Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không thể thiếu em

Chương 7: Chương thứ mấy của đêm

Tác giả: Nhân Hải Trung

Trời chưa sáng tôi không thể nào xác định được, đêm nay rốt cuộc kéo dài tới chương thứ mấy.

1

Lúc tan tiệc cũng đã là đêm khuya.

Sau khi lên lầu Viên Cảnh Thụy cho gọi giám đốc Kiều vào phòng, tối nay giám đốc Kiều uống hơi nhiều nên lúc đi còn loạng choạng, một câu phải nói hai lần còn kèm theo tiếng ợ đầy mùi rượu, Đổng Tri Vy thấy sắc mặt Viên Cảnh Thụy sầm lại vô cùng đáng sợ, cô mau chóng đi pha một ấm trà đặc, đang định ra ngoài thì Viên Cảnh Thụy lên tiếng:

“Thư ký Đổng, cô cũng ở lại”.

Có say thế nào đi nữa thì lúc này giám đốc Kiều cũng cảm nhận được áp lực, mặc kệ trà đang nóng cũng cầm cốc lên uống mấy ngụm, có thế mới duỗi thẳng được cái lưỡi đã cuộn lại nãy giờ.

Viên Cảnh Thụy cầm laptop, mắt nhìn màn hình, tay chỉ lên màn hình cảm ứng, chậm rãi nói: “Anh Kiều, mấy đối thủ cạnh tranh đấu thầu lần này anh tìm hiểu kỹ chưa?”.

Giám đốc Kiều vừa gật đầu vừa nói: “Đã tìm hiểu kỹ rồi, mấy bên đều là đơn vị phát triển nhà đất ở vùng này, thực lực không so với chúng ta được, tôi đã liệt kê hết tình hình của bọn họ rồi, ở trong báo cáo có hết”.

“Lần đầu chúng ta tới tỉnh S, cái chúng ta cần thấy không phải là thực lực công ty mà là thế lực của họ ở khu vực này, anh Kiều, đây đâu phải là lần đầu tiên anh tìm hiểu đất đai ở tỉnh khác, sao lại làm ăn hồ đồ thế”.

“Tôi biết, nhưng anh xem, lần này là phó chủ tịch của họ đích thân ra mặt liên hệ với chúng ta, tôi cảm thấy…”.

“Anh cảm thấy? Anh cảm thấy chỉ dựa vào vài câu nói của phó chủ tịch thì việc này không phải bàn cãi nữa sao? Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy bảng báo cáo về công ty có trên mạng là anh sẽ hiểu đối thủ cạnh tranh thế nào sao?”.

Câu nói này rất nặng lời, giám đốc Kiều nghe xong toát mồ hôi hột, miệng ậm ừ một hai câu, cũng không rõ là đang nói gì.

Viên Cảnh Thụy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ông Kiều một lúc, căn phòng yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Mỗi phòng trong khách sạn đều rất rộng, họ ngồi trong phòng khách, Đổng Tri Vy chuyên làm việc vặt, Viên Cảnh Thụy không cho phép cô đi thì cô không thể về phòng như những người khác, không còn nơi nào để rút lui nữa cô đành đứng bên cạnh quầy pha trà nước, vờ như bản thân mình không tồn tại.

Một lát sau giám đốc Kiều mới lên tiếng: “Vậy, vậy bây giờ tôi lập tức điều tra lại ngay”.

“Anh nghĩ xem nên điều tra thế nào đi, có một số chuyện nếu chỉ dựa vào bảng biểu thì không được đâu”. Viên Cảnh Thụy nói câu cuối cùng.

Sau tiếng đóng cửa căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Đổng Tri Vy lặng lẽ thở phào, đang định lên tiếng xin về phòng thì giọng nói của Viên Cảnh Thụy lại vang lên.

“Thư ký Đổng, cô còn ở đó chứ?”.

“Có tôi”.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách Trung Quốc, giữa phòng khách và quầy pha trà nước được ngăn cách bằng một bức tường hoa, cô quay ra ngoài nhìn, thấy anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách, máy tính đã được bỏ sang một bên, một tay anh đặt trên thành ghế, tay kia đang nới lỏng cổ áo.

Trước khi tham gia tiệc rượu buổi tối Viên Cảnh Thụy đã thay quần áo, mặc trang trọng để dự tiệc, nhưng trước giờ anh không thích thắt cà vạt, có thể do không thích bị gò bó. Cho dù ăn mặc chỉnh tề thì bên trong complet cũng chỉ mặc áo sơ mi sẫm màu, anh tháo cúc cổ thế này mọi vẻ nho nhã lịch sự vốn có không hiểu bay biến đi đâu hết, sức mạnh thường ngày bị ẩn giấu dưới bộ Âu phục đều lộ ra ngoài, trông anh vô cùng nguy hiểm.

Bước chân Đổng Tri Vy khựng lại.

Cô lại có cảm giác sợ hãi.

Viên Cảnh Thụy nhìn cô thư ký đang đứng cách mình chừng ba bước, trong lòng bất giác lại thở dài.

Khi cô kể lại cho anh vụ việc xe của chính quyền bị phá hoại anh chăm chú nhìn vào mắt cô, cho dù là lúc đó trong đôi mắt cô cũng không hề có vẻ sợ hãi chùn bước như bây giờ.

“Mệt rồi à?”. Anh hỏi cô.

“Cũng bình thường, tổng giám đốc Viên còn cần gì nữa không?”. Cô đứng yên tại chỗ, không bước lên nhưng cũng không lùi lại, làm tròn chức trách là một chuyện, cô nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt anh lại là chuyện khác.

Cô là thư ký được anh chọn cho nên việc cô đối xử với anh thế nào cũng chính là đối xử với công việc thế đó, trước giờ cô luôn làm việc rất nghiêm túc.

“Cô cảm thấy hạng mục này thế nào?”. Anh không bảo cô ra về mà chậm rãi nói, có vẻ như muốn nói chuyện với cô.

Đổng Tri Vy vẫn đứng đó, chưa kịp nói gì thì anh đã bảo: “Ngồi xuống đi, tôi không phải là hổ dữ nên không biết ăn thịt người đâu”. Nói xong anh ngồi thẳng dậy rót trà cho cô.

Cô chần chừ rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Vị trí hạng mục này rất đẹp, nếu có thể làm được thì chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi nhuận, nhưng…”. Mấy lời tối nay cô nghe được vẫn văng vẳng bên tai, người tên A Thường sau khi nhận tiền cũng đã chứng thực, rõ ràng có người phá hoại một chiếc xe nào đó của chính quyền, lúc đó không ai chú ý cũng không ai tra hỏi xem rốt cuộc ai làm, nhưng cô cảm thấy trong lòng Viên Cảnh Thụy hiểu rõ, chuyện này không phải là trùng hợp.

Anh mỉm cười không để cô nói hết câu: “Trước đây bạn tôi cũng đã từng nói, nơi này mặc dù tiềm năng phát triển khá tốt nhưng thế lực địa phương quá mạnh, cho dù chính quyền công khai đấu thầu thì “diêm vương dễ bái tiểu quỷ khó ứng phó”, dặn tôi phải cẩn thận, không nên tới đây, sợ tay không quay về”.

Đổng Tri Vy gật đầu, không phải cô chưa bao giờ nhìn thấy sự nguy hiểm trong kinh doanh, nơi càng lắm lợi nhuận thì càng nhiều cạnh tranh, chuyện cạnh tranh này nhiều lúc biến thành bạo lực, cô còn tận mắt chứng kiến có người bao vây rồi đập xe của Viên Cảnh Thụy.

Anh chau mày: “Cô có để ý sắc mặt của phó chủ tịch Quý lúc nghe điện thoại không?”.

Đổng Tri Vy gật đầu.

“Quả thực tôi không có ai thân quen ở thành phố J nhưng ở tỉnh này cũng có một số bạn bè, ban nãy vừa hỏi họ và thu được một số tin tức. Họ nói trong mấy doanh nghiệp làm vụ này có một người đúng thực là dân anh chị, rất ghê gớm”.

Cô im lặng nghe anh nói, Viên Cảnh Thụy xuất thân rất bình thường nhưng anh là người từng bước lăn lộn xây dựng lên sự nghiệp, thương trường như giang hồ, nhiều khi phải dựa dẫm vào nghĩa khí anh em, cho dù anh không phải là người có thể một tay che cả bầu trời nhưng lại có rất nhiều bạn bè thân thiết bên cạnh, về điểm này Đổng Tri Vy có ấn tượng rất sâu sắc.

Anh lại nói với cô mấy câu nữa, cô vẫn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại, cô cũng suy nghĩ rồi nói mình cho rằng điều này đúng, điều kia đúng chứ không chỉ biết vâng dạ.

“Trước đây công ty không có nghiệp vụ ở tỉnh S, lại mới đến đây có gặp một số khó khăn cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu mấy doanh nghiệp làm vụ này thực sự uy hiếp chính quyền thì nên để cảnh sát giải quyết, cô cảm thấy sao?”.

Thực ra trong lòng anh đã có dự tính, cũng không cần cô đưa ra ý kiến, chỉ là việc xẩy ra đột ngột khiến anh cảm thấy lòng sốt ruột muốn nhìn thấy cô ngồi cạnh.

Một người nếu có quá nhiều dục vọng thì phản ứng trực tiếp nhất chính là đôi mắt, anh đã từng nhìn thấy ánh mắt của quá nhiều phụ nữ bị dục vọng giày vò, chỉ có ánh mắt Đổng Tri Vy khi nhìn anh tĩnh lặng như nước, cho dù không nói gì nhưng chỉ cần nhìn cô ngồi đó cũng khiến lòng anh vô cùng yên bình.

“Nếu mấy doanh nghiệp đó dám uy hiếp chính quyền vậy thì cảnh sát bình thường cũng không thể giải quyết được việc này”. Anh hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp lời: “Có điều tôi cũng không sợ đến thế”.

Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của người đàn ông bên cạnh như lóe sáng, đó là ánh mắt đột nhiên có hứng thú và nóng lòng muốn thử sức, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy.

Lần trước khi cô nhìn thấy ánh mắt này là sau khi anh đánh nhau với người ta.

Ý thức nguy hiểm đột nhiên ập tới khiến Đổng Tri Vy đan chặt hai bàn tay lại với nhau, xong rồi, sao cô cứ có cảm giác lần đi công tác này sẽ mang lại cho cô một sự trải nghiệm vô cùng đáng sợ.

Theo lịch trình, ngày hôm sau cả đoàn Thành Phương sẽ tham gia buổi họp báo đấu thầu công khai.

Sáng sớm đã có ô tô và tài xế đợi sẵn ở cửa khách sạn nhưng không thấy bóng thư ký Lý đâu, ông ấy chỉ gọi điện thoại tới báo nhận được tin cấp trên tới thị sát nên hôm nay ông ấy phải chuẩn bị tài liệu cả ngày, không tới được và tỏ ý xin lỗi.

Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc Kiều nói với Viên Cảnh Thụy:

“Tổng giám đốc Viên, suy xét đến vấn đề an toàn, tôi cho rằng hay là lần này chúng ta nên hoãn kế hoạch lại một chút”.

“Suy xét đến vấn đề an toàn?”. Viên Cảnh Thụy nửa cười nửa không nhìn ông Kiều, ánh nhìn của anh khiến mồ hôi trên trán ông Kiều lấm tấm.

Cũng may Viên Cảnh Thụy không tiếp tục vấn đề này trước mặt mọi người, anh chỉ nhắc mọi người chuẩn bị tốt, xuất phát đúng giờ, một nhóm người về Thượng Hải trước, chỉ cần giám đốc Kiều ở lại tham gia buổi họp báo đấu thầu là được.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng Viên Cảnh Thụy nói xong liền quay người đi ngay, đi được một bước liền quay lại gọi Đổng Tri Vy: “Cô đi theo tôi”.

Đổng Tri Vy đi theo, cô cảm thấy lưng mình bị những ánh mắt sắc lẹm nóng rực thiêu đốt.

Anh vừa đi vừa nói với cô: “Cô đổi lại vé máy bay cho bọn họ, cô cũng thế, đổi thành chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải”.

“Vậy anh thì sao?”. Cô truy hỏi.

“Tôi muốn đi xem mảnh đất đó”.

Hai người nói đến đây thì bắt gặp một nhân viên của Thành Phương ngoài hành lang, có lẽ ngủ dậy muộn lại vừa ăn sáng xong nên vội vội vàng vàng chạy vào cửa lớn, thấy Viên Cảnh Thụy thì “phanh” không kịp, đành miễn cưỡng đứng lại cúi đầu chào: “Sếp Viên”.

Viên Cảnh Thụy chỉ gật đầu, nhân viên này nhìn Đổng Tri Vy với ánh mắt dò hỏi, cô đành phải lên tiếng: “Mọi người đều về phòng sắp xếp hành lý rồi, cậu cũng về đi, lát nữa mọi người tập trung ở cửa khách sạn chuẩn bị về Thượng Hải”.

Cậu nhân viên sững người nhưng Viên Cảnh Thụy đã đi lên trước, Đổng Tri Vy cũng đi theo, không có thời gian để giải thích cho cậu nữa.

“Tôi có xe tới đón, để tài xế của họ đưa mọi người ra sân bay là được rồi, sau khi xem xong mảnh đất đó tôi sẽ tự về Thượng Hải”.

“Tôi đi với anh”. Đổng Tri Vy đột ngột lên tiếng.

Anh đang định gọi điện thoại, nghe cô nói vậy anh liền quay sang nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng. Gần đây anh luôn nhìn cô với ánh mắt như thế, giống như đang nhẫn nại với cô, nhưng cô luôn không hiểu mình đã làm gì mà cần anh phải nhẫn nại với mình như thế?

“Không cần đâu, cô về đi, sau khi về công ty thông báo cho EMT (Đội quản lý cấp cao) chuẩn bị tốt buổi họp tối mai, nếu tôi không về kịp thì họp qua video”. Anh nói xong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhớ gọi điện cho tôi”.

Có một khoảnh khắc cô chỉ muốn hỏi anh, những việc này cô có thể giải quyết được qua điện thoại, tại sao anh nhất định muốn cô quay về Thượng Hải? Thực ra cô càng muốn hỏi anh, tại sao anh muốn những người khác về hết mà chỉ giữ lại giám đốc Kiều, lẽ nào vì anh cảm thấy hôm nay sẽ gặp nguy hiểm? Giống như lời giám đốc Kiều đã nói, suy xét đến vấn đề an toàn?

Nếu thực là như thế thì anh cũng nên về cùng mọi người, đường đường là tổng giám đốc của Thành Phương, lẽ nào anh còn muốn khiêu chiến với nguy hiểm, tìm sự kích thích trong tình huống không an toàn sao?

Quả thực cô không muốn nghĩ thế nhưng với hiểu biết của mình về anh thì không thể không suy đoán như vậy.

Đàn ông có nhiều lúc chỉ như một cậu bé, không, trong số bọn họ có nhiều người chưa bao giờ lớn và sẽ không bao giờ lớn.

Cô nhìn anh, miệng mấp máy những lời muốn nói nhưng không dám nói ra.

Quả là bướng bỉnh.

Cô vẫn nói, giọng rất nhẹ nhưng nghiêm túc.

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho EMT”.

Lần này tới lượt anh nhìn cô, anh khẽ chau mày rồi từ từ mỉm cười, tới mức khiến cô mất đi sự dũng cảm vừa rồi, chỉ muốn lùi lại một bước.

Anh cười xong liền thở dài: “Thư ký Đổng, cô thật cố chấp, được rồi, cô đi cùng tôi”.

2

Giống như hôm qua, xe của chính quyền thành phố có hai chiếc, giám đốc Kiều lên xe màu đen, những người còn lại lên chiếc xe thứ hai và chuẩn bị xuất phát ra sân bay.

Lúc lên xe sắc mặt của giám đốc Kiều rất khó coi, mắt luôn nhìn về phía bọn họ, thực sự có chút đáng thương, những người khác không hiểu nội tình nên có người còn cười thầm, nói mọi người nhìn giám đốc Kiều kia, chỉ là bị bỏ lại, không có ai đi cùng tới buổi họp báo mà buồn rầu như thế, vẻ mặt trông hay thật.

Đợi hai chiếc xe đó đi xong một chiếc xe khác mới lao tới đỗ trước cửa khách sạn, một lái xe lạ mặt xuống mở cửa mời Viên Cảnh Thụy lên xe, đó là một chàng trai cắt đầu húi cua, nhìn thấy Đổng Tri Vy liền khựng lại.

Viên Cảnh Thụy nói: “Đây là thư ký của tôi”.

Đổng Tri Vy giả vờ không nhìn vào mắt người lái xe, là một thư ký cô cảm thấy mình đã làm tới mức tốt nhất mà bản thân có thể làm, còn về anh, cô thực sự không thể khống chế được suy nghĩ của người khác.

Nhưng cô cảm thấy rất tò mò, nếu cô xinh đẹp như hoa, thân ngọc dáng ngà thì không nói làm gì, đằng này cô chỉ có ngoại hình bình thường, bất cứ lúc nào xuất hiện bên cạnh người đàn ông như Viên Cảnh Thụy, người khác cũng không hiểu nhầm mới phải chứ.

Mấy người này thật không có mắt nhìn gì cả, với gia thế của Viên Cảnh Thụy thì anh muốn mẫu con gái nào chả được? Hoàn béo Yến gầy(9), quyến rũ, hấp dẫn, anh mà chọn một người bình thường tới mức không có gì đặc biệt như cô làm bạn gái mới lạ!

Đổng Tri Vy và Viên Cảnh Thụy vừa lên xe thì chiếc xe con ban nãy chở mọi người ra sân bay lại quay lại, có đồng nghiệp vội vã xuống xe chạy vào khách sạn, hình như bỏ quên thứ gì đó, thấy bọn họ liền vội vã đứng lại chào: “Sếp Viên”.

Chiếc xe con đỗ ngay sau xe họ, chàng trai đầu húi cua đóng cửa thay họ, lúc lên xe còn lẩm bẩm nói một câu, không rõ là nói gì.

Xe khởi động và lao vút đi với tốc độ cao, giây cuối cùng cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe con vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn về phía này.

3

Đến đón Viên Cảnh Thụy là một chiếc xe việt dã màu đen, lái xe xem chừng không thích nói chuyện, sau khi xe chạy chỉ nói đơn giản: “Tôi tên là Trương Thành, anh Doãn bảo tôi tới đón anh”.

Viên Cảnh Thụy hỏi: “Biết đường chứ?”.

Chàng trai gật đầu: “Biết, đường tới khu mới xây cũng đều mới làm cả, có điều có một đoạn chưa làm xong, phải đi đường vòng”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu rồi nói: “Cậu vất vả rồi”.

Bên ngoài cửa xe trời vẫn mưa lâm thâm, đường trơn trượt, kỹ thuật lái xe của Trương Thành cũng không tồi, xe đi trên đường trơn rất vững.

Suốt dọc đường Đổng Tri Vy bận gọi điện thoại thông báo cho EMT ở Thượng Hải chuẩn bị cuộc họp buổi tối, Viên Cảnh Thụy cũng thế, hầu như đều do người khác gọi tới cho anh, còn anh nghe một hồi lâu mới đáp lại một tiếng rất nhỏ, không rõ đầu máy bên kia nói gì.

Sau khi xe đi vào hướng khu mới xây có rất ít xe con chạy trên đường mà chỉ có các loại xe công trình hạng nặng, phần lớn là xe trộn bê tông và xe tải, còn có xe công chở xi măng sắt thép. Có lái xe chạy ẩu, lái chiếc xe lớn như thế chạy vù qua xe họ, lúc xe có trọng tải lớn chạy qua bùn đất trên đường bắn tung tóe, ngay cả kính chắn gió trên xe của họ cũng không tránh khỏi, mặc dù đã mở cần gạt nước nhưng vẫn bị bùn bắn loang lổ.

Lúc ở Thượng Hải Đổng Tri Vy cũng từng nhìn thấy xe tải, nhưng ở nơi xa lạ thế này trong lòng bỗng cảm thấy như có sợi dây đàn đang căng lên, luôn có cảm giác lo lắng, đặt điện thoại xuống cô quay sang nhìn Viên Cảnh Thụy, anh ngồi bên cạnh cô, vẫn đang nghe điện thoại, thấy cô nhìn mình liền nhướn mày, lát sau nghe xong điện thoại anh hỏi:

“Sợ rồi à?”.

Đổng Tri Vy lắc đầu.

Cô ngồi đây vì công việc, “ăn bổng lộc của vua thì trung thành với vua”, cho dù sếp cô hay có những ý tưởng kỳ quái, cho dù có lúc cô không tán thành một quyết định nào đó của anh nhưng cô vẫn tận tụy trung thành đi theo anh.

Anh bật cười.

Viên Cảnh Thụy luôn là một người đàn ông đẹp trai, mỗi khi anh cười luôn rạng ngời như nắng xuân, nhiều cô gái trẻ trong công ty mỗi lần nhìn thấy anh từ xa đều đỏ mặt. Mặc dù cô nhìn thấy nhiều rồi nhưng vẫn không có khả năng miễn dịch, đành phải cúi đầu xuống vậy.

Anh nói tiếp: “Tôi chỉ tới đó xem xét, xem xong chúng ta về”.

Cô cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc này, nhưng giọng nói ấm áp ấy khiến cô không muốn ngẩng đầu lên.

Con đường này đúng như lời Trương Thành nói, vẫn còn một đoạn đang làm dở, xe cộ trên đường rất ít, cuối cùng họ nhìn thấy một tấm biển cảnh báo màu vàng và chướng ngại chặn đường, Trương Thành dừng xe rồi quay lại nói: “Anh Viên, chúng ta phải đi đường vòng thôi, đi đường quốc lộ, tuy hơi nhỏ, phần lớn đều là đường làng, nhưng đường xá cũng được”.

Viên Cảnh Thụy nhìn bản đồ mở sẵn đang đặt trên đùi, xem xong liền ngẩng đầu lên nói: “Hình như còn một con đường núi có thể đi được, gần hơn đường quốc lộ”.

Trương Thành gật đầu: “Có một con đường núi, nhưng mấy hôm trước lở đất, đường núi bị sụt mấy đoạn, bây giờ đang sửa chữa, không biết đã thông chưa”.

“Vậy à, vậy cậu đi đường quốc lộ đi, an toàn là trên hết”.

Trương Thành lái xe đi hướng khác, xe lăn bánh trên đường quốc lộ, nói là quốc lộ nhưng thực ra nó giống như đường làng đơn giản, chỉ có hai luồng xe, lúc hai xe đi qua chỉ cách nhau một khoảng ngắn. Hai bên đường cũng chỉ có hai hàng lan can đơn giản, có chỗ còn bị hỏng. Ban đầu còn thấy thôn xóm, đi sâu chút nữa chỉ còn những quãng đường hoang vu ít người qua lại.

Đến bây giờ Đổng Tri Vy mới gọi điện xong, không còn việc gì làm nữa, lại ngồi bên Viên Cảnh Thụy khiến cô luôn có cảm giác không biết làm thế nào. Viên Cảnh Thụy dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh quay sang nhìn cô.

Cô tưởng anh muốn nói gì với mình nhưng anh đã mau chóng quay đi chỗ khác rồi chỉ nói chuyện với Trương Thành ngồi ghế trên.

“Đường quốc lộ sửa bao lâu rồi? Sao vẫn còn hẹp thế này!”.

“Đường này còn đẹp đấy, anh chưa thấy mấy đoạn đường núi cứ sửa rồi sập, sập rồi sửa, đường vào Thục khó mà, chẳng còn cách nào khác, chúng ta ở đây muốn đi đâu cũng luôn phiền phức hơn những chỗ khác”.

Đang nói thì đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, dường như có chiếc xe khác bất chấp tất cả định vượt lên, Trương Thành chau mày rồi tăng tốc, không có ý định nhường đường.

Đổng Tri Vy quay lại nhìn, phía sau quả nhiên có xe bám theo, không chỉ có một chiếc, bám theo gần nhất là chiếc Santana màu đen đang ra sức bóp còi và nghiêng đầu xe, dường như sẵn sàng lao lên đâm bất cứ lúc nào.

Hai bên đường hoang vắng, ngay cả bóng một nhà dân cũng không có, phía trước có một chiếc xe tải đang đi tới, còi bóp liên hồi, chiếc xe màu đen bám theo sau buộc phải lùi lại đi vào làn đường của mình, lúc chiếc xe tải đi qua Trương Thành liền tăng tốc quẹo mạnh một cái. Đổng Tri Vy không kịp chuẩn bị nên ngã nghiêng người suýt chút nữa là va mạnh vào cửa xe, bỗng nhiên có người cầm tay cô kéo giật lại, là anh, Viên Cảnh Thụy.

Cơn kinh sợ vẫn chưa qua, cô ngồi thẳng lại định lên tiếng thì chỉ nghe thấy tiếng Trương Thành kêu lên: “Cẩn thận!”.

Thân xe rung lắc dữ dội, hóa ra chiếc xe bám theo phía sau lao vọt lên đâm vào xe họ rầm một tiếng.

Tai nạn!

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đổng Tri Vy, nhưng người cô bị ấn chặt giữa ghế trước và ghế sau, cô còn nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy vang lên trên đầu mình, anh không nói to nhưng rất rõ ràng.

“Không được dừng xe, tiếp tục chạy!”.

Xe tăng tốc, tiếng ầm ầm của động cơ vang lên dội thẳng vào tai Đổng Tri Vy, xe lao vút trên con đường núi đầy bùn đất. Cô muốn ngồi dậy, muốn biết tình hình rốt cuộc như thế nào nhưng cánh tay đang ấn chặt cô vừa chắc vừa mạnh, cô không thể phản kháng được.

Tiếng Trương Thành đột nhiên vang lên, ngắn ngọn nhưng chói tai: “Phía trước có xe”.

Dường như cùng lúc đó hông xe lại bị đâm lần nữa, thân xe lắc mạnh, cô không kiềm chế được kêu lên một tiếng, cả người chợt nặng trĩu, Viên Cảnh Thụy cúi người che chắn cho cô, bên tai lại vang lên tiếng anh nói với Trương Thành:

“Đi đường khác, cắt đuôi bọn họ”.

Xe quẹo mạnh, tốc độ quá nhanh nên thân xe dường như nghiêng hẳn về một bên, Đổng Tri Vy căng thẳng tới mức mười đầu ngón tay như co lại, lòng bàn tay vừa cử động liền bị một người đưa tay nắm chặt.

Người cô nhẹ bỗng, anh ngồi thẳng dậy, cô vội vã ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng vì quá căng thẳng và do thiếu ô xi.

Anh nói với cô, tay nắm chặt tay, mắt nhìn vào mắt cô, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn rất bình tĩnh:

Anh nói: “Đừng sợ”, sau đó gọi tên cô: “Tri Vy”.

Chiếc xe lại nguy hiểm rẽ ngoặt rời xa đường chính và chuyển hướng đi vào một con đường vắng vẻ. Một bên đường dựa sát vào núi, một bên là sườn dốc chỉ được ngăn cách bằng cọc sắt đơn giản. Trên đường không có xe cũng không có bóng người qua lại, đường gập ghềnh, xe chòng chành, chốc chốc trên đường lại xuất hiện những tảng đá lớn khiến xe liên tục phải đổi hướng, có lúc còn lún vào đống bùn lầy và đất đá phủ trên đường, Trương Thành chỉ còn cách đi men theo mép dốc, bánh xe mài xuống mặt đường và phát ra những âm thanh đáng sợ, giống như bánh xe có thể bị hẫng bất cứ lúc nào còn chiếc xe lúc nào cũng có thể lật nhào xuống dốc từ con đường nguy hiểm này.

Tình hình đường xá nguy hiểm, mấy chiếc xe bám theo phía sau cũng giảm dần tốc độ, có chiếc còn thắng gấp trên con đường nhỏ hẹp, phát ra những âm thanh chói tai. Trương Thành nhìn qua gương chiếu hậu rồi tiếp tục giữ chặt vô lăng, tập trung tinh thần lái xe, Đổng Tri Vy quay lại phía sau, trong mịt mù cát bụi cô thấy mấy chiếc xe hung hăng bám theo đã khuất dần, xem ra chúng sẽ không đuổi theo nữa.

Cảm giác thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc khiến cơ thể cứng đờ của cô đột nhiên mềm nhũn, dường như sắp tụt từ trên ghế xuống lần nữa, nhưng người cô vừa khẽ nhúc nhích là lại được giữ chặt. Sức mạnh từ bàn tay truyền tới khiến cô cúi đầu, cho tới bây giờ cô mới phát hiện ra mình đang túm chặt tay Viên Cảnh Thụy, không biết cô đã nắm mạnh thế nào mà tay anh hằn toàn vết đỏ.

Cô đột nhiên cảm thấy khó xử, vừa muốn rút tay ra vừa muốn nói gì đó để xin lỗi nhưng trên mui xe đột ngột vang lên một âm thanh kì lạ, mọi người trong xe đều ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy mui xe đã bị lõm một vết rõ ràng.

Cô nghe thấy tiếng kêu của Trương Thành. Cô còn chưa kịp rút tay về thì đã bị kéo mạnh về một bên, cả người bị ôm chặt, rất chặt, trước mắt là cảnh vô số đất đá bùn lầy chảy từ trên núi xuống, trời long đất lở! Những âm thanh đáng sợ vang lên giống như tiếng sóng biển đang cuộn trào.

Thân xe nẩy mạnh lên, cô chỉ cảm thấy đầu mình va vào mui xe, đang muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra thì trước mặt tối om, cả thế giới trở nên đảo lộn, kèm theo đó là những tiếng vang hãi hùng, cô chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu mơ hồ rồi bị bóng đen nuốt chửng.

4

Trong màn đêm u tối Đổng Tri Vy đã mơ một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ vẫn là cậu bé ấy, truy đuổi, chạy trốn, ẩn nấp, cô tận mắt nhìn cậu bé chạy về phía mình, đằng sau là vô số những kẻ mặt mày hung ác tay cầm gậy.

Mỗi lần gặp cậu bé trong giấc mơ cô đều cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trong giấc mơ của cô anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ nữa mà vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé tới mức cô nghĩ rằng mình có thể bảo vệ được anh.

Trong giấc mơ cô ngồi thụp xuống, lần đầu tiên đưa tay về phía cậu bé, cậu bé cách cô rất gần, những ngón tay của hai người dường như có thể chạm vào nhau, nhưng khi cô muốn nắm lấy thì mọi thứ đều biến mất.

Cho dù là trong mơ nhưng bỗng nhiên cả người Đổng Tri Vy toát mồ hôi lạnh, bất giác cô khẽ kêu lên thành tiếng.

Cô mở choàng mắt, cảnh vật trước mắt vô cùng mơ hồ.

Là mơ, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Cô thở gấp an ủi bản thân.

Thế nhưng cảm giác đau đớn khắp người khiến cô bừng tỉnh, cả người lạnh toát, mưa đã ngừng, cô đã không còn ở trong xe. Cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, trước mặt chỉ có cỏ héo đá vỡ, cây cối trơ trụi trong mùa đông, cách đó không xa là chiếc xe bị lật bên sườn dốc.

Mưa lạnh, bám theo, đường núi hoang vu, cuối cùng là trời long đất lở, không, mọi thứ không phải mơ, xe lật rồi, chắc chắn lúc xe lật cô bị bắn ra ngoài nên mới rơi xuống chỗ này.

Cô co mười ngón tay lại, quay mặt sang bên cạnh, lòng bàn tay trống rỗng, xung quanh cũng thế, chỉ có mình cô nằm ở đây, bốn bề im lặng như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình cô.

Trong giây lát cô cảm giác đầu mình trống rỗng, bên tai vang lên một âm thanh kì lạ, đó là một tiếng kêu đáng sợ, khàn đặc, bị bóp méo.

“Viên Cảnh Thụy, Viên Cảnh Thụy”.

Mất một lúc sau cô mới nhận ra đó là tiếng của chính mình, là tiếng cô khàn đục gọi tên anh giữa khoảng không tĩnh lặng chết chóc.

Cô không chỉ gọi tên anh mà còn kiềm chế cơn đau bò dậy.

Trời sắp hoàng hôn, lúc ngồi dậy cô ngẩng đầu lên nhìn thấy họ bị rơi cách cô tầm mười mét. Bùn đất đổ nghiêng ngả cùng đá núi đã nuốt chửng đoạn đường này và lan xuống cả mép đường, cô không còn nhìn thấy vệ đường cũ nữa, chỉ có sườn dốc mềm nhũn nhìn vô cùng gớm ghiếc, giống như dòng thác do bùn bẩn tạo thành, bao phủ tất cả. Chiếc xe đưa họ tới đây giờ chỉ lộ một nửa ra ngoài lớp bùn đá, một nửa đã bị vùi lấp, tình hình trong xe thế nào thì đứng ở chỗ cô không thể nhìn rõ được.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là nhấc chân lên chạy về phía ấy, hoàn toàn quên mất tình trạng thê thảm của mình, cơ thể cô phản kháng những vận động mạnh thế này nên cô lại ngã vật ra đất lần nữa. Mặt đất đầy bùn và đá vỡ sắc nhọn, hai đầu gối cô như đang quỳ trên mũi dao nhọn.

Cô trợn mắt nhìn chân tay mình, tay chân vẫn còn, đúng là kỳ tích, xem ra vẫn còn hoàn chỉnh.

Cô nhớ ra rồi, lúc xe lật, cô được người ta ôm rất chặt.

Vấn đề bây giờ là, người ôm cô đâu rồi?

Không được, cô phải trở lại xe.

Đổng Tri Vy nghiến răng vật vã bò dậy, loạng choạng đi về phía chiếc xe, mấy bước cuối cùng không còn chỗ đặt chân cô đành phải bò tới đó, bò tới bên cửa chiếc xe tan nát.

Trời xâm xẩm tối, ánh sáng tắt dần, cô nằm sấp trên bùn đất và đá vỡ, cô thò đầu vào trong không để ý trên cửa vẫn còn mảnh kính vỡ chưa rơi xuống.

Thân xe bị bao phủ mất một nửa, có nhiều bùn đất chảy cả vào trong xe qua cửa kính vỡ, trong xe tối om, cô thò đầu vào nhưng không nhìn thấy gì.

Cô đang định lên tiếng gọi thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khàn khàn nhẹ tựa như ảo giác.

Có người đang gọi cô: “Tri Vy”.

Cô vội quay đầu lại hướng có tiếng gọi, cô nhìn thấy một bóng đen mờ mờ bên kia sườn dốc.

Bỗng chốc Đổng Tri Vy cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cảm giác đột nhiên thả lỏng sau khi lo lắng cao độ trong một thời gian dài khiến cô gần như mềm nhũn. Cô muốn qua đó nhưng cơ thể không có sức, ngay cả động tác đơn giản nhất cũng không làm được.

Giọng nói ấy lại khe khẽ vang lên lần nữa: “Tri Vy”.

Cô lập tức đáp lại rồi cố gắng ép mình cử động, sườn dốc đầy đá vụn, cô mất rất nhiều sức mới bò sang được chỗ anh. Đúng là Viên Cảnh Thụy, vì bên kia sườn dốc cách xe một đoạn, trời đã xẩm tối ánh sáng rất yếu, nếu không có tiếng nói thì không thể nhìn thấy cô hoặc cô không thể nhìn thấy anh.

Dù vậy nhưng sau một vụ tai nạn đáng sợ thế này cuối cùng cô vẫn được nhìn rõ anh một lần nữa. Anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có gương mặt tái xanh, một tay đặt trên đống đá vụn bên cạnh, một tay đặt đằng trước.

Đôi mắt cô nhìn anh, bao nhiêu lời muốn nói đang “tranh giành nhau” để được nói ra, cuối cùng cô lại thốt ra một câu liên quan tới mình.

Cô nói: “Tôi, tôi vẫn ổn”.

Anh nhìn cô rồi bật cười, nói nhỏ: “Tôi biết”.

Cô khựng lại, anh nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra cô, cũng may, rơi xuống bùn nên chỉ bị sây sát một chút, cô còn nói chuyện với tôi”.

Đổng Tri Vy không thể tin được nên chỉ biết lặp lại lời anh: “Anh đã kiểm tra tôi? Tôi còn nói chuyện với anh?”.

Anh khẽ ừ một tiếng: “Cô nói, tôi vẫn ổn”.

Anh nói chuyện với cô như thế, giọng rất bình tĩnh, không bị ngắc ngứ, giọng điệu bình thường, chỉ là hơi nhẹ, nhưng vẫn đủ để cô nghe rõ, nếu không phải sắc mặt anh khó coi đến thế thì cô gần như có cảm giác hai người vẫn đang ở công ty, đang ngồi đối diện với nhau nói chuyện phiếm.

Trái tim hoảng loạn, bất an không biết bao lâu của cô bây giờ đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh khi nghe thấy giọng anh, cô còn phản bác: “Tôi không nói chuyện với anh, ban nãy tôi bị ngất đi, vừa mới tỉnh thôi”.

Anh mỉm cười: “Được rồi, tôi nhớ nhầm”.

Đại não bắt đầu hoạt động bình thường, đến lúc này Đổng Tri Vy mới nhớ ra việc quan trọng nhất mình nên làm bây giờ, cô thò tay vào túi tìm điện thoại, miệng nói: “Tôi gọi điện báo cảnh sát”.

“Tôi thử rồi, ở đây không có sóng”. Anh nói với cô.

“Còn anh lái xe đâu?”. Đột nhiên cô nhớ ra còn một người nữa.

Lần này anh ngừng lại một chút rồi mới đáp: “Cậu ấy bên cạnh tôi”.

Cô cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì bây giờ mới phát hiện ra còn một người nữa đang nằm trên mặt đất, cách Viên Cảnh Thụy không xa, là lái xe Trương Thành. Trương Thành bị hôn mê, hoàn toàn không có ý thức, xem ra không phải do anh ấy tự tới nằm đây.

Cô nhớ rõ Trương Thành có thắt dây an toàn, lúc xe lật người thắt dây an toàn thì không thể bắn ra ngoài như cô được, có nghĩa là Viên Cảnh Thụy đã kéo anh ấy từ trong xe tới đây. Đúng rồi, trước hoặc sau khi làm việc này anh còn hạ mình tới bên cô, kiểm tra tình hình của cô nữa.

Cô nhìn Viên Cảnh Thụy, xác định lần nữa.

Sếp của cô tuyệt đối không phải người bình thường.

Thấy cô bất động, anh liền nói: “Sao thế?”. Lúc nói anh còn chăm chú nhìn cô, đôi mày khẽ chau lại.

Lúc xe lật anh đã ôm cô, cũng bắn ra ngoài cùng với cô. Anh không hề buông tay, hai người cùng rơi xuống đất và trượt đi khá xa. Cũng may lúc rơi xuống đầu không đập vào đá lớn nếu không chắc anh đã vỡ sọ ngay lúc đó. Nhưng không cần kiểm tra anh cũng biết tình hình của mình rất thảm, phần lưng tiếp đất rách toạc, đau rát như bị lửa thiêu, chắc chắn tay trái đã gẫy, vì ôm cô anh không thể điều chỉnh tư thế cơ thể lúc rơi xuống nên không tránh được va chạm, xương sườn rất có thể cũng đã bị thương, lúc hít thở vẫn âm ỉ đau.

Thế nhưng anh không hề mất đi ý thức, cơn đau càng khiến anh tỉnh táo. Đầu tiên anh kiểm tra tình hình Đổng Tri Vy đang nằm bên cạnh, chỉ muốn biết xem cô có an toàn hay không.

Đổng Tri Vy đã bất tỉnh, có thể lúc xe lật cô đã va vào đâu đó hoặc là sợ quá mà ngất đi. Cô sống ở thành phố, chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh thế này, ngay cả tai nạn xe bình thường cũng chưa gặp phải, nhưng bắt đầu từ tối qua cô tận mắt chứng kiến hàng loạt chuyện xảy ra, uy hiếp, đuổi bám, lở đất trôi xuống dốc, tự mình trải qua những chuyện này đối với một cô gái bình thường mà nói sợ quá ngất đi cũng là việc bình thường.

Anh luôn biết cô nhát gan, không thản nhiên và bình tĩnh như những gì thể hiện trên gương mặt, nếu không phải vì anh thì làm gì có chuyện cô phải chịu đựng nguy hiểm và sợ hãi liên tiếp như thế này.

Lúc anh hoảng loạn kiểm tra xem cô có an toàn hay không, Đổng Tri Vy mơ màng mở mắt lơ mơ nói mấy chữ, còn đưa tay về phía anh, anh muốn nói chuyện với cô nhưng cô lại nhắm mắt lại.

Ngày bé anh hay đánh nhau, từng nhiều lần bị thương, cũng không ít lần xử lý vết thương cho người khác nên kiểm tra xong anh có thể xác định chắc chắn cô không bị thương nghiêm trọng. Nhưng dù vậy, anh phát hiện mình sợ đến nỗi hai tay cứ run rẩy.

Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cho dù năm mười lăm tuổi anh bị người ta cầm gậy sắt đánh vào trán, máu chảy vào mắt, thế giới trước mắt đều trở thành màu đỏ, anh cũng không hề sợ hãi như lúc này.

Anh sợ cô sẽ chết, sẽ bị thương, anh không thể tưởng tượng được cô bị thương trước mặt mình, lúc xe lật xuống anh ôm chặt cô, trong đầu toàn là hình ảnh Trần Văn Văn bị kẻ xấu thay nhau hãm hiếp và cảm giác ruột đau như cắt lúc đó, anh không bảo vệ được cô gái ấy, cho dù lúc đó cô ấy không còn thuộc về anh nữa, anh cũng không bảo vệ tốt Đổng Tri Vy, cho dù bây giờ cô vẫn chưa thuộc về anh!

Anh nhìn tay mình đang run rẩy, biết bản thân mất kiềm chế nhưng lại không tự khống chế được, cũng may vẫn còn những việc khác phân tán sự chú ý của anh. Lái xe Trương Thành vẫn ở trong xe, xe thậm chí còn chưa tắt lửa, lúc này có người ở trong xe sẽ rất nguy hiểm, huống hồ anh vẫn muốn xác định tình trạng của Trương Thành.

Anh đặt cô xuống và thử đứng dậy, tay trái bị gẫy nên không có cách nào cử động, mặt đất lại trơn, anh dùng tay phải chống xuống đất miễn cưỡng đứng dậy, bước đi đầu tiên vô cùng khó khăn, nhưng sau đó khá hơn một chút.

Từ trước tới giờ anh luôn tự hào về bản thân vì khả năng chịu đựng đau đớn, Doãn Phong cũng không bằng anh, Doãn Phong luôn ngạc nhiên tại sao lúc nổi giận anh có thể không lo không nghĩ cho bản thân nhưng cuối cùng lại trở thành một thương nhân.

Đã vậy anh còn là một thương nhân miệng luôn mỉm cười, khiến những người không hiểu rõ chân tướng sự việc bị mắc lừa, không nhìn ra anh lúc nào cũng đang giả heo ăn thịt hổ.

Anh lê bước về phía trước, vừa đi vừa nghĩ mấy chuyện linh tinh để phân tán sự chú ý của mình, để bản thân không ngã xuống vì quá đau, thế nhưng mỗi lần bước được vài bước anh lại quay lại nhìn Đổng Tri Vy, lần nào cũng thấy cô bình thản nằm đó như đang ngủ say.

Anh cười gượng, trong lòng khẽ nói.

Cũng chính vì cô mới khiến anh không buông được.

5

“Tri Vy, cô lại đây một chút”.

Cô gật đầu, hai người ngồi gần nhau hơn, anh nhìn kĩ cô một lần nữa với ánh mắt yếu ớt.

Anh thực sự sợ cô bị thương, nhưng may thay cô không sao cả.

Anh thở phào một lần nữa rồi nói: “Mưa tạnh rồi, chắc không còn lở đất nữa đâu, cô thử lên trên xem có xe cộ gì qua đây không”.

Là một thư ký chuyên nghiệp, mấy năm nay do thói quen nghề nghiệp nên Đổng Tri Vy phản ứng rất nhanh với mấy lời dặn dò của anh, cô gật đầu nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, mới quay người đi đã vội quay lại.

“Chúng ta cùng đi lên”.

“Không được, lái xe còn ở đây, tôi phải ở lại”.

“Vậy tôi cũng ở lại”.

“Cô ở lại đây thì làm được cái gì? Lên trên dốc mà đi, trong núi chắc chắn có nhà dân, cũng có đội công nhân làm đường, gặp được người là có thể nhờ giúp rồi”. Anh chậm rãi nói hết, sau đó hỏi cô: “Hiểu chứ?”.

Anh nói thế khiến Đổng Tri Vy không biết phải trả lời thế nào, cô cũng biết nếu Viên Cảnh Thụy còn giao nhiệm vụ cho cô một cách rõ ràng thế này có nghĩa là anh không có vấn đề gì đáng ngại, chí ít vết thương không nặng, nhưng sao cô vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó.

Cô không muốn đi, đặc biệt là sau khi khó khăn lắm mới tìm được anh.

“Cô còn không đi? Lái xe bị thương rất nặng, cần phải mau chóng cứu chữa”. Anh chau mày.

Cô suy nghĩ một lát nhưng vẫn không hề nhúc nhích: “Không, tôi không thể đi lên như thế này được, không biết phải đợi bao lâu mới gặp được người, cho dù có gặp được thì không chắc họ đã giúp đỡ. Lái xe cũng nói rồi, anh ấy do bạn anh cử tới, mất liên lạc lâu như thế chắc chắn bạn anh sẽ biết chúng ta đã xảy ra chuyện. Chiếc xe chúng ta ngồi có hệ thống định vị, cho dù có tắt máy cũng có thể tìm thấy được, tôi tin sẽ nhanh chóng có người tới cứu chúng ta thôi, tôi không đi, tôi ở đây với anh”.

Cô nói xong một hồi dài sau đó im lặng, anh cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Nhưng tiếp đó cô nghe thấy tiếng thở dài, tiếng thở rất nhẹ, anh hỏi cô: “Không sợ à?”.

Giọng anh rất dịu dàng, vừa rồi cô mới bình tĩnh nói một đoạn dài có đầu có cuối vậy mà bây giờ bỗng nhiên im bặt, tuy vậy tư thế vẫn rất kiên quyết, không hề có ý định nhượng bộ.

Thấy cô như vậy anh cũng không kiên trì nữa mà chậm rãi nói: “Vậy cô qua đây”.

Cô lại gần hơn, anh tiếp lời: “Bên phải”.

Cô không hiểu tại sao lại thế nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bên phải anh, cơ thể đột nhiên cảm thấy ấm áp, là anh mở vạt áo khoác ôm cô vào lòng.

Đổng Tri Vy giật mình. Nhưng cơ thể đã áp sát vào người anh, tay lại được anh nắm chặt, cô luôn nghĩ tay mình đã lạnh lắm rồi nhưng khi chạm vào tay anh cảm giác lạnh như băng khiến cô suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Tại sao tay anh lại lạnh thế này!

Cô bắt đầu hoảng, nhưng cơ thể bị anh ôm chặt, những ngón tay đang nắm tay cô khẽ cử động dường như muốn cô lại gần anh hơn chút nữa.

Từ trước tới giờ anh luôn là một người đàn ông kiên cường, mạnh mẽ, nhưng động tác dịu dàng thế này khiến trái tim cô như thắt lại.

Cô không nhúc nhích nữa mà dựa vào anh, chờ anh nói tiếp. Anh nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu xuống, anh cao hơn cô nhiều, khi ngồi cũng thế, lúc cúi xuống môi anh chạm vào trán cô, khi nói chuyện dường như từng câu từng chữ đều thấm vào cơ thể cô.

Anh nói: “Xin lỗi, Tri Vy, cô biết là tôi…”.

Cô không biết vì sao anh lại xin lỗi, cũng không biết mình biết gì nữa, nhưng cổ họng đau rát, trước mắt cũng bắt đầu nhòa đi, gương mặt ướt đẫm, cô dùng tay lau nhẹ mới biết hóa ra mình đang khóc.

Cô vẫn chưa kịp nói gì thì trên cao đột nhiên có tiếng động lạ vọng tới, ánh sáng chói lóa từ nhiều phía thi nhau chiếu tới, có tiếng người hét lên: “Thấy rồi, xe ở dưới kia, mau tới đây”. Cùng lúc có nhiều tiếng người vọng lại từ trên sườn dốc, không gian tĩnh lặng bị phá vỡ, bên tai vang lên đủ mọi âm thanh hỗn tạp.

Cô vô cùng vui sướng, tay nắm chặt tay Viên Cảnh Thụy: “Có người tới cứu chúng ta rồi, có người tới rồi”.

Trời đã tối hẳn, những chùm sáng vẫn chưa chiếu tới chỗ họ, anh khẽ “ừ” một tiếng rất nhẹ, anh dựa sát vào mặt cô, vai cô, giống như đang dựa vào cô mà ngủ.

Sau giây phút sung sướng cô lại bị nỗi sợ hãi vô hạn quấn lấy. Cô ôm chặt người đàn ông bên cạnh, miệng kêu lên âm thanh lớn nhất trong đời: “Mau tới đây, mau tới đây, chúng tôi ở đây”.

Có hai chiếc xe đi tới, công tác cấp cứu rất nhanh chóng và hiệu quả, trong chớp mắt đã có người từ trên cao tới chỗ Tri Vy, rất nhiều người nói chuyện với cô, còn có người muốn khênh cô đi, nỗi sợ hãi khiến giọng cô lạc đi, nhưng sống chết cũng không chịu buông tay ra.

Sau đó có người cúi xuống gỡ tay cô ra, rồi nói vào tai cô:

“Bỏ ra”.

Giọng nói ấy vô cùng lạnh lùng và mạnh mẽ, giống như có một tảng băng lạnh đập thẳng vào màng nhĩ cô, cô giật mình, ý thức lập tức trở nên rõ ràng.

Đang cúi người trước mặt cô là một người đàn ông tuấn tú, da rất trắng, mới nhìn có cảm giác hơi yếu ớt, nhưng đôi mày sắc lạnh, giọng nói vừa vang lên xung quanh liền lập tức im lặng.

Nhưng một giọng nói khác đã ngắt lời người đàn ông đó, là tiếng gọi tên anh ta.

“Doãn Phong”.

Là Viên Cảnh Thụy, anh đã mở mắt uể oải thốt lên hai tiếng, trên gương mặt còn nở nụ cười.

Người đàn ông được gọi tên liền chau mày, miệng nói: “Hóa ra cậu chưa chết”. Sau đó quay ra ngoài gọi to: “Mấy cậu đến đây ngắm cảnh à? Bác sĩ đâu, mang cáng lại đây”.

Mấy người xung quanh lập tức hành động, cáng được đưa đến, Trương Thành vẫn hôn mê chưa tỉnh, có một người ra dáng bác sĩ đến kiểm tra tình hình của lái xe xong liền mau chóng gọi người mang cáng tới khênh anh ấy lên, lúc đi qua còn nói với Doãn Phong: “Trương Thành bị thương ở đầu, bị sốc, vết thương phần cứng không sao”.

“Ở đây còn người”.

“Tôi biết”. Người đàn ông đó ngồi xuống đưa tay kiểm tra vết thương của Viên Cảnh Thụy, tất cả mọi ánh đèn đều tập trung hướng vào chỗ này, cả một vùng sáng rực như ban ngày.

Đổng Tri Vy nhìn Viên Cảnh Thụy giữa luồng sáng chói lóa, cô hít mạnh một hơi.

“Đưa cô ấy đi”. Ánh mắt Viên Cảnh Thụy khẽ nheo lại trước luồng sáng lóa mắt, tuy vậy anh vẫn không đưa tay lên che mà quay sang nói với Doãn Phong.

Doãn Phong quay sang nhìn Đổng Tri Vy lần nữa, lần này ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn, bác sĩ tiếp tục nói: “Tay trái gãy, xương sườn cũng có vấn đề, tình hình rất tệ, này anh, anh không biết lúc này mà còn cử động lung tung sẽ nghiêm trọng thế nào sao? Nếu xương sườn gãy chọc vào nội tạng thì cho dù là phổi, lá lách hay cái gì đi nữa đều có thể gây chảy máu trong ảnh hưởng tới tính mạng”. Nói xong bác sĩ còn quay sang nhìn Doãn Phong: “Bạn anh à? Sao mà chịu đựng giỏi thế, thế này mà còn không chết”.

Doãn Phong khẽ hừ một tiếng, nói: “Nghe thấy chưa?”.

Viên Cảnh Thụy ho nhẹ: “Lái xe là người của cậu, không kéo ra thì để cậu ấy chết trong xe chắc?”.

Doãn Phong cau mặt lại: “Vậy cô này thì sao? Người của cậu à?”. Vừa nói xong loáng cái có người tới trước mặt anh.

“Tôi là thư ký của anh Viên. Anh Doãn, ban nãy bác sĩ cũng nói rồi, tình hình của anh Viên rất nguy hiểm, có thể mong anh không nói chuyện với anh ấy được không, đưa người vào viện cấp cứu cần thiết hơn”.

Người lên tiếng là Đổng Tri Vy, người cô đang run rẩy, giọng cũng run, nhưng giọng điệu rất kiên định, không hề ngập ngừng, khiến người ta có cảm giác nếu Doãn Phong còn tiếp tục nói chuyện với Viên Cảnh Thụy thì có thể cô sẽ đẩy anh ra, buộc anh phải ra chỗ khác.

Mấy người đàn ông đều sững sờ, người đầu tiên bật cười là vị bác sĩ, “ha” một tiếng không biết là ngạc nhiên hay thấy thú vị nữa, kế đó là Viên Cảnh Thụy, nhưng chưa cười thành tiếng thì anh lại bắt đầu ho.

Mặt Doãn Phong sầm lại: “Bác sĩ nói tình hình của cậu rất nguy hiểm, không muốn chết thì đừng cười”.

Nói xong lại quay đầu lại: “Người đâu, mau tới đây giúp một tay”. Vừa dứt lời là đi luôn, không thèm nhìn Đổng Tri Vy một cái.

Có người mang cáng tới, bác sĩ đứng bên chỉ đạo, luôn miệng nhắc nhở: “Lúc khiêng anh ấy lên cẩn thận một chút, cẩn thận gẫy xương, đừng để đâm vào nội tạng”.

Đổng Tri Vy lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm không?”.

Bác sĩ gật đầu: “Có”.

Gương mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.

“Nếu không có ai đến cứu thì nguy hiểm đấy”. Vị bác sĩ nói nốt nửa câu còn lại rồi nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kì tích: “Cô cũng cùng ngã xuống đây? Tại sao cô không sao?”.

Viên Cảnh Thụy im lặng nãy giờ bây giờ mới ho một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Đổng Tri Vy, cô đang định nói gì thì đã có người tới kéo đi, không đợi cô từ chối họ đã khiêng cô lên. Từ bùn đất lạnh lẽo bên cạnh đống đá vỡ Đổng Tri Vy được đưa vào buồng xe ấm áp, cuối cùng được người ta đẩy lên một chiếc ghế da, xe rất rộng, Doãn Phong đã ngồi sẵn trong đó, thấy cô vào liền chau mày.

“Đưa cô ấy sang xe khác”.

“Không dám phiền anh, tôi không sao, tự đi được”. Thấy mấy người khiêng cô tới lại chuẩn bị động chân động tay, Đổng Tri Vy lập tức lên tiếng: “Tôi ngồi cùng giám đốc Viên”.

Đôi mày của Doãn Phong càng chau mạnh hơn, cô quay sang nhìn Doãn Phong, biết người đàn ông này không thích mình.

Không sao cả, cô cũng không muốn ngồi cùng anh ta.

Cái may trong cái rủi là, mặc dù xe của họ gặp phải đá lở nhưng chỗ xe bị lật là đoạn đầu bị sụt lở, xe tới cứu viện vẫn có thể quay đầu và rời khỏi đây, dù vậy tình hình đường xá nguy hiểm và khó khăn khiến đội xe mất rất nhiều thời gian mới đi tới đoạn đường an toàn.

Dần dần cũng qua đoạn đường núi nguy hiểm, đoàn xe đưa Đổng Tri Vy rời khỏi nơi khiến cô cảm giác như vừa trải qua cơn ác mộng. Doãn Phong gọi điện cho bác sĩ nói vài câu, hỏi người bị thương liệu có chịu được cho tới khi về bệnh viện ở Thành Đô không, bác sĩ nói có thể, đoàn xe rời khỏi thành phố J với tốc độ nhanh nhất, lúc tới bệnh viện trời cũng sắp sáng, Doãn Phong tiếp tục nói chuyện với xe sau, bác sĩ nói: “Đều tiêm thuốc an thần rồi, cả hai đều ngủ say, tình hình khá ổn định”.

Doãn Phong sững lại: “Tiêm hết rồi?”.

“Ừ, tôi cũng tiêm cho thư ký của anh ấy luôn, cô này nhát gan, không có Viên Cảnh Thụy thì như mắc bệnh tâm thần vậy, tôi không có kinh nghiệm đối phó với phụ nữ”.

Doãn Phong cười nhạt: “Cô ta nhát gan? Đừng đùa thế chứ, cô ta dám trợn mắt nhìn tôi, to gan gớm đấy”.

Vị bác sĩ bật cười, lúc kết thúc cuộc gọi còn nhẹ nhàng nói: “Cậu chẳng hiểu gì cả”.

Chú thích:

(9) Nguyên văn: Hoàn phì yến sấu: Hoàn tức Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn, Yến tức Triệu Phi Yến, có ý nói phụ nữ ai cũng có thế mạnh, điểm hấp dẫn của mình (ND).

Bình luận