Ai mà chẳng đổi khác
Theo tháng năm nhọc nhằn
Khi tóc dần điểm bạc
Nhìn lại thuở xa xăm.
Xưa khi ta còn bé
Cứ thoải mái nô đùa
Vui – cười như nắc nẻ
Buồn – khóc tựa đổ mưa.
Nhưng lớn hơn một chút
Bươn chải giữa cuộc người
Buồn- vui không dám tỏ
Âm thầm giấu đi thôi.
Xưa nghĩ đời đẹp lắm
Toàn màu xanh, màu hồng
Và những điều tươi sáng
Làm gì có bão giông.
Nhưng bước ra cuộc sống
Đủ ái ố, lọc lừa
Dòng đời bao biến động
Ngàn vạn điều cay chua.
Xưa chưa yêu thường nghĩ
Tình chắc rất ngọt ngào
Hạnh phúc và thi vị
Cao đẹp tựa trăng sao.
Nhưng yêu rồi mới biết
Tim đau xót thế nào
Đậm sâu rồi ly biệt
Mất nửa đời…chênh chao.
Kỳ lạ thay nhân thế
Cứ biến đổi xoay vòng
Qua nửa đời dâu bể
Thương kiếp người bão giông.
Giá đừng là người lớn
Phải trầm mặc, ưu phiền
Trăm năm là con trẻ
Sống trong vắt, hồn nhiên…!
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL