Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Trai, Em Gái

Chương 17: Tháng Sáu

Tác giả: Tào Đình

Một hôm, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ve sầu, mà tiếng kêu mỗi lúc một thêm gay gắt, liên túc không dứt. Nhìn lịch, thì ra đã là tháng Bảy.

Nghĩ là, nếu nói tháng Sáu có chuyện gì quan trọng thì chỉ có sự thay đổi của Hồ Khả là đáng nói nhất. Hồ Khả đã trở thành phụ nữ. Hồ Khả sau khi trở thành phụ nữ càng kiêu ngạo, đó là điều làm tôi phiền lòng.

Ngày 1 tháng Sáu, tôi gửi lời chúc mừng đến Hồ Khả. Trong tin nhắn trả lởi, nàng mắng tôi một trận, cuối cùng chen một câu: “Không thèm chơi với anh nữa, đồ chết tiệt” nhưng trưa nào cũng xếp hàng ngay sau lưng tôi để mua cơm, như không có chuyện gì xảy ra, cứ nhìn thấy tôi là chạy chân sáo đến bên, khoác tay tôi, ríu rít: “Dương Dương!”.

Hồ Khả thích gọi tôi là Dương Dương, nghe na ná như là “điên điên”. Đương nhiên tôi phản đối cách gọi đó.

Hồ Khả không đoái hoài đến sự phản đối của tôi. Nàng nói chỉ cần anh hiểu nghĩa của nó là được, người khác nói sao không cần quan tâm, rồi đưa ra một câu, có vẻ rất triết lý: “Việc mình mình làm, thiên hạ vô cùng, biết đâu mà theo”.

Tôi nghĩ thầm, nói thì đơn giản, bị người ta gọi là đồ điên, mà vẫn phải tươi cười, đâu có dễ.

Những ngày cuối cùng của tháng Sáu sắp trôi qua, những người bận rộn có thể mệt đến chết, ví như tôi. Hằng ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo vì các loại bài thi, xét cho cùng, cũng chỉ vì tương lai. Khi ở bên Hồ Khả lại càng thấy áp lực, bởi vì câu mà Hồ Khả thích nhất là: “Khi nào chúng ta cưới? Tốt nghiệp xong cưới ngay có được không?”. Không đợi tôi trả lời, một mình nàng hoạch định tương lai cho hau đứa; đột nhiên tôi nhận ra phụ nữ thật đáng sợ, họ thích những giấc mơ hoàn mỹ, đầu óc họ không bao giờ suy nghĩ một cách rõ ràng, thực tế được. Vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, Hồ Khả nhàn rỗi đến mức buổi chiều ra sân vận động ngồi ngắm đàn kiến chuyển nhà; sao lại có thể như thế được nhỉ? Thế giới của Hồ Khả luôn đơn giản, đơn giản đến mức không thể tưởng tượng. Tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, vì vậy nàng cho rằng nhất định chúng tôi phải làm đám cưới. Nàng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ có thể rời bỏ nàng.

“Không thể. Chúng mình nhất định phải cưới”. Nàng khẳng định một cách bướng bỉnh.

“Anh muốn nói, nếu…ví dụ, nếu chúng ta gặp chuyện gì đó không thể…”.

“Không có nếu, không có nếu gì hết!”. Hồ Khả lắc đầu quầy quậy, sau đó nhìn tôi chăm chắm, tung ra vũ khí cuối cùng của nàng: “Nếu anh bỏ em, hãy trả lại sự trinh trắng cho em…”.

Những lúc như vậy tôi đâu dám mở miệng, đó là tử huyệt của tôi.

Hồ Khả đã trao cho tôi cái quý giá nhất của đời con gái. Nàng cảm thấy chuyện đó vinh quang và hệ trọng đến mức cần lập bia kỷ niệm. Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy giọt hồng trinh nữ của mình trên tấm ga trải giường, nàng bật khóc. Lúc đó tôi sợ quá, cuống cuồng hỏi: “Vẫn còn đau sao?”.

“Làm thế nào bây giờ?”. Nàng vẫn khóc, không thèm để ý đến tôi.

“Cái gì? Làm thế nào? Em vẫn đau hả?”. Tôi lo lắng hỏi.

Nàng đẩy tôi ra, nhìn vào mắt tôi, nói bằng giọng quả quyết chưa từng có: “Chúng mình nhất định phải cưới nhau!”.

“Cưới? Nhưng nếu…”

“Không có nếu gì hết! Nếu không anh trả lại sự trinh trắng cho tôi!”.

Làm sao trả được đây? Đương nhiên là không thể trả. Toàn bộ máu trong người tôi làm sao sánh được giọt máu hồng đó. Tôi không biết nói gì, thầm mắng mình ngốc thật, sao lúc trước không cắt phéng chỗ ga trải giường có dính máu đó đi!

Sau khi Hồ Khả trao cho tôi sự trinh trắng của mình, nàng trở nên ngang bướng ghê gớm. Về sau lại phát triển đến mức hễ không hài lòng là đòi tôi trả lại sự trinh trắng khiến tôi muốn phát điên.

Hà Tặc giễu tôi: “Ai bảo cậu dính vào hoa khôi? Mà lại là trinh nữ! Người ta có quyền làm cao”.

Tôi lườm hắn, thầm nghĩ đây chẳng phải là kế sách của cậu sao?

Hồ Khả rất cổ hủ. Theo nàng, hôn nhau đã là quá đáng lắm rồi. Mỗi khi tôi ôm hôn nàng, nàng đều nhìn quanh rất cẩn thận, sau khi đã chắn chắn trên sân vận động hoàn toàn không có ai mới nũng nịu ép mình vào tôi, nói anh làm đi.

Tôi nhìn trò khởi động như kẻ gian của nàng, có vẻ giống một liệt nữ anh dũng hy sinh, nhưng thực ra lại khiến tôi mất hứng. Nàng làm như tôi là chó sói. Có mấy lần tôi thực sự muốn trở thành soi, bất chấp hậu quả, cố thử tìm kiếm bông hoa bí mật trên người nàng. Nhưng mỗi khi bàn tay không kiểm soát được của tôi đụng vào người nàng, Hồ Khả lại hét lên như bị chọc tiết, sau đó vừa đấm vừa đạp tôi, mà bàn tay giữ chỗ ấy sao mà chặt thế, không thể nào gỡ ra được. Tôi buồn nẫu ruột. Tôi đã thấy nàng đẹp rực rỡ dưới ánh sáng ban ngày. Nhưng bộ ngực tròn căng và đoa shoa bí mật của nàng luôn là nỗi khao khát chưa được thoả mãn của tôi. Cảm giác này thực khó chịu, giống như người đang cai nghiện nhìn thấy viper nhưng lại không thể làm gì được. Mà phản ứng của nàng mỗi khi tôi chạm vào người lại càng khiến tôi bất mãn, nó giống như sự trêu ngươi: chỉ cho phép ta mê hoặc mi, mi không được mê hoặc ta.

Hà Tặc bày kế cho tôi, hắn bảo tốt nhất hai người nên đi chơi, thuê phòng cố tình nói là không có phòng đôi, phải thuê phòng đơn. Kể cho nàng nghe những câu chuyện lãng mạn, bổ táo cho nàng ăn khiến nàng cảm động, khi tắm cố ý không đem theo khăn mặt, nhờ nàng dưa cho, sau đó tắt đèn và %Y%%#@#!

Tôi nhìn Hà Tặc bảo: “Cậu đã dùng chiêu đó quyến rũ bao thiếu nữ ngây thơ phải không?”. Sau thầm nghĩ, tuyệt đối không bao giờ để cho An An đi với cha này.

“Cậu nghĩ linh tinh gì thế? Nếu làm vậy, khác nào tớ là thằng sở khanh? Thế thì tớ có còn là người nữa không?”.

Hôm sau đi gặp Hồ Khả, tôi bảo: “Mai là ngày quan trọng, chúng mình phải đi chơi xa”.

Hồ Khả hỏi: “Ngày quan trọng gì? Đi đâu chơi?”.

“Đến đó em khắc biết”. Tôi cười, ra vẻ bí mật.

Sau đó Hồ Khả nhảy chân sáo về phòng thu xếp đồ đạc, hồi hộp như một đứa trẻ lần đầu được đi xa, ba giờ sáng gọi điện cho tôi, bảo không ngủ được.

Ngày hôm sau, nhìn trang bị trên người nàng và cái ba lô to đùng sau lưng, tôi phát hoảng. Tôi bảo có phải em định leo lên đỉnh Chomolungma? Nàng cười ngốc nghếch.

Chúng tôi đi xe buýt hết hai mươi phút. Hồ Khả hí hửng khoe nàng đã chuẩn bị lều bạt và dây thừng leo núi, nên khi nhìn thấy khu công viên Ca Lạc Sơn, nàng rất thất vọng. Nàng nói hồi nhỏ, tuần nào nàng cũng phải đến đây ba lần.

Sau một hồi ngao ngán, Hồ Khả nhất quyết đòi ở nhà bạt, tôi nghĩ như vậy thì hỏng bét, đang dùng dằng thì trời đổ mưa. Tôi nhìn bầu trời, đoán chắc là sẽ mưa lớn, mừng rơn chạy đến khách sạn thuê phòng. Phòng đơn. Chiêu này là của Hà Tặc.

“Phòng đôi đã hết, đành thuê tạm phòng đơn”. Tôi nhăn nhó, ra bộ miễn cưỡng.

Buổi tối, Hồ Khả ngồi trên giường xem ti vi, đôi chân trắng trẻo của nàng đung đưa, rất bắt mắt. Tôi nhìn cặp chân trắng nõn của nàng, đầu óc rối bời, quên hết quy trình Hà Tặc đã bày cho, quyết định sử dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh.

Tôi đến gần, ôm lấy nàng, hai mắt bốc lửa.

“Tiểu Dương, nhìn này!”. Nàng chỉ vào cái cổ trắng ngần của mình, giãy khỏi tay tôi.

“Phải, cổ em rất đẹp”. Tôi nói, tiếp tục ôm nàng.

“Ôi chà!”. Nàng tức giận đẩy tôi. “Ai nói cái đó! Là em bảo cái sợi dây chuyền”.

“Dây chuyền nào?”. Tôi ngớ người, quả thật tôi không muốn thảo luận bất cứ chuyện gì vào lúc này; trong đầu tôi chỉ nghĩ đến bộ ngực cao và bông hoa bí mật của nàng.

“Là cái dây chuyền lần trước anh mua đó”. Nàng nói. Tôi ngạc nhiên vì tư duy của đàn bà, sao lại có thể mông lung đến thế.

“Cái vòng bằng sừng trâu hả?”. Lúc đó trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt yêu kiều của Mai Mai. Tôi biết đêm nay tôi không về chắc nó buồn lắm. Đôi mắt nó chắc sẽ ngơ ngác như đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhưng tôi vẫn đi. Ngay giờ phút này tôi vẫn thấy áy náy vì đã bỏ Mai Mai ở nhà một mình, nhưng cũng chỉ có vậy.

“Chẳng phải em không thích sao? Anh đã tặng em gái rồi”.

Hồ Khả như biến thành pho tượng, dứt khoát quay mặt đi, mặc cho tôi ra sức dỗ dành, nàng không thèm quay lại. Tôi mất hứng, nằm xoài ra giường, nhắm mắt, tĩnh tâm, và…ngủ thiếp đi.

Nếu đêm đó tôi cứ ngủ tiếp đến sáng, ngày hôm sau chắc tôi sẽ buồn và nuối tiếc đến chết. Nhưng rồi đã xảy ra một chuyện, khiến tôi đến giờ vẫn còn hối hận. Đúng là: “Nhất thời sơ suất, vạn cổ sầu”. Đêm đó tôi đang ngủ, thình lình vang lên một tiếng sấm. Hồ Khả sợ quá, quên mất là đang giận tôi, hét tướng lên đánh thức tôi dậy, còn chưa kịp mở mắt xem chuyện gì thì đã bị một cái gì mềm mềm, âm ấm như cuộn bông áp vào người.

“Ối! Dương Dương!”. Hồ Khả ôm chặt tôi, nàng dường như quên phắt chuyện cãi nhau khi tối.

Những tiếng sấm đinh tai nhức óc liên tục vang lên ngoài cửa sổ. Hồ Khả sợ sét, tôi lại sợ nàng, tôi sợ tiếng hét của nàng. Khi sợ, nàng chỉ có một cách: hét, và hét rõ to.

“Cứu với! Cứu với!”. Nàng bắt đầu hét lên.

Tôi dở khóc dở cười, sợ người ngoài nghe thấy lại nghĩ tôi là con dã thú mà ập đến lập biên bản thì phiền lắm.

Nhìn ra ngoài trời, những tia chớp xé toang màn đếm, tiếp nối nhau không dứt, khách sạn toạ trên đỉnh núi nên càng như gần trời hơn, mỗi tia chớp sáng trắng như chích vào mắt. Chỉ cần nghe thấy tiếng sấm là Hồ Khả co rúm như con tôm, mắt nhắm nghiền, tay bịt chặt tai, miệng la hét. Nàng sợ sấm, ừ, trong rủi có may. Tôi nghĩ, để xem cô có còn khủng khỉnh nữa không?

Giữa hai tia chớp, tôi nhìn thấy nét mặt Hồ Khả. Thật tội nghiệp. Mặt nàng đẫm nước mắt, yếu ớt như con chim non gặp bão. Lòng tôi bỗng thắt lại, một nỗi khao khát muốn bảo vệ, che chở cho nàng trỗi dậy mãnh liệt.

Tôi ôm nàng vào lòng, ghì đầu nàng vào ngực mình, miệng thì thầm những câu dỗ dành như mẹ vẫn nói khi tôi còn nhỏ: “Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa, Hồ Khả dũng cảm lắm, đừng sợ, đừng sợ!”. Tôi vuốt ve tóc nàng. Tôi cứ ôm nàng như thế cho đến lúc mưa tạnh.

Điều kỳ lạ là ôm một người con gái đẹp như nàng con gái đẹp như vậy nhưng trong tôi không hề nảy sinh tà ý. Tôi vẫn cho rằng sở dĩ đàn ông thích phụ nữ, chính là bởi vì thích ma lực của họ, thích đoá hoa đó.

Tôi vẫn ôm Hồ Khả lúc đó đang dần bình tĩnh trở lại, lòng bình yên không chút xao động. Lát sau Hồ Khả nói người nàng đầy mồ hôi. Nàng bảo tôi đi ngủ để nàng đi tắm. “Xin lỗi nhé, từ nhỏ em sợ nhất là sấm sét, không phiền anh chứ? Xin lỗi!”. Trước khi vào nhà tắm, Hồ Khả lại xin lỗi lần nữa. Thì ra cô hoa khôi kỉêu ngạo quen được nuông chiều vẫn có những lúc khiêm nhường như vậy.

Tôi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, không sao ngủ được. Lúc đó đầu óc tôi lại trở nên rối bời. Tôi nhớ tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện, không hiểu sao lại nghĩ đến bố mẹ, hổ thẹn nhất là bỗng dưng tôi lại thử hình dung xem bố mẹ đã…làm chuyện ấy trong điều kiện như thế nào.

Tôi thấy mình thật quái đản, tự sỉ vả bản thân: Họ không làm thế sao lại có mi? Vậy là lại cảm thấy chuyện đó quá bình thường, chẳng có gì bí hiểm.

Hồ Khả tắm xong lại nằm cạnh tôi, mùi dầu tắm lan toả khắp phòng. Tôi thản nhiên nói: “Hồ Khả, lại gần đây!”. Nói xong, bỗng thấy khâm phục sự dũng cảm của mình, biết rõ sẽ bị cự tuyệt, nhưng vẫn thấy thán phục cái ngữ khí như ra lệnh đó. Thầm tính làm thế nào để xuống thang; không ngờ Hồ Khả khẽ dịch lại gần, ngoan ngoãn ôm tôi, đoạn nhẹ nhàng cuộn tròn trong lòng tôi. Tôi sung sướng đến phát điên, nhân cơ hội ôm chặt lấy nàng, mừng thầm. Cổ nhan nói chỉ phải: “Nói ngọt lọt đến xương”.

Ngày hôm sau, còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Hồ Khả hét lôi dậy, bảo phải kết hôn. Tôi bắt đầu hối hận.

Sau khi xuống núi, tôi đưa Hồ Khả về nhà, đang định quay đi thì Hồ Khả hỏi: “Anh có yêu em không?. Nàng nói bằng tiếng phổ thông rất chuẩn, thái độ hoàn toàn nghiêm túc, trang trọng như trong phim. Bụng bảo dạ, tôi biết, thực ra tôi yêu bản thân hơn.

Hồ Khả không vui, nàng nói: “Tối qua, lúc ở trên giường, anh nói anh yêu em…”. Tôi rất muốn nói với nàng là những điều đàn ông nói lúc trên giường, hãy coi như gió bay. Nhưng vấp phải ánh mắt nghiêm nghị của nàng, nghĩ tới đêm qua nàng đã chịu đau dâng hiến tất cả cho tôi nên tôi lại thôi và bảo chẳng phải đêm qua anh đã nói rồi sao.

“Vậy anh yêu em bao nhiêu?”. Nàng lại hỏi.

Tôi thật sự bực mình vì phụ nữ luôn hỏi những câu vô vị như vậy.

“Như em thôi”. Toi kiên nhẫn đáp.

Hồ Khả có vẻ hài lòng, tôi nói bye bye, đang định quay đi thì bị níu lại.

“À, anh nói hôm qua là ngày quan trọng nên phải đi chơi đúng không?”

“Đúng thế!”.

“Vậy rốt cuộc ngày hôm qua vì sao lại quan trọng?”. Nàng lại hỏi.

Thực ra hôm đó tôi nói ngày quan trọng gì gì đó, chẳng qua là kiếm cớ lừa nàng đi chơi đêm một chuyến để được xem đoá hoa xinh đẹp của nàng mà thôi. Đắn đo hồi lâu, tôi nói: “Bởi vì là tháng Sáu”.

Hồ Khả đương nhiên không hiểu, mặc nàng đứng đó, tôi đi thẳng. “Tháng Sáu!”. Tôi ngẩng nhìn bầu trời xanh trong. Hôm qua vừa có mưa vừa có sấm, hôm nay trời rất đẹp, quang đãng, thoáng mát lạ thường, người ta bảo đẹp như nền trời sau đêm dông cũng là vì lẽ đó.

Tôi đang đắm mình trong không gian của tháng Bảy, ve sầu kêu inh ỏi, lại nhớ về tháng Sáu. Chợt nhận ra, tháng Sáu là tiết hoa nở.

Bình luận
720
× sticky