Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 36: Kết hôn và những đứa trẻ

Tác giả: Dorothy Koomson

Anh sẽ làm tình với con nhỏ đó.

Tôi chắc chắn thế. Anh vừa tựa lưng vào ghế, tay đút túi quần, đôi mắt dán vào cô ta, tập trung vào khuôn mặt. Giống như cách anh hay nhìn tôi. Mà nữa, có lần anh đã nói với tôi rằng lần làm tình tuyệt vời nhất của anh là một đám cưới. Và cô ta thì thật là rực rỡ. Cô ta, một trong những anh em họ xa độc thân của tôi (bên đằng Eric) với mái tóc dài vàng óng và dáng người thanh mảnh, chắc chắn sẽ lao vào Greg như con thiêu thân ngay giây phút mọi người đến hội trường. Có lẽ cô ta đã chú ý đến anh từ lúc ở phòng đăng ký, khi anh còn đứng một mình và nhất quyết chiếm lấy anh. Anh cũng chẳng tỏ vẻ gì trốn tránh.

Đoán xem. Đoán xem ai sẽ làm tình đêm nay. Ngay tại đây. Có khi tôi còn đi… tôi uống nhiều quá rồi. Quá nhiều, quá nhanh, với một cái dạ dày rỗng tuếch. Mọi thứ đều lờ mờ và chao đảo. Tôi không uống đủ để tự ngăn mình uống tiếp. Ngậm đầy miệng sâm-panh, tôi tránh không nhìn hai kẻ đang tán tỉnh nhau mà nhìn chằm chằm xa xôi hơn quanh phòng. Eric đang làm quen với bố tôi. Họ ngồi riêng trong góc, ăn buffet trên đĩa giấy và nói chuyện.

Tôi vẫn chưa thể tin nổi là Bố1 đang ở đây. Bố2 đã báo cho tôi trước là quan hệ giữa Mẹ và Bố1 có tốt hơn trong hai tháng qua. Mẹ đã gọi cho bố và mời bố đến đám cưới vì muốn một khởi đầu hoàn toàn mới. Không phải dành cho mẹ, không phải cho Bố 2, không phải cho Bố một. Mẹ muốn một khởi đầu hoàn toàn mới cho tôi. Mẹ muốn tôi, Bố 2 kể, hiểu rằng nói chuyện với cả hai người đều rất bình thường. Cũng rất bình thường khi ở cùng người này và không phải lo lắng người kia sẽ phát hiện ra. Không phải cảm thấy có trách nhiệm để hai người hạnh phúc.

“Mẹ muốn con hiểu là những gì xảy ra giữa họ sẽ không lặp lại với con,” B2 nói. “Không phải mẹ con chưa bao giờ nói điều này, con gái ạ. Con hiểu mẹ con thế nào mà. Mẹ có thể nói hàng ngàn điều mà không hé miệng lấy một từ.” Tôi cười với Bố2. Thật kỳ cục khi một người như Mẹ đến tuổi này lại gặp được một người đàn ông nói những điều như thế về mình. Kỳ cục, nhưng thật tuyệt vời. Cuộc sống của tôi đã không khác đến thế nếu mẹ không sống cùng Bố2 sau khi Bố1 bỏ đi. “Con biết đấy, con gái yêu, mẹ con và bố con không muốn con sống cô độc vì con sợ bị tổn thương.” Bố 2 thêm vào câu bình luận cuối cùng, ánh nhìn hướng về phía Greg.

Tôi cũng nhìn theo. Anh vẫn đang nói chuyện với người phụ nữ đó, và không phải tôi tưởng tượng ra đâu, cô ta đã đứng gần anh hơn. Họ sẽ ngủ với nhau. Tôi lia ánh nhìn giận dữ của mình đi nơi khác, quay lại chỗ Eric và Bố1.

“Đến nói với cậu ấy đi,” Arrianne thì thào vào tai tôi.

“Ai, Eric á?” tôi hỏi.

“Không, anh chàng đẹp trai tóc đen mà em cứ nhìn chằm chằm ấy. Người đã nhìn em chăm chú suốt buổi lễ và diễn kịch dở tệ việc lờ em đi ấy.”

“Bọn em chả có gì để nói với nhau nữa cả.”

“Thôi nào cưng, chị chưa có dịp cảm ơn em vì đã rất tế nhị nói với Eric về chuyện trẻ con. Anh ấy thật không Eric chút nào trong chuyện đó. Chị không hiểu được và cảm thấy anh ấy đang né chị. Nhưng những em nói đã xoay chuyển mọi chuyện. Bọn chị đã nói chuyện lại với nhau sau đợt cuối tuần anh ấy ở chỗ em. Nói chuyện chứ không phải cãi nhau.”

“Không cần cảm ơn em đâu Arri,” tôi trả lời. “Chỉ cần đặt tên em bé đầu lòng của chị theo em là được. Con gái hay con trai cũng được, em không cầu kỳ đâu.”

Arri phá lên cười. Chị đúng là người chị gái mà tôi không có. Tôi yêu chị biết bao. Tôi không bao giờ tha thứ cho Eric nếu anh bỏ rơi chị. Thật sự thì tôi cũng có thể tha thứ, vì tôi có thể tha thứ cho Eric, nhưng tôi chắc chắn sẽ làm anh phải thật khốn đốn.”

“Chị cứ cười đi, nhưng em nghiêm túc đấy,” tôi nói. Tôi bước lên một bước và quàng tay qua người chị và nói tôi yêu chị biết bao. Đúng là tôi đã uống nhiều quá ròi.

“Em đã bảo Eric là đừng để những thứ có thể không xảy ra ngăn cản anh trở thành người anh có thể trở thành. Trong trường hợp của em, điều tồi tệ nhất đã xảy ra, Greg đã ngủ với bạn thân nhất của em, bọn em chia tay. Những gì có thể không xảy ra đã xảy ra. Nhưng em vẫn tồn tại. Em hiểu là em có thể vượt qua những tình huống xấu nhất. Vậy thì đến nói chuyện với anh ấy đi. Những gì em sợ có thể sẽ không xảy ra đâu mà kể cả có đi chăng nữa thì em cũng vẫn tồn tại mà.”

Tôi lắng nghe từng lời của chị. Rồi tôi lắng nghe ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó. Nhưng tôi không thể. Tôi có thể tiến lên nhưng không thể đến chỗ anh và bắt đầu một cuộc nói chuyện bình thường. Hay thậm chí là một cuộc nói chuyện bất kỳ.

“Em sẽ nghĩ về chuyện này,” tôi nói với Arri.

“Đừng nghĩ lâu quá nhé. Nếu cậu ấy ngủ với cô ta, chắc em giết cậu ấy mất.”

*

“Trước khi em hỏi anh đang làm cái quái gì ở đây thì Bố2 đã mời anh đến.”

Greg và tôi chắc hẳn đã đâm sầm vào nhau trong phòng vệ sinh. Anh phải đi tiểu khá thường xuyên còn tôi thì phải tống các thứ ra khỏi ruột. Tôi muốn nhìn anh thật gần, muốn chắc chắn là anh trông kinh tởm như đôi lúc tôi cảm thấy.

“Anh vừa nói là ‘Bố2’ hả?”

“Ông đề nghị anh gọi như thế. Ông nghĩ bác Hampton nghe có vẻ khách sáo quá và anh thì không thể gọi ông là Leonard được. Thế là ông nói rằng thật xấu hổ khi chỉ có duy nhất một người gọi ông là Bố2 nên liệu anh có thể gọi ông như thế được không.”

“Giờ anh là bạn tốt nhất của bố mẹ em đấy hả?”

“Không. Bố2 bảo thật là xấu hổ về chuyện… chuyện… nhưng liệu anh có thể đến dự lễ cưới được không. Ông thuyết phục anh mấy ngày trước khi anh đồng ý. Và anh đến đây chỉ vì ông ấy thôi, không phải để g…”

“Mấy ngày? Anh biết chuyện này trước mấy ngày?”

“Thật ra là mấy tuần. Ông bắt anh thề giữ bí mật, bảo anh không được hé răng với em nửa lời.” Mặt anh đanh lại. “Anh nói việc đó thật ra cũng chẳng khó khăn gì.”

Thật đau đớn. “Tuyệt thật. Anh và mọi người đều biết về đám cưới bố mẹ em trước em. Sao họ có thể liên hệ được chứ?”

“Bằng thư thôi.”

“Ôi Trời.”

Im lặng. Mọi người đều đang nhảy múa, vui đùa, ăn uống; chúng tôi đứng cạnh lối đi vào sảnh trong một khoảng im lặng ngột ngạt rút kiệt không khí khỏi cơ thể thôi. Anh gầy đi. Gầy đi rất nhiều, bộ com-lê màu than chì – bộ anh đã mặc khi gặp bố mẹ tôi – đã rộng rã rất nhiều so với anh.

“Anh nghe nói em sẽ chuyển đến Brighton,” Greg nói.

“Ô, anh nghe từ ai?”

“Renée. Chị ấy gọi cho anh. Bảo là nếu như em chuyển đi, chị ấy sẽ thuê ai đó đến đập vỡ xương bánh chè của anh. Còn thêm vào là Martha sẽ cắt bi anh bằng một đôi dây thừng.”

Nếu anh hiểu họ nghiêm túc đến thế nào.

“Anh không biết sợ là thế nào cho đến khi bị một phụ nữ Pháp và người bạn Yorkshire của cô ta dọa cho một trận.” Có lẽ anh đã hiểu.

“Có vẻ như anh đã nói chuyện với tất cả những người sống quanh em, trừ em,” tôi nói.

Greg lảng đi. Lại im lặng. Lại sự im lặng ngột ngạt.

“Dublin thế nào?”

“Em cũng đọc tin đó rồi à? Tuyệt lắm. Anh đã giải quyết được rất nhiều vấn đề với Kristy.”

Đúng như tôi nghĩ.

“Bọn chỉ nói chuyện với nhau một lần để giải quyết tất cả, còn lại anh dành toàn bộ thời gian để chơi với chồng và con cô ấy. Họ cứ bắt anh kể chuyện.”

Ô. Ô. Tôi cười thầm. Im lặng. Lại im lặng. Chúng tôi đã từng ngồi hàng giờ bên nhau chỉ để nói chuyện và nói chuyện, giờ thì chúng tôi đánh vật để nặn ra vài từ trong vài phút.

“Anh có gặp hai người kia thường xuyên không?” tôi hỏi. Tôi tò mò.

Tò mò để biết liệu họ có tiếp tục không có tôi hay không, để biết liệu họ có vá víu mọi chuyện để thành bộ ba kỳ cục thay vì bộ tứ siêu đẳng như bọn tôi trước kia không.

“Anh gặp Matt,” Greg nói. “Bọn anh đi uống với nhau. Bọn anh cố gắng xây dựng lại… Cậu ấy đã làm những chuyện tệ hại hàng năm trời và anh đã tha thứ cho cậu ấy nên… bọn anh đã làm lại.” Anh bặm môi trong vài giây và khẽ nhún vai. “Thêm nữa, Matt cũng nhanh chóng nhận ra là chẳng có bạn bè nào khác ngoài Rocky và anh, và Rocky… ờ, cậu ta phát điên khi phát hiện ra đã bị Matt đã nói dối và lợi dụng như một chứng cớ ngoại phạm suốt mười năm trời.

Cậu ta cấm Matt thậm chí không được gọi điện thoại đến nhà và tuyệt đối không nói chuyện gì với nhau. Rocky để anh ở lại chỉ vì anh đã làm những điều tệ hại với Matt. Sự lựa chọn duy nhất còn lại của Matt là anh. Như anh nói rồi đấy, bọn anh đang xây dựng lại từ đầu.”

Còn Jen? Anh có “gây dựng lại từ đầu” với Jen không?

“Anh không nghe gì về… em biết đấy.” Anh có vẻ khổ sở khi phải phát âm tên cô ta. “Anh chẳng có lí do gì để gặp cô ta cả.”

Và bây giờ, sự im lặng lại càng chất ứ trong không gian. Im lặng để tôi hiểu thấu được những gì anh nói. Anh cố gắng để làm lành với Matt. Tôi nhớ là có lần anh đã bảo tôi rằng hai người còn thân hơn cả anh em ruột. Và tôi cũng luôn hiểu rằng con người đó rất quan trọng với Greg. Anh khoan dung hơn tôi rất nhiều. Có lẽ vì chẳng bao giờ anh giữ mãi những hờn oán trong lòng. Khi bạn có một chút xem thường ai đó, điều này cũng không dẫn đến sự chất đống những tổn thương mà kết quả sẽ là một cuộc đổ vỡ om sòm. Nó không kết thúc với bạn trong những mối liên hệ gãy rời với những người bạn yêu mến. Trừ khi, tất nhiên, nó đến với tôi.

Tôi là người duy nhất trên trái đất này mà Greg có thể cư xử như thế.

“Nhìn anh thật là gớm quá,” tôi nói, cố để làm anh cười, mặc dù vì sao điều này có thể làm anh cười được cũng là một bí ẩn, kể cả với tôi.

“Cảm ơn em,” Greg trả lời. “Nhìn em không khỏe lắm.”

“Không trang điểm nhìn em còn tệ hơn nữa cơ,” tôi nói, cố gắng để giữ cái giọng bông đùa mặc dù “anh là cái taxi” nghe có vẻ ổn hơn câu này.

“Anh không nghĩ thế.”

“Anh nói như một người đã không ngủ cả tháng trời rồi ấy.”

“Ba tháng, hai tuần và năm ngày, nhưng đếm làm gì phải không? Em này, anh rất muốn đứng nghe em sỉ nhục cả đêm nhưng anh có việc khác nên làm hơn.” Greg dợm chân định đi.

“Có phải là có ai đó khác tốt hơn không?”

Anh khựng người lại. Anh nhìn tôi với một ánh nhìn tôi tưởng tượng gần như là thù hận. “Khốn kiếp, Amber.” Anh không cần phải nhấn mạnh ánh nhìn bằng ba từ giận dữ đó. Trong đó có một từ lại càng không nên dùng vì đó là tên tôi.

“Em nghĩ là anh lại làm như ngày xưa thôi,” tôi trả lời bình tĩnh. “Hay anh quên rằng anh đã ngủ cùng hàng trăm phụ nữ rồi?”

Greg khẽ nheo mắt lại. “Không, để anh nhắc em, em mới là người nghĩ rằng mình nhạy cảm nhưng lúc nào cũng cần phải nhận được bưu thiếp thì mới biết anh muốn chạm vào em.”

Tôi không thể ngăn được nụ cười mỉm trên môi, cố gắng hiểu ý anh định nói gì. “Sao anh lại bực mình với em?” tôi hỏi. “Anh hiểu mà, người luôn nói chuyện theo kiểu gợi ý là anh, anh có thể hiểu được mà.”

“Anh không bực mình với em, em là người gây sự trước.”

“Anh mới là người bắt đầu sự căng thẳng này, gì chứ ‘trước khi em hỏi anh đang làm cái quái gì ở đây.’ Và, xin lỗi, nhưng đúng là nhìn anh thật gớm ghiếc.”

“Em cũng vậy thôi.”

Tôi nhún vai. “Em không cố gắng hấp dẫn ai cả.”

“Anh có

Tôi liếc cô em họ đang đứng nhìn chúng tôi. Rõ ràng là anh chàng đang tán tỉnh cô đã bỏ rơi cô quá lâu và còn đang nói chuyện với một phụ nữ không ai tháp tùng. Tôi không thể nhìn thêm điều này nữa. Những nghi thức cưới xin này đã đủ đau đớn lắm rồi. Tất cả những trò màu mè, những cái nháy mắt (phải thú nhận là tôi cũng đã thử cái hành động đặc trưng này với Anh chàng Ngửi Sô-cô-la – trước mọi người – nhưng tôi cũng đã tự chấp nhận mình là một kẻ đạo đức giả.) Với Greg, chuyện này hoàn toàn làm tôi phát ngấy.

Greg sẽ lại ngủ với một người nào đó nữa. Tôi có thể cúi xuống, chạm vào ngực mình và cảm thấy nỗi đau xuyên thấu trái tim. Anh có thể ngủ với ai tùy thích, nhưng anh thực sự sẽ làm việc đó. Ở đây. Trong đám cưới bố mẹ tôi. Ngay trước mắt tôi.

“Gặp anh sau,” tôi vừa định nói thì cô em họ tôi đến.

“Hử? Gì cơ?” Greg hỏi lại.

Tôi lánh nhanh vào phòng vệ sinh để tránh mặt.

Tôi dán tai qua cửa phòng vệ sinh: không có dấu hiệu nào của Greg hay người em họ kia nữa. Tuyệt, tôi sẽ lén quay lại nhà. Tôi sẽ gặp mọi người trong bữa tiệc gia đình ngày mai. Tạ ơn Chúa, không có anh em họ nào được mời đến cả vậy nên sẽ chẳng còn trò mèo vờn chuột nào nữa. Và cũng không có Greg.

Trong căn phòng trước kia là phòng ngủ của tôi ở nhà bố mẹ, người ta đã dỡ bỏ giường và đặt vào đó một tấm đệm đơn trên sàn và hai chiếc túi ngủ cho Eric và Arri. Bố1 ở phòng cũ của Eric, một đôi khác ở phòng của Mẹ và Bố2, một đôi nữa thì ở phòng khách. Mẹ và Bố2 sẽ ở khách sạn đêm nay.

Đêm qua tôi mất ngủ. Tôi cứ lo là sẽ bị lỡ tàu nhưng cuối cùng tôi cũng dậy lúc sáu giờ, giống như thói quen ba tháng qua. Tôi đi ngủ lúc ba giờ và dậy lúc sáu giờ. Tôi rúc và tấm chăn lông vịt trên tấm đệm đơn.

Tôi đã nằm ở đây bao nhiêu năm và vẫn thường mơ ước được như thế. Yên tĩnh và bình yên. Trong suốt thời thơ ấu của mình tôi đã mong muốn không gian này thay cho tất cả những sự ồn ào xung quanh. Mẹ và Bố2 không bao giờ cãi nhau; chờ đợi điều đó xảy ra, cũng khác gì hơn sự ầm ĩ. Nặng nề. Tôi đã quen với việc chờ đợi những cuộc cãi vã, cho dù chúng chẳng bao giờ đến.

Đây là ngôi nhà mà tôi đã từng kinh hãi. Tôi làm bất kỳ việc gì để tránh phải về đây. Ngồi lì trong thư viện sau giờ học, dậy sớm đến nhà một người bạn nào đó trước giờ đến trường. Và giờ vẫn vậy.

Tôi lại nghĩ đến bố mẹ mình.

Họ đã thay đổi. Họ đã cố gắng thay đổi vì tôi. Cuối cùng họ cũng đã tìm được một lý do để chấm dứt tất cả những thù hận. Họ không thể trở thành bạn bè nhưng họ sẽ không còn căm ghét nhau đến tận cùng nữa. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Tôi không hề muốn bố mẹ quay lại với nhau hay coi nhau là bạn tốt nhất, chỉ mong người nọ đừng muốn giết chết người kia mà thôi.

Cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều trong ba tháng qua – thật ra là trong năm vừa qua. Tôi đã thu được một số thành công trong sự nghiệp và có thể nhận ra rằng bố mẹ tôi cũng là người bình thường thôi. Những gì họ đã làm không phải chủ định nhưng cũng vẫn làm tôi tổn thương như thế. Thậm chí còn hơn thế vì, dù sao, tôi cũng đã bám sâu cái suy nghĩ đó, sử dụng nó như một thứ vũ khí để đánh bại tất cả những nỗ lực yêu thương, giữ cho bản thân tôi được “an toàn” bằng cách không mạo hiểm với bất kỳ rủi ro lớn nào. Mạo hiểm lớn nhất trong đời tôi là Greg.

Quãng đời sống với bố mẹ đã biến tôi thành một kẻ luôn chạy trốn, luôn sợ hãi bị ràng buộc. Và bây giờ chính là khoảnh khắc để tôi ngừng chạy. Nó chỉ nằm trong tiềm thức của tôi nhưng tôi biết chính xác là khoảnh khắc này.

Tôi trùm kín chăn lên đầu.

Nhìn thấy bố mẹ ở cạnh nhau đã làm đầy nối vết rạn cuối cùng. Khoảnh kh….

Cửa phòng bật mở, người tôi tưởng tượng ra là Ari và Eric đang lảo đảo đi vào, không mặc gì trên người, cười khúc khích và hôn nhau say đắm… Ê! Đừng có làm tình khi tôi còn ở trong phòng chứ.

“Xin lỗi,” một giọng thì thào. “Đây có phải là chỗ ngủ của Eric và Arrianne không?”

Tôi biết giọng nói này. Tôi hất tung chăn ra.

“Amber?” anh nói lúc tôi ngồi dậy.

“Greg?” tôi ngạc nhiên.

“Khốn kiếp,” anh quát lên. “Đáng lẽ tôi phải biết là mọi thứ không thể tốt thế này được. Không thể tin là họ lại chơi thế này.” Tay anh thõng xuống thất vọng. “Eric muốn đổi chỗ ngủ của anh ở East Finchley với chỗ của anh ấy và Arri ở đây. Anh ấy nói là phòng ở East Finchley hơi khó tìm và rằng người ở cùng anh sẽ là một trong những người ở lại cuối cùng. Anh ấy đưa cho anh chìa khóa nhà và bảo họ sẽ đến phòng kia luôn.”

“Đây là phòng cũ của em.”

“Anh ấy cũng nói thế. Anh ấy còn hứa là, hứa là em sẽ không có ở trong nhà.”

“Có vẻ như mọi người đang cố xô đẩy để chúng ta nói chuyện với nhau?” tôi nói. “Mai em sẽ cho Eric và Arri một trận.”

“Ờ, em cũng phải nói chuyện với bố mẹ em nữa đi. Cứ gặp Bố 2 là anh lại có cảm giác ông đang cố gắng đẩy anh đến nói chuyện với em.”

“Anh có lý đấy.”

“Còn phòng nào khác nữa không?”

“Không, giống như thời chiến, tất cả các phòng đều được trưng dụng rồi – kể cả ghế sofa cũng kín chỗ. Có lẽ phòng tắm là còn trống. Em đã từng ngủ trong phòng tắm, cũng không quá tệ nếu như anh muốn tránh phiền phức. Và lúc tỉnh dậy, anh sẽ nghĩ là anh đang ở trong một quan tài mở nắp. Thêm nữa là mọi người sẽ liên tục gọi anh dậy khi họ muốn đi vệ sinh.”

“Anh sẽ đổi lại phòng ở East Finchley.”

“OK, được thôi, gì cũng thế, nhưng liệu chúng ta có thể ở cùng nhau trong một căn phòng trong một đêm mà không biến nó thành một vở kịch được không? Trước kia chúng ta vẫn làm thế mà. Em đang ngủ dở rồi, em sẽ lại ngủ lăn quay ngay trong năm phút nữa. Anh cứ làm gì cũng được, trừ thủ dâm. Em không muốn bị tỉnh dậy bởi mấy thứ mùi đó. Nếu anh muốn đến East Finchley thì cứ tự nhiên. Em ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”

“Được,” Greg nói. “Anh sẽ ở lại. Nếu em chắc chắn.”

“Hummm…”

Anh đóng cửa cho đến khi còn lại một tia sáng le lói. Tôi nghe tiếng anh cởi quần áo rồi trượt vào trong cái túi ngủ gần cửa nhất và xa tôi nhất. Tôi cũng dễ chịu thôi, đương nhiên. Thời gian nhúc nhích trôi qua. Tôi có thể nghe thấy mùi hương của anh. Mùi mà anh đã tẩy sạch trong ngôi nhà của tôi. Cái mùi dễ làm anh ấy như mùi xạ hương ấy. Mùi của va-ni và gia vị. Tôi yêu mùi này. Yêu cái mùi này bám trên da thịt tôi. Yêu nó khi tôi vùi đầu vào ngực anh và hít lấy hương thơm của anh. Thời gian vẫn nhúc nhích trôi. Tôi cố thở chậm lại. Cố tập trung vào giấc ngủ.

“Anh không ngủ với cô ta,” Greg nói sau một lúc.

“Ai cơ?” Thật là một câu hỏi hiển nhiên, ý tôi là, anh đã không ngủ với ai.

“Người phụ nữ đó, Salene. Anh không ngủ với cô ta.”

“Rõ rồi.”

“Được, anh không ngủ với cô ta, không làm tình với cô ta. Thậm chí còn không hon cô ta. Anh không động đến một phụ nữ nào từ khi em. Từ cái đêm bắt đầu ở hành lang nhà anh.”

Đó là lí do vì sao mà nhìn anh lại gớm ghiếc thế – anh không làm tình với ai cả.

Anh cười khẽ. “Em có biết là đêm đó, khi chúng mình nằm cạnh nhau ở hành lang, anh đã nhìn vào mắt em và suýt nữa đã cầu hôn em không? Khi anh nói, ‘anh muốn em ở lại với anh,’ thực ra là anh định nói, ‘anh muốn em ở lại với anh mãi mãi, hãy lấy anh’. Thật may là anh đã kịp dừng lại không thì em sẽ vừa chạy khỏi nhà vừa hét toáng lên mất.”

Anh thực sự đã định cầu hôn tôi ư? Thật là… điên. Thật là… giống Greg. Anh biết là tôi không bao giờ tin tưởng vào hôn nhân, nhưng anh vẫn muốn cầu hôn. Như kiểu để làm tôi yêu anh. Tôi rất kém trong các mối quan hệ và anh cũng vậy. Khi một trong hai chúng tôi tiến tới thì người kia sẽ bỏ chạy. Chúng tôi luôn luôn ở cùng một trạng thái – nhưng của hai quyển sách khác nhau.

“Với em, anh có cảm giác của một cái gì đó tốt đẹp hơn là chuyện làm tình. Và khi em đã có được điều tốt đẹp nhất, thật khó để quay lại với những thứ tầm thường kia,” anh nói. “Còn em? Có gặp gỡ ai đó không?”

Tôi ngừng lại. Ngừng theo cách anh vẫn thường làm trước khi anh nói điều gì đó mà anh biết là tôi không muốn nghe. Cũng không hẳn là tính toán thế. Thật khổ sở khi biết là mình sắp nói một điều gì đó làm tổn thương người mình yêu mến. “Cũng gần như vậy,” tôi nói.

“Tốt,” anh hít sâu. “Ai vậy?

“Một đạo diễn phim. Anh ấy giúp hoàn thiện kịch bản em viết.”

“Tốt.” Lại một hơi thở sâu nữa. “Nghiêm túc không?”

“Còn tùy xem anh định nghĩa thế nào là nghiêm túc.”

“Em đã…” anh ngừng lại, lại hít một hơi thật sâu, “em đã ngủ với anh ta chưa?”

Tôi ngừng lại. “Chúng em đã ở trên cùng một chiếc giường cả một đêm chưa á? Chưa. Nhưng nếu anh hỏi là bọn em đã làm tình chưa…” tôi lại ngừng lại. “Thì rồi. Có, em đã ngủ với anh ấy.”

Hơi thở tắc lại trong ngực Greg. Thật đau đớn. Tôi đã định nói dối nhưng nếu tôi cũng lại làm điều tương tự thì tại sao lại không thể chấp nhận chuyện về anh và Jen, anh và Matt. “Tốt. Tốt. Thôi, anh ngủ đây,” anh nói đều đều. “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Căn phòng yên tĩnh làm nổi bật tiếng hơi thở của Greg – nghe như thể ai đó chặn ngang một cái gối trên mặt anh và có cái gì đó đè nặng trên ngực anh.

“Amber,” Greg chui ra khỏi túi ngủ và ngồi dậy. “Anh không muốn em gặp gỡ ai nữa. Anh biết là anh không có quyền đòi hỏi hay nói bất kỳ điều gì, đặc biệt là khi anh đã không hề lảng tránh Salene và đã ngủ với bạn thân nhất của em từ thời xửa thời xưa, và anh cũng chính là người đã không muốn chúng ta thành bạn bè sau tất cả, nhưng anh không muốn em gặp gỡ ai nữa. Anh không muốn em ngủ với ai nữa hết.”

“Em không ngủ với anh ta. Em chỉ làm tình với anh ta thôi.”

Anh lại thở theo cái kiểu buồn cười đó. “Em làm như nó là chuyện rất nhỏ nhặt nhưng không phải thế. Không hề. Nhất là khi anh ta lại có vẻ rất hoàn hảo đối với em, anh ta có thể làm cho em những thứ anh không thể như là hoàn thiện kịch bản chẳng hạn. Anh ta giống như là kiểu người mà anh mong em sẽ gặp được trong cuộc sống này. Nhưng điều này sẽ giết chết anh nếu như em lấy anh ta.

“Anh vẫn chưa quên được em. Anh cũng chẳng tiếp tục được gì. Anh cũng không định tiếp tục. Anh không biết phải làm thế nào. Tiếp tục hay gì nữa đây? Mấy tháng qua rất nhiều phụ nữ đã đến với anh, thật sự là thế, bất kể nhìn thế nào. Nhưng anh không thể, chỉ đơn giản là anh không thể.

“Chỉ cần nghĩ là có ai đó đang hôn em, hay thậm chí là chạm vào em làm anh phát điên. Nó giết chết anh…

“Em không thật sự nghĩ là anh đến lễ cưới vì Bố mời anh đấy chứ? Anh đến để được ở gần em. Bất kỳ việc gì để được ở gần em. Anh cắt tóc vì biết nó sẽ chọc tức em thế nào. Khi ở Ireland, Kristy đã bảo là cô ấy ghét anh vì phải mất đến 5 năm và một cái thai mới khiến anh cầu hôn cô ấy. Cô ấy đã gợi ý với anh bao nhiêu năm về chuyện cưới xin trong khi anh đã định cầu hôn em chỉ ngay sau ba tháng. Khi Renée nói cho anh về chuyện em chuyển đến Brighton, việc đầu tiên anh làm là lên Net và tìm một công việc ở đó.

“Anh nghĩ là em hiểu anh. Em phải hiểu rằng khi anh nói là chúng ta không thể làm bạn bè gì hết thì không có nghĩa là vì em là đồ bị xỏ mũi mà vì anh không thể nhìn thấy em ngày này qua ngày khác mà biết rằng anh không thể chạm vào em hoặc ôm em bởi vì anh là một kẻ khốn nạn.”

“THÔI ĐI,” tôi hét lên thình lình. “ANH IM ĐI… IM ĐI. IM ĐI. NẾU CÒN NGHE THÊM MỘT TỪ GÌ NỮA TỪ ANH, EM SẼ CHẠY NGAY RA NGỦ Ở PHÒNG TẮM.”

Greg đã khôn ngoan làm đúng như điều tôi bảo.

“Em chỉ làm tình với anh ta một lần. Chỉ duy nhất một lần. Chỉ để tự chứng minh với bản thân mình rằng em có thể làm được chuyện đó. Em không muốn người cuối cùng ngủ với em lại là người đã ngủ với Jen. Việc đó đã đau đớn lắm rồi, em phải làm gì đó để xóa bỏ nó. Chỉ một lần duy nhất với người đàn ông đó, ừ thì cũng tốt, dễ chịu nhưng không bao giờ có chuyện lặp lại lần nữa. Anh ấy vẫn mời em đi chơi, muốn em là người yêu của anh ấy, và lặp lại chuyện kia nhưng em đã bảo không. Em vẫn luôn nói không. Em chỉ gặp anh ấy vì công việc.”

“Ồ,” Greg nói. “Nghĩa là em không thích hẹn hò gì với hắn ta.”

“Không, hoàn toàn không.”

“Và chuyện làm tình cũng không tuyệt vời?”

“Không. Cũng ổn, nhưng không tuyệt vời gì.”

“Chúng ta đã luôn làm tình với nhau một cách tuyệt vời, phải không em?”

“Đúng vậy, Greg ạ

“Và em sẽ không lặp lại chuyện đó với hắn ta?”

“Không, Greg à.”

“Tuyệt.”

Giờ tôi đã biết chính xác khoảnh khắc tôi ngừng chạy trốn. Đó là sau khi Greg hôn tôi. Người duy nhất mang đến những gì tồi tệ nhất nhưng cũng tuyệt vời nhất cho tôi hôn tôi, làm một điều gì đó thật lạ lùng mà tiềm thức của tôi quyết định sẽ cuốn theo anh. Quyết định không suy nghĩ và quan sát mọi thứ nữa. Tôi đã biết rằng kỳ nghỉ cuối tuần đó đã có điều gì đó khác biệt và tôi đã thay đổi. Và nó hiện ra hiển nhiên khi Greg làm một điều gì đó mà tôi không tránh né.

Tôi đã nhớ anh biết bao. Không phải vì chuyện chăn gối hay những câu chuyện anh kể. Những thói quen và những tiếng cười. Tôi nhớ Greg. Anh không ngửi sô-cô-la. Anh quá đẹp trai. Anh ngủ với bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ anh. Theo nấc thang cân bằng của Martha thì điều này nặng ký hơn bất kỳ gì khác. Người đàn ông hoàn hảo của tôi không phải là một người hoàn hảo.

Chỉ đơn giản là anh mang lại cho tâm hồn tôi sự dịu dàng mà tôi chỉ tìm thấy trong hương vị của sô-cô-la.

Tôi bắt đầu cười. “Anh thật là một tên ngốc,” tôi cười khúc khích. “Ồ, lêu lêu, Amber đã ngủ với ai đó khác. Lêu lêu.”

Greg cười rạng rỡ, tiếng cười từ sâu thẳm trái tim anh, vỡ tan trong không khí thành muôn ngàn tiếng cười khác.

“Thế còn em thì sao cô nương Mình-Tự-Hỏi-Anh-Ấy-Có-Ngủ-Với-Kristy-Khi-Anh-Ấy-Ở-Dublin-Không? và Chắc-Chắn-Anh-Ấy-Đã-Ngủ-Với-Salene? Nếu em nhìn thấy khuôn mặt em lúc đó… Thật là đầy ghen tuông.”

Tôi cười dữ hơn. “Không, em chỉ nghĩ là anh có thể đã làm tốt hơn.”

Greg cười khành khạch. “Anh luôn có khẩu vị rất kinh khủng về phụ nữ đấy.”

“Em biết,” tôi vẫn cười khúc khích. “Mà, tệ thật, anh thật buồn cười. Em yêu anh.”

Tiếng cười tắt lịm trong cổ họng Greg. “Nó không hề buồn cười chút nào.”

“cố để buồn cười,” tôi ngừng lại. “Em chỉ đang cố nói với anh là.. Em chỉ đang cố nói là mặc dù em chưa bao giờ nói điều đó khi bọn mình còn ở bên nhau, nhưng em thực sự yêu anh. Em muốn anh biết điều đó, nhỡ anh có nghi ngờ.”

“Và giờ?”

“Giờ, em biết là em có thể sống mà không có anh.”

“Tốt,” Greg nói.

“Nhưng em không muốn thế.”

“Có phải em đang nói là em muốn quay lại với anh?”

“Em nói là em đã vượt qua được chuyện của Jen và Matt. Và những lời nói dối, những lời dối trá kinh khủng. Sự thật là chúng ta đều là đồ bỏ đi khi không còn ở cùng nhau nữa. Và chúng ta cũng thật sự đáng tởm khi ở cùng nhau nhưng ít ra chúng ta vẫn có thể làm tình một cách tuyệt vời.”

Greg trèo ra khỏi chiếc túi ngủ, bò qua phòng, ôm tôi dưới tấm chăn và kéo tôi sang chiếc túi ngủ bên cạnh, và ôm chặt tôi. Khuôn mặt anh chỉ cách tôi vài xăng-ti-mét khi anh nói, “Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đồng ý để em kéo anh trở lại. Thật tuyệt vời.”

“Anh chỉ đồng ý vì chuyện làm tình thôi,” tôi cười.

“Quá đúng,” anh trả lời. Trước khi anh hôn tôi, tôi đặt ngón tay của mình lên môi anh.

“Em phải hỏi anh một điều trước đã, anh yêu.”

“Không, chuyện về Jen chẳng có ý nghĩa gì cả. Đó là lỗi lầm lớn nhất của cuộc đời anh và ngày nào anh cũng ước có thể thay đổi khoảnh khắc điên khùng đó.”

“Cảm ơn anh đã chia sẻ, nhưng đó không phải là điều em định hỏi.”

“Ồ, xin lỗi. Anh tưởng là em định nói chuyện đó. Em hỏi đi.”

“Anh sẽ chuyển đến sống cùng em chứ, anh yêu?”

PHẦN KẾT – SÔ-CÔ-LA ẠY TRỐN

“Rất vui được gặp cậu ở đây.”

Không đời nào. Đây là giọng của của người mà tôi không hề muốn gặp. Không bao giờ. Eric và Greg đã cố đẩy tôi đi mua sô-cô-la vì họ bận xem đá bóng và Arianne can thiệp với tư cá là một bà ị có bầu, yêu cầu tôi đi vì ị đột nhiên lên cơn thèm sô-cô-la khủng khiếp. Và giờ thì nhìn xem.

Tôi quay lại, mỗi tay cầm một phong sô-cô-la.

“Cậu muốn gì?” tôi nói.

Jen giữ cái giỏ hàng gần lại phía mình như là một lá lắng. Nhìn nó lại như xưa, thời ưa thành bản sao của vợ Matt. Mái tóc vàng hoe gợn sóng, khuôn mặt có út da thịt, người đầy đặn hơn, nhìn đã bình thường trở lại. Đã gần ín tháng từ lần cuối cùng úng tôi gặp nhau ở sân ơi của trường. Tất nhiên là tôi vẫn chưa quên Jen trông thế nào lúc gầy giơ xương hay có út đậm đà, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ kia.

“Để gặp cậu,” Jen trả lời.

Da mặt nó thật là dày. Suốt ín tháng qua, hầu như ngày nào nó cũng gọi cho tôi, bất kể tôi có nói gì hay không. Nó gọi điện, viết thư mặc dù tôi cũng ẳng trả lời lại cái nào. Nó dừng việc thể hiện này lại o đến khi Greg uyển đến và tôi đổi số điện thoại của mình. Không phải, của úng tôi (đã quen được với cụm từ này sau sáu tháng).

“Và Greg bán đứng tôi.”

“Không, là Eric.”

“Anh trai tôi ghét cậu.” Có vẻ không được ào đón lắm, nhưng chuyện là thế.

“Eric có lý do chính đáng. Nhưng anh ấy biết mình yêu cậu đến thế nào. Anh ấy nói sẽ đẩy cậu ra khỏi nhà để mình có thể nói chuyện với cậu.”

Eric là người duy nhất trên trái đất này biết rằng tôi đã nhớ Jen bao nhiêu. Greg không dám bảo tôi làm lành với Jen, anh rất thận trọng trong những gì liên quan đến nó, không nói đến thì hơn. Sau khi úng tôi cuối cùng cũng thôi những trò “tình yêu gặp lại” suốt ngày đêm, Greg và tôi ngồi xuống và nói chuyện nói chuyện. Và nói chuyện. (Tôi ưa bao giờ nói nhiều đến thế về cảm xúc của mình trong suốt cả cuộc đời này – điều đó thật là kiệt sức.) úng tôi đồng ý rằng anh có thể gặp Matt bất cứ khi nào anh muốn bởi vì anh – với những lý do gì tôi cũng không hiểu nổi – vẫn muốn hàn gắn lại tình bạn xưa. Anh còn có thể nói chuyện với tôi về Matt, và tôi làm ra vẻ người lớn, lắng nghe, hỏi này kia đúng lúc nhưng, không có cá nào yêu cầu được tôi đi gặp hay nói chuyện với anh ta. Cũng như vậy, Greg không tra tấn tôi bằng sự ghen tuông của mình khi tôi gặp Anh chàng (vẫn có một út gì đó giữa úng tôi) Ngửi sô-cô-la.

Khi thấy Jen nhập cuộc trở lại, Greg cố bắt đầu nhưng tôi đã hướng anh ra khỏi ủ đề quá khứ (tôi vẫn không thể đối diện lần nữa với tất cả những chuyện ngu xuẩn đó) và bảo anh muốn làm gì thì làm vì tôi tin anh. Thêm nữa, tôi biết là anh đủ nhạy cảm để lướt qua những thứ ngờ ngợ liên quan đến chuyện ăn gối với Jenna vì anh không sống để thấy mặt trời mọc bằng cá dõi theo tôi phát hiện ra uyện đó. (“Vậy là công bằng,” anh đã từng nói, “anh bạn đạo diễn phim bé nhỏ của em thế nào rồi?”)

Thêm nữa tôi cũng không phiền nếu Greg gặp Jen – tôi có thể nghe về nó, liên hệ với nó mà ẳng cần phải làm bất kỳ điều gì.

Dù ghét Jen cay đắng nhưng Eric lúc nào cũng thí tôi ít nhất là thử nói chuyện với nó vì anh biết rằng có một khoảng trống không thể khỏa lấp trong đời tôi dành o nó. Rằng tôi nhớ tình bạn của nó. Đúng vậy, có lẽ tôi nhớ tình bạn ấy, sự gần gũi và sâu sắc, dù không tồn tại nhưng tôi không hề biết. Đó là những gì Eric luôn nói: “Có những chuyện không bao giờ ấm dứt giữa em và Jen. Nếu thật sự mọi thứ đã kết thúc giữa hai em, em sẽ không có phản ứng gì khi cô ta cố gắng liên lạc với em.

Em cũng không thấy lợn cợn gì mỗi khi ủ định nói với cô ta.” Tôi tự hỏi giờ tôi có đang lợn cợn với chính mình khi nói chuyện với Jen hay không.

“Mình đã quay lại với Matt,” nó nói. “Bọn mình là những duy nhất sẽ hợp nhau. Anh ấy đã bỏ việc và giờ ỉ làm ở Leeds thôi. Anh ấy sắp li dị.”

“Greg có kể.” Greg đã kể o tôi là Matt đã khẩn khoản cầu xin Jen cho anh ta thêm một cơ hội, nhắc đi nhắc lại rằng nó là người phụ nữ duy nhất mà anh ta yêu. Và nó đã ấp nhận. Jen không còn là bạn tôi nữa nên chuyện đó cũng ẳng còn là vấn đề tôi quan tâm và tôi cũng không được phép cảm thấy gì về chuyện này…. Ngay cả khi nếu như đó là điều ngu xuẩn nhất có thể trừ nhảy bungee mà không có dây.

“Năm sau bọn mình sẽ cưới,” nó nói tiếp. “Cậu cũng biết

“Ừ.”

“Mình hi vọng, tự hỏi, hi vọng cậu sẽ làm phù dâu o mình.”

Trên hành tinh của cậu sô-cô-la nó mang vị gì thế? “Tôi không nghĩ đó là một ý hay,” tôi nói.

“Ừ. Có thể không. Greg bảo là cậu và Renée đã cùng kiêm nhiệm ức Tổng phụ trá Liên hoan và cậu sẽ bắt đầu học thạc sỹ về đạo diễn phim cuối năm nay.”

“Ừ, tôi định thế. Cậu đến để bảo là tôi quá béo, quá xấu xí để làm những việc đó à?”

Jen nhắm mắt lại đau đớn. “Mình xin lỗi,” nó nói và mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi. “Mình thực sự xin lỗi. Vì tất cả. Vì cá cư xử với cậu, vì đã cố chia rẽ cậu và Greg. Ngay cả hôm cậu đến tìm mình, mình cũng cư xử như một con bò. Mình cố để đổ hết tất cả lỗi lầm o cậu. Mình thực sự xin lỗi. Mình đã không nhận ra mình là một con quỷ ghê tởm đến thế nào o tới khi cậu cắt bỏ mình ra khỏi cuộc đời cậu. Mình đã ngạc nhiên là sao cậu có thể ở bên mình lâu đến thế.”

“Ờ thì,” tôi nói, “đáng lẽ tôi phải kể cho cậu về chuyện của tôi và Greg sớm hơn.” Và cậu có thể phá hỏng nó sớm hơn.

“Để mình có thể phá hỏng nó sớm hơn phải không?” Jen trả lời.

Tôi không thể ngăn mình mỉm cười.

Jen cũng toét miệng cười với tôi. “Đó là những gì cậu vừa nghĩ phải không?” Nụ cười của nó biến mất. “Sự thật là thế. Thẳng thắn mà nói, một phần con người mình nghi ngờ về cậu và Greg. Mình biết là có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người trong đêm sinh nhật mình vì hai người đều có vẻ gượng gạo với người kia, nhưng mình nghĩ có thể là vì anh ấy đã tán tỉnh cậu hoặc gì đó. Đó là lý do vì sao mình mới nhét cậu vào các cuộc hẹn hò cuối tuần ấy và tiếp tục nói về uyện Greg là một thằng a khốn nạn thế nào.

“Mình hi vọng là cậu sẽ rút lui nhưng không, cậu vẫn thân thiết như thế. Thậm í còn gần gũi hơn. Nên mình mới nói dối rằng anh ta đã tán tỉnh mình, cố đập vỡ niềm tin của cậu. Đó là cá duy nhất để mình lại có cậu trong cuộc sống của mình.” Nó thở dài. “Mình có thể cảm thấy cậu càng ngày càng xa lánh mình. Mình đã là trung tâm trong của cậu rất lâu. Hàng năm trời cậu ỉ quan tâm đến mình, chăm sóc o mình, tất cả những người còn lại đều là thứ yếu, nhưng rồi đột nhiên mình không còn ở vị trí hàng đầu nữa. Mình đoán là vì cậu yêu Greg.

“Chuyện với mẹ mình cũng đã xảy ra y như thế – cứ khi nào có người tình là mẹ lại không quan tâm đến mình nữa. Gặp được mẹ vào cuối tuần đã là may lắm rồi. Mọi chuyện với cậu trước kia đều ổn. Ngay cả khi cậu yêu Sean, cậu vẫn coi mình hơn. Mình đã hưởng từ cậu tất cả tình yêu vô điều kiện mà ưa bao giờ mình có trong đời. Khi cậu và Greg thân thiết nhau hơn, cậu đã uyển hết tất cả những quan tâm và trìu mến sang anh ấy. Hai người luôn làm mọi việc cùng nhau, những việc mình không thể như là đi ăn trưa, đi ơi đêm suốt cả tuần. Rõ ràng là cậu quan tâm đến anh ta nhiều hơn và mình không thí thế. Mình ghét điều đó.

“Đêm đó ở khá sạn mình đã rất hoảng sợ. Khi cậu nói là hai người sẽ uyển đến sống cùng nhau mình biết mọi chuyện sẽ xảy ra thật. Tình bạn của úng mình không thể quay lại như xưa, Greg sẽ chiếm vị trí đầu tiên trong cuộc đời cậu. Mình không thể để chuyện đó xảy ra. Mình đã rất ghen tị và giận dữ, mình cũng sợ nữa. Đáng lẽ cậu không nên nghe. Không phải như thế. Không bao giờ. Mình xin lỗi.”

Những thứ vụn vặt rong đầu óc tôi hàng năm nay đột nhiên xuất hiện. “Cậu có kể gì với Sean về chuyện của tôi và Greg không?”

Jen cắn môi, nhìn tôi với ánh mắt buồn vô hạn. “Mình, ừm, nói đến tiếng tăm lăng nhăng của Greg.”

“Cậu cố gắng phá hoại bất kỳ mối quan hệ nào của tôi có vẻ quan trọng hơn cậu, kể cả tình cảm giữa hai anh em tôi.”

“Đúng vậy. Mình thực sự xin lỗi.”

Cậu thật không thể tin nổi, cậu là kiểu người gì ứ? Tôi quay lại việc so sánh với sô-cô-la.

“Mọi chuyện thật lộn xộn,” Jen nói với sự im lặng của tôi.

“Không. Cuộc sống của tôi đang ngăn nắp tuyệt vời. Cuộc sống của cậu cũng có vẻ như vậy, có được người đàn ông cậu yêu, sẽ cưới vào năm sau. Greg nói cậu đang muốn có bầu. Cậu và Matt lại có Greg làm bạn, vậy thì không lộn xộn gì cả. Hãy cứ giữ cảm giác cân bằng này.”

“Lần nào gặp Greg thì tất cả những gì anh ấy làm là nói về cậu – một phần vì cậu là ủ đề ưa thí nhất của anh ấy khi nói chuyện, nhưng cái chính là vì mình ép anh ấy phải kể các thông tin về cậu. Anh ấy là đường dây liên lạc duy nhất của mình đến cậu.”

“Tôi nghiệp Greg, tôi cũng làm vậy với anh ấy về cậu. Và cứ mỗi lần như vậy, tôi dám ắc anh ấy đều tự hỏi sao tôi không đi mà nói trực tiếp với cậu…” Không, không được yếu đuối. Hãy nhớ những gì cô ta đã làm. Cô ta đã gây tổn thương o mình thế nào. “Tôi phải đi đây.” Tôi đặt miếng sô-cô-la xuống. “Tôi không nghĩ họ xứng được ăn sô-cô-la sau khi đã cố tình sắp đặt đùa giỡn với tôi thế này.”

Khuôn mặt Jen rúm lại trong một nỗi thất vọng khi tôi hướng về phía cửa ra.

Và rồi, có một tiếng nói vang lên trong con người tôi. Nhắc tôi rằng tôi không phải nạn nhân của mọi chuyện. Khi bạn không nói, làm sao bạn có thể mong ờ người khác biết cá cư xử thế nào với bạn? Tôi đã không nói nên mới lâm vào tình thế này.

Nếu tôi có đủ can đảm để nói với Jen là tình bạn của hai đứa là tất cả đối với tôi, và không ai có thể thay đổi điều đó, có lẽ mọi thứ đã không ra thế này. Khi còn đang chạy trốn, tôi không bao giờ nói với mọi người là tôi yêu quý họ đến thế nào. Chuyện đó cũng xảy ra với Greg – anh cũng băn khoăn về tình cảm của tôi nên đã bắt tôi cam kết. Mẹ cũng không biết, không hiểu, chuyện với Greg là đặc biệt vì mẹ ưa bao giờ có cơ hội gặp những người bạn trai khác của tôi. Từ khi tôi bắt đầu cởi mở, không còn chạy trốn nữa và bắt đầu tự o mình cơ hội yêu thương và bị tổn thương, cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn rất nhiều. Đầy đủ hơn, trọn vẹn hơn, nhiều màu sắc hơn. Đáng lẽ tôi phải cởi mở với Jen từ lâu rồi mới phải. Đáng lẽ phải ngừng chạy trốn và nói chuyện với nó trước khi mọi chuyện ra nông nỗi này.

Tôi quay lại. “Jen.”

Nó nhìn lên, đôi mắt xanh giàn giụa nước.

“Cậu có muốn gặp bọn trẻ con nhà tôi không?”

“Con cậu?” Giọng nó rưng rưng như ực òa lên khóc.

“Mấy tháng qua, tôi và Greg đã nuôi rất nhiều cá. Có thể bọn này sẽ chuyển đến một nơi rộng rãi hơn và úng có thể có phòng riêng.”

“Mình không biết là cậu thí cá.”

“Có rất nhiều điều về tôi mà cậu không biết. Và cũng có rất nhiều điều tôi không biết về cậu.” Mắt úng tôi gặp nhau. “Nhưng bọn mình có thể tìm hiểu mà.”

úng tôi có thể tìm hiểu nếu giữa úng tôi có điều gì đó thật lòng. úng tôi có thể tìm hiểu nếu úng tôi đừng có tình bạn như thế này, hoặc úng tôi ỉ gắn bó với nhau bởi cảm giác về thói quen – một thói quen xấu mà úng tôi sẽ phải từ bỏ. Dù úng tôi tìm hiểu được bất cứ điều gì, mọi chuyện sẽ không thể quay lại như trước, không thể quay lại “bình thường.” Mọi thứ đã thay đổi. úng tôi đã thay đổi.

“Vậy cậu có muốn gặp úng không?” tôi hỏi.

“Có ứ.”

“Đi thôi. Đến giờ ăn trưa rồi. Bartleby và Loki ăn nhiều lắm, còn Thuyền trưởng Piacard thì cảnh vẻ. Tôi vẫn thí Mark Twain nhất nhưng đừng nói cho Greg biết, anh ấy vẫn tưởng tôi yêu bọn nó như nhau hoặc những thứ lập dị vô nghĩa như thế.”

Chúng tôi đã tìm được một sự bình thường mới. Cũng không tệ. o đến khi nào úng tôi còn có sô-cô-la.

Bình luận