Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 5: Gã kẹo bơ cứng

Tác giả: Dorothy Koomson

Một không gian ấm áp, mùi khói ngọt ngào và những âm thanh vui vẻ quấn lấy tôi, lôi kéo tôi khi tôi mở cánh cửa của Nhà Kính – một quán bar dưới tầng hầm giữa lòng thành phố. Có thể thấy một không gian rộng lớn với những chiếc ghế da to tổ chảng màu đậm rườm rà và những kệ sách chứa những quyển sách thật khiến nó trông chẳng khác nào một cái nhà kính đã lỗi mốt.

Tôi định vị ngay được mấy đứa bạn của mình đang ườn ra trên ghế bành , còn chừa lại một chiếc ghế trống cho tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở mình không được để bất cứ gì làm hỏng đi ngày sinh nhật của Jen, và sải bước tới.

“Ok, bữa tiệc có thể bắt đầu, Amber đã đến rồi đây,” tôi nói, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đang căng hết cả thẳng. Chỉ trong mấy phút vừa qua mà nó đã có vẻ như co dúm lại vì cảm giác tội lỗi hành hạ nhiều lần. (Nghĩ thử coi người ta có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền giải phẫu nâng mặt – tất cả những gì mà họ phải làm chỉ là ngủ với một tên hư hỏng rồi giấu giếm người bạn thân nhất của mình.)

Tôi đi tới chỗ Jen. Tối nay nó mặc một bộ đầm lụa màu xanh lơ cổ khoét rộng có thể chuyển các sắc xanh theo ánh đèn (8,99 bảng, mua tại một cửa hiệu gần chợ Leeds – chúng tôi là những nữ hoàng săn đồ hạ giá mà, Jen và tôi), mái tóc vàng gợn sóng được buộc gọn gàng, với một vài sợi tóc buông tạo hình trên khuôn mặt. Tôi dí một nụ hôn lên đôi má ấm của Jen và bọc lấy nó bằng một cái ôm gấu bông. Mùi nước hoa tinh tế tỏa ra từ Jen cắt ngang dòng khói thuốc lá và chiếm hết các giác quan của tôi. Tôi cười vì mùi hương đó quả là rất Jen, không lẫn đi đâu được. “Chúc mừng sinh nhật tình yêu,” tôi nói, trao cho Jen một túi những món quà. Tôi đã kiếm cho nó đủ 30 thứ nhỏ xinh – một cây son môi, một que kẻ mắt, một túi đựng di động, ví màu xanh lơ… dành cho 30 năm nó đã đem thêm duyên dáng đến trái đất này. “Mày đã có một ngày tuyệt vời đấy chứ?”

Bạn thân nhất của tôi là một cô giáo tiểu học, và bởi vì đang là giữa hai học kỳ, đã dành hẳn một ngày để nghỉ và tận hưởng niềm vui sang tuổi 30 của mình. Jen tình tứ liếc sang Matt rồi trả lời, “Ừ, tuyệt lắm.

“Hy vọng là anh đã đối xử với Jen đúng như những gì nó xứng đáng được hưởng,” tôi nói với Matt, người cũng đã xin nghỉ làm cả ngày để đi chơi với Jen.

“Tất nhiên,” anh ta đáp và chuẩn bị nở một nụ cười. Chuẩn bị… nhưng dừng lại giữa chừng vì cái miệng ấy chỉ xoay sở để kéo dãn hết các góc miệng về hai phía được mà thôi. Khi nói chuyện với tôi, nh mục các biểu hiện mặt của anh ta rất hiếm khi bao gồm những nụ cười. Càng quen biết nhau lâu thì Matt càng ít cười với tôi hơn, bởi vì có càng ít thứ anh ta thích ở tôi để mà đáp lại bằng một nụ cười. Đây rõ ràng là một thử thách đối với Matt, khi mà chúng tôi vẫn phải gặp mặt những hai, ba lần một tuần, kể từ khi Jen và anh ta cặp với nhau ba năm về trước. Chúng tôi từng có những hiềm khích cũ, Matt và tôi, cũ rích đến mức chẳng cần thiết phải nhắc tới bây giờ, nhất là khi tôi đang có những điều to tát hơn nhiều cần phải lo nghĩ tới. Ví dụ như người hiện đang ngồi ngay bên trái Matt đây.

Tim tôi đập nhanh gấp ba, lưỡi tôi co rúm lại khi tôi quay sang phía Greg.

Bốn con mắt gặp nhau, nhìn nhau rất lâu một cái nhìn thoáng nỗi sợ hãi úp mở.

Nói đi nào, bộ não tôi ra lệnh. Chào đi.

Tôi mở miệng và cái thứ phát ra là, “Ồ, cậu bé Gweggy, cậu thế nào rồi?” Trời ạ, tôi đang dùng giọng của một ả đặc Đông London.

“Tuyệt lắm,” Greg trả lời một cách cứng nhắc. “Em sao?”

“Ừ, cũng được,” tôi nói, không thể nào bỏ đi được cái giọng khó chịu đó. Tôi đến từ Nam London, không phải Đông London, không có lý gì mà cái thứ giọng này lại chui vào miệng tôi được.

“Thế thì tốt,” hắn đáp.

Anh không làm ơn cư xử một cách gian giảo hơn được một tí sao? Tôi bắn ý nghĩ sang Greg. Chắc chẳng có ai ở Leeds này chưa nhận thấy trên mặt anh cái sự là chúng ta đã làm tình với nhau đâu….

Tôi cởi áo khoác và… chẳng có gì xảy ra cả. Không thu hút một tẹo tèo teo chú ý nào từ bất cứ ai. Thật là quá lắm, chừng ấy con số trong hóa đơn Thôi đi. Tôi tự đánh mình một cái. Hôm nay là tiệc sinh nhật của Jen, nó mới là nhân vật chính, không được cướp vai chính của bạn mày. Tôi xấu hổ lướt nhẹ vào cái ghế ngồi đối diện Greg trong khi Matt và Jen đi tới quầy bar. Lượt uống đầu tiên ở đây bao giờ cũng dành cho họ, đó là truyền thống bởi họ đã gặp nhau như thế, chính quán này, tại quầy bar.

Ngay khi hai người vừa đi khuất tầm nghe, Greg nhìn qua cái bàn gỗ. “Chắc chắn em chưa nói với Jen.” Hắn tuyên bố gấp gáp như có một sự thúc giục vội vã nào đó.

“Phải rồi Greg, em cũng rất vui được gặp anh. Em khỏe, cảm ơn đã hỏi thăm, và cuối tuần vừa rồi của em cũng tuyệt lắm. Cảm ơn đã hỏi thăm.” Tôi trả lời.Ok, thì chúng tôi đã… Nhưng điều đó có cho phép hắn trở nên thô lỗ thế không chứ? Để rồi quên đi mất rằng hai người, trên hết, là bồ tèo của nhau?

“Hả, gì cơ?” Greg trả lời và cau mày nhìn tôi.

Ồ, ra là có cho phép đấy. “Chưa, em chưa nói với Jen. Sao, anh nói với Matt rồi hả?”

Mặt Greg đổi màu. Không nhiều, nhưng đủ để tôi biết hắn đã bô lô ba la. Rất có thể hắn đã nói rằng mình cuối cùng cũng tách được cái hạt khó cắn vỡ nhất, gieo được hạt giống trên mảnh ruộng khó cày nhất, hay có thể là một loạt các kiểu nói trại nói móc khác mà cả những nhân viên bất động sản láu cá nhất cũng phải bối rối.

“Anh không hẳn là đã nói với Matt… Xem nào, mình cần nói chuyện.”

Tôi đã định nói rằng “Để làm gì,” nhưng cái mồm của tôi, như được nối thẳng với những kỷ niệm của đêm thứ Sáu, đã tự động, “Ok, anh nói đi.”

“Không phải bây giờ. Lát nữa. Để lúc về, anh sẽ nói là hẹn em ở nhà và chúng ta có thể n… Ờ, dễ lắm. Em chỉ cần lấy một cái dây nối, cắm vào bộ dàn hi-fi và TV. Chỉ đơn giản thế thôi. Âm thanh ngập tràn luôn.”

Cái gì??! Tôi nghĩ, đúng lúc Matt đặt rầm một cái nửa lít bia lên bàn. “Của bọn mình đây,” anh ta nói. “Nhưng chờ một nửa kia nữa, cô ấy sẽ mang rượu khai vị.”

Jen trở lại từ quầy bar với một cái khay nhựa, trên để bốn ly tequila, bốn miếng chanh và một lọ muối rắc. Một dòng thoại trong phim lập tức chạy qua đầu khi tôi thấy tequila. Sẽ không kẻ nào sống sót mà ra khỏi nơi này.

*

“Bọn này có một thông báo nhỏ,” Jen nói.

Lúc này, chúng tôi đã chuyển sang Jumbo, một nhà hàng Trung Hoa sang trọng kín đáo ở Vicar Lane. Chỗ này có những cái bàn ăn tròn với khăn trải màu trái đào, ở giữa mỗi bàn là chai nước tương màu trắng và những lát gừng trên những cái đĩa màu trắng ngà. Bên cạnh mỗi một phần đĩa là khăn ăn màu trái đào, đôi đũa được đặt trên đồ gác đũa bằng sứ có chữ Hán mực xanh viết dưới đáy. Đến lúc này thì các món khai vị tôm nướng, chả giò và bánh bao đã được mang ra.

Tôi tống luôn hai miếng tôm nướng nguyên con vào mồm để ngăn mình mở miệng, ngăn những lời nói hớ hênh nào đó có thể khiến mọi người biết rằng tôi đã ngủ với Greg. Rằng tôi là một đứa tồi. Một đứa con gái hư hỏng.

Trong khi Jen nói, tôi đã nhận ra một điều khác đã khiến đầu óc mình mất thời giờ để ý tới.

Matt. Anh ta bắt đầu nghịch vớ vẩn cái khăn ăn và đôi đũa kể từ khi chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Anh ta vẫn chưa trải cái khăn ăn màu đào được nhà hàng gấp ngay ngắn ra mà cứ mải để tâm xem xét các mép khăn, hoặc nhặt một cái đũa lên và gõ nhẹ lên bàn cứ như là đang đánh trống vậy. Đây không phải là hành động của một người đàn ông hạnh phúc gì với thông báo này.

Matthew Shepherd chưa bao giờ để cho tôi ấn tượng là loại người dễ bồn chồn hay lo lắng, nhưng những đặc điểm góc cạnh – gò má cao nhìn thấy rõ, môi mỏng, và mũi thẳng – bây giờ trông đều có vẻ hóp lại hơn bình thường. Căng thẳng. Rõ ràng đây là một bước chuyển lớn. Bỏ lại sau lưng những tiện nghi dễ chịu của ngôi nhà ở Hyde Park thuê chung với Greg và một anh chàng khác, Rocky, từ năm 19 tuổi, để chuyển đến ở với bạn gái ở khu người trưởng thành Allerton, quả là một điều đáng sợ.

Thì biết rằng quãng đời thơ ấu thứ hai của mình chuẩn bị kết thúc đáng để lo sợ lắm chứ. Là tôi, tôi cũng rất lo sợ. Nhưng họ đã cặp với nhau được ba năm rồi. Một mối quan hệ rất chắc chắn. Chắc như đá tảng.

Tôi quan sát Matt vân vê các đầu tấm khăn ăn, đôi mắt xanh lục không dừng lại ở ai hay cái gì lâu cả. Người này là một viên kẹo bơ cứng. Tôi đã biết thế kể từ lần đầu tiên gặp nhau.

Khi còn nhỏ tôi và tôi hay chơi trò Đoán kẹo. Một người sẽ nghĩ đến một người thứ ba nào đó, và người còn lại sẽ đoán xem người thứ ba đó là loại kẹo sô-cô-la nào. Chẳng hạn như: “Nếu mẹ là một loại sô-cô-la, mẹ sẽ là loại nào?”

“Sẽ là một viên Wagon Wheel, vừa ngắn vừa tròn.”

20 năm sau, Eric, anh tôi, đã trưởng thành. Còn tôi thì càng ngày càng mê mẩn trò này. (Và tôi cũng càng ngày càng trưởng thành hơn… trong trò này.) Càng khám phá ra được sự thỏa mãn diệu kỳ và bí mật của kẹo ngọt, những bài tập đoán sô-cô-la của tôi lại càng trở nên dễ dàng và chính xác hơn. Bạn có thể phán đoán được rất nhiều thứ về một người nào đó ngay trong lần tiếp xúc đầu tiên, những “vị giác” ban đầu khi bạn “nếm thử” họ. Thử nói chuyện với tôi ba phút mà xem, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là loại sô-cô-la nào.

Và Matt đã trở thành một viên kẹo bơ cứng như thế đó. Anh ta không đủ tiêu chuẩn để làm một viên sô-cô-la có thể mang đến những khoái cảm không ngờ. Bên trong con người này, từ cốt lõi trở đi, chỉ là một cục tuyền bơ cứng. Một thứ chả có chiều sâu nào hết cả. Dưới mỗi lớp kẹo lại là một lớp bơ cứng y hệt. Dù có cố gắng tới mấy, người ta chắc cũng chỉ có thể tìm thấy chất kẹo bơ cứng không đổi và rất thiếu tính li kỳ thú vị. Ừ thì nguyên liệu có thể là những thứ tốt nhất đấy – bơ nhào tay, kem tươi đậm đặc và béo ngậy từ những con bò được nuôi khéo nhất, đường chất lượng cao từ những cây mía ngọt được tắm nắng mặt trời – thì cuối cùng sản phẩm ra đời cũng chỉ là kẹo bơ cứng mà thôi. Vẫn không có gì thay đổi. Tôi thích ăn kẹo bơ cứng, tôi thích Matt, nhưng gì thì cũng vừa phải thôi.

Tôi cũng thích Matt, thật mà. Nếu thực sự lắng nghe tiếng nói từ bên trong, tôi sẽ nghe thấy “tao thấy mày phản ứng hơi dữ,” nhưng anh ta quả thật rất chi là một chiều. Kể cả đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao Matt và Greg lại chơi thân được với nhau lâu như thế. Greg là Anh chàng Phiêu lưu, còn Matt thì lại là Quý ông Đì đụt.

Bọn hắn bắt đầu làm bạn từ khi gia đình Matt chuyển từ Doncaster tới Shefield năm cả hai lên chín tuổi. Kể từ đó hai người học cùng nhau tất cả các cấp trường, rồi lại rủ nhau nộp hồ sơ chung vào Đại học Leeds. Bọn hắn quen nhau như thế nào, chẳng ai còn nhớ nữa.

“Nói chung thì đàn ông con trai không lấy làm quan trọng lắm những lần đầu tiên gặp nhau,” Matt từng nói vậy.

“Trừ phi em ngủ với em gái hắn hay là giết con chim của hắn thì tự nhiên sẽ nhớ trận ẩu đả sau đó thôi,” Greg thêm vào.

Hồi đó tôi cũng mới biết bọn hắn chưa được bao lâu. Tôi nghĩ Greg là một tên khốn may mắn nhiều lần thoát nạn chỉ bởi vì hắn đẹp. Còn Matt, tôi nghĩ anh ta là một viên kẹo bơ cứng mà dù gì tôi vẫn phải cố làm thân bởi Jen thích anh ta phát điên.

*

“Thôi nào, đừng bắt bọn này phải hồi hộp nữa, có gì hay vậy?” Greg nói sau khi thấy Jen ngừng lại một lúc lâu sau câu tuyên bố “thông báo” lúc đầu.

Jen nhìn Matt và cười rõ tươi. Matt đá lông nheo với Jen, rồi trông lại có vẻ tái nhợt hơn nữa, trong khi tay vẫn đang táy máy cái đũa.

“Bọn này sắp chuyển vào sống chung với nhau,” mặt Jen ửng lên hạnh phúc, còn đôi mắt thì xanh long lanh.

“Ôi! Tuyệt vời!” tôi hét ầm lên. “Quyết định từ hồi nào vậy? Ôi, kể lại từ đầu đến cuối xem nào.” Rõ là tôi sẽ nhận được một đề cử Oscar cho màn diễn xuất “Người phụ nữ kinh ngạc khi nghe tin” vừa rồi.

“Quà sinh nhật của tao đấy.”

“Trời ơi, Matt, thật đúng là món quà đệ nhất mà. Thế này thì những thứ em tặng Jen biết thấm vào đâu. Chắc phải kiếm cho hai người một món quà tân gia sáng tạo hơn mới được.”

“Bọn này đang thiếu một cái máy pha cappuccino, thấy có vài cái bán trong siêu thị Habitat rồi đấy,” Matt nói.

“Quên đi, quên đi! Anh sẽ nhận được một vài cái cốc giấy có in chữ ‘Chúc mừng’ và phải thích chúng thôi, chàng trai của tôi ạ,” tôi đùa đùa.

Hình như còn thiếu thiếu một điều gì… Giọng nói của một ai đó, ý kiến của một ai đó, cả những lời chúc mừng khác nữa.

“Mày nghĩ thế nào, Greg?” Matt hỏi.

Mọi ánh mắt dồn sang Greg, lúc này trông như đang bị đóng băng vậy. Một tay hắn đang lấy con tôm từ trên đĩa sắp sửa cho vào mồm nhưng dường như đã sững lại từ lâu, còn ánh mắt thì như đóng rễ trên mặt

“Sao?” Matt nhắc lại.

“Xin lỗi,” Greg hạ con tôm nướng xuống, “thật là sốc quá… ừm, một cú sốc tốt lành đấy nhỉ. Ừ, ok thôi. Tao rất mừng cho mày, cho cả hai.”

Đây đích thực là một sự tương phản tuyệt đối với vai diễn tuyệt vời của tôi, Greg diễn quá tồi. Đến đóng vai quần chúng chắc hắn cũng bị loại thẳng cánh.

“Khi nào thì, ừm, hai người bắt đầu chuyển nhà?” Greg hỏi bằng một giọng tẻ nhạt.

“Cuối tuần này. Bắt đầu từ tuần sau tao đi công tác mười ngày ở Paris rồi. Tao cũng đã nói với Rocky, nó khá mừng, thậm chí còn đề nghị miễn luôn phần tiền thuê nhà tháng cuối cho tao.”

“Tốt. Bọn tao sẽ phải tìm một đứa nữa vào ở cùng,” Greg nói. Một lần nữa, lại bằng một giọng hết sức đơn điệu.

“Tìm một đứa con gái ấy,” Matt nói. “Kể cả khi nó có cặp rồi thì chắc chắn vẫn có thể làm đầu mối của rất nhiều cô độc thân. Mỏ vàng đấy.” Vừa đưa ra lời khuyên, Matt vừa nhướng nhướng lông mày trái.

Bụng tôi tự nhiên quặn lại. Greg phóng ngay ánh mắt về phía tôi, còn tôi cúi xuống nhìn cái đĩa. Tại sao hắn không nhảy lên bàn mà nói, “Thực ra tao đã ngủ với Amber hôm cuối tuần trước”? Tôi nghĩ. Có những giây phút thật là căng thẳng. Nhưng tôi đã thôi không giả làm một cô gái khu Đông London nữa.

Không có ai mở miệng cả. Mỗi người trong chúng tôi đều nhìn chằm chằm cái đĩa, hoặc nếu không thì nhìn những món khai vị đang đặt ở giữa bàn ăn, trong khi cô ả có tên là “im lặng” cứ cần mẫn chạy qua chạy lại giữa chúng tôi cứ như đang cố dệt cho xong một miếng khăn liệm được tạo bởi không một tiếng động nào cả. Chúng tôi ngồi trong một cái kén vô hình, dù không có vẻ gì là mất tự do, bao bọc bởi những tiếng gọi món ăn từ các bàn khác, tiếng nhân viên phục vụ đồ ăn, tiếng bát đĩa được dọn khỏi bàn.

Tôi nhận ra nếu sự im lặng này cứ tiếp tục thế này thì chắc mình phải nói một điều ngu ngốc gì đó để làm nhẹ không khí đi chút ít. Trừ phi, cái điều ngớ ngẩn duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc đó dính líu tới tôi, Greg và cái giường của tôi. “Uống sâm-panh nào,” tôi nói to lên, tìm kiếm sự chú ý của mọi người. “Nâng ly mừng Jen, người trẻ nhất trong bộ tứ ta, và mừng cho bước tiến mới trong mối quan hệ của hai người.”

Jen cười tươi hơn, Matt lại nhợt nhạt đi. Đích thị. Anh ta không chỉ là một cục kẹo bơ cứng, mà là một cục kẹo bơ cứng thuần nhất và cứng nhất. Anh ta chẳng bao giờ tự động thò tay vào ví mình trước cả. Rõ ràng nhất là trong lần này, khi tặng một món quà sinh nhật như vậy cho Jen. Món quà rẻ nhất ít tốn kém nhất mà bạn có thể tặng người yêu của mình là gì? Chuyển vào sống cùng. Thậm chí với món quà ấy, bạn còn lời là khác, vì mọi hóa đơn từ nay sẽ được chia đôi. Nhưng không phải là tôi tính toán thế đâu nhé!

“Bọn này sẽ trả tiền sâm-panh, Greg nhé?” tôi thêm vào.

“Ừ, tất nhiên rồi,” hắn nói rất nhanh, “Tất nhiên là thế chứ.” Greg đưa mắt sang tôi, một cái nhìn đầy sự biết ơn. Hẳn là hắn sẽ trả bất cứ cái gì để chữa lại cách phản ứng sau khi nghe tin lúc nãy.

*

Một bữa ăn, một chai sâm-panh, và thêm vài chai bia Tiger nữa trước khi chúng tôi trả tiền rồi đi về.

Lần đầu tiên trong “lịch sử” yêu nhau của cặp Jen và Matt mà một bữa ăn giữa bốn đứa lại diễn ra căng thẳng như vậy. Cả buổi tối đã trôi qua thật nặng nề và căng thẳng. Giữa tôi và Greg. Giữa Greg với Jen và Matt. Chỉ có tôi và Matt lâu nay không có bất hòa gì mới, dầu là sẽ không được như vậy đâu nếu hắn biết được rằng Jen đã lỡ bật mí cho tôi nghe về việc chuyển nhà này trước khi hắn cho Greg biết.

Mặc dù có chai sâm-panh đấy, mặc dù mỗi người đều cố gắng lôi hết những câu chuyện cười tâm đắc nhất của mình ra, và thậm chí chúng tôi đã hèn hạ trốn tránh tình hình đến nỗi giả vờ hết mức có thể để cười sặc sụa và ồn ào đặng chứng tỏ thật ra chúng ta vẫn đang Vui Vẻ đấy chứ (Vui Vẻ viết hoa hẳn hoi nhá), thì sinh nhật thứ ba mươi của Jen đã không được hoàn hảo. Suốt bữa tối, Matt và Greg đã lặng lẽ trao đổi, bốn mắt cãi nhau nảy lửa. Thế mà Jen lại không hề để ý thấy. Jen vẫn khác người như vậy: những gì hiển nhiên đối với người khác thì nó bỏ qua. Tôi còn cứ tưởng là nó sẽ đoán ra được mối quan hệ giữa tôi và Greg, nhưng hóa ra nó lại có vẻ chẳng thấy gì.

Taxi của Matt và Jen tới trước. Hai người vừa đi khuất thì Greg đập đầu xuống bàn bộp một cái.

“Đần độn,” bộp. “Ngớ ngẩn,” bộp. “Ngu ngốc,” bộp.

“Thôi nào, làm gì tệ đến thế,” tôi an ủi hắn bằng một giọng hết sức cảm thông.

Greg đã thôi không đập đầu bồm bộp nữa mà đưa ánh mắt cáu kỉnh bực bội nhìn tôi.

“Thật anh không ngờ mình lại phản ứng kiểu đó,” hắn vừa nói vừa vò đầu bứt tai cật lực.

“Đó là một cú sốc lớn mà. Chúng ta ai chả có một kiểu phản ứng khác nhau khi bị sốc.”

“Chỉ là… Giá mà anh có thể…” Trong một lúc trông hắn thẫn thờ cứ như đã mất đi một thứ gì quan trọng lắm. “Thôi, không sao. Ra ngoài chờ taxi đi.” Greg nhìn thẳng vào mặt tôi. “Rồi mình sẽ nói chuyện nhé, nếu em vẫn muốn.”

Cư xử như bình thường đi nào, tôi tự nhủ rồi nhún vai trả lời. “Ok, em dễ mà. Ít nhất thì bọn con trai vẫn thường nói thế trong nhà vệ sinh nam, phải không?”

Không khí lạnh về đêm táp vào cơ thể làm tôi rùng mình. Trời đã lạnh hơn nhiều so với khi chúng tôi bước vào nhà hàng. Tôi choàng áo khoác, cố giấu kín tay trong lớp áo để giữ ấm… và để ngăn bản thân nhào tới Greg, đẩy hắn lên chiếc xe gần nhất rồi trèo lên người hắn. Wow, thử đoán xem ai đáng lẽ ra đã không nên uống nốt chai Tiger cuối cùng đây nào?

“Anh muốn nói chuyện gì?” Tôi tỏ ra hết sức bình thường, vừa hỏi vừa quan sát hắn dưới những sợi tóc mái lòa xòa.

“Em nghĩ là chuyện gì?” Greg đáp, với một vẻ mặt “thật em vẫn chưa hiểu ấy hả”?

Tôi vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Rồi hắn bước tới gần tôi hơn, đặt hai bàn tay lên má tôi rồi nhẹ nhàng hôn tôi. Nụ hôn thứ hai kể từ lần đầu tiên hôm thứ Sáu. Nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt và đầy hứng khởi. Lần này cũng vậy. Cả cơ thể tôi như tan chảy…

“Anh đã muốn làm điều này cả tối nay”, Greg thì thào, nhẹ nhàng tựa trán lên trán tôi.

“Trừ lúc anh nổi đóa lên vì chuyện của Matt và Jen chứ.

“Không, em sẽ thấy là ngay cả lúc đó, anh cũng rất muốn, chỉ là ham muốn bị chuyển khỏi trọng tâm một chút thôi. Khi em bước vào phòng với bộ váy này…” Greg lướt hai bàn tay vào bên trong áo khoác của tôi, lần tìm, vòng qua eo khi hôn tôi lần nữa. Hắn áp sát hai cơ thể vào với nhau, nụ hôn mỗi lúc một dồn dập và nồng nàn. Rồi những ngón tay len lỏi trong tóc tôi. Rồi hắn lại từ từ hôn lên môi, lên má, lên cổ, lên cằm, lên mắt, lên trán; cứ như hắn muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Cả thân thể tôi. Bằng những nụ hôn bỏng cháy của hắn.

Tôi nhắm mắt lại, một cảm giác đê mê. Giống như tôi đang thưởng thức món sô-cô-la khoái khẩu nhất của mình, cảm thấy nó tan ra trên đầu lưỡi, ngấm vào từng tế bào vị giác, rồi trượt vào bên trong.

“Nhưng anh đã không gọi lại.” Đê mê hay không thì hắn vẫn không thoát khỏi bài thử thách 48 giờ.

Greg tiếp tục mân mê cổ tôi. “Anh không chắc em có muốn thế hay không,” hắn thì thào trong những nụ hôn dở. “Sáng hôm sau em có vẻ bình thản, nên anh tưởng em muốn quên đi.”

Bình thản? Tự khi nào “Anh là một cái taxi” lại được coi là cách nói bình thản vậy? “Chứ anh không muốn quên nó đi à?” tôi hỏi.

Greg đột nhiên dừng những hôn hít và sờ lần trên cơ thể tôi, ngẩng lên nhìn sâu vào mắt tôi. “Tại sao lại phải thế? Em muốn vậy à?”

“Em biết thừa cái kiểu của anh rồi,” tôi nói.

“Gì cơ?” Hắn vừa nói vừa lùi lịa sau một bước, làm cơ thể tôi hụt hẫng vì hơi ấm bị đánh cắp.

“Em biết anh như thế nào, em biết anh xử sự ra sao.”

“Cám ơn đã giải thích, anh hiểu ‘kiểu của anh’ có nghĩa là gì, anh chỉ không hiểu ý em muốn nói.”

“Ý em là em biết anh sẽ làm thế nào. Em đã từng thấy sự hủy hoại do anh gây ra khi anh quyến rũ một cô nào đó, làm cho cô ta quay cuồng vì anh, chỉ nghĩ tới anh mà thôi, anh ăn ngủ với cô ta, chiều cô ta vài tuần vui vẻ… cho đến khi tìm được một người mới.”

Khuôn mặt Greg như một bức tranh trắng toát, mắt như gương, nhìn tôi không chớp.

“Em có trở thành một cô nàng khác nữa trong chủ đề nóng hổi chuyện trên giường của Greg Walterson cũng được thôi. Nhưng em chỉ đơn giản là không thích điều đó phá hỏng tình bạn của bọn mình, hay bằng cách nào đó hủy hoại mối quan hệ giữa Matt và Jen.” Ấn tượng chưa, tôi đã làm hỏng ngang xương con đường chăn gối của mình nhanh hơn bất cứ người nào khác tôi biết.

“Vậy là em đã muốn quên nó đi,” hắn tuyên bố, lần này bằng cái giọng thiếu sinh khí y như hồi đầu buổi tối.

“Ai gọi taxi về, ừm… Hyde Park và Horsforth? Greg và Amber có phải không?”

Tôi quay về phía người đàn ông đang thò đầu ra từ cửa sổ chiếc xe trắng có biển hiện taxi trên mui. “Chúng tôi đây,” tôi đáp, đoạn tiến thẳng tới cửa vào băng ghế sau.

Greg đứng sững lại một lúc, nhìn vào khoảng không tôi vừa để lại, rồi cũng di chuyển về phía đầu xe, vòng qua đó và chui tọt vào qua cánh cửa sau. Tôi đã hy vọng hắn sẽ ngồi ghế trước. Tảng lờ nhau ở vị trí đó hiệu quả hơn.

Ông tài xế chạy ra khỏi thành phố, hướng về phía đông bắc, qua những tòa nhà cao tầng quen thuộc. Chúng cũng già cỗi đi theo năm tháng. Già cỗi và mục nát dần, bị phá bỏ đi rồi lại được xây lên. Đây là một thành phố vô cùng tráng lệ. Đặc biệt là về đêm. Không thể tìm thấy một chút bụi bẩn nào. Chỉ có những ánh đèn sáng rực, những hình thủ nửa sáng tối, những con người không nhìn thấy mặt và những kiến trúc ẩn mình trong bóng đêm. Giống như kính vạn hoa, xoắn ở chỗ này, cuộn ở chỗ kia, lúc nào cũng chỉ từng ấy thành phần nhưng luôn tạo ra những kiểu hoa văn khác biệt.

Khi sắp tới nhà Greg, tôi quay sang hắn. Chúng tôi đã đi qua khá nhiều dặm đường trong im lặng. Không phải sự im lặng đầy trìu mến ngày thứ Sáu tuần trước, cũng không còn là sự im lặng không thoải mái như lúc trước khi lên xe. Đây là sự im lặng của một người đàn ông bị chạm tự ái vào thời điểm mà hắn tưởng mình đã kiểm soát được đối phương, như thường lệ. Chưa từng có ai trước đây thách thức, chất vấn sau khi đã qua đêm với hắn. Thường thì cô ta sẽ chấp nhận hắn – rồi cố gắng thay đổi con người hắn.

Nhưng, phải nói cho đúng là không chỉ có hắn đang giận dỗi đâu. Tôi cũng mếch lòng bởi tôi nghĩ hắn đã có thể cố gắng hơn một chút nữa. Tôi từng biết những anh chàng sẵn lòng chờ qua cơn nước sôi lửa bỏng chỉ để được một phần nhượng bộ rất nhỏ, vậy mà người đàn ông này thậm chí còn không thốt ra nổi một lời nối dối cũ rích, rằng bởi tôi rất đặc biệt nên sẽ khác để xoa dịu tôi. Tôi dỗi hắn bởi rõ ràng là hắn không đủ ham muốn như hắn thể hiện để có thể lên giường với tôi một lần nữa.

“E hèm,” tôi hắng giọng, nhưng Greg vẫn xoay lưng lại. “Nói cho em biết anh đã kể gì với Matt, để em còn liệu.”

Hắn miễn cưỡng trả lời tôi, nhếch mép và nhăn cái mũi hơi khoằm, cẩn thận nhíu mày cái kiểu nhạo báng. “Anh kể với Matt đã gặp được một người anh thực sự thích, nhưng đừng nói với ai vội bởi vì…” hắn thở ra một nụ cười im lặng, rồi nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, “bởi vì anh không biết chắc cảm xúc của cô ấy thế nào. Chưa biết.”

Bình luận