Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 265: Gắn bó bên nhau

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi
Chọn tập

Kiều Tâm Du rót một ly nước, đưa cho Nhạc Nhạc, “Uống xong, con ngoan ngoãn đi ngủ nhé.” Cô dịu dàng xoa xoa đầu Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc ừng ực ừng ực rất nhanh đã uống hết, trước khi xoay người đi, nhóc nghiêm túc nói với Kiều Tâm Du: “Mẹ, con và Khả Khả còn nhỏ, cha mẹ có thể đừng tránh né chúng con không? Như thế sẽ khiến con và Khả Khả trưởng thành sớm, nghiêm trọng hơn sẽ hình thành một bóng ma trong lòng con và Khả Khả.”

Kiều Tâm Du lúng túng liếc mắt nhìn Nhâm Mục Diệu.

————

Có hai tiểu quỷ ở bên cạnh, mỗi lúc Nhâm Mục Diệu muốn cùng Kiều Tâm Du thưởng thụ tình yêu cuồng nhiệt hay thân thiết một chút, hai tiểu quỷ sẽ xuất quỷ nhập thần bất ngờ xông tới. Chuyến đi Hy Lạp vì thế bị bao phủ bởi một làn mây đen, Nhâm Mục Diệu cũng nhanh chóng mất đi sự hăng hái, vội vã kết thúc lần du lịch này.

Hắn vốn muốn để hai tiểu ác ma phiền phức này ở lại Hy Lạp, nhưng Kiều Tâm Du quá mềm lòng, trước khi đi vẫn mang hai tiểu ác ma này theo.

Biệt thự nhà họ Nhâm lập tức lại khôi phục trạng thái náo nhiệt như trước.

Mặt trời chiều ngã về tây, ngọn lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, luồng sáng đỏ xuyên qua cánh cửa sổ đi vào trong phòng làm việc, kéo dài bóng ai đó trên sàn nhà.

Vì Kiều Tâm Du sẽ phải đến công ty làm việc vào ngày mai, chỉ mới có mấy ngày cô không có ở nhà, mặc dù Đinh Hạo Hiên đã giúp cô xử lý giấy tờ, nhưng đối với những quyết sách kế hoạch riêng của công ty, cô vẫn phải biết. Kiều Tâm Du mệt mỏi xoa mi tâm, liếc nhìn từng tờ giấy tờ, cùng với một đống giấy tờ khác đang chất thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Nhâm Mục Diệu bưng một ly cà phê thơm nồng vào phòng làm việc, “Tâm Du, đừng làm việc nhiều quá, uống ly cà phê nghỉ ngơi chút đi!”

“Không cần, anh uống đi.” Lúc nói chuyện với Nhâm Mục Diệu, đầu Kiều Tâm Du vẫn không ngẩng lên, tầm mắt nhanh chóng đảo qua đống giấy tờ.

Nhâm Mục Diệu thật sự không vui, hắn lặng lẽ đi tới sau lưng Kiều Tâm Du, gỡ cặp kính mắt đang gác trên sống mũi của cô xuống, “Những tài liệu này em không xem cũng không sao mà.”

“Ý anh là… anh đồng ý về công ty ư?” Giọng Kiều Tâm Du hưng phấn hẳn lên, trong con ngươi chớp động ánh sáng chói lóa.

“NO!” Nhâm Mục Diệu lắc đầu một cái.

Việc Nhâm Mục Diệu phủ nhận như đang dội cho cô một gáo nước lạnh, “Em thích thiết kế đá quý, căn bản không hề thích quản lý công ty, anh không thể thương hương tiếc ngọc chút ư…”

“Anh không ép em ngồi lên vị trí này.” Tính cách thích đùa giỡn vô lại của Nhâm Mục Diệu nổi dậy, hắn thản nhiên cười nói: “Em rất vất vả đúng không! Anh dạy em một phương pháp đơn giản để đối phó nhé, em không cần xem giấy tờ, cứ ký tên thẳng, mỗi một ngày qua em cứ kí tên khoảng chừng vài chục lần là được.”

Kiều Tâm Du nghe xong vẫn chẳng hiểu, “Nghe qua, chức tổng giám đốc của tập đoàn Nhâm thị rất đơn giản, chỉ cần biết ký tên là được, nhưng… sao lại có cảm giác cứ như mình bị phạt kí tên vậy.”

“Đấy là phương pháp lười biếng.” Nhâm Mục Diệu vỗ vỗ bả vai của cô, “Cho nên chiếc ghế tổng giám đốc, em vẫn cứ tiếp tục ngồi đi.”

Kiều Tâm Du đột nhiên hiểu, lòng vòng nửa ngày, Nhâm Mục Diệu vẫn muốn cô tiếp tục tiếp tục và tiếp tục làm việc, “Anh không sợ bị Đinh Hạo Hiên chê cười rằng anh đang sống kiếp sống cơm nhão (trai bao) sao?”

“Cậu ta có bản lãnh đó sao.”

Hơ… Da mặt Nhâm Mục Diệu dầy đến thế từ khi nào vậy, hắn không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn rất tự hào nữa.

Cô nghiêm nghị hỏi: “Nói đi! Chừng nào thì anh mới bằng lòng về công ty hả?”

Vấn đề này, Nhâm Mục Diệu thật chưa từng nghĩ qua, ngón trỏ hắn xoa xoa cằm, chậm rãi nói: “Đợi đến khi em có con đi! Anh sẽ phê chuẩn cho em ở nhà nghỉ sinh.” Nếu Tâm Du có em bé, mà hắn lại cứ để cô cực khổ, vậy hắn không còn là Nhâm Mục Diệu rồi.

“Thật sao?” Kiều Tâm Du quay đầu, vẻ mặt thành thật hỏi.

Nhâm Mục Diệu gật đầu, “Để em mang bụng to đi làm, cơm nhão anh ăn cũng không được thơm.”

Lúc hắn còn đang nói chuyện, Kiều Tâm Du đã đứng lên, đôi tay vòng lấy cổ Nhâm Mục Diệu, cả người dần dần sáp lại gần hắn.

“Em muốn làm gì?”

Khóe miệng Kiều Tâm Du khẽ cong lên, mang theo nụ cười yêu mị, “Biết rõ còn hỏi! Đương nhiên là quyến rũ anh, nếu không em làm sao mang thai được?”

Nói xong, cô nghiêng người, chủ động hôn lên múi môi của hắn. Học cách của Nhâm Mục Diệu, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi, mút vào thật sâu, gặm nuốt…

Nhâm Mục Diệu không ngờ câu chuyện mình bịa ra để viện cớ lại có thể mang đến cho hắn một vốn lời đến vậy, khóe miệng hắn chứa đựng ý cười xấu xa. Hai cánh tay vòng chắc lấy thân thể mềm mại của cô, từ từ khép mắt cảm thụ sự nhiệt tình chủ động.

“Bịch bộp ——” giấy tờ trên bàn sách rối rít bay xuống sàn nhà…

Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du đặt lên bàn sách, ánh mắt mù mịt ngọn lửa của dục vọng, hắn đến sát bên tai cô hỏi: “Em vẫn muốn tiếp tục sinh con cho anh sao?”

Gương mặt trắng nõn của Kiều Tâm Du chợt đỏ ửng, đôi mắt mê ly nhìn Nhâm Mục Diệu, nháy mắt mấy cái, “Em muốn anh nhanh về công ty làm việc.”

“Thương lượng chút nhé, Khả Khả Nhạc Nhạc quá bướng bỉnh, đứa tiếp theo của chúng ta liệu có thể khéo léo chút, giống như em!” Nhâm Mục Diệu khom lưng, hôn vào chóp mũi cô.

“Vậy ý anh là Khả Khả Nhạc Nhạc di truyền bộ gien ác ma của anh đúng không, anh rất hiểu tính mình đấy!” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nụ hôn ẩm ướt của Nhâm Mục Diệu tinh tế như hạt mưa rơi vào da thịt trơn mềm láng bóng tựa ngọc Dương Chi của Kiều Tâm Du, dọc theo trán, cánh môi, cổ, xương quai xanh… kiều diễm trượt xuống…

“Tâm Du, anh yêu em…” Giọng nói khàn đục mang theo chân tình.

“Em cũng vậy…” Kiều Tâm Du không cần tiếp tục đè nén tình cảm của mình, trực tiếp thẳng thừng biểu lộ: “Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu anh.”

== một hình ảnh ngọt ngào, rất ngọt ngào, không thể biểu lộ bằng lời nói, các vị đại gia tự tưởng tượng nhé! ==

Từng tổn thương, từng đau đớn, từng nhớ mong… từng hình ảnh một chợt hiện lên trước mắt, đã từng mệt mỏi, đã từng khóc, đã từng đau. Hai trái tim cô đơn, cứ tưởng sẽ vĩnh viễn phiêu bạc không nơi nương tựa, cho đến khi gặp được nhau, một lần rồi lại một lần bỏ qua nhau, rồi hiểu lầm, rồi biệt ly… Ngược lại, càng khiến họ xích lại gần nhau hơn.

Tình yêu của họ, chuyển hóa thành một câu nói —— đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi không thay đổi.

Kiều Tâm Du rót một ly nước, đưa cho Nhạc Nhạc, “Uống xong, con ngoan ngoãn đi ngủ nhé.” Cô dịu dàng xoa xoa đầu Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc ừng ực ừng ực rất nhanh đã uống hết, trước khi xoay người đi, nhóc nghiêm túc nói với Kiều Tâm Du: “Mẹ, con và Khả Khả còn nhỏ, cha mẹ có thể đừng tránh né chúng con không? Như thế sẽ khiến con và Khả Khả trưởng thành sớm, nghiêm trọng hơn sẽ hình thành một bóng ma trong lòng con và Khả Khả.”

Kiều Tâm Du lúng túng liếc mắt nhìn Nhâm Mục Diệu.

————

Có hai tiểu quỷ ở bên cạnh, mỗi lúc Nhâm Mục Diệu muốn cùng Kiều Tâm Du thưởng thụ tình yêu cuồng nhiệt hay thân thiết một chút, hai tiểu quỷ sẽ xuất quỷ nhập thần bất ngờ xông tới. Chuyến đi Hy Lạp vì thế bị bao phủ bởi một làn mây đen, Nhâm Mục Diệu cũng nhanh chóng mất đi sự hăng hái, vội vã kết thúc lần du lịch này.

Hắn vốn muốn để hai tiểu ác ma phiền phức này ở lại Hy Lạp, nhưng Kiều Tâm Du quá mềm lòng, trước khi đi vẫn mang hai tiểu ác ma này theo.

Biệt thự nhà họ Nhâm lập tức lại khôi phục trạng thái náo nhiệt như trước.

Mặt trời chiều ngã về tây, ngọn lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, luồng sáng đỏ xuyên qua cánh cửa sổ đi vào trong phòng làm việc, kéo dài bóng ai đó trên sàn nhà.

Vì Kiều Tâm Du sẽ phải đến công ty làm việc vào ngày mai, chỉ mới có mấy ngày cô không có ở nhà, mặc dù Đinh Hạo Hiên đã giúp cô xử lý giấy tờ, nhưng đối với những quyết sách kế hoạch riêng của công ty, cô vẫn phải biết. Kiều Tâm Du mệt mỏi xoa mi tâm, liếc nhìn từng tờ giấy tờ, cùng với một đống giấy tờ khác đang chất thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Nhâm Mục Diệu bưng một ly cà phê thơm nồng vào phòng làm việc, “Tâm Du, đừng làm việc nhiều quá, uống ly cà phê nghỉ ngơi chút đi!”

“Không cần, anh uống đi.” Lúc nói chuyện với Nhâm Mục Diệu, đầu Kiều Tâm Du vẫn không ngẩng lên, tầm mắt nhanh chóng đảo qua đống giấy tờ.

Nhâm Mục Diệu thật sự không vui, hắn lặng lẽ đi tới sau lưng Kiều Tâm Du, gỡ cặp kính mắt đang gác trên sống mũi của cô xuống, “Những tài liệu này em không xem cũng không sao mà.”

“Ý anh là… anh đồng ý về công ty ư?” Giọng Kiều Tâm Du hưng phấn hẳn lên, trong con ngươi chớp động ánh sáng chói lóa.

“NO!” Nhâm Mục Diệu lắc đầu một cái.

Việc Nhâm Mục Diệu phủ nhận như đang dội cho cô một gáo nước lạnh, “Em thích thiết kế đá quý, căn bản không hề thích quản lý công ty, anh không thể thương hương tiếc ngọc chút ư…”

“Anh không ép em ngồi lên vị trí này.” Tính cách thích đùa giỡn vô lại của Nhâm Mục Diệu nổi dậy, hắn thản nhiên cười nói: “Em rất vất vả đúng không! Anh dạy em một phương pháp đơn giản để đối phó nhé, em không cần xem giấy tờ, cứ ký tên thẳng, mỗi một ngày qua em cứ kí tên khoảng chừng vài chục lần là được.”

Kiều Tâm Du nghe xong vẫn chẳng hiểu, “Nghe qua, chức tổng giám đốc của tập đoàn Nhâm thị rất đơn giản, chỉ cần biết ký tên là được, nhưng… sao lại có cảm giác cứ như mình bị phạt kí tên vậy.”

“Đấy là phương pháp lười biếng.” Nhâm Mục Diệu vỗ vỗ bả vai của cô, “Cho nên chiếc ghế tổng giám đốc, em vẫn cứ tiếp tục ngồi đi.”

Kiều Tâm Du đột nhiên hiểu, lòng vòng nửa ngày, Nhâm Mục Diệu vẫn muốn cô tiếp tục tiếp tục và tiếp tục làm việc, “Anh không sợ bị Đinh Hạo Hiên chê cười rằng anh đang sống kiếp sống cơm nhão (trai bao) sao?”

“Cậu ta có bản lãnh đó sao.”

Hơ… Da mặt Nhâm Mục Diệu dầy đến thế từ khi nào vậy, hắn không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn rất tự hào nữa.

Cô nghiêm nghị hỏi: “Nói đi! Chừng nào thì anh mới bằng lòng về công ty hả?”

Vấn đề này, Nhâm Mục Diệu thật chưa từng nghĩ qua, ngón trỏ hắn xoa xoa cằm, chậm rãi nói: “Đợi đến khi em có con đi! Anh sẽ phê chuẩn cho em ở nhà nghỉ sinh.” Nếu Tâm Du có em bé, mà hắn lại cứ để cô cực khổ, vậy hắn không còn là Nhâm Mục Diệu rồi.

“Thật sao?” Kiều Tâm Du quay đầu, vẻ mặt thành thật hỏi.

Nhâm Mục Diệu gật đầu, “Để em mang bụng to đi làm, cơm nhão anh ăn cũng không được thơm.”

Lúc hắn còn đang nói chuyện, Kiều Tâm Du đã đứng lên, đôi tay vòng lấy cổ Nhâm Mục Diệu, cả người dần dần sáp lại gần hắn.

“Em muốn làm gì?”

Khóe miệng Kiều Tâm Du khẽ cong lên, mang theo nụ cười yêu mị, “Biết rõ còn hỏi! Đương nhiên là quyến rũ anh, nếu không em làm sao mang thai được?”

Nói xong, cô nghiêng người, chủ động hôn lên múi môi của hắn. Học cách của Nhâm Mục Diệu, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi, mút vào thật sâu, gặm nuốt…

Nhâm Mục Diệu không ngờ câu chuyện mình bịa ra để viện cớ lại có thể mang đến cho hắn một vốn lời đến vậy, khóe miệng hắn chứa đựng ý cười xấu xa. Hai cánh tay vòng chắc lấy thân thể mềm mại của cô, từ từ khép mắt cảm thụ sự nhiệt tình chủ động.

“Bịch bộp ——” giấy tờ trên bàn sách rối rít bay xuống sàn nhà…

Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du đặt lên bàn sách, ánh mắt mù mịt ngọn lửa của dục vọng, hắn đến sát bên tai cô hỏi: “Em vẫn muốn tiếp tục sinh con cho anh sao?”

Gương mặt trắng nõn của Kiều Tâm Du chợt đỏ ửng, đôi mắt mê ly nhìn Nhâm Mục Diệu, nháy mắt mấy cái, “Em muốn anh nhanh về công ty làm việc.”

“Thương lượng chút nhé, Khả Khả Nhạc Nhạc quá bướng bỉnh, đứa tiếp theo của chúng ta liệu có thể khéo léo chút, giống như em!” Nhâm Mục Diệu khom lưng, hôn vào chóp mũi cô.

“Vậy ý anh là Khả Khả Nhạc Nhạc di truyền bộ gien ác ma của anh đúng không, anh rất hiểu tính mình đấy!” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nụ hôn ẩm ướt của Nhâm Mục Diệu tinh tế như hạt mưa rơi vào da thịt trơn mềm láng bóng tựa ngọc Dương Chi của Kiều Tâm Du, dọc theo trán, cánh môi, cổ, xương quai xanh… kiều diễm trượt xuống…

“Tâm Du, anh yêu em…” Giọng nói khàn đục mang theo chân tình.

“Em cũng vậy…” Kiều Tâm Du không cần tiếp tục đè nén tình cảm của mình, trực tiếp thẳng thừng biểu lộ: “Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu anh.”

== một hình ảnh ngọt ngào, rất ngọt ngào, không thể biểu lộ bằng lời nói, các vị đại gia tự tưởng tượng nhé! ==

Từng tổn thương, từng đau đớn, từng nhớ mong… từng hình ảnh một chợt hiện lên trước mắt, đã từng mệt mỏi, đã từng khóc, đã từng đau. Hai trái tim cô đơn, cứ tưởng sẽ vĩnh viễn phiêu bạc không nơi nương tựa, cho đến khi gặp được nhau, một lần rồi lại một lần bỏ qua nhau, rồi hiểu lầm, rồi biệt ly… Ngược lại, càng khiến họ xích lại gần nhau hơn.

Tình yêu của họ, chuyển hóa thành một câu nói —— đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi không thay đổi.

Chọn tập
Bình luận