Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người đẹp trả thù

Chương 26

Tác giả: Hoa Tưởng Dung

Thẩm Lực liền thực hiện động tác nhảy xa rất chuẩn của giáo viên thể dục, trong nháy mắt đã đứng sau lưng Triển Nhan rồi đáp lại:

– Hổ ăn thịt người tới đây!

Triển Nhan cười khanh khách rồi mở cửa. Đèn pha lê sáng rồi, chiếu khắp căn nhà tuy không sang trọng nhưng rất đỗi trang nhã. Đèn được điều chỉnh rất vừa vặn với màu trắng là màu chủ đạo và đèn xanh trang trí. Sàn nhà bằng gỗ màu xanh, trần nhà màu trắng, màu sắc phối hợp như thế khiến người ta có cảm giác như đang ở chốn trên mây trắng, dưới thảo nguyên.

Triển Nhan rót nước lọc mời Thẩm Lực:

– Xin lỗi nhé, nhà em chỉ có nước lọc, em chỉ uống thứ này mà thôi.

Thẩm Lực cười:

– Anh cũng thích uống nước lọc mà.

Nói xong, hai người ngừng một lát, dường như họ đang còn theo đuổi theo ý nghĩ của hai câu nói trên.

Sau đó Triển Nhan nghịch ngợm kéo tay áo Thẩm Lực rồi nói:

– Nào, cùng em tham quan phòng đọc sách đi!

Phòng đọc sách được bài trí tương đối đơn giản. Một giá sách, một bàn vi tính còn có một chiếc đàn piano.

Thẩm Lực nheo mắt trêu:

– Em cũng biết đánh đàn cơ à?

– Không tin à? Vậy em đánh cho anh nghe một bản em tự sáng tác nhé!

Rèm cửa cũng có màu xanh nhạt, trên đó điểm xuyết rất nhiều những cây ước nguyện lấp lánh. Rèm cửa tung bay trong mưa, thật giống với cảm giác bay bổng của Thẩm Lực lúc này.

Anh cứ bay bổng mãi trong mái tóc suôn dài đen nhánh của Triển Nhan và tiếng đàn, tiếng hát.

Nỗi đau buồn của anh Giống như đám sương mỏng u buồn trong buổi sáng tinh mơ Khi em muốn bước vào Thì đã tan vào ánh nắng Nỗi đau buồn của anh Giống như hạt sương trong suốt trên đám hoa bách hợp Khi em muốn hái hoa Thì đã nhẹ nhàng trượt vào nhuỵ hoa Giọt lệ của anh đối với em Là một truyền thuyết Trong tưởng tượng của em Giống như chú chuồn chuồn đáp nước Nhẹ nhàng nhưng lại khiến hồ nước buốt đau…

Những ngón tay thon dài cứ múa trên những phím đàn đen trắng, tiếng đàn thánh thót như tiếng va đập của các vì sao trong dải Ngân Hà, như sự đa tình của ánh trăng xuyên qua đám mây, như sự vui mừng của bầy chim khi đậu trên những cành cây, như mùi hương nồng ấm của gió lướt qua những đám hoa…Trong đêm mưa gió bão bùng này, mười ngón tay thon dài kia đã khiến Thẩm Lực cảm nhận được thế nào là cái đẹp.

Cái đẹp kết hợp với tiếng hát du dương kia. Tiếng hát khiến Thẩm Lực đắm say, đắm say, đắm say… Đêm nay anh là người duy nhất say mê cô. Khuôn mặt yểu điệu của cô cùng với đôi mắt trong veo làm anh mê say.

Khi cô hát xong, Thẩm Lực vẫn như đang chìm trong mê say.

– Chính em viết lời rồi phổ nhạc cho ca khúc này hả?

Anh hỏi khi nhớ tới lúc trước cô vừa cười vừa nói đó là tác phẩm của cô.

Cô khẽ gật đầu, cười mỉm nhưng không nói gì cả. Bỗng anh nổi hứng sáng tác liền đề nghị:

– Hay là bọn mình hợp tác với nhau đi, anh viết ca từ, em phổ nhạc sau đó chúng mình cùng hát, em thấy thế nào?

Cô vẫn im lặng, lát sau cô gật đầu rồi vội vã đi lấy giấy bút. Bức rèm màu xanh nhạt bị thổi tung trong gió đêm, không khí trong lành từ bên ngoài ùa vào. Dường như Thẩm Lực không cần phải suy nghĩ, anh cứ viết như rồng bay phượng múa trên giấy trắng.

Sau đó anh đưa tác phẩm của mình cho cô xem. Xem xong, trong mắt cô ánh lên niềm vui, sau đó cô dịu dàng cười với anh:

– Không ngờ anh lại là người văn võ song toàn như vậy!

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mười ngón tay lại múa trên phím đàn. Sau khúc dạo đầu rất hay, cô liền cất tiếng hát:

Đám mây lững lờ trôi Giống như tâm hồn em Cứ nhấp nhô Trong không trung Anh thả diều Để được thơm nhẹ vào em Nếu như giấy có rách Anh sẽ biến thành mưa Để được cùng anh Rơi vào bụi trần… Thẩm Lực nhận thấy các giác quan trên người trở nên vô tác dụng. Thị giác, thính giác, vị giác,… anh cứ đờ ra nhìn cô gái trước mặt trong chiếc áo tinh khiết, làn da trắng nõn nà, ánh mắt long lanh, cặp môi gợi cảm. Mái tóc dày phảng phất mùi hương, các ngón tay lại múa lượn trên phím đàn. Một bài hát nữa lại kết thúc, đúng lúc đó một ánh chớp loé giữa bầu trời đêm. Mưa càng lúc càng nặng hạt…

Sau tia chớp loé sáng bên ngoài cửa sổ thì bàn tay Thẩm Lực đã nắm chặt lấy đôi tay của Triển Nhan đang còn đặt trên phím đàn. Triển Nhan giống như con hươu đang hoảng sợ, cô quay lại, khi bốn mắt nhìn nhau sấm lại rền vang….

Tiếng sấm đã làm vỡ vụn toàn bộ hiện thực. Giấc mơ đã mở cửa tấm màn màu hoa hồng. Thẩm Lực cứ nắm chặt bàn tay Triển Nhan rồi dắt cô rời khỏi chiếc piano. Sau đó, anh ôm chặt lấy cô, môi anh kề bên mái tóc mềm mại của cô, hương thơm của mái tóc xông vào cơ thể anh.

Anh nâng mặt cô lên, khuôn mặt cô đang nép sát vào anh. Khuôn mặt cô đẹp như hoa như ngọc, khiến anh không thể cưỡng lại được sự ham muốn trong lòng, anh hôn cô. Vầng trán sáng mịn, sống mũi cao, cặp môi mềm với chiếc lưỡi ấm. Đúng lúc này, anh cảm thấy toàn thân run lên, anh có cảm giác từng thớ da, từng tế bào trong người anh đang run lên. Cơn run này ngưng tụ tại một điểm, giống như hàng ngàn hàng vạn con sông, con suối chảy về đại dương, khiến cho anh có một sức mạnh đang chuẩn bị phát ra mà không gì có thể ngăn lại nổi.

Anh cảm thấy lúc này cô cũng đang run. Anh liền bế thân hình mềm mại của cô lên, rồi theo bản năng tiến về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Phòng ngủ không có đèn, ánh đèn mờ mờ từ phòng đọc sách hắt sang khiến bóng họ càng trở nên mờ ảo. Đến lúc đó anh vẫn còn chần chừ, do dự nhưng khi nghe thấy tiếng cô gọi tên anh rất tình cảm, anh có cảm giác trong đầu anh như có tiếng sấm rền, anh không thể kiềm chế ngọn lửa tình trong lòng lâu hơn được nữa.

Anh ôm chặt lấy cô rồi hôn cô cuồng nhiệt, nóng bỏng. Họ vụng về cởi quần áo rồi quấn lấy nhau, họ cảm nhận sự đụng chạm của từng thớ da trên người, từng sự cọ xát. Anh hôn tới tấp lên người cô, lên chiếc cổ thon, lên cặp vú săn chắc, lên chiếc bụng phẳng. Cô khẽ rên lên rồi nói như mộng mị:

– Thẩm Lực, em yêu anh…

Sự biểu lộ tình cảm của cô khiến anh càng cuồng nhiệt. Anh lại siết chặt người cô rồi tiến vào cơ thể cô. Họ cứ giãy đạp, cứ thở hổn hển giống như hai con cá đang bơi lật trên mặt nước. Sóng biển càng lúc càng lớn, những con sóng to đưa hai con cá lên cao rồi lại cuốn chúng xuống tận cùng đáy biển. Thẩm Lực có cảm giác mình giống như vận động viên lướt sóng, cứ lướt đi trong sóng biển gào thét. Còn Triển Nhan của anh giống như nàng tiên cá cứ phô bày sự mềm mại của cơ thể mình cho anh.

Họ tìm được sự hoà hợp về tâm hồn cũng như thể xác, Thẩm Lực kề miệng vào tai Triển Nhan rồi thì thầm:

– Nhan Nhan à, anh muốn yêu em thế này, mãi mãi yêu em thế này.

Họ cứ đắm chìm trong từng cơn lửa tình, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng thì nham thạch của tình yêu cũng phun trào. Khi hơi thở của họ chuyển từ gấp gáp sang bình thường, thời gian cũng chậm trở lại bình thường nhưng Thẩm Lực vẫn ôm chặt Triển Nhan trong lòng. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô thì giật mình hỏi:

– Nhan Nhan, em khóc à?

Tìm thấy công tắc đèn, anh bật đèn thì phát hiện Triển Nhan đang khóc.

Anh thơm lên giọt nước mắt của cô rồi hỏi:

– Em yêu, sao em lại khóc?

Cô ôm chặt cổ anh, kề sát mặt vào mặt anh rồi nũng nịu trả lời:

– Em vui quá đấy mà, khóc cũng không được à? Sau này em sẽ không thế nữa, được không?

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

– Hứa với anh, sau này chỉ được cười thôi, không được khóc đâu nhé! Hãy làm thiên sứ hạnh phúc, vui vẻ của anh!

Họ cứ ríu rít thầm thì chuyện yêu đương với nha rồi kề sát bên nhau tận hưởng hạnh phúc của hai người yêu nhau. Dường như cả quãng thời gian họ đã từng sống là để dành cho ngày hôm nay. Những chuỗi ngày xa vắng khi xưa bỗng chốc nhạt nhoà trong tâm trí Thẩm Lực. Lúc này đây, anh chẳng còn nhớ được chuyện gì nữa ngoài nụ cười dưới hàng hoa hợp hoan của Tần Nhược Yên.

Đêm nay anh đã thực sự nhớ tới Tần Nhược Yên. Nụ cười đó lúc này đã bị thời gian xoá nhòa phần nào rồi. Người con gái tên Triển Nhan đã thắp lại ngọn lửa tình yêu trong lòng anh chàng Thẩm Lực – người đã từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể yêu được nữa.

Rồi họ cùng thiếp đi, cùng nhau tận hưởng những giấc mơ ngọt ngào.

Nửa đêm mơ màng tỉnh giấc, Thẩm Lực ngắm nhìn người đẹp đang nằm ngủ bên cạnh, bất giác anh nhớ tới một người. Người mà anh nhớ tới là Diêu Thiên Bình.

Mấy ngày nay, anh đã nhiều lần gọi điện cho Diêu Thiên Bình nhưng đều không được, anh cảm thấy có gì đó không bình thường. Diêu Thiên Bình là chủ quản chi nhánh của công ty, công việc của anh ta rất bận, một tuần nghỉ sau khi cưới đối với anh ta đã được châm trước quá nhiều rồi. Không có lẽ nào anh ấy lại khoá máy lâu như thế được.

Quá sốt ruột anh gọi điện tới cơ quan của Diêu Thiên Bình, những đồng nghiệp của Diêu Thiên Bình cũng vô cùng lo lắng bởi hai ngày trước Diêu Thiên Bình gọi điện tới cơ quan thông báo anh đang đi liên hệ công tác ở ngoại tỉnh. Thế nhưng họ cũng không có cách nào liên lạc được với anh ta.

Thẩm Lực đang đắm chìm trong men say tình yêu vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng cho bạn. Bởi ý tưởng đi Dương Thành tìm hiểu về Lê Hồng là do Thẩm Lực đưa ra. Buổi sáng ngày thứ hai Diêu Thiên Bình đã đi Dương Thành, lúc tới đó anh ta còn gọi điện cho Thẩm Lực. Thế nhưng kể từ lần đó, anh ta bặt vô âm tín.

Nghĩ tới đây Thẩm Lực không thể nào ngủ được tiếp nữa. Anh nhẹ nhàng hôn lên má người đẹp đang say giấc nồng, rồi rút tay của mình dưới cổ cô ra. Mặc xong quần áo, anh lần lên sân thượng rồi châm một điếu thuốc.

Không biết tự lúc nào mưa đã tạnh, mặt đường ướt át phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh bỗng thấy một người mặc áo mưa màu đen đang đứng dưới ánh đèn.

Đó là một phụ nữ. Anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ta dưới ánh đèn, một khuôn mặt đẹp đến mức hoàn hảo, không thể đẹp hơn được nữa nhưng lại lạnh lẽo chẳng có một chút cảm xúc nào.

Bệnh viện Tâm thần của thành phố Vân Thành nằm cuối con đường nhỏ yên tĩnh ở phần giáp gianh giữa nội thành và ngoại thành. Ngoài đặc điểm này thì nhìn bên ngoài bệnh viện Tâm thần không có gì khác biệt so với các bệnh viện khác. Một cánh cổng rộng mở với những toà nhà màu trắng với rất nhiều bác sĩ mặc áo blu và nhiều loại người không thể đoán được thân phận cứ ra vào tấp nập.

Bình luận