Vừa tỉnh giấc nghe gió về lành lạnh
Tia nắng hồng đã trốn tránh nơi đâu
Để lại đây trời ảm đạm u sầu
Mưa từng giọt nối đuôi nhau rơi rớt.
Tô chút phấn để má hồng khỏi nhợt
Em xoay người làn tóc phớt qua vai
Trời ủ đông cho lạnh cóng hình hài
Bàn tay nhỏ chẳng còn ai giữ ấm.
Vùi chôn nhé một mối tình sâu đậm
Anh hãy về bên nhung gấm xa hoa
Em chân quê chẳng khoác được lụa là
Nên anh cứ bên người ta dệt mộng.
Đêm thổn thức nghe tim mình dậy sóng
Người xa rồi còn ước vọng làm chi
Lời thề xưa anh nói có nghĩa gì
Mà vừa chớp hai hàng mi đã đổi
Chỉ thương xót cho lá trầu của Nội
Mong chúng mình được sớm tối nên duyên
Có ngờ đâu anh lại hóa con thuyền
Bỏ bến cũ nằm bình yên chốn ấy.
Bích Sen
Nhasachmienphi.com