Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 8 – Chương 1: Thân chủ

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Chọn tập

‘Trích lời Gia Mộc: Bất cứ pháp luật nào cũng có hai mặt chính – phản. Mấu chốt nằm ở chỗ bạn làm thế nào lợi dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình ở mức độ cao nhất’

Bảy rưỡi sáng, Uông Tư Điềm mặc áo khoác vào, rón rén đi ra ngoài. Hôm qua bạn cùng phòng của cô ta làm ca đêm, hai giờ sáng mới về nhà, bây giờ vẫn đang ngủ. Lúc cô ta định đóng cửa chống trộm lại, đột nhiên điện thoại vang lên, cô ta vội vàng cầm lấy điện thoại: “A lô!”.

“Uông Tư Điềm phải không?”.

“Vâng”. Cô ta vừa nói vừa đóng cửa lại.

“Tớ là Chương Tuệ”.

Uông Tư Điềm sững sờ một lát: “A… Bạn dậy sớm thế…”.

“Bạn vẫn còn đang ngủ à? Xin lỗi…”.

“Không, không sao, tớ chuẩn bị đi làm đây…”.

“Vậy lát nữa tớ gọi lại…”.

“Không cần, bạn cứ nói đi”.

Chương Tuệ là bạn tốt nhất của cô ta, học cùng lớp từ cấp một lên cấp hai. Vì dáng người na ná như nhau, thường xuyên mặc quần áo giống nhau, hai người cùng đi trên đường thường khiến người khác tưởng là chị em sinh đôi. Nhưng từ khi cô ta vào trại quản giáo, hai người đã không còn liên lạc với nhau. Khoảng một tháng trước, cô ta đang đi đường chợt gặp Chương Tuệ, hai người trao đổi số điện thoại di động, nhưng chưa ai gọi điện cho ai. Đến bây giờ Chương Tuệ gọi điện thoại tới, cô ta mới phát hiện mình lại quên không lưu số của Chương Tuệ.

Cuộc sống trước và sau khi vào trại quản giáo dường như bị tách ra, cách nhau một khoảng trống rất rộng. Bây giờ hai người nói chuyện với nhau đều cảm thấy hơi lúng túng.

“Buổi trưa bạn ra ngoài được không?”

“Ờ… Nếu có việc thì có thể ra ngoài”. Uông Tư Điềm không rõ mình có muốn gặp Chương Tuệ để nghe Chương Tuệ kể về cuộc đời bình thường của mình hay không.

“Tớ có chuyện quan trọng muốn hỏi bạn…”.

“Vậy thì được. Buổi trưa gặp nhau ở quán McDonald ở phố mới được chứ?”.

“Được. Mười một rưỡi bạn đến đó được không?”.

“Được”.

Thời tiết hôm nay hơi lạnh. Chương Tuệ mặc quần jean, áo khoác len cánh dơi màu đen có thêu hình sao năm cánh màu trắng, tóc để mái bằng ngang lông mày, cả mái tóc đen mượt, trông vừa thuần khiết vừa đáng yêu. Hơn nữa cô ta rất thanh tú, lúc ngồi đợi trong quán McDonald thường xuyên có nam sinh nhìn trộm. Cô ta chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.

“Này!”. Uông Tư Điềm vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ta. Chương Tuệ vẫn thích ngồi gần cửa sổ.

“Chào bạn!”. Chương Tuệ ngẩng đầu lên, đứng dậy, hơi ngại ngần và lúng túng. Bây giờ hai người không còn giống chị em sinh đôi nữa. Uông Tư Điềm mặc một chiếc váy màu đen, gương mặt trang điểm kiểu mắt khói, đeo nhẫn và dây chuyền hình đầu lâu, phong cách Gothic hoàn toàn khác với trước kia làm Chương Tuệ thấy hơi gai mắt.

“Bạn tan học sớm thế à?”.

“Tớ trốn học”.

Uông Tư Điềm nhìn Chương Tuệ một cái. Mẹ Chương Tuệ cũng là giáo viên, cùng làm việc với mẹ Uông Tư Điềm. Bố Chương Tuệ là một người có tài, mười mấy năm trước nghỉ việc ở cơ quan ra ngoài kinh doanh đá xây dựng, càng ngày làm ăn càng lớn. Vì chỉ có một mình Chương Tuệ, hai vợ chồng rất nghiêm với cô ta. Năm đó Chương Tuệ sốt ba mươi chín độ mà vẫn vừa truyền nước vừa lên lớp, bây giờ đang học lớp mười hai, tại sao Chương Tuệ lại…

Có điều Uông Tư Điềm đã học được cách không soi mói đời tư của người khác: “Bạn muốn ăn gì? Hôm nay tớ mời”.

“Tớ ăn hamburger thịt bò là được”.

“Ok”. Uông Tư Điềm mua đồ ăn cho mình, mua cho Chương Tuệ một chiếc hamburger và một tách hồng trà nóng.

Chương Tuệ cầm tách hồng trà, mắt hơi đỏ: “Bạn vẫn nhớ tớ không thể uống đồ lạnh à?”.

“Làm sao quên được?”, Uông Tư Điềm cười nói.

“Nghe nói bạn làm ở một văn phòng tư vấn…”. Chương Tuệ không kìm được quan sát Uông Tư Điềm lần nữa: “Không có yêu cầu gì về ăn mặc à?”.

“Không”. Uông Tư Điềm chỉnh lại váy áo, đưa tay để Chương Tuệ nhìn móng tay đánh nhũ màu lam của mình: “Móng tay này là tớ và bà chủ cùng ra ngoài làm đấy”.

“Bà chủ của bạn tốt thật”.

“Cũng tạm”.

“Bây giờ tớ cũng muốn đi làm”.

“Vì sao? Thành tích học tập của bạn tốt lắm mà”.

Chương Tuệ nghịch điện thoại, rất lâu không nói gì.

“Tớ nghe nói… văn phòng của bạn chuyên bắt ngoại tình…”.

“Gần như thế”.

Chương Tuệ đưa điện thoại di động cho Uông Tư Điềm: “Đây là ảnh chụp một đoạn trò chuyện trên QQ của bố tớ”.

Uông Tư Điềm cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua đã biết tình hình thế nào. Bố của Chương Tuệ có nick name trên QQ là “Chuột trong ống bễ”, chuyện phiếm với một người phụ nữ tên là “Mẹ đơn thân ghê gớm”. Hai người không giống như nam nữ xa lạ tán tỉnh à ơi mà giống như hai vợ chồng bàn luận trời lạnh phải mặc áo ấm, con trai đến nhà trẻ ngày đầu tiên gì đó.

“Một tuần trước ông nội tớ bị đột quỵ, lúc tớ đến thăm ông phát hiện có một người phụ nữ lạ mang một đứa bé đến nói chuyện với ông và bà nội tớ. Tớ tưởng là con nhà người họ hàng nào đó, không ngờ mẹ tớ và bà ta cãi nhau. Thì ra người phụ nữ đó bố tớ quen bốn năm trước lúc đi công tác, hai người…”.

Chương Tuệ chần chừ rất lâu rồi mới nói tiếp: “Có tình một đêm, sau đó người phụ nữ đó liên lạc với bố tớ, nói bà ta có thai. Bố tớ bảo bà ta phá thai, bà ta nói mình đã ba mươi lăm tuổi, nếu phá thai thì không biết sau này có thể sinh con được hay không. Bà ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một đứa con, nói với bố tớ là vì muốn bố tớ biết chuyện này. Sau đó bà ta sinh con trai, lúc đầy tháng thằng bé, bố tớ đã đến thăm một lần, để lại ít tiền… Hơn một năm trước bà ta đến thành phố A công tác, mang cả đứa con đến. Bố tớ đưa bà ta đến gặp ông bà nội tớ. Vốn ông nội tớ vẫn hơi trọng nam khinh nữ, sau khi nhìn thấy cháu trai thì vui lắm… Cô tớ cũng biết chuyện này, hồi tết đã bí mật nói với mẹ tớ, mẹ tớ cãi nhau với bố tớ một trận và đòi ly hôn nhưng bố tớ không chịu… Những chuyện này bố mẹ đều giấu tớ… Nhưng lần này không giấu nổi nữa… Bố tớ nói ông ấy không ly hôn, ông ấy không có tình cảm với người phụ nữ đó. Nhưng hôm qua tớ xem điện thoại của ông ấy và phát hiện ông ấy vẫn liên lạc với bà ta. Ông bà nội tớ còn nói phải lập di chúc, để lại căn hộ của ông bà cho người phụ nữ đó và đứa bé”.

Nói tới đây, Chương Tuệ khóc òa lên: “Chuyện này là đứa em họ con nhà dì nói với tớ. Nó đã mấy lần nghe thấy mẹ tớ khóc trước mặt dì. Nó bảo tớ sau này đừng tốt với ông bà nội tớ nữa, đừng buồn vì ông nội bị ốm mà ảnh hưởng đến việc học tập… Nó nói mẹ tớ đã giấu tớ cãi nhau với bố tớ rất nhiều lần vì chuyện này, cũng cãi nhau với cả ông bà nội tớ. Ông bà nội tớ mắng mẹ tớ bất hiếu. Tư Điềm… Trước đây tớ không hiểu vì sao bạn phải tàn nhẫn, hại chết đứa em cùng bố khác mẹ còn chưa sinh ra để rồi chính mình cũng phải vào tù. Bây giờ tớ hiểu rồi, nếu người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt tớ thì tớ nhất định sẽ cầm dao giết bà ta!”.

Uông Tư Điềm không biết nên an ủi cô ta thế nào, chỉ có thể nói: “Bạn đừng học tớ, vì người khác mà làm hại bản thân. Mẹ bạn còn sống, nếu bạn vào tù vì chuyện này thật thì mẹ bạn làm thế nào?”.

“Tư Điềm… Xin lỗi, bao lâu nay tớ không đi thăm bạn, lần trước tớ có số điện thoại của bạn đã rất muốn gọi điện thoại cho bạn, nhưng…”.

“Không sao”. Uông Tư Điềm đưa khăn giấy cho cô ta lau nước mắt: “Bạn khác tớ mà”.

“Hai chúng ta rõ ràng là giống nhau… Vốn tớ nghĩ bố tớ nhất định sẽ không giống bố bạn, nhưng ông ấy còn xấu hơn bố bạn!”.

Uông Tư Điềm lấy một tấm danh thiếp của văn phòng trong túi xách ra: “Bạn đưa tấm danh thiếp này cho mẹ bạn, nói chuyện với mẹ bạn cho rõ ràng. Bà chủ tớ là luật sư ly hôn và thám tử tư tốt nhất thành phố A, nếu chuyện này chị ấy không thể giải quyết thì người khác cũng không giải quyết được… Bạn đừng buồn, chuyện nhà bạn không phải là đặc biệt… Tớ vừa đến văn phòng hơn hai tháng mà đã chứng kiến mấy vụ tương tự rồi. Em họ của bạn nói đúng, bạn không thể để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học hành, bạn phải gắng học để mẹ bạn vui”.

Chương Tuệ gật đầu: “Bây giờ tớ chỉ thương mẹ tớ…”.

“Bạn thương mẹ thì đừng để mẹ bạn lo lắng vì bạn nữa. Ngoan nào, buổi chiều đi học đi”. Mặc dù Uông Tư Điềm cùng tuổi với Chương Tuệ nhưng bây giờ lại có cảm giác như đang dỗ em gái: “Lát nữa ăn xong tớ bắt xe đưa bạn về trường”.

“Ờ”.

Hai ngày sau Chương Tuệ và mẹ cô ta liên lạc với Lâm Gia Mộc. Vì là người quen, Lâm Gia Mộc bảo hai mẹ con đến thẳng văn phòng. Mẹ Chương Tuệ tên là Quý Hồng, tóc cắt ngắn ngang tai, mặc áo khoác nhung, mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn còn đẹp, ngoại hình rất giống Chương Tuệ, chỉ là trên mặt mang vẻ buồn rầu.

“Chào chị”, Lâm Gia Mộc bắt tay bà ta.

“Chào cô”. Lúc bắt tay cô, Quý Hồng lại không kìm được quay sang nhìn Uông Tư Điềm. Bà ta cũng nhìn Uông Tư Điềm lớn lên từ nhỏ, một cô bé vốn rất đáng yêu, không ngờ vì biến cố gia đình mà lại bị nhuộm đen, còn mang vài phần hơi hướng của dân xã hội đen. Bà ta không kìm được nắm chặt tay con gái.

“Tư Điềm, cháu cao hơn nhiều rồi”.

Uông Tư Điềm cười cười: “Chào cô Quý”. Cô biết hình tượng của mình trong mắt những bậc bề trên truyền thống này là như thế nào: “Cháu mời cô uống trà”.

“Đây là Chương Tuệ, con gái tôi, là bạn học của Tư Điềm”.

Lâm Gia Mộc gật đầu: “Tôi đã nghe nói rồi. Mời chị ngồi”.

“Cảm ơn”. Quý Hồng dắt con gái tới ngồi xuống sofa. Bà ta đánh giá căn phòng rất không giống phòng làm việc này, cũng đánh giá Lâm Gia Mộc mặc quần nhung bó màu vàng nhạt và áo len trắng. Nơi này thật sự không giống một văn phòng luật sư bình thường: “Tôi nghe Chương Tuệ nói… nơi này của cô là văn phòng tư vấn tốt nhất thành phố A”.

Thực ra không chỉ nghe Chương Tuệ, bà ta đã hỏi thăm những người khác, đều nghe nói Lâm Gia Mộc là một người phụ nữ rất lợi hại.

“Không dám nói là tốt nhất, nhưng quả thật khách hàng đều tương đối hài lòng”. Lâm Gia Mộc ngồi xuống: “Tình hình cơ bản của chị thì tôi đã nghe Tư Điềm nói sơ qua, có điều không được cụ thể lắm. Chị có thể nói tỉ mỉ được không?”.

Quý Hồng cả đời làm giáo viên, dạy bảo người khác thì rất quen, nhưng chuyện của mình thì lại khó ăn khó nói. Nếu không phải thật sự bị ép quá mức, bà ta sẽ không nói với người ngoài về chuyện của gia đình mình: “Chuyện này nói ra… thật sự là chuyện xấu trong nhà… Tôi và chồng tôi kết hôn năm 1990, mấy năm sau mới sinh Chương Tuệ… Bố chồng tôi là cán bộ, mẹ chồng ở nhà nội trợ, ông bà cũng không thể hiện tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối xử rất tốt với Chương Tuệ… Nếu không có chuyện này thì quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng cũng không tồi…”.

Quý Hồng nói hơi lộn xộn, có thể thấy tâm trạng đang rất phức tạp: “Người phụ nữ đó tên là Tạng Tuyết Khiết, năm nay gần bốn mươi tuổi. Nghe nói cô ta là giám đốc khách hàng lương một năm hơn hai trăm ngàn, có nhà có xe, chưa từng kết hôn, là một người theo chủ nghĩa độc thân, cũng không muốn phá hoại gia đình tôi… Nhưng nếu như vậy, vì sao cô ta lại phải sinh ra đứa tạp chủng đó… Còn để chồng tôi và bố mẹ chồng tôi biết? Bây giờ bố mẹ chồng tôi nói cô ta đáng thương, một mình nuôi con không có chỗ dựa…”.

Quý Hồng ấp a ấp úng kể lại chuyện của Chương Thành chồng mình và Tạng Tuyết Khiết, đại để cũng không khác những gì Chương Tuệ đã nói là mấy.

Lâm Gia Mộc kiên nhẫn nghe bà ta kể xong: “Bây giờ chị định ly hôn hay là thế nào?”.

“Tôi biết chuyện của cô ta liền lập tức yêu cầu chồng tôi ly hôn, nhưng nói thế nào ông ấy cũng không chịu. Ông ấy nói Tạng Tuyết Khiết không phải người có thể chung sống với ông ấy… Nhưng tôi phát hiện ông ấy vẫn liên lạc với Tạng Tuyết Khiết, lúc đi công tác thường xuyên đến thăm cô ta… Tôi không biết việc làm ăn của chồng tôi như thế nào, ngay cả ông ấy có bao nhiêu tiền cũng không rõ. Tài sản của bố mẹ chồng tôi thì tôi không để ý, họ thích cho thì cho, cùng lắm sau này tôi không quan tâm đến bố mẹ chồng nữa là được… Tôi sợ chồng tôi… Lúc đó tôi thì không sao, nhưng Chương Tuệ sẽ khổ…”.

“Cho nên chị cần điều tra tình hình tài sản của chồng chị?”.

“Ờ… tôi… và Chương Tuệ đã bàn bạc rồi, tôi muốn ly hôn”.

Chuyện ly hôn thực ra là Chương Tuệ nói ra, cô bé thật sự không đành lòng thấy mẹ bị giày vò. Quý Hồng vốn nặng hơn sáu mươi cân, bây giờ còn chưa đến năm mươi cân, mất ngủ, tóc rụng hàng mớ…

“Được. Nếu chị định ly hôn thì chuyện này rất dễ làm”. Lâm Gia Mộc gật đầu: “Làm phiền chị ký hợp đồng ủy thác…”.

“À… phí ủy thác là bao nhiêu…”.

“Chị là bề trên của Tư Điềm, giá hữu nghị. Điều tra tài sản vốn tính theo phần trăm tài sản chúng tôi tìm ra, bình thường là ba phần trăm. Bây giờ chị không biết gì, tôi thu trước mười ngàn tệ, sau đó chúng ta thương lượng tiếp. Việc ly hôn nếu chị muốn ủy thác cho tôi thì sẽ ký hợp đồng khác, được chứ?”.

Quý Hồng không ngờ chi phí lại đắt như vậy. Chương Tuệ kéo áo bà ta: “Mẹ, đừng vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn”.

“Tôi… Tôi không mang nhiều tiền như vậy, ngày mai đưa cho cô được không?”.

“Được”.

Cửa hàng đá vật liệu của nhà họ Chương nằm ở tầng hai tòa nhà kinh doanh vật liệu xây dựng ở ngoại ô, diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông, bày đầy các loại đá trang trí thiên nhiên và nhân tạo, làm đại lý cho khoảng ba thương hiệu lớn và mấy thương hiệu kém danh tiếng hơn một chút. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đi một vòng, tình hình cơ bản đã rõ ràng. Bây giờ mặc dù là mùa kinh doanh vật liệu ế ẩm nhưng việc làm ăn của nhà họ Chương lại thịnh vượng hơn nhà khác vài phần. Về cơ bản với cửa hàng quy mô này, kết hợp với các loại thương hiệu, đại khái chỉ cần tính toán một chút là tính ra được doanh số và lợi nhuận hằng năm.

Bọn họ đánh giá cửa hàng, nhân viên bán hàng cũng quan sát họ. Hai người họ ăn mặc đều rất hợp thời, dù không phải loại hàng hiệu quá phô trương nhưng đều có chất liệu rất tốt. Người đàn ông cao to mạnh khỏe, người phụ nữ thanh tú đáng yêu, hiển nhiên là một đôi vợ chồng đến chọn vật liệu xây dựng, còn không có người dẫn đi, bình thường đây là những khách hàng dễ thuyết phục nhất, bèn bước tới hỏi: “Xin hỏi anh chị cần tìm thứ gì? Nơi này của chúng tôi có đủ các chủng loại từ cao cấp đến thông thường, giá cả tốt nhất…”.

Hai người nhìn nhau cười: “Chúng tôi cần sửa lại nhà vệ sinh, dạo này có kiểu gì mới không?”.

Vừa nghe nói chỉ sửa lại nhà vệ sinh chứ không phải cả nhà, tâm trạng nhân viên đã hơi thất vọng, có điều vì đang là mùa ế hàng nên vẫn tư vấn rất nhiệt tình: “Cửa hàng tôi có…”. Sau khi liệt kê các thương hiệu, cô ta nhìn hai người: “Hai anh chị cần mức giá nào?”.

“Lúc hoàn thiện nhà, chúng tôi cũng dùng vật liệu của cửa hàng này… hình như là… năm năm… sáu năm trước”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn Trịnh Đạc như thể trưng cầu ý kiến anh ta: “Khi đó bà chủ các cô cũng ở đây, con gái bà ấy là bạn học của em gái tôi…”.

“A… Chị biết cô giáo Quý à?”. Nhân viên bán hàng nở nụ cười ngọt ngào hơn: “Bà chủ chúng tôi hôm nay không ở đây, trong nhà có chút việc…”.

“Đúng vậy, tôi nghe nói ông cụ nhà anh chị ấy bị đột quỵ phải vào viện”.

Nhân viên bán hàng cười hơi bí ẩn: “Vâng”.

Lâm Gia Mộc nhìn quanh, hôm nay không có khách hàng: “Tôi nghe nói ông chủ của cô bao bồ nhí sinh con trai, bị cô giáo Quý phát hiện?”.

Thấy cô đã nói ra trước, nhân viên bán hàng cũng gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ ông chủ chúng tôi đang đau đầu lắm…”.

“Người phụ nữ đó như thế nào? Cô đã gặp chưa?”.

“Đã thấy một lần, nhìn từ bên cạnh. Một phụ nữ rất bình thường, không có khí chất như cô giáo Quý, ăn mặc lại rất sành điệu”.

Trịnh Đạc khẽ kéo cô: “Em đến mua hàng hay là đến buôn chuyện đấy?”.

“Nói chuyện thì có sao đâu?”. Lâm Gia Mộc gạt tay anh ta ra: “Nói chung đàn ông các anh đều đa tình cả”.

“Ơ, đang nói chuyện người khác mà, sao lại lôi anh vào…”. Trịnh Đạc làm động tác đầu hàng: “Được rồi, hai người nói chuyện đi, anh tránh qua chỗ khác là được”.

Trong cửa hàng còn có hai, ba nhân viên bán hàng, thấy hai người trò chuyện cũng yên lặng nhìn về phía này. Trịnh Đạc giả vờ xem vật liệu, lại xem xét chậu cảnh ngọc thạch ở khu làm việc, bí mật gắn camera và máy nghe trộm vào vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên thấy Lâm Gia Mộc và nhân viên bán hàng vẫn còn đang buôn chuyện.

“Cô giáo Quý cũng giỏi nhẫn nhịn thật, phải tôi thì đã ly hôn từ lâu rồi”.

“Nếu là tôi thì tôi sẽ không ly hôn”. Nhân viên bán hàng nói: “Riêng cửa hàng này, một năm…”. Cô ta giơ ba ngón tay lên: “Chưa tính tiền nhập hàng, thuê nhà, thuê nhân viên, lợi nhuận ròng ít nhất là ba triệu”.

“Lãi thế cơ à?”.

“Đây là năm nay làm ăn kém hơn rồi đấy, năm ngoái…”. Cô ta giơ năm ngón tay lên: “Ly hôn làm gì? Lại béo người phụ nữ đó. Cô ta cũng là nhân viên tiếp thị thương hiệu, cả ngày đi khắp nơi tìm khách hàng. Một phụ nữ sắp bốn mươi rồi, có thể phát triển đến đâu nữa? Làm bà chủ sướng hơn nhiều”.

“Sao thấy bảo cô ta không muốn kết hôn cơ mà?”.

“Không muốn mới lạ…”. Nhân viên bán hàng lại nhìn quanh: “Em họ tôi là lái xe của ông chủ, nó nói lúc đầu cô ta đã muốn lấy ông chủ nhưng ông chủ không chịu vì cảm thấy cô ta quá nát… Vừa quen đã ngủ với đàn ông, không biết đã ngủ với bao nhiêu người, qua bao nhiêu tay, để chơi đùa thì còn tạm được… Không ngờ cô ta lại nói mình có thai… Ông chủ bảo cô ta phá thai nhưng cô ta không chịu, nhất quyết đòi sinh con bằng được, sau đó còn tránh không gặp. Ông chủ cho rằng cô ta đã phá thai, không ngờ cô ta lại sinh con thật, còn gửi ảnh cho bố mẹ của ông chủ. Là ông bà nội, nhìn thấy có cháu trai thì ai mà chẳng vui? Mà hai ông bà này cũng không ra gì, toàn gây chuyện cho con dâu mình. Ông bà chủ mà ly hôn thật thì hai ông bà già có gì vui?”.

“Thật à?”.

“Nhưng chị cũng đừng nói chuyện này khắp nơi”.

“Chuyện như thế này thì tôi nói với ai được? Hơn nữa dư luận cũng đã xôn xao rồi, khi đó trong bệnh viện không chỉ có một, hai người…”.

“Đúng vậy. Em gái ông chủ tôi là tích cực tuyên truyền nhất… Nghe nói hai ông bà già muốn để lại hết gia sản cho đứa cháu trai kia, em gái ông chủ tôi bình thường rất chăm chỉ về thăm bố mẹ, ra sức lấy lòng hai ông bà, bây giờ lại bị người khác chiếm mất, bà ta làm sao chịu được? Không chia rẽ cho chị dâu cãi nhau mới là lạ”.

“Còn có chuyện này nữa à?”.

“Đương nhiên”.

Lâm Gia Mộc gật đầu, thấy Trịnh Đạc cau mày đi tới, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn: “Lúc nào anh cũng kêu bận, em bảo để em tự đi mua thì lại không yên tâm… Dẫn anh đến xem vật liệu mà anh lại còn khó chịu…”.

“Anh còn có việc ở cơ quan. Về thôi, không xem nữa”.

“Được rồi, ngày mai tự em đến, em thích sửa kiểu gì thì kệ em đấy nhé…”.

“Em thì biết gì mà xem…”. Hai người dắt tay nhau vừa đấu võ mồm vừa đi ra. Lúc xuống cầu thang, Trịnh Đạc giao điện thoại di động cho Lâm Gia Mộc: “Đã làm xong rồi”.

“Máy tính thì sao?”.

“Cũng xong rồi. Về nhà là có thể xem được”.

Trong thời đại công nghệ số này, đàn ông ngoại tình có thể có hai điện thoại, máy tính ở nhà không thể sử dụng tùy ý, máy tính làm việc gần như chắc chắn có thứ đáng giá.

Chương Thành đã gần năm mươi tuổi, cũng chỉ ở mức biết sử dụng máy tính, không cần nói đến phần mềm chống virus và chống xâm nhập, chỉ sử dụng chương trình diệt virus mặc định của máy tính. Trở lại văn phòng, Trịnh Đạc mất không đến một phút đã xâm nhập được vào hệ thống của ông ta. Tất cả mọi thứ của Chương Thành mở ra trước mặt hai người như một quyển sách.

Đầu tiên, tiền tiết kiệm của ông ta không nhiều như nhân viên bán hàng nói, mấy tài khoản vốn lưu động cũng chỉ có hơn một triệu, trong kinh doanh vật liệu đá thì chỉ đủ một, hai lần nhập hàng. Khá nhiều tài liệu ghi chép hàng tồn kho và tiền thuê nhà. Ngoài ra ông ta còn buôn bất động sản, để dễ nhớ đã lập một bảng Excel đơn giản nhất để ghi lại các thông tin như địa điểm, diện tích, giá cả của những bất động sản đã mua, có điều dạo này ông ta bán nhiều mà mua ít.

Ông ta đầu tư nhiều vào thị trường chứng khoán, nhưng cũng từ người chơi chứng khoán biến thành cổ đông như đại đa số người đầu tư hiện nay, không thể nói là mất hết vốn gốc nhưng tài sản cũng co lại không ít, để không bị lỗ nặng thì đành phải ôm luôn để lấy cổ tức.

Có điều Lâm Gia Mộc tính toán sơ sơ đã phát hiện rất nhiều điểm không ổn… Những vấn đề này cần khảo sát thực địa, chẳng hạn như nhà, trên đó chỉ ghi là đã bán, còn bán bao nhiêu thì không hề ghi lại. Giao dịch gần nhất là hai tháng trước, Lâm Gia Mộc ghi lại địa chỉ, giao cho Trịnh Đạc để anh ta đến thực địa điều tra.

Chuyện điều tra tài sản này cực kỳ vụn vặt và phức tạp, vì vậy thu phí cũng cao nhất, và cũng ảnh hưởng đến lợi ích của đương sự nhất. Có lúc đàn ông nói không ly hôn, thực ra là lấy thời gian đổi không gian để tẩu tán tài sản.

Chương Tuệ lấy áo khoác trong túi ra mặc vào. Bây giờ đã là cuối thu, ban ngày không lạnh lắm nhưng ban đêm đã lạnh thấu xương. Đặc biệt là từ trong phòng học đông người đi ra, bị gió lạnh thốc vào người, đúng là chỉ muốn lập tức chui vào trong nhà.

“Mẹ!”. Cô ta nhìn thấy mẹ từ tòa nhà văn phòng đi ra cùng với đồng nghiệp. Quý Hồng đã nhiều năm không làm chủ nhiệm lớp, bình thường có giờ dạy muộn thì hơn tám giờ đã dạy xong, bà ta sẽ ở văn phòng đợi con gái đến chín rưỡi rồi cùng con gái về nhà. Chương Tuệ nhìn thấy bà ta liền lập tức chạy đến, không ngờ mẹ lại yên lặng hơn bình thường rất nhiều.

“Mẹ làm sao vậy? Đã nói là không buồn vì con tiện nhân đó nữa mà?”, Chương Tuệ kéo tay áo mẹ.

“Mẹ con mình lên xe nói tiếp”. Quý Hồng lau nước mắt, tạm biệt người đồng nghiệp vẻ mặt lo lắng, dẫn con gái đến bãi đỗ xe của giáo viên, cùng con gái lên xe.

“Sao thế mẹ?”. Vừa ngồi vào ghế lái phụ, Chương Tuệ đã hỏi mẹ.

“Trong lúc đợi con mẹ đã lên QQ, có một người lạ nói là phụ huynh của học sinh cần kết bạn với mẹ, mẹ đồng ý. Sau khi trò chuyện vài câu, cô ta bảo mẹ xem trang cá nhân của cô ta…”.

“Có phải người phụ nữ đó không?”.

“Bố con vẫn lừa mẹ, mấy năm nay năm nào ông ấy cũng đến dự sinh nhật đứa bé đó, còn thường xuyên mua quà cho nó. Người phụ nữ đó còn đưa hai bức ảnh ra so sánh, nói đứa bé đó và bố con khi còn bé giống nhau như đúc… Không chỉ có mẹ nhìn thấy mà cô Hàn cũng nhìn thấy. Lúc đó cô Hàn mắng cô ta, kết quả cô ta chửi mẹ là đồ điên. Vừa rồi bố con cũng gọi điện thoại đến nói mẹ là đồ lắm chuyện, thêm số QQ của cô ta, gọi người đến mắng chửi cô ta…”.

“Mẹ… Mẹ đừng như vậy. Mẹ con mình đã nói sẽ ly hôn để ba kẻ đốn mạt đó sống cùng nhau mà. Sau này chắc chắn con sẽ hiếu thảo với mẹ”.

“Tuệ Tuệ, mẹ không cam lòng, thật sự không cam lòng…”.

“Mẹ, mẹ chờ xem, con sẽ báo thù cho mẹ. Con phải làm con mụ đó muốn sống không được, muốn chết không xong”.

“Tuệ Tuệ, con đừng làm gì dại dột! Nếu con làm như Tư Điềm… mẹ sẽ không sống nổi. Mẹ chỉ còn trông chờ vào con thôi”.

“Mẹ, con sẽ không làm việc dại dột đâu, con chỉ nói thế thôi”. Chương Tuệ ôm mẹ, trong ánh mắt lại đầy vẻ kiên định

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky