Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 32: Âm mưu ngăn cản … Nhân duyên tìm đến…

Tác giả: Dương Tiểu Bạch - Fang_chaowalit
Chọn tập

” Quản lý Giản, cô không nhầm chứ?”. Thời điểm Vân Thiên Nhược nghe quản lý Giản nói, cô mong mọi sự chỉ là nhầm lẫn đi.

” Cô nhanh chóng làm việc, sau đó tranh thủ về chuẩn bị. Nên nhớ không được đến trễ “. Nếu Vân Thiên Nhược lỡ thời gian đến, Giám Đốc sẽ không dễ dàng để yên cho cô ta.

” Vâng. Tôi biết rồi! “.

Chuyện trưa nay còn chưa lắng xuống, hiện tại lại phải đi đối diện với anh rồi sao. Chỉ là đi ăn tối thôi, nếu cô không chọc anh tức giận thì sẽ không có việc gì. Điều này chắc chắn là ý định của anh, nếu không cô làm gì có tư cách đi. Hơn nữa còn có Tăng Nhu Đình và Giản La Ân, sẽ không đến lượt cô.

Lần này e rằng cô vô tình đụng chạm tới các nhân vật nguy hiểm rồi đây.

Cúp máy, Giản La Ân có chút mong đợi tối nay. Giọng điệu Vân Thiên Nhược hẳn là vui mừng khôn xiết, nhưng mọi chuyện sao lại êm xuôi như vậy được. Lần này cô sẽ cho cô ta một bài học nho nhỏ.

Công ty rất nhiều camera, Trình Dật Hàn lại chỉ xem một cái duy nhất. Là anh tự nhắc nhở bản thân không để con mồi nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Từ lúc Lục Tử Kiện hàng ngày đều vào đây ăn cơm nói chuyện cùng Vân Thiên Nhược, anh dường như đã có thói quen chú ý đến nhất cử nhất động của Vân Thiên Nhược.

Vô tình đưa mắt sang nhìn thấy biểu cảm như không nguyện ý, còn đang nghe điện thoại. Khẳng định là đang ảo não vì phải ra ngoài cùng anh đi. Thật không biết trong đầu nữ nhân này nghĩ gì. Năm xưa không phải bất chấp tỏ tình nói thích anh sao. Hiện tại thì sao, còn không phải tránh anh như tránh tà. Vân Thiên Nhược cô sẽ không tránh được, không sớm thì muộn.

Tan sở.

Vân Thiên Nhược chạy thật nhanh bắt một chiếc taxi, lại không để ý có một chiếc xe khác lặng lặng theo sau. Cho đến khi tận mắt thấy cô bước vào trong rồi đi đến căn phòng đầu tiên trên lầu hai.

Bên trong đã có tiếng nước chạy, người kia động tay một chút ” cạch “.

Vân Thiên Nhược trang điểm đậm hơn khi đi làm, mặc trên người chiếc váy body kiểu dáng không quá lộ liễu. Mái tóc quăn được cô nhẹ nhàng xõa, dùng kẹp giữ lại nhìn gọn gàng lại không kém phần quyến rũ. Vòng 1, vòng 3 không đầy đặn lại hiện lên vẻ thiếu nữ, duyên dáng. Vân Thiên Nhược luôn chỉ thích mang váy dài, áo sơ mi. Cô không quen những trang phục gợi cảm như vậy, cảm giác thấy ánh mắt chằm chằm nam nhân có chút không thoải mái. Phụ nữ luôn thích khoe những đường cong duyên dáng, nhưng cô lại không muốn như vậy. Đôi khi nghĩ bản thân cũng thật lạ, nếu không phải xem xét trong hoàn cảnh thì cô sẽ không mặc những trang phục đấy.

” Cái gì thế này? “. Tay kéo mạnh cửa, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích.

” Lẽ nào bị khóa ngoài rồi sao, ai lại ác ý như vậy? “. Cô bắt đầu khẩn trương rồi, cứ như vậy sẽ đến trễ mất, như vậy cô tiêu chắc.

Đi lại vòng vòng một lúc, tay nhấc điện thoại gọi cứu viện. ” tút “

Âu Dương Thần không có nghe máy, cô lại không thể nhờ Băng Khanh được. Lục Tử Kiện lại đi nước ngoài xử lý công việc còn chưa có về nước.

Đúng rồi, đội cứu trợ.

” Alô, xin hỏi có việc gì khó khăn cần giúp đỡ sao ạ?”. Một giọng đàn ông vang lên.

” Đúng vậy, phòng tôi bị ai đó khóa trái cửa. Hiện tại tôi có việc gấp cần ra ngoài. Anh có thể giúp tôi không? “. Cô như ngập giữa biển nước, may mắn nắm được khúc gỗ vậy.

” Cô có thể nói cho tôi địa chỉ không”. Giọng nói cô gái gấp rút như vậy, hẳn là đang rất sốt ruột.

” Vâng. Địa chỉ là…. “.

” Cô kiên nhẫn đợi khoảng 30″ nữa. Trên đoạn đường đó đang sảy ra tai nạn. Tôi không thể đến sớm được “. Điều tra một chút địa điểm, người đàn ông cũng không cách nào đến sớm.

” Vâng. Vậy được rồi. Cảm ơn anh “.

30″ nữa. Không kịp rồi, cô phải làm sao đây. Người làm ăn lớn như Trình Dật Hàn thời gian có hạn, sao có thể chờ cô được. Nhưng chỉ đi ăn thôi mà, cô không đi được, người khác có thể đi thay.

” Xin chào, Quản Lí Giản. Tôi là Vân Thiên Nhược “.

” Có chuyện gì sao? “. Không một chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy Vân Thiên Nhược gọi, mọi chuyện nằm trong dự liệu.

Thanh âm nhẹ xuống đến cực điểm, cô là đang cầu xin giúp đỡ: ” Là như vậy, đột ngột tôi có việc nên cô có thể thay tôi đi cùng Giám Đốc không? “.

Ngắm mình trong gương, chốc chốc lại nhìn móng tay xinh đẹp đỏ chót được cắt ngắn. Rõ ràng là đắc ý, nhưng lại vờ như đang bị làm khó: ” Như vậy không thỏa đáng. Nếu Giám Đốc trách phạt…. “.

” Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, cô yêu tâm “. Chỉ sợ Giản La Ân không đồng ý, cô nhanh chóng khẳng định mọi hậu quả cô sẽ gánh vác. Có người đi còn tốt hơn là đi trễ, lại làm anh mất hứng.

” Được. Vậy tôi giúp cô “.

” Quản Lý Giản, thật cảm ơn cô! “. Trong lòng thầm nhẹ nhõm, cách này đều rất thỏa đáng. Không biết cô có cần cảm ơn người đã khóa cửa cô không nữa. Vừa hay cô không muốn đi, mặc kệ tại sao người đó lại làm vậy.

Vừa tắt máy, cô ta lập tức đi ra khỏi cửa. Bộ váy đắt tiền đã được mặc trên người từ trước, đôi giày cao gót quý phái cũng được mang ra sẵn. Tất cả là chuẩn bị cho tối hôm nay, cô ta muốn trở thành phụ nữ của Giám Đốc. Đến lúc đó cô xem Tăng Nhu Đình còn có thể hống hách không.

Lúc Giản La Ân đến nhà hàng, đã thấy Tần Dạ đứng dưới chờ. Lúc nhìn thấy người đến là Giản La Ân thì có chút ngạc nhiên. Giản La Ân bước đến mỉm cười nhẹ hỏi:

” Phiên Dịch Vân bận, cô ấy nhờ tôi đi giúp “. Tần Dạ là người thân cận bên Trình Dật Hàn, cô đương nhiên phải tôn trọng anh.

” Vậy Quản Lý Giản theo tôi “. Cô ta đã đến tận đây thì không thể đuổi đi được.

Tần Dạ sắc mặt luôn nghiêm túc, dường như chưa bao giờ cười. Lúc anh không nơi nương tựa vì gia đình xảy ra chuyện là Trình Dật Hàn cho anh công việc. Từ đó anh luôn theo làm việc cho Trình Dật Hàn. Từ thiếu gia, anh đã học được rất nhiều điều từ cách làm việc, cách đối nhân xử thế của người làm việc lớn.

Trình Dật Hàn ngồi trên lầu cao nhất của nhà hàng, anh đã bao hết nơi này nên rất yên tĩnh. Thời điểm Giản La Ân đến, chính là bị cảnh đẹp trước mặt làm ngơ ngẩn. Nam nhân tuấn mĩ ngồi chăm chú lật tài liệu, mỗi một cái nhấc tay cũng đầy khí chất. Vì ngồi cạnh cửa sát đất, ánh đèn ngoài đường cùng đèn nhà hàng chiếu trên người anh, nhìn có chút ảo ảnh.

Ngũ quan tinh tế, Giản La Ân đứng khoảng cách xa vẫn nhìn rõ đường nét khuôn mặt, hoàn hảo đến từng chi tiết. Người đàn ông này trời sinh lạnh lùng càng thêm phong độ ngời ngợi. Giản La Ân biết anh như thế nào mê người, ngày ngày gặp nhưng chưa bao giờ được nhìn anh một cách chân chân chính chính như vậy.

Trình Dật Hàn không muốn để ý đến người đột nhiên xuất hiện, nhưng ánh mắt chứa đầy khát vọng làm anh khó chịu. Cảm giác này không giống như bị Vân Thiên Nhược nhìn đắm đuối, nhưng người có thể lên đây không phải chỉ có mình cô sao. Đôi con ngươi màu trà tinh anh đưa mắt quét qua người vừa đến, lạnh lẽo trong đó khiến người ta run sợ. Giản La Ân ngượng ngùng vội vàng né tránh ánh mắt anh, cố gắng bước đi một cách tự nhiên.

Mi tâm Trình Dật Hàn nhăn lại, thể hiện rõ ràng không vui, ngay lập tức nhìn tài liệu trong tay.

Giản La Ân không lạ gì với vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Trình Dật Hàn. Bước chân nhanh hơn tiến lại gần, lưng nhẹ cong xuống đối với anh cung kính vạn phần:

” Tổng Giám Đốc! “.

Thanh âm mềm mại, uyển chuyển như nước mùa thu. Nam nhân nghe được khẳng định sẽ rơi xuống núi sâu vạn trưởng. Nhưng nam nhân trước mặt lại không một chút dao động.

Ghế nhà hàng thiết kế rộng cho hai người ngồi, Trình Dật Hàn ngồi hẳn sang một bên. Đây chính là ý tứ để người cùng anh đến ngồi. Nhưng ngay khoảng khắc Giản La Ân có ý định đến ngồi bên cạnh, anh lạnh giọng cắt ngang hành động cô ta.

” Cô qua ngồi bên Lăng Tổng! “. Người cô ta mùi nước hoa nồng nặc, anh không muốn dính vào Tây trang.

Một chút mặt mũi cũng không cho cô. Đối với thái độ anh cô cũng không thấy tức giận. Đơn giản anh chính là Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng.

” Vâng! “. Giản La Ân nhu thuận nghe theo, có thể được ngồi cùng anh là cô đã mãn nguyện rồi.

” Giám Đốc, Phiên Dịch Vân là có việc gấp. Cô ấy nhờ tôi đến thay anh tiếp đón Lăng Tổng “. Sợ anh trách phạt việc cô tự nhiên xuất hiện ở đây. Cô trước tiên phải đổ lỗi hết cho Vân Thiên Nhược. Đồng thời, trong mắt anh cô còn đóng vai người tốt.

Trình Dật Hàn giống như không nghe thấy lời cô nói vẫn tiếp tục lật xem tài liệu.

Một lúc sau có tiếng bước chân, là một người đàn ông trung niên.

” Trình Tổng. Để anh đợi lâu rồi! “. Ông ta đúng thật thất lễ rồi, đường đột nhiên bị kẹt xe nên đến trễ.

Trình Dật Hàn ưu nhã đứng dậy, đưa tay ra đón tiếp:

” Lăng Tổng không cần khách sáo! “.

Lăng Chính Khắc đón lấy bàn tay, ông đối với Trình Dật Hàn là kiêng nể, một nam nhân trẻ tuổi lại thành công như vậy thật sự hiếm có. Đáng để cho người ta khâm phục.

” Vị này là… “. Người phụ nữ xinh đẹp mê người này lẽ nào là người tình mới của Trình Dật Hàn, ông ta trước tiên phải xác định rõ.

Cái nhìn không che giấu vẻ yêu thích của Lăng Chính Khắc, Giản La Ân thầm kiêu ngạo về diện mạo của mình. Miệng cười quyến rũ, bàn tay nhẹ nhàng đưa:

” Hân hạnh được gặp ông, Lăng Tổng. Tôi là Giản La Ân, làm việc cho Trình Tổng “.

Lăng Chính Khắc nắm lấy bàn tay trắng nõn, mềm mại đầy nâng niu:

” Hóa ra là Giản Tiểu Thư! “. Tay ông ta cứ nắm lấy không buông.

Giản La Ân khéo léo buông tay ra, tỏ vẻ e lệ: ” Lăng Tổng, mời ngồi! “.

Trên bàn ăn, Trình Dật Hàn vẫn là lạnh lùng trầm mặc. Chỉ có Lăng Chính Khắc và Giản La Ân trò chuyện, Lăng Chính Khắc ngày càng sát lại Giản La Ân, cô ta cũng không từ chối. Sau khi anh đưa ra bản hợp đồng và Lăng Chính Khắc xem xét kĩ lưỡng. Đồng ý với các thỏa thuận và lợi nhuận đã trực tiếp kí. Mọi việc đều ổn thỏa, anh lấy lí do còn có việc phải xử lí nên cáo từ trước:

” Lăng Tổng từ từ dùng bữa, tôi trước cáo từ “. Anh không muốn tốn thời gian ở những nơi vô vị này một khắc nào.

” Tôi hiểu Trình Tổng nhiều việc nên xử lí. Còn Giản Tiểu Thư tôi giúp anh đưa cô ấy về “. Ông ta lại nghĩ Trình Tổng là có ý tứ để cho ông không gian riêng tư.

” Làm phiền Lăng Tổng rồi! “. Dứt lời, đôi chân thon dài sải bước rời đi.

” Trình Tổng đi thong thả! “.

” Giám Đốc đi thong thả! “. Giản La Ân uống có chút mơ màng, đối với ý nghĩ của Lăng Chính Khắc đã sớm nhìn ra.

Đây là quy tắc ngầm trong kinh doanh. Cô cũng không phải là chưa từng làm việc này, Lăng Chính Khắc cũng là một thương nhân thành đạt. Ngủ với ông ta cũng không tổn thất gì, Giám Đốc không cần cô cũng không sao. Cô cũng phải kiếm chỗ dựa cho mình, vị Lăng Tổng này trong tim cô  lại có tư vị xao xuyến. Cô vốn không yêu Giám Đốc chỉ là ngưỡng mộ địa vị, vẻ đẹp tuấn dật hiếm có.

Lăng Chính Khắc đối với thái độ rộng mở của Giản La Ân thì vô cùng nhiệt tình rót rượu tiếp tục uống. Tối nay ông ta muốn có được người phụ nữ này. Ông ta đối với phụ nữ xinh đẹp đương nhiên có hảo cảm, trò chuyện một chút ông lại thấy người này rất hợp ý của ông.

Người phụ nữ như Giản La Ân, Trình Dật Hàn khinh bỉ sâu trong đáy mắt. Phụ nữ là vậy, dựa không được vào núi này, sẽ kiếm núi khác dựa vào. Sẽ không có tình yêu đích thực, Trình Dật Hàn lăn lộn trên thương trường, chứng kiến những cuộc hôn nhân thương mại đã không còn tin tưởng vào tình yêu trên thế gian này. Sẽ không có ai như Tiểu Tịch, yêu anh như sinh mệnh.

Nhớ đến nữ nhân không biết sống chết kia, gân xanh trên trán vì tức giận mà nổi lên. Lá gan của cô thật lớn, lại có thể vì việc riêng tư mà để anh sang một bên. Hàn khí lạnh lẽo khiến nhân viên trong nhà hàng run sợ, chỉ sợ đắc tội với vị giám đốc lừng danh này.

Chọn tập
Bình luận