Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 – Chương 40: Không dụng binh đao

Tác giả: Khuynh Thân
Chọn tập

Còn chưa tra được tăm hơi Nam Cung Uyên, nàng đã nhận được một tin tức giật gân khác.

“Tiểu Nam, ngươi đem đầu đuôi sự việc kể lại tỉ mỉ một lần xem.” Lộ Ánh Tịch ngồi trên ghế lớn trong phòng, lông mày nhíu chặt lại.

“Vâng.” Cung nữ Tiểu Nam cúi đầu cung kính nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, sáng nay Tiệp dư chủ tử nói trong người khó chịu, nô tỳ liền mời thái y. Thái y bảo, Tiệp dư chủ tử bị động thai.”

“Tình hình hiện nay thế nào?” Lộ Ánh Tịch giọng điệu trầm thấp, khuôn mặt hờ hững lạnh lùng.

“Hoàng hậu thứ tội!” Tiểu Nam bất ngờ khuỵu gối quỳ sụp xuống, đầu chạm đất, thỉnh tội: “Thái y hỏi nô tỳ, Tiệp dư chủ tử gần đây có phải đã hoạt động mạnh, quá sức hay không. Nô tỳ nhớ lại yến tiệc đêm thất tịch hôm qua, liền thành thực trả lời. Thái y nói, có khả năng cao là do nhảy múa mà động thai, mới dẫn đến sảy thai.”

“Thai nhi không thể giữ được?!” Lộ Ánh Tịch giọng điệu ngạc nhiên, nhưng tâm tình lại bình thản, thờ ơ như đoán được từ trước.

“Vâng.” Tiểu Nam cúi đầu trả lời.

Lộ Ánh Tịch thở dài, trầm giọng nói: “Ngươi đứng dậy đi. Vị thái y được ngươi mời ấy là ai?” Từ khi tẩm cung của nàng bị phóng hỏa, Tiểu Nam liền được điều động đến thiên điện hầu hạ Tê Điệp. Chuyện lần này, Tiểu Nam thực ra cũng biết được nội tình?

Tiểu Nam vâng lời đứng lên, khuôn mặt thanh tú vẫn không biểu lộ chút hoảng loạn nào, trầm tĩnh trả lời: “Thái y Từ Tấn Từ.”

“Bản cung bây giờ phải đến cung Phượng Tê, thăm Tiệp dư Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch từ từ đứng dậy khỏi ghế cao, thần sắc nghiêm túc.

“Nương nương…” Tiểu Nam khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hơi chần chừ khó xử.

“Làm sao? Bản cung không được đi?” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch phát ra tia sáng sắc bén, nhìn thẳng vào nàng ta.

“Nô tỳ không dám ngăn cản nương nương!” Tiểu Nam quỳ xuống đất lần nữa, cung kính thưa lời: “Tiệp dư chủ tử thương tâm quá đỗi, cự tuyệt không muốn gặp ai. Hoàng thượng đã tranh thủ qua đó. Bây giờ đang an ủi Tiệp dư chủ tử, bảo nô tỳ báo cho nương nương biết trước một tiếng.”

Lộ Ánh Tịch phật hai ống tay áo một cái, cũng không nói năng rườm rà, ra hiệu cho nàng ta lui ra: “Bản cung hiểu, ngươi trở lại hầu hạ cho tốt.”

“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.” Tiểu Nam như trút được gánh nặng, đứng dậy rời đi.

Bên ngoài cửa son, ánh nắng mặt trời chói chang, nghiêng nghiêng xẹt qua mép ngói, chiếu thẳng vào trong, Lộ Ánh Tịch khẽ nheo đôi mắt đẹp. Tê Điệp căn bản không có thai, tại sao phải nói sảy thai? Lần này, lại xuất phát từ mục đích gì? Sợ rằng không chỉ đơn giản là muốn hãm hại nàng như vậy.

Giữa Tê Điệp và Diêu Hiền phi dường như đạt được sự thỏa thuận ngầm nào đó. Lẽ nào, Diêu Hiền phi giúp đỡ Tê Điệp với điều kiện tiên quyết là… không cho hoàng tự tồn tại?

Nếu như thật sự là như vậy, hẳn là Diêu Hiền phi cho rằng Tê Điệp thật sự mang thai. Hoàng đế đăng cơ đã bảy năm, chỉ có duy nhất Lâm Đức phi sinh một công chúa. Chúng cung tần tú nữ trong cung, tất cả không một ai sinh hạ long nhi. Có lẽ nào mọi thứ này đều là do Diêu Hiền phi ngấm ngầm dùng kế sau lưng? Thế nhưng, hoàng đế hoàn toàn không biết, làm người hồ đồ bị người ta che mắt, lừa gạt? Còn nếu hoàng đế ngầm đồng ý, nhắm mắt cho qua; cái này khó trách người ta gọi là trái tim băng giá!

Lộ Ánh Tịch ra ngoài nội điện, đáy lòng có dòng khí chán chường bắt đầu bốc lên. Ánh nắng gay gắt chiếu rọi khắp nơi, nhưng không mảy may sưởi ấm được trái tim nàng. Diêu Hiền phi ngay cả hoàng đế cũng không sợ, thì còn nể nang gì ai nữa? Sư phụ rơi vào tay nàng ta, đúng là thập tử nhất sinh!

Lộ Ánh Tịch không căn dặn chuẩn bị kiệu, tự mình dạo bước không mục đích dưới ánh mặt trời. Tẩm cung của nàng sửa chữa gần xong, mấy ngày nữa là có thể quay lại. Đến khi đó, muốn lần theo dấu vết, thu thập tin tức cũng nhanh gọn và dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nàng thẫn thờ bước đi như vậy được hai khắc, dọc theo con đường mòn nhỏ lót đá, bên cạnh con đường có một tòa lương đình. Từ xa nàng đã thấy trong đó có bóng hình hai người đang đứng nói chuyện, đặc biệt quen mắt.

Gần như là bản năng, nàng lách mình trốn sau hàng cây cao to, im lặng tới gần.

Càng đến gần, thanh âm cuộc đối thoại của hai người kia càng thêm rõ ràng.

“Lăng nhi! Nàng tuyệt đối phải cân nhắc cẩn thận!” Tiếng nói của nam tử kia ép tới mức thấp nhất, mang theo vẻ thống khổ, chua xót cùng van nài.

“Câm miệng!” Tiếng quát lạnh lùng phát ra từ đôi đỏ mọng ngọt ngào, “Ngươi dám gọi thẳng tục danh của Bản cung? Ngươi quên thân phận của ngươi rồi sao?”

“Vi thần lỡ lời! Mong nương nương thứ tội!” Giọng nam cực kỳ kiềm chế, đè nén; nghe thế khiến người ta không khỏi có chút thương hại.

“Bản cung muốn làm chuyện gì, không tới phiên ngươi xen vào! Lần sau Bản cung sẽ không đồng ý hẹn ra đây nữa!” Tiếng nói của nữ tử vẫn lạnh lùng, không hề ôn hòa.

“Lăng… Nương nương, mong người suy nghĩ lại, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.” So với người kia thì giọng điệu của nam tử nhã nhặn và tận tình khuyên nhủ.

“Bản cung hành sự, chưa bao giờ hối hận!” Thái độ kiêu kỳ cố chấp bày ra không bỏ sót.

“Nương nương! Y là…” Nam tử lo lắng, nôn nóng muốn khuyên giải.

“Câm miệng!” Nữ tử bỗng cắt ngang lời hắn ta, “Được rồi! Nếu đây là những lời hôm nay ngươi muốn nói, Bản cung nghe xong rồi. Ngươi có thể lui xuống!”

Nam tử ủ rũ, chán nản cúi chào, bước ra khỏi lương đình, quay đầu lại xin cáo từ rồi bỏ đi.

Lộ Ánh Tịch vô cùng kinh ngạc, dù đã biết Thẩm Dịch ngầm nghe lệnh của Diêu Hiền phi, nhưng không ngờ đến việc giữa hai người còn có quan hệ mờ ám.

Bên kia, Diêu Hiền phi chỉ đợi trong lương đình một lúc liền đi ra. Nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xôi, vẻ mặt hơi đăm chiêu.

Những tia nắng long lanh xuyên qua tán lá, rọi lên khuôn mặt còn lưu lại vết sẹo dài của nàng ta, thấp thoáng tạo nên một cảm giác đau thương khó diễn tả thành lời.

Lộ Ánh Tịch nheo mắt trầm tĩnh, thầm suy đoán, biết đâu Diêu Hiền phi đang suy nghĩ chuyện của sư phụ.

“Diêu Hiền phi.” Nàng bỗng dưng cất giọng gọi, đi ra từ chỗ náu mình sau cây đại thụ, chậm rãi bước về phía lương đình.

“Hoàng hậu?” Diêu Hiền phi giật mình sợ hãi, cả người đông cứng. Nhưng chỉ là phản ứng trong khoảng khắc, nàng ta ngay tức thì lấy lại bình tĩnh, thản nhiên vốn có, mím chặt môi.

“Ban ngày ban mặt, Diêu Hiền phi lại lén la lén lút gặp riêng Thượng thư đại nhân, quả thực không kiêng kị gì cả.” Lộ Ánh Tịch không hề che đậy vẻ châm biếm, lời nói vô cùng sắc bén.

“Xin Hoàng hậu ăn nói cẩn trọng.” Diêu Hiền phi không mềm yếu, vẫn không bị nàng hù dọa, nhàn nhạt nói: “Thần thiếp chẳng qua là đi dạo ở đây một lát, trùng hợp thay Thẩm đại nhân cũng đi ngang qua, nên hành lễ thỉnh an với Thần thiếp.”

Thấy ra đòn phủ đầu vô dụng, Lộ Ánh Tịch cũng không giả vờ nghiêm nghị nữa, hòa nhã nói: “Diêu Hiền phi, Bản cung cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ hi vọng ngươi nhớ đến tình huynh muội máu mủ ruột thịt, thủ hạ lưu tình[1].”

[1] Thủ hạ lưu tình: ý nói lúc ra tay chừa chút tình cảm, khi xử lý (giải quyết) chuyện nào đó không nên quá hà khắc.

“Thần thiếp không rõ ý của Hoàng hậu.” Diêu Hiền phi ánh mắt nghiêm trọng, lại hàm chứa hàn ý.

“Diêu Hiền phi. Ngươi thật sự chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân hối hận?” Lộ Ánh Tịch bất chợt chuyển sang vấn đề khác, yên lặng quan sát nàng ta.

“Chưa từng.” Diêu Hiền phi lắc đầu rất kiên quyết.

“Cho dù là làm tổn thương trái tim của Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng, ôn nhu hỏi.

Trong đôi mắt phượng của Diêu Hiền phi phút chốc bắn ra tia lửa, ngang ngạnh trả lời: “Trái tim của Hoàng thượng há có thể dễ dàng bị thương như người bình thường?”

Lộ Ánh Tịch khe khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Không, ngươi sai rồi. Hắn hoàn toàn không mạnh mẽ, cứng cỏi như ngươi tưởng, sẽ không bị tổn thương. Ngươi có bao giờ nghĩ đến, những năm gần đây, ngươi trốn ở Trai Cung không hỏi han thế sự, là ai đã bảo vệ sự thanh tịnh của ngươi? Bất kể bên ngoài cuồng phong bão táp ra sao, ngươi có bị xâm phạm, tấn công tí xíu nào không? Còn nữa, ngươi làm những chuyện không nên làm, hắn có bao giờ trách mắng ngươi chưa? Nguyên nhân sâu xa là gì? Chẳng qua là do năm xưa hắn đã thất tín với ngươi. Ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, không phải hắn cũng như vậy sao?”

Diêu Hiền phi cứng người, để rơi mất vẻ mặt lúc trước, lạnh căm tiếp lời: “Có một số việc một khi đã xảy ra, sẽ không thể nào bồi thường lại được. Xin hỏi Hoàng hậu, nếu có ai đó đâm người một nhát, cắm rất sâu nhưng không thấy máu, xuyên thấu trái tim, đau đớn tận tim gan. Rồi người đó lại quay lại tạ lỗi với người, để bù đắp lỗi lầm đó liền cầu xin và hứa sẽ bảo vệ người như báu vật. Người sẽ tha thứ sao?”

“Nếu như, tha thứ có thể làm trái tim của chính mình thoải mái hơn một tí, ta sẽ làm.” Lộ Ánh Tịch tự xưng ‘ta’, ngôn ngữ chất phát cùng chân thành, “Cứ canh cánh trong lòng lỗi lầm mà người khác phạm phải mãi, kỳ thật cũng là một kiểu hành hạ bản thân mình. Tha thứ cùng khoan dung, không phải vì buông tha người khác mà là buông tha cho chính mình.”

Diêu Hiền phi cúi đầu hừ lạnh, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, xa cách dửng dưng nói: “Hoàng hậu đương nhiên là người đứng ngoài công minh liêm khiết; nhưng đã là người ngoài thì làm sao biết cảm thụ của người trong cuộc? Chỉ có người uống nước, mới biết nước nóng hay lạnh. Thần thiếp đa tạ bài giáo huấn hôm nay của Hoàng hậu.”

“Diêu Hiền phi, ta chỉ nói một câu cuối cùng.” Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chăm, giọng rất nhẹ nhưng cô cùng trịnh trọng: “Nếu như lòng của ngươi đối với Hoàng thượng, chỉ cần tồn tại một chút hối hận thôi, thì hôm nay đã không giẫm lên vết xe đổ.”

Diêu Hiền phi điếng người lặng im, hàng mi rủ xuống, nhìn không được sắc mặt biến đổi ra sao. Một lúc lâu, nàng ta mới khom người thi lễ: “Thần thiếp ghi nhớ lời răn dạy của Hoàng hậu. Thần thiếp xin cáo lui.”

Lộ Ánh Tịch thấp giọng thở dài. Thật cứng đầu cứng cổ! Nàng không biết liệu trái tim Diêu Hiền phi có thể còn chút mềm yếu nào không, đừng quá độc ác lăng nhục sư phụ. Nàng chỉ có thể mong mỏi thế thôi.

Qua giờ Ngọ, nàng mang tinh thần không tốt quay lại Thần Cung.

Hoàng đế đang ở tẩm cung, dùng bữa một mình, thấy nàng trờ về, biếng nhác ngẩng đầu, mở miệng hỏi: “Vì chuyện chi mà Hoàng hậu mặt mày ủ dột?”

Nàng thu lại tâm tình u ám, dịu dàng hỏi lại: “Hoàng thượng, Tiệp dư Tê Điệp bên kia vẫn ổn chứ?”

“Nàng ấy rất thương tâm, Trẫm muốn cho nàng ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi.” Hoàng đế trả lời rất thản nhiên.

“Dường như Hoàng thượng cũng không quá đau lòng?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đôi mắt sắc bén.

“Hoàng hậu muốn thấy Trẫm đau lòng mới hài lòng sao?” Hoàng đế liếc nàng một cái, bộ dạng vẫn nhàn tản.

Nàng không đáp, thướt tha đi về hướng hắn, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Hoàng đế cười trông nàng, lên giọng khiển trách: “Lời nói bất kính cũng nhắm mắt cho qua, nay ngay cả hành vi cũng chẳng có phép tắc.”

Nàng ngồi vào chỗ của mình cười tươi rói, ánh mắt phát sáng chói lòa: “Sáng nay Hoàng thượng có bảo, nếu Thần thiếp cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng nhờ là được. Hoàng thượng còn nhớ chứ?”

Hoàng đế càng thêm thích thú gật đầu: “Đã nói tất nhiên có bản lĩnh thực hiện. Chuyện gì cần Trẫm giúp?”

“Thần thiếp muốn xin Hoàng thượng đến khuyên bảo Diêu Hiền phi.” Nàng liếc hắn một cái, chỉ nhìn lướt qua, cũng đủ thấu hiểu không cần nói nhiều. Nếu có thể không động đến binh đao, giải quyết trong hòa bình hiển nhiên là tốt nhất. Dù sao Diêu Hiền phi cũng là muội muội ruột của sư phụ.

“Được.” Hoàng đế hết sức thẳng thắn đồng ý, không hỏi vì sao, rồi lại nhướng mày kéo dài giọng nói: “Nhưng mà…”

“Nếu việc thành công, Thần thiếp sẽ múa một điệu Kinh hồng vũ cho Hoàng thượng xem trước thời hạn được không?” Nàng khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn không ôm quá nhiều hi vọng. Tính tình ngoan cố cực đoan của Diêu Hiền phi không phải một sớm một chiều mà hình thành, chỉ e rất khó thuyết phục được. Hơn nữa, nàng và hoàng đế cũng không biết Diêu gia đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến hôm nay cốt nhục tương tàn.

“Không được.” Hoàng đế một mực không chịu, môi mỏng từ từ nhếch lên vẽ ra một độ cong gian xảo: “Nàng chẳng bao giờ chủ động hôn Trẫm, nếu như Trẫm có thể biến chiến tranh thành hòa bình, Trẫm muốn nàng chuẩn bị mà…”

Lời nói mập mờ lấp lửng, để lại sự tưởng tượng tiếp nối vô tận.

Lộ Ánh Tịch mặt đỏ ửng, không biết là do bị chọc giận hay do ngượng ngùng.

“Trẫm cũng không quá tham lam, lần này chỉ đòi một nụ hôn. Chỉ có điều, sau này sẽ đòi hỏi càng ngày càng cao hơn.” Hoàng đế dí dỏm nói, khuôn mặt ẩn chứa bao ám muội, hứng thú; che dấu sự thèm thuồng không nhỏ.

“Hoàng thượng làm xong chuyện lần này đi rồi hẳn bàn tiếp.” Lộ Ánh Tịch giữ bình tĩnh nói.

“Cũng có chút khó giải quyết.” Hoàng đế lẩm bẩm với chính mình, sau đó đứng dậy: “Bây giờ Trẫm phải đi, chỉ cố thử một lần.”

Lộ Ánh Tịch lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của hắn, hàng mi nhíu lại.

Có lẽ hoàng đế đã muốn phá tan cục diện bế tắc giữa hắn và Diêu Hiền phi từ lâu, chỉ khổ nỗi không có cơ hội. Biết đâu nhờ lần này, có thể cho bọn họ một lý do đường hoàng, tìm hiểu hoàn cảnh thân thế, mượn điều đó để mở rộng trái tim, thổ lộ những điều thực lòng chất chứa đã lâu, hay là những lời tâm tình, âu yếm.

Nàng giơ tay lên, dùng đầu ngón tay xoa vuốt vết nhăn giữ hai hàng lông mày. Bọn họ có nối lại tình xưa hay không, không liên can đến nàng, nàng chỉ hi vọng sư phụ bình an, tai qua nạn khỏi.

Nàng nói vậy là cho chính bản thân nghe, cố gắng nhếch miệng cười.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky