Sau khi đưa Đặng Lâm Nguyệt về ký túc xá, Phương Mộc đột nhiên muốn đi dạo 1 mình.
Cậu đi đến sân vận động, đi hết vòng này đến vòng khác trên vạch đường đua. Trong 1 khoảng thời gian dài, thật không ngờ đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Cho đến khi luồng không khí lạnh khiến cậu rùng mình, Phương Mộc mới hồi phục lại ý thức.
Hôm nay, mình đã hôn 1 người con gái?!
Cả quá trình hôn nhau đều rất mơ hồ, nụ hôn đầu tiên không hề khiến người ta khắc cốt ghi tâm giống như trong tưởng tượng. Phương Mộc giãy giụa ra khỏi vòng xoáy ký ức, khi nhìn Đặng Lâm Nguyệt e ngại dựa vào lòng mình, phản ứng đầu tiên là: trời ơi, tôi đã làm gì vậy? Vừa rồi, khi còn ở dưới ký túc xá nữ sinh, trong ánh mắt Đặng Lâm Nguyệt rõ ràng lộ ra sự lưu luyến, nhưng Phương Mộc lại không dám đến bên cô thêm 1 phút giây nào nữa.
Sao mình lại như thế?
Bởi vì cô đơn? Hay vì cái gì khác?
Mình trở nên yếu mềm như vậy từ bao giờ?
Khi Phương Mộc trở về ký túc xá, đã gần đến giờ tắt đèn, Đỗ Ninh đang chơi CS, vội vàng quay đầu lại hỏi:” Về rồi à?”
Phương Mộc sợ cậu bạn hỏi kỹ, sau khi “ừ” 1 tiếng, bèn cầm chậu rửa mặt đi vào nhà vệ sinh.
Đèn nhà vệ sinh lại hỏng rồi, trong bóng tối, Phương Mộc dìm mặt vào trong chậu rửa mặt đầy nước lạnh. Mặc dù lạnh khiến toàn thân run rẩy nhưng lại cảm thấy tỉnh táo, sảng khoái lạ thường.
Đột nhiên, có thứ gì lông mềm mại nhảy qua mu bàn chân, Phương Mộc giật nảy mình, bị sặc nước. Cậu ngẩng mặt lên khỏi chậu, lau nước trên mặt, gắng nhìn, là 1 con mèo nhỏ đốm vàng đen đang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cậu.
Phương Mộc nhận ra đó là “Tom” của Mạnh Phàm Triết, Phương Mộc vừa bực vừa buồn cười cầm vốc nước làm ra bộ tạt vào nó, ai ngờ, nó không hề sợ mà nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc nghiêng nghiêng tay để lại trong lòng bàn tay 1 ít nước, hất về phía nó, “Tom” nhanh chóng chui ra ngoài, số nước đó vẩy vào chân 1 người vừa mới bước về phòng vệ sinh.
“Ấy chết, xin lỗi!” Phương Mộc vội vàng xin lỗi, ngẩng lên nhìn, thì ra là Mạnh Phàm Triết. “Là cậu à? Sorry!”
Mạnh Phàm Triết cười tỏ ra không để ý.
Tom chạy ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng chạy không xa, ngồi xuống nhìn chúng tôi, Mạnh Phàm Triết nhìn Tom, trong mắt tràn đầy sự yêu thương, “Nó thật đáng yêu, đúng không?” Mạnh Phàm Triết lẩm bẩm như trong cõi mộng.
“Đúng vậy”, Phương Mộc đột nhiên hào hứng nói, “Jerry”.
Mạnh Phàm Triết quay đầu nhìn Phương Mộc, “Jerry?”
Cậu ta cười, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì, “Jerry… Jerry”. Không hề chào tạm biệt, Mạnh Phàm Triết quay đầu bước đi, Tom thấy vậy cũng dựng đứng đuôi bước theo chủ nhân. Phương Mộc chán nản, giơ tay lấy cục xà phòng thơm, nghĩ 1 lát lại nhìn hướng về Mạnh Phàm Triết đã biến mất.
Vừa rồi trong ánh mắt Mạnh Phàm Triết nhìn Tom, ngoài sự yêu thương còn sự tiếc nuối.
Trở về phòng, Đỗ Ninh vẫn đang chiến đấu không biết mệt mỏi.
“Này, thế nào?” Cậu ta hỏi nhưng không buồn quay đầu lại.
“Cái gì thế nào?”
“Buổi hẹn hò lãng mạn của cậu chứ còn cái gì?”
“Còn có thể thế nào được chứ, ăn cơm thôi.” Phương Mộc đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cậu nhanh chóng cởi đồ, chui vào trong chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không biết bao lâu, cuối cùng Đỗ Ninh cũng tắt máy vi tính, trèo lên giường, chỉ mấy phút sau đã nghe thấy hơi thở đều đều của cậu ta.
Còn Phương Mộc thì mãi không ngủ được, cậu nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan 3 chữ đó khỏi trí não mình.
Lưu Kiện Quân, đây là cái tên khiến Phương Mộc không dám nghĩ tới.
***
6h30′ sáng, Phương Mộc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, trong lúc ngái ngủ mở ra xem là 1 tin nhắn: “Chúng mình cùng ăn sáng nhé?”
Số điện thoại rất lạ, Phương Mộc nghĩ 1 lát, mở ra xem danh mục các cuộc gọi đến, là số máy của Đặng Lâm Nguyệt.
Bỗng chốc không còn cảm giác buồn ngủ nữa, Phương Mộc nằm trên giường trở đi trở lại, suy nghĩ hồi lâu, quyết định không đi.
30 phút sau, Đỗ Ninh thức giấc, Phương Mộc vẫn giả vờ như vừa mới ngủ dậy, cùng cậu bạn đi đánh răng rửa mặt, cùng xuống dưới tầng đi đến nhà ăn. Khi vừa mới bước ra khỏi cổng chính khu ký túc xá đã nhìn thấy Đặng Lâm Nguyệt đứng ở đó. Mặt đỏ lựng lên vì lạnh, hai tay đút túi áo, giậm chân liên tục. Nhìn thấy Phương Mộc, Đặng Lâm Nguyệt không hề trách móc, cười nói: “Cuối cùng anh cũng ra rồi.”
Đỗ Ninh vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phương Mộc. Hiểu ý nói ngay:” Mình đi trước đây.”
Nhìn thấy Đỗ Ninh đi xa, Đặng Lâm Nguyệt khẽ nói: “Sao muộn thế, anh không nhận được tin nhắn của em à?”
“Ồ… không nghe thấy!”
“Anh ngủ muộn quá phải không?” Đặng Lâm Nguyệt thoáng đỏ mặt, “Hay anh không hề ngủ? Hi hi!”
Phương Mộc né tránh cái nhìn của cô: “Thôi đi ăn sáng đi!”
Phương Mộc ngồi ăn sáng cùng Đặng Lâm Nguyệt trong 1 góc nhà ăn giống như tên trộm. Cậu làm như vậy không hề thừa, rất nhiều người quen biết họ đều đang ném những ánh mắt kỳ thị tới. Đặc biệt là mấy thành viên trong đội bóng rổ, không chỉ nghển cổ nhìn về phía này, mà còn xúm lại thì thầm to nhỏ.
Phương Mộc giống như ngồi trên bàn chông. Ngược lại, Đặng Lâm Nguyệt rất phóng khoáng, khi gặp những ánh mắt đầy ẩn ý, còn nhìn lại cho đến khi đối phương chuyển tầm nhìn.
Bữa ăn sáng dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Phương Mộc chào qua loa với Đặng Lâm Nguyệt, bèn bước ra khỏi nhà ăn. Còn chưa kịp đi ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Đặng Lâm Nguyệt gọi cậu phía sau.
Cô bước nhanh đến, sắc mặt hơi ửng hồng do bước quá vội, ánh mắt rất nghiêm khắc.
“Phương Mộc, có phải anh cảm thấy ở bên em là 1 việc rất đáng xấu hổ?”
Ngữ khí còn hung hăng hơn cả ánh mắt.
“… Không phải!”
“Vậy tại sao anh lại có thái độ này đối với em?”
“… Anh…”
“Anh cảm thấy có lỗi với Kiện Quân có phải không?” Ngữ khí của Đặng Lâm Nguyệt có vẻ dịu đi phần nào, “Em đã nói với anh rồi, em và Lưu Kiện Quân chưa từng bắt đầu bao giờ, không thể vì anh ấy đã từng theo đuổi em, bây giờ đang bị thương, là em không được yêu người em yêu?” Phương Mộc không nói câu nào, Đặng Lâm Nguyệt đợi 1 lát, thấy Phương Mộc vẫn không mở miệng, thở dài khẽ nói:”Nếu anh không thích em, anh hãy nói thẳng cho em biết!” Cô dừng lại, nói tiếp: “Nếu như anh cảm thấy đã hôn em thì phải có trách nhiệm với em, xin anh chớ có suy nghĩ như vậy, chúng ta là những người đã trưởng thành, đừng làm những việc buồn cười.”
Cô nhìn đồng hồ,” Anh có tiết học à?”
“Ừ.”
“Hãy mau đi đi, anh sắp muộn rồi đấy.”
Phương Mộc do dự 1 lát, cảm thấy cứ thế này mà quay người bước đi, dường như hơi tàn nhẫn, bèn nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, lát nữa anh sẽ liên lạc với em.”
Nghe thấy câu nói này, mặt Đặng Lâm Nguyệt khá lên rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Buổi tối, chúng ta có thể gặp nhau được không?” Cô khẽ hỏi.
“Nếu không có việc gì, chắc là có thể được.”
“Được!” Đặng Lâm Nguyệt cười, “Anh mau đi đi, chú ý an toàn!”
Phương Mộc thở dốc chạy lên tầng 2, nhìn thấy Trâu Đoàn Kết đang đứng ở hành lang gọi điện thoại, thấy Phương Mộc đi đến hỏi luôn: “Cậu có nhìn thấy Mạnh Phàm Triết không?”
“Không thấy, sao thế?”
“Cậu chàng này đã nghỉ mấy tiết liền, toàn vào lúc thầy điểm danh, đã bị tóm n lần rồi.” Trâu Đoàn Kết liếc mắt vào trong phòng học,”Ông già đã nói, nếu Mạnh Phàm Triết còn không lên lớp, lúc bảo vệ luận văn sẽ không cho cậu ấy qua.”
“Gọi điện thoại cho Mạnh Phàm Triết chưa?”
“Gọi rồi, nhưng không nghe máy.” Trâu Đoàn Kết đung đưa chiếc điện thoại trong tay, nói vẻ bất lực. Phương Mộc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ học, cậu không kịp nói thêm với Trâu Đoàn Kết, quay người chạy nhanh về phía phòng học, vừa chạy vừa nghĩ, chẳng phải Mạnh Phàm Triết đã không sợ điểm danh rồi sao, sao vẫn không đi học?
Buổi tối, trong phòng tự học. Phương Mộc lơ đễnh lật giở 1 cuốn sách trước mặt, Đặng Lâm Nguyệt ngồi yên lặng bên cạnh, cô đang dịch 1 bài viết tiếng Anh, tốc độ rất nhanh. Thỉnh thoảng ấn nút vào chiếc kim từ điển trước mặt khẽ đọc 1 câu.
“Thực sự học không vào.” Phương Mộc ngẩng đầu, mắt nhìn quanh phòng học 1 lượt, đột nhiên như nhớ đến điều gì đó, nhìn ra cửa phòng học, không có ai.
Hừ, anh chàng này coi như biết giữ chữ tín.
Buổi chiều Thái Vĩ đến tìm Phương Mộc, trước tiên là cười hi hi trêu đùa Phương Mộc, nào là số đào hoa, nào là anh hùng cứu mỹ nhân. Phương Mộc biết anh ta muốn ám chỉ việc của Đặng Lâm Nguyệt, nghĩ thầm hành tung của cậu và Đặng lâm Nguyệt quả thật không thể thoát khỏi đôi mắt của anh chàng này, không chừng, bữa cơm tối qua, Thái Vĩ đi theo ngay ở đằng sau.
Thái Vĩ trêu trọc đã rồi, bèn nghiêm túc nói, Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt ở cùng nhau, 2 người đều có thể sẽ là mục tiêu của hung thủ, cho nên phải bảo vệ họ từng giờ từng phút. Phương Mộc cuống lên, nói nếu Thái Vĩ làm như vậy thật, đừng trách cậu trở mặt. Thái Vĩ ra sức thuyết phục, Phương Mộc vẫn không đồng ý, cũng đành phải bỏ cuộc. Nhưng anh vẫn kiên trì dưới tiêu đề “Không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Phương Mộc và Đặng Lăm Nguyệt”, tăng cường bảo vệ. Phương Mộc chú ý đến khi anh tìm cụm từ “cuộc sông bình thường”, trong ánh mắt tràn ngập sự chế giễu, bất giác lại vừa bực bội lại vừa buồn cười.
Phương Mộc đứng dậy, Đặng Lâm Nguyệt nhìn ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi, Phương Mộc đung đưa bao thuốc đang cầm trên tay, Đặng Lâm Nguyệt bất lực gật đầu, trong ánh mắt mang theo cái nhìn chê trách.
Đứng ở hành lang, Phương Mộc châm 1 điếu thuốc, nhìn sang 2 bên, có 1 người ở cuối hành lang chỗ bậc thềm cầu thang vừa mới lộ ra 1 ít đầu, giờ đã không nhìn thấy nữa. Mặc dù chỉ thoáng lướt nhìn, Phương Mộc nhận ra ngay đó là 1 cảnh sát cấp dưới của Thái Vĩ.
Hừ, anh chàng này vẫn cho người theo dõi mình. Phương Mộc bất lực lắc đầu, dựa người vào tường lặng lẽ hút thuốc. Hút được phân nửa cậu nhìn thấy ở chiếu nghỉ bậc cầu thang tối thui, ở đó không hề có tiếng động, nhưng có thể khẳng định người cảnh sát vẫn ở đó. Phương Mộc nghĩ 1 lát đột nhiên thấy hứng thú, cậu nhìn đồng hồ 7h26′, tiết học thứ 10 chuẩn bị tan rồi.
Cách đó không xa có 1 lớp học đèn sáng trưng , có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng người đang giảng bài.
Cậu đã quyết định xong, quay người tiến vào phòng tự học, bước nhanh đến bên cạnh Đặng Lâm Nguyệt khẽ nói “thu dọn đồ!”
Đặng Lâm Nguyệt nhìn cậu đầy băn khoăn. Khóe mép Phương Mộc lộ ra 1 nụ cười thần bí, “Có cảnh sát đang theo dõi chúng ta, hãy đùa với họ 1 chút.”
Đặng Lâm Nguyệt bỗng chốc hưng phấn hẳn lên, cô vội vàng thu dọn cặp sách, mặc áo khoác, vừa căng thẳng vừa mong ngóng hỏi Phương Mộc: “Chúng ta phải làm thế nào?”
Phương Mộc ra hiệu cho cô cứ ngồi xuống ghế, chỉnh di động sang chế độ rung. Mấy phút sau tiếng chuông tan học đột ngột vang lên. Phương Mộc tự đếm nhẩm trong lòng, sau 10 giây bèn kéo Đặng Lâm Nguyệt, “Đi thôi!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng tự học, trong khoảng khắc bước ra khỏi cửa, Phương Mộc liếc mắt nhìn về phía 1 đầu của hành lang, người cảnh sát đó quả nhiên đang đứng ở đó.
Cậu kéo Đặng Lâm Nguyệt đi về phía phòng học vừa mới tan, đây là 1 phòng học có thể chứa gần 100 người, từng đoàn sinh viên đang chen chúc bước ra ngoài như ong vỗ tổ, trong hành lang bỗng chốc chật kín sinh viên.
Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt trà trộn vào đoàn người, khi đi qua cửa phòng liền chui ngay vào phòng học, Phương Mộc vừa kéo tay Đặng Lâm Nguyệt đi về hàng ghế phía sau, lấy di động bấm số máy của Đặng Lâm Nguyệt. Họ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của phòng học, mở cửa sau phòng học, thận trọng thò đầu ra xem, người cảnh sát đó quả thực đang bị mắc kẹt giữa đám sinh viên vừa tan học, nghển cổ tìm kiếm khắp nơi. Đặng Lâm Nguyệt kéo tay Phương Mộc, giơ chiếc điện thoại đang rung lên khẽ hỏi: “Làm thế nào?”
“Nghe đi, sau đó cứ giữ nguyên trạng thái đang gọi.” Nói xong, Phương Mộc nhìn hướng đi của cảnh sát, đó là hướng tiến về phía cửa sau của tòa giảng đường.
Cậu quay đầu nói với Đặng Lâm Nguyệt: “Đi thôi, 2 người mục tiêu quá lớn, tách ra đi, em đi hướng này”, cậu chỉ vào hướng đi ngược lại của người cảnh sát đó, “Em xuống tầng 1 trước, nghe theo lệnh của anh.”
“Được”. Đặng Lâm Nguyệt kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, cầm chắc điện thoại quay người bước đi.
Phương Mộc bước vội theo hướng của người cảnh sát. Người cảnh sát luôn tìm kiếm ở phía trước, cũng không ngờ đối tượng ở ngay phía sau. Phương Mộc thận trọng núp sau lưng các sinh viên, luôn giữ khoảng cách 5 m với anh ta.
Anh cảnh sát vừa đi vừa rút điện thoại ra, Phương Mộc lên đến gần, dỏng tai lên lắng nghe.
“… Không thấy đâu nữa… Anh ở tầng mấy… tầng 6? Tôi đi ra cửa sau, anh canh ở cửa trước nhé, nhanh lên!”
Quả đúng như vậy. Phương Mộc cười, bước chậm lại, đưa di động lên sát bên tai.
“Em đi đến đâu rồi?”
“Tầng 1, còn anh?” Đặng Lâm Nguyệt thở dốc, nhưng nghe có vẻ vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
“Em mau ra cửa chính, cố gắng ra khỏi tòa giảng đường trước khi cảnh sát đến.”
“Được, thế sau đó thì sao?”
Phương Mộc trầm ngâm 1 lát, “Tập hợp ở khu tầng hầm giữ máy nhé.”
Phương Mộc đi theo người cảnh sát đó xuống dưới tầng 1, sinh viên ra vào cửa sau rất thưa thớt. Người cảnh sát đó chạy đến cửa nhìn xung quanh, rồi lại trở lại tòa lầu, đến thẳng phòng bảo vệ dò hỏi gì đó với nhân viên trực ban, nhân viên trực ban liên tục lắc đầu. Người cảnh sát lại chạy ra cửa đứng nguyên ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm vào từng người đi qua mình.
Phương Mộc trốn ở 1 góc, nghĩ 1 lát, nhấc máy điện thoại lên nói nhỏ: “Anh tạm tắt máy, lát nữa gọi lại cho em.”
“Vâng, anh phải cẩn thận đấy. Hihi.”
Phương Mộc tắt máy, rồi gọi điện thoại đến số tổng đài trường đại học J, sau khi gọi được số điện thoại của phòng thường trực ở cổng sau tòa giảng, lại ấn số máy đó.
“Alo, có phải phòng thường trực đó không? Tôi là người của tổ chuyên án, ở cửa sau có 1 người cảnh sát, đúng rồi, hãy gọi anh ta đến nghe điện thoại.” Phương Mộc nhìn thấy nhân viên phòng trực ban vội vàng chạy ra khỏi phòng thường trực, vẫy vẫy tay nói với người cảnh sát.
“Đồng chí, điện thoại của anh!” người cảnh sát đó rất ngạc nhiên, nhưng vẫn bước nhanh vào phòng bảo vệ.
Phương Mộc cười thầm, gác máy, bước đến, cúi người khom lưng khi đi qua phía dưới cửa sổ phòng thường trực, bước ra ngoài tòa giảng đường.
***
Khu tầng ngầm nằm ở phía đông bắc trường đại học J. Khi trường đại học mở rộng xây dựng, đội thi công vô tình phát hiện ra tòa kiến trúc dưới tầng ngầm này, sau đó tìm chuyên gia đến khảo sát hiện trường, giám định rằng đây là nhà ngục ngầm trong thời kỳ Quốc dân đảng. Nhà ngục gồm 2 tầng, toàn bộ được tạo bằng xi măng, tầng trên có 8 phòng giam, 1 nửa tầng lộ trên mặt đất, tầng dưới là 2 bể xi măng, chuyên gia nói đó là thủy lao. Do đây là di tích lịch sử, cho nên trường đại học J không xâm phạm đến nó, sau khi bàn bạc với thành phố giữ nguyên dạng, hiện giờ ở tầng hầm cất giữ những bàn ghế cũ. Khoảng thời gian trước, bên cảnh sát còn định lắp đặt thiết bị theo dõi ở phòng giam số 6, nhưng sau đó để giảm bớt nhân lực, đã khóa chặt khu tầng hầm.
Phương Mộc thở dốc, chạy vội đến gần khu vực tầng ngầm, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đặng Lâm Nguyệt đâu cả, cậu lo lắng, vội vàng gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Đặng Lâm Nguyệt cũng thở dồn dập, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù trông điện thoại.
“Anh cũng thoát thân được rồi à?”
“Đúng vậy, em đang ở đâu?”
“Sắp đến khu tầng ngầm đây, anh đã đến rồi à?”
“Ừ, sao lâu thế mà em vẫn chưa đến?”
“Ha… Ha, em cứ luôn cảm thấy có người theo sau mình, em bèn đi đến siêu thị, rồi đi đến nhà ăn, còn đi vòng 2 lượt quanh khu ký túc xá, để theo dõi ngược mà, ồ, em nhìn thấy anh rồi, em gác máy nhé.”
Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười, lại còn theo dõi ngược nữa cơ đấy, cậu cất điện thoại, Đặng Lâm Nguyệt đang nhún nhảy chạy đến phía cậu, mấy giây sau đã nhảy đến trước mặt Phương Mộc, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt lấp lánh trong màn đêm. “Kích thích quá, giống như trong phim hành động vậy.”
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng hưng phấn của cô, Phương Mộc lúc này vẫn còn cảm thấy hơi sợ, anh nhìn bốn phía xung quanh, không còn 1 ai, ở cách đó không xa, tòa kiến trúc cũ kỹ đứng lặng im giống như thể con quái vật toàn thân co lại ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra vồ mồi.
1 cơn gió lạnh thổi tới, Phương Mộc bất giác rùng mình.
“Đi thôi, nơi này vắng vẻ quá.”
“Sao cơ? Anh sợ à?” Đặng Lâm Nguyệt tinh nghịch chớp chớp mắt.
“Em không sợ sao?”
“Không sợ, có anh ngay bên cạnh em mà.” Giọng nói của Đặng Lâm Nguyệt cương quyết và nồng nhiệt.
Phương Mộc không nói gì, sau khi cạn niềm hưng phấn về sự việc mạo hiểm, giờ đây không biết nên đối diện với người con gái này như thế nào?
Đột nhiên, chuông điện thoại reo, Phương Mộc ấn nút nghe, giọng Thái Vĩ đầy lo lắng lập tức truyền đến tai.
“Phương Mộc cậu đang ở đâu?”
Phương Mộc cười toét miệng, “Đang ở trong trường.”
“Ở vị trí nào, Đặng Lâm Nguyệt ở cùng với cậu à?”
“Đúng vậy, đừng lo lắng, chúng tôi rất an toàn.”
“Rốt cuộc là ở đâu, tôi dẫn người đi đón cậu.”
“Không cần đâu, lát nữa sẽ gọi cho anh.” Phương Mộc sợ Thái Vĩ sẽ mắng cậu, vội vàng tắt máy.
“Đi thôi, chúng ta cũng về thôi!” Cậu kéo tay Đặng Lâm Nguyệt, “Nếu không, Thái Vĩ sẽ mắng cho 1 trận đấy.”
Đi đến dưới khu ký túc xá nữ, Đặng Lâm Nguyệt dừng bước cúi đầu, dường như đang chờ Phương Mộc nói. Một lúc sau, Phương Mộc mới mở miệng: ” Em… em mau lên đi!”
Đặng Lâm Nguyệt khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Phương Mộc vài giây, nhẹ nhàng nói: “Không thơm em 1 cái mà đã đi sao?”
Mặt Phương Mộc bỗng chốc đỏ bừng bừng, “Ở đây… đông người quá thì phải?”
Đặng Lâm Nguyệt không nói gì, mắt nhìn về phía khác, 1 lúc lâu sau mới nói, “Phương Mộc, em có 1 câu hỏi luôn muốn hỏi anh.”
“Gì cơ?”
“Tối hôm qua, khi chúng ta hôn nhau, anh khóc rất dữ dội, có thể nói cho em biết là vì sao không?” Thấy Phương Mộc không nói gì, cô lại hỏi: “Trong trái tim anh, có phải đã từng có 1 mối tình…. vô cùng khó quên?”
Phương Mộc xoay người quay lưng về phía cô, không muốn để cô nhìn thấy khoang mắt đỏ hoe của mình.
“Anh có thể nói với em được không?” Đặng Lâm Nguyệt dịu dàng nói.
1 lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói run rẩy của Phương Mộc: “Anh từng quen 1 cô gái, anh rất… rất yêu cô ấy, nhưng anh chưa từng nói với cô ấy 3 chữ “anh yêu em”, cho đến tận khi cô ấy chết…”
Đặng Lâm Nguyệt thở khẽ 1 tiếng, “A? Sao lại chết ạ? Bị ốm à?”
“Không phải.” Phương Mộc nhắm mắt, dường như dùng toàn bộ sức lực của mình lên tiếng: “Cô ấy bị kẻ khác giết chết, hung thủ chính là bạn cùng ký túc xá của anh.”
“Gì cơ? Nhưng vì sao chứ?” Giọng nói của Đặng Lâm Nguyệt không che giấu nổi nỗi kinh ngạc.
Phương Mộc đã không thể trả lời được, thậm chí cậu không thể đứng vững nổi.
Cúi sụp người xuống, Phương Mộc lấy 2 tay ôm mặt, đôi vai run rẩy mạnh. Sau lưng đột nhiên bị 1 người áp sát vào, đôi tay Đặng Lâm Nguyệt ôm thật chặt bờ vai Phương Mộc. Mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Phương Mộc.
“Em xin lỗi, em xin lỗi, lẽ ra em không nên hỏi, trong lòng anh rất đau khổ, em biết, em xin lỗi, em xin lỗi!” Đặng Lâm Nguyệt ôm thật chặt Phương Mộc, dường như muốn gắng hết sức để kìm chế sự run rẩy của cậu.
Người đàn ông này, cũng cần được bảo vệ.
***
Phương Mộc tay cầm điện thoại từ từ bước lên bậc cầu thang. Ở phía đầu bên kia điện thoại, Thái Vĩ hét lớn, không đặt máy lên tai cũng có thể nghe thấy giọng gào thét “…Tôi nói cho cậu biết, nếu còn tái phạm 1 lần nữa, tôi quyết không tha cho cậu đâu!”
Giờ đây Phương Mộc cũng cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, cho nên lúc này có thể hoàn toàn thấu hiểu được tâm trạng của Thái Vĩ. Nếu như Đặng Lâm Nguyệt hoặc là cậu trong lúc chia tay rời khỏi tòa giảng đường mà bị hung thủ nắm được cơ hội ra tay, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Phương Mộc nhẫn nại đảm bảo với Thái Vĩ không bao giờ xảy ra lần thứ 2, sau khi nói cạn những lời lẽ ngon ngọt, Thái Vĩ mới chịu bỏ qua.
Mở cửa phòng ký túc xá, Đỗ Ninh không ở trong phòng, cậu ta để lại 1 tờ giấy trên bàn vi tính cho Phương Mộc biết cậu và Trần Giao đi xem phim buổi đêm, đêm nay không về. Phương Mộc lấy làm may mắn, nếu không, Đỗ Ninh nhìn thấy 2 mắt đỏ hoe của mình, chắc chắn sẽ hỏi. Vừa mới bị Thái Vĩ xạc cho 1 trận tơi bời, cậu không muốn người khác lẵng nhẵng bám theo mình hỏi mãi. Phương Mộc thò tay xuống gầm giường, lấy ra đồ đi đánh răng rửa mặt, cầm chậu rửa mặt bước ra ngoài.
Trong lúc đang đánh răng, nghe thấy đầu phía bên kia hành lang truyền tới giọng chửi bới ầm ĩ, tiếp đến là đồ đạc từ trong 1 gian phòng bị ném rào rào ra ngoài hành lang.
Phương Mộc cầm bàn chải bước ra khỏi phòng vệ sinh, có thể nhìn thấy 1 người ngoài hành lang chửi bới ầm ĩ với 1 người ở trong phòng, người ở trong phòng không buồn mở miệng, chỉ lần lượt ném từng món đồ vật ra ngoài, quần áo, giày thể thao, chăn màn, bên cạnh người đó nhanh chóng xuất hiện 1 đống đồ lớn.
Phương Mộc nhận ra đó là phòng của Phàm Mạnh Triết, người đứng ở hành lang chửi bới ầm ĩ là Vương Trường Vũ – bạn cùng phòng với Mạnh Phàm Triết, vậy thì người đứng trong phòng ném đồ ra ngoài chính là Mạnh Phàm Triết rồi.
Chuyện này là như thế nào nhỉ? Mạnh Phàm Triết thường ngày vẫn hiền lành, sao lại nổi nóng như vậy.
Nếu như cãi cọ tiếp, có lẽ 2 bên sẽ đánh nhau mất, Phương Mộc vội vàng súc miệng, sau khi thu dọn đồ đánh răng rửa mặt liền đi đến phòng của Mạnh Phàm Triết.
Trong hành lang đã có rất nhiều người đến xem, còn Vương Trường Vũ không chửi bới nữa, 2 tay chống nạnh, bực tức nhìn Mạnh Phàm Triết đang ném từng thứ đồ ra ngoài, xem ra có vẻ bất lực hơn là phẫn nộ.
Khi Phương Mộc đi đến, có lẽ Mạnh Phàm Triết vừa ném món đồ cuối cùng của Vương Trường Vũ ra ngoài, cánh cửa đóng “phịch” 1 cái trước mặt Phương Mộc. Phương Mộc nhìn đống đồ trước mặt, hỏi Vương Trường Vũ: “Có chuyện gì vậy, sao lại đến nông nỗi này?”
Vương Trường Vũ sa sầm nét mặt nói:”Thằng dở hơi này bị bệnh!”
Trâu Đoàn Kết và mấy bạn nữa chạy lại giúp cậu thu nhặt đồ, Phương Mộc nói: “Hay là đến phòng ngủ tạm 1 đêm đi, hôm nay Đỗ Ninh không về.”
“Không cần!” Vương Trường Vũ từ chối thẳng thừng, cậu chỉ vào Trâu Đoàn Kết, “Mình đi đến phòng họ, vừa vặn Lưu Kiện Quân cũng không ở.”
Phương Mộc gật đầu, quay đầu nhìn vào cánh cửa đóng chặt trước mắt giơ tay ra gõ cửa, bên trong đã khóa chặt.
Cậu gõ nhẹ mấy cái lên cửa, bên trong không có chút phản ứng nào, Phương Mộc lại gõ thêm vài cái nữa, “Mạnh Phàm Triết, là mình đây, mở cửa được không?”
Có thứ gì đó đập mạnh vào cửa “thình” 1 tiếng rồi rơi xuống đất, nghe thấy tiếng âm thanh vỡ vụn, có lẽ là đồ chai lọ.
Phương Mộc giật nảy mình, bất giác lùi lại mấy bước, những người khác cũng vô cùng bực bội bất bình, Trâu Đoàn Kết giữ cậu ta lại, “Kệ cậu ta, thật là quá đáng!” Phương Mộc bất lực, cũng cúi người thu nhặt đồ giúp Vương Trường Vũ.
Mấy người mỗi người 1 tay giúp Vương Trường Vũ sắp xếp đồ vào phòng Trâu Đoàn Kết, Vương Trường Vũ rút 1 bao thuốc mời từng người. Trong lúc hút thuốc có người hỏi Vương Trường Vũ: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hừ, đừng nhắc đến nữa, Mạnh Phàm Triết nuôi 1 con mèo, mọi người đều biết cả rồi chứ? Bình thường, cậu ta đối xử với con mèo y như với con trai cậu ta vậy. Nhưng con mèo chết tiệt đó cũng rất phiền phức, mấy lần tè bậy lên giường mình đã đành, có lần còn ị 1 bãi lên sách của mình, mình mang sách đi học, cái thứ mùi vị đó làm mình và những người xung quanh đều phải bịt mũi.”
Mấy người bật cười hi hi, Trâu Đoàn Kết chen vào nói: “Bình thường quan hệ của 2 người cũng khá tốt, cậu nhắc nhở cậu ấy 1 chút.”
“Đúng vậy, thực ra nếu chỉ có chút chuyện này, mình cũng không đến nỗi nổi nóng với cậu ấy như vậy.” Trường Vũ bực bội gãi gãi đầu, “Các cậu biết không, dạo này anh chàng này không biết làm sao, thay đổi rất nhiều, hàng ngày chỉ ngồi ngẩn người trong phòng, hoặc chơi trò mất tích, không lên lớp, có lòng tốt nhắc nhở cậu ta vài lần, cậu ta chẳng buồn để ý đến mình. Có 1 đêm, mình tỉnh dậy đi ngoài mơ mơ màng màng mở mắt thấy cậu ta ngồi ngay ngắn trước bàn, trong miệng lẩm nha lẩm nhẩm gì đó. Lúc đó mình còn làu bàu, học từ mới sao không bật đèn, kết quả cậu thử đoán xem?”
Cậu ta cố tình dừng lại 1 lát, tạo không khí, nhìn thấy mọi người đều đang nín thở, chăm chú nhìn mình, cậu ta mới bắt đầu nói tiếp: “Cậu ta đang đọc tên của mình, Mạnh Phàm Triết, Mạnh Phàm Triết, Mạnh Phàm Triết… cứ đọc đi đọc lại 3 từ này, khi đó mình hoảng sợ tỉnh ngủ luôn, suy nghĩ xem cậu ấy có đang bị mộng du không, mình cũng không dám gọi cậu ta dậy.”
“Về sau thì sao?” Có người mở miệng hỏi.
“Sau khi đọc 1 lúc tên của mình, đột nhiên bắt đầu rứt tóc, lấy đầu đâm thình thịch vào tường. Lúc đó mình phát hoảng đến ngẩn người, đến tận khi cậu ta đi ngủ mình vẫn không dám nhúc nhích cho đến khi trời sáng.” Trong giọng nói của Vương Trường Vũ còn thoáng run rẩy, có thể nhận thấy khi nhắc đến khung cảnh tối hôm đó, đến giờ cậu vẫn còn sợ, “Ở cùng 1 căn phòng với cậu ta thực sự rất đáng sợ, như hôm nay đấy, mình nói với cậu ta thầy giáo điểm danh mấy lần cậu đều không có mặt, thầy giáo bực lắm, thế là tên thần kinh này thật không ngờ không thèm nói gì còn ném đồ của mình ra ngoài, cậu có thét lên với cậu ta, cậu ta cũng coi như không nghe thấy”.
Những người khác nghe xong cũng giật mình sợ hãi, sau khi bình luận vài câu, bèn lần lượt giải tán.
Phương Mộc trở về phòng, tắt đèn, nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhắm mắt rất lâu rồi mà vẫn không ngủ được.
Mạnh Phàm Triết giữa đêm khuya đọc đi đọc lại tên của mình, giống như bị trúng tà vậy, có lẽ liên quan đến tâm lý trước đây cậu từng sợ điểm danh. Nhưng cậu đã không sợ điểm danh nữa rồi, không chỉ cậu nói với Phương Mộc, mà cũng Phương Mộc cũng đã nhìn thấy cậu trả lời, nhưng vì sao giờ đây cậu lại có những hành động khác thường, rốt cuộc là vì sao? Theo sự hiểu biết của Phương Mộc đối với Mạnh Phàm Triết, cậu ta là 1 người mềm yếu, nếu chỉ dựa vào 1 mình cậu, chắc là không thể khắc phục được trở ngại tâm lý đó, có lẽ cậu ta đã tìm 1 người chuyên nghiệp để giúp trị liệu tâm lý, nhưng đột nhiên xuất hiện sự lặp lại này, lẽ nào trong quá trình trị liệu đã xảy ra chuyện gì? Phương Mộc nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không tìm ra đáp án, quyết định ngày hôm sau sẽ tìm cơ hội trò chuyện với Mạnh Phàm Triết.
***
Cơn ác mộng lại đến như đã hẹn.
Căn phòng bốc cháy. Những người đã chết. Ngô Hàm với khuôn mặt không còn nguyên dạng.
Thực ra cậu cũng giống tôi thôi.
Khi cậu giãy giụa tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là nắm chặt con dao găm ở dưới gối, đợi đến khi hơi thở bình thường trở lại, cậu mới phát hiện ra áo lót của mình ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi chảy từ trên đầu xuống cổ nhớp nháp rất khó chịu, Phương Mộc cố gắng ngồi dậy, cầm khăn và xà phòng thơm chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong hành lang chỉ sáng 1 bóng đèn trên trần, ánh sáng rất mờ, nhưng Phương Mộc vẫn phát hiện ngay dưới đất có mấy vết đỏ đậm. Bề mặt những vết đó đã khô lại, Phương Mộc miết miết ngón tay, có cảm giác ươn ướt, dính dính đưa lên mũi ngửi, có mùi tanh.
Là máu.
Phương Mộc bỗng chốc cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng cả lên, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, cả hành lang vắng vẻ không có lấy 1 bóng người, chỉ thấy những cánh cửa đang đóng chặt.
Cúi người nhìn phía trước vẫn còn mấy vết máu, dọc theo nó hướng vào nhà vệ sinh phía trước, Phương Mộc đứng dậy nhón chân bước vào nhà vệ sinh trước mặt, có người bị thương sao?
Hay chỉ là có người bị chảy máu mũi?
Cánh cửa nhà vệ sinh tối đen như mực đó càng lúc càng gần, nhịp tim Phương Mộc đập càng lúc càng nhanh, những âm thanh thình thịch đó dường như đang vang lên ở hành lang, Phương Mộc cảm thấy nếu như trong nhà vệ sinh có người thì tiếng tim đập của mình có lẽ bị anh ta nghe thấy rồi.
Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.
Trong nhà vệ sinh tối đen như mực, trong bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh, có 1 người đang đứng dựa trước bồn rửa mặt, không biết đang giằng xé thứ gì. Trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy đầu và vai anh ta đang lắc mạnh, trong miệng dường như còn sột soạt tiếng nhai.
Phương Mộc lặng lẽ thò tay bật công tắc đèn.
Chấn lưu của đèn neon kêu tạch tạch, phòng vệ sinh sáng như ban ngày. Người đó cũng giật mình hoảng sợ đột ngột quay lại.
Là Mạnh Phàm Triết.
Luồng ánh sáng chiếu từ trên đầu xuống, khoang mắt của Mạnh Phàm Triết thâm đen, có 1 màu đen kịt không nhìn thấy lòng trắng.
Quanh miệng cậu ta nhoe nhoét máu đỏ tươi, thỉnh thoảng còn nhỏ từng giọt chất lỏng màu đỏ dinh dính, nhìn kỹ, bên mép còn dính mấy túm lông mèo màu vàng đen.
Phương Mộc vô cùng sợ hãi, sau khi ngẩn người nhìn Mạnh Phàm Triết mấy giây, run rẩy hỏi: “Mạnh Phàm Triết, cậu đang làm gì vậy?”
Trong khoảng khắc đó, Phương Mộc chắc chắn trong mắt Mạnh Phàm Triết xuất hiện 1 tia nhìn hung dữ, nhưng sau đó dường như sự bất lực và tuyệt vọng lại trào ra khỏi khoang mắt.
“…Mình” Cậu đột nhiên toét miệng cười, nhưng nụ cười đó lập tức biến mất, khóe mắt và khóe môi đều rủ xuống, giọng nói nghèn nghẹn: “Mình không biết…”
Lúc này Phương Mộc mới chú ý thấy trong tay cậu ta còn sót thứ gì đó, nhìn kỹ là 1 cái đùi động vật đầy lông, máu me be bét, trông có vẻ rất giống đùi mèo. Phương Mộc nhìn ra phía sau lưng Mạnh Phàm Triết, trong bồn rửa là 1 khung cảnh vô cùng bừa bộn, máu thịt nội tạng và lông dồn thành 1 đống ở đó, dường như còn đang bốc hơi nóng. Phương Mộc đi vòng qua Mạnh Phàm Triết, cẩn thận bước đến đó, đúng vậy, những thứ lộn xộn trong bồn rửa chính là con mèo Tom của Mạnh Phàm Triết.
Phương Mộc nhìn xung quanh, không hề thấy những đồ vật sắc nhọn như dao, Tom đã bị Mạnh Phàm Triết lấy tay xé rách thành mấy mảnh.
Phương Mộc quay người nhìn Mạnh Phàm Triết, Mạnh Phàm Triết vẫn đứng im nhìn về phía cửa, dường như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cậu. Phương Mộc kéo ống tay áo cậu ta, hất chiếc đùi mèo trong tay cậu ta xuống, ném vào trong bồn rửa.
Mạnh Phàm Triết ngẩn người mặc Phương Mộc hành động, không hề có ý phản kháng.
Phương Mộc đứng thẳng trước mặt Mạnh Phàm Triết, nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta nói: “Phàm Triết, cậu có nghe thấy mình nói không?”
1 lúc lâu sau, con ngươi mắt của Mạnh Phàm Triết mới từ từ hướng về phía Phương Mộc, khẽ gật đầu.
“Cậu có thể nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì không?
Khóe miệng Mạnh Phàm Triết giật giật, cậu dường như người bị mắc di chứng trúng gió, từ từ quay người, giơ tay chỉ vào con mèo ở trong bồn rửa.
“Tom… bọn họ đều ghét nó… mình cũng không thể… dựa vào nó được nữa…”
Phương Mộc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn của Mạnh Phàm Triết, ra sức yêu cầu cậu nói rõ ý của câu nói vừa rồi.
“Cái gì? Dựa vào ai?” Cậu lắc mạnh đôi vai Mạnh Phàm Triết, ” Cậu nói đi chứ?”
Cơ thể Mạnh Phàm Triết lung lay dưới tác động mạnh của Phương Mộc, có vẻ như đã tỉnh táo lên nhiều.
“Mình không biết, mình không biết!” Cậu ta giơ tay lên cuống quýt lau khóe miệng, khi nhìn thấy tay mình dính đầy lông mèo và máu, hoảng sợ quá liền xoa khắp mặt, kết quả là khuôn mặt đầy những vết máu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Phương Mộc nắm chặt tay cậu ta, trầm giọng quát hỏi.
Mạnh Phàm Triết dường như vừa mới nhận ra người trước mặt mình là Phương Mộc.”Là cậu à? Phương Mộc?” Toàn thân cậu ta bỗng chốc mềm nhũn, nước mắt và nước mũi thi nhau chảy xuống, “Hãy giúp mình, hãy giúp mình, cầu xin cậu, mình cũng không biết mình đang làm gì, như là 1 giấc mơ vậy…”
Phuong Mộc giơ tay xốc vào nách Mạnh Phàm Triết cố gắng giữ vững thân người cậu ta.
“Mình sẽ giúp cậu, mình sẽ giúp cậu, nói cho mình biết, rốt cuộc là như thế nào?”
Ánh mắt Mạnh Phàm Triết dừng lại trong bồn rửa, dường như bỗng chốc sức lực đã trở lại. Cậu vô cùng kinh hãi chỉ vào xác Tom, “Không phải do mình làm đâu, không phải do mình làm đâu, mình không cố ý , mình không cố ý…”
Cậu ta lao vào Phương Mộc, 2 tay giữ chặt cổ áo Phương Mộc, trong ánh mắt toát ra nỗi sợ hãi kinh hoàng và cầu xin: “Đừng nói với người khác, mình không phải là kẻ điên, mình không cố ý làm như vậy, mình không phải là kẻ điên…”
Cậu ta thả Phương Mộc ra rồi lại nhảy phắt đến bồn rửa, lấy tay nâng những đống lông và thịt be bét máu đó lên, nhìn xung quanh, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Mau thu dọn thật nhanh, mau mau lên, đừng để người khác nhìn thấy!” Cậu ta quay vòng quanh 1 chỗ, dường như đang điên cuồng suy tính xem nên vứt những thứ này ở đâu.
Phương Mộc bị cậu ta làm cho hoảng loạn, nhất thời cũng không nghĩ được ra đành phải nhấc chiếc thùng nhựa vẫn dùng để đổ cơm thừa để ở cửa ra vào đi đến, ra hiệu cho cậu ta vứt vào đó.
Mạnh Phàm Triết ra sức ấn xác Tom vào trong thùng nước gạo, rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà vệ sinh lấy ra 1 sọt rác đựng giấy, lấy ra tất cả số giấy đã qua sử dụng bỏ vào trong thùng, tiếp đến lại chạy đến bên bồn rửa, mở vòi nước, tiếng nước ào ào giội sạch những vết máu ở trong bồn rửa. Dù đã mở hết tất cả vòi nước, cậu ta vẫn thấy chậm lấy tay liên tục kỳ cọ bồn rửa.
Khi chiếc lông mèo cuối cùng quay tròn và biến mất vào cống nước, Mạnh Phàm Triết lấy 1 cây gậy lau sàn ở sau cánh cửa ra sức chà mạnh vào những vết máu dính trên sàn. Phương Mộc ngẩn người nhìn Mạnh Phàm Triết nhanh chóng dọn dẹp, cảm giác trong đầu mình vô cùng hỗn loạn. Khó khăn lắm mới đợi được cậu ta dừng tay, mệt mỏi rã rời dựa vào tường thở dốc. Phương Mộc nhanh chóng hỏi cậu ta: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu có thể nói rõ với mình không?”
Mạnh Phàm Triết rệu rã lắc đầu: “Mình không biết, gần đây mình rất không ổn, mình thường quên mình đã làm những gì, rất nhiều đồ trong phòng mình đều không biết mình đã cầm về khi nào.”
Phương Mộc nghĩ 1 lát, “Cậu có cần đi khám bác sĩ không?”
Mạnh Phàm Triết liên tục lắc đầu, “Không cần, không cần, không cần”, cậu ta dường như lẩm bẩm với chính mình: “Mình sẽ khá lên, mình biết mình chắc chắn sẽ ổn thôi… mình sẽ không trông chờ vào bất cứ ai..” Cậu ta cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại mãi, xem ra chẳng có chút lòng tin nào. Phương Mộc lặng lẽ nhìn cậu ta, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Mạnh Phàm Triết đột nhiên đứng thẳng người nói với Phương Mộc: “Mình, mình về đây, cậu”, cậu ta sụp mắt xuống, “Giữ bí mật cho mình được không?”
“Được. Nhưng, mình vẫn kiến nghị cậu nên đi khám bác sĩ.”
“Ừm, được, nếu như mình cảm thấy cần thiết, mình sẽ đi. Tạm biệt!” cậu ta liền cất bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng vệ sinh, lảo đảo trở về phòng.
Trong nhà vệ sinh bỗng chốc khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn trong đường ống và tiếng tắc te của đèn neon. Phương Mộc đứng yên tại chỗ, 1 lúc lâu không hề nhúc nhích, cậu ta nhìn bồn rửa sạch sẽ, lại nhìn vào chiếc thùng nhựa đó, đột nhiên cảm thấy Mạnh Phàm Triết tối nay quá xa lạ. Còn xa lạ hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy.