Đại Đường, Trường An.
Thành thị phồn vinh bậc nhất thế gian lúc bấy giờ. Nền nếp thời Trinh Quán, sầm uất thuở Khai Nguyên, đến những năm Hàm Thông đã phát triển tới mức xa hoa tột độ.
Bên ngoài cung Đại Minh và cung Thái Cực là bảy mươi hai phường trong thành Trường An, sắp hàng ngay ngắn giữa những phố lớn ngõ nhỏ.
Chính giữa kinh thành là phường Khai Hóa, nơi có chùa Tiến Phúc.
Chùa Tiến Phúc chính là nhà cũ năm xưa Tùy Dạng đế và Đường Trung tông sống trước khi đăng cơ, đến đời Tắc Thiên hoàng đế đem hiến làm chùa, hòng cầu phúc cho Cao Tông hoàng đế đã băng hà. Những cổ thụ danh hoa, đình đài lầu gác trong chùa vẫn được giữ nguyên như cũ.
Hiện là mười chín tháng Sáu, ngày Quan Thế Âm đắc đạo. Trong chùa Tiến Phúc nườm nượp người chen vai thích cánh nhau. Chùa này nổi danh về cảnh hồ, chu vi hồ phóng sinh phải đến hai trăm bước, nhưng cũng chẳng đủ cho thiện nam tín nữ mua những con cá đủ màu phóng sinh, khiến quanh hồ chật ních.
Đã lâu không mưa, tiết trời oi bức, cả thành Trường An chìm trong nóng nực. Dòng người mồ hôi nhễ nhại vẫn chen về phía trước, muốn thả cá phóng sinh xuống hồ.
Giữa biển người đông nghẹt, riêng khúc quanh ngoài hành lang vẫn có một chỗ trống, một cây lựu đương trổ hoa đỏ rực như lửa. Nam tử trẻ tuổi vận áo lụa xanh màu trời nước đứng dưới gốc cây, chắp tay sau lưng quan sát đám người phía trước, trong vẻ lặng lẽ lại toát lên khí chất thanh nhã hào hoa, khiến tiết trời đương nồng nực dường như cũng lạnh hẳn đi.
Ánh mắt y vượt qua đám đông ồn ã, nhìn về phía dòng người đang đổ xô về hồ phóng sinh. Trong đám chen lấn, có một kẻ nổi bật hẳn lên. Không phải vì dung mạo gã tuấn tú chỉnh tề, mà bởi gã đang mặc một chiếc áo dài màu vàng cam, giữa đám đông trông chói mắt vô cùng, gần như phát quang.
Gã vừa chen lên vừa quay đầu hét: “Sùng Cổ, nhanh lên, đừng có tụt lại!”
Theo sau gã là một tiểu hoạn quan vận áo đơn đỏ sẫm, khuôn mặt thon như búp sen, ngũ quan rất thanh tú, thân hình mảnh khảnh. Không đội mũ, chỉ búi tóc thành một búi bên trên gài một cây trâm bạc, đầu trâm bằng ngọc thạch chạm thành hình cỏ lá cuốn.
Hai người này, đương nhiên là Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà
Lúc này, trên tay cả hai đều đang bưng một lá sen to, bên trong đựng cá, chuẩn bị phóng sinh. Nhưng trong tình cảnh chen chúc thế này, Hoàng Tử Hà muốn đứng vững còn khó, cô chỉ có thể cố giữ cho nước trên phiến lá sen không sánh hết ra ngoài.
Lý Thư Bạch đứng dưới gốc thạch lựu, ngắm vẻ chật vật của họ, rồi lẳng lặng ngước mắt nhìn lên bầu trời trên đầu
Sắc trời âm u, không khí ngột ngạt, muốn mưa mà không mưa nổi, khiến cả kinh thành chìm trong bí bức.
Bên kia, Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà cuối cùng cũng bỏ cuộc, ỉu xìu bưng con cá đựng trong lá sen về.
“Sợ quá đi mất! Mặt hồ đông đặc cá là cá, nhìn đỏ nhung nhúc, xỏ kim còn chẳng lọt, đừng nói phóng sinh!”
Nghe Chu Tử Tần than vãn, Lý Thư Bạch lạnh lùng liếc Hoàng Tử Hà: “Ta đã bảo đừng đi xem náo nhiệt mà.”
Hoàng Tử Hà bực bội nhìn sang Chu Tử Tần: “Chẳng phải ai đó cứ khăng khăng kéo tôi đi mua cá sao?”
“Còn… còn chẳng phải vì đây là đại pháp hội mười năm khó gặp một lần à? Người ta nói sẽ tích được rất nhiều công đức đó.” Chu Tử Tần cúi đầu nhìn con cá đựng trong lá sen chuẩn bị phóng sinh, thở dài bất lực: “Hay là mang về nhà hấp ăn đi.”
“Được đấy, may mà mua con to.” Hoàng Tử Hà hùa theo, tiện thể đổ luôn con cá đang bưng vào chiếc lá trên tay gã: “Giao cả cho công tử đấy.”
Chen chúc trên phiến lá, hai con cá quẫy đuôi vật mình, bắn tóe nước lên đầy mặt Chu Tử Tần.
Gã nhăn mặt hỏi: “Sao vậy?”
“Công tử sở trường ăn cá mà.” Cô đáp, đoạn quay ngoắt người theo Lý Thư Bạch đi về phía Phật điện.
“Sùng Cổ, công công đừng làm thế chứ…” Chu Tử Tần ròng ròng nước mắt, nhưng tiếc rẻ hai con cá béo, đành bưng phiến lá lúc cúc chạy theo sau.
Đằng trước là chính điện thờ Phật, khách dâng hương chen nhau đông nghẹt trước ban thờ. Lư hương cực lớn nghi ngút hương vòng hương bánh của khách cắm, khói xanh vấn vít bốc lên, tụ lại thành những đóa mây mờ ảo trên không, khiến cả đại điện nhìn xiêu vẹo hẳn đi. Hai bên lư đặt hai cây nến thơm cao một trượng, khiến người ta phải xuýt xoa.
Ánh nến bình thường chỉ có hai màu vàng trắng, giờ được làm thành năm sáu màu, hơn nữa, những màu sắc ấy đều được điều chỉnh cho hợp với hình rồng bay phượng múa trên thân nến, chỉ thấy rồng vàng phượng đỏ bay lượn giữa mây tím cùng hoa đỏ lá xanh, lại được bàn tay thợ khéo khắc nổi, nhìn sống động như thật. Đầu trên cây nến là muôn vàn đóa hoa được thiên nữ cát tường rải rắc, lả tả rơi xuống, phía dưới là hoa thông thảo và sen bảo tướng, muôn hoa rực rỡ bao bọc lấy long phượng tường vân ngũ sắc, huy hoàng lộng lẫy, khiến ai nấy đều trầm trồ.
“Đôi nến này do chính tay Lữ Chí Nguyên ở tiệm nhang đèn họ Lữ làm ra đấy, nghe nói để tỏ lòng thành, hắn đã tắm gội thắp hương rồi đóng cửa nhốt mình trong phòng làm suốt bảy ngày bảy đêm, quả không tầm thường mà!”
“Tôi còn nghe nói, sớm nay hắn đích thân đưa đôi nến này đến, sau đó vì quá mệt nhọc mà ngất đi, được người ta khiêng về nhà. Trước đó con gái hắn định sờ thử một cái, bèn bị hắn mắng té tát, sợ đàn bà dây vào làm ô uế, ông cũng biết Lữ lão bá đấy, nổi tiếng khắp kinh thành về mắng mỏ con gái, ngày nào cũng bảo con gái là của nợ, thế nên việc này không mắng mới lạ… ha ha.”
“Thôi đi, con gái nhà đó trông kháu lắm, ha ha ha…”
Để giữ gìn cây nến, người ta chăng dây đỏ quanh nó, không cho ai lại gần sờ mó. Bởi thế mọi người chỉ xúm quanh bàn tán về nguồn gốc cặp nến này.
“Chùa Tiến Phúc rủng rỉnh ghê, còn thắp được đôi nến to thế này chứ.” Chu Tử Tần nhìn những hoa văn trên thân nến, cảm thán, “Nhà tôi hằng ngày tốn nhiều dầu đèn lắm, từng này sáp nến mà đem thắp giữa ban ngày ban mặt, thực là phí phạm.”
Hoàng Tử Hà giải thích: “Nhà chùa đương nhiên có tiền, nghe nói chỉ riêng khoản tiền người trong cung công đức mừng ngày Quán Âm đắc đạo năm nay đã đến cả vạn quan rồi. Công tử bảo đôi nến to thế này phải dùng bao nhiêu sáp? Từ năm ngoái, họ đã đi thu gom sáp ong ở khắp nơi về đúc nến, để dâng lên bệ Phật hôm nay đó.”
Người càng lúc càng đông, Liễu Chân pháp sư phương trượng chùa Tiến Phúc bước lên pháp đàn mới dựng, chuẩn bị giảng kinh Diệu Pháp Chân Ứng.
Đương giữa mùa hạ, thời tiết oi bức. Trên trời mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm ầm ì, thi thoảng lại thấy tia sét nhoáng lên. Sắp mưa to đến nơi, nhưng người trong chùa vẫn ken chật ních, đứng yên nghe Liễu Chân pháp sư giảng kinh.
Pháp đàn giảng kinh đặt trước cửa đại điện, sau lư hương và cặp nến lớn chừng năm bước. Bọn Hoàng Tử Hà đứng sau lư hương, nhìn Liễu Chân pháp sư qua màn khói bảng lảng, thấy ngài chừng năm mươi tuổi, thông tuệ quắc thước, nói năng gãy gọn, đường đường phong thái cao tăng đời nay.
Giọng ngài sang sảng, pháp âm vang khắp trong ngoài chùa Tiến Phúc, mọi người im phăng phắc lắng nghe, âm thanh rành rọt truyền đến từng ngóc ngách trong chùa.
“Ác quỷ hoành hành, Như Lai dùng pháp lực Vô thượng trấn áp, khiến chúng đầu một nơi thân một nẻo, chính là quả báo; muôn ác phát tác, Bồ tát dùng sấm sét cửu thiên đánh chết, khiến chúng cháy sém bốc mùi, chính là ứng báo. Thế gian trùng trùng, báo ứng không sai, thiên địa linh ứng…”
Còn chưa dứt lời, sấm chớp đang ì ùng trên trời bỗng rền vang, một luồng sáng chói lòa nổ bùng lên, thì ra, cây nến lớn bên trái đã bị sét đánh trúng, nổ tung.
Người xung quanh bị sáp cháy bắn vào, tức thì náo loạn cả lên, ai nấy ôm đầu lăn lộn.
Càng ở gần cây nến càng thê thảm, không ít người bị bén lửa, phải cuống cuồng dập lửa trên người.
Giữa cả đám người bị vạ lây, đột nhiên có một kẻ gào thảm thiết, nhảy dựng lên cào cấu tóc mình. Chỉ thấy tóc y bén lửa bùng lên trong nháy mắt, quần áo trên người cũng cháy theo. Những người xung quanh thấy kẻ đó bị cháy phừng phừng, đều kinh hoảng cuống cuồng dạt ra, sợ lửa bén vào mình.
Trong chùa Tiến Phúc vốn đã chật ních người, giờ toàn tiếng gào thét đau đớn, đâu đâu cũng thấy người nháo nhào bỏ chạy. Đám động giẫm đạp lên nhau, chen lấn xô đẩy, chỉ chừa ra một khoảng trống chừng một trượng, kẻ bị cháy kia đang lăn lộn kêu gào trong đó.
Bên cạnh y là vô số miếng sáp cháy phừng phừng sau vụ nổ, đến nỗi nhìn như thể y đang ở giữa lửa địa ngục, dù lăn lộn giãy giụa thế nào, cũng bị ngọn lửa xâu xé.
Người xung quanh nháo nhào chen ra, Hoàng Tử Hà bị đám đông đẩy dần ra phía ngoài, không sao đứng vững nổi. Tình cảnh hỗn loạn đến mức mất kiểm soát, đám nha dịch tới giữ trật tự cũng bị đẩy ngã lăn, rồi bị giẫm đạp lên người.
Chu Tử Tần bị dòng người cuốn đi, đứng còn không vững, đương lúc luống cuống, chiếc lá sen đang bưng cũng đổ nghiêng, hai con cá thoi thóp rơi cả xuống đất, lập tức bị đám đông cuồng loạn giẫm nát nhừ. Thắt lưng gã vốn đeo lủng lẳng nào là hầu bao màu vàng, túi đựng đá lửa tím, túi bút nghiên xanh, bội đao vỏ bạc… đủ thứ sặc sỡ cũng mất tăm trong dòng người chen chúc.
“Không… không thể được! Chúng ta đến phóng sinh mà! Thế này lại biến thành sát sinh rồi, thiện tai, thiện tai!” Chu Tử Tần cuống quýt nhảy dựng lên, còn toan ngồi thụp xuống cứu cá, nào ngờ bị dòng người chen lấn cuốn đi, càng chen càng xa.
Gã đành vẫy tay rối rít: “Sùng Cổ, Sùng Cổ…”
Hoàng Tử Hà hiện giờ giữ thân còn khó, đang phải liên tục lùi bước giữa đám đông, liêu xiêu không vững. Thình lình cô trượt chân một cái, thân thể mất thăng bằng, tưởng chừng sắp ngã ngửa ra bị người ta giẫm đạp thì một cánh tay kịp thời tóm lấy tay cô kéo lại.
Hoàng Tử Hà ngẩng lên, bắt gặp gương mặt Lý Thư Bạch, y vẫn điềm tĩnh khoan thai, vòng một tay qua vai cô, che chắn cô trong lòng.
Giữa dòng người nháo nhào hỗn loạn, Hoàng Tử Hà đứng lặng trong vòng tay y, tựa con thuyền nhỏ dựa vào bến cảng êm đềm. Tất cả hỗn loạn xung quanh chầm chậm lùi xa, trở thành cảnh nền hư ảo, không còn quấy nhiễu đến cô được nữa.
Hơi ấm từ từ lan rộng trong tim Hoàng Tử Hà, khiến cơ thịt toàn thân cô cứng đờ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Cảm giác này thực là đáng ghét, khiến người ta không thể tĩnh trí quan sát kỹ càng thế gian.
Giống như lần đó, bị người kia ôm vào lòng.
Cô bất giác giơ tay đẩy cánh tay Lý Thư Bạch ra.
Lý Thư Bạch khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, từ từ hạ cánh tay bị đẩy xuống.
Hoàng Tử Hà cũng ngây ra, chưa kịp định thần đã lại nghe thấy tiếng gào thảm thiết. Là kẻ bị thiêu sống nọ, tiếng kêu thê thảm mà tuyệt vọng, khiến người ta rúng động cả tâm can.
Cô bèn kéo tay áo Lý Thư Bạch hoảng hốt hỏi: “Chúng ta tới đó cứu người được không?”
Lý Thư Bạch cau mày nhìn dòng người hỗn loạn ùn lên: “Làm sao được.”
Bên trong chùa Tiến Phúc, Liễu Chân pháp sư đã ngừng giảng pháp từ lâu, các đệ tử trong chùa đang ra sức duy trì trật tự, đám sai dịch nha môn cũng khản giọng hò hét, nhưng chẳng thấm tháp vào đâu.
Xung quanh là những tiếng kêu gào hỗn loạn như quỷ khóc sói gào, cả chùa Tiến Phúc đã trở thành Tu La trường, giữa đám chen lấn giẫm đạp, vô số người bị què tay gãy chân, bong gân trật khớp.
Có người xách thùng nước đến toan dập lửa trên mình kẻ kia, nhưng không cách nào chen qua đám đông tới chỗ y được. Ai nấy thi nhau giẫm đạp chen ra, đồng thời trơ mắt nhìn kẻ nọ lăn lộn mỗi lúc một yếu dần, tiếng kêu cũng nhỏ dần đi, cuối cùng hắn rít lên một tiếng thê thiết nghe chẳng còn giống tiếng người sống nữa, rồi im bặt.
Dòng người cuồng loạn trong chùa Tiến Phúc rốt cuộc cũng vãn bớt, nhiều kẻ chạy vào trong đại điện, dưới hành lang hay bên hồ cá, kẻ thì ôm chân rên rỉ, người ôm cánh tay trật khớp chửi rủa, có người cả đầu và mặt đều bị thương, bưng mặt ngồi một góc, trỏ vào cái xác vẫn âm ỉ cháy, run rẩy nói: “Đây, đây chẳng phải là trời phạt đó sao?”
Bên cạnh có một kẻ bị gãy răng, mồm đầy máu, tức tối nhổ toẹt một ngụm máu phát biểu: “Theo tôi thấy, chuyện này chính là sự báo ứng mà Liễu Chân pháp sư vừa giảng, bị sét đánh đó!”
“Chẳng biết người này là ai, hằng ngày làm ra việc ác gì, mà khiến chúng ta vô duyên vô cớ cũng bị vạ lây, rõ là xui xẻo!”
Cả đám người vẻ mặt ủ ê, xôn xao bàn tán về tai họa bất ngờ.
“Tôi đi xem người kia thế nào.” Thấy cơn hỗn loạn đã qua, đằng đó cũng đã tách ra một khoảng trống, Hoàng Tử Hà bèn quay lưng đi thẳng tới chỗ người chết cháy.
Thi thể nằm trên mặt đất vẫn còn cháy âm ỉ. Những mẩu sáp nến rơi đầy đất hầu như đã cháy cạn, chỉ có vài vụn nhỏ sót lại, đa phần màu đỏ rực, vương vãi khắp nơi, nhìn chẳng khác gì máu tươi rải rắc.
Các hoà thượng trong chùa xách nước chạy tới, hắt từng thùng vào đống lửa, nhưng người nọ đã cháy trụi, không còn nhận rõ được mặt mũi, cũng chẳng thấy nhúc nhích nữa.
Dưới khung trời xám xịt, chỉ còn một cây nến dán hoa thếp vàng đứng đó, bên cạnh một thi thể cháy đen, xung quanh là đống hỗn độn còn lại sau vụ cháy, toát lên vẻ thê lương khôn xiết.
Chu Tử Tần chẳng biết bị xô đẩy tới tận đâu, giờ mới lếch thếch quay lại, ngồi thụp ngay xuống cạnh cái xác cháy đen ướt sũng, cùng Hoàng Tử Hà nghiên cứu thi thể: “Phán đoán sơ bộ là đàn ông. Cháy đến thế này, chiều cao… không xác định được, tuổi tác… không xác định được, màu da… không xác định được, đặc điểm… không xác định được.”
Hoàng Tử Hà cắt lời: “Người chết là nam, thấp bé gầy gò, da khá trắng, tuổi tác không lớn, ước chừng chưa đến ba mươi. Mặc đồ hoạn quan màu đỏ, lưng thắt đai đen, bước đầu phán đoán là hoạn quan.”
Chu Tử Tần nhìn cái xác cháy đen trước mặt, rồi ngỡ ngàng nhìn sang cô: “Sùng Cổ, công công lợi hại thật đấy! Thi thể cháy đen thui thế này, vậy mà công công vẫn nhìn ra được bao nhiêu thứ? Chuyện khác không nói, riêng quần áo, chẳng phải đều cháy rụi rồi ư?”
Hoàng Tử Hà nghẹn họng, nhìn Chu Tử Tần: “Lúc lửa mới bén, chẳng phải chúng ta đều tận mắt chứng kiến sao? Công tử không thấy dáng vóc, thể hình, tuổi tác và quần áo của y à?”
Chu Tử Tần lặng lẽ lắc đầu: “Ta còn mải bưng cá.”
“Vậy, tuy y gào đến khản cả giọng, nhưng tiếng gào the thé như thế quyết không thể là của đàn ông bình thường, công tử có nghe ra không?”
Chu Tử Tần tiếp tục lắc đầu: “Xung quanh ồn quá, bị át tiếng cả.”
Lý Thư Bạch đã đến bên cạnh hai người tự lúc nào,cau mày nói: “Lúc y bén lửa, ta cũng chứng kiến, thân thể tướng mạo quần áo quả như Sùng Cổ nói, không sai đâu.”
Chu Tử Tần rầu rĩ lẩm bẩm: “Chỉ mỗi mình không thấy ư…”
Như để an ủi gã, Lý Thư Bạch lại tiếp: “Có điều, trước lúc y bắt cháy, ta cũng không thấy, không để ý bấy giờ y đứng ở đâu.”
“Giữa muôn ngàn người thế này, thân hình y lại gầy bé, đương nhiên làm sao thấy được.” Chu Tử Tần nói.
Hoàng Tử Hà cau mày nghĩ ngợi, đoạn vươn tay cầm lệnh bài bên cạnh cái xác lên.
Tấm lệnh bài này bằng đồng, lỗ xỏ dây vẫn còn dính tro của sợi dây đeo. Lệnh bài bị hun đen sì, nhưng Hoàng Tử Hà vừa cầm lên đã đọc được năm chữ đúc nổi bên trên: Phủ Đồng Xương công chúa.
“Phủ Đồng Xương công chúa ư?”
Lý Thư Bạch nhìn tấm lệnh bài trong tay Hoàng Tử Hà, nhíu mày: “Lẽ nào là hoạn quan trong phủ Đồng Xương công chúa?”
Hoàng Tử Hà lật đi lật lại tấm lệnh bài ướt sũng, nhìn những hoa văn tinh tế bên trên, nhận xét: “Trông lệnh bài này, có vẻ là thật đấy.”
“Đúng thế, tay nghề của nội phủ cùng kiểu chữ mạ bạc thếp vàng, người ngoài không làm nhái được đâu.” LýThư Bạch xác nhận.
Chu Tử Tần vẫn ngồi cạnh thi thể, háo hức nhìn chằm chặp vào quần y, lẩm bẩm: “Làm sao đây…”
Hoàng Tử Hà gặng hỏi: “Làm sao gì cơ?”
“Đây là lần đầu tiên ta nghiên cứu thi thể hoạn quan, tự nhiên thấy hơi hồi hộp, làm sao bây giờ?”
Hoàng Tử Hà câm nín, ngoảnh phắt đi.
Cuối cùng trời cũng đổ mưa, mới đầu chỉ lắc rắc một hai hạt. Nhưng chẳng mấy chốc, những hạt mưa to như hạt đậu đã tới tấp quất xuống người đau rát.
Ba người lánh vào dưới hàng hiên của đại điện. Pháp đàn giảng kinh phía trước vẫn nguyên vẹn, song hương án và bồ đoàn đã đổ lổng chổng ngổn ngang. Cách đó không xa là lư hương bị mưa xối tắt, hai cây nến lớn bên cạnh, một cây đã tắt, cây kia chỉ còn sợi bấc bằng lau sậy dài chừng nửa thước, xung quanh tung tóe sáp nến.
Pháp hội lớn lần này của chùa Tiến Phúc đã tan tành, chẳng khác hoa văn rồng phượng sống động trên đôi nến.
Có người xăm xăm từ ngoài đi vào, chính là thiếu khanh Đại Lý Tự Thôi Thuần Trạm. Có người đi sau che ô cho hắn, nhưng Thôi Thuần Trạm chẳng quan tâm, rầu rĩ đi thẳng tới trước mặt Lý Thư Bạch, chắp tay hành lễ, rồi gượng cười chào hỏi: “Quỳ vương gia.”
“Thôi thiếu khanh đến nhanh quá nhỉ.” Lý Thư Bạch đáp.
“Đâu có, ty chức vừa xong việc, chuẩn bị đến đây nghe Liễu Chân pháp sư giảng pháp, nào ngờ đi chưa được nửa đường, lại được tin đằng này xảy ra chuyện, nghe nói là trời giáng sấm sét, đánh chết một nam nhân hả?” Thôi Thuần Trạm vừa nói vừa ra hiệu cho ngỗ tác bắt tay vào khám nghiệm thi thể cùng Chu Tử Tần.
Hoàng Tử Hà đáp: “Thưa vâng. Chừng cuối giờ Thìn, lúc Liễu Chân pháp sư giảng đến việc báo ứng thì trời giáng sấm sét, đánh nát cây nến lớn bên trái. Bấy giờ rất nhiều người đứng gần đó bị sáp nến bắn phải ngã lăn ra, sáp nến được nhuộm màu, phẩm nhuộm phần lớn là chu sa, hùng hoàng, hắc du v.v… tẩm vào sáp nến rất dễ bắt lửa. Tiếc rằng chính những nguyên liệu dễ cháy này đã khiến cả cây nến nổ tung, lửa bắn tóe ra, người đó bị bén lửa, lửa lan ra toàn thân mà chết.”
“Vậy sao? Nghe cứ như gặp báo ứng, làm chuyện gì xấu xa nên bị sét đánh chết ấy.” Thôi Thuần Trạm hào hứng nhận xét.
Hoàng Tử hà thật hết cách với con người thân là thiếu khanh Đại Lý Tự song không hề để tâm đến vụ án mà chỉ đưa ra toàn phán đoán lung tung này, đành làm thinh ngẩng đầu nhìn những giọt mưa tí tách từ mái hiên nhỏ xuống.
Chu Tử Tần kéo Thôi Thuần Trạm ra ngoài, hoa tay múa chân thuật lại tình cảnh vừa nãy. Sau lưng Thôi Thuần Trạm có người che ô cho, nhưng Chu Tử Tần chẳng quan tâm, vừa nói vừa đội mưa đi, còn kéo theo mấy ngỗ tác cùng thảo luận rốt cuộc phải khám nghiệm ra sao thi thể cháy đen này, lại còn là thi thể hoạn quan nữa.
Lý Thư Bạch đứng sóng vai cùng Hoàng Tử Hà dưới mái hiên, chợt ngoái đầu sang, bắt gặp những hạt nước li ti bị gió tạt thấm ướt mấy sợi tóc mai bay bay trước trán cô, tựa những viên ngọc trai long lanh to bằng hạt gạo điểm xuyết trên tóc, lấp lánh giữa vầng trán trắng ngần như ngọc, khiến y bất giác ngẩn ngơ.
Lý Thư Bạch thong dong giơ tay lên, ống tay áo phớt qua mái tóc cô: “Đừng đứng chìa ra ngoài, mưa có vẻ nặng hạt rồi đấy.”
Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới hốt hoảng nhận ra mình đang đứng bằng vai với y, thực là thất lễ, vội lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Chu Tử Tần ngoài mưa.
Thôi Thuần Trạm đã trở lại, giơ tay che đầu, vẻ thất vọng: “Đúng là thảm không nỡ nhìn mà… sao lại cháy đến nông nỗi này?”
Lý Thư Bạch góp lới: “Triều đình đã giúp chùa Tiến Phúc chuẩn bị đại pháp hội từ năm ngoái đến giờ, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đến nỗi phải khép lại trong cảnh thảm thương thế này.”
“Mà vẫn không biết kẻ xui xẻo bị sét đánh kia là ai.”
Lý Thư Bạch hờ hững đáp: “Hình như là hoạn quan trong phủ Đồng Xương.”
“Ồ?” Thôi Thuần Trạm kinh ngạc: “Vương gia nói… là Đồng Xương công chúa ư?”
Lý Thư Bạch khẽ gật đầu.
Nét mặt Thôi Thuần Trạm càng tối sầm.
Lý Thư Bạch quay lại ra hiệu cho Hoàng Tử Hà, cô vội trình tấm thẻ bài trong tay lên cho Thôi Thuần Trạm.
Thoạt trông thấy thẻ bài cháy đen, vẻ mặt Thôi Thuần Trạm buồn như đưa đám: “Đúng là hoạn quan phủ công chúa. Lỡ như còn là người kề cận công chúa thì ty chức phải làm sao?”
“Ngươi cứ theo phép công mà làm thôi, Đồng Xương công chúa cũng không thể làm khó ngươi được.”
“Vâng…” Thôi Thuần Trạm miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn không kìm được vẻ rầu rĩ.
Mưa nặng hạt dần. Người của Đại Lý Tự đã dựng lều che mưa cho cái xác, song nước mưa trên mặt sân vẫn chảy qua thi thể, họ bất đắc dĩ phải mượn tạm nhà chùa một chiếc chõng tre, đặt thi thể lên, rồi lũ lượt chạy vào hàng hiên tránh mưa.
Chu Tử Tần cả người ướt sũng, bộ đồ màu vàng cam bị ngấm nước mưa, trông như bông hoa bí ngô héo, lõng thõng dính chặt vào người gã.
Song Chu Tử Tần chẳng hề để ý, cứ thế sán lại gần Hoàng Tử Hà, hào hứng kể: “Này này, Sùng Cổ, kẻ kia là hoạn quan thật đấy! Ta đã cùng ngỗ tác khám nghiệm rồi.”
Hoàng Tử Hà sầm mặt: “Chuyện đó còn cần khám nghiệm ư? Nhìn qua là… là biết rồi mà?”
“Chưa chắc chưa chắc, không có cái đó chắc gì đã là hoạn quan, lỡ là nữ nhân thì sao?”
Lý Thư Bạch ở bên cạnh thấy gã càng nói càng huyên thuyên, bèn đằng hắng một tiếng.
Chu Tử Tần rụt cổ le lưỡi, nhưng vẫn cười hì hì.
Hoàng Tử Hà ngoảnh đi, không muốn tiếp tục chủ đề đó với Chu Tử Tần nữa. “Công tử thấy thân thể người chết có chỗ nào khả nghi không?”
“Không có, người chết không có râu tóc, da dẻ cháy đen nứt toác, diện mạo méo mó, đích xác là bị thiêu sống. Còn như y bị sét đánh vì làm việc xấu hay chỉ là tai nạn ngẫu nhiên thì ta không rõ. Có điều, nếu là người phủ Đồng Xương, e rằng lần này to chuyện đấy. Ai cũng biết hoàng thượng rất sủng ái vị công chúa này.”
“Dẫu Đồng Xương công chúa muốn làm to chuyện, cũng liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“Đúng thế, trời muốn mưa, sét muốn giáng xuống, chúng ta làm sao được.” Chu Tử Tần xòe tay nói: “Hơn nữa tháng sau là đến tiệc đốt đuôi của cha ta, chẳng bao lâu nữa ta sẽ theo cha đến Thục. Chà, đất Thục rất tốt, Hoàng Tử Hà mà ta ngưỡng mộ nhất đã lưu lại rất nhiều sự tích phá kỳ án ở đó, tới lúc ấy nếu hai vị có rảnh cứ đến tìm, Tử Tần sẽ dẫn hai vị đi chơi một vòng!”
Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà, bấy giờ đang vờ như không nghe thấy lời Chu Tử Tần, rồi đáp: “Khỏi phiền ngươi, ta vốn định đi Thục, nói không chừng còn xuất phát trước ngươi đấy.”
“Ô, thực ư? Vậy chúng ta có thể kết bạn đồng hành rồi!”
Hoàng Tử Hà bình thản đáp: “Khỏi cần, vương gia và công tử ai có việc nấy, tốt nhất là đừng đi chung, để khỏi làm lỡ việc cả đôi bên.”
“Ừm… nghe có lý đấy, nhưng Sùng Cổ à, công công lạnh lùng quá! Rõ ràng công công có thể từ chối khéo mà…”
Hoàng Tử Hà lờ gã đi.
Người của Đại Lý Tự tới hỏi han họ về tình hình lúc đó, sau khi ghi chép xong xuôi, lại tìm mấy nhà sư cứu hỏa và nha dịch giúp duy trì trật tự tới hỏi han, trông quang cảnh rất tất bật.
Lý Thư Bạch thấy vậy bèn cáo từ Thôi Thuần Trạm, dẫn Hoàng Tử Hà ra khỏi chùa. Vừa trải qua một trận náo loạn, song xe ngựa phủ Quỳ vương vẫn đỗ ngay ngắn trước cổng chùa. Bác đánh xe A Viễn đã phủ vải dầu lên nóc xe từ trước, tránh nước mưa hắt vào trong xe.
Cơn mưa khá to, người đi trên phố kẻ ôm đầu chạy, kẻ giương ô thả bộ, cũng có người đứng dưới gốc cây, bên bờ giếng, sốt ruột nhìn trời.
Xe chạy thong thả. Lúc đến phường Bình Khang, đáng lẽ phải rẽ sang đường Bắc, nào ngờ A Viễn thình lình ghìm cương ngựa, dừng xe.
Xe dừng đột ngột khiến Hoàng Tử Hà ngồi trên chiếc ghế nhỏ bị mất đà, thân hình chao đi, đập vào vách xe. May sao Lý Thư Bạch phản ứng rất nhanh, đã giơ tay ra nắm lấy vai cô, kịp thời ngăn cô va đầu vào vách.
Hoàng Tử Hà còn chưa hết sợ, vừa xoa xoa trán cảm tạ Lý Thư Bạch, vừa thò đầu ra ngoài hỏi: “A Viễn bá, sao lại đột nhiên dừng xe?”
A Viễn vội đáp: “Phía trước có người chắn đường.”
Hoàng Tử Hà cũng nghe loáng thoáng tiếng huyên náo, bèn cầm ô, bảo Lý Thư Bạch: “Tôi xuống xem thử.” Đoạn giương ô xuống xe.
Phía trước là giao lộ giữa chợ Đông và phường Bình Khang. Một đứa bé chừng bốn năm tuổi nằm bất động ngay giữa đường, dưới mưa, chẳng biết còn sống hay đã chết. Bên đường có mấy người đứng nhìn ngó.
Người xem khá đông, nhưng đứa nhỏ kia quần áo xộc xệch, cả người lấm lem, trông như một đứa ăn mày, nên người ta chỉ xúm quanh chỉ trỏ chứ không ai đỡ nó dậy xem tình hình.
Hoàng Tử Hà thoáng chẩn chừ, đang định bước đến xem đứa bé, thì thấy đám đông xúm quanh lũ lượt nghển cổ nhìn về phía trước.
Thì ra, một nam tử trẻ tuổi vừa bước ra khỏi chùa Thắng Nghiệp, thoạt trông thấy đứa bé ăn xin nằm giữa đường bèn rảo bước đi đến, gác chiếc ô đang cầm lên vai rồi giơ hai tay bế xốc nó lên.
Người nọ mặc áo lụa bạch thêu hoa văn cỏ thông tâm màu bạc thấp thoáng ẩn hiện, cây ô giấy đầu màu xanh càng tôn lên bóng áo trắng, thanh khiết như vầng trăng mới mọc. Đứa nhỏ kia ngã ngất dưới mưa, khắp người lấm lem bùn đất, song hắn chẳng hề để tâm, vẫn nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Người xung quanh thấy một nam tử cao khiết nhường ấy lại hết sức dịu dàng với một đứa ăn mày bẩn thỉu, đều nhìn nhau ra chiều thắc mắc.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, bọn họ trông rõ dung mạo, bất giác đều hít vào một hơi.
Mưa tầm tã khắp Trường An. Gương mặt nam tử ấy trong suốt dưới mưa, tựa hồ nước mưa đổ xuống người chỉ làm hắn thêm thanh khiết. Đường nét tuấn tú đến cực điểm, mày mắt không tì vết, toát lên vẻ lanh lợi pha trộn giữa thiếu niên và thanh niên, như áng mây xanh giữa trời hừng nắng, khiến người ta vui thích.
Thành Trường An có muôn vạn người, nhưng trong muôn vạn người, chỉ có một dáng vóc nghiêng ngả chúng sinh nhường này, triều Đại Đường trải ba trăm năm, song ba trăm năm nay cũng chỉ kết tinh được một mảnh hồn thanh khiết đến thế thôi.
Đám đông xung quanh thoắt chốc đều ngẩn ra trước dung mạo và khí chất của hắn, quên cả chạy tới giúp đỡ.
Nước mưa xóa nhòa cảnh vật xung quanh, chỉ thấy thấp thoáng nhà cửa khuất sau những gốc hòe san sát bên đường, khi xa khi gần. Trần thế ô trọc bỗng trở nên mờ mịt, cả đất trời dường như chỉ tồn tại để làm nền cho hắn.
Hoàng Tử Hà giương ô, nhìn người nọ qua màn mưa phủ kín đất trời. Cô cứ đứng ngây ra đó bất động, tựa hồ quên cả thế gian.
Thực không ngờ, lần này gặp lại, lại trong tình cảnh này, giữa cơn mưa to thế này.
Cánh tay giương ô của cô run bần bặt, những hạt mưa lạnh buốt xối khắp cả người. Song thân thể cô còn lạnh hơn cả cơn mưa.
Nam tử ôm đứa bé đang đi về phía cô. Hắn cố nghiêng đầu để chiếc ô trên vai che kín được đứa bé trong lòng, nước mưa từ tóc nhỏ xuống tong tong, chảy dài theo cần cổ cao mà trắng của hắn lọt vào cổ áo, song nhìn hắn không mảy may nhếch nhác.
Hắn bế đứa nhỏ đi thẳng tới trước mặt cô, cất tiếng: “Xin hỏi gần đây có hiệu thuốc nào…”
Mưa như trút nước, tiếng mưa khiến cả thế giới ồn ã vô cùng. Ánh mắt hắn dừng trên mặt cô, nửa câu sau tắc nghẹn.
Hắn sững sờ nhìn cô.
Cơn mưa xối xả, tiếng rào rào cơ hồ vùi lấp cả Hoàng Tử Hà. Nhưng, cô vẫn nghe rõ tiếng khóc thầm trong lồng ngực, như át cả trận mưa lớn này.
Ngỡ ngàng như đã qua một kiếp.
Song hắn không nhìn cô thêm nữa. Người nọ cúi đầu, mặc cho mưa giội xuống mặt, chỉ lo che cho đứa bé trong lòng, từng bước đi ngang qua cô.
Trong khoảnh khắc lướt qua, Hoàng Tử Hà nghe thấy hắn nói bằng giọng lạnh như dao: “Tốt nhất là cô biến đi, trước khi ta quay lại từ hiệu thuốc.”
Cổ họng Hoàng Tử Hà thắt lại, cả người cứng đờ. Cô ra sức thúc giục bản thân khôi phục ý thức, nhưng chẳng ích gì, bởi kẻ trước mặt chính là người nhiều năm trước đã bắt mất hồn cô.
Song ánh mắt hắn chỉ lạnh lùng lướt qua, rồi dừng trên mặt cô : “Bằng không, nhất định ta sẽ đem tro cốt cô tới trước mộ cha mẹ cô, để an ủi vong hồn họ trên trời.”
Hoàng Tử Hà cắn môi thật mạnh, tim đập thình thịch, há miệng toan nói, nhưng cố mấy lần mà chẳng rặn ra được tiếng nào. Bởi cô hiểu rõ, hễ lên tiếng, cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Chiếc ô trong tay chẳng ngăn nổi cơn mưa lớn, người Hoàng Tử Hà đã ướt sũng, cô cố kìm để không run, thân hình lảo đảo chực ngã, nỗi đau từ đáy lòng lan ra như cào xé, tưởng chừng đã xé toạc cô thành hai nửa.
Đúng lúc ấy, một cánh tay thong thả đặt lên vai, bảo vệ cho cô.
Cánh tay này rất vững vàng, lập tức tiếp thêm sức lực để cô đứng vững. Nguồn sức mạnh ấy từ vai lan ra xuống toàn thân, như cứu rỗi, giúp cô vùng thoát khỏi đôi tay vô hình bóp nghẹt cổ họng, siết chặt lấy trái tim, thở hắt ra được một hơi dài.
Lý Thư Bạch, chủ nhân cánh tay ấy đứng sau lưng cô, thản nhiên quan sát thiếu niên đối diện, thong dong nói: “Không cần quay lại, giờ ngươi có thể đi báo với quan phủ, báo họ tới phủ Quỳ vương mà đòi người.”
Ánh mắt người nọ cũng từ từ chuyển sang y, tựa hồ đã liên kết được y với lời đồn đại trong kinh thành, gương mặt tuấn mỹ dị thường ấy thoáng tái đi.
Lý Thư Bạch thản nhiên lách người đứng chắn trướcmặt Hoàng Tử Hà.
Cô rốt cuộc cũng sực tỉnh, nghiến răng khó nhọc rặn ra mấy câu: “Tại hạ Dương Sùng Cổ, hoạn quan phủ Quỳ vương, chẳng hay huynh đài là?”
Hắn không đáp, chỉ nhìn chòng chọc vào cô qua màn mưa mờ mịt.
Năm xưa, đôi mắt trong vắt ấy, lúc dịu dàng, vui vẻ, chiều chuộng cô thì sáng rực như sao, lúc buồn bã lại tối sầm thăm thẳm như nước thu. Song giờ đây, trong đó chỉ còn sự lạnh lùng như hàn băng đáy vực, khiến cả trái tim cô như rơi thẳng xuống khoảng không tăm tối ấy.
May sao, giọng Lý Thư Bạch lại chậm rãi vang lên bên tai: “Sùng Cổ, chúng ta đi.”
Thấy thái độ điềm nhiên bảo vệ của Lý Thư Bạch, lại thấy Hoàng Tử Hà bình thản tiếp nhận, ánh mắt nam tử anh tuấn nọ tối sầm.
Nhưng cũng chỉ trong một thoáng, hắn đã ôm đứa nhỏ ăn mày kia khom lưng hành lễ, thản nhiên nói : “Xin lỗi, tiểu nhân nhầm hoạn quan bên cạnh vương gia với một kẻ thù tội ác tày trời, giờ vương gia đã chứng nhận, hẳn là tiểu nhân lầm rồi.”
Dứt lời, hắn chẳng buồn nhìn Hoàng Tử Hà, quay ngoắt người ngoặt vào ngõ nhỏ đi thẳng.
Hoàng Tử Hà vẫn đứng đờ ra dưới mưa, tay nắm chặt cán ô, ớn lạnh từng cơn.
Lý Thư Bạch lạnh lùng nhắc : “Người đi rồi, ngươi còn định đứng đó bao lâu nữa?”
Khác hẳn vẻ ôn hòa điềm đạm mọi khi, giọng y lúc này lạnh băng. Cô đang ngơ ngẩn thì sực nhận ra, nửa người trên của y đã bị ướt mấy chỗ.
Tại sao y lại xuống xe đội mưa chạy ra tìm cô, còn không ngại ngần bao che, giúp đỡ cho cô?
Cô nghiến răng, giơ cao chiếc ô trong tay, che cho y.
Cả hai cùng đứng dưới tán ô, cảm nhận được cả hơi thở của nhau. Lý Thư Bạch lặng lẽ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh băng xuyên qua hàng mi dài rợp.
Muôn ngàn giọt mưa từ trời quật xuống tán ô ràn rạt. Đường lớn ngõ nhỏ quanh đó nhòa đi trong mưa, chỉ còn lại những mảng màu xám xanh hư ảo, cả đất trời đã thành một khoảng mông lung.
Giữa khung cảnh mờ mịt ấy, Hoàng Tử Hà nghe thấy giọng Lý Thư Bạch như gần như xa: “Vũ Tuyên ư?”
Hoàng Tử Hà lặng thinh, đờ đẫn nắm chặt cán ô đứng cạnh y, không nói không rằng. Tuy cán ô khá rộng, nhưng cô chỉ mải che cho y, nửa người sau đã bị mưa tạt ướt sũng. Cô khẽ run, bàn tay cầm ô siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch ra, nhưng vẫn khăng khăng không buông lỏng một ly.
Lý Thư Bạch giơ tay nắm lấy chiếc ô trong tay Hoàng Tử Hà. Cô hoang mang ngước nhìn y, song y chỉ đón lấy chiếc ô, nắm tay cô nói khẽ: “Đi thôi.”
Dường như vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, Hoàng Tử Hà đã bị Lý Thư Bạch kéo đi, chỉ biết ngơ ngác nghiêng đầu nhìn y.
Y che ô cho cô, thong thả băng qua con đường tầm tã mưa tuôn, dắt cô đi về phía cỗ xe đậu ở ngã tư.
Bảy mươi hai phường thành Trường An nằm lặng giữa cơn mưa tầm tã, cả thế giới ồn ào cũng đã trôi xa. Chỉ còn tán ô của Lý Thư Bạch che chở cho cô, ngăn cơn mưa lại phía ngoài, không cho phép xâm nhập.
Bàn tay cô lạnh buốt mềm nhũn, nằm yên trong tay y bất động.
Giọng y nhẹ nhàng cất lên giữa tiếng mưa xối xả: “Ba ngày nữa, chúng ta lên đường đi Thục.”
Cô im lặng. Mưa bỗng dồn dập thêm, tiếng mưa giội xuống tán ô ràn rạt, như đánh thức mạch suy tưởng của cô.
Chẳng biết bao lâu sau, y mới nghe thấy giọng trầm trầm đứt quãng của cô từ từ cất lên: “Thực ra, khi người nhà qua đời còn tôi bị quy là hung thủ, tôi cũng từng nghi ngờ Vũ Tuyên.”
Lý Thư Bạch cúi đầu nhìn cô, trong cơn mưa, dưới tán ô, họ như bị cuốn vào một trời đất khác hẳn thế giới này. Cô gần trong gang tấc, nhưng khoảng cách tưởng chừng chỉ cần y cúi đầu là chạm đến, lại xa tận chân trời, tựa hồ cơn mưa ngập trời đất đổ xuống phía cô hoàn toàn không phải là cơn mưa đang đổ xuống phía y.
Song y chỉ khẽ gật đầu: “Người ngoài như ta nhìn vào, cũng thấy tên đó khả nghi, nhất là lúc gạt ngươi đi mua tỳ sương.”
Cô khó nhọc phân bua: “Thực ra… ba năm nay chúng tôi đã làm thế rất nhiều lần, đây không phải lần đầu, nếu Vũ Tuyên có ý ra tay thì cần gì phải đợi đến lúc đó… Hạ độc lúc năm hết tết đến, chẳng phải họ hàng nhà tôi còn tập trung đông đủ hơn sao?”
“Còn nữa, ngươi khẳng định hắn không có cơ hội hạ độc ư?”
“Tôi khẳng định.” Giọng Hoàng Tử Hà tuy trầm, nhưng thốt ra chữ nào rành rọt chữ nấy, “Vũ Tuyên có chứng cớ ngoại phạm rõ ràng. Lần đó Vũ Tuyên đến nhà tôi, chỉ theo tôi ra vườn sau ngắt hoa mai, vốn không có khả năng lại gần nhà bếp, càng không thể động đến bát canh móng dê đó được. Lúc Vũ Tuyên đi khỏi, con dê đó có khi vẫn còn sống nhăn, bị nhốt cạnh nhà bếp.”
Lý Thư Bạch trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Sau khi hắn rời nhà ngươi thì sao?”
“Nghe nói là uống trà đàm đạo với bạn bè ở rất xa nhà tôi, hơn nữa cũng không hề bỏ đi giữa chừng.”
“Bởi thế hắn tuyệt đối không có khả năng đầu độc?”
“Phải. Không có thời gian, không có cơ hội, không có… động cơ.” Cô gắng kiểm soát hơi thở, hồi lâu mới run rẩy nói tiếp: “Vương gia cũng thấy rồi đấy, Vũ Tuyên là kẻ lương thiện, thương xót cả đứa ăn mày bên đường mà.”
Lý Thư Bạch giương ô, hai người đứng lặng dưới mưa. Mưa rào mùa hạ xối xả như trút, gió mưa tạt ướt vạt áo cả hai.
Nhìn gương mặt cúi gằm của cô, Lý Thư Bạch thình lình hỏi khẽ: “Nếu sau khi đến Thục, tất cả manh mối đều đã tiêu tan, không tìm được chân tướng thì ngươi tính sao?”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ cắn môi, thật lâu mới đáp: “Trên đời này, hễ có kẻ làm chuyện xấu, nhất định sẽ để lại dấu vết. Tôi không tin thời gian có thể chôn vùi tội ác.”
“Được.” Lý Thư Bạch cũng nói thẳng, không chút ngần ngừ: “Ta sẽ luôn đứng phía sau, ngươi không cần phân vân lo lắng, cứ thẳng tay mà làm.”
“Vâng…” Cô cúi đầu, hàng mi dài che khuất cặp mắt trong sáng mà quật cường, một ánh nước thoáng qua, gần như không thể nhận thấy.
“Đa tạ… vương gia.”