Buổi tối trôi qua thật chậm chạp. Đầu Anna nhức như búa bổ khi cô đứng cạnh Connor tại cửa trước. Sao cha cô lại không đi như những người khác nhỉ?
“Tạm biệt”, cô thì thầm, đẩy cửa rộng hơn với hy vọng rằng cuối cùng thì Terence cũng hiểu ý.
Nhưng ông vẫn đứng đó, tim ông nhói lên khi nhìn cô.
“Con xin lỗi. Con thật sự rất đau đầu”, cô nói. Không thể suy nghĩ về việc ông cần gì hay Connor cần gì thêm một giây nào nữa, Anna chạy nhanh vào phòng ngủ lớn, bỏ lại Connor tiễn Terence ra ngoài và khóa cửa. Cô ghét phải thô lỗ hay tàn nhẫn như thế, nhưng cô cảm thấy phát điên vì căng thẳng.
“Bữa ăn tối tốt hơn anh nghĩ đấy”, Connor nói khi anh vào với cô vài phút sau đó, “Lúc đầu mọi thứ có hơi căng thẳng, nhưng…”
Đầu óc mụ mẫm, cô cứ gật sau khi uống xong viên aspirin với nước, “Em thật sự không muốn nói về chuyện này”. Xoay lưng về phía anh, cô ngồi xuống bên bàn trang điểm và bắt đầu vật lộn với chiếc móc của sợi dây chuyền.
Nhìn thấy tay cô bắt đầu run rẩy, anh tiến đến phía sau cô, “Cần anh giúp không nào?”
Cô không muốn anh ân cần như thế và khi những ngón tay ấm áp của anh chạm vào gáy cô, cô phải kiềm chế cảm xúc rộn ràng ấm áp đang dâng lên trong cô. Nhanh chóng, anh đã tháo được sợi dây chuyền ra và đặt nó lên mặt bàn.
“Em quá yên lặng đấy”, anh nói.
“Em à? Xin lỗi!”. Suốt đêm nay cô cảm thấy như là mình bị tách ra làm hai. Bên họ. Bên anh. Vì sự mong đợi của họ, “Anh có thể vui lòng đừng nói thêm gì được không? Về bất cứ điều gì trong việc này được không?”
Anh gật.
Điều mà cô muốn bây giờ là đi nằm, kéo chăn trùm kín người và yên lặng. Không phải Leo, Abby và Terence không tốt mà bởi vì họ quá tốt. Và cô cảm thấy mình như bị cuốn về phía họ. Họ mong đợi cô trở thành em gái và con gái của họ trong khi cô vẫn không biết cô có làm được thế không.
Có lẽ đã quá muộn cho mọi người lại trở thành người nhà của nhau. Có lẽ nếu cô bỏ đi thì mọi người sẽ thấy hạnh phúc hơn – cả Connor nữa.
Điều mà cô muốn bây giờ là đi vào cõi hư không bằng một giấc ngủ không mộng mị. Có thể sáng mai dậy cô biết cô sẽ làm gì.
Khi Connor hôn nhanh lên trán cô, cô cảm thấy môi anh quá ấm. Chúng khuấy động sự khát khao trong cô.
Cô đột nhiên gay gắt với anh, “Em đã nói là em bị đau đầu”.
“Được rồi”. Đôi mắt anh buồn rầu, “Anh lấy làm tiếc khi nghe điều đó”, anh nói, giọng khàn đi, “Vậy thì có lẽ anh để em yên tĩnh một lát vậy. Anh cần phải đi gọi điện thoại đây”.
“Về vụ bắt cóc à?”, cô rùng mình.
Anh gật đầu, “Anh định đi một lát. Em ổn chứ?”
“Em không sao”, cô nói dối.
“Khi anh gọi điện xong, em có muốn anh ngủ lại ở phòng ngủ dành cho khách không? Như thế thì anh sẽ không làm em thức giấc khi anh vào giường”.
Ngay lập tức, cô cảm thấy đau lòng và muốn từ chối lời đề nghị bỏ cô ngủ một mình của anh, nhưng thật điên rồ, vì anh đã nói lên điều mà cô muốn cách đây vài giây – được một mình.
Thật ngu xuẩn. Điều mà cô thật sự muốn là có anh bên cạnh, suốt dêm, và vòng tay anh ôm lấy cô – vì ai biết được họ có nhau được bao lâu?
“Anh luôn chu đáo”, cô nói.
“Anh biết em mệt, vì thế để anh đi xem Taylor cho em trước khi anh gọi điện thoại nhé”.
“Anh yêu”, cô thì thầm, cố giấu cảm giác thất vọng.
Anh mỉm cười. Nụ cười thật đẹp. Hàm răng trắng bóng, đầy rắn rỏi vẻ đàn ông, gợi lên ước muốn cháy bỏng trong cô. Lúc nào cũng thế, sự mạnh mẽ đàn ông trong nụ cười của anh luôn làm tăng thêm cảm giác mâu thuẫn trong cô đối với anh.
Anh muốn cô, và cô đã nói với anh là cô thích ngủ một mình hơn. Khi anh xoay lưng đi, cảm giác rất cần có anh phủ ập lên cô. Cô suýt bật lên thành lời gọi anh lại khi nhìn dáng anh tự tin bước xuống sảnh.
“Đừng đi”, cô thì thầm nhưng quá khẽ nên anh không thể nghe thấy. Anh quá tốt. Anh luôn giúp cô, lên kế hoạch mọi thứ và thực hiện chúng một cách hoàn hảo. Anh bên cô suốt buổi tối, đóng vai một ông chủ nhà tuyệt vời, giải quyết ổn thỏa mọi thứ cho dù họ mới cãi nhau trong phòng ngủ. Anh thậm chí còn hứa sẽ giúp cô lau dọn nhà bếp vào ngày mai.
Tim cô nhói lên.
Sáng hôm sau có lẽ cô sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn để vạch ra những điều cần làm.
Giữa cảnh tranh tối tranh sáng hiện lên khuôn mặt khủng khiếp, đáng sợ của một người đàn ông. Môi ông ta mím lại một cách tàn độc. Cái mũi khoằm của ông ta giống như là mỏ chim hơn là mũi người. Và đôi mắt ông ta, đang chằm chằm nhìn vào cô, chiếu ra những tia vằn đỏ kỳ lạ, và tròng mắt dường như bất động.
“Thật là đứa con gái hư đốn!”, ông ta gầm gừ, “Mày tháo khăn bịt mắt ra à! Mày có biết điều đó nghĩa là thế nào không – mày đã nhìn thấy tao. Bây giờ thì tao không bao giờ để mày thoát được!”
Cô giật mình tỉnh giấc – thét lên, tiếng kêu bị bóp nghẹt dưới gối. Một lần nữa ký ức tồi tệ lại ập về.
Đèn pha của chiếc ô tô chạy lấn đường. Một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên. Chiếc xe tải nhỏ lật nghiêng.
Cô nhớ là mình đã bò ra ngoài và cắm cổ chạy. Một chiếc xe tải dừng lại. Hoảng sợ, cô bò vào trong xe và kéo tấm vải nhựa phủ lên người. Tiếng động cơ chạy đều đều làm cô ngủ thiếp đi. Nhiều tiếng trôi qua, khi chiếc xe tải dừng lại, cô trèo ra ngoài và chạy nhanh vào rừng. Kế đó, cô nhớ mình được ôm chặt trong tay xơ Kate.
Mình nhớ lại rồi, cô nghĩ.
Nhanh như chớp, Anna nhào ra khỏi giường. Với đôi chần trần, cô chạy băng qua sảnh vào phòng ngủ dành cho khách với hy vọng Connor đang ngủ ở đó. Khi cô suýt đẩy mạnh cửa và nhào vào lòng anh thì đột nhiên cô ngừng lại.
Connor đã buộc cô phải bắt đầu lại mối quan hệ của họ. Cô không thể chạy theo anh khi mong anh cứu lấy cô và sau đó thì lại đẩy anh ra. Cô phải tự quyết định xem mình muốn làm gì với phần đời còn lại của mình và có lẽ cô nên tự mình làm. Có lẽ tốt nhất là cô nên rời khỏi anh một thời gian. Có lẽ cô cũng nên rời khỏi Taylor.
Cô bước chầm chậm vào phòng trẻ. Taylor đang cuộn mình lại ngủ ngon lành bên bình sữa. Anna nhấc bình sữa ra khỏi nôi. Taylor vẫn chưa quen với việc uống sữa bằng bình nên nó vẫn chưa uống hết.
Thật khẽ, Anna hát bài ABC cho con nghe. Sau đó cô nhẹ vỗ tay và thì thầm gõ nhịp bài patty-cake.
Bỗng nhiên, ý nghĩ phải tạm thời xa cách Taylor khiến những giọt nước mắt Anna trào ra. Cô phải bước lui lại để chúng không rơi trên mái tóc non tơ màu vàng hoe của con.
“Mẹ yêu con”, cô thì thầm, “Con biết, phải không con? Cho dù mẹ phải đi xa một thời gian nhưng mẹ vẫn yêu con”.
Nhưng Taylor sẽ nghĩ gì khi cô không có ở đây vào ngày mai?
Ngày mai ư? Không. Cô không thể chờ cho đến sáng được.
Anna lấy hết can đảm, so vai bước ra khỏi phòng trẻ. Mười phút sau, với túi xách nhỏ và chiếc ví trên tay, cô khẽ khàng bước xuống sảnh, đi ngang qua phòng ngủ dành cho khách nơi Connor đang ngủ. Cô dừng lại một lúc. Sau đó, với tâm trạng nặng nề, cô cất bước về phía nhà bếp và khẽ lách mình qua cửa sau.
“Em không muốn làm tổn thương anh hay gia đình em, nhưng bây giờ em không thể ở lại đây nữa. Em cần có thời gian để suy nghĩ. Có lẽ em muốn ly dị. Bằng cách này hay cách khác. Em sẽ gọi điện cho anh trong vài tuần nữa để chúng ta quyết định xem phải làm gì với Taylor.
Anna”
***
Khẽ thốt lên lời nguyền rủa, Connor xé tan tờ giấy ra thành từng mảnh.
Anh nhấc điện thoại lên và quay số của Abby vì anh nghĩ không ai anh có thể tin cậy để giao phó Taylor trong khi anh bận giải quyết tình huống của Drake.
***
Đừng nghĩ gì về Anna nữa.
“Một bước nữa thôi. Chỉ một bước nữa thôi”. Connor lẩm bẩm khuyến khích khi anh và hai người cộng sự của anh kéo lê Larry Drake đang run rẩy ra khỏi nơi tận cùng của một hang sâu. Dù không phủ đầy băng như giếng Michael nằm ở một hốc thấp nhất trong hang, nơi này rộng hơn, nhưng đá vôi vẫn khiến họ cảm thấy thật lạnh. Có lẽ do cả Connor và Drake đều bị ướt sũng vì dầm mình quá lâu trong giếng.
Răng Connor lập cập đánh vào nhau. Anh đã mất hết hai tiếng để đi xuống cái địa ngục tối tăm, trơn trợt, chật hẹp này và sau đó lại trèo lên. Drake có lẽ do đang bị sốc nên quá yếu ớt, chỉ có thể lê từng bước tiến về phía trước.
“Đến rồi!”, Connor nói. Sau đó họ loạng choạng bước ra khỏi cửa hang.
Ánh sáng chợt ập đến, những âm thanh chợt nổi lên khiến anh váng tai và không nghe thấy được gì nữa. Sau bóng tối tràn ngập trong nấm mồ ẩm ướt của Drake, ánh mặt trời trên một ngọn đồi ở vùng quê thật chói chang rực rỡ. Đám đông trên đồi hồ hởi nâng những lon bia lên reo hò hoan hô.
Một người phụ nữ vui mừng gọi lớn, “Larry!”
Connor hít một hơi thật sâu làn không khí đầy hương thơm của cây bách xù. Kể từ khi Anna bỏ đi, anh đã chạy đua với thời gian để tìm cho được Drake. Giờ đây, sự thử thách này đã gần kết thúc, Connor đột nhiên cảm thấy như muốn ngã quỵ.
Anh muốn được về nhà với Anna, được ôm siết lấy cô trong tay, nhưng cô đã không còn ở đó nữa.
Leigh Drake lao vào Connor. Hai tay cô nâng lấy mặt anh và hôn lên cả hai má anh, “Cám ơn!”
Nức nở, cô nhào đến ôm lấy chồng mình lúc này đang ngã quỵ dưới đất. Khi cô nhận ra anh ta quá yếu, nước mắt cô càng giàn giụa hơn và cô siết chặt chồng mình.
Khi những phóng viên nhiếp ảnh ào tới, Connor bước ra chặn họ lại để che chở cho Drake, “Hãy để họ được nghỉ ngơi, phải không các bạn?”
Trong giây phút nhìn họ lại ôm chặt và hôn nhau, Connor ước ao có được một người vợ yêu thương anh được một nửa thế này. Sau đó, một phóng viên chộp lấy tay anh và dí chiếc micro vào mặt anh.
“Làm thế nào mà anh biết được là Jefferson, gã bảo vệ bị sa thải do uống rượu trong khi làm việc, làm vụ này?”
“Chúng tôi may mắn thôi”.
Nhân viên của anh đã phỏng vấn hàng chục công nhân. Guerra đã nói chuyện với bà Jefferson vì không thể tìm thấy Jefferson. Bà ấy đã hồi hộp kể cho Craig nghe về sở thích đi khảo sát và lặn trong giếng Michael của Jefferson.
Connor đã thử tìm.
“Làm thế nào mà anh suy ra được rằng Drake đang bị xích tay dưới đáy giếng Michael?”
Ảo tưởng.
“Tìm thấy được Drake là điều kỳ diệu đấy”, Connor nói, “Anh ta chỉ còn không khí để thở trong hai phút nữa thôi”.
Connor quay đi, kết thúc cuộc phỏng vấn. Anh chụp lấy điện thoại để gọi cho Anna trước khi anh cay đắng nhớ lại.
Cô ấy đã bỏ đi rồi.
Có thể cô ấy sẽ ly dị với anh. Cũng có thể cô ấy sẽ không làm thế.
Trời đã không ban cho anh điều kỳ diệu khi yêu thương cô ấy.