Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 2 – Chương 14

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Chọn tập

Trích lời Gia Mộc: Tất cả những “người ta” bình thường, một khi con gái đến hai mươi lăm tuổi, nhất định cha mẹ sẽ vội vã tìm cách gả ra ngoài.

***

Cho dù một người mạnh mẽ như Lâm Gia Mộc thì cũng có khắc tinh, may mà vị khắc tinh này không sống cùng một thành phố với Lâm Gia Mộc, hơn nữa còn cách đây cả trăm núi ngàn sông. Cho dù có hạ đạt chỉ thị cao nhất thì cũng chỉ có thể thông qua điện thoại.

Nhìn thấy Lâm Gia Mộc cau mày, đưa điện thoại ra xa tai mười xen ti mét, tiếng nói chuyện trong điện thoại to đến mức người ngồi cách xa vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng nhưng Lâm Gia Mộc vẫn không dám tắt máy, Trịnh Đạc đã biết ngay người ở bên kia điện thoại là ai.

Trịnh Đạc cầm điện thoại, bật chương trình đếm giờ. Sau 5 phút 42 giây, âm thanh trong điện thoại mới trở lại bình thường, Lâm Gia Mộc cũng đưa điện thoại lại gần hơn một chút: “Mẹ yên tâm, đến sinh nhật mẹ con nhất định sẽ dẫn Trịnh Đạc về cho mẹ đích thân kiểm tra…”

“…”

“Lần này tuyệt đối là thật… Nếu không phải thì mẹ cứ cắt con như cắt bánh ngọt cũng được… Mẹ…”

“…”

“Dì Năm à? Con chưa đến nhà dì chơi… Vâng, con phải tới vẫn an thường xuyên… Đúng, không thể gọi là vấn an, quá khách sáo, phải nói là tới thăm… Vâng, con sẽ mua hoa quả… Vâng, mua thuốc bổ… Cái gì? Dì Năm ốm rồi à? Vậy thì dì đang cần… Vâng, con đi ngay, bạn trai con cũng đi… Vâng… Vâng… Con sẽ khuyên bảo dì… Vâng ạ, con nhất định sẽ hỗ trợ…”

Lâm Gia Mộc bỏ chiếc điện thoại nóng bỏng xuống, cầm lấy bình nước trên bàn rót nước, uống một hơi hết nửa cốc. Thấy Trịnh Đạc định nói gì đó, cô giơ ba ngón tay lên lắc lắc. Trịnh Đạc gật đầu, lại rót đầy nước cho cô. Lâm Gia Mộc lại uống hơn nửa cốc nữa, nói chuyện với mẹ thật sự là vừa hại não vừa hại sức khỏe.

Ba phút sau, cuối cùng Lâm Gia Mộc cũng thở được bình thường: “Là điện thoại của mẹ em”.

“Biết rồi”.

“Mẹ bảo em đi thăm dì Năm…”

“Cô Trương ấy à…” Trịnh Đạc tỏ vẻ thông cảm. Dì Năm của Lâm Gia Mộc sống ở thành phố A, chỉ cách văn phòng tư vấn khoảng năm trạm xe buýt, nhưng trừ ngày lễ ngày tết không thể không đến, còn lại Lâm Gia Mộc luôn luôn kính nhi viễn chi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì dì Năm này có sở thích mai mối mãnh liệt, vậy mà cháu gái đã hơn ba mươi còn chưa cưới chồng quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã. Bà nhất định phải giải quyết chuyện này, phải bắt Lâm Gia Mộc lấy chồng. Sau đó Lâm Gia Mộc sốt ruột quá, phải dẫn Trịnh Đạc đến giới thiệu là bạn trai cô nên tình hình mới dịu bớt. Tuy nhiên một vấn đề mới lại xuất hiện, dì Năm tiến hành một vụ hỏi cung cực kì tàn ác đối với Trịnh Đạc, hơn nữa căn cứ vào lời cung khai của Trịnh Đạc, dì Năm lần theo các đầu mối, cuối cùng nắm rõ toàn bộ chi tiết về anh ta. Kết luận của dì Năm là tên nhóc này có gia đình không tốt, xuất thân có vấn đề, nhưng bản thân vẫn chấp nhận được. Dù sao Lâm Gia Mộc cũng đã hơn ba mươi, thôi thì chín bỏ làm mười…

Một nhân vật cỡ này, đừng nói Lâm Gia Mộc không muốn đến gần bà, ngay cả một người đàn ông cao năm thước như Trịnh Đạc cũng không muốn gặp lại.

“Dì Năm ốm rồi”.

“Sao?” Nhớ lại vụ hỏi cung của cô Trương đó, Trịnh Đạc mỉm cười, nụ cười lại biến thành vẻ lo lắng dưới ánh mắt nghiêm túc của Lâm Gia Mộc: “Bệnh gì?”

“Cao huyết áp… Nghe nói là bị Chân Chân làm tức giận quá mức”.

“Con bé Chân Chân đó…” Cô nàng em họ Chân Chân của Lâm Gia Mộc này cũng là một người thú vị, tuổi tròn hai mươi lăm, chăm chỉ học hành, rất có kiến thức, có điều tư tưởng không thật sự ăn nhập với hiện thực. Bây giờ Chân Chân cũng là một giáo viên nhân dân, suốt ngày chỉ trích Lâm Gia Mộc chọn nghề chia rẽ gia đình người khác, nhưng khi nói đến những chuyện khác thì cô và Lâm Gia Mộc vẫn rất hợp nhau. Tuy nhiên dạo này Lâm Gia Mộc rất bận nên hai người cũng đã lâu lắm không gặp nhau: “Cô ấy làm gì mà dì Năm lại giận? Không lấy chồng à? Cô ấy vẫn còn trẻ mà…”

“Nó muốn lấy chồng”. Lâm Gia Mộc nói: “Nghe nói là bạn khóa trên đại học, hai người vẫn yêu nhau bí mật, năm nay cuối cùng hắn ta cũng được thăng chức làm giám đốc bán hàng của một công ty thương mại nên mới công khai với dì Năm”.

“Không tồi đấy chứ?”

“Em cũng cảm thấy như vậy…” Lâm Gia Mộc lắc đầu: “Không biết vì sao dì Năm em nhất quyết không đồng ý, còn đổ bệnh vì tức giận quá mức nữa”.

“Đúng là không giống thái độ bình thường của dì Năm em…” Từ khi cô giáo Trương biết tài khoản QQ của Lâm Gia Mộc, bà đã không ít lần viết lên tường nhà cô các bài về gái già gái ế để Lâm Gia Mộc phải suốt ruột lấy chồng. Bây giờ con gái bà muốn lấy chồng sớm thì bà phải rất vui vẻ mới đúng.

“Chiều nay có hẹn không?”

“Chỉ có một vụ bắt quả tang ngoại tình nhưng hẹn gặp vào buổi tối”.

“Mua ít hoa quả, chúng ta đi thăm dì Năm em”.

“Đúng rồi, mẹ em có mấy chị em gái tất cả?” Trịnh Đạc hỏi.

Lâm Gia Mộc giơ một bàn tay ra, suy nghĩ một chút lại giơ thêm tay kia: “Chị em ruột có năm, tính tất cả chị em họ bên nội thì là mười hai, chị em bên ngoại thì có tám…”

“Trời ạ…”

“Còn anh em trai thì chỉ có bác cả, hai anh em bên nội, bên ngoại thì hơn nhiều, có bốn người… Nhưng nhiều người như vậy lại đều sinh con gái, khi họp họ hàng quả thật chính là một nữ nhi quốc”. Lâm Gia Mộc bóp trán: “Một phụ nữ bằng năm trăm con vịt, anh tự tính đi”.

Trịnh Đạc gượng cười mấy tiếng, cuối cùng anh ta cũng biết tại sao Lâm Gia Mộc lại luyện được khả năng ăn nói như thế, đúng là người có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn: “Thảo nào mỗi lần ăn tết em đều tìm lí do để không về nhà…”

Dì Năm của Lâm Gia Mộc họ Trương, tên là Nhã Lệ. Vì bà là một giáo viên nhân dân vĩ đại nên mọi người đều gọi bà là cô Trương hay cô giáo Trương. Lúc này cô giáo Trương đang nắm tay Lâm Gia Mộc khóc nức nở: “Nó là giáo viên đã vào biên chế, công việc bao nhiêu người mơ ước, vậy mà lại muốn lấy một thằng bán hàng. Không phải dì kì thị nghề nghiệp, nhưng những người làm nghề kinh doanh bán hàng đa số đều đa tình, lại hay uống rượu, ngoài khả năng ăn nói ra thì không còn điểm tốt nào cả. Nhà nó lại ở nông thôn, còn không phải nông thôn bình thường mà là vùng núi, nghe nói là nơi hẻo lánh heo hút, vùng thâm sơn cùng cốc không có cả xe đò. Trong nhà còn có hai em trai một em gái, hai em trai đều đang học đại học, đều cần nó nuôi ăn học. Dì hỏi nó chuyện mua nhà, nó nói tạm thời chưa mua nổi, phải thuê nhà. Dì hỏi nó có tiền gửi ngân hàng hay không, nó nói năm ngoái bố nó bị ốm, tiền gửi tiêu hết rồi. Hai em trai nó còn phải đi học, quanh năm suốt tháng không dành dụm được đồng nào… Cháu nói xem, Chân Chân có thể sống được một cuộc sống vất vả như thế không? Nhưng Chân Chân lại nhất quyết đòi lấy thằng đó, nó bảo nhà dì có nhà rồi, xe dì cũng mua cho nó rồi, vậy là vợ chồng nó cũng có nhà có xe như ai, hay là dì tiếc của không chịu cho vợ chồng nó? Những thứ đó dì đều cho nó, nhưng dì lo sau này nó phải nặng gánh gia đình. Gia Mộc, cháu hiểu rõ chuyện của dì mà, dượng cháu cũng là người ở nông thôn, suốt mấy chục năm nhà dì trở thành nơi tá túc của tất cả họ hàng nhà dượng cháu mỗi khi có việc đến thành phố A. Lúc đó tiền lương giáo viên thấp lắm, dì dành dụm mãi mới được mấy đồng, vừa nói sẽ mua thứ gì đó là họ hàng dượng cháu ở nông thôn lại đến vay luôn. Lúc đầu dì nể tình nên cũng cho vay, nhưng có vay mà không có trả, sau đó dì cãi nhau với dượng cháu một trận, suýt nữa li hôn, sau đó tình hình mới đỡ hơn một chút. Dù thế dượng cháu vẫn giấu dì cho họ hàng vay không biết bao nhiêu tiền. Sau đó Chân Chân lớn dần, điều kiện sống ở nông thôn cũng tốt hơn một chút nên gia đình dì mới đỡ vất hơn. DÌ sợ Chân Chân lại đi theo vết xe đổ của dì…”

Lâm Gia Mộc không nói gì, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay bà an ủi. Trong chuyện này, cô thật sự không biết là tình yêu quan trọng hay là bánh mì quan trọng.

“Cũng có thể nó là một người sống có trách nhiệm, Chân Chân lấy nó sẽ được hạnh phúc”.

“Hạnh phúc cái gì? Hai em trai nó một đứa học năm đầu, một đứa học năm thứ tư. Nó còn nói đứa học năm thứ tư là học trường y, còn phải học lên cao học nữa. Đứa học năm đầu lại học trường dân lập. Nó còn có một em gái cũng đã mười lăm tuổi, nghe nói học tập cũng rất tốt. Càng không cần phải nói đến bố nó đã không còn khả năng lao động sau khi ốm nặng, không làm được cả mấy sào ruộng ở nhà nữa. Mẹ nó cũng bị bệnh mãn tính, thường xuyên phải vào thành phố khám bệnh. Cháu nói xem, một năm nó phải kiếm được bao nhiêu mới có thể lấp đầy cái động không đáy này? Nó không lấp được thì Chân Chân phải lấp, Chân Chân không lấp được thì lại đến lượt dì…”

“Ôi…” Biết nói thế nào đây? Nói Triệu Chân Chân quá ngốc? Hay là nói dì Năm quá thực dụng? Chân Chân mới hai mươi lăm tuổi, coi tình yêu là trên hết, chảo lửa vạc dầu cũng nhảy, đây là chuyện bình thường. Dì Năm trải qua quá nhiều chuyện, có thể tỉnh táo nhìn thấy những gian khổ phía sau cuộc hôn nhân này, không cho con gái lấy chồng, đây cũng là chuyện bình thường nốt.

“Chân Chân nó đòi dì cho nó nhà à?”

Việc này lại khiến Lâm Gia Mộc xem thường. Chân Chân sẵn sàng trả giá cho tình yêu, coi tình yêu là trên hết, vậy thì tự mình phải phấn đấu, vì sao còn làm liên lụy đến gia đình mình?

“Nó nói trước đây dì đã bảo sẽ cho nó căn hộ dì mới mua. Căn hộ đó dì mua năm ngoái, còn chưa trả hết tiền vay ngân hàng”.

“Vậy là nó sẽ tự trả số tiền vay ngân hàng đó?”

“Nó…” Cô giáo Trương bật khóc: “Nó có muốn tự trả dì cũng không nỡ để nó trả…”

“Vậy là nó không đúng rồi. Nó vì tình yêu, trả giá cho tình yêu, nhưng lại hút máu cha mẹ mình thì có gì là tài giỏi?”

“Vốn dì cũng định giúp nó, nhà cửa dì không để ý, dị với dượng cháu chết rồi thì tất cả đều là của nó. Nhưng nó còn nói phải ghi cả tên bạn trai nó vào sổ đỏ nữa”.

“Đây là ý của bạn trai nó à?”

“Nó nói đây là ý của nó, ôi, đứa con ngốc nghếch của dì!” Cô giáo Trương nhìn Trịnh Đạc này giờ vẫn yên lặng: “Nếu bạn trai nó giống như Trịnh Đạc, trong nhà không có tiền, cũng không còn người thân, nhưng lại vừa giỏi giang vừa lễ phép thì dì cũng chịu. Hai vợ chồng dì dành dụm được chút vốn liếng, không cho nó thì cho ai? Nhưng bây giờ…” Bây giờ vấn đề không phải là cho Chân Chân, mà là có khả năng sẽ bị người khác giành mất, đáng sợ nhất là… “Bây giờ lòng người khó đoán, dì sợ thằng kia nó khấm khá lên rồi lại trở mặt, thế thì Chân Chân nó… Gia Mộc, cháu rất hiểu chuyện, cũng rất hiểu lòng người. Cháu phải giúp dì Năm khuyên bảo Chân Chân. Nếu không khuyên nổi thì tốt nhất phá hỏng chuyện này. Người khác trả bao nhiêu tiền dì trả ngần ấy. Không1 Dì trả gấp đôi!”

“Dì Năm, làm sao cháu có thể lấy tiền của dì được. Cháu sẽ cố hết sức…” Lâm Gia Mộc lại không dám nói mình sẽ cố hết sức để phá hỏng cuộc hôn nhân này: “Cháu sẽ điều tra chi tiết người này. Nếu nó là người tốt thì cháu sẽ khuyên Chân Chân, bảo nó phải biết cách tính toán cho tương lai. Nếu như nó không phải người tốt thì cháu sẽ tiếp tục nghĩ cách”.

“Cảm ơn cháu, Gia Mộc”.

Hai người rời bệnh viện, vẻ mặt Trịnh Đạc tương đối kì cục: “Tại sao em lại dễ dàng nhận lời dì Năm em như vậy? Nếu như hai đứa nó yêu nhau thật lòng thì sao?”

“Nếu như là tình yêu… râu tôm nấu với ruột bầu, đừng liên lụy đến người nhà là được. Nếu nó là con gái em, em sẽ không giận dữ, không lo lắng gì mà nói thẳng với nó: Nếu con cần sự giúp đỡ của mẹ thì hãy tìm một đứa nào mẹ ưng ý, còn nếu làm trái ý mẹ thì con phải tự lực cánh sinh. Trên đời này không có chuyện con làm trái ý mẹ mà còn bắt mẹ bỏ tiền để con và nó sống cuộc sống tốt đẹp đâu”.

Trịnh Đạc gượng cười một tiếng, không nói lời nào. Thân là một người đàn ông, thực ra anh ta cũng thông cảm với gã bạn trai trong chuyện này. Không có tiền trang trải gánh nặng gia đình không phải lỗi của hắn, hắn đã cố gắng phấn đấu rồi. Nhưng thèm muốn nhà của người ta, lại còn đòi cùng đứng tên nữa thì quả thật đáng bị người ta khinh bỉ.

“Thì ra anh vẫn là loại con rể quý hóa trong mắt người khác, có xe không có nhà, bố mẹ đều đã mất”. Nhớ lại lời dì Năm của Gia Mộc, Trịnh Đạc cười nói.

(Chú thích: Nguyên văn là kim quy tế. Kim quy: rùa vàng. Tế: con rể. Một từ đồng âm với kim quy có nghĩa là tiền bạc về nhà, kim quy tế nghĩa là con rể mang tiền về, dùng để chỉ những người ở rể nhà vợ, có bao nhiêu tiền đều mang về nhà vợ, bố mẹ vợ).

“Nói đến nhà, anh đã xem khu nhà em giới thiệu cho anh chưa? Nên mua luôn đi, đừng nghe người khác nói bất động sản phải thế nào thế nào. Đối với người chưa có nhà thì thứ quan trọng nhất là có chỗ chui ra chui vào. Nếu anh nghe lời em từ mấy năm trước thì đã đủ tiền trả lần đầu cho căn hộ hơn một trăm mét, bây giờ lại chỉ đủ tám mươi mét”.

“Anh? Bây giờ anh vẫn thấy rất ổn mà”.

“Anh thấy ổn là việc của anh, không có nhà không lấy được vợ thì đừng trách em không nhắc nhở anh”.

Ôi các bà mẹ vợ, các bà chính là nguyên nhân chủ yếu khiến giá nhà lên cao vùn vụt như bây giờ…

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky