Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Con Nai Trong Rừng

Chương 20

Tác giả: Delly

Obe Đờ Grơiy không quên hình ảnh cô gái tươi đẹp hôm ấy hiện ra trước mặt Hoàng thân Đờ Vitengrat, trên ngưỡng cửa ngôi nhà gác rừng. Đã bao lần chàng phẫn nộ và đau đớn phát run lên khi thầm hỏi: “Cô gái ấy hiện nay ra sao, tội nghiệp, cô bé thật tội nghiệp!”

Thoát khỏi sức quyến rũ của Vladimir khi ở xa, Obe cảm thấy tăng thêm mối ác cảm đã dấy lên ở chàng ngay từ khi biết rõ ý đồ ấy của Hoàng thân đối với Lilia. Khi ông chú của chàng, tướng Đờ Grơiy đề nghị chàng tham gia phái đoàn quân sự do chính phủ Pháp cử sang Nga, lúc đầu chàng lưỡng lự không muốn nhận, vì ở Petersburg chàng phải gặp lại Hoàng thân Đờ Vitengrat, người mà chàng chỉ còn ác cảm. Nhưng sau lại nghĩ có lẽ chàng sẽ biết cô gái đỡ đầu của ông già gác rừng ra sao. Chắc Hoàng thân sẽ tự mình kể lại sự việc ấy cho người bạn cũ ở Xtanitza của ông. Triển vọng ấy đủ quyết định Obe, dù mối lo sợ đã tin chắc từ trước sẽ dành cho chàng sự đau đớn như thế nào.

Sau khi đến Petersburg hai hôm, chàng đưa danh thiếp đến lâu đài ở bến cảng Triều đình, nhiệm sở chính của các vương công Đờ Vitengrat, nơi tổ chúc những cuộc đón tiếp do cụ nữ Hoàng thân chủ tọa. Đúng buổi chiều hôm ấy, trong vũ hội của Đại sứ quán Pháp, Obe đã gặp Hoàng thân. Hoàng thân đã mời chàng đến ăn tối ở lâu đài Txacoie, nơi ẩn nấp của một người đẹp bí ẩn mà ông Đờ Grơiy vừa mới đến còn chưa biết.

Chàng không thể, vả lại cũng không muốn từ chối, bởi vì, rất có khả năng là trong cuộc tiếp đãi thân mật này, vị chủ nhà sẽ đi đến chỗ tâm sự như chàng vừa mong muốn và cũng vừa lo sợ.

Từ phòng tiền sảnh có những cột bằng mã não, chàng được đưa vào phòng khách tròn trang trí bằng đá hoa cương, tranh ghép mảnh, tranh vẽ trên tường, đẹp đến nỗi Đờ Grơiy phải sửng sốt.

Tất cả những gì trong gian phòng này và phòng tiếp theo, trông thấy qua một vòm cửa rộng, hài hòa với nhau thành một toàn cảnh tráng lệ kiểu phương đông mà phong cách La tinh làm dịu bớt lại.

Chàng lại gần một cái bàn nhỏ bằng ngà để nhìn một bức ảnh để ở đấy. Đây là ảnh Hoàng thân mặc thường phục, bàn tay đặt trên đầu con Yamin trung thành của ông. Obe ngắm một lúc lâu và hơi ngạc nhiên. Ở đôi môi hơi mỉm cười, chàng không còn thấy nét mỉa mai khinh thị thường thấy trước kia, mắt nhìn cũng thay đổi, như dịu lại.

Obe nghĩ: mình đã nhận thấy từ hôm qua.

Trên bàn, cạnh bức ảnh, có cái kéo nhỏ bằng vàng, một hộp đồ để khâu để mở và một bức thêu mới bắt đầu. Đây có lẽ là phòng khách của bà của Hoàng thân, chủ nhân chắc sắp giới thiệu với cụ khách của mình.

Lúc này, chàng quay lại khi nghe thấy tiếng động nhẹ, rồi tiếng của giày lách cách vọng trên những bức tranh ghép mảnh dưới sàn nhà.

Ở đầu kia phòng khách bên cạnh, Hoàng thân xuất hiện cùng với một người đàn bà trẻ trung mặc áo xa tanh màu hoa cà đính đầy đăng ten quý. Obe cảm thấy và bất giác vịn bàn tay run run vào chiếc bàn ngà.

Lilia Vêrin!

Chính là cô, đẹp rực rỡ trong bộ áo lịch sự một cách tế nhị và tươi cười, với biết bao hạnh phúc trong đôi mắt tuyệt diệu!

Obe nhìn hai người đang tiến lại gần, không nhúc nhích. Khi họ đến cửa phòng tròn, lúc ấy người sĩ quan trẻ tuổi mới bình tĩnh lại được và cố kiềm chế mối xúc động mạnh.

Hoàng thân vui vẻ nói:

– Chào ông bạn Grơiy thân mến! Thế nào, chỉ nhìn dáng điệu của ông là đã xác nhận được tôi đã thành công trong việc dành cho ông một bất ngờ! Ông không nghĩ rằng tôi đã lấy vợ? Cũng không ngờ lại thấy ở đây cô khách trọ xinh đẹp của ông già gác rừng của tôi?

Obe ấp úng:

– Lấy vợ?

– Chứ sao, lấy vợ rất hợp pháp dù chưa công bố. Lilia, anh giới thiệu với em Trung úy Đờ Grơiy, người ở bên cạnh anh khi em ngăn cản một hành động quá nghiêm khắc.

– Tôi nhớ rất rõ ông, thưa ông.

Một bàn tay trắng nõn thanh tú đưa ra cho Obe, chàng cúi xuống khẽ đặt môi lên.

Thiếu phụ mỉm cười nói tiếp:

– Tôi hiểu sự ngạc nhiên của ông, vì tất cả sự việc này là bí ẩn đối với ông, nhưng ông sắp được biết rõ… và mong ông sẽ giữ kín cho chúng tôi ít lâu nữa.

Cô chỉ một chiếc ghế mời người sĩ quan ngồi, rồi mình ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, trên chiếc ghế ngà.

Vladimir ngồi xuống một bên cô và chỉ cho Obe con Yamin ở phía sau đang nằm duỗi dài dưới chân cô và ngước nhìn cô bằng đôi mắt của dã thú đã được thuần phục.

– Ông Grơiy, nhìn con chó xem này. Vợ tôi không có người bảo vệ nào tốt hơn nó trong trường hợp có người dám tấn công cô ấy. Nó tận tụy với cô ấy một cách ghê gớm, cũng như đối với tôi.

Chàng sĩ quan cố gắng để tỏ vẻ vui vẻ hỏi:

– Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng phu nhân chưa quên con chó Griphông xưa kia?

Lilia vội nói:

– Quên con Tery của tôi ư? Ồ, tất nhiên là không!

– Ông bạn thân mến ơi, xin hãy biết rõ rằng nếu một ngày kia sự trung thành với tình bạn, với các tình thân yêu biết đi ở những con người, thì nó vẫn có chỗ ẩn náu cuối cùng trong trái tim bà hoàng Đờ Vitengrat.

Vladimir nói giọng vui đùa nhưng vẻ thán phục nồng nhiệt lộ rõ trong đôi mắt chàng lúc này đang chăm chú nhìn vợ.

Bằng những lời ngắn gọn, chàng kể cho Obe nghe về cuộc hôn nhân của mình, người sĩ quan kinh ngạc. Khi chàng nói đến Ixmen và Myra, Đờ Grơiy không ghìm nổi thốt ra lời:

– Điện hạ có nhớ tôi đã nói gì với Ngài về những người đàn bà kia không?

– Nói rằng họ nguy hiểm? Ồ, tôi có phủ nhận điều ấy bao giờ đâu, bạn thân mến? Về cá nhân tôi, tôi không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, vì họ là mối nguy hiểm đối với vợ tôi. Cực may mắn là tôi đã có cách làm cho mụ Ixmen biết lẽ phải. Sáng hôm nay tôi đã nhận được một bản tường trình về mụ, một bản tường trình làm cho sáng tỏ. Tôi sẽ đưa ông xem tối nay nếu ông chú ý đến việc ấy.

– Thưa Điện hạ, tôi tin rằng tất cả những gì ngăn cản được người đàn bà ấy làm hại người khác đều làm tôi vui thích.

Trong thâm tâm, chàng nghĩ: “Và nhất là làm hại “Nàng” của chàng!”

Phải cố gắng chàng mới rời mắt khỏi bà Hoàng duyên dáng mà sắc đẹp làm chàng chói lòa. Cô gái vừa qua tuổi thiếu niên như chàng trông thấy trước ngôi nhà gác rừng đã thay đổi trong mấy tháng nay. Có thể đóan được rằng cô đang rất yêu và rất được yêu, là đối tượng được chồng quan tâm rất tế nhị. Điều ấy không hề làm cho Obe ngạc nhiên trong câu chuyện lạ lùng này, chàng hiểu sự thay đổi làm cho chàng sửng sốt qua nét mặt kia. Một tình yêu cao thượng đã thắng tính vị kỷ, mỉa mai, hoài nghi, và người con gái gợi ra được tình cảm ấy là một tinh hoa, tình yêu ấy đã nâng cao tâm hồn của người chồng. Phải, dù có vẻ như không thể tin được, chính ông ấy, người mang họ Đờ Vitengrat kiêu căng, đã chịu ảnh hưởng tinh thần của người đàn bà trẻ tuổi có đôi mắt sáng trong trẻo làm cho vị lãnh chúa uy quyền của Xtanitza phải cúi đầu tôn trọng cách đây không lâu.

Obe phải thừa nhận như thế trong buổi tối ấy. Dù có nỗi đau đớn thầm kín, chàng thuộc bản chất quá tốt để không thể không vui mừng vì câu chuyện kết thúc kiểu này. Khi từ biệt bà Hoàng thân trẻ, chàng đã thật chân thành bày tỏ lòng mong muốn cho những khó khăn liên quan đến việc khôi phục lại danh phận của bà sẽ được gạt bỏ nhanh chóng để không còn một bóng đen tồn tại trên hạnh phúc của họ.

– Tôi mong muốn hơn cả là cha tôi sẽ được giải thoát khỏi người đàn bà kia và tìm lại được đôi chút niềm vui trong tình cảm cha con. Hình như cha tôi già đi nhiều và có vẻ mệt mỏi, chán nản.

– Đúng thế đấy, Grơiy, ông sẽ thấy Bá tước còn thay đổi hơn hè năm ngoái nữa, – Hoàng thân nói tiếp. – Ông ấy vật lộn trong cảnh thiếu thốn tiền bạc không gỡ ra được mà hai con người kia đã đẩy ông vào. Hơn nữa, theo nguồn tin chắc chắn tôi biết thì mụ Ixmen luôn gây sự với ông không dè dặt, nhất là trong thời gian gần đây.

Obe rời lâu đài Đờ Vitengrat đem theo lời mời đến ăn tối trong tuần sau.

Bình luận