Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phụ Nữ Vạn Người Mê

Chương 3-4: Nghiệt duyên (kết)

Tác giả: Huyền Trang Bất Hối

Tối hôm đó cô không về nhà sớm mà tụ tập đám bạn đi uống rượu ở một khu phố náo nhiệt. Hai nữ, hai nam ngồi đối diện nhau. Đứa bạn gái ngồi cạnh cô lên tiếng: “Hôm nay nó thất tình nên hai đứa chúng mày đừng có uống nửa vời, say hết cho tao!” Nói xong, nó chỉ trỏ vào hai thằng đàn ông đang cười ngoác miệng ở đối diện. “Rồi rồi, không hiểu sao tao lại chơi với hai con nát rượu như chúng mày.” Nói xong, bốn người cụng ly.

Từng đợt rượu chảy xuống cổ họng khiến cô thấy khó chịu nhưng vẫn cố gắng uống. Ít nhất khi buồn, cảm giác say luôn khiến cô thoải mái.

Đến khi cả bốn đứa đã ngà ngà say, đứa bạn gái ngồi bên cạnh cô vỗ tay cái bộp, gào lên: “Tao quên mất, đổi chỗ cho tao sang kia ngồi, mày chụp ảnh cho tao gửi cho người yêu nó ghen.” Thế là nó bay sang ngồi cạnh thằng bạn cô, thằng còn lại ngậm ngùi sang ngồi cạnh cô.

“Chụp thì chụp, tao sợ người yêu đâu mà lo!” Thằng bạn rất hào sảng tỏ ra đàn ông.

Đến khi cô đưa điện thoại cho bạn xem, cô nói: “Đây nhé, tao ấn nút gửi nhé!”, nó mới giằng điện thoại của cô bấm xóa, vẻ mặt lo lắng của nó khiến trong lòng cô nổi lên một đợt cuồng phong. Mặc dù bọn cô chỉ là bạn bè thân thiết, học cùng nhau từ thời cấp hai, nhưng chỉ một bức ảnh trêu đùa nó cũng không muốn cho người phụ nữ của mình suy nghĩ.

Qua ánh mắt của nó, cô cũng có thể nhận ra nó rất để tâm đến cảm xúc của người con gái ấy, cô thật ghen tị với cô ấy. Ít nhất có một người đàn ông trước khi làm gì đều để tâm đến cảm xúc của cô ấy, thật may mắn.

Năm bình rượu nhỏ đã cạn, mỗi bình chỉ bé bằng chai hồ lô ngày xưa.

Rượu tưởng nhẹ mà cay

Uống như mật mà say

Tình tưởng cạn mà sâu

Yêu tưởng nhạt mà đau…

Ba mươi phút sau, đột nhiên có người từ đằng sau nắm chặt tóc cô kéo ngược lại, cơn đau khiến cô nhíu mày.

Bạn của cô đột ngột đứng lên hết, cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì chúng nó đã bước tới kéo cô ngồi dậy, lúc này cô mới nhìn thấy người ở phía sau cô là anh.

“Anh là cái trò gì thế?” Một đứa bạn của cô lên tiếng.

“Mày biết tao là ai không mà lên tiếng?” Anh bước lên một bước, trợn mắt đầy hung dữ nhìn bạn của cô.

Lúc này cô mới nhìn thấy anh đi cùng hai người đàn ông nữa, đều là bạn thân của anh, họ nhìn cô đầy ái ngại. Cô tỉnh táo được vài phần, đẩy đứa bạn cô ra phía sau.

“Người yêu tao, để tao giải quyết, chúng mày về trước đi.”

Ba đứa nhìn cô không yên tâm.

“Không được, tao không thể để mày ở đây một mình được!”

Cô cảm động trước sự quan tâm của chúng nó, mỉm cười dịu dàng mà kiên định.

“Chúng mày biết tao là người thế nào mà!”

Nói mãi rồi chúng nó cũng chịu, nhưng hai thằng bạn rời đi còn đứa bạn gái của tôi nhất quyết ở lại.

Lúc này cô mới nhìn anh đang đứng trước mắt cô, sự thất vọng trong đáy mắt cô không thể nào che giấu được.

“Sao anh lại ở đây?”

Anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Tôi phải hỏi tại sao cô lại ở đây, cãi nhau với tôi rồi đàn đúm say sưa để đêm về khách sạn ngủ với nhau à?”

Lời nói của anh, từng câu từng từ như từng mũi tên xuyên qua tim cô.

Người đàn ông cô yêu thương là đây sao. Người đàn ông cô dành hết tin yêu còn sót lại chỉ là người như thế này thôi sao?

Đau đớn, thất vọng, mệt mỏi. Cô ấp úng mãi không thành câu, đôi tay run đến mức phải siết chặt chiếc váy đang mặc trên người để níu kéo chút tỉnh táo còn sót lại. Mãi sau cô mới nghèn nghẹn nói: “Anh đang nói gì thế?”

Anh bước đến nâng cằm cô lên, ấn mạnh khiến cô đau đớn. “Tôi hỏi cô, cô có yêu tôi không?”

Đây là con phố đông đúc, người qua lại nhiều không đếm xuể, hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía họ. Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười lạnh như gió tháng Mười hai.

“Yêu.”

“Cô yêu tôi thế nào?”

“Rất yêu.”

“Vậy cô đã ngủ với thằng khác chưa?”

Nụ cười lạnh trên môi dường như đông cứng. Sự yên tĩnh bỗng bao trùm. Bọn họ đang được xem kịch hay.

“Mày hỏi hơi quá đáng rồi đấy!” Đột nhiên bạn anh từ đằng sau lên tiếng.

Anh không đáp lại mà tiếp tục hỏi cô: “Cô không trả lời được à?”

Anh rời tay xuống eo cô, siết chặt trước mặt bao nhiêu người. Anh coi cô như một thứ đồ vật, tùy ý giẫm đạp.

“Thế tôi sẽ đổi câu khác. Cô đã ngủ với bạn cô chưa?”

Cô hít một hơi thật sâu, cúi xuống rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đột ngột thay đổi. Cô như cùng anh diễn một màn kịch, nếu anh đã thích, cô sẽ cùng anh diễn đến cùng.

Cô đặt tay lên eo anh, giọng nói vang lên đủ cho xung quanh nghe thấy: “Anh có yêu em không?”

Anh cười. “Tôi không biết.”

“Anh có từng yêu em không?”

Anh đẩy bàn tay cô ra, nhìn cô khinh miệng mà đáp: “Câu hỏi này của cô, tôi không muốn trả lời.”

Cô rời khỏi bàn tay anh, từ tốn chỉnh lại chiếc váy của mình. Sự kiêu ngạo vốn có đã trở lại. Nhìn sâu vào mắt anh, cô đáp một câu thong thả: “Để tôi trả lời câu hỏi của anh. Tôi yêu anh, rất yêu, nhưng chỉ là trước đây, giờ thì hết rồi. Tôi chưa từng ngủ với người đàn ông khác, lại càng không ngủ với bạn của mình. Tôi không rõ rốt cuộc anh lấy suy nghĩ đó ở đâu ra, vì sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng anh nhớ rõ một điều, giây phút anh xuất hiện ở đây, tất cả đã chấm hết. Lần đầu trong cuộc đời tôi biết hối hận, hối hận vì đã lãng phí thời gian ở bên anh, hối hận vì đã nghe anh mà biến mình thành một con ngốc, hối hận vì đã bỏ qua cho anh, ngay cả khi anh lừa tôi hết lần này đến lần khác.”

Cô cầm túi xách quay lưng rời đi. Lúc này cô cảm thấy mình như một vũ công bị trẹo chân trên sân khấu, loạng choạng và mất phương hướng. Bản lĩnh làm chủ sân khấu dường như đã chẳng còn.

Tình yêu hóa ra luôn đau đớn đến như thế. Lời nói cũng có thể khiến người ta đau đến điên dại, xương tủy như vỡ nát. Trái tim cũng như bị giày xéo đến không còn hình thù.

Không được khóc, không được khóc, cô tự nhủ, nhưng vẫn không kiềm chế được mà rơi nước mắt ngay khoảnh khắc quay lưng đi, khoảnh khắc mọi thứ chấm hết. Một lần nữa sự cố gắng của cô trở thành vô nghĩa, một lần nữa cô lại thất bại trong chính tình yêu của mình. Hơi men chưa tan hết nhưng lúc này cô lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Có người từng nói, không phải ai đến bên cuộc đời mình đều sẽ khắc lên hai chữ hạnh phúc, có người đến chỉ để khắc lên những nỗi đau. Mỗi người đến rồi đi đều để lại một dấu ấn nhất định trong cuộc đời, nhưng có phải dấu ấn này quá tàn nhẫn với cô rồi không?

Cô vốn cho rằng bản thân từng vấp ngã, từng bị tổn thương thì sẽ không ngoan hơn trong tình yêu, sẽ không dễ dàng bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Nhưng cô sai rồi, có lý trí và thông minh bao nhiêu thì khi gặp người mình yêu đều không thể nào tỉnh táo. Tình yêu không nghe theo lý trí, chỉ đi theo trái tim.

Cuộc đời thật trớ trêu, đi một vòng lớn đến thế, ngoảnh đầu lại trở về điểm xuất phát.

“Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu nhanh lên!”

Cô được đẩy vào phòng cấp cứu, khuôn mặt xanh xao nhưng vẫn không mất được vẻ đẹp vốn có. Thời gian đã bào mòn thanh xuân của cô, đã mài gọt cô trở thành cô gái của ngày hôm nay.

Ba tiếng sau, cô tỉnh lại.

“Chị không sao chứ?”

Cô nhìn lên trần nhà trắng tinh, mùi thuốc khử trùng khiến cô không thấy thoải mái.

“Chị ổn.”

Cô bị ngất vì làm việc quá sức, ăn ngủ không đầy đủ. Cô thể chúng ta, mệt mỏi quá độ thì khuỵu ngã. Còn chúng ta, đi đến giới hạn thì tự khắc buông tay.

Làm thủ tục xuất viện xong, cô lái xe về nhà. Nhìn qua gương chiếu hậu, cô mới nhận ra mình đã thực sự thay đổi.

Sau buổi tối ngày hôm ấy, anh gọi cho cô và xin lỗi rất nhiều, anh nói anh say nên mất kiểm soát, vô tình nói ra những lời không hay đối với cô, anh đã biết là anh sai. Đáng tiếc, cô không còn muốn tiếp tục mối tình này nữa.

Cô dừng lại ven đường, vào quán mua một ly cà phê, vừa thanh toán tiền, nhận đồ rồi quay lưng bước ra khỏi quán thì người đàn ông ấy bước vào.

Bốn năm qua anh không hề thay đổi, vẫn là vẻ phong lưu ấy, vẫn quần âu, áo sơ mi là lượt, phẳng phiu, vẫn nụ cười dịu dàng như thế, chỉ tiếc nó vốn dĩ chưa từng dành cho cô.

Cô nhìn anh rất lâu. Hai người đều khựng lại, nhìn nhau như thế. Nhưng rồi cô gái đang nắm tay anh khiến cô chợt tỉnh. Cô chủ động nghiêng đầu quay đi, nơi lồng ngực vẫn nhói lên, một chút.

Hóa ra yêu thương bao nhiêu nhưng một lần lỡ nhịp chính là lỡ một đời. Có những mối quan hệ tưởng như sâu đậm, chớp mắt một cái đã trở thành người cũ dửng dưng.

Nhìn anh đã tìm được chốn bình yên cho mình, cô cũng cảm thấy mừng cho anh, mặc dù cô đã phải gánh chịu tổn thương quá lớn. Nếu đã kết thúc thì không nên thù hận, thù hận một người chỉ chứng tỏ trong lòng vẫn còn rất để tâm.

Lúc đi ngang qua anh, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười dịu dàng và xinh đẹp giống như năm ấy mà cô nghĩ rằng mình không thể cười như thế nữa.

Nếu đã chia lối, cô cũng sẽ không tỏ ra cao thượng mà chúc phúc cho anh. Lời chúc phúc tốt đẹp nhất với cô chính là sự im lặng, không làm phiền đến cuộc sống của nhau. Đến khi chúng ta lãng quên quá khứ, chúng ta mới thực sự trưởng thành.

Tôi không cao thượng chúc anh hạnh phúc.

Tôi chỉ trưởng thành và cầu chúc cho anh tìm được bình yên.

Bình luận