọi người biết.
Cô sẽ dầm mình trong bồn tắm cho tới khi cô buộc phải đứng dậy để sơn lại móng tay. Rồi cô sẽ mặc đầm và vào lúc Laurence về tới nhà cô sẽ hoàn tất xong việc trang điểm. Cô vặn vòi nước lại và nhìn hình mình trong gương, lau tấm kính mờ do hơi nước phả vào. Cô nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu của mình trong gương cho tới khi mặt gương tiếp tục mờ do hơi nước. Rồi cô mở tủ và tìm trong đống lọ màu nâu trên giá trên cùng cho tới khi tìm thấy thứ cô cần. Cô uống hai viên Valium bằng chiếc cốc chuyên dùng đánh răng. Cô liếc nhìn những viên thuốc an thần, nhưng rồi quyết định không dùng tới nó nếu cô còn muốn tỉnh táo để uống. Và thực tế là cô đã uống rất nhiều. Cô bước vào bồn tắm đúng lúc nghe tiếng đóng sầm của cửa trước báo hiệu bà Cordoza đã đi dạo về. Cô thả người xuống dòng nước ấm một cách thư giãn.
Laurence đã gọi điện báo ông sẽ về muộn. Cô ngồi ở băng ghế sau trong khi anh tài xế Eric len lỏi qua những dãy phố nóng nực và cuối cùng cũng dừng trước sảnh văn phòng công ty chồng cô. ‘Bà sẽ đợi trong xe chứ, thưa bà Stirling?’
‘Vâng, cảm ơn.’
Cô dõi theo người thanh niên trẻ tuổi bước từng bước mạnh mẽ lên thềm và khuất trong dãy hành lang. Từ lâu cô đã không còn muốn bước chân vào văn phòng chồng cô nữa. Thỉnh thoảng cô cũng xuất hiện trong một vài sự kiện, hay để chúc mừng nhân viên của ông nhân dịp lễ Giáng sinh khi ông yêu cầu, nhưng những lúc đó cô luôn cảm thấy không thoải mái. Thư ký của ông nhìn cô có vẻ hơi coi thường, như thể cô đã làm điều gì xấu vậy. Có thể cô đã làm gì xấu xa thật. Thật khó để nói cô đã làm sai điều gì, trong những ngày này.
Cửa văn phòng bật mở, Laurence xuất hiện trong chiếc áo may bằng vải tuýt màu xám đậm, theo sau là tài xế của ông. Bất kể nhiệt độ thấp dưới mười bảy độ, Laurence Stirling cũng vẫn sẽ ăn vận theo cái cách ông cho là phù hợp. Ông cho rằng xu hướng thời trang mới của đàn ông bây giờ thật khó hiểu.
“Ồ. Em đây rồi.’ Ông bước vào băng ghế sau ngồi cạnh cô, mang theo hơi ấm đặc trưng.
‘Chào anh.’
‘Mọi việc ở nhà vẫn ổn chứ?’
‘Vẫn ổn cả.’
‘Đã có người tới lau bậc thềm chưa?’
‘Tới ngay sau khi anh vừa đi.’
‘Anh muốn rời văn phòng lúc sáu giờ – những cuộc gọi điện chết tiệt từ bên kia Đại Tây Dương. Chúng luôn tới trễ so với thời gian đặt hẹn trước.’
Cô gật đầu. Cô biết cô không cần phải trả lời.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập của buổi tối. Đi ngang qua đường Marylebone, cô có thể mường tượng thảm cỏ xanh trong công viên Regent và nhìn theo những nhóm thiếu nữ trẻ trung rảo bước vào đó, vừa đi vừa cười đùa trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà. Gần đây cô bỗng cảm thấy mình già đi nhiều, thực sự là một người đàn bà đã có chồng khi đứng trước những cô gái xinh xắn và vô tư lự vận những chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn và trang điểm kỹ lưỡng. Có khi cô và họ cũng chỉ hơn kém nhau mười tuổi thôi nhưng dường như cô thuộc về thế hệ của mẹ cô vậy.
‘Ồ. Em lại mặc chiếc đầm đó.’ Giọng ông lộ rõ sự thất vọng.
‘Em không biết anh không thích nó.’
‘Anh thực sự không có ấn tượng gì về nó, thích hay không thích. Chỉ là anh nghĩ em nên mặc chiếc đầm nào đó khiến em đỡ… gầy hơn thôi.’
Vẫn lại là chuyện đó. Dù cô có thu mình và che giấu cảm xúc của mình trong một vỏ bọc bằng sứ chắc chắn, ông vẫn tìm ra cách để phá vỡ nó.
Cô nuốt khan. ‘Gầy ư. Cảm ơn anh. Em không nghĩ em có thể làm gì để cải thiện điều đó.’
‘Không đến mức phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. Nhưng anh nghĩ em đã có thể cân nhắc kỹ hơn về việc em nên xuất hiện thế nào trước mọi người.’ Rồi ông quay sang nhìn cô. ‘ Và có thể em nên dặm một chút gì đó lên khuôn mặt.’ Ông chỉ vào dưới viền mắt cô. ‘Em trông có vẻ mệt mỏi.’ Ông tựa lưng lại vào ghế và châm một điếu thuốc. ‘Được rồi, Eric. Đi nhanh lên nào – tôi muốn có mặt ở đó đúng bảy giờ.’
Không một chút chậm trễ, chiếc xe tiến về phía trước. Jennifer tiếp tục nhìn ra ngoài đường đông đúc và không nói gì.
Duyên dáng. Hiền dịu. Điềm đạm. Đó là những từ bạn cô, bạn bè và đồng nghiệp của Laurence dùng để nói về cô. Bà Stirling, một biểu tượng mẫu mực của người phụ nữ, luôn xuất hiện một cách hoàn hảo, không bao giờ quá phấn khích hay nổi nóng với bất kỳ một ai, dù là người thấp cấp hơn. Đôi khi, nếu có ai đó nói vào tai ông điều này, Laurence sẽ nói, ‘Một người vợ hoàn hảo ư? Giá như họ biết nhỉ, em thân yêu?’ Những người đàn ông đứng trước mặt ông chắc chắn sẽ cười đồng tình, cả cô cũng sẽ cười. Những tối như thế sẽ có một kết thúc rất tồi tệ. Thỉnh thoảng cô nhận ra những cái đưa mắt đầy ẩn ý giữa Yvonne và Francis trước những câu nói khá chua cay của Laurence, cô ngờ rằng mối quan hệ của họ sẽ nhanh chóng trở thành đề tài đàm tiếu. Nhưng không ai gây áp lực cho cô cả. Suy cho cùng, cuộc sống cá nhân của mỗi người là một vấn đề riêng tư. Họ là những người bạn tốt của cô, sẽ chẳng ai xâm phạm vào cuộc sống của cô cả.
‘Ồ, quý bà Stirling đáng yêu đã tới rồi đây. Chị thật là duyên dáng.’ Tham tán Nam Phi đưa tay ra đón cô và hôn nhẹ lên má cô.
‘Không phải là quá gầy đấy chứ?’ cô hỏi lại một cách ngây thơ.
‘Gì cơ?’
‘Không có gì.’ Cô cười. ‘Còn anh trông vẫn thật tuyệt, Sebastian. Lập gia đình rõ ràng có ảnh hưởng rất tốt tới anh.’
Laurence vỗ nhẹ vào vai người thanh niên trẻ tuổi. ‘Mặc cho mọi lời cảnh báo của tôi đúng không?’
Hai người đàn ông cười, và Sebastian Thorne, người vẫn luôn toát lên sự đĩnh đạc đàng hoàng và đầy tự hào chỉ về một phía ‘Pauline đứng ở kia nếu chị muốn qua chào cô ấy. Tôi biết là cô ấy rất mong được nói chuyện với chị.’
‘Tôi sẽ ra đó liền’, cô nói, tràn ngập biết ơn vì được giải thoát. ‘Xin lỗi cho tôi đi qua.’
Đã bốn năm kể từ khi tai nạn xảy ra. Bốn năm Jennifer vật lộn trong đau khổ, ân hận về những gì mình đã gây ra, thương tiếc cho mối tình cô chỉ có thể nhớ mang máng và nỗ lực níu lại cuộc sống cô thuộc về trước đây.
Thỉnh thoảng, khi cô để mặc cho những suy nghĩ của mình trôi dạt về những ngày tháng ấy, cô nhận ra mình đã điên loạn như thế nào khi tìm thấy những bức thư đó. Cô nhớ mình đã điên cuồng thế nào để tìm bằng được tung tích của Boot, cô đã nhận diện sai và theo đuổi Reggie một cách táo bạo như thế nào, và cảm thấy những việc ấy dường như ai đó làm chứ không phải cô. Cô không thể mường tượng lại cái cảm xúc điên cuồng tại thời điểm đó. Cô không thể nhớ cái khát khao cháy bỏng thuở đó. Một thời gian dài sau đó cô thấy rất ân hận. Cô đã phản bội Laurence và cô chỉ mong làm được một chút gì đó để bù đắp lại cho ông. Ít nhất đó cũng là điều ông mong đợi từ cô. Cô đã thực hiện đúng điều ông mong muốn và cố ngăn không cho mình nghĩ tới bất kỳ một ai khác. Những bức thư, những cái còn sót lại, từ lâu đã được nhét trong những hộp đựng giày và giấu tận cùng trong tủ quần áo của cô.
Cô ước gì hồi đó lẽ ra cô phải nhận ra cuộc sống của cô rồi sẽ bị trả thù từ từ và gây đau khổ từ từ bởi sự giận dữ của Laurence. Cô đã nhiều lần xin ông thông cảm, xin ông cho cô cơ hội nữa, nhưng ông lại có vẻ vui mừng một cách ngoan cố khi có bất kỳ cơ hội nào để nhắc về những việc cô đã làm tổn thương tới ông. Ông không muốn công khai nhắc tới sự phản bội của cô – mà, thực ra nếu nói đến điều đó đồng nghĩa nói tới việc ông thất bại trong việc kiểm soát cuộc sống của chính ông – nhưng ông luôn cố tình để cô thấy, bằng cách này hay cách khác, sự thất bại của cô. Cách cô lựa đồ. Cách cô điều khiển cuộc sống trong gia đình. Việc cô không có khả năng làm ông hạnh phúc. Đôi khi cô ngờ rằng cô sẽ phải trả giá cả cuộc đời này.
Những năm gần đây ông có vẻ thay đổi. Cô nghi ông có thể có bồ. Điều này không làm cô phiền lòng, ngược lại cô cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Ông không còn đòi hỏi cô nhiều như trước nữa, không còn trừng phạt nhiều như trước nữa. Những cuộc truy khảo bằng miệng dường như cũng ít đi, giờ nó chỉ giống như một thói quen không thể bỏ.
Những viên thuốc đã phát huy tác dụng, đúng như ông Hargreaves đã tiên đoán. Đúng là, như Laurence từng nhiều lần chỉ ra, có thể cô là người tẻ nhạt. Đúng là, có thể cô không còn khiến cả bàn tiệc hào hứng thích thú, nhưng những viên thuốc giúp cô không còn bật khóc vào những lúc không thích hợp hay giúp cô ra khỏi giường một cách dễ dàng hơn. Cô không còn lo sợ trước tâm trạng thay đổi của ông và cũng chẳng quan tâm những lúc ông tìm tới cô vào ban đêm. Quan trọng hơn cả, cô không còn bị ám ảnh bởi những mất mát và những nỗi đau mà cô từng phải chịu trách nhiệm.
Không. Jennifer Stirling giờ đây đã là một phụ nữ thời trang với những kiểu tóc hợp mốt, trang điểm hoàn hảo và một nụ cười xinh tươi luôn ngự trị trên môi. Một Jennifer duyên dáng, điềm tĩnh, người luôn tạo ra những bữa tiệc tối hoàn hảo nhất, một căn nhà gọn gàng đẹp đẽ nhất, người biết tất cả những người quan trọng nhất. Cô là một người vợ hoàn hảo cho một người đàn ông ở vị trí cao như ông.
Và có cả những bù đắp. Cô được phép có điều đó.
‘Em thực sự thích có một tổ ấm của riêng mình. Chị có cảm thấy thế khi mới cưới ngài Stirling không?’
‘Ồ, chị không nhớ được xa như thế.’ Cô liếc nhìn Laurence, lúc này đang nói chuyện với Sebastian, một tay để trên miệng khi phà khói từ điếu xì gà để thường trực trên môi. Những chiếc quạt quay trễ nải trên tường và các quý bà tụ tập thành từng đám nhỏ, thỉnh thoảng dùng những chiếc khăn tay lịch lãm lau lên cổ.
Pauline Thorne rút ra một chiếc bóp nhỏ trong đó để vài tấm hình về ngôi nhà mới của họ. ‘Bọn em quyết định chọn những món đồ gỗ hiện đại. Sebastian nói em có thể làm bất kỳ điều gì em muốn.’
Jennifer nghĩ về ngôi nhà của cô, về những đồ vật bằng gụ nặng nề, về cách trang trí khoa trương. Cô thích thú ngắm những chiếc ghế trắng tinh trong hình, trong suốt như vỏ trứng, những tấm thảm nhiều màu sắc tươi sáng, những bức tranh nghệ thuật hiện đại treo trên tường. Laurence cho rằng ngôi nhà của ông phải phản ánh con người ông. Ông cho rằng nó phải kỳ vĩ và phải thể hiện được sự trường tồn của lịch sử. Nhìn những bức hình này, Jennifer thấy ngôi nhà của mình thật khoa trương và không có hồn. Cô tự nhủ không được như thế. Rất nhiều người mong được sống trong một ngôi nhà như của cô.
‘Nó sẽ xuất hiện trong số xuất bản của tạp chí Ngôi nhà của bạn vào tháng sau. Mẹ của Seb cực ghét ngôi nhà này. Mỗi lần bà bước chân vào phòng khách, bà bảo bà có cảm giác như sắp bị người ngoài hành tinh tấn công.’ Cô gái trẻ phá lên cười và Jennifer cũng không nhịn được cười. ‘Khi em nói có thể em sẽ biến một trong những phòng ngủ thành phòng dành riêng cho trẻ, bà nói rằng, chỉ cần nhìn vào cách em trang trí nhà cửa có thể thấy em sắp cho ra đời một nhóc từ trong một quả trứng bằng nhựa.’
‘Cô có mong có em bé không?’
“Ồ chưa. Chắc còn phải lâu nữa…’ Cô đặt nhẹ tay lên Jennifer. ‘Em kể chị nghe điều này, bọn em cũng vừa mới đi nghỉ tuần trăng mật về. Mẹ em làm cho một bài trước khi em đi. Chị biết đấy – nào thì em sẽ phải dâng hiến như thế nào cho Seb, việc đó có thể sẽ gây một chút khó chịu như thế nào.’
Jennifer chớp mắt.
‘Bà thực sự nghĩ em có thể sẽ bị chấn thương. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như thế, đúng không chị?’
Jennifer tiếp tục làm một ngụm rượu.
‘Ồ, em ăn nói linh tinh quá nhỉ?’
‘Không có gì đâu,’ cô trả lời lịch sự. Cô nghĩ chắc mặt mình chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. ‘Cô có muốn làm một ly rượu nữa không, Pauline?’ cô hỏi khi thấy cuối cùng có thể cất giọng. ‘Chị nghĩ ly của chị đã hết sạch rồi.’
Cô ngồi trong phòng vệ sinh dành cho nữ và mở túi. Cô mở nắp chiếc lọ màu nâu nhỏ và lấy ra một viên Valium. Chỉ cần một viên, và sau đó cô có thể làm thêm một ly nữa. Cô ngồi trên bệ rửa mặt, đợi cho nhịp tim trở lại bình thường, và mở hộp phấn nền để dặm thêm chút ít lên mũi, nơi thực sự không cần phấn.
Pauline dường như bị tổn thương khi thấy cô bỏ đi, như thể sự tự tin của cô ấy bị coi thường. Pauline vẫn chỉ là một thiếu nữ sôi nổi, đầy nhiệt huyết, mới bước chân vào thế giới người lớn.
Đã bao giờ cô cảm thấy như thế về Laurence chưa? Cô tự hỏi một cách ngu ngốc. Thỉnh thoảng cô nhìn lên tấm ảnh cưới của mình treo dọc hành lang và cô thấy như mình đang nhìn những người xa lạ. Phần lớn thời gian cô cố tình không nhìn lên tấm ảnh đó. Nếu đúng là cô có vấn đề trong cách suy nghĩ, như Laurence từng chỉ trích cô, cô muốn hét thật to vào cái cô gái mắt mở to đầy tin tưởng trong tấm hình rằng cô ta không nên cưới. Thực sự phần lớn phụ nữ đã không làm như thế. Họ có sự nghiệp và tài khoản của riêng họ, họ không thấy có lý do gì mà họ phải lựa lời nói để khỏi làm phiền lòng người đàn ông có quyền quyết định trong nhà.
Cô cố không nghĩ tới hình ảnh của Pauline Thorne trong vòng mười năm tới, khi không còn những lời có cánh ngọt ngào của Sebastian, khi những tất bật của cuộc sống, của gia đình với những đứa trẻ, những lo lắng tiền bạc và công việc thường ngày khiến sự tươi trẻ của cô gái sẽ dần lụi tàn. Cô không nên nghĩ một cách chua chát như thế. Hãy để cô gái dễ thương đó tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp. Cũng có thể cuộc đời của cô ấy sẽ diễn ra theo một cách hoàn toàn khác.
Cô hít một hơi thật sâu và thoa lại son môi.
Khi cô quay trở lại buổi tiệc, Laurence đã chuyển sang một nhóm nói chuyện khác. Cô đứng ở cửa, nhìn theo ông khi thấy ông vẫy tay chào một quý bà trẻ mà cô không nhận ra. Ông chăm chú lắng nghe cô ta nói rồi gật đầu. Cô gái lại nói một điều gì đó khiến tất cả đàn ông trong nhóm cười rộ lên. Laurence ghé vào tai cô gái thì thầm điều gì đó, cô ta gật đầu mỉm cười. Có thể cô ấy thấy Laurence thực sự quyến rũ, Jennifer nghĩ. Đã mười giờ kém mười lăm. Cô muốn về nhưng biết không nên giục chồng. Họ sẽ về chỉ khi nào ông muốn.
Nam nhân viên phục vụ tiến về phía cô. Anh mang trên tay một khay bạc với các ly sâm banh đã được rót sẵn. ‘Bà có dùng gì không ạ?’ Hình ảnh ngôi nhà lúc này dường như ngày càng xa vời. ‘Cảm ơn anh,’ cô lấy một ly.
Và đó là lúc cô nhìn thấy anh, một nửa người bị những cành cọ che khuất. Lúc đầu cô chỉ nhìn một cách lơ đễnh, trí nhớ cô loáng thoáng hiện lên hình ảnh quen thuộc với mái tóc chạm gần cổ áo hệt như người đàn ông này đang có. Có một thời gian – khoảng chừng một năm trước đây – gần như lúc nào cô cũng nhìn thấy anh, bóng ma của anh, mái tóc của anh, tiếng cười dễ lan truyền sang người khác của anh.
Người bạn đang đứng cạnh anh cười một cách sảng khoái, lắc đầu như thể muốn anh đừng pha trò nữa. Họ cụng ly với nhau. Và rồi anh quay người lại.
Tim Jennifer ngừng đập. Căn phòng đứng yên, và tròng trành. Cô không hề cảm thấy ly nước tuột khỏi tay, chỉ lờ mờ nghe tiếng loảng xoảng vọng bên tai, những cuộc nói chuyện bên cạnh dừng lại một chút, tiếng bước chân vội vã của người phục vụ chạy về phía cô. Cô nghe tiếng Laurence, đứng cách đó không xa, đang trình bày một điều gì đó rất sôi nổi. Cô đứng như trời trồng cho tới khi người phục vụ đặt tay lên cô, yêu cầu cô ‘làm ơn đứng lui lại một chút thưa bà.’
Căn phòng tiếp tục ồn ào với những cuộc trò chuyện. Nhạc vẫn tiếp tục chơi.
Khi cô vẫn chưa thôi nhìn chằm chằm về phía anh, người đàn ông trẻ tuổi tóc đen lúc này mới nhìn về phía cô.
Một lời khuyên: lần sau nếu bạn có quan hệ với một người mẹ đơn thân, đừng đợi hàng tháng trời để được giới thiệu với con của cô ấy. Đừng đưa đứa trẻ đi xem bóng đá. Đừng chơi trò ‘gia đình hạnh phúc’ tại nhà hàng pizza. Đừng nói những điều kiểu như thật vui biết bao khi chúng ta được ở bên nhau – và rồi lại rũ sạch những câu nói đó vì rằng anh đã nói ****, ANH KHÔNG BAO GIỜ CHẮC CHẮN ANH CÓ THỰC SỰ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG.
Bưu thiếp một người đàn bà gửi một người đàn ông.