Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

Chương 7: Thứ tôi muốn chỉ là kỷ niệm

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Số phận của con người rất là kỳ diệu, bí hiểm, lúc bạn gặp khó khăn gian khổ nhất, ông trời sẽ phái một vị thần bảo vệ bạn, cứu vớt bạn khỏi chốn khổ đau. Nhưng khi con đường bạn đi càng lúc càng bằng phẳng, vị thần bảo vệ này sẽ từ từ rời khỏi cuộc sống của bạn để đi cứu vớt những người khác.

1. Chiếc đồng hồ hàng độc trên thế giới

Từ Lan Châu quay trở về, tôi luôn bận rộn làm tổng kết báo cáo cuộc khảo sát, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, nhưng lại cảm thấy rất có ý nghĩa.

Tôi vẫn luôn muốn để cho sự bận rộn lấp đầy cuộc sống, để thời gian có thể xóa nhòa ký ức, để tất cả mọi việc trước đây có thể cuốn bay theo gió. Chưa bao giờ từng chủ động hồi ức lại, cũng chưa bao giờ cố ép mình lãng quên.

Đã nhiều ngày nay chưa liên lạc với Chương Ngự, anh là một nhân vật vô cùng bận rộn. Ngày nào cũng bận tiếp khách, đàm phán ký hợp đồng. Thế giới của anh cách tôi quá xa vời, vốn không phải dành cho những người như tôi có thể chạm tới được.

Tôi và Chương Ngự vốn là hai đường thẳng song song, vô tình vào một ngày nào đó, một đường nào đó đi nhầm quỹ đạo, từ đó dẫn đến một cuộc giao thoa nhầm lẫn. Sau khi giao thoa, chỉ có thể càng lúc càng cách xa, cho đến tận khi không còn nhìn thấy dấu vết của cả hai nữa.

Số phận của con người rất là kỳ diệu, bí hiểm, lúc bạn gặp khó khăn gian khổ nhất, ông trời sẽ phái một vị thần bảo vệ bạn, cứu vớt bạn khỏi chốn khổ đau. Nhưng khi con đường bạn đi càng lúc càng bằng phẳng, vị thần bảo vệ này sẽ từ từ rời khỏi cuộc sống của bạn để đi cứu vớt những người khác.

Tôi tin rằng, Chương Ngự chính là vị thần bảo vệ của tôi, cũng tin rằng, anh sẽ từ từ bỏ tôi, để đi bảo vệ người anh cần bảo vệ.

Vốn định gọi điện hỏi thăm anh, nhưng không tìm được di động. Có thể lại làm mất rồi, tôi vốn là người đãng trí để đâu quên đấy.

Vào đêm Noel, lại đúng vào ngày cuối tuần, một mình tôi ở nhà buồn chán, nên đã thu dọn một lượt khắp cả nhà. Nhìn thấy đồ đạc trong nhà như được khoác một tấm áo mới, bỗng trào dâng cảm giác thành tựu. Nếu như sắp xếp lại ký ức cũng đơn giản dễ dàng như sắp xếp lại căn phòng thì tốt biết mấy, cái cần thì giữ, cái không cần thì có thể tùy ý ném đi, nếu như có thể dễ dàng thoải mái đến như vậy, thì tuyệt biết bao.

Tôi ngẩn người nhìn mô hình đàn violin bằng gỗ đàn hương để trên giá sách, thận trọng ôm lấy nó, rồi kéo một chiếc ghế đến, kiễng chân lên, đặt lên trên nóc tủ.

Có thể sau này, tôi sẽ vừa đánh đàn vừa kể cho các con tôi nghe câu chuyện xảy ra trong cuộc đời mẹ chúng.

Điện thoại vang lên, thật không ngờ Chương Ngự gọi tôi.

“Ha ha, em đang định gọi điện thoại cho anh đây”. Tôi cười.

“Thật may là em vẫn còn nhớ đến anh”. Tôi tưởng tượng xem Chương Ngự sẽ có thái độ trách móc tôi như thế nào, bất giác mỉm cười.

“Di động của em mất rồi, cho nên không tìm được số của anh”.

“Em cứ làm mất đi, đến khi nào mất luôn được cả người thì tốt”.

“Em có ngốc đâu, sao lại tự làm mất mình được chứ”.

“Sau số 139 cộng thêm 8 con số y như nhau mà em cũng không nhớ được, còn có thể gọi là thông minh? Lợn con cũng có thể nhớ được đấy chứ?”

Chương Ngự đánh giá quá cao trí nhớ của tôi, mà đã đánh giá thấp khả năng phản bác và phản kháng của tôi.

“Nhị sư huynh, anh nhầm rồi, em là tam sư đệ, không phải lợn”. Tôi cười pha trò với anh.

Chương Ngự thông minh như vậy, nhưng lại không kịp phản ứng, “Em đang gọi ai là sư huynh đấy?”

“Em gọi ai à?” Cố nhịn cười, giả ngây giả ngô, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận tôi gọi anh là Trư Bát Giới.

“Được đấy”. Chương Ngự cũng cười, xem ra có vẻ đã hiểu, “Anh là đại nhân, không chấp nhặt lỗi của tiểu nhân. Em ở nhà đang làm gì vậy? Có muốn ra ngoài đi chơi không?”

Tôi tỉnh bơ từ chối luôn, “Đi đâu cũng toàn người là người, em cứ ngồi yên ở nhà thôi’.

“Tùy em”. Chương Ngự lạnh lùng gác máy.

Tôi nắm lấy ống nghe, nghĩ hồi lâu, đã sắp đến Noel rồi, mình phải làm cái gì đó chứ nhỉ.

Quách Phẩm Tự nghe theo mệnh lệnh của Viên Viên, đem đến tặng tôi một chồng đĩa. Các băng đĩa ca nhạc đang thịnh hành, đã lỗi thời, chỉ cần là tác phẩm kinh điển đều có đầy đủ cả.

“Anh dự định đón lễ Giáng sinh như thế nào?”

“Tôi đã mua vé máy bay ngày mai, bay sang Mỹ thăm thầy cô”. Quách Phẩm Tự cười bẽn lẽn.

Thầy giáo của anh chính là bố của Viên Viên, anh nói là đi Mỹ thăm thầy cô, không biết có phải là mượn cớ này để đi thăm Viên Viên hay không.

Tôi ngẩn người cười, anh chàng Quách Phẩm Tự này có lẽ rất si tình với Viên Viên.

Theo lời giới thiệu của Quách Phẩm Tự, suốt buổi tối tôi ở nhà xem Đến thượng đế cũng phải cười,vừa xem vừa cười ngặt nghẽo. Mặc dù chỉ xem một mình, cũng có thể cười vang khắp nhà.

Nếu như linh hồn mẹ tôi ở trên trời, nhìn thấy tôi vui vẻ cười vang như thế này, chắc chắn cũng có thể yên lòng.

Thứ hai đi làm, trưởng phòng thông báo cho tôi đi tham gia hội nghị đánh giá của tổ dự án mà Tiêu Viễn phụ trách.

Có một số việc, có một số người mãi mãi không thể nào né tránh được, có né tránh cũng không có tác dụng gì, cần đối diện thì vẫn phải đối diện.

Nói là cuộc họp đánh giá dự án, trên thực tế là lễ tổng kết chúc mừng. Nội dung phát biểu của mọi người từ việc bình luận về tình hình dự án dần biến thành bình luận thành tích nổi bật một vài cá nhân làm thế nào hoàn thành được dự án này.

Tiêu Viễn là tổng giám sát dự án, còn rất trẻ tuổi, mọi người đương nhiên đều ra sức nịnh nọt, toàn nói tốt về Tiêu Viễn. Tôi lắng nghe, cảm thấy mọi người có vẻ nói hơi quá lời.

Tôi rời khỏi phòng họp, đi pha trách trà, Tiêu Viễn lặng lẽ đứng phía sau tôi, cùng tôi ngắm nhìn từng là chè trong cốc thủy tinh dâng lên rồi lại hạ xuống.

“Mọi người đều đang khen ngợi anh, nhân vật chính sao có thể ra ngoài?” Tôi không nhìn Tiêu Viễn, bởi vì không dám.

“Anh vốn chẳng thèm nghe người khác khen ngợi, em biết anh chỉ quan tâm…” Tiêu Viễn đột nhiên im bặt, dừng lại một lát mới nói, “Em gầy đi nhiều quá”.

Tôi béo hay gầy cũng không cần anh quan tâm.

“Nghe nói, quãng thời gian trước em cùng đoàn khảo sát đi đến Tây Bắc?” Anh cười vẻ giận dỗi, “Sáng sớm mấy hôm liền anh đều đợi em ở cổng cơ quan, muốn nhìn em một lát, không thấy em đâu, cứ tưởng em lại bị điều đi rồi…”

Tôi chẳng có được bản lĩnh lớn như vậy, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến,nếu chẳng nhờ có Chương Ngự, tôi đã sớm một đi không trở lại rồi. Cơ quan này chính là sân sau của một bộ của quốc gia, sao có thể là võ đài của người bình thường được.

Tiêu Viễn lẩm bẩm nói: “Em biết không, anh vô cùng hối hận, thì ra một mối tình vô vọng cũng có thể duy trì lâu đến thế”.

Rất nhiều sự việc cho dù hối hận cũng không thể nào cứu vãn được, tôi và Tiêu Viễn đã lặng lẽ để lỡ mất nhau.

Trong một câu chuyện cổ tích, cơ thể hỏi trái tim: “Tôi bị bệnh thì có bác sĩ, còn anh bị bệnh thì phải làm sao?” Trái tim trả lời: “Tôi sẽ tự chữa cho mình”.

Tôi và Tiêu Viễn giống như cơ thể và trái tim, một người có bác sĩ chữa trị, một người chỉ có thể tự mình chữa trị mà thôi.

Tâm trạng rất tồi tệ, khi về nhà, đi qua trung tâm mua sắm, vào xem chiếc đồng hồ lúc trước mẹ tôi rất thích nhưng không kịp mua.

Yêu cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc đồng hồ ra, đeo vào tay và ngắm mãi, thực sự quá đẹp. Những lúc tâm trạng khác nhau, nhìn cùng một sự vật có những hiệu quả khác nhau.

Lần sau đem đủ tiền, tôi nhất định sẽ mua nó về nhà, coi như cũng đã hoàn thành được một tâm nguyện của mẹ.

Cô gái bên cạnh cũng thích chiếc đồng hồ đó, chỉ đeo thử vào một lát rồi bảo nhân viên bán hàng gói lại. Nhìn cô ta bước thản nhiên đến quầy thanh toán quẹt thẻ không chút do dự, tôi bỗng cảm thấy ngưỡng mộ. Có tiền có khác, tiêu số tiền vạn tệ cứ như là tiêu mấy chục tệ vậy.

“Chiếc đồng hồ này có còn nữa không?” Tôi hỏi cô bán hàng.

“Đây là hàng độc trên thế giới, đây là chiếc cuối cùng”. Thái độ của nhân viên bán hàng rất nhã nhặn, tỉ mỉ giải thích cho tôi.

Tôi thất vọng ngẩn người nhìn vào chỗ trống trên tủ quầy.

“Hội Ninh, em mua gì thế?” Tôi nghe thấy tiếng Chương Ngự phía sau mình, con người này luôn bất chợt xuất hiện vào lúc tôi không muốn gặp anh nhất.

“Đồng hồ, anh nhìn này, đẹp lắm phải không?” Cô gái giơ đồng hồ cho anh xem, “Hàng độc trên thế giới, chiếc cuối cùng đấy, chị này cũng muốn mua, đáng tiếc là không còn nữa rồi”. Cô chỉ về phía tôi.

Tôi vội rời khỏi đó, không muốn bị họ nhìn thấy, nhưng đã không kịp nữa rồi. Chương Ngự đứng chặn trước mặt tôi, khẽ cười, “Gặp mặt mà cũng không nỡ chào nhau một tiếng?”

“Ha ha, chẳng phải là vì không muốn làm phiền anh sao?” Tôi thấy anh mặc bộ comple chỉnh tiề, hình như vừa mới diễn thuyết một cuộc họp trọng đại, mặc dù dáng vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Cô gái đó bước tới, thân mật ôm lấy cánh tay anh, nói: “Ngự,tối nay chúng ta đi đâu ăn nhỉ?”

Anh hất tay cô gái ra, “Đừng đùa nữa”.

Cô gái đó lại khoác tay anh, nhìn anh, cười hi hi: “Đi đâu ăn cơm đây?” Mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt cô lại lạnh lùng liếc về phía tôi, như thể tôi cướp mất món đồ thuộc về cô vậy.

Mối quan hệ giữa tôi và Chương Ngự không giống như cô ta nghĩ đâu. Không muốn cô ta hiểu nhầm, tôi nói luôn, “Em còn có việc bận”, rồi bèn định đi khỏi đó. Chương Ngự kéo tay tôi lại, nói: “Em đừng hiểu nhầm, nó là em họ anh, Hội Ninh”.

2. Thăm bệnh

Qua lễ Noel là đến tết dương lịch, bắt đầu một năm mới.

Hôm 31 tháng 12, Bắc Kinh có tuyết rơi, khắp đất trời là một vùng mênh mông tuyết trắng, trông rất sạch sẽ và náo nhiệt.

Sau khi xem xong buổi biểu diễn chúc mừng năm mới, đã gần nửa đêm. Tôi gọi điện cho Viên Viên, Viên Viên thì thầm nói với tôi: “Khả Lạc, xin lỗi nhé, bọn mình đang đàm phán với công ty sản xuất, lát nữa mình gọi lại cho cậu”.

Khoảng một giờ đồng hồ sau, tôi đang lúc mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Viên Viên mới gọi điện thoại tới.

Tôi ôm ống nghe, cười ngớ ngẩn, “Cậu biết không, Bắc Kinh tuyết rơi rồi. Mình rất nhớ những giây phút bọn mình ngồi nặn người tuyết hồi còn nhỏ, cũng rất nhớ cậu”.

Viên Viên không nói gì, tôi tiếp tục nói, dù sao giữa hai chúng tôi, nếu cô ấy không phàn nàn thì là tôi phàn nàn.

“… Cũng rất nhớ mẹ mình”. Tôi còn nhớ cả Tiêu Viễn, nhưng không nói ra, sợ nói ra, Viên Viên lại mắng tôi là không có chút ý chí gì, “Không có mẹ và cậu, mình cảm thấy rất cô đơn, giống như một khúc gỗ trôi nổi giữa biển cả mênh mông…”

“Em còn có anh”. Tôi bị giật mình bởi giọng nói của nam giới, “Sao em không nói với anh câu chúc mừng năm mới? Em không biết rằng anh ở nơi đất khách quê người cũng rất cần sự an ủi của đồng bào sao?”

“Chương Ngự?” Mấy hôm trước còn gặp anh ở trung tâm mua sắm, sao mới có mấy ngày mà đã sang Mỹ rồi?

“Bắc Kinh thật sự rơi tuyết rồi sao?” Có vẻ như anh rất hào hứng.

“Đúng vậy, bây giờ vẫn còn đang rơi”. Tôi ngáp một cái, thuận miệng nói một câu, “Chúc ngủ ngon”. Nói xong mới nhớ ra, ở chỗ anh lúc này đang là ban ngày, bất giác tự cười nhạo mình ngớ ngẩn.

Chương Ngự không hề cười, mà nói với tôi rất nghiêm túc: “Chúc ngủ ngon”.

“Vậy năm sau gặp nhé”.

“Tạm biệt”.

Tết dương lịch được nghỉ một ngày, tôi bèn di đến trung tâm đồ điện tử mua di động, đến tận tối muộn mới về nhà.

Khi đang chuẩn bị mở cửa, bèn nhìn thấy trên cửa dán một tờ giấy, viết: “Anh tìm em để đi nặn người tuyết, sao em không ở nhà?”

Góc bên phải tờ giấy còn vẽ hình một con cá mực đang há miệng, tua uốn lượn.

Tôi bật cười.

Tôi lấy máy di động mới mua gọi cho Chương Ngự, đã gọi cho anh vô số lần, nếu tôi còn không nhớ được thì tôi đúng là thành nhị sư huynh thật.

Giọng Chương Ngự rất uể oải, “Ai đấy?”

Tôi cố nín cười, ra sức hằn giọng, nói: “Ta là yêu tinh Cá Mực đây”.

“Em cứ hù dọa anh đi, còn đắp người tuyết nữa chứ, đợi em thì tuyết đã tan hết rồi”.

“Anh bảo ai đến dán tờ giấy trên cửa nhà em đấy? Rất sáng tạo”. Tôi cười hi hi, hỏi.

“Anh tự dán đấy”. Giọng anh chậm rãi và ấm áp.

“Anh lừa ai chứ? Anh còn đang ở Mỹ kìa”. Thật hiến được một lần thông minh như vậy.

“Thì anh chẳng phải đã về rồi sao…”

“Anh nói anh đã về rồi?”

“Về rồi. Không tin,em đến đây mà xem”. Giọng nói của Chương Ngự có vẻ như không phải đang đùa, nhưng cũng không giống thật.

“Em chẳng thèm đến đâu, có khi anh lại đang nghĩ cách để bỡn cợt em”.

“Em thật là người vô lương tâm, anh tranh thủ thời gian quay về thăm em, em lại nói anh lừa em”.

“Nghe anh nói như vậy, càng khó tin, anh là người vô cùng bận rộn, có thể tranh thủ thời gian về thăm em sao? Có đánh chết em, em cũng không tin”.

“Tin hay không tùy em”.

“Đây là số điện thoại mới của em, liên lạc với anh sau nhé”. Tôi tắt máy, ngắm nghía tờ giấy dán trên cửa, nét chữ rồng bay phượng múa và một con mực sống động, thật thú vị.

Tôi vẫn luôn ở trong căn hộ mà cơ quan mẹ tôi phân cho, bởi vì sắp bị dỡ và di dời, nên cơ quan hữu quan ra lệnh cho mọi người chuyển đi.

Tôi vẫn cứ cố nhùng nhằng không chịu chuyển đi, không phải không có nơi nào để đi, mà là không nỡ rời khỏi nơi này.

Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm giữa tôi và mẹ.

Từng vật dụng, đồ trang trí trong nhà đều do tôi và mẹ cùng chọn lựa, từng vị trí trong căn phòng đều có bóng dáng mẹ tôi. Cũng chính ở nơi đây, mẹ đã dõi theo sự trưởng thành của tôi, có bức tranh hai mẹ con tôi cùng vẽ, đây không chỉ đơn giản là một căn hộ, mà là một ngôi nhà, sao có thể nói đi là đi được?

Cô bé nhà cô hàng xóm tưởng tôi chuẩn bị chuyển nhà, chạy sang xem tôi có cuốn tiểu thuyết hay truyện tranh nào bỏ đi không.

Tôi mời cô bé vào phòng chơi, cô bé nhìn thấy tờ giấy tôi dính ở trên lịch treo tường, nói: “Tờ giấy này chính là em đã đưa cho chú ấy đấy. Chú ấy đợi ở trước cửa nhà chị rất lâu, sau đó xin em tờ giấy và vẽ con cá mực này cho chị”.

“Chú nào cơ?” Tôi hỏi.

“Chú ấy rất cao, mắt to, lúc cười trông như người quảng cáo kem đánh răng vậy. Răng chú ấy đều tăm tắp, còn trắng nữa”. Cô bé vì răng khấp khểnh, nên phải đeo bộ chỉnh răng, nhìn thấy răng người khác đều tăm tắp, đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc.

Lẽ nào Chương Ngự đến đây thật?

Tết nguyên đán, tôi đến nhà bác ở một đêm, đến sáng mồng hai mới về nhà.

Khi trở về nhà, tôi mới phát hiện ra quên đem theo di động, tôi còn đang nghĩ, sao mấy hôm nay, đôi tai lại yên tĩnh đến thế.

Mở di động ra, thật không ngờ có tới hơn 20 cuộc gọi nhỡ, trong những dãy số lộn xộn đó, nhiều nhất là tên Chương Ngự.

Tôi vội gọi lại ngay cho Chương Ngự. Di động của anh đổ chuông, nhưng lại không thấy anh nghe máy.

Mấy phút sau, tôi gọi lại lần nữa, vẫn không bắt máy, có phải anh đang giận tôi?

Tôi giận dỗi đặt di động lên bàn, đi tắm.

Khi tắm xong bước ra ngoài, di động của tôi đang kêu, có dùng ngón chân cũng đoán được là Chương Ngự gọi đến.

Người phía đầu dây bên kia tâm trạng vô cùng buồn bực hét lên với tôi: “Điền Khả Lạc, nếu em còn không nghe điện thoại của tôi, lần sau gặp em, tôi sẽ lột da em đấy”.

“Em đã làm sai điều gì để đến nỗi anh phải lột da em?” Tôi thực sự không thể hiểu nổi.

“Em còn dám hỏi nữa à, cũng không thèm nhìn xem anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại”.

“Chẳng phải em đã gọi lại cho anh rồi còn gì…” Tôi khẽ nói.

“Thế em không biết gọi nhiều thêm mấy lần nữa à? Em không nghĩ là anh đang ngủ sao?”

“Anh ngủ hay thức, sao mà em biết được? Cứ tưởng anh có việc gì quan trọng không tiện nghe máy”. Tôi còn nói lớn tiếng hơn giọng anh.

“Được rồi, được rồi, đón năm mới, cứ nhất định muốn cãi nhau với anh phải không?” Giọng nói của Chương Ngự thoáng dịu lại.

“Đây chẳng phải là do chính anh khơi ra sao?” Tôi xảo biện.

“Em đang ở đâu đấy?” Chương Ngự hỏi tôi.

“Em vừa từ nhà bác em về. Còn anh? Tết mà không về nhà thăm bố mẹ sao?”

“Không dám, anh đang bị cảm nặng, về nhà làm họ bị lây bệnh thì phiền phức to”.

“Anh bị cảm nặng?” Nghe giọng nói có vẻ không giống.

“Ôi, hôm kia đã về thăm bố mẹ rồi, cùng Chương Sính mua chút quà, khi quay về là bị đau đầu, sốt cao…” Giọng Chương Ngự dần dần trở nên yếu ớt, xem ra đúng là không được khỏe rồi.

Ít ra Chương Ngự cũng đã nhiều lần giúp đỡ tôi, anh bị ốm, nếu không đi thăm, thì không yên lòng.

Thế nên, tôi hỏi: “Chương Ngự, anh đang ở đâu? Em đến thăm anh nhé”.

“Đang ở nhà. Em đến đi, tiện thể gọi cho anh chiếc bánh pizza, mấy bữa liền anh chưa ăn uống gì rồi”.

“Sao anh không biết đường mà tìm người chăm sóc mình”.

“Đang đúng dịp tết, ai không về nhà để đoàn tụ với gia đình chứ, sao anh có thể gọi người ta đến chăm sóc mình được?” Càng nói càng thấy đáng thương, khiến tôi cảm thấy đồng tình, nói: “Anh ốm thế, còn ăn pizza gì chứ. Anh đợi nhé, lát nữa em nếu cháo mang đến cho anh”.

Ra siêu thị mua ít gạo tẻ lùn và ruốc thịt, nấu xong cháo, đưa đến cho anh. Chương Ngự lảo đảo bước ra mở cửa cho tôi, sau khi tôi bước vào nhà, anh bèn nằm gục xuống sofa, bộ dạng ỉu xìu.

Trán anh nóng rẫy, ít nhất cũng phải 39 độ. Khi tôi sốt, mẹ tôi thường cho tôi uống thật nhiều nước, tôi tìm khắp nhà anh, chẳng thấy bình nước lọc nào.

Trên bàn có chai nước khoáng, chắc mấy hôm nay anh chỉ uống chút nước này cầm hơi.

“Anh đã uống thuốc chưa?”

Anh không nói, chỉ lắc đầu. Tôi múc một bát cháo nhỏ cho anh, sau khi đút cho anh xong, tôi dìu anh trở về giường, để anh nằm nghỉ.

“Hôm qua gọi điện thoại cho em suốt một ngày, sao em không nghe máy?”

“Em không mang theo di động”.

“Sau này em hãy dùng hai chiếc di động, một cái luôn đem theo bên người, một cái có thể vứt lung tung, để anh đỡ phải gọi cho em không được”.

Nể anh đang ốm, tôi không so đo với anh, chỉ nói một chữ: “Được”.

Chương Ngự cứ nhìn tôi cười, rồi ngủ thiếp đi.

Nhân lúc anh ngủ, tôi nấu chút mì tôm cho anh. Bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, tiếng pháo nổ ngày tết lác đác vang lên.

Tôi nhớ đến cảnh ngày tết hồi còn nhỏ, tôi cùng mẹ đi đến Thiên An Môn xem bắn pháo mừng tết, đi một quãng đường xa chỉ để xem khói lửa lung linh, vẫn cảm thấy xứng đáng.

Vì sợ tiếng pháo nổ quá lớn, chúng tôi bèn bịt tai chạy trên quảng trường Thiên An Môn, giống như thỏ mẹ dẫn theo một con thỏ con vậy.

Nghĩ đến khung cảnh lúc đó, tôi bất giác tự mỉm cười. Mặc dù niềm vui không còn nữa, nhưng đã lưu lại những kỷ niệm đẹp mãi.

3. Con sói xám khó tính

Không biết Chương Ngự tỉnh dậy từ lúc nào, đứng mãi ở cửa bếp nhìn tôi. Tôi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh, “Anh đỡ chưa?”

“Chẳng đỡ gì cả, anh sắp chết đói rồi”. Anh nhìn thấy mì tôi nấu, “Em định cho anh ăn thứ này sao?”

“Đúng vậy, mồng một ăn bánh chẻo, mồng hai ăn mì tôm, ăn một miếng cả năm thuận lợi, tốt quá chứ sao”.

Tôi múc bát mì, cho thêm lát dưa chuột được thái nhỏ, giá đỗ, trộn thêm tương đậu nành, tương vừng, bưng đến cho Chương Ngự, “Anh ăn đi, người ốm ăn mì cho dễ tiêu hóa”.

“Anh không ăn giá, em nhặt ra đi”.

Nếu không phải vì thấy anh đang ốm, chắc chắn tôi sẽ mặc kệ anh, thích ăn thì ăn, miệng của anh, dạ dày của anh, có đói cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi nhặt từng cọng giá đỗ ra khỏi bát mì, rồi đưa cho anh, “Không còn giá đỗ nữa rồi, anh ăn đi”.

Chương Ngự ăn rất ít, vừa ăn vừa nói: “Tối nay em đừng về, được không? Em ngủ ở phòng dành cho khách”.

“Được, em không về”.

Sự đồng ý của tôi khiến Chương Ngự có vẻ phấn khởi, lại ăn thêm mấy miếng mì. “Sáng mai, anh vẫn muốn ăn cháo thịt ruốc, còn cả bánh chẻo nước nhân tôm nữa”. Tôi chẳng biết nói gì, hai món này vốn chẳng hợp với nhau mà.

Có lẽ ban ngày Chương Ngự đã ngủ quá nhiều, đến tối không ngủ được nữa. Anh không ngủ được cũng không để yên cho tôi ngủ, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách nghe anh kể chuyện gia đình anh.

Anh hài hước hình dung gia đình mình là một gia đình nhà binh, để phối hợp với thói quen sinh hoạt của bố anh, để ông được vui, cho nên tất cả mọi sinh hoạt trong gia đình đều được thực hành quản lý quân sự hóa.

“Trong nhà sao có thể thực hành quản lý quân sự hóa?”

“Ví dụ phòng ăn không gọi là phòng ăn, gọi nhà ăn; phòng khách cũng không phải là phòng khách, mà là phòng họp. Phòng ngủ của anh và Chương Sính đương nhiên gọi là ký túc xá nam, của anh là số 1, của nó là số 2”.

Tôi cười vang, “Vậy phòng ngủ của bố mẹ anh thì sao?”

“Gọi là ký túc xá hỗn hợp thôi”. Anh rướn mày.

Tôi nhìn Chương Ngự đầy ngưỡng mộ, “Nhà anh cái gì cũng có, thật hạnh phúc”.

“Nếu em thích, hôm nào anh đưa em đến tham quan doanh trại của bố mẹ anh”. Chương Ngự nói tỉnh bơ.

“Không… không cần đâu”. Đó không phải là một gia đình bình thường, sao có thể nói đến xem là đến xem được?

Mải nói chuyện với Chương Ngự đến tận khuya, không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Chương Ngự bế tôi lên giường. Lúc anh bế tôi, tôi đã hơi tỉnh giấc, nhưng tỉnh dậy trong lúc đang trong vòng tay anh, thì hơi ngượng ngùng, nên giả vờ ngủ say.

Chương Ngự cười ha ha ôm tôi vào phòng dành cho khách, ném bụp tôi xuống giường một cách không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, trong miệng còn lẩm bẩm: “Lợn”.

Tôi xin thề, tôi nghe rất rõ, anh chửi tôi là lợn.

Cho nên, bữa sáng hôm sau, đã thiếu món cháo ruốc thịt. Hơn nữa, bánh chẻo nước nhân tôm mà anh yêu cầu cũng bị tôi bớt xén trở thành nhân rau cải. Tôi còn cố tình nói với anh vẻ quan tâm: “Anh nên ăn nhiều rau xanh, bổ sung vitamin, như vậy mới khỏe mạnh được”.

“Anh không thích ăn rau cải”.

“Vì sao?”

“Không có dinh dưỡng”. Không biết anh muốn ám chỉ câu hỏi của tôi không có dinh dưỡng hay rau cải không có dinh dưỡng.

“Anh xem, em đã dậy từ sớm, tự mình làm, màu sắc và hương thơm đều rất tuyệt”. Tôi dụ dỗ anh.

Anh thử ăn một miếng rồi không chịu ăn nữa.

Tôi hơi bực, “Chương Ngự, sao con người anh lại khó tính đến thế? Anh không ăn, em đổ hết”.

“Khi đi đổ, em tiện thể gọi cho anh bánh pizza”.

“Anh muốn ăn thì tự đi mà gọi”. Tôi nghi ngờ anh đang cố ý.

“Thế thì anh nhịn đói luôn”.

“Được”.

Tôi định ăn hết số banh chẻo nước, mặc kệ cho anh nhịn đói, nhưng lại cảm thấy không phù hợp, “Anh đợi đấy, em xem có còn tôm không, để nấu cho anh một bát”.

Vỏ bánh chẻo và tôm bóc nõn đều có sẵn, nên làm bánh chẻo nước cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức và thời gian. Nấu xong, tôi cẩn thận múc ra bát, bê đến phòng ăn, nhìn thấy Chương Ngự vẫn còn đang ngẩn người nhìn bát bánh chẻo nhân rau cải.

“Bánh chẻo nhân tôm tươi vừa mới ra lò đây”. Tôi nói to.

Chương Ngự ngẩng đầu nhìn tôi, cười, “Thì ra, em cũng có lúc tính khí dễ chịu cơ đấy”.

Bát bánh chẻo vừa mới nấu, khói bay nghi ngút, cách nhau lớp khói mù, tôi nói: “Chương Ngự, để em kể cho anh nghe một câu chuyện rồi hãy ăn nhé, không thì nóng lắm”.

Chương Ngự hào hứng gật đầu, ngồi ngay ngắn giống như học sinh, “Kể đi, anh đang nghe đây”..

Tôi hắng hắng giọng, nói: “Tiêu đề là Chú thỏ con nhịn nhục bàn tính việc lớn”.

“Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ trắng đáng yêu, chú ý, thông minh đáng yêu giống như em vậy.

Một hôm, thỏ trắng đang đi dạo trong rừng, gặp một con sói xám đang đi tới, nó tiến đến, tát hai cái vào tai thỏ con, nói: “Tao cho phép mày không đội mũ sao? Thỏ con oan ức lặng lẽ rời khỏi đó.

Hôm sau, thỏ trắng đội mũ và nhảy tung tăng ra khỏi nhà, lại gặp sói xám, nó tiến đến vả hai cái vào miệng thỏ con, nói: Tao có mày đội mũ đâu!

Thỏ con rất buồn bực, sau khi suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi tìm chúa sơn lâm – hổ để tố cáo.

Sau khi nghe rõ sự tình, hổ nói: Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ giải quyết việc này, ngươi phải tin tưởng vào tổ chức.

Hổ đến gặp sói xám, nói: Ngươi làm như vậy không được thỏa đáng, làm ta khó xử. Nói xong, phủi phủi tàn thuốc rơi xuống bàn, Ngươi muốn đánh thỏ trắng thì ít ra cũng phải có lý do chứ? Ngươi có thể nói, thỏ con đến đây, đi lấy cho ta một miếng thịt. Nó đem đến miếng thịt mỡ, ngươi đòi thịt nạc, nó đem đến thịt nạc, ngươi đòi thịt mỡ, như vậy chẳng phải có lý do để đánh nó sao? Đương nhiên, ngươi cũng có thể nói, thỏ con lại đây, tìm cho ta một cô gái. Nó tìm người đẫy đà, ngươi nói ngươi thích thon thả, nó tìm được người thon thả, ngươi nói ngươi thích đẫy đà, là có thể đánh nó một cách có lý do đàng hoàng.

Sói xám liên tục gật đầu, vỗ tay khen ngợi, càng tăng thêm sự sùng kính đối với hổ.

Không ngờ, mưu kế vừa rồi bị thỏ con ở bên ngoài cửa sổ đang nhổ cỏ cho nhà hổ nghe được, trong lòng vô cùng căm hận.

Hôm sau, thỏ con lại ra khỏi nhà, sói xám đi từ phía trước tới. Sói xám nói: Thỏ con, lại đây, đi tìm cho ta một miếng thịt!

Thỏ con nói: Vậy, ngài muốn thịt nạc hay thịt mỡ?

Sói xám nghe vậy, giật mình, nhưng lại vui mừng ngay, nghĩ thầm, may mà vẫn còn phương án B.

Sói xám nói: Thỏ con, mau đi tìm cho ta một người phụ nữ!

Thỏ con hỏi: Vậy, ngài thích đẫy đà hay thích thon thả?

Sói xám im lặng mấy giây, sau đó giơ tay lên tặng cho thỏ trắng hai cái bạt tai, Hừ, tao bảo mày không được đội mũ!”

Một câu chuyện cười cũ rích, nhưng Chương Ngự lại cười vang, “Ý em là, anh là con sói xám ngang ngược, còn em là thỏ trắng đáng thương chịu oan ức phải không?”

“Anh không phải là sói xám, em cũng không phải là thỏ trắng. Anh là cá mực, em là coca-cola, vốn không liên quan gì đến nhau”. Tôi nói.

“Ôi”. Chương Ngự khẽ than một tiếng, đẩy bát bánh chẻo về phía tôi, “Em mau ăn đi, anh thấy em nấu mỗi một bát bánh chẻo, nên anh mới không ăn. Anh nghĩ, nếu anh ăn, thì em lấy cái gì mà ăn?”

Tôi nhìn Chương Ngự, không thốt nên lời, con người này, có đôi khi khiến ta khó mà đoán biết được.

Kỳ nghỉ tết 7 ngày, thì tốn mất 6 ngày ở nhà Chương Ngự. Anh áp bức tôi giặt quần áo, nấu cơm cho anh, mỗi lần tôi hơi phản kháng, anh đều nói: “Anh đang ốm mà, chả lẽ em lại không làm giúp anh một chút?”

Chương Ngự ngày ngày sai bảo tôi giống như Châu Bát Bì (1). Muốn ăn gì, chỉ cần nói với tôi một tiếng, như thể tôi là đầu bếp của nhà họ vậy, ồ, không, là anh nuôi. Nhìn thấy căn phòng lộn xộn, anh lớn tiếng nói: “Khả Lạc, em hãy dọn dẹp phòng khách đi”. Tôi ngất, tôi có phải là bảo mẫu đâu.

Chương Ngự ngồi trên sofa nhìn tôi hút bụi thảm phòng khách, nói thản nhiên: “Đợi khi nào anh khỏi bệnh, anh sẽ cảm ơn em thật hậu hĩnh”.

Tôi chẳng mong gì anh cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn trả món nợ ân tình cho anh, để sau này anh bớt áp bức tôi là được.

Tình trạng này kéo dài đến tận khi kết thúc đợt nghỉ tết, bắt đầu đi làm, những tháng ngày khổ nạn của tôi mới được tuyên bố chấm dứt.

Một hôm, vào lúc tan ca, Ngô Duyệt đứng trước cửa phòng nhân sự của chúng tôi. Trưởng phòng nói với tôi: “Hình như cháu gái của cục trưởng Ngô đang đợi người chỗ chúng ta đấy”.

Ngô Duyệt chẳng mấy khi giao thiệp với những người ở phòng tôi, cô ta đang đợi ai nhỉ?

Nghĩ hồi lâu, tôi mới chợt nhận ra đã bỏ sót mất mình, cô ta không phải đến tìm mình vì chuyện của Tiêu Viễn đấy chứ?

Thái độ và tư thế của Ngô Duyệt rất đoan trang sang trọng, con gái nhà quyền quý đúng là có khác, kiểu khí chất đó, người bình thường khó mà so được.

Cô ta gọi tôi: “Điền Khả Lạc”.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy chiếc xe Mer Benz của Chương Ngự lọt vào tầm mắt. Nhìn thấy cứu tinh rồi, từ trước đến giờ, chưa bao giờ cảm kích trước sự xuất hiện đột ngột của anh đến thế, tôi tươi cười rạng rỡ.

Chương Ngự cười, “Thưa cô, liệu tôi có được vinh hạnh mời cô ăn bữa tối không?”

———————–

(1) Châu Bát Bì: Nhân vật địa chủ ác bá trong tác phẩm “Gà gáy lúc nửa đêm” của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Cao Ngọc Bảo.

4. Yêu con người quyết không vứt bỏ

Tôi vuốt lại mái tóc lòa xòa, bỏ mặc Ngô Duyệt lại phía sau, nói đầy kích động: “Chương Ngự, đã lâu không gặp”.

“Nói một cách chính xác là 99 ngày 9 giờ đồng hồ”.

“Có phải là 4 phút 12 giây không?” Tôi buột miệng nói ra con số thành tích chạy 1500m nhanh nhất của Tiêu Viễn.

Anh lắc đầu, nhìn đồng hồ, nói: “13 phút 14 giây”.

“Anh cứ tha hồ mà lừa phỉnh em đi”. Tôi cười, cố ý phớt lờ sự bông đùa nơi đuôi mắt anh.

“Anh đã đặt chỗ ở Khải Thụy rồi”.

“Sao xa xỉ thế?” Không phải bắt tôi mời đấy chứ? Hôm nay tôi không đem theo ngân lượng đâu.

“Chỉ muốn được ăn một bữa cơm thật yên tĩnh với em thôi”.

Tôi khoác tay Chương Ngự một cách rất tự nhiên, giống như thể một đôi tình nhân đi qua Ngô Duyệt, có lẽ cô ta đã nhìn thấy và đang trợn tròn mắt kinh ngạc rồi.

Khi đã đi xa, tôi mới rụt tay về, nói với Chương Ngự vẻ cảm kích: “Sao anh lại biết hôm nay em gặp nạn?”

“Gặp nạn gì?” Anh cầm lấy cánh tay tôi, đặt trở lại vào khuỷu tay anh, “Cứ khoác tay như vậy đi, cảm giác cũng tuyệt đấy”.

“Em chẳng cần, thế này thì giống gì chứ? Khéo lại bị người khác hiểu nhầm”. Tôi lại kiên quyết rụt tay về.

“Vậy vừa rồi em muốn ai hiểu nhầm? Tiêu Viễn à?”

“Không phải”. Tôi rầu rĩ trả lời.

Bầu không khí trong nhà hàng Khải Thụy rất tuyệt, tâm trạng của Chương Ngự cũng khá tốt, luôn miệng cười, trò chuyện phiếm với tôi.

“Sao ở dưới khu chung cư của nhà em lại viết chữ tháo dỡ?”

“Anh đến khu nhà em lúc nào vậy?”

“Trước khi đến đón em”. Chương Ngự thản nhiên nói, “Sau khi đến, mới nhớ ra hôm nay em đi làm, cho nên lại đến cơ quan em… Lẽ nào thực sự sắp tháo dỡ?”

“Đúng vậy, miếng đất đó bán cho một cơ quan nghiên cứu khoa học của một bộ nào đó, họ muốn xây dựng tòa lầu thí nghiệm. Người trong khu tôi đã dò hỏi được vể chủ đất mới”.

“Bao giờ tháo dỡ? Em dự tính thế nào?” Chương Ngự lo lắng cho tôi.

“Không rõ thời gian cụ thể, đi một bước, tính một bước vậy”. Xe đến chân núi ắt có đường, bây giờ lo lắng về điều này có lẽ còn quá sớm.

Tôi không muốn Chương Ngự quá bận tâm về việc của tôi, bèn cố tình giả vờ thư thái, hỏi Chương Ngự: “Không phải là hôm qua anh đánh mạt chược lại thắng nên mới mời em đi ăn đấy chứ?”

“Đã ba tháng nay không sờ đến mạt chược rồi, đi đâu mà đánh thắng chứ?”

“Chẳng phải anh thường chơi mạt chược định kỳ sao?”

“Mấy tháng nay đều ở nước ngoài, bận rộn đợt hàng quân dụng…” Anh chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều, mỉm cười, “Nói cho em, em cũng chẳng hứng thú”.

“Thì ra anh ở nước ngoài à?” Tôi cứ tưởng anh vẫn ở Bắc Kinh.

“Chẳng quan tâm anh chút nào cả, phạt 3 ly rượu”.

Chương Ngự gọi chai rượu vang, vừa nhìn thấy màu sắc và độ trong là biết ngay loại rượu lâu năm.

“Không cần phạt, em tự uống. Nhưng em nói trước, uống xong 3 ly này là em không uống nữa đâu đấy”.

“Tùy em”. Chương Ngự rút từ trong túi ra một chiếc hộ, “Phải rồi, cái này cho em”.

“Thứ gì vậy?” Tôi hiếu kỳ mở ra xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay, hơn nữa còn là chiếc đồng hồ mà tôi đã từng muốn mua.

“Đợt trước đi Thụy Sĩ, vừa vặn nhìn thấy, nên mua cho em”.

“Bao nhiêu tiền ạ? Đắt hơn hay rẻ hơn trong nước? Em lấy tiền trả anh”. Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng việc nào ra việc nấy.

“Vậy thì tốt nhất là em nên trả luôn tiền vé khứ hồi”.

Thế thì có khi còn đắt hơn chiếc đồng hồ này nhiều. Cá Mực chết tiệt, dám đục khoét tôi.

“Em chỉ trả tiền mua đồng hồ thôi”.

“Thế thì anh thiệt quá. Hay là đợi sau này anh thích món đồ gì, em mua cho anh nhé”. Anh đề nghị.

“Đồng ý”.

Nhìn bộ mặt tươi cười rạng rỡ của anh, tôi biết chắc chắn mình chẳng được lợi lộc gì.

“Loại rượu này vốn chẳng khác gì nước ngọt mà”. Vì nghĩ như vậy, nên tôi đã uống một cách hăng say.

Nhìn bóng dáng Chương Ngự trước mắt cứ đung đưa, tôi nói: “Anh phải dìu em đấy”.

Anh đứng vững vàng dìu vai tôi, cả người tôi lọt thỏm trong hai cánh tay anh.

Tôi mơ màng hỏi anh: “Trên người em có mùi rượu không?”

Anh ghé sát vào tôi, ngửi rồi nói: “Em đã uống nhiều quá rồi”.

“Vậy thì chúng ta hãy ở bên ngoài thêm một lát, nếu để mẹ em biết em uống rượu, sẽ lại mắng em đấy”.

“… Mẹ em qua đời rồi”.

“Không, mẹ em vẫn còn sống, anh nhìn này, đây chính là chiếc đồng hồ mẹ chọn cho em đấy”.

“…”

Sáng hôm sau tỉnh lại, Chương Ngự đang nhìn tôi vẻ thích thú, “Kiểu vận động kỳ quái này của em là gì vậy?”

Trời ơi! Sao tôi lại nằm trên giường trong nhà anh nhỉ?

“Em đã nói rồi mà, sau này nếu em uống rượu, phải ngăn em lại”. Tôi hét lên với anh.

“Chính em tự muốn uống mà”. Anh so vai.

Nếu không phải đã biết Chương Ngự là người phong lưu đa tình, không có hứng thú đối với tôi; nếu không phải đã biết cuộc sống của Chương Ngự rất nhàm chán, chỉ muốn tìm một người để cùng ăn cơm; nếu không phải đã biết Chương Ngự gặp tôi chỉ là sự đồng tình; nếu không phải đã biết… chắc chắn tôi sẽ không đường hoàng ở bên cạnh Chương Ngự.

Có lẽ, chính vì biết tôi chẳng có ý đồ gì với anh, anh mới không chút kiêng dè gì kết bạn vui chơi với tôi.

Chương Ngự đưa tôi đi làm, vừa lái xe vừa nói với tôi: “Sau khi khu nhà em bị tháo dỡ, em cứ dọn luôn đến nhà anh mà ở, hàng ngày anh có thể đưa em đi làm”.

“Không được”. Tôi kiên quyết phản đối, “Không phải anh định để giới truyền thông tha hồ mà đăng tải thông tin em là người tình mới của anh đấy chứ?”

“Bọn họ thích nói gì thì mặc kệ họ thôi”. Chương Ngự tỉnh bơ, “Em chuyển đến, chúng ta đều có bạn, không ai bị cô đơn”.

Lý do hay tuyệt, đáng tiếc, tôi không thể tin anh. “Không được, lời bàn tán của thiên hạ rất đáng sợ”. Tôi còn phải giữ lại chút danh tiếng tốt đẹp cho mình nữa chứ.

“Nhưng, em ở một mình đúng là khiến anh không thể yên tâm được”.

“Chẳng phải em vẫn ổn đó sao?” Hơn nữa, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải là Chương Ngự anh hành hung, thì có liên quan gì đến anh chứ. Đừng nói tôi không biết điều, không biết cảm ơn, mà lịch sử và danh tiếng con người anh thực sự khiến người ta không thể tin phục được.

Xe của Chương Ngự và xe của Tiêu Viễn đi từ hai hướng chạm mặt nhau, đều dừng lại trước cổng cơ quan chúng tôi.

Tiêu Viễn và Chương Ngự cùng xuống xe một lúc, còn tôi thì ngồi co rúm ở ghế sau, không dám nhúc nhích.

“Sư huynh, chào buổi sáng”. Tiêu Viễn chủ động chào Chương Ngự trước. Tiêu Viễn gọi Chương Ngự là sư huynh vì hai người cùng học chung một trường đại học ở nước ngoài, Chương Ngự học xong trở về nước sớm hơn Tiêu Viễn mấy năm.

“Xin chào”. Chương Ngự nói, sau đó nhìn tôi đang ngồi ghế sau: “Khả Lạc, xuống xe chào Tiêu Viễn một tiếng đi chứ”.

Tên Cá Mực chết tiệt, anh ta cố ý đây mà.

Tiêu Viễn nhìn tôi vẻ kinh ngạc: “Thật không ngờ…”

Tôi khẽ cười, trên thế giới này, có bao nhiêu việc chúng ta không thể nào ngờ được chứ?

“Hôm nào cùng đi uống vài cốc nhé?” Chương Ngự vỗ vai Tiêu Viễn.

“Được”. Tiêu Viễn chỉ mải nhìn tôi.

Tôi đau xót quay đi, chuyển hướng sang phía Chương Ngự, “Em sắp muộn rồi, anh mau về đi”. Tôi khẽ đẩy anh đi.

Anh cười với bộ mặt hơi kỳ quái, khẽ thơm nhẹ một cái lên trán tôi, “Được, khi tan làm, chờ anh đến đón em nhé”.

Một động tác tùy hứng, nhưng lại khiến cho người khác những liên tưởng vô hạn.

“Anh đừng đùa quá đà”. Tôi thấp giọng cảnh cáo anh. Anh cười tươi hơn, ôm chầm lấy tôi, “Được, xin tuân lệnh”.

Trò đùa ác của Chương Ngự khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, Tiêu Viễn đang ngẩn người nhìn.

Trước cảnh tượng này, dù anh có nghĩ như thế nào cũng không có gì là quá đáng cả. Tôi cũng chẳng muốn đính chính, trong lòng thầm mắng Chương Ngự: Tên Cá Mực chết tiệt, lần này anh đã đi quá giới hạn rồi đấy.

Buổi tối lúc tan ca, quả nhiên Chương Ngự đến đón tôi. Anh đến hay không đến, tôi cũng chẳng ôm ấp hy vọng gì, hai con người buồn chán cứ suốt ngày ở bên nhau, cũng chẳng phải là việc hay ho gì.

Tôi vẫn áy náy chuyện ban sáng, nên tôi không tha thiết gì nói chuyện với anh. Tiêu Viễn rốt cuộc là đã làm sai chuyện gì, sao phải lợi dụng tôi để đả kích anh? Tôi bất giác hoài nghi, Tiêu Viễn và Chương Ngự đã từng có khúc mắc với nhau.

Anh nói vẻ thờ ơ: “Lát nữa có người bạn tới, em đi tiếp khách với anh”.

“Tại sao lại bảo em đi? Nên mời một người biết ăn nói mới phải”.

“Em đi là đủ rồi”. Tôi không đôi co với anh, có lẽ câu nói này không phải là sự xúc phạm tôi mà là sự coi thường bạn của anh.

Trong câu lạc bộ cao cấp, những người ra vào toàn là quan chức cấp cao, nhờ phúc của Chương Ngự, tôi mới được may mắn tận mắt chứng kiến những người có tiền ở Trung Quốc sống như thế nào.

Trong cái thế giới phồn hoa xa xỉ này, tầng lớp giàu sang tiêu tiền như đất, kiêu ngạo, xa xỉ, hoang dâm, vốn đã quên mất rằng trong đất nước chúng ta, có bao nhiêu người cơm không đủ no, áo không đủ mặc, không có chỗ ở, không có tiền khám bệnh, không được đi học…

Bạn của Chương Ngự ngồi giữa phòng hội nghị của câu lạc bộ, đang điềm đạm ngồi thưởng thức rượu vang giữa tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy. Hơn nữa, chưa cần nói đến gương mặt tuấn tú, chỉ riêng khí chất ung dung trấn tĩnh đó, cũng đủ để khiến cho tất cả mọi phụ nữ trên đời phải điên đảo.

Tôi ngẩn người nhìn bạn của Chương Ngự, sao một người đàn ông lại có thể đẹp trai đến như vậy, lại còn có khí chất đến như vậy? Thật quá phi lý. Chẳng trách mà anh nói tôi là đủ, tôi thấy, đổi lại thành ai thì cũng đều là đủ, chỉ cần là nữ giới nhìn thấy người bạn này của anh thì đều tim đập dồn dập.

Chương Ngự nắm lấy tay tôi, nhìn tôi với vẻ tức cười, “Sao vừa nhìn thấy Phương Phổ lại có thái độ giống như cún con nhìn thấy khúc xương vậy?”

“Cho dù em không đủ thông mình, không được linh hoạt, nhưng dù sao cũng phải hơn cún con chứ?”

“Thì em cũng chỉ hơn ở chỗ không chảy nước miếng mà thôi”. Chương Ngự bĩu môi.

Tên Cá Mực chết tiệt, anh nhìn thấy người đẹp chẳng phải cũng có thái độ như vậy sao?

Phương Phổ rất kiệm lời, thái độ cũng rất lạnh lùng, chỉ vào một cô gái có nước da ngăm đen, nói: “Vợ tôi cũng đến rồi”.

Cô gái được anh giới thiệu là vợ trông cũng chỉ khoảng 18, 19 tuổi, buộc tóc đuôi gà, nụ cười rất ngọt ngào.

Chương Ngự bước tới chào cô, nói thêm mấy câu rồi quay lại. Tôi khẽ hỏi Chương Ngự: “Sao hai vợ chồng họ không ngồi chung với nhau?”

“Hai người nói chuyện không hợp”. Anh nói khẽ.

Vậy ít ra cũng phải ăn cùng nhau chứ? Khi chọn đồ ăn, tôi đề nghị gọi cô Phương tới.

Lúc đầu cô còn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười đầy thành ý của tôi dành cho cô, mới quyết định đến ngồi cùng, “Cô là Khả Lạc? Rất vui được làm quen với cô”. Tôi trừng mắt nhìn Chương Ngự, anh luôn giới thiệu với người khác tôi là Điền Khả Lạc.

“Cô có thể gọi tôi là Tiểu Khả”. Tôi lấy hoa quả cho cô, “Cô thích ăn táo hay dưa hấu?”

“Tôi chỉ ăn chuối”. Cô cười, nói.

“Vì sao?” Tôi hiếu kỳ.

“Bởi vì chuối có thể chữa được chứng trầm cảm”. Phương Phổ luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Ồ, vậy thì số chuối này nên để dành cho anh Phương đây ăn hết”. Tôi cười hi hi đẩy đĩa chuối đến trước mặt Phương Phổ.

Chương Ngự và cô Phương đều bật cười thành tiếng, chỉ có Phương Phổ phẫn nộ nhìn tôi, “Tôi không ăn chuối”.

Tôi vẫn cười, “Anh có thể bỏ túi mang về ăn, mùi vị ngon tuyệt”.

Cô Phương chẳng trầm cảm chút nào, hơn nữa còn rất vui tươi, tôi và cô nói mãi không hết chuyện.

Phương Phổ và Chương Ngự chắc là bàn về thế sự, về chuyện làm ăn, Phương Phổ liên tục dõi mắt về phía vợ, ánh mắt căm hận và phẫn nộ.

Ra khỏi câu lạc bộ, tôi hỏi Chương Ngự: “Giữa vợ chồng họ liệu có thể có mối thâm thù gì? Tại sao lại đối xử với nhau như vậy?”

“Ai mà biết được chứ? Cái thứ gọi là tình yêu không thể nói cho rõ được, biết rõ là nên vứt bỏ, nhưng lại không thể nào vứt bỏ được”. Anh có vẻ như rất có cảm xúc, “Phương Phổ hận Vân Nhất, nhưng lại không để cho cô được tự do, bởi vì anh ta cũng yêu cô”.

“Thật là một đôi vợ chồng kỳ lạ, nếu là em, thà chết luôn cho nhẹ nhàng”.

Chương Ngự cười, “Nếu như là em, em đã nghĩ trăm phương nghìn kế để làm cho Phương Phổ tức chết từ lâu rồi”.

“Em làm gì có bản lĩnh như thế?”

“Còn không có? Em bảo anh ta gói chuối mang về, không nhìn thấy mặt anh ta tức giận đến tái xanh đi à”.

“Đây gọi là dùng từng chiêu với tùy từng người. Em không giỏi ức hiếp người khác, nhưng cũng không giỏi để người khác ức hiếp, càng không thể để mặc cho người khác ỷ mạnh bắt nạt yếu, thái độ Phương Phổ đối xử với vợ anh ta khiến em không vui, cho nên em mới xỏ xiên anh ta”.

Tôi hỏi Chương Ngự: “Trên đời này, có ai anh đã từng yêu tha thiết mà không nỡ vứt bỏ không?”

Rõ ràng anh ngẩn người một lát, không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi lại tôi: “Còn em thì sao?”

“Đương nhiên có”. Lại nghĩ đến Tiêu Viễn, mặc dù không muốn vứt bỏ anh, nhưng vẫn phải vứt bỏ.

Không giống với lời tâm sự chân thành của tôi, Chương Ngự suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của tôi. Người đàn ông khôn ngoan, sâu sắc, không bao giờ để lộ tâm sự của mình trước mặt người khác.

Đường từ câu lạc bộ về nhà tôi đi qua khu nhà của Chương Ngự. Tôi nói, “Anh về nhà đi, đừng đưa em về, em bắt taxi được rồi”.

Anh không đồng ý, “Hoặc là anh đưa em về, hoặc là em theo anh về nhà”.

“Ngày nào anh cũng bận rộn bao nhiêu việc, đã đủ mệt lắm rồi”. Thôi không cần phải lãng phí thời gian vì em nữa.

Đương nhiên, câu nói cuối tôi không nói ra, dù sao, ngoài những lời trêu đùa, Chương Ngự chưa bao giờ tỏ thái độ ý tứ gì với tôi, nếu tôi tự nói trước, có vẻ như hỏi đỏng đảnh và giả tạo.

“Em đang quan tâm đến anh phải không?” Anh cười.

“Đương nhiên, em không hy vọng anh mệt quá lại xảy ra chuyện gì không hay, em còn mong muốn anh bay càng lúc càng cao, em có thể được thơm lây”. Tôi cố tình nói thật thoải mái.

“Em nói không thật lòng phải không?” Anh đi qua khu nhà nhưng không rẽ vào, lao thẳng lên vành đai 3, đưa tôi về nhà.

5. Thật không ngờ anh ngầm hãm hại Tiêu Viễn

Quách Phẩm Tự và Viên Viên tiến triển khá thuận lợi, nếu không, giữa ngày hè nóng nực, Viên Viên cũng chẳng vội vàng về Bắc Kinh. Cô lấy danh nghĩa là về thăm tôi, thực ra là để gặp mặt tình lang.

Tôi cười đùa cô, “Mối tình quốc tế này, thật không dễ dàng chút nào”.

“Phì, còn chưa đâu vào đâu, cậu đừng đoán bừa”. Viên Viên nhất định không chịu thú nhận.

“Mình không đoán bừa, chờ khi nào các cậu chính thức rồi mới đoán”.

Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Viên Viên về nước, gọi điện thoại cho tôi, nói: “Tổng giám đốc Chương tối nay mời mọi người đi Shang-rila ăn thịt nướng để chiêu đãi mình”.

“Là việc của cơ quan các cậu, mình không đi đâu”. Tôi vội từ chối.

“Tổng giám đốc Chương bảo mình mời cậu đến, cậu không đến, mình biết ăn nói thế nào?”

“Có những ai đi nữa?”

“Tổng giám đốc Chương còn mời cả Quách Phẩm Tự và Chương Sính”. Viên Viên đã biết cả Chương Sính từ lúc nào vậy nhỉ?

“Được, khi tan làm, mình đến đó”.

“Đợi đã, tổng giám đốc Chương của bọn mình nói đến đón câu”. Viên Viên luôn miệng nói “Tổng giám đốc Chương”, gọi rất thân mật. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, rốt cuộc Chương Ngự có mê lực gì mà để Viên Viên sùng bái đến thế?

“Không cần, mình tự bắt taxi đến”. Tôi nói kiên quyết.

Suốt cả buổi chiều, trời âm u, còn có mưa nho nhỏ, tôi nghi ngỡ bữa tiệc thịt nướng của Viên Viên sẽ bị hủy bỏ.

Nhìn đồng hồ đã gần đến 7 giờ, tôi nhanh chóng thu dọn đồ, vội bước ra khỏi cơ quan, bắt một chiếc taxi bên đường, đi thẳng đến Shang-rila.

Đúng là tôi đã đoán trúng, tiệc thịt nướng ngoài trời đã bị hủy, thật không ngờ không có ai thông báo cho tôi biết.

Đang đinh quay người bước đi, lại nhìn thấy Chương Ngự cầm ô đi tới. Anh mặc một bộ comple màu xám, thắt cà vạt màu đỏ booc-đô. Hôm nay là ngày trọng đại gì? Hoặc có thể nói, Chương Ngự phải tham dự buổi gặp mặt quan trọng nào?

Tôi so so vai, hỏi anh: “Có phải là hoạt động bị hủy bỏ rồi không?”

“Chuyển thành trong phòng rồi”.

Tôi và Chương Ngự đi vào trong nhà hàng Shang-rila, ngồi xuống ghế quanh chiếc bàn bày đầy hoa ly trắng, không nhìn thấy Viên Viên và những người khác đâu cả.

“Bọn họ đâu rồi?” Tôi hỏi.

“Hôm nay họ không đến, chỉ có hai người chúng ta thôi”. Chương Ngư cười một cách đầy bí hiểm.

“Hai người chúng ta?” Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Em hãy nghe anh nói…” Nhân viên phục vụ đem lên món ăn đầu tiên, Chương Ngự nói gì, tôi không nghe rõ.

Chiều nay, tôi ở văn phòng uống khá nhiều nước, đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Chương Ngự ngồi ở phía đối diện tôi, trông anh có vẻ hơi căng thẳng, mặc dù anh vẫn luôn mỉm cười, nhưng tôi lại nhìn thấy nụ cười của anh không được tự tin. Anh lắp ba lắp bắp: “Khả Lạc,anh…” Nhân viên phục vụ đưa món ăn thứ hai lên.

Chương Ngự nói với nhân viên phục vụ vẻ bực bội: “Các cô chỉ cần mở sâm-banh thôi, thức ăn từ từ đưa lên sau”.

Trầm mặc hồi lâu, Chương Ngự lại định nói, nhưng tôi đã không thể nhịn thêm được nữa, nói câu xin lỗi rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.

Có thể Chương Ngự không ngờ được là tôi lại ra nhanh đến như vậy, thực ra, tôi cũng rất vội quay trở lại để nghe xem rốt cuộc anh muốn nói gì.

Vừa mới đi tới cửa phòng ăn, tôi liền nghe thấy tiếng di động của Chương Ngự vang lên, tôi không muốn làm phiền anh nghe điện thoại, bèn nhón chân đi vòng ra sau anh.

Thật không ngờ tôi nghe thấy tên Tiêu Viễn thốt ra từ miệng anh, “Tiêu Viễn không thể nào ở lại tổ dự án đó, tìm chỗ nào để cậu ấy đi. Ai hỏi đến thì nói dự án đã kết thúc, trong cục không thể giữ lại nhiều người đến thế”.

Nghe thấy những câu này, toàn thân tôi ớn lạnh, khuôn mặt con người có tình có nghĩa mà tôi quen biết dần trở nên mơ hồ, nhạt nhòa, đã biến mất rồi.

Trước đây tôi cũng đã từng nghi ngờ anh và Tiêu Viễn có hiềm khích với nhau, nhưng ngoài mặt lại có vẻ không giống. Lẽ nào là giả vờ cho người khác xem? Thật không ngờ anh lại hãm hại Tiêu Viễn sau lưng.

Tiêu Viễn, Tiêu Viễn, cái tên này gợi cho tôi biết bao nỗi đau.

Tiêu Viễn sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đấu đá nhau, để người khác sắp đặt số phận của mình, nhưng lại không thể nào tự chủ được, chỉ có thể chìm nổi theo, đúng là càng lên cao càng thấy lạnh.

Bởi vì Chương Ngự không cho nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, nên bọn họ đều bê đồ ăn đứng từ xa nhìn chúng tôi. Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, họ cũng không hiểu tại sao, tại sao chỉ trong khoảnh khắc, lòng tin của tôi đối với Chương Ngự đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi khẽ đẩy cửa bước ra ngoài, bắt một chiếc taxi đỗ trước cửa nhà hàng, ngồi trên xe, tôi nhắn tin cho Chương Ngự, “Tiêu Viễn vô tội, xin anh đừng gây khó dễ cho anh ấy. Cảm ơn anh về bữa tối, rất tuyệt”.

Cả buổi tối đều có mưa phùn, tiết trời vốn oi bức bỗng chốc trở nên mát mẻ, tôi ôm gối ngồi ở đầu giường, trong lòng trào dâng cảm giác bi thương chưa từng có.

Mới sáng sớm Viên Viên đã chạy đến tìm tôi, bộ dạng rất hào hứng, “Hoạt động tối hôm qua thế nào?”

“Còn có thể thế nào chứ? Mưa, hủy bỏ”. Tôi nói với cô.

“Hủy bỏ? Không phải chứ? Chương Ngự lẽ nào không nói gì sao?” Viên Viên dò hỏi.

Anh ta đúng là đã nói, nói yêu cầu cục chuyển Tiêu Viễn đi, tôi nghe rất rõ, hiểu rất rõ.

“Tổng giám đốc Chương là con người rất tốt”. Viên Viên hết lời khen ngợi, luôn miệng nói hay nói tốt cho Chương Ngự.

Chương Ngự giống như một con sói đội lốt cừu, nếu thời gian ở bên nhau không lâu, vốn không thể nào phát hiện ra sự ác liệt của anh.

Bình luận