Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khi tôi trở lại Trung tâm vào ngày hôm sau, tôi tìm thấy Hunter ở khu rừng đó. Từ đằng xa, tôi nghĩ trông cậu có vẻ bồn chồn. Cậu đang đi đi lại lại ở phía trước băng ghế và bằng cách nào đó, tôi không thể ngừng mỉm cười với ý nghĩ rằng tôi làm cho cậu ấy… tôi đã khiến cậu ấy lo lắng.

Tôi bước thật chậm rãi và yên lặng hết mức có thể. Cậu ấy ngừng đi lại khi tôi ở cách cậu vài mét. Hôm nay cậu ấy mặc quần jean và một chiếc áo len đan dài tay màu xanh lục sẫm. Mái tóc cậu vẫn luôn rối bời như mọi khi. Và tôi không thể ngăn mình có suy nghĩ… nếu như cậu ấy không bị mù, liệu cậu sẽ hẹn hò với tôi chứ? Những cô nàng ở trường tôi sẽ sẵn sàng giết chóc để có được một anh chàng như thế này.

Cậu quay người hướng về phía tôi. “Mình đã lo là cậu sẽ không tới.”

“Mình… dành chút thời gian để chuẩn bị.” Tôi nói. Và tôi thực sự có ý ấy. Tôi mặc một chiếc quần jean mỏng bó sát, một chiếc áo cánh không tay màu vàng, đôi bốt màu nâu và một chiếc mũ nồi trắng trên đầu. Tôi đã dành hàng giờ để uốn cong tóc mình. Tôi biết… Hunter không nhìn thấy gì. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không cần cố gắng nhìn thật ổn với cậu ấy, theo cái cách mà tôi biết rằng tôi sẽ như thế nếu như cậu ấy có thể nhìn thấy tôi.

Cậu cười ngượng ngùng với tôi và tôi phải hít vào một hơi thở sâu và yên ắng để cậu ấy không nhận ra rằng cậu đã làm cho tôi cảm thấy khó thở tới thế nào. “Cảm ơn cậu.” Hunter thì thầm. “Điều đó rất có ý nghĩa đối với mình.”

“Vậy thì… chúng ta sẽ làm gì ngày hôm nay nhỉ?” Tôi hỏi cậu.

Cậu ấy nắm lấy tay tôi và đan những ngón tay của chúng tôi vào với nhau.

“Mình không tin là cậu vẫn chưa đi xem phần còn lại của nơi này.” Cậu ấy nói. “Cậu chắc chắn sẽ thấy ngạc nhiên cho xem.”

Cậu dẫn tôi ra khỏi khu rừng, không bao giờ bỏ tay tôi ra. “Nhân tiện, cậu có mùi thật dễ chịu.”

Tôi mỉm cười. “Còn cậu không chỉ có mùi dễ chịu, mà trông còn rất ổn nữa.”

Cậu ấy dẫn tôi vào trong khu trung tâm. Chúng tôi dùng thang máy phía bên phải. Hunter di chuyển và bước đi như một người bình thường… thì, cũng gần như thế. Cậu ấy biết nơi này rất rõ. Thậm chí cậu ấy còn ấn nút số “2” ở trên thang máy một cách chính xác.

Thang máy mở ra vào một khu nhìn như là thư viện. Chúng tôi bước vào và được chào đón bởi một người phụ nữ với mái tóc xám và đôi mắt kính dày.

“Thưa cô… chúng cháu sẽ dùng phòng chơi game ạ.” Hunter nói với cô ấy.

“Cậu biết đường rồi đấy.” Người phụ nữ nói và Hunter gật đầu. Chúng tôi bước vào một căn phòng ở phía trước, nằm bên phía tay phải và tôi đã ngạc nhiên vô cùng khi thấy nó trông giống như khu vui chơi… bên trong một cái thư viện! Ở đây có cả những bàn chơi bi-a, và một vài trò chơi điện tử.

Hunter kéo tôi đi tới cánh cửa thứ ba. Cậu ấy quẹt thẻ ra vào của mình và cánh cửa mở ra cho một căn phòng nhỏ với một màn hình lớn ở chính giữa bức tường.

“Điều khiển bằng giọng nói được kích hoạt. Xin chào Hunter Vaughn.” Chiếc máy tính nói.

“Một trong những đặc quyền của việc bị mù, là họ tự động lắp đặt những hệ thống điều khiển mệnh lệnh bằng giọng nói cho cậu.” Huter thì thầm vào tai tôi và tôi không kiềm được cười khúc khích. “Hãy ngồi xuống nào.”

Tôi kéo Hunter lại ngồi vào một trong những chiếc trường kỷ thoải mái đặt ở phía trước màn hình.

“Trò chơi.” Cậu ấy nói to, điều khiển chiếc máy tính.

“Trò chơi nào cậu muốn chơi hôm nay, Hunter?” Chiếc máy hỏi lại.

“Cờ vua. Hai người chơi. Hunter Vaughn, bên đen. Người chơi thứ hai, bên trắng.”

Ngay lập tức màn hình trước mặt chúng tôi chuyển thành một bàn cờ vua.

“Hiển thị bảng điều khiển.” Hunter nói và tôi thấy những con số xuất hiện ở phía bên trái và những chữ cái ở phía bên dưới bàn cờ. Hunter quay qua tôi và cười toe toét. “Mình đoán là cậu biết chơi cờ vua.”

“Dĩ nhiên.” Tôi nói. Thậm chí tôi còn nghĩ mình chơi khá ở trò này. Nhưng tôi thấy lo lắng về phía Hunter. Cậu ấy không thể nhìn thấy gì. “Nhưng cậu…”

“…sẽ làm cho cậu phải khó khăn để thắng được trò này, xem mình nhé.” Cậu ấy nói hoàn toàn tự tin. Cậu quay về phía màn hình. “Tốt C7 tới C5.”

“Mã G8 tới F3.” Tôi nói và theo dõi hình ảnh quân cờ di chuyển trên màn hình phía trước.

“Mã G8 tới F6.”

Vào những nước cờ tiếp theo, chúng tôi đã thực sự làm tôi thấy kinh ngạc. Tôi không thể nhận ra được là Hunter đang mù. Cậu ấy biết vị trí của toàn bộ quân cờ của tôi…. Giống như là cậu ấy đang chơi bằng trí nhớ, điều ấy với tôi thật là… thiên tài!

Và cuối cùng, tôi thua. Cho một người không nhìn thấy được. Và ngay cả khi tôi tự cho rằng mình là một trong những người chơi giỏi nhất ở trò chơi này. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, chắc chắn là đang đợi tôi nói gì đó rồi. Cậu ấy có một nụ cười toe tinh quái trên mặt và nó rất thích hợp với việc chọc tức và thách thức tôi.

“Chơi lại.” Tôi nói với chút cao giọng. Chiếc máy lập tức nhận lệnh và khởi động lại trò chơi.

“Tốt D7 tới D5.” Hunter điểu khiển màn hình.

“Tốt C2 tới C4.” Tôi nói.

Cấu ấy cười tự mãn. “Tốt C5 ăn tốt C4.”

Lần này tôi chơi thực sự nghiêm túc. Tôi tính toán từng bước đi. Và tôi biết cậu ấy cũng làm thế. Chỉ là, cậu ấy làm điều đó ở bên trong đầu mình! Thế là cậu ấy đã chấp tôi rất nhiều rồi, đấy là lý do mà tôi không muốn bị thua ván này.

Sau năm phút, tôi cảm thấy mất tinh thần khi Hunter thông báo, “Hậu D3 tới C2.” Rồi cậu quay qua tôi với một nụ cười tự hào cậu thêm vào, “Chiếu tướng.”

Tôi lẩm bẩm, “Làm sao mà cậu làm được điều ấy?”

Cậu ấy đứng thẳng lên từ chỗ ngồi. “Hunter Vaughn, Vô địch cờ vua ở tuổi mười lăm!” rồi cậu cúi mình xuống sang bên trái, bên phải và trước mặt. Trông cậu thật tự hào về chính mình và nó chọc tức tôi thậm chí thêm hơn nữa.

“Làm sao mà cậu làm thế được? Sao điều này có thể chứ nhỉ?” Tôi hỏi cậu ấy. “Cậu có chắc là mình không nhìn thấy gì chứ?”

Cậu ấy cười to.”Mình sẽ đổi mọi thứ để có thể nhìn thấy được vẻ tức giận trên mặt cậu lúc này.” Cậu cam đoan với tôi. “Và để trả lời cho câu hỏi của cậu… nó là về việc có một trí nhớ tốt và rất nhiều sự tưởng tượng. Mình đã chơi cờ vua khi bị bịt mắt thậm chí trước khi… mình mất đi khả năng thị giác.”

Tôi vùi mặt mình vào đôi bàn tay. “Ôi chúa ơi, mình thấy thật là ngốc nghếch.”

Hunter cười to. Cậu ấy bước tới phía tôi và giơ tay lên, đưa ra về phía tôi. Tôi nắm tay cậu và cậu kéo tôi đứng lên. Tôi cảm thấy Hunter luồn tay vòng quanh eo mình và kéo tôi vào người cậu.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hunter và bị nuốt chửng. Tôi chắc chắn rằng lúc này trái tim mình đang đập ầm ĩ trong lồng ngực. Tôi chỉ ước rằng cậu ấy không nghe thấy nó.

“Anh đã có ý định chờ cho tới cuối buổi hẹn để hôn em.” Hunter thì thầm.

“Nhưng?”

Anh ấy hít vào một hơi thở sâu. “Anh chưa bao giờ thực sự là người kiên nhẫn.” Và với lời ấy, anh ấy cúi đầu xuống và môi anh tìm thấy môi tôi với sự chính xác tới mức mà tôi không thể trốn thoát được nụ hôn ấy nếu như tôi muốn thế. Hơi thở của anh có mùi bạc hà. Đôi môi anh có cảm giác mượt nhẹ như nhung. Đôi cánh tay của anh như chắn song sắt, giam giữ tôi, ôm tôi thật chặt sát lại cơ thể anh. Tôi trở nên mềm yếu và… không thể đứng vững. Trái tim tôi đập không kiểm soát và nhịp đập của nó trở nên thật điên cuồng.

Khi nụ hôn kết thúc, tôi cảm thấy choáng váng. Tôi thấy mừng là anh vẫn đang ôm lấy mình. Tôi không nghĩ rằng đầu gối mình có thể đỡ nổi tôi nữa. Anh ấy dựa trán tỳ vào trán tôi và hít vào hương thơm từ tôi. Tôi nhắm mặt lại. Tôi không nhìn gì cả. Thay vào đó, tôi làm điều Hunter vẫn làm. Cảm nhận. Thưởng thức khoảng khắc mà không nhìn thấy gì… không cần tới thị giác.

“Em đang nghĩ gì thế?” Anh ấy hỏi trong lời thì thầm.

Tôi hít vào một hơi thở sâu. “Đấy là… nụ hôn đầu của em.” Tôi trả lời.

Anh ấy cúi đầu tới và hôn tôi lần nữa. Rồi sau đó anh cười trên môi tôi. “Vậy thì em sẽ không bao giờ quên được anh.”

“Em có ý nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ.” Tôi thì thầm trên môi anh.

Anh ấy rời khỏi tôi và nắm lấy tay tôi trong tay anh. “Đi nào. Anh không muốn làm hỏng buổi hò hẹn này bằng việc đánh bại em ở một ván cờ vua khác. Rõ ràng là em không giỏi trò ấy lắm.”

“Cái gì cơ? Không!” Tôi nói, gầm gừ với anh.

“Và em cũng là cô nàng dễ nổi cáu nữa.” Anh ấy nói, cười to. Anh thả tay tôi ra rồi kéo tôi lại gần anh và đặt cánh tay vòng qua vai tôi, ôm tôi thật chặt và hôn lên đỉnh đầu tôi.

Anh ấy dẫn tôi vào phòng âm nhạc. Tôi bị kích thích khi nhìn thấy tất cả những nhạc cụ xung quanh mình. Khi bố mẹ tôi còn sống, cuộc sống của tôi tràn đầy âm nhạc… những âm điệu hạnh phúc, những giaai điệu đầy cảm hứng.

“Ngoài ghita ra, em còn chơi loại nhạc cụ nào không?” Anh ấy hỏi tôi.

Tôi nhìn thấy một chiếc đại dương cầm ở giữa căn phòng. Tôi cười ngoác miệng. Tôi nắm lấy tay Hunter và kéo anh đi về hướng ấy. Tôi kéo cái ghế ra và ngồi lên nó, bảo Hunter cùng ngồi xuống.

Tôi cảm nhận những phím đàn trên ngón tay mình. “Em sẽ đàn và hát cho anh nghe. Em là một ca sỹ đáng thất vọng đấy.” Tôi đùa.

Tôi đặt ngón tay mình lên những phím đàn và nhắm mắt lại, để cho đôi bàn tay mình tự chơi những nốt nhạc xuất phát từ trái tim mình.

Tôi hát bài hát dành cho mẹ tôi… cho bố dượng tôi và cho mẹ của Hunter. Những người mà chúng tôi yêu quí vô cùng và không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa.

“Dùng cả cuộc đời bạn để chờ đợi, cho một cơ hội thứ hai… cho một khoảng lặng để khiến nó tốt hơn…”

Tôi không nhận ra nhưng nước mắt bắt đầu lăn tròn xuống má tôi khi tôi hát. Tôi nhớ mẹ… và việc bà đã không có sự lựa chọn nào ngoài việc cứu lấy mạng sống cho tôi… về việc bà đã lựa chọn việc giải thoát bản thân còn hơn là đối mặt với hiện thực, với những gì bà đã làm với người bạn đời của mình.

Tôi nhớ bố dượng tôi, nhớ cách ông đã đối xử với tôi và chưa bao giờ khiến tôi nhận thấy mình không phải là con đẻ của ông… nhớ rằng ông đã thực sự quan tâm tới tôi như thế nào và ông đã cho tôi thấy tình yêu của một người cha thực sự ra sao, tình yêu mà tôi đã khát khao tìm kiếm từ khi tôi là một đứa trẻ. Và như thế, khi ông là chính mình… khi ông không mất đi sự minh mẫn của bản thân… ông sẽ không bao giờ làm tôi sợ hãi.

Tôi cũng khóc cho Hunter. Tôi hiểu được tại sao anh ấy lựa chọn việc thu mình lại, và đẩy người cha ra xa. Anh ấy đã giận dữ… anh đổ lỗi cho cha mình về mất mát to lớn của người phụ nữ quan trọng trong đời anh. Và không chỉ thế… anh ấy đã mất món quà quan trọng nhất mà Chúa ban cho… món quà được nhìn ngắm mọi thứ.

Tôi muốn an ủi anh… thuyết phục anh đừng từ bỏ… dành cho anh dù chỉ là chút nhỏ nhoi ý chí trở lại. Như thế anh sẽ tiếp tục hành trình của mình… và nhận ra rằng cho dù đã mất mát nhiều như thế nào, cuộc đời này vẫn xứng đáng để sống tiếp… ngoài kia vẫn còn có rất nhiều điều trên thế giới xứng đáng để chiến đấu cho.

“Trong vòng tay của một thiên thần… có lẽ bạn sẽ tìm thấy… ở đó với niềm an ủi…”

Tôi hát lời cuối cùng… chơi nốt nhạc cuối cùng đã một lúc lâu rồi, nhưng không ai trong hai chúng tôi nói gì. Cả Hunter và tôi đều lạc trong suy nghĩ của chính mình. Tôi đã không đủ mạnh mẽ để nói trước. Nước mắt vẫn tiếp tục lăn trên má nhưng tôi không tạo ra một âm thanh nào. Tôi không muốn Hunter phải mang gánh nặng của tôi… bởi vì tôi biết anh ấy đã phải chịu quá nhiều gánh nặng của chính mình rồi.

“Em hát… tựa như một thiên thần.” Cuối cùng anh nói. Khi tôi quay sang nhìn anh, tôi nhận ra anh đã cố gắng rất nhiều để không bật khóc. Anh hít vào một hơi thở sâu. “Anh cảm nhận được nỗi đau của em. Nhưng em mạnh mẽ hơn thế. Đừng để cho nỗi đau làm biến đổi con người thực của em. Với anh em là… thiên thần, Allison. Và đúng vậy… anh thực sự tìm thấy sự an ủi bây giờ. Bởi vì Chúa đã gửi em tới cho anh.”

Anh ấy vươn tới trước và nắm lấy cằm tôi. Anh nâng nó lên và cúi xuống hôn tôi. Anh nếm những giọt nước mắt của tôi. Tôi tin rằng anh cũng cảm nhận được nỗi đau của tôi nữa, cho dù rằng tôi đã cố gắng dấu nó khỏi anh.

Rồi anh ấy kéo tôi vào vòng tay và ôm tôi thật chặt. Tôi cảm thấy anh hôn lên đỉnh đầu mình và hít vào trong mái tóc tôi. Chúng tôi ngồi như thế trong lặng lẽ, lắng nghe nghịp đập trái tim của nhau.

Tôi chưa bao giờ có cảm nhận như thế này trước đây. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy rung động… lôi cuốn, gắn liền với cảm giác thật dễ chịu. Hunter có thể bị mù, nhưng tôi cảm thấy anh ấy nhìn thấu con người tôi, xuyên qua lớp vỏ bề ngoài cứng cáp, làm tan vỡ những cảm xúc cứng rắn giả tạo của tôi. Anh ấy có thể bị mù, nhưng tôi cảm thấy như không có ai trên đời này có thể nhìn thấy rõ con người tôi… có thể bảo vệ tôi và giữ cho tôi được an toàn trên thế thế này như anh.

Sau một lúc lâu im lặng nữa, tôi nghe thấy tiếng bíp trên đồng hồ đeo tay của anh kêu. “Anh nghĩ đó là báo hiệu đã tới giờ ăn trưa.”

Tôi không biết anh ấy sẽ dẫn mình đi đâu tiếp theo, nhưng chúng tôi quay lại thang máy và lần này anh ấy ấn nút R.

“Sân thượng ư?” Tôi hỏi.

Anh ấy cười toe toét. “Trên đỉnh thế giới.”

Thang máy mở ra và Hunter nắm lấy tay tôi trong tay anh. Thật cẩn thận, anh ấy dẫn tôi ra ngoài và đếm từng bước chân tiến lên phía trước về bên phải. Tôi tìm thấy một cánh cửa ở phía trước chúng tôi và giúp anh ấy mở nó ra.

Cánh cửa mở ra cho thấy một bể bơi. “Đây là đâu thế? Anh không định đẩy em xuống đây chứ, phải không? Em không biết bơi đâu.” Tôi nói với giọng điệu trêu chọc.

Anh ấy nhướng một bên mày lên với tôi, như thể anh thấy ngạc nhiên lắm về lời thú nhận của tôi. “Một cô nàng đầy ấn tượng có thể chơi ghita và piano như một ngôi sao nhạc rock, với giọng hát như thiên thần, và thách thức khả năng chơi cờ của một thiên tài … mà lại không thể bơi?”

“Chà, anh biết gì không? Bố mẹ em đã nghĩ âm nhạc là một kỹ năng sinh tồn. Em chắc là họ có chút định hướng sai.”

Hunter hít thở sâu và tôi không để lỡ biểu hiện thoáng qua của sự thất vọng trên khuôn mặt anh. “Anh ước gì anh gặp em trước đây…” Anh ấy ngừng lại. “Anh sẽ rất thích được dạy em bơi lội.”

Tôi mỉm cười và tiến tời nắm chặt tay anh. “Không bao giờ là quá muộn để làm điều ấy. Có lẽ, vào một ngày nào đó.”

Anh cười mỉm cười lại với tôi. “Ừ, anh sẽ tìm hiểu thử xem.”

Anh ấy dẫn tôi hướng tới một vọng lâu có mái che. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy ở đó có một chiếc bàn được chuẩn bị để dành cho hai người. Ở đó đã có một người phục vụ đợi sẵn. Hunter nắm lấy một chiếc ghế và kéo nó ra cho tôi.

“Cảm ơn anh.” Tôi muốn nói với anh rằng anh không cần phải làm thế, nhưng tôi có cảm giác rằng, ngay cả trước khi anh ấy mất đi thị giác, Hunter đã là một quý ông rồi. Và anh ấy cần thấy bản thân mình vẫn như trước đây ngày hôm nay. Anh ấy cần được thấy bình thường. Rằng anh vẫn có thể hỏi một cô gái đi chơi và dành cho cô ấy khoảnh thơi gian quí giá của cô ấy. Và tôi nhận ra … tôi thực sự đang tận hưởng khoảng thời gian của mình. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với tôi đã từng trong suốt một quãng thời gian dài.

Sau bữa trưa, chúng tôi dừng lại ở khu ký túc. Hunter mở cánh cửa vào một trong những phòng ở đó. Khi bước vào, tôi thấy đấy là một phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng. Mọi thứ đều màu trắng, từ chiếc giường ngủ, tới những cái ghế, đèn và những đồ vật trang trí khác. Thứ duy nhất có màu xanh dương ở đây là giấy dán tường và ván lát sàn. Có một bộ trống được đặt ở góc phòng.

“Anh cũng chơi trống nữa à?” Tôi hỏi.

Anh ấy gật đầu. “Đấy là thứ duy nhất anh từng chơi từ sau vụ tai nạn. Bằng cách này hay cách khác, trong suốt năm qua, tất cả những gì anh muốn đó là … đập thứ gì đó.” Thật là ngạc nhiên vì anh ấy nói điều ấy với giọng khá khôi hài.

“Thế anh không làm phiền những người ở phòng khác chứ?”

“Các phòng ở đây đều được cách âm.” Anh ấy trả lời. “Hãy lấy giùm anh cây ghi ta rồi chúng ta rời khỏi đây.” Rồi anh ấy cười toe toét “Anh không muốn làm cho em nghĩ rằng anh đang thực hiện một vài kế hoạch không trong sáng với em.”

Tôi thực sự đã nhìn trừng trừng vào anh ấy và đấm vào bụng anh bằng nắm đấm của mình.

“Au!” Anh ấy kêu lên. “Anh đùa thôi mà!”

“Đi nhanh thôi. Em không muốn ai bắt gặp em ở đây.” Tôi nói. “Em không lén lút vào phòng ngủ của một anh chàng trong buổi hẹn hò đầu tiên.”

“Chỉ cần nói với họ là em không cưỡng lại được, em thấy anh quyến rũ tới mức không thể chối từ.” Anh ấy nói với giọng điệu cao ngạo.

“Em sẽ nói với họ rằng anh chỉ đang giả vờ bị mù thôi, như thế em sẽ cảm thấy thật tệ cho anh nên đã chấp nhận hẹn hò với anh.”

“Ối! Em không thực sự có ý đó đấy chứ, đúng không?”

Tôi nhìn chăm chăm vào mặt anh ấy và tôi nghĩ mình thấy nỗi đau ngang qua nó, ngay lập tức tôi thấy có lỗi… và ngu ngốc. Tôi không biết bằng cách nào để nói với anh rằng tôi hối lỗi thế nào khi nói như thế. Tôi đoán là khoảng thời gian không giao tiếp với ai ngoài Meredith đã làm tôi có chút không nhạy cảm.

“Hunter… em xin lỗi.” Tôi bước lại gần anh và bởi vì chẳng biết phải làm gì, tôi ôm anh. “Bởi vì em không có ý như thế.”

“Tốt. Bởi vì đây là cơ hội để giải thích rằng em thực sự đang làm gì ở đây với anh.” Anh ấy thì thầm.

Tôi không biết anh ấy có ý gì khi nói thế cho tới khi tôi nghe thấy có ai đó phía sau lưng tôi, “Hunter Vaughn!” Giọng nói chói tai đó thuộc về một y tá lớn tuổi đang đứng bên cạnh cửa ra vào, tay khoanh trước ngực. “Đây là trung tâm phục hồi sức khỏe, không phải là nhà nghỉ.” Bà ấy nói, nhìn vào tôi không hài lòng.

Tệ thật! Tôi mở miệng để bảo vệ chính mình, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Bà ấy nhướng một bên mày lên với tôi.

“Bà Devlin? Chết thật! Có phải là cháu đã không dẫn khách của mình tới thư viện?” Hunter hỏi, vẻ vô tội giả vờ bao trùm giọng nói anh ấy.

“Không… Cậu đang ở… phòng mình.” Người phụ nữ giờ có vẻ bối rối. Bà ấy bắt đầu có vẻ thấy tội lỗi nữa. Vẻ hối lỗi giả vờ của Hunter đã đánh lừa được bà.

“Cháu xin lỗi. Cô biết đấy… bị mù và tất cả những điều ấy. Cháu vẫn bị lạc khi ở trong tòa nhà này.” Anh ấy tiếp tục.

Bị lạc á? Ha! Hunter thực sự đã biết mọi ngóc ngách ở mọi nơi trong trung tâm này. Có khi còn rõ hơn cả cô y tá này nữa ấy.

Người phụ nữ nhìn vào tôi. Tôi hắng giọng. “Anh ta… anh ấy nói anh muốn chơi cờ với cháu. Cảm ơn Chúa vì cô tới đây đúng lúc! Cháu đã bắt đầu có suy nghĩ rằng anh ta bắt đầu không còn lịch thiệp nữa.”

Tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ nhỏ phát ra từ ngực Hunter và tôi không ngăn được mỉm cười với chính mình.

Bà Devlin lắc đầu. “Thư viện ở dưới đây hai tầng. Nhanh lên. Khách đến thăm không phải là người trong gia đình không được phép ở đây.” Rồi bà bỏ đi.

Tôi cười phá lên ngay khi cô ấy vừa đi khỏi.

“Em đã nói gì với cô ấy hả?” Hunter hỏi. Giọng anh ấy cho tôi biết là mình sắp gặp nguy rồi. “Anh đã không lịch thiệp ấy à?”

Tôi cười. “Thôi nào, Hunter. Em chỉ đùa thôi mà.”

“Ồ, thiên thần của anh… anh đã cố tỏ ra là một quý ông cả ngày hôm nay. Nhưng từ lúc em có ý rằng anh đã không…” Không chút cảnh báo, anh ấy túm lấy eo tôi và kéo tôi vào ngực anh. Rồi anh đẩy tôi tựa vào tường. Tôi nhìn chằm chằm lên anh hoảng hốt. Anh cúi xuống tôi và đón lấy môi tôi trong một nụ hôn làm trái tim ngừng đập và đầu óc quay cuồng. Tiếng cười tắt lịm trên môi và tôi đắm chìm vào nụ hôn gây choáng váng và mê hoặc mà anh ấy dành cho tôi.

Khi nụ hôn đi qua, tôi thấy như mình được nạp thêm năng lượng… thậm chí thật kích thích. Tôi đã thấy biết ơn vì Hunter không nhìn thấy gì, nếu không thì anh ấy sẽ thấy anh đã làm tôi mất phương hướng như thế nào. Đôi môi tôi chắc chắn đã đỏ lên, làn da ửng hồng và đôi mắt nhìn lạc hồn.

Khuôn mặt anh cách tôi vài cm. Anh đưa tay lên và chạm vào vết sẹo của tôi. Ngay lúc ấy tôi thấy ngần ngại. Nhưng anh tiếp tục nhẹ nhàng chạm vào làn da bị tàn phá của tôi với những ngón tay mát lạnh và dịu dàng của anh.

“Em thật đẹp.” Anh ấy nói.

Tôi hít sâu. “Anh thậm chí không thể nhìn thấy em.”

Anh ấy lắc đầu. “Anh thấy em… thiên thần. Và với anh, em thật đẹp.”

Anh ấy cúi tới trước và tôi đã nghĩ rằng anh sẽ lại hôn lên môi tôi. Nhưng thay vào đó, Hunter quay sang bên, nơi có những vết sẹo. Anh ấy bỏ những ngón tay ra và thay vào đó là đôi môi mình.

Tôi thấy mình muốn bật khóc. Tôi đã luôn luôn cảm thấy xấu hổ về những vết sẹo của mình. Tôi che dấu chúng, lo sợ rằng chúng sẽ làm mọi người sợ hãi tránh xa. Thậm chí thỉnh thoảng chính tôi không dám nhìn vào chúng qua gương. Nhưng Hunter… làm cho tôi cảm thấy rằng không có điều gì phải xấu hổ nơi tôi cả. Rằng tôi hoàn hảo… ngay cả với quá khứ và những cơn ác mộng của tôi… ngay cả với những vết sẹo này.

Meredith đến đón tôi đúng sáu giờ tối. Tôi đã có một khoảng thời gian đáng yêu bên Hunter. Đấy là những cái đầu tiên của rất nhiều điều. Buổi hẹn hò đầu tiên, nụ hôn đầu tiên… lần rung động đầu tiên, sự kích thích đầu tiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ về các chàng trai trước đây, trước cả khi có sự cố xảy ra trong gia đình. Và mỗi ngày sau đó, mọi thứ tôi trải qua dường như đều có một màn khói vẫn bao phủ tôi. Nhưng ngày hôm nay… tôi nhận ra mình không còn nghĩ về đêm đó nữa từ lúc tôi bắt đầu chưng diện cho buổi hẹn hò của mình với Hunter.

Trước khi chúng tôi tạm biệt nhau, anh ấy dẫn tôi tới cổng lối dẫn tới khu đỗ xe. Anh bước một bước lại gần tôi và nói. “Anh đã có một buổi hẹn hò tuyệt vời nhất đời mình.”

“Em rất vui.” Tôi nói. “Nó cũng thật hoàn hảo với em. Nó là lần hẹn hò tuyệt vời đầu tiên.”

“Anh vui vì anh đã vượt lên những lần hẹn khác của em.”

Tôi thoáng đỏ mặt khi anh nói thế. “Đó là… thực ra đây là lần hẹn hò đầu tiên của em… từ trước đến giờ.”

Anh ấy vẫn đứng như thế một lúc rồi sau đó cười toe toét. “Thật may mắn vì điều này đặt anh lên trên một mức nữa.”

Tôi bật cười. “Anh thật không thể tin được.” Tôi nói. “Chà, em vui vì buổi hẹn hò tốt nhất anh có kể từ khi tai nạn xảy ra là với em.”

Môi anh ấy cong lên trong một nụ cười. Rồi anh ấy cúi xuống và hôn tôi. Một nụ hôn. Và còn hơn thế, kéo dài hơn nữa… thật nhẹ nhàng, thật ngọt ngào, thật lôi cuốn. Rồi anh thì thầm. “Anh không có ý đây là buổi hẹn hò tuyệt nhất kể từ sau vụ tai nạn.” Anh hít một hơi thở sâu và thêm vào, “Đây là buổi hẹn hò tuyệt nhất từ trước tới giờ… Thiên thần.”

Tôi mắc kẹt trong một hơi thở sâu. Tôi thấy mình được tang bốc rằng cho dù Huner có lẽ đã từng hẹn hò với hàng số các cô nàng tuyệt đẹp trước tai nạn của anh ấy… tôi, bằng cách nào đó đã vượt lên trên hết cả.

“Ngày mai em sẽ quay lại chứ?” Anh hỏi.

“Vâng.” Tôi trả lời. “Anh muốn đi loanh quanh đâu đó không?”

Anh ấy lắc dầu. “Không.” Anh ấy trả lời. “Anh đang hỏi em cùng anh cho lần hẹn hò thứ hai.”

Tôi chăm chú nhìn anh một lúc. Anh ấy cùng lúc vừa nghiêm túc vừa có vẻ lo lắng, như là anh không chắc tôi sẽ nói đồng ý.

“Mấy giờ?” Tôi hỏi.

Anh ấy thở ra và điều đó nói với tôi rằng anh đã nín thở để chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Bảy giờ tối.” Anh trả lời. “Anh sẽ gửi ai đó tới đón em. Nói với Dì em rằng em sẽ về nhà vào nửa đêm. Cô ấy không cần phải lo lắng, ai đó sẽ lái xe đưa em về nhà và đảm bảo rằng em an toàn.”

Tôi không biết anh đang có dự định gì, nhưng bỗng nhiên, tôi thấy thật hào hứng. “Được rồi. Vậy là bảy giờ. Em nên mặc gì nhỉ?”

“Nó không quan trọng. Anh… đâu thể nhìn thấy em.” Anh ấy nói, và có dấu vết của nỗi buồn trong giọng anh.

Tôi bước lại gần anh hơn và nói, “Nhưng nó quan trọng với em. Em muốn trông thật ổn với anh.”

Hunter hít một hơi thở sâu và tôi biết rằng những điều tôi nói có ý nghĩa rất nhiều đối với anh. Anh vòng đôi tay qua vai tôi và trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ôm tôi thật chặt. “Vậy thì hãy mặc váy nhé. Màu xanh dương nếu có thể.” Anh thì thầm. Tôi mỉm cười và gật đầu, biết rằng anh có thể cảm thấy tôi gật đầu vào ngực anh.

Tôi nghe thấy Meredith bấm còi phía sau mình. Tôi đẩy ra xa khỏi Hunter.

“Dì của em à?” Anh ấy hỏi.

“Vâng.” Tôi trả lời. Rồi tôi nói với anh địa chỉ nhà tôi để anh sẽ biết có thể đón tôi ở đâu. “Hẹn gặp anh ngày mai.”

“Không thể chờ tới lúc ấy.” Anh nói, mỉm cười với tôi.

Rồi tôi quay lại và trèo lên xe của Meredith. Khi chúng tôi đi trong im lặng, tôi nhớ lại mọi chi tiết của buổi hẹn hò với Hunter.

“Trông cháu như một kẻ ngớ ngẩn ấy, cháu biết không.” Merdith nói, đánh bật tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình.

“Gì cơ?”

Dì ấy cười to. “Nếu cháu nhìn mặt mình, cháu sẽ thấy một kẻ ngớ ngẩn.”

“Cháu không.” Tôi phản đối.

“Yeah, cháu có. Cháu đã nhìn chằm chằm vào bảng đồng hồ và cháu cười như một anh hề! Dì chắc chắn với cháu là bảng đồng hồ chẳng có gì buồn cười cả, và Dì cũng thế. Và còn nữa, cháu đã mỉm cười tới tận mang tai. Dì đoán là nếu có thể cháu sẽ la hét lên ấy chứ.”

Tôi đảo mắt để che dấu sự ngượng ngùng của mình. Tôi đã biểu hiện như thế ư?

“Cậu ta nhìn thật dễ thương. Cho dù dì chưa có một cái nhìn toàn diện về cậu ấy.” Meredith nói.

Tôi cắn môi để khỏi mỉm cười lần nữa.

“Khi nào sẽ là lần hẹn hò tiếp theo?” Dì hỏi tôi.

Tôi dành một lúc mới trả lời. “Tối mai.”

“Hmmmm…. Cậu ấy không muốn lãng phí thời gian, nhỉ?” Dì ấy trêu chọc.

“Anh ấy nhắc cháu nói với dì rằng ai đó sẽ đón cháu vào ngày mai và cũng sẽ đưa cháu về nhà vào nửa đêm.” Tôi nói.

“Đủ rõ dàng.” Meredith nói. “Cậu ta sẽ đưa cháu đi đâu? Ý dì là… dĩ nhiên… cháu biết đấy, cậu ta không thể lái xe và đi vòng vòng. Những sự lựa chọn bị giới hạn.”

Tôi nhún vai. “Cháu đoán là cháu sẽ tìm ra vào tối mai.” Tôi thực sự không có ý tưởng nào về việc Hunter sẽ dẫn tôi tới đâu. “Để nhắc nhở cháu, cháu sẽ cần mặc váy. Màu xanh dương nếu có thể. Một thứ gì đó dễ thương, bảnh bao và không để lộ quá nhiều da.”

“Hmmm…” Meredith nói vẻ ngẫm nghĩ. “Cháu có thứ nào như thế không?”

Tôi nhún vai. Thành thực mà nói, tôi không chắc lắm. Khi bố dượng tôi còn sống và có thu nhập dư dả, ông thường dẫn tôi đi mua sắm và tôi sẽ mua vài bộ quần áo cho những dịp đặc biệt. Nhưng dạo gần đây tôi thực sự không lục lọi tủ đồ của mình.

Khi chúng tôi về nhà, tôi về phòng mình trong lúc Meredith nấu bữa tối. Tôi đề nghị làm việc ấy nhưng thay vào đó, Dì khăng khăng đòi tôi cố gắng tìm thứ gì đó để mặc cho buổi hẹn hò của tôi.

Tôi mở tủ quần áo và kiểm tra xem mình có những gì. Kể từ khi bố mẹ tôi mất, thứ duy nhất tôi thấy thoải mái để mặc là quần jean, những cái áo sơ mi rộng lùng thùng, những chiếc áo len dài tay…và đồ ngủ, dĩ nhiên. Tôi bỏ qua vài bộ quần áo tôi không để tâm đến ngay từ đầu. Bất cứ khi nào tôi kéo ra thứ gì đó có thể nắm giữ sự chú ý của mình, tôi lại nhớ về những kỷ niệm. Một chiếc váy nhắc tôi về khoảng thời gian tôi đã từng mặc nó…thời gian khi mà cuộc sống thật đơn giản và an toàn…khi nhà tôi là nơi thoải mái, ấm áp và toàn vẹn.

Tôi kéo ra một chiếc váy màu xanh dương với những họa tiết in màu xám sẫm. Nó là một chiếc váy không tay thắt eo, một đường viền cổ hình chữ V và một dải đai rủ xung quanh eo. Một nụ cười buồn len lỏi dọc khuôn mặt tôi. Khi mẹ và tôi mua nó, tôi đã nghĩ nó quá sang trọng, quá sành điệu, nó không dành cho tôi. Tôi đã không thích nó lúc đầu nhưng mẹ đã nài nỉ tôi mua nó.

“Nó đang giảm giá mà, ngốc ạ!” Mẹ nói.

“Điều đó không phải là vấn đề, mẹ. Con sẽ không bao giờ mặc nó!” Tôi nói.

Nó là một thương hiệu đắt tiền nhưng nó được bán với một giá tốt. Có lẽ nó là chiếc cuối cùng nên cửa hàng đã bán nó với mức giá được giảm 75%. Mẹ tôi đã không thể cưỡng lại được. Bà khăng khăng rằng tôi phải vào phòng thử đồ và mặc thử nó lên.

Sau đó, tôi đã nghĩ nó thực sự rất không phải là kiểu của tôi. Nó quá sang trọng. Khi tôi thử lên, nó kéo dài qua đầu gối tôi, nhìn như là hơi lớn hơn cho tôi và chiếc cổ chữ V không ôm lấy bộ ngực nhỏ nhắn của tôi. Nhưng khi nó được buộc dải eo xung quanh, tất cả những gì mẹ tôi cần làm là khiến cho tôi nghẹt thở quanh eo mình và thểlà chiếc váy nhìn dường như vừa với tôi. Và đây! Một sự cố gắng của bà để tôi phải mua nó.

“Con sẽ dùng nó cho dịp gì chứ?” Tôi vẫn phản đối ngay cả khi chúng tôi tới quầy thanh toán để trả tiền cho nó. “Nó quá rộng đối với con!”

Mẹ tôi lắc đầu. “Một ngày nào đó, chúng ta có lẽ sẽ tham dự một buổi tối đi ra ngoài với nhau như một gia đình. Hoặc… có lẽ khi con đồng ý cho một cuộc hẹn, con có thể mặc nó. Khi đó nó sẽ vừa với con một cách hoàn hảo.”

Bây giờ, khi tôi vuốt ve chất lụa mờ của chiếc váy, tôi nhớ mẹ như bà vẫn đang đứng bên cạnh tôi… nài nỉ tôi thử chiếc váy bởi vì đấy là lần đầu tiên bà có thể mua cho tôi thứ gì đó với chiếc mác sang trọng trên nó.

Sau khi mua chiếc váy ấy, đã không có dịp nào để mặc nó. Và chúng tôi đều biết rằng mọi thứ đã xuống dốc kể từ ấy.

Tôi gạt đi những giọt nước mắt trên má khi nhớ tới mẹ mình. Bây giờ, tôi nhận ra… nếu như tôi không ghét bà vì đã kéo cò súng vào chính mình, tôi sẽ nhớ ra rằng tôi yêu bà rất nhiều, và bà cũng yêu tôi nhiều bao nhiêu… và thật khó thế nào khi bà đã sống mạnh mẽ qua nhiều năm, bởi vì bà không muốn tôi phải cảm nhận những nỗi đau mà bà đã phải trải qua.

Tôi lớn lên trong ánh mặt trời và tiếng cười nhờ Mẹ tôi. Tôi không bao giờ biết rằng sâu bên trong, bà đang che dấu cơn bão và tất cả những nỗi đau khổ đến cùng với nó. Như thế tôi sẽ không cảm thấy những điều ấy. Như thế tôi sẽ đủ mạnh mẽ, hạnh phúc và tiếng cười để sống cuộc đời của chính mình.

Tôi nhận ra rằng một ngày… bà đơn giản là buông tay. Bà không thể chịu đựng thêm được nữa. Bà bảo vệ tôi một lần cuối cùng, và sau đó bà đầu hàng. Sau tất cả … thật là mệt mỏi khi cứ phải luôn luôn mạnh mẽ.

Thở dài buồn bã, tôi thay quần áo và khoác lên mình chiếc váy mà mẹ tôi đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó bà được thấy tôi mặc nó. Tôi quấn chiếc đai quanh eo mình và thắt nút lại ở bên trái. Rồi tôi nhìn chăm chú nhìn vào chính mình trong gương và thực sự không nhận ra cô gái đang đứng trước mặt tôi.

Chiếc váy giờ đây rủ xuống phía trên đầu gối tôi, đoán là mình đã cao hơn so với trước. Trước đây tôi phải quấn nó quanh mình hai lần, thì bây giờ nó vừa vặn một cách hoàn hảo. Thậm chí cổ áo kiểu chữ V cũng không còn thấy bất tiện nữa… tôi không còn là một đứa “màn hình phẳng” giống như mình đã từng nghĩ nữa. Thực ra, dáng váy còn làm tôn lên toàn bộ thân hình tôi, bao gồm cả khuôn ngực.

“Chà” Meredith nói khi dì liếc vào phòng tôi. “Alice…” Dì ấy nhìn tôi chăm chú một lúc. “Thật quá tiếc rằng bạn hẹn của cháu không thể nhìn thấy cháu trong chiếc váy này.”

Tôi cười buồn bã với dì. Tôi cũng cảm thấy thật tiếc. Tôi thực sự nhìn rất ổn trong chiếc váy này. Mẹ đã đúng khi ngay lập tức quyết định mua nó cho tôi. Nhưng giờ đây, nhìn vào chính mình trong gương, tôi nhận ra rằng có hai người tôi ước gì họ có thể nhìn thấy tôi mặc nó. Mẹ và Hunter. Và quá tệ, cả hay họ đều … không thể.

Ngày hôm sau, tôi đã sẵn sàng lúc 7 giờ kém 10. Tôi mặc chiếc váy màu xanh dương cùng với đôi giày thủy tinh đế cao của Meredith. Mái tóc tôi được uốn quăn và kẹp lại ở một bên và một bên được thả tự do rủ xuống và uốn lượn bao lấy một bên mặt tôi, nơi có những vết sẹo, che dấu chúng đi khỏi tầm nhìn.

“Nhìn cháu thật tuyêt.” Meredith cười với tôi khi dì kết thúc việc trang điểm. Tôi đã đặc biệt nói vớii dì rằng mình muốn được trang điểm nhẹ nhàng, và khi dì ấy làm xong, tôi thấy thật sự hài lòng. Tôi nhìn không giống mình nữa mà vẫn là mình cùng một lúc.

Chuông cửa reo đúng 7 giờ tối và tôi lo lắng đi ra mở cửa. Một người đàn ông trong bộ tux đang đứng ở bậu cửa.

“Cô Harley?” Ông ấy hỏi.

Tôi gật đầu.

“Tôi tới đón cô.”

Meredith tiến tới phía sau tôi và hỏi, “Ông sẽ đưa cô bé tới đâu?”

“Tôi là nhân viên của The Riviera. Cậu Vaughn đã sắp xếp bữa tối và yêu cầu chúng tôi tới đón cô Harley.”

Meredith gật đầu. Dì ấy quay qua tôi. “Gọi dì khi cháu cần gì nhé. Dì sẽ tới đón cháu.”

“Thưa bà, cậu Vaughn cũng đã thu xếp để để cô ấy được đưa về nhà an toàn.” Người đàn ông ngắt lời.

Tôi mỉm cười với Meredith, rồi sau đó tôi tiến tới trước và hôn lên má dì. “Gặp lại dì sau.”

Một vài phút sau, tôi đã ở khách sạn Riviera. Khi bước vào khu vườn ở trên tầng thượng, tôi đã bị mê hoặc bởi cảnh quan ở đây. Cả khu vườn ngập tràn trong ánh sáng, bể bơi được chiếu sáng xuyên qua mặt nước tới đáy, một chiếc bàn được thu xếp cho hai người được đặt một bên, và có một nhạc công violon đứng bên cạnh, đang chơi một bản nhạc cổ điển.

Tôi thấy Hunter đứng bên cạnh bàn, chờ đợi mình. Tôi bước tới phía anh. Anh mặc một chiếc quần âu màu đen, một chiếc áo cổ cồn màu xanh dương và áo khoác màu đen. Vào lúc anh ấy nghe thấy tiếng tôi bước lại gần, anh hít vào một hơi thở sâu rồi môi anh ấy cong lên trong một nụ cười chứng tỏ rằng anh cảm nhận được sự có mặt của tôi.

“Xin chào, người đẹp.”

“Xin chào chính anh.” Tôi nói.

Anh ấy đưa cánh tay ra và tôi nhận lấy nó. Chúng tôi bước chậm rãi lại chiếc bàn. Tôi đã dẫn bước cho anh ấy, nhưng có vẻ như tôi không cần phải thế. Không nghi ngờ gì rằng anh ấy đã dành chút thời gian để ghi nhớ những bước đi trước khi tôi tới đây. Tôi cố gắng bước đi trên lớp cỏ mềm bên trên đôi giày của Meredith. Tôi không thường đi giày cao gót và chỉ tới khi còn cách chiếc bàn một chút, tôi mất thăng bằng và vấp ngã. May sao, khi tôi gần như ngã xuống thì Hunter đã ở đó, vòng đôi cánh tay quanh eo tôi, bắt lấy tôi và giữ cho tôi đứng thẳng.

“Được rồi, chúng ta tạo nên một cặp đôi nguy hiểm. Anh bị mù và em thật vụng về.” Anh cười thích thú.

“Em xin lỗi.” Tôi nói và cười khúc khích. “Em đang đi đôi cao gót của Meredith. Em không hay đi như thế này.”

Anh ấy mỉm cười. “Và em mặc một chiếc váy.”

“Vâng, màu xanh dương, như anh yêu cầu.”

“Anh sẽ đổi mọi thứ để được thấy em như thế nào tối nay.” Anh ấy nói, và có dấu vết của sự tiếc nuối lẫn vào giọng anh.

“Em nhìn ổn. Chỉ cần tượng tượng em trên đôi cao gót, khoác lên mình một chiếc váy màu xanh dương, với những vết sẹo được che dấu dưới mái tóc.”

Anh ấy chìm vào im lặng trong một lúc, như là anh đang thực sự tưởng tượng tôi trông như thế nào, rồi anh nói, “Em nhìn thật mê hoặc.”

“Cảm ơn anh.”

Anh ấy kéo một chiếc ghế ra cho tôi, rồi sau đó anh chạm mu bàn tay dọc theo mép bàn cho tới khi anh tới chỗ ngồi của mình.

Chúng tôi dùng bữa tối dưới ánh sao với một bản nhạc lãng mạn quanh mình. Chúng tôi nói chuyện về chính mình… về cuộc sống trong quá khứ của chúng tôi. Anh kể tôi nghe về tuổi thơ của anh, và làm thế nào mà anh ấy thân thiết với chú anh hơn là với bố đẻ của mình. Tôi kể với anh về chiếc váy của mình và mẹ tôi đã nhất quyết thế nào khi bắt tôi phải đồng ý để chúng tôi mua nó.

Nói với Hunter về quá khứ của mình, những gì xảy ra khi đó không còn gây khó khăn với tôi nữa. Tôi không cần phải cố gắng phải dấu chúng với anh bởi vì tôi luôn luôn cảm thấy anh sẽ không phán xét tôi, và anh sẽ không ép tôi phải cảm thấy khác đi. Thật là dễ dàng khi đề cập tới việc tôi đã tan vỡ và tổn thương như thế nào. Bởi vì tôi biết… anh cũng như vậy. Nhưng tôi biết, cho dù những vết sẹo của tôi có khủng khiếp tới đâu… cũng không gì có thể so sánh với những gì Hunter phải chịu đựng ngay lúc này. Anh ấy không chỉ mất đi người mẹ, anh còn mất đi điều quan trọng nhất anh ấy cần để tồn tại, để đứng lên và chiến đấu lại… anh ấy đã mất đi khả năng để nhìn.

Sau bữa tối, anh đứng dậy khỏi bàn và đưa tay ra tới tôi.

“Có thể nhảy cùng tôi chứ, thưa quý cô?” Anh ấy hỏi.

Tôi mỉm cười. Khi tôi nắm lấy tay anh và anh giữ tôi trong vòng tay mình, tôi không ngăn được bản thân thầm ước rằng Hunter có thể nhìn thấy khoảnh khắc này hoản hảo biết bao, và thật kỳ diệu với tất cả những gì anh ấy đã làm cho tôi.

Đi giày cao gót làm cho tôi thấy mình cao hơn và vì vậy lúc này, tôi có thể dựa đầu mình lên bờ vai của Hunter. Lại một cái đầu tiên khác của tôi. Đây là điệu nhảy đầu tiên của tôi.

“Cho tới lúc này, cô thấy buổi hẹn của mình như thế nào, cô Harley?” Anh thì thầm vào tai tôi.

Tôi mỉm cười. “Hoàn hảo.” Và thì thầm. “Anh khiến mọi thứ thật hoàn hảo, Hunter Vaughn.”

“Mấy giờ rồi vậy?” Anh hỏi.

Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. “Mười.”

Anh ấy nhẹ nhàng đẩy người ra khỏi tôi. “Anh nghĩ chúng ta nên ngồi xuống.” Anh nói.

Tôi nắm lấy tay anh và dẫn anh lại bàn của chúng tôi, nhưng anh ấy kéo tôi lại.

“Ở đó.” Anh ấy nói hướng về chiếc ghế đặt ở vài mét phía xa từ chỗ bàn ăn.

“Được thôi.” Tôi nắm lấy cánh tay anh và dẫn anh hướng tới băng ghế. Anh chạm vào lưng ghế rồi ngồi xuống. Anh nắm lấy tay tôi và kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh, choàng một cánh tay qua vai tôi, khiến tôi ngả đầu mình lại gần anh.

Anh cọ xát những ngón tay mình lên vai tôi. “Em hơi lạnh.”

“Em ổn mà.” Tôi nói.

Anh ấy đẩy mình ra khỏi tôi và cởi áo khoác ra. Anh đưa nó cho tôi. “Đây. Mặc cái này vào.”

Tôi khoác áo khoác của anh lên vai, khiến mình thấy thật ấm áp và dễ chịu. Hunter kéo tôi vào anh trở lại để tôi có thể tựa đầu mình lên bờ vai anh.

“Em có thể kể với anh em nhìn thấy gì không?” Anh ấy hỏi.

Tôi thấy mình muốn bật khóc. Anh ấy xứng đáng được nhìn ngắm ngôi vườn này. Anh ấy xứng đáng được tận hưởng khoảnh khắc này.

Tôi miêu tả lại chi tiết về khu vườn cho anh nghe, dùng chính xác những từ ngữ để tạo nên một bức tranh thật sống động như nó có thể trong đầu anh.

Sau khi tôi đã miêu tả gần như rất chi tiết tất cả, anh ấy hỏi, “Em có thể nhìn lên bầu trời không, Allisson?”

Tôi làm như anh yêu cầu và thấy được cảnh bầu trời đẹp tới mức nín thở.

“Ở đó có một vầng trăng lưỡi liềm được vây xung quanh bởi hàng ngàn vì sao lấp lánh phía trên chúng ra…” Tôi nói rồi đột ngột dừng lại, nhìn thấy một dải ánh sáng băng qua bầu trời. Nó biến mất sau vài giây, nhưng tôi biết là mình không tưởng tượng ra nó. Tôi đã định nói điều gì đó, khi có một chớp sáng khác lướt qua bầu trời… theo sau là một cái khác nữa.

“Hãy ước một điều ước, Allisson.” Hunter nói. Và điều đó nói với tôi rằng anh ấy biết tôi đang nhìn thấy gì.

Nước mắt đong đầy trong mắt tôi. Lại một cái đầu tiên khác nữa dành cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy mưa sao băng.

“Sao anh lại biết được?” Tôi thì thầm.

“Anh nghe trên bản tin tối hôm qua.” Anh ấy trả lời. “Và anh nhận ra bằng cách nào để có thể khiến cho buổi hẹn hò thứ hai của chúng ta trở nên ngoạn mục hơn lần đầu tiên.”

Một ngôi sao khác băng qua bầu trời. Tôi nhắm mắt lại và nói ra điều ước từ trái tim mình.

Tôi ước… rằng Hunter sẽ có thể nhìn thấy trở lại.

Tôi biết chính xác ngay lúc ấy, rằng không có gì tôi mong ước hơn thế. Tôi muốn anh ấy được nhìn thấy trở lại, không phải cho tôi… không chỉ là để nhìn thấy tôi. Tôi muốn anh có lại thị lực vì anh ấy xứng đáng được nhìn ngắm những chú thiên nga xinh đẹp trong khu vườn của chúng tôi, và cả nhưng con đom đóm. Anh ấy xứng đáng được nhìn lên bầu trời và nhìn thấy mưa sao băng một lần nữa.

Chẳng mấy chốc, đỉnh điểm của màn mưa sao băng tới và tôi nhìn ngắm những ngôi sao nối tiếp ngôi sao băng qua bầu trời.

“Nó thật đẹp.” Tôi thì thầm với Hunter. Rồi tôi quay sang anh, “Cảm ơn anh… cảm ơn anh vì điều này.”

Anh mỉm cười với tôi rồi từ từ cúi mặt lại gần tôi. Tôi nhướn về phía trước và gặp anh. Và khi ấy, đôi môi anh phủ lên môi tôi trong một khoảnh khắc đầy phép thuật, nơi những ngôi sao băng nhảy múa phía trên đầu, khiến cho mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn bởi nụ hôn kỳ diệu chúng tôi trao cho nhau.

Bình luận
720
× sticky