Phù thủy nhỏ một giọt tình yêu vào chiếc vạc…
Ngày… tháng … năm…, Trời đẹp.
Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của anh Hy, mình được bác Hoàng mời đến dự. Anh Hy có rất nhiều bạn nên khách mời đến rất đông, mình cũng biết họ nữa. ^^ Mà có lẽ do có nhiều khách nên anh ấy không thể dành thời gian ình… Nhưng không sao, buổi tiệc rất vui mà. ^^
[…]
Ngày… tháng … năm…, Mưa phùn.
Cuộc thi bóng rổ cấp thành phố năm nay đội trường mình đã giành hạng nhất, thấy anh Hy nhận huy chương mình vui lắm. ^^ Mình có đến chúc mừng anh ấy, nhưng anh Hy bận quá nên chỉ gật đầu một cái rồi bỏ đi…
[…]
Ngày… tháng … năm…, Trời âm u.
Hôm nay mình đến nhà ông nội chơi, vô tình anh Hy cũng ghé thăm. May mắn ghê! Mình cứ nghĩ nghỉ hè thì sẽ không thể gặp được anh ấy. Sau khi dùng bữa trưa mình đã cùng anh Hy đi dạo… anh ấy lúc đó đã nói… cho dù mình có cố gắng lấy lòng ông thế nào anh ấy cũng sẽ chẳng thích mình đâu… L
[…]
Ngày… tháng … năm…, Mưa.
Anh Hy sẽ đi du học… đi năm năm… Chuyện buồn cười nhất là mình nghe điều này từ cô bạn cùng lớp… Anh ấy bảo mình đừng đến tìm, mình sẽ làm vậy. Dù có nhớ anh ấy thế nào mình cũng sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ đợi. Mình không phải ngốc ngếch đâu! Đây là kiên trì mà… (Có đúng không?)
[…]
Ngày… tháng … năm…, Gió nhẹ.
Địa điểm lưu diễn lần này là Luân Đôn, cách không xa trường của anh Hy. Mình cứ đắn đo mãi là có nên đến đó không. Nếu không được gặp trực tiếp thì cũng có thể đứng nhìn từ xa… Nhìn một chút có lẽ anh ấy không biết đâu nhỉ?
[…]
Ngày… tháng … năm…, Trời âm u.
Mình đã không đến. Tại sao ư? Mình sợ, mình sợ đến một lần thì sẽ có lần sau… ngốc lắm đúng không? Nếu anh ấy biết thì sẽ tức giận, như vậy anh sẽ càng ghét mình hơn. L
[…]
Ngày… tháng … năm…, Mưa.
Anh ấy về rồi! Cuối cùng mình cũng chờ được, chỉ có điều năm năm trôi đi con người không thể không thay đổi gì. Anh Hy có người yêu rồi! Họ còn nắm tay nhau đến buổi diễn của mình nữa… mình buồn lắm… mình phải làm sao đây? Có phải nên chúc phúc cho họ không? Thế có phải ngốc lắm không?
[…]
Ngày… tháng … năm…, Trời lại mưa.
Mình không làm sai mà! Mình không hề xô ngã cô gái kia, là cô ta tự biên tự diễn thôi… Nhưng… ít ra cô ta vẫn có một khán giả muốn xem. Còn mình… một phù thủy!
[…]
Ngày… tháng … năm…, Bão tố.
Mai là lễ đính hôn, đã mười lăm năm rồi. Ngày mình chờ đợi rốt cục cũng đến, nhưng lại khác xa với tưởng tượng. Mình chẳng biết bản thân đang làm gì nữa… Tường Vân không phải người tốt, mình sẽ không để cô ta làm hại anh Hy. Mình không thể để hy vọng của bản thân chìm vào bóng tối được. Cuộc chiến này là cô ta bắt đầu… và mình sẽ kết thúc.
Minh Hy dừng lại nhìn đăm đăm vào trang giấy bị xé rách. Ánh mắt anh trầm mặc khó đoán giống như chất chứa ngàn vạn suy tư. Đặt quyển nhật ký xuống góc bàn, anh gục đầu vào đôi tay nắm chặt, thở dài không thành tiếng.
Tất cả những gì cô viết không hề nhắc đến cuộc sống thường nhật của bản thân mà chỉ nói về anh. Về những gì anh làm, anh nói. Những tình cảm, nhung nhớ lẫn mong chờ trong đó chứng minh cô yêu anh nhiều đến thế nào, nhưng đáp lại thứ anh cho cô chỉ là sự lạnh nhạt và chán ghét. Cô nói cô không muốn chờ hoa trà nở nữa, giờ anh mới có thể hiểu rõ được lý do.
Bạn có thể chờ đợi một người trong bao lâu? Yêu trong bao lâu? Tình yêu vốn dĩ không thể đong đếm bằng thời gian nhưng lại phải nhờ thời gian minh chứng.
Cô có lẽ vẫn còn yêu anh, nhưng lại quá mệt mỏi để tiếp tục yêu anh. Cô không phải chạy trốn mà chỉ đang cố gắng giải thoát cho cả hai. Điều duy nhất cô muốn anh giữ lại là những hình ảnh đẹp đẽ của bản thân, không phải trách nhiệm, cho dù anh có tự nguyện đảm nhận đi chăng nữa. Yêu đơn phương ai đó cần rất nhiều can đảm, vì bạn sẽ phải đối mặt với nỗi đau không chỉ một hai ngày. Là một năm, hai năm hay mười năm, chỉ mình bạn biết, mình bạn đương đầu. Cô vì anh đã can đảm nhiều như thế.
Ngày cô ra đi, cô mang theo tất cả những thứ thuộc về bản thân nhưng lại mang theo cả trái tim anh. Anh không giỏi chờ đợi, nhưng càng không giỏi từ bỏ. Vậy nên giờ đây giữa cả hai anh sẽ chọn thứ dễ dàng hơn.
Minh Hy chậm rãi đứng dậy, vô tình làm rơi quyển nhật ký. Anh vội nhặt nó lên, nhưng chưa cầm lấy đã nhận ra thứ mình bỏ sót. Trang cuối cùng là một bài thơ.
Giữa khu vườn cổ tích một bông hoa trà nở
Giữa màn đêm mù mịt một giấc mộng sinh ra
Phù thủy nhỏ một giọt tình yêu vào chiếc vạc
Ngày qua ngày tình dược dần đỏ thắm
Ngày lại ngày nước mắt dần vơi đi
Không phải thần chú không tác dụng
Mà là phù thủy chỉ lặng im
Giữa chốn rừng sâu em tìm kiếm
Chẳng phải giấc mộng, chẳng phải hoa
Tình dược chảy dài lửa đã tắt
Không thể yêu em một ngày sao?
Anh đứng đó, nước mắt vô thức rơi trên mặt giấy, thấm đẫm từng con chữ cô viết. Anh hiểu nó là gì, hiểu cả nỗi lòng của vị phù thủy kia. Một ngày? Thứ cô mong muốn chỉ có một ngày. Không phải quá dài nhưng sao lại khó khăn đến vậy? Nếu ngày ấy anh nói yêu cô, có phải cô sẽ có một ngày không? Câu hỏi vang lên không lời đáp, nước mắt rơi có ai còn nhìn thấy.
————————————————–
Hai năm sau.
“Vẫn không có tin tức gì sao?” Nguyên Phong hỏi, tay xoay đều ly cà phê trên bàn. Suốt hai năm qua anh lẫn Minh Hy ra sức tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả. Tất cả những liên lạc của anh và mẹ mình đều chỉ thực hiện qua email, không có cách nào dò tìm được nơi họ đã đến.
“Gần đây em đã thuê thêm người đi tìm, nhưng cô ấy lại trốn quá giỏi.” Minh Hy đáp với nụ cười buồn.
Nguyên Phong trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Anh nghĩ có thể đây là một manh mối…” Nhìn thấy nét quan tâm của Minh Hy anh tiếp tục. “Ba ngày nữa bác Thanh và dì Điệp sẽ ra nước ngoài. Họ nói là đi du lịch!”
“Ý anh là họ đến thăm Gia Ái sao?” Giọng Minh Hy hồi hộp.
Nguyên Phong gật đầu: “Anh không chắc chắn nhưng rất có khả năng đó. Từ lúc Gia Ái bỏ đi đến nay họ không hề xuất cảnh, cũng đã hai năm rồi. Đáng lẽ họ phải nhớ con bé lắm. Hy! Cậu tính sao?”
“Anh cho em biết chi tiết về chuyến đi của ba mẹ, em sẽ theo sau họ!” Minh Hy nói giọng chắc nịch, cũng chẳng cần suy nghĩ lần thứ hai. Thời gian qua anh chờ đợi mỏi mòn, giờ đây có chút manh mối dĩ nhiên anh không thể bỏ lỡ được.
Nguyên Phong nói dè chừng:
“Nhưng phía gia đình cậu?”
“Em có thể lo liệu được.” Minh Hy đáp rồi đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm. Sau khi Gia Ái bỏ đi ba mẹ anh không ít lần khuyên anh bỏ cuộc, thôi chờ đợi mà nên tìm một cô gái tốt cùng xây dựng một gia đình khác. Ngay cả ông nội cũng không nhắc gì đến Gia Ái nữa. Nhưng anh biết anh không làm thế được, đơn giản chỉ vì con tim đã đánh mất làm sao có thể yêu thêm một lần. Đừng nói là hai năm, dù là cả đời anh vẫn sẽ chờ. Chờ đến khi có thể nhìn thấy nụ cười của cô, cùng cô tay trong tay bên nhau trọn đời.