Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 83

Tác giả: Lan Rùa

Ông Hải chứng kiến một màn ôm ấp sướt mướt bất chợt thấy não nề. Cái cuộc đời này, kể cũng lắm oan trái.

Lớp trẻ ngày nay, sướng quá dửng mỡ hết cả rồi. Ông thở dài kêu cô Thắm đưa chị Hà ra trạm xá. Anh Hậu rối rít xin ba cho đi cùng vợ, nào là cái Thắm trẻ người non dạ không thông thạo đường xá, để lâu nhiễm trùng thì khổ, nào là con đưa nhà con ra rồi con về ngay.

Ông nghe hết cả đấy, nhưng một chút động lòng cũng không.

-“Gớm, anh thương anh xót người ta thế cơ à? Lúc anh đú đỡn với đũy anh có nhớ tới nó không?”

Ba hỏi, chị Hà thấy tình hình căng quá liền nhỏ lời trấn an chồng. Anh Hậu có vẻ nguôi nguôi mà lúc cô Thắm lên dìu vợ anh cứ sốt ruột mãi, chốc chốc lại ngó ra cổng.

-“Quay vào đây, tình nhân bé nhỏ của anh, cái người yêu Nanh thật lòng thật dạ, chỉ sợ mỗi chén trà nóng ở trong này cơ mà”

Ông Hải mỉa đểu, chị Liên nghe ngứa tai quá không chịu được, sồn sồn cãi lại.

-“Ba nói thế mà nghe được à? Con là con lo cho đứa nhỏ thôi. Nếu không vì em bé trong bụng thì…thì…ngay cả mạng sống này con cũng không tiếc.”

-“Thôi chị ạ, phúc tôi mỏng, tôi nào dám có đứa con cao thượng vĩ đại như chị. Mời chị ra ngoài cho tôi.”

Mẹ Bi ức điên cả tiết, cái lão già đáng ghét dám đuổi chị, nếu không vì anh Hậu chị còn lâu mới nhịn.

Chị bị đuổi cấm cửa nên chỉ có thể đứng bên ngoài ngó trộm thôi. Cả cái điếu cày to như thế mà lão phang ba Hến chẳng hề tiếc tay.

Người đâu mà ác độc, cứ như anh là con nuôi ấy. Mãi sau ông mới cho con trai cơ hội trình bày. Chị đứng xa quá nên không nghe rõ cuộc đối thoại, chỉ thấy ông Hải không giận nữa, ông thở dài rồi bỏ đi đâu ấy.

Chị chạy vào đỡ anh, rủ người ta đêm nay ở đâu chị chăm.

Anh lịch sự cảm ơn nhưng lấy lý do công việc nên cũng đi nốt.

Ở nhà còn lại mẹ Mây, bà khinh bỉ nhìn chị. Sự việc vừa rồi khiến cho bà hơi bị thất vọng. Yêu, nó yêu thế à? Ừ, cứ cho là yêu đi, nhưng nó vẫn là yêu bản thân nó nhất.

Người làm mẹ chồng không thích điều này.

Tuy nhiên người làm mẹ chồng cũng khá phổi bò, con dâu tương lai nịnh nọt khóc lóc cho mấy câu liền xuôi xuôi ngay. Thôi thì cũng phải, đứa nhỏ quan trọng hơn mà.

Bà thương bà xót con trai, cả người mệt mỏi đau nhức. Bà kêu chị Liên bóp chân giúp bà. Chị là chị không có thích quá gần gũi người già đâu, cứ thấy tởm tởm kiểu gì ấy.

Thời khắc phụ bà tháo đôi tất giấy, cái mùi hôi mùi thối nó sộc thẳng vào mũi, hại chị tý nữa thì xỉu.

Nhưng biết làm sao được, tình thế bắt buộc.

Lùi một bước để tiến trăm bước, chị đành cố gắng thể hiện. Nhu mì hiền thục hết mực rồi mà bà còn chê kỹ thuật không tốt bằng cái Hà.

Bằng bằng cái con khỉ, con yêu nghiệt đó ông nó làm thầy lang, tay nghề giỏi là chuyện hiển nhiên thôi. Bà lim dim một lát thì dậy chuẩn bị thay đồ đi đón cháu Bi.

Bác Thơm thấy mẹ xong rồi liền hí ha hí hửng chạy ra hạch sách.

-“Tiện tay bóp chân cho chị luôn đi bé.”

-“Thôi, em mệt lắm.”

Mẹ Bi lấp liếm, bác Thơm ngúng nguẩy làm nũng.

-“Mệt gì mà mệt, mày ở nhà chơi suốt ngày còn gì, ăn bám em trai chị thì cũng phải biết điều trả ơn chị chứ!”

Bác mồm năm miệng mười, cứ tồ tồ làm cô em dâu tương lai ức hộc máu. Đang điên sẵn nên chị Liên đếch thèm nể nang gì sất.

-“Ê ê, báo nói gì thế? Còn hơn cái dạng bác nhé, già bố nó đến nơi rồi mà cứ ở lì với mẹ. Duyên quá nên nhà chồng mới đuổi đấy. Khổ, mãi chẳng có thằng nào nó thèm rước, đến nhục.”

-“Mày…mày.”

-“Em nói sai sao? Bằng tuổi bác người ta bế cháu rồi ý chứ, bác thì ngay cả một mụn con cũng không có, ôi chao ôi, em thương bác quá đi thôi.”

Bác Thơm tức lồng lộn, không kiềm được vả cho chị Liên một phát rõ kêu. Cũng không đau lắm nhưng vừa hay mẹ Mây từ trong buồng đi ra nên chị yếu ớt ngã bịch xuống nhà, nước mắt lưng tròng.

-“Ôi chị ơi là chị, em nào có dám cãi chị, tại em đang nghén buồn nôn quá, chị làm ơn làm phước cho em nghỉ một lát rồi đêm em sang phòng em bóp chân cho chị. Có gì không hay không phải chị cứ đợi em sinh bé xong hãng đánh được không ạ? Thân em, em đâu có tiếc, nhưng đứa trẻ, nó còn quá nhỏ chị ạ.”

Có người nghe ngứa cả tai, bực mình định nhảy vào giật tóc đánh nhau, tiếc rằng mẹ Mây chạy ra kịp thời.

Mẹ với con gái, cãi nhau tưng bừng khói lửa. Mẹ không tin bác, mẹ chỉ tin những gì mẹ thấy. Mẹ cho bác hai sự lựa chọn, một là dọn đồ rồi biến đi đâu thì biến, hai là xin lỗi chị Liên rồi từ giờ cấm đi chơi, ngoan ngoãn dọn dẹp bếp núc nhà cửa.

Bác đường cùng, đành phải chọn phương án thứ hai. Điều đáng buồn là, không chỉ rửa bát quét sân lau nhà, giờ ngay cả đi chợ nấu cơm cũng tới tay chị.

Căn bản Ông Hải ngứa mắt với một số người nào đó nên lại nhập cuộc đi chơi cùng hội bạn già. Lần này hành trình sẽ là Đà Nẵng và một số tỉnh miền Trung.

Trước khi lên đường ông có qua trạm xá gặp chị Hà, cũng may con bé không sao cả, ông buồn buồn mở lời.

-“Ba xin lỗi, là tại ba, con xứng đáng có được người chồng tốt hơn, giá kể ngày đó ba không gán ghép hai đứa.”

-“Tất cả là duyên phận ba à, ba đừng nghĩ nhiều.”

-“Hà này, con đừng vội nói gì với ông bà thông gia được không? Khi xưa ba đem trầu cau sang rước con thì bây giờ ba cũng sẽ là người dẫn con về nhà. Chỉ là, ba có chút việc bận, con thư thư cho ba một tháng nhé!”

Ông chân thành đề nghị, chị thấy việc chẳng có gì to tát cả, chị thì cũng không gấp nên gật đầu đồng tình. Chào ba rồi, chị qua chỗ dì Hợi đón con xong mới về nhà.

Anh Hậu ngồi bần thần một góc tường, hai cục bông nhỏ thấy vậy oà vào lòng ba, cứ hỏi thăm mãi không thôi.

-“Ba Hậu, ba Hậu buồn à?”

-“Phải đó, sao mặt ba Hậu méo xềnh xệch thế kia?”

-“Tay ba Hậu tím tím á, ba Hậu bị ngã à?”

-“Ơ cả chân ba Hậu cũng bị chảy máu này, ba Hậu có đau không ạ? Hến thổi cho hết đau nha”

Ba lắc đầu, vòng tay qua ôm tụi nhóc.

Mẹ nhìn ba mà nẫu hết cả ruột, ba Hải thương con nhưng cách dạy của ông vẫn còn phong kiến lắm, ông xã chị lại ngoan có bao giờ dám cãi hay tránh đâu.

Chắc anh buồn lắm. Chị chẳng biết làm gì giúp anh cả, chỉ có thể tìm lọ thuốc mỡ đưa cho Hến Sò thôi. Ngón tay bé xíu chấm chấm rồi cẩn thận bôi bôi làm ba già mát cả ruột cả gan, bao nhiêu muộn phiền tan biến hết cả.

-“Mẹ Hà cũng xoa thuốc cho ba Hậu đi, mỗi người xoa một chỗ cho nhanh khỏi, xoa xong rồi thổi thổi á, là hết đau nha”

Gái yêu đề nghị, tất nhiên mẹ Hà nghe lời rồi Ba Hậu nheo mắt, trìu mến quan sát ba mẹ con nhà nó, giống nhau y như đúc, đáng yêu hết cả phần thiên hạ rồi.

–“Mẹ Hà ơi ba bạn Bông ở lớp ngoại tình nha, mẹ bạn Bông bị ốm rồi đấy. Hến nghe lỏm các cô nói chuyện ý”

-“Ngoại tình là gì hả chị Hến?”

Sò ngâg thơ thắc mắc, chị gái em tỏ vẻ hiểu biết, đáp rất chi rành mach.

-“Ngoại tình là ba Bông yêu cô gái khác đó, ba Bông bỏ mẹ Bông và Bông ý. Ba Bông thế là hư á.”

-“Ừ…ba Bông hư…ba Hậu không hư nhỉ ba Hậu nhỉ?”

-“Nhưng cô giáo bảo đàn ông thời nay đều thế, ba Hậu ơi ba có bỏ Hến Sò với mẹ Hà không ba? Ba có yêu cô nào không?”

Hai đứa bàn tán nhặng xị ngậu, mẹ Hà bối rối thấy rõ, cái con Hến này nữa, sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi còn trẻ con thế nhỉ? Không chơi với bạn lại đi nghe chuyện phiếm của các cô chứ?

Mẹ dặn con gái không được như vậy. Chị Hến ngoan lắm, mẹ bảo như thế không tốt nàng liền vui vẻ ngoắc tay hứa lần sau bớt hóng hớt.

Nhưng chị ấy vẫn cứ nằng nặc hỏi ba bằng được ý, ba Hậu búng tai nhóc con rồi chậm rãi trả lời.

-“Ba không yêu cô nào cả, ba yêu mỗi mẹ Hà thôi.”

Chồng cười hiền, thơm nhẹ cô Hến cô Sò cô Hà mỗi cô một phát. Hai cục bông nhỏ thơm má, có cục bông lớn thì thơm môi.

Chị Hến che mắt em Sò nha, chị cũng hì hì quay đi luôn.

Mẹ Hà ngượng chín cả mặt, vẫn biết chồng thương con, an ủi các bé rồi nhưng anh diễn đạt quá, tim chị dường như đập nhanh hơn một nhịp.

Anh Hậu túm tỉm cấu eo vợ rồi đuổi bà xã vào bếp nấu nướng, ngoài đây anh có chuyện cần “tâm sự” riêng với Hến Sò.

Bữa tối hôm đó khá muộn, các nàng đói nên ăn thun thút ấy. Chị Hến gặm hết hai cái đùi gà, thấy ba nháy mắt liền đem chất giọng dễ thương vô đối ra nũng nịu mẹ.

-“Mẹ Hà ơi mẹ có yêu chú nào khác ngoài ba Hậu không?”

Nàng làm mẹ hơi choáng, nhưng mẹ vẫn rất dịu dàng đáp.

-“Không, mẹ yêu mình ba Hậu với Hến Sò thôi, không thương chú nào khác cả.”

-“Thế nhỡ ba Hậu không nghe lời ý, ba Hậu hư xong phạm lỗi thì mẹ có định bỏ ba không? Như thế thì tội nghiệp ba lắm ý.”

Mẹ biết thừa em được mớm lời, mẹ xoa đầu nhóc con, nhỏ thủ thỉ, cái đấy thì quyền quyết định nó không nằm trong tay mẹ Hến ạ.

Ba Hậu ngồi đối diện nghe chừng tâm trạng lắm, anh chan vội chút nước sấu dầm, húp nốt bát cơm rồi bỏ về phòng. Già rồi, ăn trận đòn của ba, chân tay tê nhức ghê gớm. Cộng thêm một đêm trằn trọc mất ngủ nữa, thành ra sáng hôm sau có người ốm hẳn.

Ốm đau là thế, mệt mỏi đến vậy, cơ mà chẳng thấy bóng dáng bà xã đâu?

Gọi điện chỉ nghe tiếng tút tút dài vô tận, gọi cho cậu Hợp thì cậu bảo chị Hà nhà em đang họp với anh Thanh triển khai kế hoạch thi Olympic Toán cấp thành phố, anh Thanh là trưởng ban giám khảo còn chị Hà nhà em là thư ký hội đồng thi ạ.

Cậu ngoan lắm, nói chuyện vâng dạ lễ phép. Còn kể thêm về quy mô cuộc thi với cả khoe khoang trường mình năm nay được chọn làm địa điểm tổ chức, anh Hậu ậm ừ vài ba câu rồi lạnh lùng cúp máy.

Kinh thật.

Trưởng ban giám khảo cơ à, oai quá nhĩ?

Thư ký nữa chứ?

Bực.

Người đã nhọc rồi giờ lại còn thêm bực, tức ngực khó thở không tài nào mà chịu được.

Có cái hội thi nho nhỏ mấy đứa học sinh giỏi thôi mà bàn bạc kinh khủng khiếp thật đấy. Mười hai rưỡi mới thèm vác mặt về nhà.

Trao đổi cả sáng chưa chán à mà mở cổng ra đã lại gọi nhau í ới rồi, hết em thấy thế này thầy nghĩ thế kia nghe mà chối.

Ba Hến nằm bên trong mặt nóng hầm hập, khẽ hắng giọng ho nhẹ. Khổ nỗi người ta còn mải buôn dưa kinh quá, nào có lọt tai. Đành phải ho tới tấp, ho sù sụ, ho đến mức khản cả cổ bà xã mới chạy vào.

Ông xã đạt được mục đích, nhưng nghĩ thấy ưng ức nên vợ hỏi han quan tâm cũng mặc kệ, giả bộ cao thượng, ngây ngô đáp.

-“Anh đâu có sao đâu, mình nghiêm trọng hoá vấn đề quá làm gì.”

-“Không sao đâu mà không sao, mình sốt rồi mà. Người nóng quá, mình đợi em tý em lấy thuốc với trườm mát cho mình.”

-“Thôi, mình còn bận việc với thầy mình cơ mà. Anh nào có dám nhờ mình chăm.”

Ba Hến làm màu, mẹ Sò lại tưởng chồng đang lúc ốm yếu nên nhớ người thương, đành gợi ý.

-“Thì đúng là em bận thật, hay em gọi xe giúp mình nhé, bảo họ chở mình đến nhà mẹ Mây ở với chị Liên. Ba Hải đi chơi rồi mà, tuần này mình ngủ ở đấy cũng được.”

-“Sợ thật, chưa gì mà mình đuổi anh thế à? Nói mình nghe đây là nhà anh, NHÀ ANH, hiểu chưa? Nhà anh nên anh đếch cần đi đâu cả.”

Chị nghe ông xã mắng mà choáng, anh thấy chị đứng ngây ngốc một hồi thì lại thương thương, nhỏ lời tâm tình.

-“Anh nhọc quá…có khi anh sắp chết rồi cũng nên.”

Trời đất, sắp chết á? Có thật là ông xã chị không vậy?

Cái người phong độ hào hoa của mọi ngày đâu rồi? Sao tự dưng hôm nay lại mè nheo nũng nịu hơn cả con gái thế này?

Anh xị mặt, lén lút liếc chị, chị phì cười nhìn chồng. Rồi chị cũng chẳng chấp anh nữa, lật đật giúp anh lau người thay đồ, đoạn quay ra nấu tạm ít miến gà.

Anh ăn hết, mới đầu miệng đắng ngắt mà cứ ngửi thấy mùi nấm hương với rau mùi quyện vào là lại nuốt nước bọt rồi miếng thịt gà săn săn, miếng giò gà giòn tan ngọt lịm, vị thanh thanh cay cay của nước dùng, chắc cả thế giới này cũng không ai nấu ngon bằng vợ đâu.

Đồ ăn mà hiệu quả hơn cả thuốc ấy, húp sùm sụp hai bát người ngợm thấy khoẻ hẳn lên. Còn đang muốn rủ vợ ở nhà cho vui mà có người đã gọi vợ đi rồi, tưởng vợ quan tâm anh lắm cơ, ai ngờ vợ sờ qua trán anh xong phán câu xanh rờn.

-“May quá, mình đỡ rồi đấy, em ra trường đây, mình nghỉ đi.”

Đáng nhẽ phải là, em ra trường chút có được không, em đi lát em về giống ngày xưa chứ?

Từ khi nào vợ thay đổi thái độ, cách ứng xử với anh vậy? Bảo đi là đi thôi, chẳng cần hỏi han trưng cầu ý kiến chồng gì sất.

-“Minh đi dạy hay đi khoe hàng thế?”

Ông xã bực bực xỉa đểu, bà xã ngạc nhiên hỏi lại.

-“Quần jeans áo sơ mi mà mình, kín cổng cao tường có khoe chỗ nào đâu mình nhỉ?”

-“Mình soi gương mà xem, mông má chả căng đét lên kia kìa.”

Anh Hậu vô tư nhận xét, chị Hà ngắm cũng thấy cái quần này hơi bó thật nên vào nhà tắm thay chiếc váy hoa. Trông vợ bây giờ lại duyên dáng quá mức cho phép, ba Hến lòng càng thêm não nề. Hình như hẹn hò ý chứ, dạy dỗ quái gì.

-“Mình ra trường thật không đấy?”

-“Thế không thì mình nghĩ em đi đâu?”

-“Anh việc gì phải nghĩ…anh chả biết thừa ấy…mà này…đứng yên đó…anh đèo mình đi.”

Ba Hến bực bội vùng dậy, tay cầm chìa khoá tay kéo vợ xềnh xệch. Đi ôtô nên nhanh lắm, trước khi chị xuống xe anh còn nho nhỏ dặn anh đợi mình ngoài này.

Chị tưởng anh đùa thôi, không ngờ ngồi trong phòng hội đồng thỉnh thoảng nhìn ra vẫn thấy xe ông xã đỗ ở đó. Được nửa tiếng chị sốt ruột, chui xuống hàng cuối rồi lén chạy ra với chồng.

Anh vẫn còn mệt, trán lấm tấm mồ hôi trông tội lắm, chị bảo anh mình về nghỉ đi, em họp còn muộn. Nhưng anh lại cương quyết, mình cứ làm việc của mình đi, mình kệ anh, muộn mấy anh cũng chờ được.

Người thì phân tích mình đang ốm mà, người lại lý sự ốm với đợi mình nó chẳng liên quan. Chồng chồng vợ vợ, đôi co tranh luận một hồi, rốt cuộc vợ thua.

Vợ lại bỏ việc về với anh. Anh và vợ qua đón con sớm. Rồi về nhà. Nhà, bốn người, Hậu Hà Hến Sò, cười nói rúc rích cả buổi chỉ loanh quanh từ phòng ngủ ra phòng khách, hết ăn cơm rồi lại cùng nhau xem phim, bình yên giản dị, nhưng ngọt ngào lắm.

Tối đến, lúc các con ngủ, chị mang áo quần ra ban công phơi, anh cũng lẽo đẽo theo vợ. Anh giúp chị vắt đồ, chị chẳng ngượng chẳng đuổi anh nữa, hai bên phối hợp rất nhịp nhàng. Xong xuôi anh kéo một cái ghế, rủ chị ngồi xuống ngắm phố хá.

Hà Nội về đêm, đẹp theo cái cách của nó. Anh ấp úng hỏi, mình à, cái câu mình bảo Hến hôm nọ, là thật lòng hay an ủi con?

Là thật lòng mình ạ. Chị nhỏ nhẹ đáp. Có chút gì đó ấm áp khó tả, anh mỉm cười tâm sự.

-“Mai anh phải vào Nam rồi, công việc nhiều quá, mình chú Thắng không quán xuyến hết được. Mĩnh này…mình thấy phụ nữ làm mẹ kế có thiệt thòi lắm không… nếu là mình…mình có thể chịu đựng được không? Sẽ không tủi thân chứ?”

-“Em…em…sao tự dưng mình hỏi vậy?”

-“Mình chưa phải trả lời anh gấp đâu. Nhưng khi nào anh về, anh rất mong có đáp án của mình. Anh…anh vừa muốn giữ lấy hạnh phúc của bản thân…nhưng anh…cũng không nỡ ích kỷ để người ấy phải chịu khổ… mình hiểu không?”

Anh hỏi, chị cũng hơi hơi hiểu, gương mặt có chút ửng hồng. Anh vòng tay qua vác vợ vào phòng, đặt chị trên giường, người anh ép sát người chị, thì thầm nho nhỏ.

-“Sao mình ngốc vậy…nước trà rất nóng…bao giờ cho khỏi đây.”

-“Khỏi rồi mà mình.”

Chị ngại, đáp qua loa. Vợ toàn thế mà, đêm qua chồng xem trộm rồi, vợ làm sao mà giấu được? Tuy nhiên anh cũng không bóc mẽ gì cả, chỉ là khẽ kéo chiếc khoá áo, dịu dàng hôn dọc từ gáy xuống sống lưng.

Viết bỏng trên tay anh, vết bỏng trên lưng chị, nhìn hay hay, cứ như xăm đôi ấy.

Chị cố đẩy anh ra, anh biết anh sai nên cũng chẳng dám làm gì thêm cả, chỉ đơn giản siết vợ chặt hơn rồi áp mặt vào gáy chị rủ rê đêm nay đừng xuống dưới đất nằm nữa, lạnh lắm.

Ra vẻ là hỏi ý kiến, nhưng tay chân anh vòng qua quấn lấy chị, cũng chẳng cho cơ hội lựa chọn. Anh nói anh sẽ nhớ chị lắm đấy, trống ngực chị bất chợt thổn thức, mông lung mộng mị đến cả mấy ngày sau.

Mẹ kế? Không quay lại với chị Liên? Anh nhớ mình? Hi vọng không phải do chị xem phim quá nhiều nên ảo tưởng.

Tầm bảy giờ sáng hôm thứ hai chị đang nghĩ ngợi linh tinh thì nhận được tin nhắn của ba Hải kêu qua nhà gấp. Trên đường đi chị còn lo ba có chuyện gì, lúc đến nơi mới ngớ ra mình bị lừa.

Ba đi chơi đã về đâu, là điện thoại ba để quên ở nhà, chị Thơm lợi dụng đưa chị vào tròng. Không hiểu bác với chị Liên xích mích gì, cũng không hiểu bác bỏ gì vào cháo mà chị ấy ăn vào nôn thốc nôn tháo. Và càng không thể hiểu, tại sao bác ấy lại chọn chị chịu
tội thay.

Mẹ Mây vừa hay đi thể dục về, thấy con dâu quý nôn mật xanh mật vàng, lại nghe con gái oang oang bịa chuyện lửa giận ngùn ngụt, bà túm tóc chị Hà, định đánh cho một trận nhừ tử.

Khổ nỗi lần này bác Thơm còn mải giả nhân giả nghĩa quan tâm chị Liên nên là một đấu một chứ không phải một đấu ba như trước, mặc dù bà bám dai như đĩa nhưng chị vẫn nhanh tay chọc được vào mấy huyệt ở nách rồi đẩy mẹ chồng ra.

Bà mất đà, lăn xuống đất cười ha hả. Đến lúc ngớt cơn thì con nặc nô đó đã biến mất rồi.

Xe cấp cứu tới, bà xót cháu nên định bụng xử lý nó sau, còn giờ phải đến bệnh viện cùng mẹ Bi trước đã.

Tình hình chị Liên mỗi lúc một xấu, về sau còn ói ra cả máu nữa. Chị trong phòng cấp cứu mãi không ra làm bà bên ngoài lo ngay ngáy.

Thỉnh thoảng có y tá đi qua bà lại kéo tay hỏi han, mấy cô sinh viên thực tập thật thà bảo bị ngộ độc nặng như thế e rằng khả năng hư thai là rất cao.

Bà nghe mà run hết cả người, bà cầu trời bà khấn Phật, chỉ cần thằng bé bình an bà nguyện giảm mười năm tuổi thọ. Mà giả như hôm nay bé con có mệnh hệ gì bà nhất định sống chết với cái con yêu quái đấy.

Ông Hải chứng kiến một màn ôm ấp sướt mướt bất chợt thấy não nề. Cái cuộc đời này, kể cũng lắm oan trái.

Lớp trẻ ngày nay, sướng quá dửng mỡ hết cả rồi. Ông thở dài kêu cô Thắm đưa chị Hà ra trạm xá. Anh Hậu rối rít xin ba cho đi cùng vợ, nào là cái Thắm trẻ người non dạ không thông thạo đường xá, để lâu nhiễm trùng thì khổ, nào là con đưa nhà con ra rồi con về ngay.

Ông nghe hết cả đấy, nhưng một chút động lòng cũng không.

-“Gớm, anh thương anh xót người ta thế cơ à? Lúc anh đú đỡn với đũy anh có nhớ tới nó không?”

Ba hỏi, chị Hà thấy tình hình căng quá liền nhỏ lời trấn an chồng. Anh Hậu có vẻ nguôi nguôi mà lúc cô Thắm lên dìu vợ anh cứ sốt ruột mãi, chốc chốc lại ngó ra cổng.

-“Quay vào đây, tình nhân bé nhỏ của anh, cái người yêu Nanh thật lòng thật dạ, chỉ sợ mỗi chén trà nóng ở trong này cơ mà”

Ông Hải mỉa đểu, chị Liên nghe ngứa tai quá không chịu được, sồn sồn cãi lại.

-“Ba nói thế mà nghe được à? Con là con lo cho đứa nhỏ thôi. Nếu không vì em bé trong bụng thì…thì…ngay cả mạng sống này con cũng không tiếc.”

-“Thôi chị ạ, phúc tôi mỏng, tôi nào dám có đứa con cao thượng vĩ đại như chị. Mời chị ra ngoài cho tôi.”

Mẹ Bi ức điên cả tiết, cái lão già đáng ghét dám đuổi chị, nếu không vì anh Hậu chị còn lâu mới nhịn.

Chị bị đuổi cấm cửa nên chỉ có thể đứng bên ngoài ngó trộm thôi. Cả cái điếu cày to như thế mà lão phang ba Hến chẳng hề tiếc tay.

Người đâu mà ác độc, cứ như anh là con nuôi ấy. Mãi sau ông mới cho con trai cơ hội trình bày. Chị đứng xa quá nên không nghe rõ cuộc đối thoại, chỉ thấy ông Hải không giận nữa, ông thở dài rồi bỏ đi đâu ấy.

Chị chạy vào đỡ anh, rủ người ta đêm nay ở đâu chị chăm.

Anh lịch sự cảm ơn nhưng lấy lý do công việc nên cũng đi nốt.

Ở nhà còn lại mẹ Mây, bà khinh bỉ nhìn chị. Sự việc vừa rồi khiến cho bà hơi bị thất vọng. Yêu, nó yêu thế à? Ừ, cứ cho là yêu đi, nhưng nó vẫn là yêu bản thân nó nhất.

Người làm mẹ chồng không thích điều này.

Tuy nhiên người làm mẹ chồng cũng khá phổi bò, con dâu tương lai nịnh nọt khóc lóc cho mấy câu liền xuôi xuôi ngay. Thôi thì cũng phải, đứa nhỏ quan trọng hơn mà.

Bà thương bà xót con trai, cả người mệt mỏi đau nhức. Bà kêu chị Liên bóp chân giúp bà. Chị là chị không có thích quá gần gũi người già đâu, cứ thấy tởm tởm kiểu gì ấy.

Thời khắc phụ bà tháo đôi tất giấy, cái mùi hôi mùi thối nó sộc thẳng vào mũi, hại chị tý nữa thì xỉu.

Nhưng biết làm sao được, tình thế bắt buộc.

Lùi một bước để tiến trăm bước, chị đành cố gắng thể hiện. Nhu mì hiền thục hết mực rồi mà bà còn chê kỹ thuật không tốt bằng cái Hà.

Bằng bằng cái con khỉ, con yêu nghiệt đó ông nó làm thầy lang, tay nghề giỏi là chuyện hiển nhiên thôi. Bà lim dim một lát thì dậy chuẩn bị thay đồ đi đón cháu Bi.

Bác Thơm thấy mẹ xong rồi liền hí ha hí hửng chạy ra hạch sách.

-“Tiện tay bóp chân cho chị luôn đi bé.”

-“Thôi, em mệt lắm.”

Mẹ Bi lấp liếm, bác Thơm ngúng nguẩy làm nũng.

-“Mệt gì mà mệt, mày ở nhà chơi suốt ngày còn gì, ăn bám em trai chị thì cũng phải biết điều trả ơn chị chứ!”

Bác mồm năm miệng mười, cứ tồ tồ làm cô em dâu tương lai ức hộc máu. Đang điên sẵn nên chị Liên đếch thèm nể nang gì sất.

-“Ê ê, báo nói gì thế? Còn hơn cái dạng bác nhé, già bố nó đến nơi rồi mà cứ ở lì với mẹ. Duyên quá nên nhà chồng mới đuổi đấy. Khổ, mãi chẳng có thằng nào nó thèm rước, đến nhục.”

-“Mày…mày.”

-“Em nói sai sao? Bằng tuổi bác người ta bế cháu rồi ý chứ, bác thì ngay cả một mụn con cũng không có, ôi chao ôi, em thương bác quá đi thôi.”

Bác Thơm tức lồng lộn, không kiềm được vả cho chị Liên một phát rõ kêu. Cũng không đau lắm nhưng vừa hay mẹ Mây từ trong buồng đi ra nên chị yếu ớt ngã bịch xuống nhà, nước mắt lưng tròng.

-“Ôi chị ơi là chị, em nào có dám cãi chị, tại em đang nghén buồn nôn quá, chị làm ơn làm phước cho em nghỉ một lát rồi đêm em sang phòng em bóp chân cho chị. Có gì không hay không phải chị cứ đợi em sinh bé xong hãng đánh được không ạ? Thân em, em đâu có tiếc, nhưng đứa trẻ, nó còn quá nhỏ chị ạ.”

Có người nghe ngứa cả tai, bực mình định nhảy vào giật tóc đánh nhau, tiếc rằng mẹ Mây chạy ra kịp thời.

Mẹ với con gái, cãi nhau tưng bừng khói lửa. Mẹ không tin bác, mẹ chỉ tin những gì mẹ thấy. Mẹ cho bác hai sự lựa chọn, một là dọn đồ rồi biến đi đâu thì biến, hai là xin lỗi chị Liên rồi từ giờ cấm đi chơi, ngoan ngoãn dọn dẹp bếp núc nhà cửa.

Bác đường cùng, đành phải chọn phương án thứ hai. Điều đáng buồn là, không chỉ rửa bát quét sân lau nhà, giờ ngay cả đi chợ nấu cơm cũng tới tay chị.

Căn bản Ông Hải ngứa mắt với một số người nào đó nên lại nhập cuộc đi chơi cùng hội bạn già. Lần này hành trình sẽ là Đà Nẵng và một số tỉnh miền Trung.

Trước khi lên đường ông có qua trạm xá gặp chị Hà, cũng may con bé không sao cả, ông buồn buồn mở lời.

-“Ba xin lỗi, là tại ba, con xứng đáng có được người chồng tốt hơn, giá kể ngày đó ba không gán ghép hai đứa.”

-“Tất cả là duyên phận ba à, ba đừng nghĩ nhiều.”

-“Hà này, con đừng vội nói gì với ông bà thông gia được không? Khi xưa ba đem trầu cau sang rước con thì bây giờ ba cũng sẽ là người dẫn con về nhà. Chỉ là, ba có chút việc bận, con thư thư cho ba một tháng nhé!”

Ông chân thành đề nghị, chị thấy việc chẳng có gì to tát cả, chị thì cũng không gấp nên gật đầu đồng tình. Chào ba rồi, chị qua chỗ dì Hợi đón con xong mới về nhà.

Anh Hậu ngồi bần thần một góc tường, hai cục bông nhỏ thấy vậy oà vào lòng ba, cứ hỏi thăm mãi không thôi.

-“Ba Hậu, ba Hậu buồn à?”

-“Phải đó, sao mặt ba Hậu méo xềnh xệch thế kia?”

-“Tay ba Hậu tím tím á, ba Hậu bị ngã à?”

-“Ơ cả chân ba Hậu cũng bị chảy máu này, ba Hậu có đau không ạ? Hến thổi cho hết đau nha”

Ba lắc đầu, vòng tay qua ôm tụi nhóc.

Mẹ nhìn ba mà nẫu hết cả ruột, ba Hải thương con nhưng cách dạy của ông vẫn còn phong kiến lắm, ông xã chị lại ngoan có bao giờ dám cãi hay tránh đâu.

Chắc anh buồn lắm. Chị chẳng biết làm gì giúp anh cả, chỉ có thể tìm lọ thuốc mỡ đưa cho Hến Sò thôi. Ngón tay bé xíu chấm chấm rồi cẩn thận bôi bôi làm ba già mát cả ruột cả gan, bao nhiêu muộn phiền tan biến hết cả.

-“Mẹ Hà cũng xoa thuốc cho ba Hậu đi, mỗi người xoa một chỗ cho nhanh khỏi, xoa xong rồi thổi thổi á, là hết đau nha”

Gái yêu đề nghị, tất nhiên mẹ Hà nghe lời rồi Ba Hậu nheo mắt, trìu mến quan sát ba mẹ con nhà nó, giống nhau y như đúc, đáng yêu hết cả phần thiên hạ rồi.

–“Mẹ Hà ơi ba bạn Bông ở lớp ngoại tình nha, mẹ bạn Bông bị ốm rồi đấy. Hến nghe lỏm các cô nói chuyện ý”

-“Ngoại tình là gì hả chị Hến?”

Sò ngâg thơ thắc mắc, chị gái em tỏ vẻ hiểu biết, đáp rất chi rành mach.

-“Ngoại tình là ba Bông yêu cô gái khác đó, ba Bông bỏ mẹ Bông và Bông ý. Ba Bông thế là hư á.”

-“Ừ…ba Bông hư…ba Hậu không hư nhỉ ba Hậu nhỉ?”

-“Nhưng cô giáo bảo đàn ông thời nay đều thế, ba Hậu ơi ba có bỏ Hến Sò với mẹ Hà không ba? Ba có yêu cô nào không?”

Hai đứa bàn tán nhặng xị ngậu, mẹ Hà bối rối thấy rõ, cái con Hến này nữa, sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi còn trẻ con thế nhỉ? Không chơi với bạn lại đi nghe chuyện phiếm của các cô chứ?

Mẹ dặn con gái không được như vậy. Chị Hến ngoan lắm, mẹ bảo như thế không tốt nàng liền vui vẻ ngoắc tay hứa lần sau bớt hóng hớt.

Nhưng chị ấy vẫn cứ nằng nặc hỏi ba bằng được ý, ba Hậu búng tai nhóc con rồi chậm rãi trả lời.

-“Ba không yêu cô nào cả, ba yêu mỗi mẹ Hà thôi.”

Chồng cười hiền, thơm nhẹ cô Hến cô Sò cô Hà mỗi cô một phát. Hai cục bông nhỏ thơm má, có cục bông lớn thì thơm môi.

Chị Hến che mắt em Sò nha, chị cũng hì hì quay đi luôn.

Mẹ Hà ngượng chín cả mặt, vẫn biết chồng thương con, an ủi các bé rồi nhưng anh diễn đạt quá, tim chị dường như đập nhanh hơn một nhịp.

Anh Hậu túm tỉm cấu eo vợ rồi đuổi bà xã vào bếp nấu nướng, ngoài đây anh có chuyện cần “tâm sự” riêng với Hến Sò.

Bữa tối hôm đó khá muộn, các nàng đói nên ăn thun thút ấy. Chị Hến gặm hết hai cái đùi gà, thấy ba nháy mắt liền đem chất giọng dễ thương vô đối ra nũng nịu mẹ.

-“Mẹ Hà ơi mẹ có yêu chú nào khác ngoài ba Hậu không?”

Nàng làm mẹ hơi choáng, nhưng mẹ vẫn rất dịu dàng đáp.

-“Không, mẹ yêu mình ba Hậu với Hến Sò thôi, không thương chú nào khác cả.”

-“Thế nhỡ ba Hậu không nghe lời ý, ba Hậu hư xong phạm lỗi thì mẹ có định bỏ ba không? Như thế thì tội nghiệp ba lắm ý.”

Mẹ biết thừa em được mớm lời, mẹ xoa đầu nhóc con, nhỏ thủ thỉ, cái đấy thì quyền quyết định nó không nằm trong tay mẹ Hến ạ.

Ba Hậu ngồi đối diện nghe chừng tâm trạng lắm, anh chan vội chút nước sấu dầm, húp nốt bát cơm rồi bỏ về phòng. Già rồi, ăn trận đòn của ba, chân tay tê nhức ghê gớm. Cộng thêm một đêm trằn trọc mất ngủ nữa, thành ra sáng hôm sau có người ốm hẳn.

Ốm đau là thế, mệt mỏi đến vậy, cơ mà chẳng thấy bóng dáng bà xã đâu?

Gọi điện chỉ nghe tiếng tút tút dài vô tận, gọi cho cậu Hợp thì cậu bảo chị Hà nhà em đang họp với anh Thanh triển khai kế hoạch thi Olympic Toán cấp thành phố, anh Thanh là trưởng ban giám khảo còn chị Hà nhà em là thư ký hội đồng thi ạ.

Cậu ngoan lắm, nói chuyện vâng dạ lễ phép. Còn kể thêm về quy mô cuộc thi với cả khoe khoang trường mình năm nay được chọn làm địa điểm tổ chức, anh Hậu ậm ừ vài ba câu rồi lạnh lùng cúp máy.

Kinh thật.

Trưởng ban giám khảo cơ à, oai quá nhĩ?

Thư ký nữa chứ?

Bực.

Người đã nhọc rồi giờ lại còn thêm bực, tức ngực khó thở không tài nào mà chịu được.

Có cái hội thi nho nhỏ mấy đứa học sinh giỏi thôi mà bàn bạc kinh khủng khiếp thật đấy. Mười hai rưỡi mới thèm vác mặt về nhà.

Trao đổi cả sáng chưa chán à mà mở cổng ra đã lại gọi nhau í ới rồi, hết em thấy thế này thầy nghĩ thế kia nghe mà chối.

Ba Hến nằm bên trong mặt nóng hầm hập, khẽ hắng giọng ho nhẹ. Khổ nỗi người ta còn mải buôn dưa kinh quá, nào có lọt tai. Đành phải ho tới tấp, ho sù sụ, ho đến mức khản cả cổ bà xã mới chạy vào.

Ông xã đạt được mục đích, nhưng nghĩ thấy ưng ức nên vợ hỏi han quan tâm cũng mặc kệ, giả bộ cao thượng, ngây ngô đáp.

-“Anh đâu có sao đâu, mình nghiêm trọng hoá vấn đề quá làm gì.”

-“Không sao đâu mà không sao, mình sốt rồi mà. Người nóng quá, mình đợi em tý em lấy thuốc với trườm mát cho mình.”

-“Thôi, mình còn bận việc với thầy mình cơ mà. Anh nào có dám nhờ mình chăm.”

Ba Hến làm màu, mẹ Sò lại tưởng chồng đang lúc ốm yếu nên nhớ người thương, đành gợi ý.

-“Thì đúng là em bận thật, hay em gọi xe giúp mình nhé, bảo họ chở mình đến nhà mẹ Mây ở với chị Liên. Ba Hải đi chơi rồi mà, tuần này mình ngủ ở đấy cũng được.”

-“Sợ thật, chưa gì mà mình đuổi anh thế à? Nói mình nghe đây là nhà anh, NHÀ ANH, hiểu chưa? Nhà anh nên anh đếch cần đi đâu cả.”

Chị nghe ông xã mắng mà choáng, anh thấy chị đứng ngây ngốc một hồi thì lại thương thương, nhỏ lời tâm tình.

-“Anh nhọc quá…có khi anh sắp chết rồi cũng nên.”

Trời đất, sắp chết á? Có thật là ông xã chị không vậy?

Cái người phong độ hào hoa của mọi ngày đâu rồi? Sao tự dưng hôm nay lại mè nheo nũng nịu hơn cả con gái thế này?

Anh xị mặt, lén lút liếc chị, chị phì cười nhìn chồng. Rồi chị cũng chẳng chấp anh nữa, lật đật giúp anh lau người thay đồ, đoạn quay ra nấu tạm ít miến gà.

Anh ăn hết, mới đầu miệng đắng ngắt mà cứ ngửi thấy mùi nấm hương với rau mùi quyện vào là lại nuốt nước bọt rồi miếng thịt gà săn săn, miếng giò gà giòn tan ngọt lịm, vị thanh thanh cay cay của nước dùng, chắc cả thế giới này cũng không ai nấu ngon bằng vợ đâu.

Đồ ăn mà hiệu quả hơn cả thuốc ấy, húp sùm sụp hai bát người ngợm thấy khoẻ hẳn lên. Còn đang muốn rủ vợ ở nhà cho vui mà có người đã gọi vợ đi rồi, tưởng vợ quan tâm anh lắm cơ, ai ngờ vợ sờ qua trán anh xong phán câu xanh rờn.

-“May quá, mình đỡ rồi đấy, em ra trường đây, mình nghỉ đi.”

Đáng nhẽ phải là, em ra trường chút có được không, em đi lát em về giống ngày xưa chứ?

Từ khi nào vợ thay đổi thái độ, cách ứng xử với anh vậy? Bảo đi là đi thôi, chẳng cần hỏi han trưng cầu ý kiến chồng gì sất.

-“Minh đi dạy hay đi khoe hàng thế?”

Ông xã bực bực xỉa đểu, bà xã ngạc nhiên hỏi lại.

-“Quần jeans áo sơ mi mà mình, kín cổng cao tường có khoe chỗ nào đâu mình nhỉ?”

-“Mình soi gương mà xem, mông má chả căng đét lên kia kìa.”

Anh Hậu vô tư nhận xét, chị Hà ngắm cũng thấy cái quần này hơi bó thật nên vào nhà tắm thay chiếc váy hoa. Trông vợ bây giờ lại duyên dáng quá mức cho phép, ba Hến lòng càng thêm não nề. Hình như hẹn hò ý chứ, dạy dỗ quái gì.

-“Mình ra trường thật không đấy?”

-“Thế không thì mình nghĩ em đi đâu?”

-“Anh việc gì phải nghĩ…anh chả biết thừa ấy…mà này…đứng yên đó…anh đèo mình đi.”

Ba Hến bực bội vùng dậy, tay cầm chìa khoá tay kéo vợ xềnh xệch. Đi ôtô nên nhanh lắm, trước khi chị xuống xe anh còn nho nhỏ dặn anh đợi mình ngoài này.

Chị tưởng anh đùa thôi, không ngờ ngồi trong phòng hội đồng thỉnh thoảng nhìn ra vẫn thấy xe ông xã đỗ ở đó. Được nửa tiếng chị sốt ruột, chui xuống hàng cuối rồi lén chạy ra với chồng.

Anh vẫn còn mệt, trán lấm tấm mồ hôi trông tội lắm, chị bảo anh mình về nghỉ đi, em họp còn muộn. Nhưng anh lại cương quyết, mình cứ làm việc của mình đi, mình kệ anh, muộn mấy anh cũng chờ được.

Người thì phân tích mình đang ốm mà, người lại lý sự ốm với đợi mình nó chẳng liên quan. Chồng chồng vợ vợ, đôi co tranh luận một hồi, rốt cuộc vợ thua.

Vợ lại bỏ việc về với anh. Anh và vợ qua đón con sớm. Rồi về nhà. Nhà, bốn người, Hậu Hà Hến Sò, cười nói rúc rích cả buổi chỉ loanh quanh từ phòng ngủ ra phòng khách, hết ăn cơm rồi lại cùng nhau xem phim, bình yên giản dị, nhưng ngọt ngào lắm.

Tối đến, lúc các con ngủ, chị mang áo quần ra ban công phơi, anh cũng lẽo đẽo theo vợ. Anh giúp chị vắt đồ, chị chẳng ngượng chẳng đuổi anh nữa, hai bên phối hợp rất nhịp nhàng. Xong xuôi anh kéo một cái ghế, rủ chị ngồi xuống ngắm phố хá.

Hà Nội về đêm, đẹp theo cái cách của nó. Anh ấp úng hỏi, mình à, cái câu mình bảo Hến hôm nọ, là thật lòng hay an ủi con?

Là thật lòng mình ạ. Chị nhỏ nhẹ đáp. Có chút gì đó ấm áp khó tả, anh mỉm cười tâm sự.

-“Mai anh phải vào Nam rồi, công việc nhiều quá, mình chú Thắng không quán xuyến hết được. Mĩnh này…mình thấy phụ nữ làm mẹ kế có thiệt thòi lắm không… nếu là mình…mình có thể chịu đựng được không? Sẽ không tủi thân chứ?”

-“Em…em…sao tự dưng mình hỏi vậy?”

-“Mình chưa phải trả lời anh gấp đâu. Nhưng khi nào anh về, anh rất mong có đáp án của mình. Anh…anh vừa muốn giữ lấy hạnh phúc của bản thân…nhưng anh…cũng không nỡ ích kỷ để người ấy phải chịu khổ… mình hiểu không?”

Anh hỏi, chị cũng hơi hơi hiểu, gương mặt có chút ửng hồng. Anh vòng tay qua vác vợ vào phòng, đặt chị trên giường, người anh ép sát người chị, thì thầm nho nhỏ.

-“Sao mình ngốc vậy…nước trà rất nóng…bao giờ cho khỏi đây.”

-“Khỏi rồi mà mình.”

Chị ngại, đáp qua loa. Vợ toàn thế mà, đêm qua chồng xem trộm rồi, vợ làm sao mà giấu được? Tuy nhiên anh cũng không bóc mẽ gì cả, chỉ là khẽ kéo chiếc khoá áo, dịu dàng hôn dọc từ gáy xuống sống lưng.

Viết bỏng trên tay anh, vết bỏng trên lưng chị, nhìn hay hay, cứ như xăm đôi ấy.

Chị cố đẩy anh ra, anh biết anh sai nên cũng chẳng dám làm gì thêm cả, chỉ đơn giản siết vợ chặt hơn rồi áp mặt vào gáy chị rủ rê đêm nay đừng xuống dưới đất nằm nữa, lạnh lắm.

Ra vẻ là hỏi ý kiến, nhưng tay chân anh vòng qua quấn lấy chị, cũng chẳng cho cơ hội lựa chọn. Anh nói anh sẽ nhớ chị lắm đấy, trống ngực chị bất chợt thổn thức, mông lung mộng mị đến cả mấy ngày sau.

Mẹ kế? Không quay lại với chị Liên? Anh nhớ mình? Hi vọng không phải do chị xem phim quá nhiều nên ảo tưởng.

Tầm bảy giờ sáng hôm thứ hai chị đang nghĩ ngợi linh tinh thì nhận được tin nhắn của ba Hải kêu qua nhà gấp. Trên đường đi chị còn lo ba có chuyện gì, lúc đến nơi mới ngớ ra mình bị lừa.

Ba đi chơi đã về đâu, là điện thoại ba để quên ở nhà, chị Thơm lợi dụng đưa chị vào tròng. Không hiểu bác với chị Liên xích mích gì, cũng không hiểu bác bỏ gì vào cháo mà chị ấy ăn vào nôn thốc nôn tháo. Và càng không thể hiểu, tại sao bác ấy lại chọn chị chịu
tội thay.

Mẹ Mây vừa hay đi thể dục về, thấy con dâu quý nôn mật xanh mật vàng, lại nghe con gái oang oang bịa chuyện lửa giận ngùn ngụt, bà túm tóc chị Hà, định đánh cho một trận nhừ tử.

Khổ nỗi lần này bác Thơm còn mải giả nhân giả nghĩa quan tâm chị Liên nên là một đấu một chứ không phải một đấu ba như trước, mặc dù bà bám dai như đĩa nhưng chị vẫn nhanh tay chọc được vào mấy huyệt ở nách rồi đẩy mẹ chồng ra.

Bà mất đà, lăn xuống đất cười ha hả. Đến lúc ngớt cơn thì con nặc nô đó đã biến mất rồi.

Xe cấp cứu tới, bà xót cháu nên định bụng xử lý nó sau, còn giờ phải đến bệnh viện cùng mẹ Bi trước đã.

Tình hình chị Liên mỗi lúc một xấu, về sau còn ói ra cả máu nữa. Chị trong phòng cấp cứu mãi không ra làm bà bên ngoài lo ngay ngáy.

Thỉnh thoảng có y tá đi qua bà lại kéo tay hỏi han, mấy cô sinh viên thực tập thật thà bảo bị ngộ độc nặng như thế e rằng khả năng hư thai là rất cao.

Bà nghe mà run hết cả người, bà cầu trời bà khấn Phật, chỉ cần thằng bé bình an bà nguyện giảm mười năm tuổi thọ. Mà giả như hôm nay bé con có mệnh hệ gì bà nhất định sống chết với cái con yêu quái đấy.

Bình luận