phần 10
Đã 22 tuổi, cần phải thay đổi chứ, đúng không nhỉ? Tôi tin rằng có thể tôi sắp biết thế nào là yêu chăng. Và dù người ấy không phải là một người Việt Nam!.
Nắm tay anh đi thang máy cuốn xuống dưới bến tàu tôi nghĩ rằng những người đang đi ngược lại đều đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hâm mộ (và ganh tị).
Tối nay, tôi nghĩ sẽ phải “khai thác” triệt để những thắc mắc của tôi về Ryan bấy lâu nay.
Thắc mắc gì là lớn nhất đây? Không phải là cô trợ lý Gar xấu tính, không phải là anh đang làm việc cụ thể gì, nhà anh ở đâu, tại sao đẹp trai thế mà… chưa có người yêu,… mà là… anh quốc tịch gì vậy? Tôi đồ rằng anh cũng phải có một tá thắc mắc về tôi. Nhất là sự kiện tôi đã “mất tích” bấy lâu nay.
”Thế bây giờ anh có thể nói cho em nghe bố mẹ anh là người nước nào chưa?”
Tôi phải hỏi ngay lập tức vì tò mò quá rồi.
”Vẫn còn thắc mắc à?”
”À vâng,“ (cười).
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi nhìn ra phía khác, cười mỉm, mắt liếc dòng người qua lại, nhưng không nói gì.
Tôi lay lay tay anh như một đứa trẻ con:
”Nào, nào, nói đi, nói đi“.
Đáp lại là một nụ cười rất khó hiểu. Hix, nụ cười của thiên thần đấy, nhìn đầy mê hoặc.
”Nào nào, nào…“.
”Em có nhớ anh không?”
Câu hỏi lại cắt ngang khiến tôi im bặt. Tôi đang hỏi chuyện khác cơ mà. Lần đầu tiên có một người nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi như vậy. Thực sự là, tôi không rõ rằng tôi đã nhớ anh hay không? Hay chỉ là chút ấn tượng xa xưa đã khiến tôi quá “tiếc nuối” và “hiếu chiến” tới mức phải tìm ra anh cho đến tận ngày nay.
Thời kỳ vừa rồi cũng không phải là tôi thực sự nhớ nhung anh cho lắm. Tôi chỉ là một kẻ hiếu chiến, có thể lắm chứ.
Nhưng lúc này thì tôi rất bối rối, tim rung rinh. thấy mình đã chiến thắng, thấy có cảm xúc lắm.
”Tất nhiên, có nhớ. Anh thì sao?“.
”Hy vọng là em đã nhớ anh nhiều như anh nhớ em!“.
Wow thế thì có tim cô nào mà không tan ra chứ. Đàn ông cưa giỏi thế!
Bước lên tàu, im lặng với nhau đôi chút dù trong khoang khá ồn ào. Dường như cả hai đang tự tận hưởng những lắng đọng suy nghĩ của riêng mình. Chúng tôi lên chuyến đi ngược lại về phía quận Queens chứ không sang Manhattan thăm thú Times Square như tôi bốc phét với mẹ. Tôi không rõ những gì hay ho đang xảy tới. Chúng tôi ngồi trên hai chiếc ghế ở gần cuối toa. Gần một ông già đang có một khuôn mặt rất buồn. Rồi anh cất tiếng:
”Ok, anh sẽ nói cho em biết, nhưng em hứa sẽ nói cho anh biết em là người nước nào được không? Giao kèo nhé?”
”Rồi, nhất trí?“.
”À bố anh người Brazil lai Cuba, mẹ anh nửa Phillipines nửa Nhật. Mọi người rất hay thắc mắc về vẻ bề ngoài của anh“.
”Ôi anh lai nhiều thế, hi hi. Trông anh thực sự khác lạ. Anh hấp dẫn phụ nữ lắm đúng không?“.
”Không chỉ phụ nữ đâu nhé, haha…”
”Em nghĩ đúng là thế thật. Anh nói được tiếng Tây Ban Nha chứ?“.
”Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, một ít tiếng Nhật. Bây giờ đến lượt em rồi. Em cũng lai đúng không?“.
”Không, 100% là người Việt Nam!“.
”Người gì cơ?”
”Người Việt Nam“.
”Ôi thật à Việt Nam? Anh chẳng có người bạn Việt Nam nào, nhưng anh vẫn nghĩ em cũng khác một người Việt Nam bình thường, đặc biệt đôi mắt và đôi môi dày. Trông chúng thật sexy!”
”Thật á? Chắc là đùa, chưa ai bảo với em thế. Nhưng đúng là em cũng trông khác thật, haha“.
”Em cũng đùa mà…”
Màn mở đầu cũng khá thú vị đấy chứ nhỉ. Giải tỏa được thắc mắc lớn rồi. Tôi rất muốn kể cho anh nghe chuyện tôi tìm anh khổ sở thế nào, và muốn được tố cáo cái mụ trợ lý cho anh nghe ra sao. Không thiếu chuyện để kể, đúng không nhỉ!
Thực sự, tôi không phải là người tự tin về bản thân mình. Suốt cả bao năm ở Việt Nam, tôi chưa bao giờ có bạn trai, tôi thường nghĩ rằng tôi có vấn đề về “ngoại hình”, tính cách.
Tất nhiên cũng có kha khá người theo đuổi nhưng thực sự tôi không hề nghĩ rằng ai trong số đó có kẻ thật lòng và kiên trì. Tôi thậm chí đã từng nghĩ chẳng có ai là thích tôi thật cả. Và tôi cũng vậy, có lẽ tôi cũng chả thích nổi ai.
Đã 22 tuổi, cần phải thay đổi chứ, đúng không nhỉ? Tôi tin rằng có thể tôi sắp biết thế nào là yêu chăng. Và dù người ấy không phải là một người Việt Nam!.
Anh đưa tay lên vuốt mái tóc thẳng tưng nhưng hơi bên bết của tôi và cười (rất dịu dàng).
Anh đã tự trách mình vì sao hôm ấy lại phải vội như thế. Đáng nhẽ anh nên ở lại và lấy số điện thoại của em. Anh đã chờ. Anh nghĩ em không phải là loại con gái dễ dàng gọi điện cho anh ngay lập tức. Nhưng cả tháng như vậy là quá lâu để chờ đợi.
Bởi vì anh không thể biết được em từ đâu đến và em đang sống ở đâu? Anh đã tuyệt vọng! Hàng ngày, mỗi lần đi làm về anh đều đứng tìm em ở bên tàu. Anh đã hỏi hết bạn bè mình xem họ có biết gì về em không và anh nhìn bất cứ cô gái châu Á nào ở trên phố, cứ như vậy suốt một thời gian.
Có lúc anh ngồi uống rượu một mình và nghĩ về em rất nhiều. Chưa bao giờ anh lại như thế cả. Anh đã từng có bạn gái, nhưng anh chẳng nhớ ai nhiều đến thế?”
Những lời nói đầy chân thành đó làm tôi suýt chảy cả nước mắt. Được cái tôi không dễ chảy nước mắt nên tôi hay cười lấp liếm, cho dù tim tôi suýt rụng ra ngoài.
Tôi thấy mình có lỗi, có lỗi vì đã làm mất cái card và có lỗi vì tôi đã. chẳng nhớ anh như thế. Tôi cũng thấy mình khá là… có giá đấy chứ. Có lẽ bây giờ cảm xúc chỉ là gợi nhớ nên tôi không viết lại được thật sự tôi đã cảm thấy như thế nào.
”Anh cũng khóc nữa chứ” (Tôi hỏi cũng hơi… đểu một tí.)
”Ôi, khóc hả? Hmm, anh nghĩ nếu anh hoàn toàn mất em thì anh sẽ khóc… Em tới văn phòng của anh khi nào?”
”Hình như là tuần trước, thứ bảy“.
”Đúng là ngày anh nghi. Chát quá! Điều gì khiến em bất ngờ nhớ tới anh muộn như thế?”
”Bí mật, ha ha…“.
Tôi quyết định không nói cho anh biết tôi đã đi tìm anh như thế nào. Anh đi tìm tôi mà, cứ để cho anh nghĩ rằng chỉ có anh đi tìm tôi đi. Tôi muốn biết anh sẽ đưa tôi đi đâu. Tôi hy vọng thế nào anh cũng đừng làm trái tim tôi mỏi mệt vì quá nhiều hạnh phúc! Hix, tôi mâu thuẫn là thế đấy!“.
”Em có thích nhạc Tây Ban Nha không?”
”Em không nghe nhiều nhưng em nghĩ là có thích“.
Anh đặt bàn tay anh lên tay tôi. Bàn tay anh to hơn hẳn tay tôi (tôi có một bàn tay gầy guộc và nhỏ bé). Bàn tay tôi được che lấp hoàn toàn bởi tay anh, tựa như có một cảm giác mình được che chở và bảo vệ. Rồi bàn tay ấy nắm tay tôi lại. “You and I, in this moment, holding the night, so close… hold it now, you can hear our heart beats“. Cảm giác giống như lời của bài The sweetest day vậy đó.
Rồi chúng tôi ra khỏi bến. Anh nói rằng đây là khu vực gần chỗ anh ở, và anh sẽ chở tôi đến chỗ kia bằng ô tô của mình. Tôi vẫn chưa biết “chỗ kia” là chỗ nào.
Đi ra ngoài trời, tuyết rơi to quá, mù mịt, lại hơi ẩm ướt nữa. Anh sợ tôi lạnh nên cuống quít bắt tôi đứng nép vào phía bên trong một trạm xe bus và bảo rằng sẽ quay lại rất nhanh. Anh chạy đi lấy ô tô, bảo tôi đứng chờ ở đó.
Khoảng 5 phút anh lái một chiếc xe tới, chạy xuống mở cửa đưa tôi vào ngồi. Thật là ấm áp. Anh nói rằng xe của anh vừa mới được sửa ở gần đây và bây giờ anh mới lấy.
Trên đường đi, anh rất hay với tay vuốt tóc tôi, có lẽ do lạnh quá nên nó khá bết, anh lo rằng tôi vừa mới bị lạnh. Rồi anh với hẳn tay chạm vào tóc tôi cho tới khi xe rẽ vào một góc phố, và dừng lại trước một quán bar của người Chile (thấy đề ngoài bảng thế).
Quán bar nhỏ và lúc đó toàn các đôi ngồi, đôi nào cũng hạnh phúc. Anh bồi vừa nhìn thấy chúng tôi đã chạy ra bắt tay và nói chuyện bằng một tràng tiếng Tây Ban Nha. Dường như là họ đã quen biết nhau lâu rồi. Quán bar có một sân khấu nhỏ, trên đó có một ban nhạc chơi nhạc của người Mỹ La Tinh, họ đang hát mấy bản tình ca bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh nắm tay tôi và chỉ lên:
”Đây là ban nhạc của anh đấy“.
”Anh có ban nhạc ư?“.
”Ừ thỉnh thoảng buổi đêm anh hay biểu diễn ở đây Họ đều là bạn của anh“.
”Anh chơi nhạc cụ gì?“.
”Guitar“.
”Wow”
Tôi suýt mê đi, trên cả tuyệt vời. Tôi còn không ngờ tới cả điều này. Anh bồi xếp cho tôi một chỗ ngồi, một ánh nến nhỏ được đặt ở giữa lung linh. Anh bồi nhìn tôi và tấm tắc… khen bằng tiếng Anh bồi rất dễ thương:
”Cô bé xinh đấy. Này Ryan, biết rồi nhé!”
Anh gọi rượu Chile, cho dù tôi không biết uống rượu nhưng vẫn đồng ý uống. Anh bồi gật đầu, quay lại còn không quên cầm theo một bông hồng, ở đây ai cũng có một bông hồng.
Anh bồi rót rượu cho chúng tôi rồi đi.
”Cheer!”
”Cheer!“.
Tôi không biết uống rượu nhưng mà hôm đấy tôi cũng uống hết ly rượn đó. Chỉ uống xong là mặt tôi đã đỏ bừng.
”Em chờ ở đây được không?“. Anh hỏi.
”Được chứ, anh lên đi“.
Anh cười rồi đứng dậy. Anh đi ra hướng sân khấu, bản nhạc cũ vừa kết thúc. Tiếng mấy người trong ban nhạc cười gọi tên Ryan. Rồi tất cả bọn họ đều nhìn về phía tôi. Anh khoác lên người chiếc guitar, ngồi xuống, đặt mic trước miệng. Có lẽ hôm nay anh không chỉ đánh guitar, anh còn hát nữa.
”Bài hát “Hero” này là để dành tặng cho cô gái xinh đẹp đang ngồi dưới kia. Happy Valentine!”
Mọi người ai cũng ngoái lại nhìn tôi rồi vỗ tay tán thưởng, có cả tiếng huýt sáo. Tôi ngượng như chưa bao giờ được ngượng, nhưng tôi cũng hạnh phúc như chưa bao giờ được hạnh phúc.
Và đấy là người đàn ông đánh guitar hay nhất, hát hay nhất,… đẹp nhất mà tôi từng được thấy được nghe… Tất cả đang ghen tị với tôi!
Anh hát bài “Hero” của Enrique Iglesias. Giờ nghe lại bài này tôi còn quá nhiều cảm xúc với nó.
”Would you dance if I asked you to dance?
Would you run and never look back
Would you cry if you saw me crying
Would you save my soul tonight?”
Nhưng khi nó quá đẹp, là để sau này có lúc khiến người ta quá buồn. Vì cuộc sống mà, có mấy ai có được chữ ngờ… Phải không?“.
Phần 11
Có lẽ chúng tôi ôm nhau cũng phải tới… hai phút. Tôi tựa đầu lên chiếc áo của anh và thấy vô cùng ấm áp. Kể thì… ấm thật nên tôi cũng chả muốn buông. Cuối cùng, tôi thì thầm: “OK, đi thôi, em phải về rồi“.
Tôi chỉ biết viết chuyện tinh yêu bằng những từ ngữ bình thường…
Giọng của Ryan mang chút gì hoang dã nhưng rất nồng nàn. Anh có thì thầm vài tiếng Tây Ban Nha trong bài hát nhưng tôi không hiểu anh đã nói gì. Tôi ngồi đung đưa và liên tục mỉm cười. Anh bồi cứ đứng nhìn mãi thái độ của tôi. Bàn ngồi bên tay trái của tôi có một anh chàng nhìn sang và giơ ngón tay cái lên gật gù, thật là hãnh diện hết chỗ nói.
Ryan solo một đoạn guitar ở giữa bài hát. Ryan trở về bàn, tôi thấy anh rất hạnh phúc. Còn tôi ư, tất nhiên cũng khỏi nói. Có lẽ anh đã gần như chinh phục được tôi hoàn toàn. Anh cho tôi cảm giác tự hào và hạnh phúc mà không biết tới bao giờ tôi mới có thể có lại. Và tôi sẵn sàng ngồi trong cái quán bar này với anh qua đêm để nghe anh nói chuyện và nhìn anh cười.
Điện thoại anh chợt reo. Nhíu mày, Ryan tắt đi và có vẻ hơi ngán ngẩm. Tôi đồ rằng nàng “Gar” của anh réo anh đi rồi, hoặc là cô nào đấy. Tôi chợt giật mình, biết đâu anh vừa mới bỏ người yêu hoặc đang trong một mối quan hệ khác (nhưng có trục trặc thì sao?) nên anh túm tôi như thế để “lấp chỗ trống“. Cũng làm sao biết là anh đã đi tìm tôi thực sự hay không? Tự nhiên cảm thấy hồ nghi sau những gì anh làm, nhưng có lẽ điều dó là khó tránh khỏi, nhất là đối với một người đàn ông như thế này. Nhưng kệ, vui đã nào, tội gì, đúng không?
Tôi không nhớ thật chính xác và đầy đủ những câu chuyện của chúng tôi buổi tối hôm đó. Hình như anh hỏi nhiều về cuộc sống của tôi ở Việt Nam còn tôi thì hỏi anh nhiều về… các cô gái. Tôi chỉ nhớ cái nhíu mày của anh mỗi lần cúi xuống cười mà thôi. Qua ánh nến, trông lại càng đáng yêu hơn rất nhiều lần.
Ryan tỏ ý muốn đưa tôi về vì cũng đã gần 12h. Có lẽ do câu chuyện của tôi có nói về việc bố mẹ không muốn con gái về muộn, đó là truyền thống, hoặc cũng có thể anh là một người… tử tế. Tất nhiên là về thôi, chứ không chả lẽ nói ứ ừ tôi muốn ở cạnh anh. Trên đường đi, tôi muốn hỏi Ryan nhiều hơn về gia đình anh, về người mẹ Nhật Bản – Philippines của anh, tôi rất muốn biết bố mẹ anh đã gặp nhau như thế nào. Ryan còn có một người em trai bằng tuổi tôi và một người em gái, tôi rất muốn biết trông họ như thế nào, có “đẹp” được như anh hay không.
Xe qua cầu trở về đảo. Lúc đó cũng đã 12 giờ 5 phút, tôi nhớ như in thế. Trời đã lặng tuyết đi rất nhiều nhưng rất gió và buốt. Tôi lại nảy ra cái ý định bảo anh để xe ở một chỗ rồi tôi và anh đi dạo ven sông hứng chút lạnh lẽo điên cuồng một tí. Anh tỏ ý lo lắng vì có thể tôi sẽ về muộn, bố mẹ sẽ rất lo lắng. Mà quả thực cũng chưa bao giờ tôi đi về muộn đến thế. Chắc chắn giờ này hai người đang đi ra đi vào. Nhưng mừ… kệ, điên một tí đi nào.
Chả biết tôi cố tình hay tôi hâm… thế thật, nhưng tôi thích cười đùa và hét to lên trong đêm vắng. Tiếng cười của tôi đang vang to lanh lảnh, nghe rất rõ, cảm tưởng như âm thanh đập cả vào sàn băng dưới chân vọng lại. Tôi đi nhanh dù ven sông rất trơn, bóng loáng, cứ trượt trượt. Anh cũng hơi choáng vì có vẻ tôi… nghịch quá, nhưng điều bất ngờ là anh cũng thích điên theo cho dù luôn miệng: “Ối, cẩn thận nào“. Và tự nhiên cái “trò chơi” trẻ con trở nên thú vị. Anh bám sát tôi liên tục và mỗi lần lôi suýt ngã lại được nâng đỡ dậy. Càng được đỡ tôi càng trượt mạnh, anh cao lớn và vững chắc hơn tôi nên lúc nào cũng “stays fưm“. Thật tuyệt vời vì tôi không phải chạm đất bất kỳ lúc nào.
Thế rồi lúc vừa đỡ được tôi thì anh bị trượt chân loạng choạng. Tôi ôm chầm lấy anh để anh khỏi ngã. Và mặc dù sắp ngã đến nơi anh vẫn quay lại đỡ tôi. Tôi cười ầm lên còn anh đứng vững lại, dang tay ôm tôi, cả hai cùng cười. Có lẽ thực sự. đó mới lúc lãng mạn nhất của cả buổi tối!
Có lẽ chúng tôi ôm nhau cũng phải tới… hai phút. Tôi tựa đầu lên chiếc áo của anh và thấy vô cùng ấm áp. Kể thì… ấm thật nên tôi cũng chả muốn buông. Cuối cùng, tôi thì thầm: “OK, đi thôi, em phải về rồi“.
Trở về tòa nhà của mình, đi thật chậm, ngắm nhìn ánh đèn mùa đông mờ đặc và bên kia bờ là cả một thế giới cao tầng đã chút lắng hối hả. Nó làm tôi nhớ lại cái cảm giác năm 13 tuổi, 2 giờ sáng của đêm 30 Tết (lúc đó mẹ đã về Việt Nam ăn tết) lang thang một mình ven bờ Riverside (ngôi nhà cũ tôi ở ngày nhỏ bên Manhattan), tuyết rơi, đường phố yên ắng, lạnh lẽo mà rất bồi hồi.
Chia tay nhau tại cửa, nếu trong phim thì sẽ có một nụ hôn nhưng chẳng hiểu sao tôi không sẵn sàng cho hành động này (vì chưa hôn bao giờ). Tôi thích để lại một vài điều gì đó áp tay tôi vào tay anh, tôi nghiêng đầu cười lần cuối rồi nói lời tạm biệt.
”Ngày mai anh sẽ gặp em nhé, được không?”
”OK, gọi điện cho em nhé. Anh có thể gọi điện cho em ở nơi làm việc“. Tôi đã cho anh số của cửa hàng nail.
Tôi không đi bộ mà đi thang máy mặc dù tôi ở có tầng ba thôi. Nhưng lúc này thì cảm giác lo lắng nó mới đến. 12 giờ rười rồi chứ chả ít, chưa bao giờ tôi đi đâu muộn thế cả, lại đi một mình nữa. Quả thật, cửa nhà vẫn hé to. Dù sao tôi cũng tự nhủ rằng đêm rồi bố mẹ chả dám quát to, cảnh sát họ lên ngay, hì.
Mở cửa, tất nhiên là bố vẫn đang xem ti vi (nhà tôi thức muộn lắm). Bố ngoái lại ngay lập tức:
”Chết thật thôi, đi đâu bây giờ mới về, hả hả?”
”Con đi lang thang thôi, ra Times Square, giờ này đông vui lắm mà“.
”Đông cái gì mà vui, ở cái xứ này mà không biển đường cẩn thận à?“.
Rồi cũng chỉ mắng thế thôi, có lẽ mẹ đã đi ngủ vì còn phải đi làm. Thế là may mắn rồi.
Tôi lên giường đi ngủ. Dù rất vui và phấn khích nhưng mà đêm đó tôi ngủ li bì không mơ màng gì cả, đơn giản vì tôi đã quá mệt mỏi.
Sáng thứ bảy, khuôn mặt tôi tươi tỉnh vì tinh thần phấn chấn và vì ngủ được. Anh chủ quán nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc tôi vui tôi chả giấu gì được. “Con nhỏ gặp được chàng trai đấy rồi… thế có đúng không?“. Tôi ngồi chống tay lên cằm và… cười. Mặt anh chủ thoáng buồn hay sao đó rồi anh hỏi chuyện hôm qua tiệm spa có đông khách không? Tôi nói rằng rất đông và mệt, nhưng tôi học được nhiều. Anh lại nói câu muôn thuở: “Cố lên nhé!“.
Cả sáng không có điện thoại của Ryan. Và rồi buổi chiều cũng vậy. Tôi lại thèm ngủ kinh dị. Cả chiều ngồi phải cố giữ bình tĩnh lắm cho khỏi gục mặt xuống bàn, cũng may có một số khách tới ngồi vẽ vời, wax lông mày nên có việc mà làm và có người để nói chuyện.
Trước khi về, bất ngờ anh chủ quay ra hỏi tôi, giọng khẽ khàng:
”Tối nay em đi ăn tối với anh được không? Anh có chuyện này muốn nói với em!“.
Phần 12
Tôi lên xe ô tô của anh, anh nói rằng đi đón cô bé đó ở một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu. Tôi không dám hỏi cô bé này là cô bé nào, có quan hệ gì với anh chủ.Chột dạ hơi nhiều và có điều gì bất ổn đây?
Thật ra, không thoái mái lắm, nhưng khó mà từ chối. Thấy khuôn mặt e ngại của tôi, anh mỉm cười và nói: “Anh sẽ rủ em gặp thêm một cô nhỏ nhé, nhỏ dễ thương lắm“. Tôi thấy vui hơn vì ít ra cũng không phải đi riêng cùng anh chủ. Nói thật, tôi cứ thấy ngại sao đó. Anh chủ gọi điện cho “cô nhỏ” đó, giọng rất ngọt ngào: “Anh tới đón em đi nhé em yêu“.
Tôi lên xe ô tô của anh, anh nói rằng đi đón cô bé đó ở một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu. Tôi không dám hỏi cô bé này là cô bé nào, có quan hệ gì với anh chủ.
Đó là một cô gái chứ không phải là một cô bé, không rõ là bằng tuổi tôi hay là hơn tuổi. Cô gái bước lên xe, tôi ý tứ xuống dưới ngồi cho cô gái ngồi trên. Lúc đó trời về tối, cô gái có một nét rất sang trọng và đặc trưng của những cô gái người Hoa nơi đây: da trắng, tóc đen và dài, người cao vừa, cái mũi rất xinh, tóm lại là trông “rất ổn“.
Cô gái nhoẻn cười nhìn tôi, rồi lại nhìn anh chủ cười đầy âu yếm. Tôi bắt đầu lờ mờ đoán đây là bồ của anh chàng. Không biết anh chàng kiếm đâu ra được cô gái ngon lành thế. Cô gái là người Hoa nên không nói được tiếng Việt.
Chúng tôi giao lưu bằng tiếng Anh. Anh chủ ý tứ không nói chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông sợ tôi không hiểu. Xe táp vào quán ăn Việt khá nổi tiếng trên chợ Tàu. Tôi cũng ăn ở đây đôi ba lần và thấy thức ăn khá ngon. ở đây có món phở rất ngộ nghĩnh, gọi là Phở xe lửa, to như… cái xe lửa vậy!
Cô gái bước vào mà được chủ quán ở đây ra tận nơi mở cửa đón, chứng tỏ cũng thuộc hàng “VIP“. Tôi gọi một tô xe lửa còn hai người đặc biệt thích món thịt nướng gì gì đó giờ tôi cũng chả nhớ tên chính xác món đó gọi là gì. Cuối cùng, anh chủ giới thiệu: “Đây là Sheryl Chow con gái của bà Mei Chow“.
AHHHHH, thì ra là vậy chả trách họ có quan hệ thân thiết thế. Không lẽ anh chủ sẽ là con rể tương lai của bà chủ tiệm spa kia? Cô gái cười và nhìn anh chủ rất âu yếm. Đoạn, nàng quay ra hỏi tôi: “Mọi thứ ở tiệm spa đều OK chứ? Vụ học trang điểm thế nào rồi?”
Thì ra là con bà chủ, nịnh nàng một chút nào. Tôi cười xởi lởi và nói rằng nơi đó rất ổn định. Được biết nàng hơn tôi 2 tuổi, đã tốt nghiệp đại học kinh doanh gì đó giờ đang là chủ một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu và tương lai sẽ mở thêm tiệm spa giống của mẹ. Tôi được biết nàng có thêm một đứa em gái kém tôi một tuổi.
Theo như lời của anh chủ thì: “Con nhỏ đẹp dễ sợ, mỗi lần dạo phố là xe đụng nhau ầm ầm”, làm tôi cũng tò mò dễ sợ luôn. Đúng là gia đình quý tộc. Tôi thấy thoải mái hơn và nghĩ rằng hôm nay chuyện anh chủ muốn nói với tôi là giới thiệu cô người yêu này chứ chẳng có gì quan trọng. Thực ra, tôi lo nhất là anh này sẽ phê phán tôi vì việc hay… đi làm muộn!
Bữa cơm đã xong, chúng tôi đã rất vui vẻ. Cô gái cũng thỉnh thoảng hay hỏi một số câu theo kiểu dò hỏi, nhưng toàn được anh chủ lấp liếm bằng câu: “Cô gái tìm được một anh chàng người yêu cực ky đẹp trai” làm tôi cứ phì cười. Chợt nhớ ra hôm nay tôi chẳng liên lạc gì với Ryan. Tôi không có số di động, mà tôi thì lại không chủ động gọi cho anh, ai lại làm thế, he he.
Thôi tối về tôi gọi, có thể anh cũng bận bịu. Vừa đi làm vừa đi học thì bận rồi. Còn cô gái biết đâu có thể đang có suy nghĩ gì ghen tuông với tôi thì sao. Nhưng chẳng hiểu sao tôi có một cảm giác rất kỳ lạ về mối quan hệ của họ. Nó cứ… sao sao đó mà tôi không giải thích được!
Lúc chia tay, do nhà tôi ngược sang hướng Queens còn họ sang hướng Brooklyn nên tôi nói sẽ đi tàu điện ngầm và không cần phải đưa về. Anh chủ để cô gái xinh đẹp ngồi trong xe rồi tiễn tôi xuống tận phía dưới ga một cách… không cần thiết. Anh hỏi tôi sẽ đi đâu? Đi gặp bạn trai chứ hay về nhà luôn? Tôi bảo về nhà luôn và nói rằng quay lại với cô bạn gái của anh đi. Anh chủ nhíu mày rồi cười:
”Đấy không phải là bạn gái của anh“.
”Em thấy rõ là thế mà, hi hi“.
”Không, không phải“.
Tự nhiên anh kêu lên hơi chút cáu giận khiến tôi hơi chột, sợ rằng mình vừa nói gì “phạm húy“. Tôi lại tỏ ra vui vẻ như không có gì và bảo anh nhanh chóng đi lên đừng để cô ấy chờ. Anh nói: “Anh chưa nói được cái điều anh muốn nói với em“. Tôi lại chột dạ, thế hóa ra là… chưa nói à? Thôi được, tính sau. Tôi cũng được bữa ngon và có vài điều thú vị. Tôi đang muốn mau chóng về nhà gọi điện cho Ryan.
Đã 9 giờ, trở về, việc đầu tiên tôi hỏi là có ai gọi cho tôi không? Thằng em trai tôi bảo có một người đàn ông gọi cho tôi hai lần liền, lúc 5 giờ và lúc 7 giờ. Tôi đoán ngay ra là Ryan. Sao anh không gọi ra cửa hàng mà gọi về nhà nhỉ? Gọi ngay lại, Ryan nhấc máy, dường như đầu dây bên kia rất ồn ào và anh cố hét lên để tôi nghe thấy. Có thể tối thứ bảy đi club rủi, úi thấy đã hơi… ghét ghét!
”Anh gọi điện rất nhiều lần cho em hôm nay, nhưng chẳng thấy em đâu. Anh nhớ em quá chừng ạ“.
”Tại sao anh không gọi đến tiệm nail? Em ở đó cả ngày mà“.
”Anh gọi mà, rất nhiều lần, nhưng có người đàn ông ở đó nói rằng em ra ngoài rồi“.
”Gì cơ?“.
Tự nhiên tôi chột dạ. Cả ngày tôi ngồi ở tiệm mà, cũng có một hai lần đi ra ngoài hít thở không khí một tí cho bớt cái mùi nail, không lẽ anh gọi lúc đó? Mà nếu giả sử có thế thật sao không thấy anh chủ tiệm nói năng gì với tôi nhỉ? Tôi cũng chợt nhớ ra, có mấy lần điện thoại tới anh chủ nhấc máy và tôi nghe loáng thoáng câu: “Cô ấy không có ở đây!“.
Tôi nghĩ rằng liên quan tới khách hay là cái cô làm cùng mấy hôm nay nghỉ làm. Sao anh chủ này lại làm thế? Anh là một người tốt lắm cơ mà? Tôi hỏi lại Ryan có đúng số tiệm nail không và anh đọc lại số không sai.
Thôi được, sáng hôm sau tôi sẽ đến hỏi anh chủ chuyện này, cũng hơi tế nhị nhưng sốt ruột lắm. Ryan hỏi tôi chủ nhật có rỗi không anh sẽ dẫn tôi đi chơi lung tung. Mặc dù tôi phải tới tiệm nail ngày hôm sau nhưng tôi đồng ý ngay.
”Không thể chờ để được gặp em ngày mai là nhớ là hôm nay đi ngủ sớm nhé? OK?”
Anh dặn dò trước khi cúp máy. Tôi dự định gọi vào số di động cho anh chủ xin ngày mai nghỉ phép. Tôi cũng sốt ruột muốn hỏi luôn hôm nay sao anh lại từ chối không cho Ryan gặp tôi Chả lẽ anh ta… thích tôi à?“.
Đợi tới 10 giờ kém tôi mới gọi điện để chắc chắn anh này đã về nhà, nghỉ ngơi, tư tưởng thông thoáng.
Điện thoại không nhấc, tôi gọi lần hai sau đó 5 phút.
Điện thoại nhấc lên, tiếng… phụ nữ:
”Vâng, ai đấy ạ?”
Tôi lại ngỡ mình gọi nhầm số:
”Xin lỗi, đây có phải là số của Billy (tên Mỹ của anh chủ, modified từ tiếng Việt là… Bình) không ạ?“.
Tôi thấy giọng phụ nữ này quen quen. AHHHHH, giọng của nàng Sheryl Chow. Ho ho, thì ra đã dắt díu nhau về nhà rồi đấy. Có vẻ Sheryl cũng nhận ra tôi và có vẻ hơi khó chịu. Nàng nói:
”Billy đang trong nhà tắm“.
Tôi xin lỗi nhờ nàng nhắn rằng mai tôi xin nghỉ.
Nàng nói:
”Chờ đã, đừng dập máy vội, tôi muốn hỏi điều này“.
Tôi lại chột dạ, gì thế, tra hỏi mình à. Nàng hỏi, giọng lạnh tanh, khác hẳn với vẻ thân thiện lúc ở quán ăn:
”Billy đã giới thiệu em với mẹ tôi thế nào? Anh ấy đưa em tới hay là mẹ tôi gặp em trước đó?”
”Anh ấy dẫn tôi đến đó giới thiệu mà“.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi.
”Bà ấy có thích em không?”
Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi này. Tôi nói rằng không biết và… có thể có, tôi cũng “lành” mà. Nhưng tôi không hiểu lắm tại sao nàng lại có thái độ khó chịu như vậy, không như lúc nãy. Tôi nói rằng mẹ gọi và phải dập máy, nhờ nhắn lại tin ngày mai tôi xin nghỉ làm.
Dập máy rồi mà tôi cảm thấy sao sao vậy. Tôi cứ thấy điều gì đó không bình thường và mối quan hệ của họ cứ là lạ. Họ cho tôi cái cảm giác như vậy, và có lẽ… đúng là điều gì đó đang thật bất ổn!“.