Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Linh Hồn Ác

Chương 45

Tác giả: Maxime Chattam

Năm giờ sáng, Juliette mới ngủ được một tiếng thì tiếng chuông cửa làm cô thức giấc.

Cô khó nhọc mở mắt vẫn chưa nhận ra đây không phải là tiếng chuông cửa trong mơ. Nhưng một tiếng chuông nữa kéo cô ra khỏi cơn buồn ngủ. Tim cô đập nhanh, nhịp tăng gấp bốn lần chỉ trong vài giây. Cô muốn đứng dậy nhưng máu dồn lên đầu lại khiến cô ngã vật xuống giường.

– Được rồi, để tôi tỉnh ngủ đã nào! Cô lẩm bẩm và lại đứng dậy nhưng chậm hơn.

Cô xỏ chiếc áo choàng và nhẹ nhàng bước xuống nhà mà không bật đèn.

Một bóng người đứng trước bậu cửa hiện rõ qua khe cửa trên cao. Bỗng nhiên cô nhớ lại tất cả. Những ngày gần đây các nạn nhân mới, hồn ma Leland, đêm khuya điên rồ trong địa ngục của Anthony Desaux. Liệu có phải kẻ giết người không? Có phải hắn muốn kết thúc việc mà Leland đã bắt đầu từ một năm trước?

Không, hai cảnh sát canh gác trước cửa nhà cô hẳn sẽ không cho hắn đến gần.

“Trừ khi họ đã chết!

Juliette đi quanh cửa ra và cố gắng nhìn ra ngoài đường qua khe cửa chớp. Chắc chắn phải có xe canh gác ở đằng trước, có thể cô sẽ thấy bóng người qua lại, một đốm sáng của thuốc lá, hay bất cứ điều gì cho phép cô tin rằng họ vẫn còn sống.

Nhưng làm sao có thể nhìn thấy đường phố qua cửa chớp được, phải mở nó ra.

Lại một tiếng chuông nữa. Juliette giật nảy mình, cô suýt hét lên vì tiếng kêu rất to trong bóng tối của ngôi nhà.

– Juliette đấy à? Joshua đây, một giọng nói vang lên sau cánh cửa.

Joshua ư? Vào giờ này sao? Cô chợt hiểu rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng mới xảy ra. Bố mẹ cô!

Cô chạy vội ra tháo chốt rồi mở cửa.

Joshua Brolin đứng bên thềm, anh định quay đi.

– Có chuyện gì thế? Cô hỏi ngay.

Brolin nhìn cô, thấy chiếc váy mặc ở nhà, những lọn tóc đen rối vào nhau rủ xuống trước đôi mắt màu Saphire và nét mặt vẫn còn đờ đẫn của cô.

– Hình như anh đánh thức em.

– À…vâng, mới năm giờ sáng, vâng.

Brolin đưa tay lên mặt như để xóa đi điều mà anh vừa nói và cũng để xóa đi ký ức về tối vừa qua, về mười ngày gần đây.

– Có chuyện gì vậy? Có tai nạn gì sao?

Lần này Juliette không lo cho bố mẹ mình nữa. Qua nét mặt quá mệt mỏi, buồn rầu của Brolin, cô hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng với anh. Có lẽ anh không ngủ hoặc ngủ rất ít từ lâu rồi, và nỗi lo lắng đè nặng lên mỗi nét mặt anh, đến nỗi tạo nên những rãnh đen ở nơi mà tuần trước chỉ là những vết nhăn mờ. Các cử chỉ của anh không còn tự tin như trước, Juliete thoáng nghĩ hay là anh say rượu. Nhưng anh không hề uống giọt rượu nào suốt cả ngày, anh như bị lạc lối. Lạc lối trong mớ bòng bong những suy nghĩ không lối thoát, lún sâu trong cơn kiệt sức.

Brolin nhìn cô bằng con mắt mệt mỏi.

– Anh… rất tiếc, lẽ ra anh không nên tới…

Anh định quay đi thì Juliette kéo tay anh.

– Anh không thể đánh thức em rồi lại đi ngay, anh vào đây.

Anh để cô dắt đi như một đứa trẻ. Juliette đưa anh vào phòng khách rồi chạy đi đun nước. Khi cô trở lại, anh đang hai tay ôm đầu. Cô ngồi xuống bên cạnh và vòng tay qua vai anh.

– Josh?…Có chuyện gì vậy?

Anh ngước mắt về phía nhà bếp, nhìn vào chỗ sáng để tìm điểm tựa.

– Hỏng bét rồi… Anh thú nhận. Chẳng ra gì cả.

Juliette nhíu mày, cô vẫn chưa hiểu.

– Bọn anh đã có cơ hội để tóm cổ hắn, thế mà lại để hắn tuột khỏi tay. Bọn anh quá vội vã, đã mật phục hàng giờ liền nhưng lại quên một…chi tiết.

Ánh mắt Juliette dừng lại trên mặt Brolin, vuốt ve đôi môi anh để anh nói ra, rồi vuốt ve đôi mắt anh để anh không trốn chạy nữa.

“Lẽ ra anh phải đoán trước được việc này. Quạ đã thông báo cho chúng ta, nhưng anh lại không hề nghĩ đến nó một giây nào.”

Anh quay đầu lại nhìn Jullitete.

– Bọn anh đã giăng bẫy kẻ giết người đêm hôm qua và hắn đã trốn thoát bất chấp tất cả mọi thứ được dàn sẵn. Lẽ ra không ai có thể thoát, kể cả một con kiến. Lực lượng đã được rải khắp khu vực, từng xó xỉnh, từng lối ra vào, ngay cả trên trời. Cảnh sát kiểm soát được tất cả trừ một yếu tố.

Trong bếp, nước bắt đầu sôi.

– Hắn đã bắn một người của quân ta và bọn anh lao vào hắn. Nhưng hắn biến mất. Như một tên phù thủy!

Juliette rùng mình.

“Mọi người chiếu đèn pin vào dưới gầm các xe xung quanh, nhưng không có ai cả, và vì toàn bộ khu vực đã bị bao vây nên không có gì chạy qua mà bọn anh không nhận thấy. Nhưng khi quay trở lại chỗ hắn biến mất anh mới hiểu. Cảnh sát đã giám sát tất cả, trừ một nơi, cống thoát nước. Có một nắp cống ở chính nơi mà hắn đã đứng trước đó vài phút. Anh không biết có phải hắn đã tìm ra nắp cống từ trước để chạy trốn trong trường hợp bất trắc hay tình cờ gặp may và chuồn đi kịp thời. Anh đã cử khoảng ba chục người chui xuống cống nhưng hắn đã biến mất. Hắn dùng cống để thoát khỏi chúng ta, dường như chính những đường ống cống này là Địa ngục trong ảo ảnh của Quạ”.

– Nếu biết được, báo chí sẽ làm ầm lên mất, Juliette thì thầm bằng giọng kém tự tin hơn cô mong muốn.

Cô chợt cắn môi vì đã không nói được gì an ủi anh mà còn xoáy thêm vào nỗi đau của anh. Một nụ cười chán nản hiện lên môi của Brolin.

– Em không xem bản tin tối qua sao? Anh hỏi. Với những gì cảnh sát đã khẳng định, họ sẽ không để yên nếu anh không sớm bắt được tên khốn đó. Một tên khốn tinh ranh hơn chúng ta.

– Đừng nói thế, em tin chắc là anh đã làm tất cả những gì có thể. Làm sao có thể trăm trận trăm thắng được, nhưng em tin ở anh, em biết là anh sẽ tóm được hắn. Em bắt đầu hiểu anh. Nếu kẻ giết người để lại một dấu vết dù là nhỏ nhất thì em tin chắc anh có thể lần theo được dấu vết đó, anh không bao giờ buông xuôi.

Brolin nhìn Juliette bằng ánh mắt trống rỗng vì mệt mỏi. Anh muốn làm bất cứ điều gì để cô ôm anh trong vòng tay, có thể áp sát vào người cô ngủ ngon lành bên cơ thể ấm áp của cô.

– Chưa phải đã hết hy vọng, cuối cùng anh thừa nhận. Hắn đi găng, nhưng cảnh sát đã tìm được một đầu mẩu thuốc lá mà hắn vứt đi. Cũng đủ để lấy ADN từ mẫu nước bọt của hắn. Nhưng nếu hắn chưa từng gây án liên quan đến tình dục, thì chúng ta sẽ không có dấu vết của hắn trong hồ sơ. Có được dấu vân tay thì tốt hơn.

– Bao giờ anh có kết quả?

– Đầu mẩu thuốc lá được gửi đến phòng thí nghiệm để “ưu tiên” xử lý. Phải mất thời gian để lấy mẫu ADN và so sánh với hồ sơ lưu trữ, anh không thể biết kết quả trước tối mai, à xin lỗi, tối nay. Muộn nhất là ngày mai.

– Thế thì chưa phải đã hết hy vọng. Việc đó không phải là vô ích. Còn viên cảnh sát bị bắn bây giờ thế nào rồi?

– Ổn rồi, chiếc áo chống đạn đã có tác dụng. Đó chỉ là súng cỡ nhỏ. Chỉ gây sợ nhiều hơn đau.

Brolin úp mặt vào hai tay. Juliette rụt rè đưa tay về phía anh rồi vuốt tóc anh.

– Anh cần được nghỉ ngơi. Anh không ngủ từ bao lâu rồi?

Brolin nhún vai. Anh chẳng có chút ý niệm nào.

– Anh có thể ở lại đây nếu anh muốn. Em sẽ rất vui. Thực ra em muốn nói là việc ấy không hề làm phiền em, cô chữa lại.

Cô không muốn anh nhận thấy rằng cô mong có anh ở bên suốt thời gian còn lại của đêm.

– Anh về nhà thì tốt hơn, lát nữa anh phải có mặt ở trụ sở trung tâm.

– Nếu không chớp mắt một chút, anh sẽ không thể đi đâu được đâu. Ngay cả Starsky và Hucth đôi khi cũng phải nghỉ ngơi đấy!

Cô đã khiến anh cười được.

– Cứ ở lại đây, em sẽ đem cho anh một ít đồ uống và chúng ta là những kẻ nghiện duy nhất ở thành phố này, anh biết loại lá khô mà người ta gọi là trà hoa quả rừng này đấy.

Brolin gật đầu, môi anh mấp máy lời cảm ơn nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Juliette biến mất trong bếp để chuẩn bị một khay đồ uống. Khi quay lại phòng khách, cô thấy Brolin ngả đầu trên tay ghế sofa. Nét mặt bớt căng thẳng, như được giãn ra khi nghỉ ngơi.

Mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ, anh đang ngủ ngon lành.

Cô đặt khay xuống rồi lấy chăn đắp cho anh.

Rồi cô tắt điện trong bếp.

Hai cốc trà vẫn còn bốc khói.

Bình luận