Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 59: Phiên Ngoại 1: Nghe cho tường tận

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Hôn lễ của Manh Manh sẽ tổ chức vào ngày tám tháng năm, địa điểm là một khu nhà mới ở ngoại ô thành phố. Tháng ba xây xong, tháng tư ông bà Phương mang theo Phương Tuấn, vợ chồng Phương Nam, còn có Hàn Dẫn Tố đang dưỡng thai ở thành phố B, cả nhà già trẻ lớn bé chậm rãi chuyển vào.

Ngay từ đầu, Manh Manh luôn ở đây ngâm suối nước nóng, sau đó cũng vào ở cùng, dù sao nơi này cách khu đóng quân của Phùng Ki không xa, qua lại cũng thuận tiện.

Lúc Vệ Hiểu Phong xây khu nhà này, trong đầu có ý tưởng tạo môi trường tứ đại đồng đường (4 thế hệ ở cùng một nhà: bao gồm ông bà – cha mẹ – con – cháu), từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh bà ngoài, nên đối với tâm tư của Phương phu nhân hiểu rất rõ. Bởi vậy ngôi nhà này hoàn toàn dựa theo kiến trúc nhà cửa sân vườn cổ đại, trước sau ước chừng có năm khu nhà, lần lượt được làng du lịch bao quanh. Khu nhà tọa lạc ở chân núi, mặc dù không đến mức đình đài lầu các, nhưng khi tiến vào sân cũng nhận ra được sự trang trí tương đối tinh xảo.

Hơn nữa, quan trọng nhất là được thoải mái, đây cũng là lý do Manh Manh đến đây hai lần, rồi chết cũng không chịu đi, không chỉ không đi, còn bắt anh họ Vệ Hiểu Phong đem hôn lễ cũng tha đến nơi này.

Phía sau hoa viên là nơi rộng rãi thoáng mát, bày mấy chục bàn cũng không thành vấn đề, trực tiếp mượn khu nhà ăn của làng du lịch, tiện lợi vô cùng. Vệ Hiểu Phong thật ra rất đồng ý, nhưng mà có một điều kiện, tổ chức hôn lễ ở đây không thể mang kiểu dáng Tây Âu mà phải thuần Trung Quốc, tức là phải có mũ phượng, khăn quàng vai, làm lễ bái đường.

Manh Manh nghe xong ánh mắt sáng lên, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý. Manh Manh đã đồng ý rồi cứ như vậy bảo Phương phu nhân tìm thợ may làm cho cô một bộ áo cưới cô dâu cổ đại, nhất định sẽ được làm vô cùng tinh xảo, lại rất khác biệt. Hơn nữa, cô bỗng nhiên đặc biệt muốn nhìn thấy Ki ca ca mặc áo choàng đội mũ, trước ngực quấn mảnh vải đỏ thẫm kết hình hoa, vừa nghĩ tới cũng thấy kích động.

Bởi vậy ngay cả bàn bạc cũng không them đã tự tiện đồng ý, sau đó Phùng Ki biết được, Manh Manh còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không phải anh nói để cho em quyết định sao? Hơn nữa, hiện tại không phải đều quay về với truyền thống sao, hôn lễ như vậy sẽ rất truyền thống.”

Phùng Ki cũng không ghét hôn lễ như vậy, chủ yếu là do thấy trang phục và đạo cụ của chú rể mà có chút bỡ ngỡ. Từ lúc mặc quân trang trên người, anh chưa từng thay đổi cách ăn mặc, kết hôn sẽ mặc vest. Anh cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng áo khoác ngoài này thấy ngốc ngốc thế nào ấy.

Phùng Ki có chút hơi hối hận, anh càng ngày càng phát hiện trong đầu tiểu nha đầu thường xuyên toát ra một ít ý tưởng mà làm thế nào anh cũng không thể lý giải nổi. Thậm chí Phùng Ki bắt đầu hoài niệm Manh Manh trước kia, khi đó ở trước mặt mình còn giả vờ thục nữ, hiện tại lại hoàn toàn lộ nguyên hình.

Tiểu nha đầu lộ nguyên hình thường khiến anh bất ngờ vui vẻ, nhưng cũng thường khiến anh giật mình sợ hãi. Anh nhìn chằm chằm tiểu nha đầu cầm áo khoác dài khoa tay múa chân trên người anh, thử nói: “Manh Manh, hay là chúng ta du lịch kết hôn đi! Không phải em nói muốn đi Phỉ Tể sao?”

Manh Manh mím mím miệng nói: “Đừng nói ông nội nghe theo lời bà nội, kể cả ba mẹ cũng sẽ không đồng ý chúng ta du lịch kết hôn. Nếu đồng ý, em đâu bị ra sức ép buộc tổ chức hôn lễ chứ, phiền muốn chết.”

Bất kể Phùng Ki nói cái gì đi nữa cũng không thể thay đổi. Ngày tám tháng năm, Phùng Ki vẫn phải mặc vào lễ phục chú rể mà anh cảm thấy ngốc không chịu được, không được tự nhiên đứng ở cổng tròn trước hoa viên đón khách. Thật ra, bộ quần áo này mặc trên người Phùng Ki tạo nên một vẻ rất anh tuấn, kỳ thật rất đẹp mắt, ngoại trừ biểu hiện trên mặt chú rể có vẻ cứng nhắc, hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ.

Vệ Hiểu Phong tổ chức chuẩn bị hôn lễ, lúc này chính là muốn chỉnh Phùng Ki, dù sao muốn kết hôn với bảo bối nhà bọn họ cũng không thể dễ dàng như vậy, tuy rằng không đến mức trả giá quá cao, nhưng mua vui một chút cho bạn bè, người thân vẫn là tất yếu, cho nên trò hay còn ở phía sau.

Nhà họ Phương gả cháu gái, khách khứa đương nhiên toàn là những người có vai vế, hai giới quân nhân – chính trị chiếm đa số, còn có bạn bè trên thương trường. Hỗ trợ lễ cưới là nhóm bạn của Vệ Hiểu Phong, từ nhỏ đã nhìn Manh Manh lớn lên, trong đó tiểu Lục ngay từ đầu còn rất buồn bực, nhưng mà nhìn đến chú rể sắp biến thành cột điện thì buồn bực bắt đầu giảm đi không ít, dám đảm nhận vai trò em rể của Vệ Hiểu Phong, người này thực sự dũng cảm, không bị chỉnh hộc máu là đã lời lắm rồi, nhưng vừa thấy cô dâu từ bên trong đi ra, trong lòng lại cảm thấy có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy, bị chỉnh hộc máu cũng đáng, tóm lại tất cả mọi người trong hôn lễ vừa rối rắm vừa chúc mừng anh.

Phùng Ki cũng bị làm cho ngây ngốc một lần. Phùng Ki không biết mũ phượng khăn quàng vai là cái gì, nhưng cảm thấy một đoàn màu hồng xen màu vàng bao quanh Manh Manh, xinh đẹp có chút mờ ảo, cách một tầng sương khói mỏng manh giống như màn sương màu đỏ, khuôn mặt trong sáng nhìn anh, bên môi mang theo một tia vui mừng ngượng ngùng như có như không làm Phùng Ki không tự chủ được đi qua dắt tay cô, lại bị Trần Hiểu Kỳ ở một bên ngăn lại, nắm một dải lụa đỏ đưa cho anh, bỡn cợt nói: “Chú rể không thể sốt ruột được, còn chưa bái đường đâu.”

Khách khứa ở bốn phía xem náo nhiệt phì cười một tiếng cũng làm Phùng Ki nhịn không được mà đỏ mặt, cố nhẫn nhịn, lễ đã xong, còn chưa cẩn thận dắt tay vợ của mình, đã bị Vệ Hiểu Phong và mấy anh em không có ý tốt kéo lại túm tới bàn rượu, chuốc rượu như ong vỡ tổ.

Phùng Ki cũng không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu, dù sao trên bàn dưới đất đều là mấy chai Mao Đài, cuối cùng lúc vào động phòng là được người đỡ vào.

Trước khi Phùng Ki được đỡ vào, bên trong Trần Hiểu Kỳ đang nói chuyện cùng Manh Manh. Hôn lễ lúc nãy Trần Hiểu Kỳ đã cảm thấy đầy đủ mọi thứ, đi theo Manh Manh vào phòng, vừa nhìn thấy lại chặc lưỡi, đi qua vài bước, chỉ chỉ cái giá giường đã qua trăm con ngàn cháu treo màn đỏ thẫm nói: “Đây cũng là bạn tự ý bố trí à?” (Giá giường chắc là cái giường giống trong phim cổ trang ý)

Manh Manh lắc đầu: “Cái gì cũng không, từ đầu tới đuôi đều là anh họ tìm người làm cho. Anh nói có thấy trong phim, dựa theo tiến trình trực tiếp copy lại, nhưng mà cái giá giường này thật sự rất lỗi thời, bạn nhìn xem đã khắc hoa còn có chỗ để chân, bà nội mình nói là thứ tốt khó gặp.”

Trần Hiểu Kỳ sờ sờ trên giường khắc hoa, bỗng nhiên kề sát vào Manh Manh không có ý tốt nói: “Nhưng mà lỗi thời như vậy, chịu được Ki ca ca nhà bạn sao? Đừng nói vừa nhún hai cái liền sập xuống, đến lúc đó mất hứng là việc nhỏ, chẳng phải sẽ khiến người khác cười đến chết sao?”

Manh Manh trắng mắt cô liếc một cái, bỗng nhiên đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, hồ nghi nói: “Sao mình cảm thấy hôm nay bạn có chút không giống mọi khi nhỉ?” Trần Hiểu Kỳ nháy mắt mấy cái, chột dạ túm túm cổ áo: “Chỗ nào, chỗ nào không giống…” Dáng vẻ này của cô rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, sao Manh Manh có thể buông tha, vừa muốn nhào đến nghiêm hình bức cung, Phùng Ki đã bị vài người đỡ vào.

Trần Hiểu Kỳ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhanh nhẹn lủi tới cửa, còn không quên quay đầu nói: “Sớm sinh quý tử.” rồi nhanh như chớp chạy mất, chẳng qua chưa kịp chạy quá xa đã bị Vệ Hiểu Phong đến trước mặt ngăn lại, mặc kệ cô phản kháng, lôi cô ôm trở về tân phòng trong viện.

Trần Hiểu Kỳ bị Vệ Hiểu Phong che miệng kéo tới bên cửa sổ tân phòng, ngồi trên bộ bàn ghế sớm đã chuẩn bị từ trước, bỗng nhiên cảm thấy anh họ của Manh Manh thật sự rất không biết xấu hổ, hơn nữa Vệ Hiểu Phong ngồi ở trên ghế, còn đem cô kéo vào trong lòng anh, tư thế của hai người nhìn qua không rõ ràng không chịu được, vừa nhìn còn có gian tình.

Trần Hiểu Kỳ vừa giãy giụa một chút, Vệ Hiểu Phong liền há mồm cắn một cái ngay trên lỗ tai cô, thấp giọng cảnh cáo: “Ngoan một chút cho anh, nếu không thành thật, anh sẽ hôn em đấy.”

Mặt Trần Hiểu Kỳ liền đỏ ửng. Đối với kẻ hỗn đản này, cô đã tự mình lãnh giáo, không phải chỉ hung dữ mà cắn cô một cái đâu, cắn cô thì tối thiểu chỉ đau một chút, nếu anh hôn cô thì không phải đau một chút có thể xong việc.

Lòng Trần Hiểu Kỳ còn sợ hãi kéo kéo cổ áo của mình, ánh mắt Vệ Hiểu Phong lướt qua động tác nhỏ của cô, khóe miệng vểnh vểnh lên. Nha đầu kia vẫn không chấp nhận số mệnh, lúc đầu là do cô trêu chọc anh, nếu đã trêu chọc, muốn chạy nào có chuyện dễ dàng như vậy, nhưng mà Vệ Hiểu Phong cũng không nóng nảy, chậm rãi dạy dỗ nha đầu kia, việc hưởng thụ quá trình dạy dỗ này, anh đã nghiện mất rồi.

Hiện tại quan trọng nhất là nghe phía tường bên kia, Vệ Hiểu Phong vô cùng khẳng định tuy rằng Phùng Ki uống không ít, nhưng nhất định không say đến mức đến bất tỉnh nhân sự. Anh cũng không tin Phùng Ki say thật, khẳng định là giả vờ say. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng kẽo kẹt, rầm rì động tĩnh…

Manh Manh vốn cũng nghĩ Phùng Ki đã uống say, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối qua đi, liền cởi quần áo trên người Phùng Ki ra để anh có thể ngủ thoải mái một chút, tay cũng tự nhiên bắt đầu cởi áo cưới của mình.

Phải nói bộ áo cưới này từ trong ra ngoài mặc dù không đến mức nhiều lớp giống như cổ đại, nhưng mà áo khoác, áo trong, thậm chí cái yếm kim tuyến thêu hoa mẫu đơn bên trong cũng có đầy đủ.

Manh Manh vừa cởi áo trong, bỗng nhiên một đôi cánh tay rắn chắc từ sau lưng ôm lấy, xuyên qua cái yếm vòng ở thắt lưng cô. Phùng Ki vốn đang muốn giả bộ trong chốc lát, hưởng thụ một chút cảm giác tiểu nha đầu chăm sóc anh, nhưng ai mà biết tiểu nha đầu bắt đầu cởi quần áo, từ khe hở nơi đáy mắt anh nhìn qua, liền không thể dời tầm mắt.

Một thân da thịt của tiểu nha đầu giống như ánh ngọc chiếu vào cái yếm đỏ thẫm, tận mắt nhìn thấy vô cùng hưng phẫn vì cảnh đẹp, rốt cuộc Phùng Ki nhịn không được, cánh tay liền ôm lấy, nắm vòng eo mảnh khảnh của Manh Manh, thân mình vừa chuyển liền đem cô đặt dưới thân…

Manh Manh sợ run một chút, còn chưa nhìn rõ là anh say thật hay là giả say thì đầu Phùng Ki đã chôn ở trước ngực cô, hôn một cách mãnh liệt, giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, bắt đầu đùa đỉnh đóa hoa mẫu đơn bằng kim tuyến trước ngực đang che giấu nhụy hoa…

Nhiệt độ quen thuộc mang theo mùi rượu nồng đậm thổi đến, Manh Manh không tự chủ được bắt đầu sợ run, mà Phùng Ki hiển nhiên không có nhiều tính nhẫn nại, giống như đứa trẻ cứng đầu, chỉ trêu đùa một lát, liền thẳng đến chủ đề…

Màn chậm rãi hạ xuống, che khuất đôi nam nữ bên trong quấn chặt lấy nhau ở cùng một chỗ, chỉ tiếc tiết tấu kích tình còn chưa thực sự diễn ra, cái giá giường thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, kẽo kẹt kẽo kẹt răng rắc một tiếng, hoàn toàn sập xuống…

“Phì…” Vệ Hiểu Phong thật sự không nhịn được mà bật cười, chợt nghe giọng nói nặng nề muốn giết người của Phùng Ki từ bên trong truyền ra: “Vệ Hiểu Phong…”

Vệ Hiểu Phong đứng lên, cách một lớp cửa sổ không có ý tốt, nói: “Phùng Ki, đừng nói ông anh vợ này không có nghĩa khí, bên cửa sổ không phải còn có cái nhuyễn tháp sao, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng nói không chừng cũng có chút tình thú, cũng không cần cảm tạ tôi, nhớ rõ phải đối xử với tiểu nha đầu nhà tôi thật tốt đấy.” Nói xong xoay người bỏ chạy, còn không quên thuận tay đem Trần Hiểu Kỳ đang cười muốn sốc hông tiện thể mang đi…

Bình luận