‘Trích lời Gia Mộc: Phụ nữ có lúc rất “dễ quên”. Đối với họ, quý trọng những gì đang có quan trọng hơn việc truy cứu những tổn thương mình từng phải chịu’.
Quý Hồng cho chiếc áo cuối cùng vào va ly, ngồi ngẩn người trong phòng ngủ của con gái. Chương Tuệ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cảnh này liền ngồi xuống bên người mẹ: “Mẹ, con ra nước ngoài học dự bị, sau đó học hết đại học lại về. Sau khi mẹ về hưu cũng có thể sang đó ở với con mà…”.
“Người khác làm chuyện xấu, vì sao con gái mẹ lại phải tha hương?” Quý Hồng vừa lau nước mắt vừa nói.
“Mẹ, mẹ con mình đã nói rồi mà. Con ra nước ngoài ra sức học hành, ra sức tiêu tiền, bao giờ con ổn định ở đó sẽ đón mẹ sang”.
Quý Hồng ôm con gái rất lâu không nói. Bà ta biết quyết định của con gái có liên quan tới những gợi ý của Uông Tư Điềm: “Bây giờ bố con đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không… Con tha thứ cho bố con đi, không cần phòng bị ông ấy như vậy. Con nói phải ra nước ngoài, không học trong nước nữa, chẳng phải ông ấy lập tức bỏ tiền ra mà không do dự gì sao? Ông bà nội còn cho con hai trăm ngàn tiền sinh hoạt…”.
“Mẹ, không phải con không tha thứ cho ông ấy, chỉ có điều con không thể tin tưởng ông ấy như trước nữa”.
Sau khi xảy ra chuyện ở trường, không những Chương Thành cực kì hoảng sợ vì bồ của mình lại là một con rắn độc, sau khi cướp chồng không được lại định hủy hoại cuộc đời con gái mình, mà hai ông bà nhà họ Chương cũng là mất vía, cảm thấy cực kỳ áy náy với cháu gái. Chương Tuệ lại không có tâm tư học hành, cô bé nghe đề nghị của Uông Tư Điềm, nói chuyện thẳng thắn với bố mình. Chương Tuệ mới học được một kì lớp mười hai, bị chuyện trong nhà và ở trường làm cho thành tích xuống dốc không phanh, không có hy vọng thi vào trường đại học đàng hoàng trong nước, không bằng ra nước ngoài học dự bị. Chương Thành cảm thấy có lỗi với con gái, lập tức đồng ý không do dự, tìm một trung tâm môi giới liên hệ cho con gái ra nước ngoài học.
Nhà họ Chương không thiếu tiền, các phương án để lựa chọn đều là cao cấp, mọi việc được sắp xếp nhanh chóng. Trung tuần tháng tư, trong lúc các bạn khác phải chuẩn bị thi đại học, Chương Tuệ lại soạn sửa hành trang đi du học.
Quý Hồng biết tính toán của con gái. Mặc dù thành tích học tập của con gái bị ảnh hưởng nhưng chưa đến mức không qua được điểm sàn đại học. Con gái muốn tiêu tiền, muốn tiêu hết tiền trong nhà tránh để người khác hưởng lợi… Bố mẹ chồng dù hận Tạng Tuyết Khiết, nhưng sau khi cô ta bị bắt bỏ tù lại vẫn đón Tạng Lượng về nuôi như bảo bối. Chương Tuệ nghĩ rất rõ ràng, không đào khoét trong lúc ông bà còn đang áy náy thì sau này sẽ khó đào được.
Hai mẹ con lưu luyến chia tay trong phòng ngủ, ti vi ngoài phòng khách đang đưa tin về một vụ án ly kì. Bồ của chồng có thai sinh con định cướp chồng, sự thông cảm và rộng lượng của người vợ khiến người chồng ân hận, hai vợ chồng cùng phối hợp tranh chấp quyền nuôi dưỡng đứa con ngoài giá thú. Bồ thắng kiện nhưng lại bị hủy thanh danh, mất sự nghiệp, mang a-xít đến trường học của con gái tạt vào người thiếu nữ vô tội để trả thù. May mà giáo viên thể dục đi qua phát hiện, đẩy bồ ngã xuống đất. Bồ hại người không thành lại tự hại mình… Bây giờ vụ án quanh co này đã kết thúc điều tra, cô Tạng cố ý gây thương tích nhưng không thành, bị xử năm năm tù giam. Cuối cùng người dẫn chương trình đưa ra hai bức ảnh, bức thứ nhất cô Tạng xinh đẹp như hoa, thứ hai thì nửa bên mặt toàn là vết sẹo đỏ tía, trên tay cũng có nhiều sẹo… Cuối cùng người dẫn chương trình nói: “Người hại người đã đền tội, còn người không khống chế được dục vọng của mình, tạo thành tổn thương đối với gia đình và xã hội, cũng chính là người đàn ông trong chuyện này thì phải chịu trách nhiệm gì?”.
Người đàn ông trong chuyện này đang ngồi trong cửa hàng nhà mình để kiểm hàng, chuẩn bị chuyển cửa hàng đến thành phố B để làm ăn to hơn…
Năm năm sau.
Uông Tư Điềm ngồi trong góc quán cà phê, gõ gõ chiếc thìa cà phê, xem tin tức trên máy tính. Chương Tuệ nhẹ nhàng đi qua, khẽ vỗ vai Uông Tư Điềm: “A…”.
“Xem cái gì mà chăm chú như vậy?”.
“Có gì đâu, chỉ cảm thán xã hội này thay đổi thế nào thì cũng có những chuyện không hề thay đổi”.
Chuyện trong mục tin tức này cũng vậy, một cô bé bị tình nhân của bố tạt a-xít sulfuric. Trong chuyện không có anh hùng kịp thời xuất hiện cứu người, chỉ có nước mắt của đương sự.
Chương Tuệ bây giờ đã coi nhẹ những chuyện này hơn nhiều: “Tớ vừa về nước mà bạn chào đón tớ lạnh nhạt như vậy à?”.
“Được rồi, tớ không xem máy tính nữa. Sao bảo bạn muốn định cư bên đó không về nữa cơ mà? Sao lại về?”.
“Bố tớ vừa phát hiện bệnh tim, bác sĩ nói không được lao lực và suy nghĩ nhiều. Mẹ tớ gọi tớ về”. Chương Tuệ gọi một cốc Cappuccino.
“Bố mẹ bạn vẫn ở với nhau à?”.
“Đâu chỉ có thế…” Chương Tuệ cảm thấy thế giới này kỳ lạ đến mức cô ta không thể chịu được, bố mẹ không ngờ lại làm hòa, mỗi ngày sớm tối cùng nhau đi dạo. Sau khi ông nội chết, bà nội nuôi Tạng Lượng, không ngờ mẹ lại chủ động nói chuyển sang một căn hộ lớn, mọi người cùng sống với nhau. Tạng Lượng đã đổi tên thành Chương Quý Lượng. Thằng bé còn nhỏ, hơn nữa sau khi chuyển nhà họ nói Chương Quý Lượng là con thứ hai của mình, Quý Hồng là giáo viên sợ mất việc nên vẫn gửi họ hàng nuôi giúp. Bây giờ chính sách của nhà nước đã nới lỏng hơn, Quý Hồng lại đã về hưu nên mới đón con về. Những họ hàng biết chuyện đều đã được dặn không nói ra, hơn nữa cũng cách khá xa, ít khi qua lại nên lời nói dối này rất hoàn hảo, những người mới quen hoàn toàn không biết lai lịch của Chương Quý Lượng, khen hai vợ chồng họ may mắn, có nếp có tẻ.
“Họ Tạng ra tù rồi chứ?”.
“Chắc thế. Không biết tin tức của cô ta”. Chương Tuệ nhún vai: “Có điều mẹ tớ cũng không quá ngốc. Bố tớ muốn thu lại việc làm ăn bây giờ, đầu tư vào bất động sản. Mẹ tớ nói đầu cơ bất động sản bây giờ khó khăn, tớ học ở nước ngoài là chuyên ngành quản trị kinh doanh, không bằng để tớ về quản lý việc làm ăn của gia đình, cũng để tớ khỏi ở lại nước ngoài làm bố mẹ tớ lo lắng. Nghe nói tớ chịu về, bố tớ lập tức đồng ý”.
Chương Tuệ bây giờ đã tốt nghiệp đại học, đứa em trai kia mới vào tiểu học. Đến lúc nó đủ lớn để có thể tranh giành tài sản thì bà nội chắc chắn đã đi rồi, Chương Thành bị bệnh tim tương đối nặng cũng chưa chắc đã còn sống, cho Chương Quý Lượng bao nhiêu là việc của Quý Hồng và Chương Tuệ. Cho dù Chương Quý Lượng biết được thân thế thật sự của mình thì đã sao?.
“Ghê gớm thật!”.
“Thế giới này tàn khốc như vậy, không ghê gớm một chút sao được?” Chương Tuệ cười nói. Mặc bộ đồ văn phòng gọn gàng, cô ta đã không còn là cô bé bơ vơ không biết làm sao sau khi biết bố ngoại tình năm xưa nữa. Có lẽ mỗi cuối tuần cô ta vẫn đến thăm bố mẹ, vẫn chăm sóc bố bị ốm, vẫn nuông chiều em trai, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, không có ai là người thân thật sự của mình ngoài mẹ. Bố… từ ngày ngoại tình, bố cũng đã không còn là người khổng lồ mà cô ta cần ngưỡng mộ nữa rồi.
‘Lời tác giả: Rõ ràng là trò chơi ba người, vì sao cuối cùng lại biến thành cuộc chiến tranh của hai người phụ nữ? Đừng nói Chương Tuệ không hiểu. Tôi chỉ là người kể chuyện. Truyện này tôi không để kết thúc “có hậu” như hy vọng của rất nhiều người mà viết quá mức chân thực. Vun án cô bé bị tạt a-xit xảy ra tại Hăc Long Giang mấy năm trước, tôi nhớ mãi những giọt nước mắt của người mẹ và “nụ cười” của người bố lúc phóng viên đài truyền hình phỏng vấn’