Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bản Tình Ca Buồn

Chương 3: Kí ức bị lãng quên

Tác giả: Tạ Trang Trang

Chương 3: Kí ức bị lãng quên

Một Y Tùng Lạc luôn kiêu ngạo tại sao luôn có vẻ gì đó thật cô đơn mỗi khi ngồi bên cửa thoát hiểm? Tôi phải làm sao để cho anh hiểu được đây? Anh biết không, tôi đã rất cố gắng để nhớ lại, nhưng thật sự trong đầu tôi không có chút ấn tượng nào về hình ảnh của anh cả.

Thực sự không phải tôi cố tình làm vậy, xin hãy tha thứ cho trí nhớ ngu xuẩn của tôi!

“Y Tùng Lạc…”, sau một hồi đắn đo, tôi cũng lấy hết được dũng cảm để quay lại chỗ anh ta. Đầu dựa vào tường, Y Tùng Lạc ném cái nhìn hung hãn về phía tôi khiến cho tôi bỗng chốc cảm thấy mình như đang run rẩy vì sợ hãi, “tôi…tôi…nghĩ rằng anh đã nhận nhầm người rồi..”

Anh ta hung dữ trợn mắt nhìn tôi, sau đó rít lên: “cút!”

“Thật sự là anh đã nhận lầm người rồi, tôi hoàn toàn không phải là An Thanh Đằng mà anh từng quen biết!’, mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn quyết định phải nói cho rõ ràng.

‘Cút ngay!”, lần này anh ta phẫn nộ thực sự, cơn giận dữ trogn mắt anh ta như muốn thiêu rụi tôi, “Một An Thanh Đằng không nghe lời như cô, phải gặp mặt mỗi ngày một lần là đủ lắm rồi!”

Bộ dạng của anh ta khiến tôi sợ phát khiếp, vội vàng lui về phía sau, không may trượt chân ngã phịch xuống đất.

‘Cút mau!”

Tôi vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy váy của mình rồi vội vàng bỏ chạy.

Tại sao lại thành ra như vậy? Tôi chẳng qua là có ý tốt, không muốn giương mắt nhìn anh mãi ôm một kí ức đau buồn, mãi ngồi đó khóc lóc thảm thương…

Hãy tha thứ cho tôi, cho dù có cố gắng ra sao, ánh mắt da diết của anh vẫn chỉ như một lời độc thoại thê lương bên nấm mộ trống rỗng của thời thơ ấu của tôi.

Nó bị chôn vùi ở nơi đó, tôi biết đi đâu để tìm ra tấm bia khắc tên nó đây?

Trước đây tôi thực sự có quen biết Y Tùng Lạc sao? Tại sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy nhỉ? Kể từ khi lớn khôn đến nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ bao giờ mà.

“An Thanh Đằng, tôi nói cho cô biết, không có chuyện gì thì đừng có chạy đi lung tung!”, vừa đến chân cầu thang tầng ba, Hạ Thất Lăng ở đâu bỗng đứng sững trước mặt tôi. Ánh mắt đầy sự ác độc càng trở nên sắc nhọn bên cạnh những chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh, ánh mắt ấy như đang đâm sâu vào tâm hồn yếu đuối của tôi.

Phía má bên trái của Hạ Thất Lăng luôn bị mái tóc màu bạc che khuất, ánh mắt vô cùng sâu sắc, tôi chưa bao giờ có thể bước vào thế giới nội tâm của anh ta. Đó là một sư mệnh vô cùng gian khổ, e rằng tôi có dùng cả đời này cũng không thể nào hoàn thành được.

“Thiếu gia…”, tôi cắn chặt môi, mi mắt cụp xuống, nhìn xuống đôi giày vải trắng dưới chân đã rách nát. “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

Ánh mắt sắc lạnh của cậu ta quét ngang qua người tôi, chẳng cần tốn sức cũng có thể hủy diệt tôi bất cứ lúc nào. Tôi vốn đã rất nhỏ bé, lúc này lại càng giống như một làn khói mỏng manh, dù cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được thể xác của mình.

“Nói đi!”, từ miệng của Hạ Thất Lăng đột nhiên thốt ra âm thanh trầm lắng, thực sự khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

“Vâng….tôi trước đây đã từng quen biết Y Tùng Lạc sao? Anh ta thường xuyên nói những điều kì quái với tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào…”, tôi xoa xoa những ngón tay, không biết nên đặt chúng ở đâu nữa.

“Hừ, cô bớt mơ mộng hão huyền đi! Có biết Y Tùng Lạc là ai không? Anh ta chính là công tử đời thứ hai của tập đoàn tài chính Y thị đấy! Sản phẩm của các công ty con của tập đoàn đó đều được xuất khẩu sang Âu Mỹ. Cô nói xem, cô chỉ là một người giúp việc thấp hèn nhà họ Hạ, liệu có quan hệ gì với công tử tập đoàn tài chính xuyên quốc gia đây?”. Hạ Thất Lăng nhìn tôi bằng nửa con mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ “khinh bỉ”.

“Tôi…”

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà chạy linh tinh nữa! Tôi quay đầu lại mà không thấy cô đâu thì đừng trách tôi không khách khí!”

Hài, ngoài việc cười như mếu, tôi còn biết làm sao được nữa đây?

Đúng vậy, tôi chính là linh hồn sau lưng anh, là bóng ma sau lưng anh. Rời khỏi cái bóng sau lưng anh, tôi sẽ tan biến trong những ánh mắt lạ lùng. Cảnh vật bên ngoài có rực rỡ, tuyệt diệu đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không có quyền được chậm lại bước chân để chiêm ngưỡng.

Được thôi, tôi sẽ chuyên tâm làm bóng ma thuộc về anh, vĩnh viễn dật dờ sau lưng anh.

Một người ưa sạch sẽ bẩm sinh như anh, trước nay chưa từng chê bai tôi đã là may mắn lớn của tôi rồi, tôi còn có thể mong ước điều gì nữa chứ.

“Bây giờ cô lập tức về lớp cho tôi!”, nói xong Hạ Thất Lăng cho tay vào túi quần, quay người bỏ đi. Ánh sáng mặt trời dịu dàng buổi sáng len lỏi qua những khe hở ở lan can, chiếu rọi lên bộ đồng phục mới tinh của anh, phản chiếu lên tấm lưng thẳng kiêu ngạo của anh…thứ ánh sáng dịu dàng và chói lóa…Trong khi tôi vẫn còn chưa hết hoảng hốt thì bóng của Hạ Thất Lăng đã biến mất ở đầu hành lang rồi.

Tiếng khóc lóc bị giấu kín trong biển hoa

A.

Trong lớp học, tôi ngồi ngay sau lưng Hạ Thất Lăng.

Vì thế, không có lúc nào ngẩng đầu lên là không nhìn thấy mái tóc bạc lấp lánh của anh, mái tóc mềm mại như lớp lông vũ, chói mắt như ánh huỳnh quang nhưng lại vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng, khiến cho người khác đã trót nhìn vào là không sao rời mắt ra được. Dáng ngồi của anh ta rất kênh kiệu, lưng thẳng, đầu hơi nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, chẳng khác gì một đại lão gia đang ngồi ghế nghe giảng.

Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất khó xử, bởi vì thân hình cao lớn của anh ta đã che kín hết nửa cái bảng đen trước mặt tôi. Vì thế, mỗi lần nghỉ giải lao, lúc anh ta chạy ra ngoài nói chuyện yêu đương với người khác chính là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Cuối cùng thì bảng đen cũng thuộc về một mình tôi, tôi có thể thoải mái ghi chép rồi!

Tan học, Hạ Thất Lăng bảo tôi về nhà trước vì anh ta phải đi hẹn hò, hẹn hò với một cô gái xinh đẹp nào đó.

Anh ta nói xong, tôi lập tức gật đầu, đeo cặp lên vai và một mình đi trên con đường về nhà. Bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm quen với việc này. Anh ta thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thờ ơ không quan tâm…đây dường như đã trở thành một khế ước ngầm giữa hai chúng tôi, không cần bất cứ ai phải lên tiếng chỉ bảo.

Hạ Thất Lăng thích nhất là phá hoại tình cảm của người khác. Cứ nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào thân mật với bạn trai của mình là y như rằng anh ta tìm mọi cách chen chân vào, cướp đi người thương của người ta.

Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến Bối Nhi, món quà mà tôi đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để tặng cho anh ta.

Cảnh vật trong nhà họ Hạ vẫn đẹp đẽ như vậy. Sau một ngày được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cây cối, hoa cỏ trong vườn như xanh tươi hơn, khắp nơi cảnh vật đều đang tràn đầy nhựa sống.

Đi qua con đường rợp bóng cây, trước mắt trải dài là một biển hoa màu tím biếc. Trong gia đình họ Hạ này có ai yêu thích loài hoa tử la lan này đến vậy nhỉ? Là phu nhân, lão phu nhân hay là Hạ Thất Lăng? Cũng không biết nữa! Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ thấy người ta trồng toàn hoa tử la lan ở đây mà thôi.

Tháng năm, hoa tử la lan nở rộ, mùi thơm nhè nhẹ quyện vào không khí, phảng phất trong khu vườn. Cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về đến đây là tôi lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Tuy nhiên, biển hoa tử la lan tươi đẹp này lại khiến cho tôi rơi vào cảm giác lo sợ vô cùng tận.

Suốt mười bảy năm nay, mỗi năm vào nửa đêm một ngày nào đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy vọng lại từ khu vườn hoa ngoài cửa sổ.

Tiếng khóc ai oán như tiếng kêu của một con chim oanh bị gãy cánh, khiến cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, chẳng khác gì đang chìm trong một con ác mộng, một cơn ác mộng chưa bao giờ từng thôi xuất hiện trong cuộc đời tôi. Thế nhưng, khi tôi hỏi người trong nhà họ Hạ về chuyện này, ai nấy đều nói rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nếu như tôi lại nhắc thêm lần nữa, thể nào họ cũng nói tôi bị mắc bệnh ảo tưởng.

Nói thực lòng, tôi cũng rất mong đó chỉ là bệnh ảo tưởng. Nhưng mỗi lần vào lúc nửa đêm, những dây thần kinh đang bị kéo căng như dây đàn của tôi luôn mách bảo tôi rằng đó không phải là sự thật! Tiếng khóc tuyệt vọng và ai oán ấy vô cùng chân thực, vang vọng giữa biển hoa mênh mông. Tôi còn nhớ rất rõ đó là vào ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm.

Ngày mùng 7 tháng 7 vĩnh viễn.

Biển hoa mênh mông yên ắng bên ngoài cửa sổ rốt cuộc chôn vùi sự si tình hay đang tố cáo sự vô tình của một ai đó? Có lẽ sự oán hận ấy rất nặng nề, thế nên nó mới vang vọng suốt mười mấy năm nay.

Năm nay, liệu tiếng khóc ai oán ấy có còn tìm đến? Lần này nhất định tôi sẽ không còn ngốc nghếch sợ hãi trốn trong chăn mà run rẩy nữa.

Bởi vì, tôi đã trưởng thành, tôi sẽ bắt đầu mở ra bức màn bí ẩn của căn nhà lớn này! Bởi vì mẹ đã không còn ở bên tôi nữa, cho dù là chuyện gì cũng chỉ có một mình tôi đối mặt. Năm nay, cho dù có sợ hãi đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ dũng cảm bước vào vườn hoa dưới ban công đó, cũng cảm đi tìm tiếng khóc thê lương bị người đời lãng quên kia.

“Cọt kẹt…cọt kẹt…”, chiếc xích đu đu đưa trong khoảng sân trước nhà, là Bối Nhi, cô bé đang chơi xích đu! Lúc này, thím Lan không có ở đó, cô bé đang ngồi trên xích đu chơi một mình, yên lặng ngồi trên xích đu, dường như trên tấm lưng bé nhỏ kia lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh thiên thần và bay vút khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi đứng trên bậc thềm đá cách cái xích đu không xa, âm thầm ngắm nhìn mọi thứ trước mắt.

“A chị Đằng về rồi!”, Bối Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, cô bé mừng rỡ ra mắt, nhảy tót xuống khỏi xích đu rồi chạy ào về phía tôi.

“Vâng, chào Bối Nhi tiểu thư!”, tôi cúi đầu chào cô bé rồi xách cặp sách lên, đi vào trong nhà.

“Chị Đằng ơi…”, tôi vừa mới nhấc bước liền phát hiện ra tay của Bối Nhi đã nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của mình. Tôi liền quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của cô bé. Cô bé rụt cổ vào trong chiếc áo khoác nhung màu hồng phấn, nhìn tôi một cách vô tội. Bộ dạng của Bối Nhi thật đáng yêu! Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ là một người giúp việc của nhà họ Hạ, một người giúp việc thấp hèn, một người sống thoi thóp suốt bao năm nay chỉ bởi vì cố gắng giành lấy cho mình một chỗ đứng trong đời.

“Có chuyện gì vậy, Bối Nhi tiểu thư? Tôi còn có rất nhiều việc phải làm nữa!”, tôi nói bằng giọng lạnh lùng rồi quay người định bỏ đi.

“Chị Đằng, đừng đi mà!”, lại một lần nữa cô bé nắm chắc lấy vạt áo của tôi, không, lần này còn nắm chặt hơn.

“Tiểu thư chơi một mình đi, tôi còn rất nhiều việc, rất nhiều việc phải làm đấy!”. Mặc dù vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhưng ánh mắt của tôi đã hướng ra tận bể phun nước phía xa kia và chìm sâu vào sự trống vắng.

Đôi mắt đen nháy ấy lại lần nữa xuất hiện, đôi mắt đã soi mói tôi suốt mười bảy năm nay lại xuất hiện.

B.

“Chị Đằng ơi, cho chị cái này này!”, Bối Nhi một tay tóm lấy áo tôi, một tay lôi từ trong túi ra một cái thạch vị dâu màu hồng phấn đưa cho tôi. Cô bé còn nhón chân lên, giơ cao cái thạch lên như là để tôi có thể lấy một cách dễ dàng hơn.

Cô nhóc này rất thích ăn thạch hoa quả, ngày nào cũng ôm cả đống thạch ngồi ăn một mình trong phòng khách. Mỗi lần Hạ Thất Lăng chìa tay xin, cô bé đều nhanh tay nhét nốt cái thạch cuối cùng vào miệng, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Hạ Thất Lăng.

Thế nhưng bây giờ cô bé lại nỗ lực để dành cho tôi một cái. Chỉ đáng tiếc là tôi không thích mấy thứ đồ ăn mềm mềm này. Trong trí nhớ của tôi chỉ có hai màu đen trắng, làm gì có thứ màu sắc sặc sỡ của những viên thạch này?

Tất cả những màu sắc khác đều là thừa thãi.

“Tôi không thích mấy thứ này, cô để lại mà ăn!”, nói xong, tôi gỡ tay cô bé ra khỏi áo, quay phắt người lại, đi vào căn nhà sang trọng của nhà họ Hạ.

Thật đáng ghét, đôi mắt ấy lại xuất hiện rồi, hình như nó đang âm thầm ẩn hiện ở đằng sau một bục cửa sổ hình tròn nào đó.

“Chị Đằng…”, cô bé thật là cứng đầu, tôi vừa mới bước được một bước, cô bé đã chạy theo bám lấy tôi. “Chị Đằng ơi, chị chê bẩn phải không? Vậy em lau giúp chị nhé!”, nói xong, cô bé liền lấy vạt áo nhung của mình, cố sức lau cái thạch trên tay. Đất bẩn trên cái thạch đã làm vấy bẩn lên áo của Bối Nhi…

“Không thích là không thích, có lau cũng vô ích thôi!”, thực lòng không chịu nổi nữa, tôi đành đẩy cô bé ngã nhào ra đất, sau đó hung dữ gào lên.

“An Thanh Đằng, cô làm sao thế hả?”, đột nhiên một tiếng quát rất lớn vang lên trước mặt tôi, tiếng quát vô cùng lạnh lùng, lạnh tựa như nước suối mùa đông vậy.

“Hu…hu…chị Đằng đừng chê mà…em có thể lau sạch nó cho chị mà!”, Bối Nhi nước mắt chan hòa nhưng vẫn cố gắng lau sạch cái thạch trong tay.

“Bối Nhi đừng khóc nữa, để anh Lăng xem nào!”, Hạ Thất Lăng quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, kiểm tra thấy không bị thương liền phủi bụi đất trên quần áo cho cô bé.

‘Bối Nhi ngã có đau không?”, nghe thấy tiếng khóc, thím Lan ở trong nhà chạy ra. “Không sao, Bối Nhi, chúng ta vào nhà đi! Vứt cái này đi!”, Hạ Thất Lăng ném cái thạch mà Bối Nhi đã lau mãi từ nãy đến giờ ra xa, nó lăn, lăn ra rất xa để cuối cùng nằm gọn dưới chân một người.

Khi ông ấy nhấc chân lên thì cái thạch đã nát bét rồi.

Là ông ấy, chú Minh, người giúp việc riêng của lão phu nhân. Người đàn ông lớn tuổi lưng còng ấy đã vô ý dẫm nát cái thạch mà Bối Nhi đã cố công lau sạch.

“Hu…anh Lăng ơi, đó là cái Thạch em để dành cho chị Đằng mà, nó bị chú Minh dẫm nát hết rồi! Hu…u…”

“Bối Nhi, cái đó không quan trọng, không cần phải lấy lòng người khác, chỉ cần anh Lăng thương em là đủ rồi! Những người khác đều là thừa thãi!”, nói xong, Hạ Thất Lăng ôm Bối Nhi đi qua bậc thềm đá vào nhà.

Nước mắt, nước mũi tèm lem, cô bé dang rộng hai tay, vùi đầu vào cổ Hạ Thất Lăng mà khóc.

“Thanh Đằng, nếu như con thật lòng yêu thương Bối Nhi thì vĩnh viễn đừng bao giờ tiếp cận cô bé…hãy cẩn thận đôi mắt tà ác ấy, chúng luôn nhìn chằm chằm vào người nhà họ An ta đấy!” , đó là lời của mẹ dặn dò tôi lúc đang hấp hối.

Đôi mắt soi mói sau lưng tôi suốt 17 năm qua, thế nhưng tôi vẫn không biết được đôi mắt ấy thuộc về ai?

Là thím Lan hay là chú Minh lưng còng?…Cũng không biết nữa.

Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Sao mẹ không nói nốt cho con biết?

“Thanh Đằng, sao vừa nãy cô có thể đối xử với Bối Nhi như vậy? Cô bé là người thân nhất của cô cơ mà!”, thím Lan phẫn nộ nhìn tôi rồi sau đó lắc đầu bỏ đi cùng chú Minh.

Chỉ còn lại mình tôi đứng đó, cúi đầu bần thần.

Không sai, Bối Nhi chính là báu vật quý nhất của tôi, là tâm huyết cả tuổi thanh xuân của tôi.

Chương 3: Kí ức bị lãng quên

Một Y Tùng Lạc luôn kiêu ngạo tại sao luôn có vẻ gì đó thật cô đơn mỗi khi ngồi bên cửa thoát hiểm? Tôi phải làm sao để cho anh hiểu được đây? Anh biết không, tôi đã rất cố gắng để nhớ lại, nhưng thật sự trong đầu tôi không có chút ấn tượng nào về hình ảnh của anh cả.

Thực sự không phải tôi cố tình làm vậy, xin hãy tha thứ cho trí nhớ ngu xuẩn của tôi!

“Y Tùng Lạc…”, sau một hồi đắn đo, tôi cũng lấy hết được dũng cảm để quay lại chỗ anh ta. Đầu dựa vào tường, Y Tùng Lạc ném cái nhìn hung hãn về phía tôi khiến cho tôi bỗng chốc cảm thấy mình như đang run rẩy vì sợ hãi, “tôi…tôi…nghĩ rằng anh đã nhận nhầm người rồi..”

Anh ta hung dữ trợn mắt nhìn tôi, sau đó rít lên: “cút!”

“Thật sự là anh đã nhận lầm người rồi, tôi hoàn toàn không phải là An Thanh Đằng mà anh từng quen biết!’, mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn quyết định phải nói cho rõ ràng.

‘Cút ngay!”, lần này anh ta phẫn nộ thực sự, cơn giận dữ trogn mắt anh ta như muốn thiêu rụi tôi, “Một An Thanh Đằng không nghe lời như cô, phải gặp mặt mỗi ngày một lần là đủ lắm rồi!”

Bộ dạng của anh ta khiến tôi sợ phát khiếp, vội vàng lui về phía sau, không may trượt chân ngã phịch xuống đất.

‘Cút mau!”

Tôi vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy váy của mình rồi vội vàng bỏ chạy.

Tại sao lại thành ra như vậy? Tôi chẳng qua là có ý tốt, không muốn giương mắt nhìn anh mãi ôm một kí ức đau buồn, mãi ngồi đó khóc lóc thảm thương…

Hãy tha thứ cho tôi, cho dù có cố gắng ra sao, ánh mắt da diết của anh vẫn chỉ như một lời độc thoại thê lương bên nấm mộ trống rỗng của thời thơ ấu của tôi.

Nó bị chôn vùi ở nơi đó, tôi biết đi đâu để tìm ra tấm bia khắc tên nó đây?

Trước đây tôi thực sự có quen biết Y Tùng Lạc sao? Tại sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy nhỉ? Kể từ khi lớn khôn đến nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ bao giờ mà.

“An Thanh Đằng, tôi nói cho cô biết, không có chuyện gì thì đừng có chạy đi lung tung!”, vừa đến chân cầu thang tầng ba, Hạ Thất Lăng ở đâu bỗng đứng sững trước mặt tôi. Ánh mắt đầy sự ác độc càng trở nên sắc nhọn bên cạnh những chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh, ánh mắt ấy như đang đâm sâu vào tâm hồn yếu đuối của tôi.

Phía má bên trái của Hạ Thất Lăng luôn bị mái tóc màu bạc che khuất, ánh mắt vô cùng sâu sắc, tôi chưa bao giờ có thể bước vào thế giới nội tâm của anh ta. Đó là một sư mệnh vô cùng gian khổ, e rằng tôi có dùng cả đời này cũng không thể nào hoàn thành được.

“Thiếu gia…”, tôi cắn chặt môi, mi mắt cụp xuống, nhìn xuống đôi giày vải trắng dưới chân đã rách nát. “Tôi có thể hỏi một câu được không?”

Ánh mắt sắc lạnh của cậu ta quét ngang qua người tôi, chẳng cần tốn sức cũng có thể hủy diệt tôi bất cứ lúc nào. Tôi vốn đã rất nhỏ bé, lúc này lại càng giống như một làn khói mỏng manh, dù cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được thể xác của mình.

“Nói đi!”, từ miệng của Hạ Thất Lăng đột nhiên thốt ra âm thanh trầm lắng, thực sự khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

“Vâng….tôi trước đây đã từng quen biết Y Tùng Lạc sao? Anh ta thường xuyên nói những điều kì quái với tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào…”, tôi xoa xoa những ngón tay, không biết nên đặt chúng ở đâu nữa.

“Hừ, cô bớt mơ mộng hão huyền đi! Có biết Y Tùng Lạc là ai không? Anh ta chính là công tử đời thứ hai của tập đoàn tài chính Y thị đấy! Sản phẩm của các công ty con của tập đoàn đó đều được xuất khẩu sang Âu Mỹ. Cô nói xem, cô chỉ là một người giúp việc thấp hèn nhà họ Hạ, liệu có quan hệ gì với công tử tập đoàn tài chính xuyên quốc gia đây?”. Hạ Thất Lăng nhìn tôi bằng nửa con mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ “khinh bỉ”.

“Tôi…”

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà chạy linh tinh nữa! Tôi quay đầu lại mà không thấy cô đâu thì đừng trách tôi không khách khí!”

Hài, ngoài việc cười như mếu, tôi còn biết làm sao được nữa đây?

Đúng vậy, tôi chính là linh hồn sau lưng anh, là bóng ma sau lưng anh. Rời khỏi cái bóng sau lưng anh, tôi sẽ tan biến trong những ánh mắt lạ lùng. Cảnh vật bên ngoài có rực rỡ, tuyệt diệu đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không có quyền được chậm lại bước chân để chiêm ngưỡng.

Được thôi, tôi sẽ chuyên tâm làm bóng ma thuộc về anh, vĩnh viễn dật dờ sau lưng anh.

Một người ưa sạch sẽ bẩm sinh như anh, trước nay chưa từng chê bai tôi đã là may mắn lớn của tôi rồi, tôi còn có thể mong ước điều gì nữa chứ.

“Bây giờ cô lập tức về lớp cho tôi!”, nói xong Hạ Thất Lăng cho tay vào túi quần, quay người bỏ đi. Ánh sáng mặt trời dịu dàng buổi sáng len lỏi qua những khe hở ở lan can, chiếu rọi lên bộ đồng phục mới tinh của anh, phản chiếu lên tấm lưng thẳng kiêu ngạo của anh…thứ ánh sáng dịu dàng và chói lóa…Trong khi tôi vẫn còn chưa hết hoảng hốt thì bóng của Hạ Thất Lăng đã biến mất ở đầu hành lang rồi.

Tiếng khóc lóc bị giấu kín trong biển hoa

A.

Trong lớp học, tôi ngồi ngay sau lưng Hạ Thất Lăng.

Vì thế, không có lúc nào ngẩng đầu lên là không nhìn thấy mái tóc bạc lấp lánh của anh, mái tóc mềm mại như lớp lông vũ, chói mắt như ánh huỳnh quang nhưng lại vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng, khiến cho người khác đã trót nhìn vào là không sao rời mắt ra được. Dáng ngồi của anh ta rất kênh kiệu, lưng thẳng, đầu hơi nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, chẳng khác gì một đại lão gia đang ngồi ghế nghe giảng.

Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất khó xử, bởi vì thân hình cao lớn của anh ta đã che kín hết nửa cái bảng đen trước mặt tôi. Vì thế, mỗi lần nghỉ giải lao, lúc anh ta chạy ra ngoài nói chuyện yêu đương với người khác chính là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Cuối cùng thì bảng đen cũng thuộc về một mình tôi, tôi có thể thoải mái ghi chép rồi!

Tan học, Hạ Thất Lăng bảo tôi về nhà trước vì anh ta phải đi hẹn hò, hẹn hò với một cô gái xinh đẹp nào đó.

Anh ta nói xong, tôi lập tức gật đầu, đeo cặp lên vai và một mình đi trên con đường về nhà. Bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm quen với việc này. Anh ta thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thờ ơ không quan tâm…đây dường như đã trở thành một khế ước ngầm giữa hai chúng tôi, không cần bất cứ ai phải lên tiếng chỉ bảo.

Hạ Thất Lăng thích nhất là phá hoại tình cảm của người khác. Cứ nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào thân mật với bạn trai của mình là y như rằng anh ta tìm mọi cách chen chân vào, cướp đi người thương của người ta.

Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến Bối Nhi, món quà mà tôi đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để tặng cho anh ta.

Cảnh vật trong nhà họ Hạ vẫn đẹp đẽ như vậy. Sau một ngày được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cây cối, hoa cỏ trong vườn như xanh tươi hơn, khắp nơi cảnh vật đều đang tràn đầy nhựa sống.

Đi qua con đường rợp bóng cây, trước mắt trải dài là một biển hoa màu tím biếc. Trong gia đình họ Hạ này có ai yêu thích loài hoa tử la lan này đến vậy nhỉ? Là phu nhân, lão phu nhân hay là Hạ Thất Lăng? Cũng không biết nữa! Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ thấy người ta trồng toàn hoa tử la lan ở đây mà thôi.

Tháng năm, hoa tử la lan nở rộ, mùi thơm nhè nhẹ quyện vào không khí, phảng phất trong khu vườn. Cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về đến đây là tôi lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Tuy nhiên, biển hoa tử la lan tươi đẹp này lại khiến cho tôi rơi vào cảm giác lo sợ vô cùng tận.

Suốt mười bảy năm nay, mỗi năm vào nửa đêm một ngày nào đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy vọng lại từ khu vườn hoa ngoài cửa sổ.

Tiếng khóc ai oán như tiếng kêu của một con chim oanh bị gãy cánh, khiến cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, chẳng khác gì đang chìm trong một con ác mộng, một cơn ác mộng chưa bao giờ từng thôi xuất hiện trong cuộc đời tôi. Thế nhưng, khi tôi hỏi người trong nhà họ Hạ về chuyện này, ai nấy đều nói rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nếu như tôi lại nhắc thêm lần nữa, thể nào họ cũng nói tôi bị mắc bệnh ảo tưởng.

Nói thực lòng, tôi cũng rất mong đó chỉ là bệnh ảo tưởng. Nhưng mỗi lần vào lúc nửa đêm, những dây thần kinh đang bị kéo căng như dây đàn của tôi luôn mách bảo tôi rằng đó không phải là sự thật! Tiếng khóc tuyệt vọng và ai oán ấy vô cùng chân thực, vang vọng giữa biển hoa mênh mông. Tôi còn nhớ rất rõ đó là vào ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm.

Ngày mùng 7 tháng 7 vĩnh viễn.

Biển hoa mênh mông yên ắng bên ngoài cửa sổ rốt cuộc chôn vùi sự si tình hay đang tố cáo sự vô tình của một ai đó? Có lẽ sự oán hận ấy rất nặng nề, thế nên nó mới vang vọng suốt mười mấy năm nay.

Năm nay, liệu tiếng khóc ai oán ấy có còn tìm đến? Lần này nhất định tôi sẽ không còn ngốc nghếch sợ hãi trốn trong chăn mà run rẩy nữa.

Bởi vì, tôi đã trưởng thành, tôi sẽ bắt đầu mở ra bức màn bí ẩn của căn nhà lớn này! Bởi vì mẹ đã không còn ở bên tôi nữa, cho dù là chuyện gì cũng chỉ có một mình tôi đối mặt. Năm nay, cho dù có sợ hãi đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ dũng cảm bước vào vườn hoa dưới ban công đó, cũng cảm đi tìm tiếng khóc thê lương bị người đời lãng quên kia.

“Cọt kẹt…cọt kẹt…”, chiếc xích đu đu đưa trong khoảng sân trước nhà, là Bối Nhi, cô bé đang chơi xích đu! Lúc này, thím Lan không có ở đó, cô bé đang ngồi trên xích đu chơi một mình, yên lặng ngồi trên xích đu, dường như trên tấm lưng bé nhỏ kia lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh thiên thần và bay vút khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi đứng trên bậc thềm đá cách cái xích đu không xa, âm thầm ngắm nhìn mọi thứ trước mắt.

“A chị Đằng về rồi!”, Bối Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, cô bé mừng rỡ ra mắt, nhảy tót xuống khỏi xích đu rồi chạy ào về phía tôi.

“Vâng, chào Bối Nhi tiểu thư!”, tôi cúi đầu chào cô bé rồi xách cặp sách lên, đi vào trong nhà.

“Chị Đằng ơi…”, tôi vừa mới nhấc bước liền phát hiện ra tay của Bối Nhi đã nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của mình. Tôi liền quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của cô bé. Cô bé rụt cổ vào trong chiếc áo khoác nhung màu hồng phấn, nhìn tôi một cách vô tội. Bộ dạng của Bối Nhi thật đáng yêu! Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ là một người giúp việc của nhà họ Hạ, một người giúp việc thấp hèn, một người sống thoi thóp suốt bao năm nay chỉ bởi vì cố gắng giành lấy cho mình một chỗ đứng trong đời.

“Có chuyện gì vậy, Bối Nhi tiểu thư? Tôi còn có rất nhiều việc phải làm nữa!”, tôi nói bằng giọng lạnh lùng rồi quay người định bỏ đi.

“Chị Đằng, đừng đi mà!”, lại một lần nữa cô bé nắm chắc lấy vạt áo của tôi, không, lần này còn nắm chặt hơn.

“Tiểu thư chơi một mình đi, tôi còn rất nhiều việc, rất nhiều việc phải làm đấy!”. Mặc dù vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhưng ánh mắt của tôi đã hướng ra tận bể phun nước phía xa kia và chìm sâu vào sự trống vắng.

Đôi mắt đen nháy ấy lại lần nữa xuất hiện, đôi mắt đã soi mói tôi suốt mười bảy năm nay lại xuất hiện.

B.

“Chị Đằng ơi, cho chị cái này này!”, Bối Nhi một tay tóm lấy áo tôi, một tay lôi từ trong túi ra một cái thạch vị dâu màu hồng phấn đưa cho tôi. Cô bé còn nhón chân lên, giơ cao cái thạch lên như là để tôi có thể lấy một cách dễ dàng hơn.

Cô nhóc này rất thích ăn thạch hoa quả, ngày nào cũng ôm cả đống thạch ngồi ăn một mình trong phòng khách. Mỗi lần Hạ Thất Lăng chìa tay xin, cô bé đều nhanh tay nhét nốt cái thạch cuối cùng vào miệng, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Hạ Thất Lăng.

Thế nhưng bây giờ cô bé lại nỗ lực để dành cho tôi một cái. Chỉ đáng tiếc là tôi không thích mấy thứ đồ ăn mềm mềm này. Trong trí nhớ của tôi chỉ có hai màu đen trắng, làm gì có thứ màu sắc sặc sỡ của những viên thạch này?

Tất cả những màu sắc khác đều là thừa thãi.

“Tôi không thích mấy thứ này, cô để lại mà ăn!”, nói xong, tôi gỡ tay cô bé ra khỏi áo, quay phắt người lại, đi vào căn nhà sang trọng của nhà họ Hạ.

Thật đáng ghét, đôi mắt ấy lại xuất hiện rồi, hình như nó đang âm thầm ẩn hiện ở đằng sau một bục cửa sổ hình tròn nào đó.

“Chị Đằng…”, cô bé thật là cứng đầu, tôi vừa mới bước được một bước, cô bé đã chạy theo bám lấy tôi. “Chị Đằng ơi, chị chê bẩn phải không? Vậy em lau giúp chị nhé!”, nói xong, cô bé liền lấy vạt áo nhung của mình, cố sức lau cái thạch trên tay. Đất bẩn trên cái thạch đã làm vấy bẩn lên áo của Bối Nhi…

“Không thích là không thích, có lau cũng vô ích thôi!”, thực lòng không chịu nổi nữa, tôi đành đẩy cô bé ngã nhào ra đất, sau đó hung dữ gào lên.

“An Thanh Đằng, cô làm sao thế hả?”, đột nhiên một tiếng quát rất lớn vang lên trước mặt tôi, tiếng quát vô cùng lạnh lùng, lạnh tựa như nước suối mùa đông vậy.

“Hu…hu…chị Đằng đừng chê mà…em có thể lau sạch nó cho chị mà!”, Bối Nhi nước mắt chan hòa nhưng vẫn cố gắng lau sạch cái thạch trong tay.

“Bối Nhi đừng khóc nữa, để anh Lăng xem nào!”, Hạ Thất Lăng quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, kiểm tra thấy không bị thương liền phủi bụi đất trên quần áo cho cô bé.

‘Bối Nhi ngã có đau không?”, nghe thấy tiếng khóc, thím Lan ở trong nhà chạy ra. “Không sao, Bối Nhi, chúng ta vào nhà đi! Vứt cái này đi!”, Hạ Thất Lăng ném cái thạch mà Bối Nhi đã lau mãi từ nãy đến giờ ra xa, nó lăn, lăn ra rất xa để cuối cùng nằm gọn dưới chân một người.

Khi ông ấy nhấc chân lên thì cái thạch đã nát bét rồi.

Là ông ấy, chú Minh, người giúp việc riêng của lão phu nhân. Người đàn ông lớn tuổi lưng còng ấy đã vô ý dẫm nát cái thạch mà Bối Nhi đã cố công lau sạch.

“Hu…anh Lăng ơi, đó là cái Thạch em để dành cho chị Đằng mà, nó bị chú Minh dẫm nát hết rồi! Hu…u…”

“Bối Nhi, cái đó không quan trọng, không cần phải lấy lòng người khác, chỉ cần anh Lăng thương em là đủ rồi! Những người khác đều là thừa thãi!”, nói xong, Hạ Thất Lăng ôm Bối Nhi đi qua bậc thềm đá vào nhà.

Nước mắt, nước mũi tèm lem, cô bé dang rộng hai tay, vùi đầu vào cổ Hạ Thất Lăng mà khóc.

“Thanh Đằng, nếu như con thật lòng yêu thương Bối Nhi thì vĩnh viễn đừng bao giờ tiếp cận cô bé…hãy cẩn thận đôi mắt tà ác ấy, chúng luôn nhìn chằm chằm vào người nhà họ An ta đấy!” , đó là lời của mẹ dặn dò tôi lúc đang hấp hối.

Đôi mắt soi mói sau lưng tôi suốt 17 năm qua, thế nhưng tôi vẫn không biết được đôi mắt ấy thuộc về ai?

Là thím Lan hay là chú Minh lưng còng?…Cũng không biết nữa.

Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Sao mẹ không nói nốt cho con biết?

“Thanh Đằng, sao vừa nãy cô có thể đối xử với Bối Nhi như vậy? Cô bé là người thân nhất của cô cơ mà!”, thím Lan phẫn nộ nhìn tôi rồi sau đó lắc đầu bỏ đi cùng chú Minh.

Chỉ còn lại mình tôi đứng đó, cúi đầu bần thần.

Không sai, Bối Nhi chính là báu vật quý nhất của tôi, là tâm huyết cả tuổi thanh xuân của tôi.

Bình luận
720
× sticky