199. Vợ: Thưa bác sĩ, mặc dù đã nhiều năm người ta đấu tranh với bệnh hoa liễu, nhưng không giành được thắng lợi. Những triệu chứng lây lan chính là của các bệnh này.
Bác sĩ: Có hai loại bệnh hoa liễu khá phổ biến nhất là lậu và giang mai. Vi khuẩn gây bệnh lậu là lậu cầu. Bệnh lây qua đường sinh dục. Phụ nữ (trong 1 số ít trường hợp) có thể bị lây bệnh khi sử dụng khăn, khăn tắm của người bệnh).
Thường thì sau 3-4 ngày sau khi lậu cầu lọt vào đường tiết niệu của đàn ông gây đái buốt và có chảy nước ra. Sau đó vài ngày bắt đầu có hiện tượng tấy đỏ, đau khi chạm vào dương vật, theo đường tiết niệu có hiện tượng đái ra mủ nếu không bắt đầu điều trị ngay thì lậu cầu sẽ tiếp tục thâm nhập các cơ quan sinh dục nội tạng của đàn ông. Thường là viêm bọc tinh hoàn, kèm theo nốt đỏ và đau buốt bìu dái. Sự biến dạng của hiện tượng này là teo ống dẫn tinh và sau đó là vô sinh.
Đặc biệt nghiêm trọng khi phát triển thành viêm tuyến tiền liệt do lậu, làm cho tinh trùng không có tác dụng thụ thai mà còn làm xuất hiện sự yếu ớt về tình dục.
Khi viêm nhiễm tuyến tiền liệt sẽ kèm theo sự cương cứng kém của dương vật, giảm sút ham muốn tình dục và sớm phóng tinh.
200. Chồng: Đàn ông có những biện pháp gì để tránh truyền nhiễm, nếu như có hoạt động tình dục đáng khả nghi xảy ra?
Bác sĩ: Biện pháp phòng ngừa tốt nhất là sử dụng bao cao su.
Cần phải lập tức rửa ngay đầu dương vật bằng nước với xà phòng. Nhưng tốt nhất là trong vòng 2 giờ sau khi giao hợp đến trạm xá đặc biệt để khám chữa khẩn cấp các bệnh hoa liễu.
Ở phụ nữ bệnh lây đường niệu đạo, các tuyến ở cửa âm đạo, tử cung, vòi trứng, đôi khi qua cả tuyến dịch nhờn của âm đạo và hậu môn. Cũng như ở đàn ông, bệnh ở đàn bà xuất hiện sau 3 – 4 ngày sau khi bị lây. Nhưng nếu bức tranh viêm nhiễm hầu như lúc nào cũng rõ nét thì ở phụ nữ bệnh diễn ra âm thầm, hầu như không ảnh hưởng tới sức khỏe. Song bệnh này càng tiến triển và những phụ nữ đó là nguồn gốc lây lan. Sự nguy hiểm của tình trạng này rất lớn: bởi vì sự đau đớn làm cho đàn ông không thể tiến hành giao hợp được, còn phụ nữ không kêu ca gì và cô ta không nghi ngờ là mình bị bệnh và tiếp tục các quan hệ tình dục.
Một bệnh hoa liễu nữa cần nhớ tới đó là Giang Mai. Căn bệnh này loài người đã biết tới từ lâu, và vào những thế kỷ thời trung đại đã diễn ra các nạn dịch giang mai ghê gớm. Bệnh giang mai lây trực tiếp khi giao hợp, hôn, hút thuốc chung. Vi trùng giang mai qua các vết thương nhỏ trên da và tuyến nhờn, nhanh chóng phát thâm nhập làm ảnh hưởng tới các cơ quan khác. Trong vòng từ 20 – 40 ngày sau khi bị mắc bệnh không hề có triệu chứng nào của bệnh lý. Sau đó sẽ xuất hiện các ắc tơ ở lông ruột, chúng không lớn lắm bằng đồng xu nhỏ có hình tròn hoặc hình bầu dục, có đáy phẳng. Các vết loét xuất hiện ở đầu dương vật và da quy đầu, ở phụ nữ là ở các mu lớn, mu nhỏ và cổ tử cung. Nếu bị lây qua đường hôn thì các vết loét có thể ở cổ, môi. Đồng thời xuất hiện các hạch ở các tuyến hạch.
Nếu như Giang mai không chữa chạy thì sau đó vài năm sẽ làm hư hỏng các cơ quan khác, trước hết là da, tuyến nhờn, xương, hệ thần kinh trung ương. Xuất hiện các vết loét, bại liệt, mất trí nhớ.
Ngoài ra giang mai truyền nhiễm khác với giang mai do bẩm sinh. Giang mai bẩm sinh hầu như đã hoàn toàn bị loại bỏ vì các phụ nữ có thai đều trải qua khám nghiệm và thử máu. Trước đây cũng thường gặp các trường hợp giang mai do bẩm sinh. Trẻ em do bà mẹ bị bệnh giang mai sinh ra có thể bị quái thai, què quặt thường là khó sống được.
Tôi xin nói ngắn gọn về trùng roi. Sau khi chúng lọt vào đường niệu đạo từ 5 – 15 ngày làm xuất hiện 1 lít dịch nhờ và hơi ngứa. Nhưng nếu người đàn ông không chạy chữa thì các trùng roi sẽ thâm nhập tuyến tiền liệt gây ra viêm nhiễm. Ở phụ nữ, trùng roi dẫn đến việc tiết dịch và cảm giác khó chịu trong âm đạo và các cơ quan sinh dục nội tạng.
Nói chung, thường thì trùng roi không gây ra các hiện tượng khó chịu. Nhưng người lây cho đối tác tình dục sẽ làm cho người đó có thể có hiện tượng viêm nhiễm nghiêm trọng, đôi khi rất nguy hiểm đối với sức khỏe và chức năng tình dục.
Có nhiều trường hợp khi những người mắc bệnh hoa liễu định chữa chạy ở nhà các bác sĩ quen, hoặc tự chữa lấy. Điều đó là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Thường thì bệnh không chữa khỏi mà còn chuyển sang dạng kinh niên, rất khó chữa so với khi mới mắc.