Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 110: Khiêu khích trong phòng bệnh

Tác giả: Hải Diệp
Chọn tập

Editor: ViVu

Tiêu Lăng Phong đứng bên ngoài phòng bệnh, lưỡng lự thật lâu, cũng không có dũng khí bước vào cánh cữa kia… Tay nâng lên rồi lại để xuống, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn gõ nhẹ cửa một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh, vang lên tiếng cười khẽ hiếm có của Diệu Tinh, âm thanh khe khẽ lại thật dễ nghe, tựa như tiếng chuông gió treo ngoài cửa sổ.

Diệu Tinh tựa vào giường, Alex đang đút ít cháo cho cô, thỉnh thoảng, anh ta còn thân mật lau khóe môi cho cô, Diệu Tinh ngượng ngùng mỉm cười. Họ cười nói, hình như vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Tiêu Lăng Phong.

Tay Tiêu Lăng Phong để trong túi quần, siết thật chặt, tình cảnh ấm áp trước mắt này, nhìn thật chướng mắt, cho tới bây giờ, Diệu Tinh chưa từng cười với anh, chớ đừng nói chi là dịu dàng trò chuyện cùng anh.

“… Diệu Tinh.” Cổ họng Tiêu Lăng Phong như bị gì đó chặn lại, thật lâu sau mới phát ra âm thanh.

Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt nụ cười của Diệu Tinh đã thu lại, nhìn Tiêu Lăng Phong, các ngón tay ở dưới chăn của cô vô thức siết chặc lại.

Đột nhiên trở nên yên tĩnh làm cho bầu không khí trong phòng bệnh có vẻ lúng túng. Alex nhìn thấy Tiêu Lăng Phong thì đứng dậy.

“Thế nào? Tiêu thiếu gia, tới nhìn xem Diệu Tinh bị anh hại thê thảm đến mức nào sao?”

“Diệu Tinh, em có khỏe không?” Không muốn để ý đến Alex. Tiêu Lăng Phong đi về phía Diệu Tinh.

“Anh đừng tới đây!” Diệu Tinh lạnh lùng hét lên.

“Diệu Tinh?” Tại sao phản ứng của cô ấy lại kịch liệt như vậy. Mặc dù chuyện này là do anh chăm sóc không cẩn thận, nhưng… Sao cô ấy lại như nhìn thấy kẻ thù.

“Tiêu Lăng Phong, thế nào? Buôn bán với Đường Cát Nguyên không thành, muốn tóm tôi trở về sao?” Diệu Tinh giễu cợt.

Trong lòng Tiêu Lăng Phong từng trận ê ẩm. “Diệu Tinh, em nói cái gì đấy?”

“Tiêu Lăng Phong, tôi chưa bao giờ biết, thì ra ở trong lòng anh tôi lại có giá trị đến vậy.” Diệu Tinh mỉm cười trào phúng. “Mảnh đất của Đường Cát Nguyên, trị giá chắc cũng phải trên ngàn vạn, không ngờ, Trình Diệu Tinh tôi lại có một ngày, cũng có thể có giá như vậy..”

“Trình Diệu Tinh, em nói gì vậy?” Tiêu Lăng Phong không vui, cô gái này càng nói càng kỳ lạ.

“Tiêu Lăng Phong, anh còn muốn giấu cái gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên. “Anh tìm người lừa tôi ra ngoài, còn không phải là muốn tạo cơ hội cho Đường Cát Nguyên bắt tôi đi hả? Sao anh có thể hẹn hạ đến vậy.” Diệu Tinh hung hăng cắn răng, nhìn qua giống như chỉ tiếc không thể xé nát Tiêu Lăng Phong.

Oám hận nồng đậm như vậy làm cho trong lòng Tiêu Lăng Phong rầu rĩ, đau đớn, Diệu Tinh vừa mới nói gì? Ý của cô ấy là, là anh đã giao cô cho Đường Cát Nguyên ư?

“Trình Diệu Tinh, sao em có thể nghĩ tôi như vậy?” Tiêu Lăng Phong phẫn nộ kéo tay Diệu Tinh.

“Ưm…” Diệu Tinh đau đến mức sắc mặt trắng bệch. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong không biết phải làm sao, đành buông tay ra.

“Diệu, Diệu Tinh…”

“Vậy anh cho rằng tôi sẽ nghĩ thế nào?” Diệu Tinh hỏi. “Đâu phải lần đầu tiên anh tặng tôi cho người khác. Chuyện Triệu Chí Viễn, chắc anh vẫn chưa quên.” Diệu Tinh nhắc nhở. “Trong câu lạc bộ đổi vợ, không phải anh cũng đã ném tôi cho bạn tốt của anh? Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự bội phục tình cảm anh em của các người, thì ra tình cảm của các người tốt đến vậy. Ngay cả phụ nữ cũng có thể chia sẻ!” (ViVul0q0d: Chi tiết này thì không có trong bộ này, chắc là có trong bộ về Bùi Hạo Thần)

“Em im ngay!” Tiêu Lăng Phong nổi nóng, anh tránh vết thương trên cánh tay của Diệu Tinh, kéo cổ tay cô, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, tim của anh như bị đấm mạnh một phát. Đường Cát Nguyên, ông là tên súc sinh!

“Tôi nói không đúng sao?” Diệu Tinh cười. “Tiêu Lăng Phong, mặc dù tôi không tán thưởng cách làm của anh nhưng ít ra tôi còn thấy anh là người dám làm dám chịu, nhưng sao ln62 này anh lại thoái thác?” Diệu Tinh nhíu nhíu mày.

“Tôi nói tôi muốn em không được nói nữa, Trình Diệu Tinh, tôi chưa từng làm.” Anh nắm lấy bả vai của cô, rống giận hầm hừ.

“Chính miệng Đường Cát Nguyên đã nói là anh dùng tôi để đổi mảnh đất trong tay ông ta, Tiêu Lăng Phong, anh còn nói dối, có lợi ích gì sao?”

“Em tin ông ta hay tin tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến rang nói.

“Tôi tin ông ta!” Diệu Tinh trả lời không chút do dự, điều đó tựa như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. Khọng hề để lại dấu vết, nhưng lại đau trí mạng.

“Trình Diệu Tinh, ở trong lòng em, ngay cả một người như vậy mà tôi cũng không bằng sao?” Tiêu Lăng Phong bi thương hỏi. Đột nhiên anh có cảm giác dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho mình. Diệu Tinh không tin anh, cô đã cho rằng, là anh bán cô cho Đường Cát Nguyên… Nghĩ đến đây, các ngón tay anh siết chặt, Diệu Tinh đau đến cau mày, nhưng không phát ra một tiếng nào, cô chỉ giễu cợt nhìn Tiêu Lăng Phong, dáng vẻ như vậy, thật giống như đang nhìn một chú nghé con.

“Diệu Tinh…”

“Tiêu Lăng Phong, anh đủ chưa?” Đột nhiên Alex bước tới, đẩy anh ra. “Trên người Diệu Tinh còn có vết thương, anh còn bắt nạt cô ấy!” Anh ta nói xong, bảo vệ cô trong ngực, còn thân thiết xem vết thương trên bả vai của cô. Động tác rất nhỏ nhưng cũng rất gần gũi.

Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm, anh nhìn Alex chằm chằm, mà Alex cũng đang dùng ánh mắt khiêu khích chỉ anh nhìn thấy để nhìn anh. Ngực Tiêu Lăng Phong bởi vì cơn tức giận mà phập phồng.

Một lát sau…

“Diệu Tinh, đi theo tôi…” Tiêu Lăng Phong cắn răng.

“Đi đâu? Nhà họ Đường?” Diệu Tinh châm chọc. “Ngày hôm qua giao dịch không thành, hôm nay làm lại lần nữa hà?”

“Em im miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong quát. Người phụ nữ đáng chết này, tại sao cứ hết lần này đến lần khác làm lớn chuyện hôm qua.

“Anh nổi nóng cái gì. Tiêu Lăng Phong, tôi thật tốt, anh thất vọng đến vậy sao?” Cô vòng qua Alex, bước lên. “Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự không ngờ, anh quá hèn hạ! Cho dù anh hận tôi, nhưng anh nhất định phải dùng phương pháp thâm độc này để hủy họai tôi sao?” Giọng nói Diệu Tinh mang theo chút run rẩy. “Anh có biết, vào ngày hôm qua, lúc tôi bị trói trên giường, ngay cả chết cũng là một mong ước xa vời, tôi tự nói với mình, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ giết chết anh.” Diệu Tinh hung hãng nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, ánh mắt thù địch, căm hận ấy như một con dao đâm sâu vào cơ thể anh. “Nhưng… Hiện tại tôi đã suy nghĩ lại. Tại sao tôi phải vì anh mà phá hủy cuộc sống của mình, tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi, con đường sau này của tôi còn rất dài, Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không nhượng bộ sự uy hiếp của anh nữa. Tôi muốn rời khỏi anh, nhất định sẽ như vậy!” Diệu Tinh nghiêm túc nói.

“Thế nào, cuối cùng thì em cũng đã tìm được thế thân của Mộ Thần mà em nhớ mãi không quên, nên muốn rời xa tôi?” Tiêu Lăng Phong cười, “Em cảm thấy tôi sẽ bương tay sao? Em cảm thấy tôi sẽ để cho em sống yên bình khi em đã làm rối tung cuộc sống của tôi sao!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Lại một lần nữa, cô nói muốn rời đi, nhìn thái độ kiên định trong khóe mắt Diệu Tinh, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy lo lắng. “Muốn tôi buông tay, em đừng nằm mơ!” Anh kéo Diệu Tinh vào trong ngực, trầm giọng nói.

“Tôi nhất định muốn đi đấy, thế thì sao?” Diệu Tinh nhạo báng. “Anh nói chuyện chúng ta cho cha mẹ tôi biết thì thế nào? Anh có thể đi ngay bây giờ, có muốn tôi đưa địa chỉ cho anh không?”

“Bất quá cũng chỉ qua một đêm mà thôi, Diệu Tinh, em đã hoàn toàn lột xác rồi!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười nhìn Diệu Tinh, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng, rời đi? Thái độ rất quyết liệt. “Nhưng mà, Diệu Tinh, trong hợp đồng của chúng ta có…”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky